Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4951: Lệnh Hồ Vũ là người của tôi

Cầm Kiếm Nữ ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.

Cô không ngờ lại gặp được Lâm Chính ở đây.

Người phụ nữ cũng hơi bất ngờ.

Lâm Chính ăn mặc như vậy rõ ràng là từ bên trên long mạch dưới lòng đất xuống đây.

Chẳng lẽ người này không phải người của long mạch dưới lòng đất?

Người phụ nữ suy nghĩ.

“Ư ư, ư ư ư…”.

Cầm Kiếm Nữ giãy giụa, mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính, miệng không ngừng ú ớ.

Nhưng vì lưỡi bị cắt, cô ấy không nói được gì.

“Đứng lại!”.

Ngay khi Lâm Chính đi ngang qua người phụ nữ, anh đột nhiên dừng bước, quát lên.

Người phụ nữ lập tức dừng lại, nhìn Tuyệt Thế Tà Kiếm ở thắt lưng Lâm Chính, ánh mắt lộ ra sự kiêng dè, nhưng chẳng mấy chốc đã không còn, mỉm cười hỏi.

“Anh có việc gì sao?”.

Lâm Chính không trả lời cô ta mà là đi về phía Cầm Kiếm Nữ, nhìn cô ấy trong chốc lát, nói: “Bỏ lớp dịch dung trên mặt cô ấy đi cho tôi”.

Nói xong, người phụ nữ kinh hãi.

Cô ta tự nhận thuật dịch dung của mình rất cao siêu, người bình thường sẽ không nhìn ra được.

Nhưng không ngờ Lâm Chính này lại có thể nhận ra ngay…

Người phụ nữ âm thầm kinh ngạc, nhưng không biểu lộ ra mà cười đáp: “Tôi vừa mới bắt được nô lệ, tôi không muốn để chủ nhân của cô ta nhận ra, miễn rước phải rắc rối nên mới dịch dung cho cô ta. Nếu để anh hiểu lầm gì, mong anh thứ lỗi…”.

“Cô không nghe rõ lời tôi nói sao? Bỏ lớp dịch dung trên mặt cô ấy đi!”.

Lâm Chính ném đầu thuốc đi, lạnh lùng nói.

“Anh đừng làm khó tôi!”.

Cô ta nheo mắt lại, sâu trong con ngươi lóe lên sát ý.

Thấy cô ta không chịu làm theo, trong lòng Lâm Chính dường như đã hiểu ra gì đó.

Anh nhìn sang Cầm Kiếm Nữ, lạnh nhạt lên tiếng: “Lưỡi cô bị cắt rồi đúng không? Xem ra người này cố ý che giấu thân phận của cô. Tôi hỏi cô, cô có quen tôi không?”.

“Ô ô, ư ư ư…”.

Cầm Kiếm Nữ gật đầu.

“Ngự Bích Hồng?”.

Lâm Chính hỏi.

Cầm Kiếm Nữ lắc đầu.

“Mị Mộng?”.

Lâm Chính lại hỏi.

Cầm Kiếm Nữ lại không ngừng lắc đầu.

“Cô Cầm Kiếm?”.

Lâm Chính căng thẳng.

Cầm Kiếm Nữ trào nước mắt, gật đầu lia lịa.

Lâm Chính không hề do dự, lập tức đưa tay ra chụp.

Nhưng người phụ nữ kéo Cầm Kiếm Nữ lùi lại.

Tay Lâm Chính kéo hụt, nhưng sức mạnh ở lòng bàn tay đã chạm tới người Cầm Kiếm Nữ.

Trong nháy mắt, lớp dịch dung trên mặt Cầm Kiếm Nữ bong ra, để lộ dáng vẻ vốn có của cô ấy.

Lâm Chính im lặng.

Anh lặng lẽ nhìn Cầm Kiếm Nữ.

Khí mạch bị phong tỏa, lưỡi bị cắt…

Vì sao lại như vậy?

Cầm Kiếm Nữ không phải đang ở tòa nhà treo thưởng? Vì sao lại bị người ta bắt tới đây?

Nhìn dáng vẻ Cầm Kiếm Nữ, trong lòng Lâm Chính lập tức dâng lên lửa giận vô tận.

Nhưng trên mặt anh lại bình tĩnh như nước.

“Thần y Lâm, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây!”.

Người phụ nữ ung dung mỉm cười.

Mặc dù bị Lâm Chính nhận ra thân phận của Cầm Kiếm Nữ, nhưng cô ta không hoảng sợ chút nào.

“Cô ấy đang ở tòa nhà treo thưởng, sao lại bị cô bắt?”.

Lâm Chính bình thản hỏi.

“Ha, tòa nhà treo thưởng sao có thể ngăn được tôi?”.

Người phụ nữ lắc đầu: “Tôi vốn muốn vào tòa nhà treo thưởng giết anh, không ngờ anh không ở trong tòa nhà, thế nên tôi bắt cô gái này ra đây, định dụ anh ra rồi giết! Không ngờ tôi lại gặp anh ở đây. Thần y Lâm, xem ra chúng ta rất có duyên”.

“Cô là người của Lệnh Hồ Vũ?”.

Lâm Chính lại hỏi.

“Không, anh sai rồi!”.

Người phụ nữ lắc đầu: “Tôi không phải người của Lệnh Hồ Vũ, phải nói Lệnh Hồ Vũ là người của tôi!”.
Chương 4952: Cô muốn tôi tự phong tỏa khí mạch?

“Không quan trọng nữa!”.

Lâm Chính lắc đầu, thản nhiên lên tiếng: “Thả Cầm Kiếm Nữ ra, tôi còn có thể nương tay với cô!” .

“Chuyện này không do anh quyết!”.

Người phụ nữ nheo mắt: “Tôi vốn tưởng anh sẽ bế quan tu luyện ở tòa nhà treo thưởng, vốn muốn nhân lúc anh bế quan mà đánh lén, không ngờ anh không bế quan. Tôi ra tay trực tiếp với anh e rằng rất khó chiếm ưu thế, dù sao anh cũng có Tuyệt Thế Tà Kiếm của Ám Thiên Võ Thần…”.

“Nhưng bây giờ ưu thế ở chỗ tôi! Nghe đây, nếu anh không muốn người phụ nữ này chết thì tôi nói gì, anh phải làm thế đó”.

Dứt lời, người phụ nữ bóp sau gáy Cầm Kiếm Nữ, giữ chặt cô ấy, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trắng nõn của cô ấy, sau đó ngón tay rạch nhẹ.

Xoẹt!

Khuôn mặt của Cầm Kiếm Nữ lập tức xuất hiện một dấu vết dài.

Tiếp đó, ngón tay rạch mặt của Cầm Kiếm Nữ tuôn ra một ngọn lửa màu đỏ.

“Dị hỏa?”.

Lâm Chính hơi bất ngờ.

“Thần y Lâm đúng là hiểu nhiều biết rộng, anh cũng biết đây là dị hỏa, xem ra Lệnh Hồ Vũ thất bại trong tay anh cũng không oan”.

Người phụ nữ nheo mắt nói.

Nhìn đến đó, Lâm Chính im lặng.

“Thần y Lâm, anh có thể nhận ra thuật dịch dung mà tôi sử dụng lên cô gái này, có thể thấy y thuật của anh siêu phàm, chắc chắn cao hơn tôi! Thế thì cứu chữa người khác nhất định không thành vấn đề”.

“Nhưng y thuật của anh có tốt đến mấy thì trước một người cháy đen thành tro, anh làm sao để cứu sống cô ta?”.

Ngón tay của cô ta quơ qua lại trước mắt Cầm Kiếm Nữ, Cầm Kiếm Nữ sợ đến mức mặt trắng bệch, người co lại.

Đối với người ở long mạch dưới lòng đất mà nói, uy lực của dị hỏa cao hơn đao kiếm nhiều.

Dù sao vết thương đao kiếm chỉ cần thi thể hoàn chỉnh, thời gian chết không lâu, dựa vào y thuật là có thể cứu sống.

Nhưng một khi dính phải dị hỏa, thoáng chốc thiêu đốt thi thể, vậy thì Đại La Kim Tiên có đến cũng không cứu được.

Không ngờ người phụ nữ này lại biết dùng dị hỏa… đáng sợ đến thế nào?

“Đừng làm bậy!”.

Lâm Chính chậm rãi lên tiếng: “Rốt cuộc cô muốn thế nào, nói ra đi!”.

“Ném Tuyệt Thế Tà Kiếm qua đây!”.

Người phụ nữ nheo mắt.

Lâm Chính không hề do dự lập tức cởi bỏ bội kiếm ở thắt lưng ra, ném về phía cô ta.

Tuyệt Thế Tà Kiếm rơi xuống dưới chân của người phụ nữ.

Trong nháy mắt, nhiệt độ xung quanh người phụ nữ hạ xuống nhanh chóng.

“Không hổ danh là bội kiếm của Ám Thiên Võ Thần, quả nhiên phi phàm”.

Trong mắt người phụ nữ lóe lên sự kiêng dè, không dám bắt lấy Tuyệt Thế Tà Kiếm mà đạp chân.

Vèo!

Tuyệt Thế Tà Kiếm bay ra xa trăm mét.

“Thần kiếm như vậy mà cô không dùng?”.

Lâm Chính lên tiếng hỏi.

“Thần y Lâm, đổi lại là tên ngốc Lệnh Hồ Vũ kia, chắc chắn anh ta sẽ tham lam thần binh lợi khí này, nhưng tôi thì không. Tà Kiếm được mệnh danh Tà Kiếm là bởi bản thân thanh kiếm vô cùng âm tà. Tôi không giỏi sử dụng kiếm, nếu lấy Tà Kiếm, bất cẩn một chút sẽ bị Tà Kiếm phản phệ, bị nó thao túng”.

Người phụ nữ cười nhạt, ánh mắt tràn ngập sự cơ trí nhìn thấu tất cả: “Anh đưa nó cho tôi một cách sảng khoái như vậy e là cũng hi vọng tôi cầm Tà Kiếm, bị Tà Kiếm ảnh hưởng, đúng không?”.

Lâm Chính không nói thêm.

Xem ra người phụ nữ đó khó đối phó hơn trong tưởng tượng nhiều.

“Được rồi, tiếp theo anh hãy lấy châm bạc trên người mình ra, châm từng châm vào vài huyệt vị mà tôi nói”.

Người phụ nữ tiếp tục lên tiếng.

Lâm Chính do dự một lúc lại lấy châm bạc ra.

“Ư ư… Ô ô ô…”.

Cầm Kiếm Nữ giãy giụa điên cuồng.

Nhưng không có ích gì.

Cô ấy đã đoán được tiếp theo người phụ nữ này định làm gì.

Nhưng cô ấy không thể làm gì hơn, chỉ đành lặng lẽ rơi nước mắt.

“Huyệt Bách Hội, hạ châm!”.

“Thiên Xu, hạ châm!”.

“Thiên Cơ, Thiên Toàn, hạ châm!”.

Người phụ nữ lên tiếng.

Lâm Chính đâm hai châm, sau đó nói: “Cô muốn tôi… tự phong tỏa khí mạch?”.

“Anh không nguyện ý sao?”.

Người phụ nữ nheo mắt cười hỏi.
Chương 4953: Khỉ học đeo hoa

Lâm Chính hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi lắc đầu.

“Tự phong tỏa khí mạch, không thể sử dụng sức mạnh phi thăng, vậy thì tôi chẳng khác nào cá trên thớt, cô có thể tùy ý giết tôi. Cô cảm thấy tôi sẽ làm chuyện ngu ngốc vậy sao?”.

“Anh có lựa chọn khác hay sao?”.

Người phụ nữ lạnh lùng nói: “Nếu anh không làm, tôi sẽ thiêu đốt cô ta thành tro!”.

“Tôi còn đứng đây nói chuyện với cô là vì cô kiêng dè thực lực của tôi, nếu tôi làm vậy, ngay cả điều kiện đàm phán cuối cùng cũng mất, chẳng phải tự đào mộ chôn mình hay sao?”.

Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Ha, anh cũng thú vị thật!”.

Người phụ nữ cười nhạt: “Nhưng tôi vẫn câu nói đó, anh phải tự phong tỏa khí mạch, nếu không, cô ta chỉ còn đường chết!”.

“Đổi điều kiện khác”.

Lâm Chính nói.

“Đổi?”.

Người phụ nữ quan sát Lâm Chính đầy hứng thú, sau đó mỉm cười: “Được thôi, tôi sẽ cho anh cơ hội!”.

“Nói”.

“Tôi nghe nói anh đánh bại Lệnh Hồ Vũ là vì thấy anh ta sử dụng tuyệt học của thế gia Lệnh Hồ một lần rồi học được ngay tại chỗ, đồng thời sử dụng tuyệt học của thế gia Lệnh Hồ đánh bại anh ta. Nói vậy có lẽ anh là một kỳ tài hiếm có”.

“Không tính là hiếm có”.

“Anh lợi hại như vậy thì anh hãy thể hiện dị hỏa mà tôi vừa sử dụng trước mặt tôi một lần đi!”.

Người phụ nữ nheo mắt: “Nếu anh học được dị hỏa của tôi, sử dụng dị hỏa tại đây, có lẽ tôi sẽ cân nhắc tha cho cô ta!”.

“Sử dụng dị hỏa?”.

“Sao? Không học được?”.

Người phụ nữ cười khinh bỉ: “Vậy thì đừng trách tôi! Hoặc là tự phong tỏa khí mạch, hoặc là tôi sẽ khiến cô ta biến thành than!”.

Cô ta nói xong thì đốt dị hỏa trên đầu của Cầm Kiếm Nữ.

“Đợi đã! Dừng tay!”.

Lâm Chính quát lên.

“Sao? Nghĩ xong rồi chưa?”.

Người phụ nữ cười hỏi.

“Để tôi nhớ lại xem động tác vừa rồi của cô”.

Lâm Chính nhắm mắt, làm ra vẻ vắt óc nhớ lại.

Người phụ nữ thấy vậy không khỏi tức cười: “Đừng bảo anh thật sự nghĩ chỉ nhìn qua dị hoả một lần là học được chứ? Anh có biết dị hỏa là gì không? Ha ha ha…”.

Gương mặt Cầm Kiếm Nữ đầy vẻ đau khổ, nước mắt tuôn rơi.

Cô ấy quay đầu, muốn lao về phía dị hỏa trên ngón tay người phụ nữ.

Nhưng người phụ nữ lanh tay lẹ mắt, lập tức tránh ra.

“Muốn tự thiêu? Nằm mơ đi!”.

Người phụ nữ quát lên, kéo Cầm Kiếm Nữ về sau, sức mạnh ở ngón tay cũng tăng thêm.

Cổ Cầm Kiếm Nữ lại biến dạng, khó mà hít thở.

“Cô đừng làm bậy!”.

Lâm Chính mở bừng mắt, nghiêm túc quát.

“Không muốn thấy cô ta đau khổ thì mau làm theo tôi! Tự phong tỏa khí mạch!”.

Người phụ nữ quát lên.

“Không phải cô nói tôi học được dị hỏa của cô thì sẽ thả cô ấy ra sao?”.

Lâm Chính lên tiếng.

“Anh nghĩ anh học được thật à?”.

Người phụ nữ ngẩn ra một lúc, cười giễu cợt.

“Tôi thử xem!”.

Lâm Chính trở nên nghiêm túc, giơ hai tay lên, một tay giữ cổ tay bên kia, ngón trỏ và ngón giữa tay còn lại khép sát vài nhau, âm thầm vận lực.

Những luồng sức mạnh phi thăng bao trùm đầu ngón tay anh.

Ngón tay đó được sức mạnh phi thăng bọc thành màu vàng kim, rực rỡ lấp lánh, trông cũng ra dáng.

Người phụ nữ lại phá lên cười.

“Ha ha ha ha ha, đây là phương thức sử dụng dị hỏa sao? Thần y Lâm! Rốt cuộc anh đang học cái gì? Khỉ học đeo hoa à? Ha ha ha ha…”.

Tiếng cười của người phụ nữ vừa vang lên không bao lâu thì bỗng im bặt.

Cô ta nhìn chằm chằm ngón tay của Lâm Chính.

Đầu ngón tay ánh vàng rực rỡ kia lại bốc lên những làn khói đen…
Chương 4954: Sợ dị hỏa của tôi rồi sao?

“Không thể nào…”.

Người phụ nữ lắp bắp, con ngươi mở to.

Khói đen trên ngón tay anh càng lúc càng nhiều, ánh sáng màu vàng trên ngón tay cũng càng lúc càng đậm.

Nhìn qua cũng rất giống.

Người phụ nữ sửng sốt, nhưng chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại.

“Không thể nào, tuyệt đối không thể! Dị hỏa không phải võ học tầm thường, muốn nắm bắt dị hỏa thì phải hấp thu dị hỏa mới có thể chuyển hóa thành sức mạnh của mình!”.

“Người này chưa từng hấp thu dị hỏa, sao có thể chỉ nhìn mình sử dụng dị hỏa mà học được? Nếu vậy, anh ta không phải yêu nghiệt nữa mà là thần tiên!”.

“Tuyệt đối không thể!”.

Người phụ nữ nghi hoặc trong lòng, trong mắt toát lên vẻ khinh thường.

Cô ta khẳng định Lâm Chính chỉ đang giả thần giả quỷ lừa mình!

Nhưng khi người phụ nữ vừa có suy nghĩ này không bao lâu.

Vèo!

Một ngọn lửa màu đỏ máu đột nhiên bốc lên từ đầu ngón tay Lâm Chính.

Cô ta sửng sốt, lập tức hóa đá.

“Không thể, tuyệt đối không thể! Tuyệt đối không thể!”.

Người phụ nữ gào lên, điên cuồng run rẩy.

“Đây chắc là dị hỏa nhỉ?”.

Lâm Chính thở ra một hơi, dáng vẻ nhẹ nhõm, huơ ngón tay, mỉm cười nói: “Dị hỏa của cô, tôi học được rồi!”.

“Sao lại như vậy?”.

Cả người cô ta run rẩy.

Cầm Kiếm Nữ cũng sững sờ.

“Theo như giao hẹn, có phải cô nên thả người rồi không?”.

Lâm Chính hỏi.

Nào ngờ người phụ nữ như suy sụp hét lên: “Chắc chắn anh đang lừa tôi!”.

“Tôi lừa cô cái gì? Đây không phải dị hỏa à? Cô có cần cảm nhận chút không?”.

Lâm Chính lạnh lùng hỏi, hất ngón tay ra.

Vèo!

Một quả cầu lửa bay ra từ ngón tay anh, đập thẳng vào mặt đất trước mặt người phụ nữ.

Trong chốc lát, mặt đất tan chảy, ngọn lửa đã nung chảy cả mặt đất.

Uy lực này không phải dị hỏa thì là gì?

Hơn nữa… phẩm cấp và uy lực của dị hỏa này dường như còn mạnh hơn, đáng sợ hơn của người phụ nữ.

Cô ta ngạc nhiên nhìn những đốm dị hỏa lắng xuống, mặt trắng bệch không còn sắc máu, đầu óc trống rỗng, gần như không thể suy nghĩ.

“Lần này thì tin rồi chứ?”.

Lâm Chính thản nhiên hỏi.

Một lúc lâu sau, người phụ nữ mới hoàn hồn, nghiến răng: “Muốn nắm giữ dị hỏa thì phải hấp thu mầm dị hỏa. Nếu không hấp thu mầm dị hỏa thì không thể sinh ra dị hỏa! Nói tôi biết, có phải anh từng hấp thu mầm dị hỏa không?”.

“Gì mà mầm dị hỏa? Nghe còn chưa nghe qua. Cô thua mà không nhận, muốn trốn tránh chứ gì?”.

Lâm Chính nhíu mày hỏi.

“Bớt nhiều lời! Mặc dù tôi không biết rốt cuộc anh làm thế nào, nhưng tôi tin chắc không có mầm dị hỏa thì không thể sinh ra dị hỏa! Chắc chắn là anh chơi xỏ! Anh đừng hòng lừa tôi!”.

Người phụ nữ lớn tiếng quát, trong mắt dâng tràn sát ý sôi trào.

“Xem ra cuối cùng vẫn là cô thua mà không nhận!”.

Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Tôi không muốn lãng phí thời gian thêm nữa, bây giờ anh hãy tự phong tỏa khí mạch cho tôi, nếu không, tôi sẽ thiêu cháy cô ta!”.

Người phụ nữ quát lên, dường như đã mất kiên nhẫn.

“U u… A a…”.

Cầm Kiếm Nữ lại giãy giụa, dường như muốn bảo Lâm Chính rời đi.

Nhưng sao Lâm Chính có thể rời đi như vậy?

Anh lặng lẽ nhìn Cầm Kiếm Nữ, im lặng một lúc lâu, đột nhiên lên tiếng: “Thật ra dị hỏa này hoàn toàn không khó, cô có tin dù tôi tự phong tỏa khí mạch, tôi cũng có thể dùng dị hỏa không?”.

“Anh nói gì?”.

Người phụ nữ sửng sốt.

Lâm Chính lấy châm bạc ra, đâm vào huyệt vị trên người mình.

Gần như chỉ trong thoáng chốc, khí mạch của anh đã bị phong tỏa.

Người phụ nữ thở phào.

Cô ta vội vàng cảm nhận quanh người Lâm Chính, không phát hiện được dao động của sức mạnh phi thăng. Hơn nữa, quan sát bề ngoài của anh thì thấy khí mạch toàn thân quả thật đã bị phong tỏa!

Châm hạ không sai!

Lâm Chính lại giữ cổ tay, dùng ngón trỏ và ngón giữa của tay còn lại.

“Lẽ nào…”.

Người phụ nữ mở to mắt, ngạc nhiên nhìn anh.

“Dị hỏa nho nhỏ thì có gì đáng nói?”.

Lâm Chính lên tiếng, sau đó bước chậm rãi về phía người phụ nữ.

Người phụ nữ không lùi lại.

Dù sao lúc này Lâm Chính cũng đã phong toả khí mạch, không thể sử dụng sức mạnh phi thăng, đâu khác nào kẻ tàn phế, không tạo thành uy hiếp.

Nhưng người phụ nữ vẫn có chút kiêng dè.

Phải biết rằng, cô ta không nhìn thấu được người này.

“Đứng lại!”.

Người phụ nữ lạnh lùng quát lên.

Lâm Chính dừng lại.

“Cô sợ dị hỏa của tôi rồi à?”.

Lâm Chính nheo mắt hỏi.

“Hừ, khí mạch đã bị phong tỏa, anh còn sử dụng dị hỏa cái gì? Bớt ở đó hù dọa tôi!”.

Người phụ nữ lạnh lùng nói, đưa tay định bắt lấy Lâm Chính.

Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên hét lớn.

“Vậy thì cô nhìn cho kỹ đây! Dị hỏa! Lên!”.

Giọng nói của anh cực to, gần như gào lên.

Khi chữ cuối cùng cất lên.

Vù!

Đầu ngón tay của Lâm Chính lại bốc lên ngọn lửa.

“Cái gì?”.

Người phụ nữ như bị sét đánh!

Một giây sau, cô ta đột nhiên cảm thấy không đúng.

Ngọn lửa này… sao lại quái dị như vậy?

Trong lúc cô ta còn đang nghi hoặc.

Ầm!

Một luồng năng lượng mạch xung không biết từ đâu đánh tới, chớp mắt đánh vào phần bụng của người phụ nữ.

Người phụ nữ không kịp đề phòng bị đánh bay ra xa, cả người đập mạnh xuống đất.

Cầm Kiếm Nữ ở bên cạnh lập tức giãy thoát khỏi cô ta.

Cô ấy mở to mắt, ngơ ngác nhìn về phía người phụ nữ, sau đó lại nhìn về phía Lâm Chính.

Lâm Chính một tay bấm ngón tay, phía bên trong gang bàn tay kẹp chiếc bật lửa, tay còn lại cầm một khẩu súng thiết kế đặc biệt, đứng trước mặt mình…
Chương 4955: Làm trò cười

Đây… là cái quái gì?

Cầm Kiếm Nữ mở to mắt, ánh mắt ngạc nhiên, đầu óc trống rỗng.

Lâm Chính cất súng đi, thở ra hơi khí đục.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Cầm Kiếm Nữ hoàn toàn không thể phản ứng được.

Không những Cầm Kiếm Nữ mà ngay cả người phụ nữ ở bên cạnh cũng sững sờ.

Cô ta ôm vết thương nơi bụng, đau đớn và không tin.

“Sao lại như vậy? Anh… Anh không phải đã bị phong khí mạch rồi sao? Vì sao… vẫn còn có thể làm tôi bị thương? Rốt cuộc anh đã dùng thủ đoạn gì?”.

Người phụ nữ mặt mày dữ tợn, quát lên.

“Cái này mà cô cũng không biết sao?”.

Lâm Chính xoay súng, sau đó lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, dùng bật lửa đốt.

“Súng?”.

Người phụ nữ sửng sốt, đại khái đã nhớ ra từ ngữ mơ hồ này.

Đừng nói là người ở long mạch dưới đất không dùng súng, người của vực Diệt Vong cũng không dùng.

Trong mắt bọn họ, súng chỉ là một ám khí cao cấp hơn chút mà thôi, không có tác dụng gì. Hơn nữa, đạn bình thường cũng không bắn xuyên được sức mạnh phi thăng.

Nhưng súng Lâm Chính sử dụng không phải súng bình thường.

Cô ta liếc nhìn vết thương nơi bụng, ánh mắt lập tức nghiêm nghị nhìn sang khẩu súng bạc trong tay Lâm Chính, âm thầm hừ, đứng dậy định đi.

Lâm Chính đương nhiên không khách sáo.

“Muốn đi?”.

Anh nâng súng, nhắm vào nơi người phụ nữ đứng, điên cuồng bóp cò.

Pằng!

Pằng!

Pằng!

Pằng!

Khẩu súng bạc không lớn tuôn ra những năng lượng xung điện từ đáng sợ.

Năng lượng xung điện từ đó thế như chẻ tre, bất kể vật gì bị nó chạm vào cũng tan nát.

Người phụ nữ chật vật bỏ chạy, né trái tránh phải.

Lâm Chính không dễ dàng bỏ qua cho cô ta, lập tức đuổi theo, bóp cò.

Cách cách cách...

Chẳng mấy chốc, khẩu súng bạc không bắn ra xung điện từ nữa, chỉ phát ra những tiếng kêu to rõ.

“Hết năng lượng rồi à?”.

Lâm Chính nhíu mày, rút những cây châm bạc phong tỏa khí mạch trên người mình ra, đuổi theo cô gái.

Nhưng cô ta cũng có thủ đoạn, sao có thể để Lâm Chính dễ dàng bắt kịp?

Cô ta búng ngón tay, năng lượng màu đỏ máu như cánh hoa quỷ dị lại lan ra từ trong cơ thể.

Lâm Chính chú ý tới năng lượng màu đỏ quỷ dị, vốn định dùng xương chí tôn tông nát nó.

Nhưng khi nó đến gần, Lâm Chính chợt ý thức được điều gì, bước chân khựng lại.

Luồng sức mạnh này?

Lâm Chính nhíu mày.

“Thần y Lâm, anh cũng chỉ được như vậy!”.

Người phụ nữ quát lên, mười ngón lại cử động.

Vèo vèo vèo vèo…

Giữa số năng lượng màu đỏ máu đó đột nhiên lan tỏa nhiều sợi tơ mảnh màu đỏ.

Số tơ này nối tiếp nhau, chỉ trong chớp mắt đã hình thành một tấm lưới lớn bao phủ Lâm Chính.

Lâm Chính lạnh lùng hừ, sử dụng sức mạnh phi thăng định phân rã tấm lưới đó.

Nhưng sức mạnh phi thăng ập tới lại xuyên thẳng qua tấm lưới.

Tấm lưới to lớn lại không hề hư tổn gì.

“Chết đi!”.

Người phụ nữ dữ tợn hét lên, tấm lưới lớn giống như vật sống bao trùm lấy anh.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.

Vù!

Quanh người Lâm Chính đột nhiên lướt qua những dòng điện.

Tiếp đó, cơ thể anh biến mất, hóa thành một tia chớp xuyên qua khe hở của tấm lưới, đáp xuống trước mặt người phụ nữ.

“Di chuyển tức thời?”.

Người phụ nữ sửng sốt.

“Đây không phải di chuyển tức thời, mà là khoa học kỹ thuật!”.

Lâm Chính nói, đánh một quyền về phía mặt cô ta.

Người phụ nữ kinh hãi, vội vàng vung tay lên đỡ.

Rắc!

Nắm đấm ập tới, sức mạnh đáng sợ đánh gãy xương cánh tay cô ta.

Người phụ nữ bay ngược ra xa, đập mạnh xuống đất, chật vật vô cùng.

Lâm Chính đặt tay lên thắt lưng màu bạc, ngón tay nhanh chóng ấn vào nút bấm trên đó.

Trong chớp mắt, dòng điện quỷ dị lại lan tràn khắp người anh.

Lại định di chuyển tức thời?

Người phụ nữ căng thẳng.

Nhưng lần này, rõ ràng Lâm Chính không định dùng nắm đấm nữa.

Anh đưa tay chộp lấy Tuyệt Thế Tà Kiếm ở dưới đất không xa.

Vèo!

Tuyệt Thế Tà Kiếm lập tức bay tới, rơi vào tay anh.

Vỏ và kiếm tách rời.

Tà khí dâng lên ngút trời!

“Hỏng bét!”.

Người phụ nữ run rẩy, trong lúc cấp bách lập tức dùng tay còn lại đập xuống mặt đất.

“Lên!”.

Vù!

Một luồng dị hỏa nhanh chóng dâng lên, sau đó hóa thành con sóng lớn đánh về phía Lâm Chính.

“Dị hỏa?’.

Lâm Chính lại cười nhạt: “Không phải tôi đã nói rồi à? Dị hỏa của cô đã bị tôi nắm bắt cả rồi, cô lấy nó đối phó tôi, đúng là làm trò cười!”.

“Thôi được, tôi sẽ cho cô thấy dị hỏa chân chính mà tôi học được từ cô!”.

Lâm Chính không biểu lộ cảm xúc, một tay cầm kiếm, một tay đưa lên, sau đó nhẹ nhàng búng ngón tay.

Xoẹt…

Sóng dị hỏa ập tới bỗng nhiên dừng lại.

Người phụ nữ giống như bị sét đánh…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK