Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4516: Vô song

Sức mạnh phi thăng của Lâm Chính giống như một mạng lưới phủ kín lên toàn bộ khu vực.

Đầu còn lại của sức mạnh liên kết với năm ngón tay của anh. Anh nhìn chăm chăm mặt đất, đôi mắt rực lủa. Sức mạnh vô thượng lúc này giống như cơn lốc xoáy trỗi dậy trong cơ thể của anh.

Cảm nhận được điều đó, khuôn mặt của Thiên Nga Đen ánh lên vẻ không dám tin.

“Đây là sức mạnh của thần thánh phương nào chứ? Người thường không thể nào có sức mạnh như thế này được”.

Thiên Nga Đen run rẩy, mặt cắt không ra máu.Cô ta chưa bao giờ cảm nhận được nguồn sức mạnh nào như thế này.

Thế nhưng cô ta cũng tin rằng đây cũng là nguồn sức mạnh không thẻ có ở trái đất. Sau khi phóng ra sức mạnh, Lâm Chính phát lực mạnh ở cánh tay.

Rắc!

Rắc!

Cánh tay anh nổi gân, mặt đất tạo thành những rãnh dài giống như đang xảy ra động đất 12 độ vậy.

Thiên Nga đen sững sờ nhìn cảnh tượng đó với đầu óc trống rỗng. Cô ta chưa từng thấy ai điên cuồng như thế.

Đừng nói là thấy mà ngay cả tưởng tượng thôi cũng không dám. Mặt đất dần được xới tung, vùng tầng hầm của Forever Night cũng trở nên hỗn loạn.

Những người bị kẹt dưới lòng đất gào thét, định thoát ra nhưng lúc này họ như cá mắc lưới, căn bản không thể thoát ra được.

Không chỉ có vậy ngay cả Dạ Vương ở trong cũng bàng hoàng, cuống cuồng tìm lối ra. Thế nhưng khi lớp đất ngay trên đầu bị xới lên thì ông ta đã bị phát điên.

Lâm Chính nâng tay lên, cả một khoảnh đất cũng bị dỡ lên theo. Khu vực dưới lòng đất của Forever Night cứ thế lộ ra trước mặt anh.

Nhìn Lâm Chính như một vị thần đứng đó, đám thuộc hạ của Forever Night sợ hết hồn. Tất cả quỳ phụp xuống, khấu đầu cầu xin anh tha mạng.

Thế nhưng Lâm Chính mặc kệ. Người của Forever đều là những kẻ cực ác. Vì lợi lạc mà họ không từ thủ đoạn.

Nhất là người của tổng bộ, nếu ta họ không nhuốm máu của mười mấy người thì họ không thể gia nhập tổ chức.

Trên thực tế Lâm Chính định giết cả Thiên Nga Đen.Thế nhưng anh và cô ta đang hợp tác. Cô ta cũng khá nghe lời nên tạm thời anh không làm gì. Còn những người này hà tất anh phải nương tay.

Lâm Chính giơ tay lên.Dị hỏa lại bùng cháy như một cơn mưa ập xuống mặt đất.

Cơn mưa lửa lan ra mọi ngóc ngách của thành phố.Cả thành phố như bị bốc cháy.Những bóng hình bị bao trùm trong biển lửa không ngừng la hét.Thế nhưng chẳng mấy chốc bọn họ đã bị nhấn chím trong biển lửa và bị đốt thành tro bụi.

Thiên Nga Đen sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt như người mất hồn.

Đây là một thủ đoạn vô thượng thật sự. Người này thật sự quá khủng khiếp. Anh đúng là thần linh. Lâm Chính ném khoảnh đất trong tay vào biển lửa.

Nó rơi xuống giống như một ngọn núi.

Cuối cùng...Âm thanh nặng nề vang lên bốn phía. Đất đá bay tung.

Toàn bộ khu vực hỗn loạn.Cùng với biển lửa thì vô số người của đối phương đã bị giết chết.

“Cứu tôi với”

Lúc này tại một rãnh đất gần đó một bóng hình cháy đen lồm ngồm bò ra. Đó chính là Dạ Vương.Ông ta đã không còn ra hình người nữa rồi, đôi cánh bị cháy đen. Ông ta chật vật bò tới.

Thiên Nga Đen nhắm mắt cảm thán.

Không ai ngờ đó là Dạ Vương của Forever Night.
Chương 4517: Chọc giận

Lâm Chính từ trong không gian đáp xuống, bước về phía Dạ Vương. Lúc này Dạ Vương đã không còn đường nào để trốn thoát nữa rồi.

Ông ta giống như con dê bị làm thịt, bò lồm ngồm trên mặt đất. Lâm chính đứng sau ông ta, sử dụng chân khí chuẩn bị đoạt mạng.

Thiên Nga Đen ở phía xa cũng bước tới nhìn chăm chăm Dạ Vương.

“Cứu tôi với”, Dạ Vương ngẩng đầu nhìn Thiên Nga Đen. Dù lúc này giọng nói của ông ta đã vô cùng yếu ớt.

“Xin lỗi Dạ Vương đại nhân, tôi không thể cứu được ông. Thực lực của vị này đã đạt tới cực hạn ở trái đất rồi. Trừ khi là thượng đế xuống đây, nếu không thì chẳng ai có thể cứu được ông đâu”.

Thiên Nga Đen lắc đầu, câu nói đó không khác gì lời phán quyết tử hình dành cho ông ta.

Nhưng đúng lúc này có âm thanh nặng nề từ xa vang lên.

Sau đó là vài chiếc trực thăng kéo theo xe bọc thép bay tới. Lâm Chính chau mày, ngước nhìn.

Những nòng súng trên những chiếc trực thăng này chĩa thẳng vào anh, đồng thời có tiếng loa vang lên: “Chúng tôi là người của đội quân Peace, anh hãy lập tức bỏ vũ khí xuống và đầu hàng. Nếu không chúng tôi có quyền nổ pháo”.

Dứt lời, những chiếc xe bọc thép cũng bắt đầu lái tới. Một lượng lớn các chiến sĩ xuống xe, nhắm thẳng vào Lâm Chính. Lâm Chính tối mặt, liếc nhìn họ.

“Đây là người của nước Dick”, Thiên Nga Đen bước lên nói.

“Nước Dick sao?”

“Đúng vậy”.

Cô ta gật đầu nói: “Dick là một nước nhỏ, cách chỗ này cũng không xa. Tài nguyên của khu này rất phong phú nhưng bọn họ không muốn dựa vào nguồn tài nguyên trong nước để phát triển mà ngược lại muốn đi đoạt tài sản. Nước này trước giờ luôn hợp tác với Forever Night và bọn họ kiếm được không ít tiền”.

“Tôi nghĩ chắc chắn là Dạ Vương đã gửi tin cầu cứu nước Dick nên họ mới tới đây”

“Vậy sao?”, Lâm Chính chợt hiểu ra vả gật đầu với đám đông.

“Anh mau giết chết Dạ Vương đi, chúng ta rời khỏi đây. Nếu như người của nước Dick tới mà muốn đi thì cũng không dễ nữa đâu. Cao thủ của nước này cũng không ít”.

Thiên Nga Đen trầm giọng.

Lâm Chính gật đầu, lao về phía quân của nước Dick: “Nghe đây, tôi không muốn biết các người là ai, tới đây làm gì nhưng tôi cho các người một cơ hội. Lập tức cất vũ khí đi và rời khỏi đây, nếu không tôi sẽ ra tay đấy”.

“Phóng hỏa”, một người chiến sĩ hô lên.

Súng nổ lên giòn giã từ bốn phương tám hướng. Đạn nã ra như mưa về phía Lâm Chính.

Lâm Chính thấy vậy thì đôi mắt ánh lên vẻ tức giận. Anh không chần chừ thêm nữa, lập tức chộp lấy Dạ Vương và đẩy ông ta ra trước. Thế là đạn nã vào người ông ta.

“Dừng tay, lập tức dừng tay”.

Một vị sĩ quan hô lên. Đám chiến sĩ lập tức dừng lại.

“Nghe đây, tôi muốn cậu thả ngay Dạ Vương đại nhân ra, nếu không tôi đảm bảo là cậu sẽ chết rất khó coi đấy”, người chỉ huy trợn ngược mắt và hừ giọng.

“Các người đang uy hiếp tôi sao?”, Lâm Chính chất vẫn

“Đúng vậy, tôi không chỉ uy hiếp mà còn hành động. Nếu như cậu không làm theo thì tôi không chỉ giết cậu mà còn giết chết người thân của cậu nữa.

Người chỉ huy quát lớn. Trước giờ ông ta đã ngạo mạn và uy hiếp người khác quen rồi. Câu nói đó của ông ta đã chọc tức Lâm Chính. Lâm Chính siết cổ Dạ Vương và nhấc lên cao và phát lực.

Bùm.

Dạ Vương vỡ nát. Cơ thể ông ta bấy nhầy, bắn ra tung tóe.

Dạ Vương đã chết. Forever Night đã bị tiêu diệt.
Chương 4518: Đốt cháy bầu trời

Mọi người đều choáng váng.

Không ai ngờ rằng Lâm Chính dám trực tiếp giết chết Dạ Vương!

Đặc biệt là quan chỉ huy.

Hắn ta chỉ cảm thấy trên mặt đau rát, việc Lâm Chính làm không khác gì tát hắn ta một cái trời giáng.

"Khai hoả! Giết tên này cho tôi, bắn! Giết hắn! Giết hắn!"

Quan chỉ huy trở nên giận dữ và gầm lên như điên dại.

Đám binh sĩ cũng thi nhau nổ súng.

Pằng pằng pằng!

Tiếng súng dữ dội lan ra mọi hướng.

Vô số viên đạn bắn vào người Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính đều chẳng thèm để tâm.

Dù là loại đạn nào cũng không thể làm tổn thương dù chỉ một cọng lông của anh.

Quan chỉ huy sững người.

Lâm Chính khẽ lắc mình, sau đó đột nhiên xuất hiện ở giữa không trung, giơ tay đập mạnh vào chiếc trực thăng đang ở trên không.

Ngay lập tức, chiếc trực thăng nổ tung tại chỗ.

Lâm Chính quay lại và xuất hiện phía sau một chiếc trực thăng khác.

Anh đưa tay ra, nắm lấy đuôi trực thăng rồi dùng một lực mạnh bất thình lình đập chiếc trực thăng về phía xe bọc thép bên dưới.

Bùm!

Âm thanh của vụ nổ vang vọng khắp nơi.

Tất cả người ở Tanenke đều choáng váng.

Người đàn ông đó là ai? Sao có thể nâng chiếc trực thăng bằng một tay?

Đây là siêu nhân phải không?

"Hắn là ác quỷ, hắn là ác quỷ!”

Người chỉ huy hét lên kinh hoàng, quay người bỏ chạy.

"Muốn chạy sao?"

Lâm Chính khẽ hừ một tiếng, lao thẳng về phía những kẻ này, sức mạnh phi thăng cuồng bạo khắp cơ thể giống như miệng một con dã thú nuốt chửng mọi thứ xung quanh.

"Tổng bộ! Tổng bộ! Cần hỗ trợ, chúng tôi cần hỗ trợ!"

Quan chỉ huy vừa chạy vừa hét trên bộ đàm.

Nhưng chưa kịp chạy xa thì đã bị sức mạnh phi thăng thiên xuyên thủng rồi xé thành từng mảnh.

Lúc này Lâm Chính mới dừng lại.

Và tất cả binh lính của nước Tanenke xung quanh đều bị giết.

Nhìn Lâm Chính ra tay, Thiên Nga Đen không biết tại sao trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi.

Cô ta phát hiện ra người đàn ông lịch thiệp đến từ Long Quốc này thực sự nguy hiểm hơn nhiều so với tưởng tượng.

"Kết thúc rồi sao?"

Thiên Nga Đen hỏi, trong lòng căng thẳng.

"Tôi e là chưa!"

Lâm Chính nhìn về phương xa, bình tĩnh nói.

Thiên Nga Đen giật mình và nhìn lên bầu trời.

Ở đó, đã có rất nhiều bóng người màu đen xuất hiện.

Đó rõ ràng là đội quân chủ lực của nước Tanenke.

“Nước Tanenke có bao nhiêu lực lượng chiến đấu?”

Lâm Chính chậm rãi lấy ra Thiên Sinh Đao trong người, bình tĩnh hỏi.

"Quốc gia này ít nhất có mấy trăm nghìn quân nhân, anh muốn làm gì?"

Thiên Nga Đen nuốt nước bọt và run rẩy hỏi.

"Tôi chỉ muốn đối phó với Forever Night, nhưng người ở Tanenke lại muốn báo thù cho Forever Night. Đã như vậy thì không thể trách tôi được!"

Lâm Chính đi tới, đột nhiên một tay nắm lấy tay áo của Thiên Nga Đen.

Gương mặt xinh đẹp của Thiên Nga Đen đột nhiên thay đổi, cô ta muốn chống cự nhưng lại không dám.

Xoẹt!

Lâm Chính hơi dùng lực, khiến ống tay áo của cô ta rách ra một mảng lớn.

Cánh tay trắng ngần lộ ra.

"Tiên sinh?"

Thiên Nga Đen có chút bối rối.

"Đợi tôi ở đây!"

Lâm Chính trải mảnh vải ra, làm một chiếc mặt nạ đơn giản đeo lên mặt, sau đó lao về phía xa.

Thiên Nga Đen choáng váng.

Người đàn ông này đang làm gì vậy?

Chẳng lẽ người này muốn một mình đối phó toàn bộ quân đội của nước Tanenke?

Chắc là bị hỏng não rồi đúng không?

Đó là một đất nước kia mà!

Một mình anh có mạnh đến đâu cũng làm sao có thể đối địch được với một quốc gia?

Tuy rằng sức mạnh tổng hợp của Tanenke không thể xếp vào hàng top, nhưng quốc gia này có mấy chục triệu dân số, toàn dân đều là binh lính, nếu xảy ra chiến tranh thực sự, người này sẽ kiệt sức mà chết!

"Điên rồi! Anh ta thực sự điên rồi!"

Thiên Nga Đen trong lòng lẩm bẩm, nhưng đôi mắt như mùa thu kia lại không chớp, nhìn về phía Lâm Chính.

Lâm Chính đang cầm thanh đao, sau đó bật nhảy lên, kêu gọi sức mạnh phi thăng bao trùm bầu trời, sau đó đốt cháy nó bằng dị hoả.

Vù!

Bầu trời được bao phủ bởi dị hoả.

Bầu trời như đang bốc cháy vậy.

Lâm Chính không chút nương tay, trong đôi mắt chỉ có sự điên cuồng giận dữ và sát khí!

Forever Night dám khiêu khích!

Ngay cả nước Tanenke cũng cử một đội quân lớn đến!

Chẳng lẽ Dương Hoa này là thế lực ai cũng có thể ức hiếp?

Trong mắt Lâm Chính chỉ còn sự lạnh lùng thấu xương.

Hôm nay anh sẽ chiếm lấy đât nước này và cho thế nhân biết hậu quả!

Nghĩ tới đây, Lâm Chính bỗng nhiên vung tay lên.

Đoàng!

Bầu trời bốc cháy rừng rực, hoang tàn tựa như sắp sụp đổ.

Vô số ngọn lửa lớn giống như biển lửa rơi xuống đội quân ở bên dưới!

Địa ngục trần gian sắp xuất hiện.
Chương 4519: Người ấy là ai?

Bên trong tòa nhà lộng lẫy.

Một người đàn ông to béo, ăn mặc bảnh bao đang ngồi ở một chiếc bàn lớn nói chuyện điện thoại.

Người đàn ông bắt chéo chân, một tay cầm điếu xì gà và đang cười nói gì đó.

Lúc này, một người đàn ông cơ bắp với làn da ngăm đen đeo kính râm bước nhanh vào, dường như có điều gì muốn nói.

Người đàn ông béo phệ rất không vui và liếc nhìn người đàn ông da đen vừa đi vào.

Nhưng đối phương không có ý định rút lui.

Người đàn ông mập mạp ngay lập tức nhận ra có chuyện nghiêm trọng đã xảy ra, liền thông báo cho người đang nói chuyện và cúp điện thoại.

"Có chuyện gì vậy?"

Người đàn ông béo mập lạnh lùng hỏi.

"Nguyên thống! Vừa nhận được tin tức Dạ Vương đã chết!"

Người đàn ông đeo kính râm thì thầm.

"Cái gì?"

Người đàn ông béo phệ đột nhiên đứng dậy, mở to mắt nhìn người đàn ông kia, kích động nói: "Chúng ta không phải điều động năm mươi nghìn quân đến hỗ trợ hắn sao? Tại sao Dạ Vương vẫn chết?"

"Chúng ta đã tới muộn rồi. Người giết Dạ Vương là một cao thủ. Khi quân ta đến hỗ trợ thì Dạ Vương đã chết rồi!"

Người đàn ông đeo kính râm thì thầm.

"Đồ khốn nạn, đúng là một lũ thua cuộc!"

Nguyên thống rất tức giận, trầm giọng quát: "Cậu có biết ai đã giết Dạ Vương không?"

"Cụ thể danh tính không rõ ràng, nhưng nhìn dáng vẻ, có vẻ là người Long Quốc!"

"Người của Long Quốc? Hừ, rất tốt! Nghe đây, lập tức gọi điện cho Long Quốc nói cho bọn họ biết, người của Long Quốc đã giết hại công dân của nước Dick chúng ta và yêu cầu họ bồi thường!"

Nguyên thống lạnh lùng nói.

"Vâng, nguyên thống đại nhân”.

Người đàn ông đeo kính râm gật đầu, sau đó hỏi: "Nguyên thống, tôi nên làm gì với người này?"

"Bắt hắn, nhớ kỹ, phải bắt sống hắn. Long Quốc quan tâm đến từng người dân của mình. Vì người này có thể giết được Dạ Vương nên hắn phải cực kỳ mạnh mẽ. Nếu bắt được hắn, chúng ta có thể đưa hắn đến chỗ Long Quốc đòi đổi lấy tiền”.

Nguyên thống hừ một tiếng.

"Nguyên thống đại nhân, người này rất lợi hại, quân tinh nhuệ chúng ta đưa tới hỗ trợ Dạ Vương đều bị hắn tiêu diệt, nếu muốn bắt sống hắn, e rằng phải trả giá đắt”.

Người đàn ông đeo kính râm do dự một lúc rồi thấp giọng nói.

"Cái gì? Chúng ta có cả một quốc gia mà vẫn không bắt được một kẻ đơn thương độc mã sao? Các người là người tàn tật à? Các người đều là đồ ngốc à? Nghe này, dù có phải trả giá bao nhiêu đi chăng nữa! Dù có phải phái đi thêm bao nhiêu người cũng phải bắt kẻ này cho tôi ! Nếu không bắt được, để thông tin lan rộng sẽ mất mặt cả quốc gia! Anh nghe rõ chưa?”

Nguyên thống đập bàn chửi rủa.

"Vâng, thưa nguyên thống đại nhân".

Người đàn ông đeo kính râm cúi đầu sợ hãi.

"Hãy làm gọn gàng cho tôi. Một khi người này bị bắt và sự việc được giải quyết xong, tôi sẽ lệnh cho cậu tiếp quản Forever Night. Forever Night là một trong những công cụ kiếm tiền quan trọng nhất của đất nước chúng ta. Dạ Vương đã chết, tôi cần một Dạ Vương mới lên thay".

"Nhưng trước đó, chúng ta phải đối phó với tên ngu ngốc này!"

"Nghe này, sau khi bắt được người này, hãy chặt tay chân và cắt gân hắn! Chúng ta có thể đưa hắn về Long Quốc, nhưng chúng ta sẽ không bao giờ cho phép hắn nguyên vẹn trở về Long Quốc! Bởi vì hắn dám khiêu khích đất nước của chúng ta! Rõ chưa?

Nguyên thống hừ lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ hung ác.

"Vâng, thưa nguyên thống!"

Người đàn ông đeo kính râm ưỡn ngực hô lớn, sau đó lập tức quay người chạy ra khỏi tòa nhà.

Một lúc sau, một cuộc gọi từ nước Dick đến thẳng Bộ Ngoại giao của Long Quốc.

Sau một hồi trò chuyện, người phụ trách chính của Bộ Ngoại giao lập tức báo cáo tình hình cho Lôi Phúc.

Yên Kinh.

"Cái gì? Bồi thường năm mươi tỷ quân nhu? Người ở nước Dick điên rồi sao?"

Lôi Phúc cầm điện thoại với vẻ mặt đờ đẫn.

"Đúng vậy, Lôi võ trưởng, bọn họ nói trước ngày mai phải bồi thường, nếu không bọn họ sẽ không chỉ báo cáo chúng ta với uỷ ban quốc tế, mà còn nghiêm khắc trừng trị người của Long Quốc đã giết chết Dạ Vương!"

Người phụ trách Bộ Ngoại giao trầm giọng nói.

Lôi Phúc cau mày, suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: "Người Long Quốc giết chết dân của nước Dick là ai?"
Chương 4520: Tiêu diệt toàn bộ rồi sao?

Người phụ trách tên là Trịnh Nghị, một trong những người phụ trách chính sách ngoại giao của Long Quốc.

Nghe Lôi Phúc hỏi, Trịnh Nghị lập tức nói: “Chúng tôi đã phái người đi điều tra, nhưng vẫn chưa tìm ra danh tính của người này!”

"Người nước Dick bị giết là ai?"

"Lôi võ trưởng, chúng tôi vẫn chưa tìm ra".

"Các cậu làm ăn kiểu gì vậy? Tại sao các cậu lại không biết gì về chuyện đó? Các cậu đều là đồ ngốc à?"

Lôi Phúc tức giận đến mức lớn tiếng quát mắng.

“Lôi võ trưởng, chuyện này xảy ra quá đột ngột, chúng tôi không ngờ tới” Trịnh Nghị nói với vẻ mặt đầy bất bình.

"Đừng đứng đây mà kiếm cớ nữa! Nghe này, việc này khiến nguyên thống của nước Dick liên hệ với chúng ta nên có thể thấy, người bị giết này có thân phận không tầm thường, vậy mà người Long Quốc của chúng ta lại có thể một mình đến đó và giết một nhân vật quan trọng như vậy. Đó chắc chắn phải là một người có kỹ năng võ thuật phi thường, và anh ta có thể là người giúp ích rất nhiều cho Long Quốc của chúng ta! Tôi không quan tâm cậu sử dụng phương pháp nào, phải tìm cách đưa anh ta trở lại! Nghe rõ chưa?"

Lôi Vũ lạnh lùng hét lên.

"Vâng vâng".

Trịnh Nghị cúp điện thoại, lau mồ hôi trên trán rồi quay đầu nói: “Thông báo cho người phát ngôn của chúng ta, ngay lập tức thương lượng với người nước Dick, cố gắng hết sức để giải quyết chuyện này một cách hòa bình! Ngoài ra, lập tức liên hệ với đội Cấm Vệ, điều tra danh tính của người đó! Rõ chưa?"

"Vâng!"

Rất nhanh, điện thoại đã vọng ra giọng Hứa Chỉ Sương.

Lúc này, Hứa Chỉ Sương đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về căn cứ của đội Cấm Vệ bên ngoài lãnh thổ.

Lần này làm nhiệm vụ đội Cấm Vệ cũng không giúp ích được nhiều, lại lỡ mất rất nhiều thời gian, đội Cấm Vệ còn có rất nhiều việc phải giải quyết.

Nếu là bình thường, chắc chắn Hứa Chỉ Sương sẽ rất phấn chấn.

Nhưng lần này lại không hứng thú lắm.

Sau khi nhìn thấy sức mạnh của Lâm Chính, lòng kiêu hãnh và sự tự tin của Hứa Chỉ Sương đã hoàn toàn tan vỡ.

Cô ta phát hiện trước mặt những người như Lâm Chính, mình chẳng khác gì một kẻ bỏ đi!

KHÔNG.

Thậm chí còn không bằng rác rưởi!

Dù sao, rác rưởi cũng sẽ không tra hỏi Lâm Chính.

"Không ngờ rằng có một ngày đội trưởng của đội Cấm Vệ sẽ kéo người khác lùi lại!"

Hứa Chỉ Sương thở dài, nhấn nút kết nối điện thoại, yếu ớt áp vào tai mình.

"Tôi là Hứa Chí Sương, tôi có thể làm gì?"

"Tổ trưởng Hứa, có chuyện khẩn cấp cần nhanh chóng giải quyết".

Người bên kia điện thoại liền kể lại đầu đuôi câu chuyện.

"Đất nước Dick?"

Hứa Chỉ Sương suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc gật đầu: "Tôi hiểu rồi, tôi lập tức dẫn người tới nước Dick!"

"Nghe đây, nếu có cơ hội, hãy mang người kia của Long Quốc trở về! Dù đối phương có phạm phải sai lầm gì thì dù sao họ cũng là công dân của Long Quốc, chúng ta mới là người nên xử lý anh ta!"

"Vâng! Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"

Hứa Chỉ Sương đáp một tiếng, sau đó cúp điện thoại.

"Đội trưởng, có chuyện gì vậy?"

Các thành viên của đội Cấm Vệ xung quanh lần lượt hỏi.

"Cấp trên đã giao một nhiệm vụ gấp, yêu cầu chúng ta đến nước Dick cứu người!"

Hứa Chí Sương nhàn nhạt nói: “Chúng ta chuẩn bị bay đi".

"Cái gì? Đến nước Dick?"

"Ồ, tôi còn nghĩ tôi có thể có một kỳ nghỉ vui vẻ cơ đấy!"

"Nào, vẫn còn mong đi nghỉ à? Rất nhiều việc đang chờ chúng ta! Tôi không nghĩ chúng ta có thể được nghỉ trước cuối năm nay!"

"Ôi trời ơi!"

Các thành viên của đội Cấm Vệ phàn nàn.

Nhưng Zero ở một bên cứ nhìn chằm chằm vào cuốn sổ trước mặt rồi cau mày, không tham gia vào câu chuyện của những người bạn đồng hành.

Hứa Chỉ Sương tò mò nhìn Zero, không khỏi hỏi: "Zero, sao vậy?"

"Đội trưởng, tôi đột nhiên phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ".

Zero do dự và nói một cách cẩn trọng.

"Hiện tượng lạ? Hiện tượng gì?"

"Tất cả tin tức về Forever Night đã biến mất!"

Zero ngẩng đầu lên và nghiêm túc nói.

"Cái gì?"

Hứa Chí Sương hô hấp dồn dập.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK