Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2227: Vơ vét

Tại nhà họ Kiều...Người đàn ông trung niên đi tới trước thác nước

Lúc này có một người đang bị treo dưới thác nước và đã tắt thở. Trên người người này là những vết thương chí mạng, máu chảy ra đều đã bị nước rửa sạch. Người đàn ông trung niên quay qua, người bên cạnh lập tức bước tới gỡ cơ thể kia xuống.

“Mang đi cho chó ăn”.

“Vâng”, thi thể được đưa đi.

Người đàn ông trung niên ngồi xuống một tảng đá to, nhắm mắt dưỡng thần và lắng nghe tiếng thác nữa chảy.

Lúc này, một người nhà họ Kiều chạy tới: “Thưa ông, xảy ra chuyện rồi”.

“Không phải là cậu định nói với tôi, Kiều Hổ, Kiều Báo cũng không về đấy chứ?”

Người đàn ông trung niên khẽ mở mắt, hỏi bằng vẻ vô cảm: “Đó là hai cao thủ đấy, ở trong nhà họ Kiều này muốn hạ gục họ cũng không phải điều dễ dàng đâu. Một Giang Thành cỏn con lẽ nào mà họ lại không xử lý được”.

Người kia do dự sau đó cúi đầu: “Thưa ông..đúng là hai người đó không về thật ạ”.

“Hả?", người đàn ông trung niên lập tức đứng dậy, lạnh giọng: “Bọn họ đi đâu? Bị thần y Lâm bắt rồi hay sao? Hay là bị giết rồi?”

“Dạ không rõ ạ. Hai người xâm nhập vào nơi ở của thần y Lâm thì bị đứt liên lạc. Đã hơn một ngày rồi mà vẫn chưa ra. Hơn nữa, nơi ở của thần y Lâm cũng không có động tĩnh gì cả”, người này nói tiếp.

Người đàn ông nghe thấy vậy bèn im lặng. Lúc này, người kia lấy ra một bức thư, đưa tới.

“Đây là gì vậy?”, người đàn ông trung niên lạnh giọng.

“Lúc chúng tôi chuẩn bị rời đi thì đột nhiên có người đưa cho chúng tôi cái này, nói là phải đích thân để ông mở ra", người kia nói.

“Vậy thì khỏi phải đoán nữa, chắc chắn là thư của thần y Lâm rồi. Xem ra cậu ta đã đoán ra được nhiều chuyện...Ha ha, thú vị đấy”.

Người đàn ông trung niên mỉm cười. Ông ta mở thư ra và nhìn. Người đứng bên cạnh thận trọng quan sát sắc mặc của người đàn ông trung niên.

Thế nhưng trông ông ta vẫn vô cùng điềm nhiên. Một lúc sau, ông ta vo tròn bức thư, vứt xuống đất.

“Thưa ông, thần y Lâm nói thế nào ạ?”

“Kiều Hổ, Kiều Báo đã bị thần y Lâm bắt rồi. Cậu ta nói, muốn lấy lại mạng của những người này thì mang đồ tới đổi”, người đàn ông trung niên nói.

“Cái gì?”, người kia tỏ ra tức giận: “Vô lý hết sức! Thần y Lâm đúng là to gan. Cậu ta đang uy hiếp nhà họ Kiều chúng ta sao? Thưa ông, chúng ta nên lập tức đi tiêu diệt cái thứ chết tiệt đó, để cậu ta biết được sự lợi hại của nhà họ Kiều”.

"Đừng kích động sẽ làm hỏng chuyện lớn. Muốn tiêu diệt cậu ta quá dễ”.

“Mà cái thứ đó muốn thứ gì từ chúng ta vậy ạ?”

“Trước khi Kiều Tín bị đưa đi thì đã để lộ ra Cứu Mệnh Đan ở bữa tiệc của hội Thương Minh. Viên thuốc đó được luyện theo như phương pháp của thần y Biển Thước thời Chiến Quốc. Tôi nghĩ có lẽ thần y Lâm làm vậy là vì muốn ép chúng ta giao ra phương thuốc”, người đàn ông trung niên nói.

“Thưa ông, không thể giao được. Đó là bảo bối của nhà chúng ta mà”.

“Giao thì đương nhiên là không nhưng chúng ta có thể lợi dụng thứ đó để nói chuyện với thần y Lâm. Cậu dặn dò xuống dưới, bảo người của gia tộc chuẩn bị. Ngoài ra cũng trả lời thư cho thần y Lâm, nói rằng trưa mai tôi sẽ tới Giang Thành gặp cậu ta”.

“Vâng!”, người này chắp tay, chạy đi.

Người đàn ông trung niên liếc nhìn thác nước đang đổ xuống và thở dài: “Tức nước thì vỡ bờ thôi. Thần y Lâm, ngày mai tôi sẽ cho cậu biết đối đầu với nhà họ Kiều thì sẽ có kết cục thế nào”.

Lâm Chính nhận được thông tin bèn lập tức cho người sắp xếp tiệc trà ở một khu sơn trang ngoại ô phía Tây và đợi gia chủ nhà họ Kiều.

Trương Thất Dạ, Tào Tùng Dương, Nguyên Tinh, Băng Thượng Quân cũng có mặt. Đám đông đứng sau Lâm Chính, lẳng lặng chờ đợi.

Lâm Chính ung dung uống trà, thưởng thức phong cảnh. Lúc này, Từ Thiên vội chạy tới: “Chủ tịch Lâm, người tới rồi”.

“Đưa tới đây”, Lâm Chính mỉm cười.

Từ Thiên lùi ra. Một lúc sau, một nhóm người mặc áo gió màu đen bước vào. Đi đầu chính là gia chủ nhà họ Kiều!
Chương 2228: Đợi họ quay lại

Gia chủ nhà họ Kiều tên là Kiều Long Nhất. Ông ta cao một mét chín, mặc đồ màu đen trông vô cùng uy nghiêm.

Kiều Long Nhất có khuôn mặt chữ điền, lông mày đậm, mắt to, thần thái uy nghiêm, bước đi dứt khoát. Ông ta đứng trước mặt Lâm Chính.

Dù là ai thì cũng cảm thấy căng thẳng trước khí thế của ông ta. Thế nhưng Lâm Chính trông vẫn vô cùng ung dung, không hề phản ứng gì.

“Cậu là thần y Lâm đúng không? Đúng là anh hùng tuổi trẻ tài cao mà”, Kiều Nhất Long nhìn Lâm Chính, gật đầu khen ngợi.

Lâm Chính nhốt con trai ông ta, đánh người nhà họ Kiều bị thương, làm mất tôn nghiêm của bọn họ thì thực ra ông ta hận Lâm Chính lắm. Thế nhưng vẫn không để lộ vẻ tức giận ra bên ngoài.

“Gia chủ nhà họ Kiều quá khen. Mời ngồi, cùng tôi uống chén trà nhé”, Lâm Chính pha trà một cách thuần thục và mời ông ta.

“Ồ? Trà do thần y Lâm pha à, vậy thì phải thưởng thức chứ”, Kiều Long Nhất ngồi xuống vô cùng tự nhiên.

Lâm Chính rót trà. Mùi thơm dậy lên. Kiều Long Nhất nhấp một ngụm, hai mắt lập tức sáng rực.

“Trà ngon! Ngon lắm!”

“Thật không ngờ thần y lâm không chỉ có y thuật siêu việt mà đến cả cách pha trà cũng đáng kinh ngạc như thế. Thật lợi hại”, Kiều Long Nhất khen thưởng.

Mặc dù ông ta rất hận Lâm Chính nhưng nhìn người thanh niên bằng tuổi con mình có thực lực như vậy thì ông ta không thể không khâm phục và ngưỡng mộ.

Nếu người này mà là con mình thì tốt biết mấy. Nhà họ Kiều chắc chắn sẽ mạnh vô cùng. Kiều Long Nhất thầm thở dài, nghĩ tới Kiều Tín – thằng con không ra gì của mình thì ông ta cảm thấy bốc hỏa. Thật tức chết đi được.

“Tôi cũng mới tiếp xúc với trà nghệ thôi, chưa tới mức nho nhã đâu”, Lâm Chính mỉm cười.

“Thần y Lâm khiêm tốn rồi. Tôi cũng tìm hiểu về trà mười mấy năm rồi vậy mà thần y Lâm mới học đã có thể đạt tới trình độ như vậy”, Kiều Long Nhất mỉm cười.

Lâm Chính lắc đầu, tiếp tục uống trà. Kiều Long Nhất nhìn chăm chăm Lâm Chính, một lúc sau ông ta nói thẳng: “Thần y Lâm, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, người nhà tôi đâu rồi?”

“Bọn họ? Vẫn rất tốt, chúng tôi tiếp đãi họ tốt lắm”, Lâm Chính vừa uống trà vừa mỉm cười.

“Tiếp đãi rất tốt sao?”, Kiều Nhất Long chau mày.

Người nhà họ Kiều cũng trở nên vô cùng căng thẳng.

Lâm Chính mỉm cười: “Yên tâm đi, tôi không có ý khác, ý tôi là họ vẫn bình an vô sự. Mọi người không cần phải lo lắng”.

“Nếu đã bình an thì mong thần y Lâm thả bọn họ ra. Tôi vô cùng cảm kích”, Kiều Long Nhất mỉm cười nhưng nhìn chăm chăm Lâm Chính.

Lâm Chính lại im lặng. Anh vẫn pha trà và thưởng trà. Các cao thủ nhà họ Kiều để lộ vẻ tức giận, họ không nhịn được nữa, định ra tay với Lâm Chính.

Bọn họ thấy giờ hạ gục Lâm Chính là lúc dễ nhất. Sau khi khống chế anh thì sẽ bắt anh ngoan ngoãn giao người của nhà họ Kiều ra. Thế nhưng Kiều Long Nhất đã kịp thời ra hiệu cho bọn họ để bọn họ đừng khinh suất.

“Thưa ông...”, một người bên cạnh lí nhí lên tiếng.

“Đừng có làm loạn. Những người đứng sau thần y Lâm kia không hề đơn giản đâu”, Kiều Nhất Long khẽ nói.

Nhà họ Kiều nhìn những người đằng sau Lâm Chính. Có không ít người hừ giọng, để lộ vẻ khinh thường. Rõ ràng là bọn họ không coi những người đứng sau anh ra gì.

“Thần y Lâm, chúng ta đều là người thông minh, thôi thì mình cứ nói thẳng đi. Cậu đưa ra điều kiện, miễn là tôi có thể đáp ứng được thì tôi sẽ không từ chối. Chỉ xin cậu thả người nhà tôi ra”, Kiều Long Nhất thản nhiên nói.

“Gia chủ nhà họ Kiều, tôi cũng chẳng có điều kiện gì. Lần này con trai ông khiêu khích tôi, tôi giáo huấn cho anh ta một bài học thôi. Thực ra ông cũng không cần phải tới xin tôi làm gì, cứ yên tâm về đi. Bởi vì đợi tôi giáo huấn con trai ông xong thì sẽ thả anh ta về thôi”, Lâm Chính mỉm cười.

Nói thì là như vậy nhưng Kiều Long Nhất không tin. Ông ta do dự, lấy từ trong người ra một cuộn trúc, đặt lên bàn trà.

“Thứ này thuộc về cậu. Thả người của tôi ra, thế nào?”

“Đây là?”

“Đây chẳng phải là thứ mà thần y Lâm muốn sao? Phương thuốc của thần y Biển Thước thời Chiến Quốc”, Kiều Long Nhất nói giọng khàn khàn.

Lâm Chính giật mình. Nhưng sắc mặt anh không hề thay đổi. Anh chỉ uống thêm một ngụm trà: “Đưa cho tôi sao?”

“Thứ này đủ để đổi lấy con trai tôi rồi chứ?”, Kiều Long Nhất nói.

Lâm Chính im lặng. Một lúc sau anh gật đầu: “Gia chủ nhà họ Kiều đã hào phóng như vậy thì tôi cũng không vòng vo làm gì. Thứ này tôi nhận nhé”.

“Người đâu?”, Kiều Long Nhất lập tức hỏi.

Lâm Chính quay đầu.Từ Thiên ở phía sau hiểu ý bèn quay người chạy đi. Một lúc sau, một nhóm người được đưa vào.

“Cậu chủ”, người nhà họ Kiều thốt lên.

“Bố...”, Kiều Tín nhìn thấy người nhà họ Kiều thì mừng lắm. Thế nhưng khi nhìn thấy Lâm Chính thì hắn lập tức tái mặt, rụt cổ lại. Hắn không dám lên tiếng nữa.

Điều này khiến người nhà họ Kiều bất ngờ lắm. Kiều Tín mà lại ngoan đến vậy sao. Đâu có giống hắn?

Kiều Hổ, Kiều Báo cũng cúi đầu, tỏ ra sợ sệt. Chuyện gì thế này?

Bọn họ cảm thấy hoang mang và không hiểu gì. Kiều Long Nhất liếc nhìn, tỏ vẻ nghi ngờ. Nhưng ông ta không nói gì nhiều, chỉ đứng dậy: “Thần y Lâm cũng đã thẳng thắng như vậy thì tôi cũng không nói nhiều nữa. Lần này là do con trai tôi không đúng, tôi thay mặt nó xin lỗi cậu”.

“Gia chủ nhà họ Kiều khách sáo rồi".

“Được rồi thần y Lâm, hiểu nhầm đã được hóa giải. Chúng tôi cũng không ở lại lâu nữa. Đã làm phiền mọi người rồi, thành thật xin lỗi. Cáo từ”.

“Để tôi tiễn ông”.

“Không cần không cần. Xin dừng bước”, Kiều Long Nhất vội vàng nói, sau đó thì đưa cả nhà họ Kiều rời đi.

Lâm Chính nhìn theo. Sau khi họ rời đi, anh bèn ngồi xuống quan sát cuộn trúc. Anh tham lam đọc hết một lượt khiến mấy người Trương Thất Dạ ở phía sau cảm thấy kinh ngạc.

Họ có thể nhìn thấy sự ham muốn và tham lam trong mắt của Lâm Chính. Lần đầu họ thấy Lâm Chính như vậy.

Bọn họ nhìn nhau, Nguyên Tinh bước lên: “Giáo chủ! Giáo chủ...”

“Sao thế?”, ông ta phải gọi mấy lần thì Lâm Chính mới phản ứng lại.

“Giáo chủ, mặc dù nhà họ Kiều đã rời đi nhưng tôi nghĩ chắc là họ không chịu từ bỏ đâu, chúng ta vẫn nên phòng ngự”, Nguyên Tinh cung kính nói.

“Tôi biết”.

“Vậy tiếp theo chúng ta làm gì?”

“Không cần làm gì cả, ở đây đợi. Bọn họ sẽ quay lại”, Lâm Chính vừa đọc vừa nói.

Đám đông cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn im lặng chờ đợi...
Chương 2229: Bí mật kinh thiên động địa

Nhà họ Kiều bước ra khỏi sơn trang, lập tức dừng lại.

“Người của Dương Hoa có đuổi theo không?”, Kiều Long Nhất nhìn xung quanh và hỏi.

“Bẩm ông, không hề. Trước khi chúng ta bước vào đó thì tôi đã cho người giám sát khắp các khu vực rồi. Giờ thần y Lâm vẫn còn đang ở bên trong sơn trang xem cuốn trúc đó, chưa hề rời đi, cũng không hề cử người theo dõi chúng ta”, người phía sau cung kính nói.

“Hừ, xem ra thần y Lâm không hề có ý phòng bị với chúng ta rồi”.

Kiều Long Nhất liếc nhìn Kiều Tín và hừ giọng: “Còn không mau bước tới đây?”

“Bố...”, Kiều Tín run rẩy bước tới.

“Có bị thương không?”, ông ta hỏi.

“Không...không ạ...”, Kiều Tín đáp lại.

“Thần y Lâm có hành hình gì không?”

“Không...ạ, thần y Lâm chỉ hỏi ít thông tin từ con...”

“Nếu đã vậy thì tại sao mày lại phải sợ hãi như vậy? Đúng là đồ vô dụng, mất hết cả thể diện nhà họ Kiều”, Kiều Long Nhất tát cho Kiều Tín một phát

Bốp! Tiếng tát giòn vang. Kiều Tín xoay mấy vòng, suýt nữa ngã lăn ra đất.

“Bố, con...”, Kiều Tín ôm mặt, định nói gì đó nhưng bị Kiều Long Nhất quát.

“Câm miệng! Đúng là thứ khiến cả nhà mất mặt. Lập tức cút về cho tao. Đợi tao xử lý xong thần y Lâm thì sẽ dạy cho mày một bài học”, Kiều Long Nhất quát lớn.

Kiều Tín, Kiều Báo và Kiều Hổ lập tức tái mặt.

“Gia chủ..định đối phó với thần y Lâm sao?”, Kiều Báo vội vàng hỏi.

“Thì làm sao? Các người đều là những tên vô dụng. Lần này về chịu gia pháp đi”, Kiều Long Nhất hừ giọng.

Kiều Báo lập tức quỳ xuống, vội vàng kêu lên: Gia chủ không được đâu ạ”.

“Sao?”, Kiều Long Nhất chau mày: “Giờ còn muốn xin tha à? Không thấy sớm quá sao? Một kẻ ham sống sợ chết như vậy có xứng là người nhà họ Kiều không?”

“Không gia chủ… Tôi không có ý đó, tôi chỉ nói là gia chủ không thể đi tìm thần y Lâm được đâu”, Kiều Báo vội vàng nói.

“Ý của ông là gì?”, Kiều Long Nhất tái mặt.

“Gia chủ! Không thể động vào thần y Lâm được. Cậu ta không hề đơn giản như chúng ta nghĩ. Không thể động vào được đâu”, Kiều Báo kêu lên.

Đến cả Kiều Hổ cũng vội quỳ xuống: “Gia chủ, giờ chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, không thể gây sự với thần y Lâm được, nếu không…tình hình sẽ không thể cứu vãn được nữa”.

Thấy hai người bọn họ như vậy, người nhà họ Kiều cảm thấy bất ngờ lắm. Hai người này là những cao thủ hàng đầu của nhà họ Kiều, sao giờ họ lại nhát gan như vậy chứ.

“Đúng là đồ vô dụng. Đứng dậy”, Kiều Long Nhất tức tới mức gào lên.

Thế nhưng bọn họ không hề đứng dậy, vẫn cứ quỳ đó khuyên Kiều Long Nhất rời đi. Kiều Tín thấy thế cũng vội quỳ xuống: “Bố, ông Hổ và ông Báo nói đều là thật đấy, thần y Lâm không hề đơn giản, chúng ta không thể đối đầu được, nếu không tất cả sẽ xong đời đấy ạ. Chúng ta mau đi thôi bố. Không thể ở lại lâu được”.

“Đúng là đồ vô dụng”, Kiều Long Nhất tức giận đạp Kiều Tín. Hắn lăn mấy vòng, mặt đầy đất, trông vô cùng chật vật.

“Nghe đây, các người lập tức đứng lên cho tôi, cùng tôi đi hạ gục thần y Lâm. Bảo vật của nhà họ Kiều đang nằm trong tay cậu ta, nếu không lấy về thì đừng ai quay về nhà họ Kiều nữa”, Kiều Long Nhất gào lên.

Rõ ràng là ông ta không chịu từ bỏ.

“Nếu gia chủ cứ đòi đi bằng được thì chỉ có nước chết thôi. Chuyện tới nước này thì tôi đành phải nói ra một bí mật kinh thiên vậy”, Kiều Báo thấy không thể khuyên được bèn bặm môi.

Kiều Long Nhất nghe thấy vậy thì cơ mặt dãn ra. Ông ta nhìn chăm chăm Kiều Báo: “Bí mật gì?”

Kiều Báo nhìn Kiều Hổ, sau đó nuốt nước bọt, đứng dậy nghiêm túc nói: “Gia chủ, nói ra có khi gia chủ không tin nhưng…chúng tôi đích thân nhìn thấy. Không chỉ có tôi và Kiều Hổ mà ngay cả cậu chủ cũng thấy”.

“Thấy cái gì? Mau nói cho tôi biết”, Kiều Long Nhất cảm thấy mất kiên nhẫn.

“Chúng tôi thấy…minh chủ Thương Minh Bạch Họa Thủy”, Kiều Báo nói.

Dứt lời cả nhà họ Kiều Thất kinh.

“Ai cơ?”, Kiều Long Nhất trố tròn mắt.

“Bạch Họa Thủy”, Kiều Báo lặp lại.

“Bạch…minh chủ sao? Ông nhìn thấy ở đâu?”

“Ở tầng hầm nơi thần y Lâm giam chúng tôi. Không chỉ có Bạch minh chủ mà chúng tôi còn nhìn thấy người tuyệt phạt và người phán quyết nữa. Bọn họ đều ở đó và bị thần y Lâm nhốt cả”, Kiều Báo nghiêm túc nói.

Đám đông im bặt. Tất cả đều sững sờ.
Chương 2230: Tự cho mình thông minh

Câu nói của Kiều Báo giống như sét đánh ngang tai. Đám đông cảm thấy da đầu tê dại, hồn bay phách tán. Bọn họ không dám tin vào những gì mình vừa nghe được.

“Ông nói cái gì? Bạch minh chủ, người tuyệt phạt và người phán quyết sao…tất cả đều bị thần y Lâm nhốt?”, Kiều Long Nhất cũng kinh hãi, trố mắt hỏi lại Kiều Báo

“Đúng vậy gia chủ”.

“Ông tận mắt nhìn thấy? Hay là ông nghe nói”, Kiều Long Nhất túm cổ Kiều Báo nói.

“Tận mắt nhìn thấy. Chắc chắn như vậy. Nếu gia chủ không tin có thể hỏi Kiều Hổ và cậu chủ. Chính mắt họ cũng thấy”, Kiều Báo nói.

“Bố, ông Báo nói đúng. Chính vì vậy mà con mới khuyên bố đừng đối đầu với thần y Lâm. Đến cả Bạch minh chủ còn không phải là đối thủ của anh ta. Giờ chúng ta mà xảy ra xung đột thì sẽ chịu thiệt thòi. Chúng ta mau đi thôi. Nếu thần y Lâm mà nghĩ lại, không để chúng ta đi thì lúc đó xong đời mất”, Kiều Tín vội vàng nói.

“Cậu chủ nói đúng đấy. Gia chủ, chúng ta đã biết được bí mật của thần y Lâm thì nên lập tức rời khỏi đây, sau đó báo cáo chuyện này cho Thương Minh và đại hội, lợi dụng sức mạnh của họ để đối phó với thần y Lâm. Nếu đại hội có thể đích thân ra tay thì một thần y Lâm chẳng là gì cả”, Kiều Hổ vội vàng nói.

Kiều Long Nhất chìm vào im lặng. Ông ta cảm thấy kinh ngạc. Thế nhưng một lúc sau ông ta lấy lại vẻ kiêu ngạo vốn có và hừ giọng. Ba người còn lại giật mình.

“Gia chủ?”, Kiều Báo thận trọng gọi. Kiều Long Nhất chỉ tát cho Kiều Báo một phát. Kiều Báo vội vàng lùi lại, ôm mặt, nhìn ông ta bằng vẻ sững sờ.

“Bố...”, Kiều Tín cũng kêu lên.

“Đồ ngốc này”, Kiều Long Nhất lớn tiếng chửi. Ba người bàng hoàng.

“Kiều Hổ, Kiều Báo, các người khiến tôi thất vọng quá. Kiều Tín còn trẻ, mất não thì cũng thôi, hai người nhiều tuổi như vậy rồi mà còn bị thần y Lâm lừa gạt à! Đúng là đồ ngốc. Não úng rồi đúng không?”, Kiều Long Nhất chỉ thẳng tay vào Kiều Báo, Kiều Hổ.

“Gia chủ, chúng tôi...”, hai người họ á khẩu.

“Các người tưởng rằng đó là Bạch Họa Thủy, người tuyệt phạt và người phán quyết thật sao? Thật nực cười. Các người bị lừa rồi. Bọn họ chẳng là ai cả, chỉ là những diễn viên do thần y Lâm bỏ tiền ra thuê về mà thôi”, Kiều Long Nhất hừ giọng.

“Diễn...viên sao?”

“Nghĩ mà xem, nếu như thần y Lâm thật sự bắt được những người đó thì sao lại để cho các người biết. Để cho biết rồi mà còn để các người sống sót rời khỏi đó à?”.

“Vậy cậu ta thuê diễn viên lừa chúng tôi để làm gì?”

“Còn không phải vì trấn áp các người sao? Thông qua các người để trấn áp luôn nhà họ Kiều”, Kiều Long Nhất cười lạnh, bộ dạng vô cùng tự tin: “Tên nhóc đó, đừng thấy hắn trẻ tuổi mà lầm, hắn thâm sâu khó lường lắm. Nếu như tôi tin những lời các người vừa nói, rằng thần y Lâm đã bắt được đám người Bạch minh chủ thì chắc chắn cậu ta biết tôi sẽ báo cho đại hội. Đại hội tới, phát hiện ra tất cả chỉ là giả thì ông nói xem người của đại hội sẽ đối xử với chúng ta thế nào?”

“Có phải làm cảm thấy...chúng ta đang chơi họ không?”

“Đúng vậy! Tới khi đó chúng ta không những không giết chết được thần y Lâm mà còn đắc tội với đại hội. Chúng ta sẽ rơi vào tình huống bị động, như vậy sẽ bất lợi cho chúng ta”, Kiều Long Nhất lạnh giọng.

Nhà họ Kiều nghe thấy vậy bèn gật gù: “Gia chủ anh minh”.

“Vẫn là gia chủ anh minh, có thể nhìn thấy được vở kịch của thần y Lâm”, tiếng tán thưởng vang lên.

“Thế nhưng gia chủ...tôi tin những người đó không phải là giả. Tôi từng gặp Viêm Hận. Nếu là giả thì chắc chắn là có sơ hở. Huống hồ tôi cũng hiểu về thuật dịch dung, tôi đã quan sát nhiều lần. Trên mặt họ không hề có dấu vết của thuật dịch dung”, Kiều Báo vội vàng nói.

“Chút thuật dịch dung của ông đã là gì? Thần y Lâm giỏi cái gì nhất? Y thuật, là y thuật. Thuật dịch dung của cậu ta là bất bại. Có khi còn không được gọi là dịch dung nữa mà đã đạt tới tầm cao mới luôn rồi. Thế nên ông căn bản không nhận ra”.

“Nhưng mà gia chủ...dù thần y Lâm cho người cải trang thì còn giọng nói? Cử động thì sao? Những thứ đó...không thể nào giả được mà...", Kiều Báo nói tiếp. Ông ta vẫn muốn cứu vãn tình hình nhưng vô ích.

“Không cần nói nữa. Đám ngốc này. Giờ là lúc nào rồi mà các người còn tin mấy trò đó. Tôi thấy rõ ràng là các người đã bị thần y Lâm dọa sợ chết kiếp rồi. Đúng là lũ vô dụng”.

Kiều Long Nhất mất kiên nhẫn. Ông ta hừ giọng: “Các người đứa thằng Kiều Tín về nhà họ Kiều nhận tội trước đi. Đợi tôi giải quyết xong thần y Lâm, lấy lại vật gia truyền của nhà họ Kiều thì sẽ về xử lý các người”, nói xong, Kiều Long Nhất lấy từ trong người một chiếc khăn màu đen đã chuẩn bị, buộc lên mặt và đi về phía sơn trang.

Những người khác của nhà họ Kiều cũng làm theo.

“Gia chủ...”, Kiều Báo, Kiều Hổ kêu lên. Thế nhưng vô ích. Ba người họ chỉ biết trơ mắt nhìn đám người còn lại quay lại sơn trang.

“Nhà họ Kiều...Lần này xong đời rồi”, Kiều Báo lầm bầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK