Dứt lời, đám đông đồng loạt ngước nhìn lên không trung.
“Đó...là giọng của chủ tịch Lâm phải không?”, Mã Hải thất thanh.
“Chủ tịch Lâm tới rồi. Chủ tịch tới rồi”.
Từ Thiên vui mừng lắm. Cung Hỉ Vân ngước nhìn bóng hình mà mình đã mong ngóng từ lâu. Những người khác cũng hò reo không ngớt.
“Tốt quá rồi. Thần y Lâm tới rồi. Tốt quá”.
“Chúng ta được cứu rồi”.
Tất cả đều kích động. Tử Long Thiên nhìn lên không trung. Người của Thiên Ma Đạo cũng nhìn theo.
Một bóng hình vụt bay tới trên bầu trời với tốc độ cực nhanh khiến không gian như bị rạch làm hai.
Đường sáng đáp xuống đất. Mặt đất rung chuyển. Đám đông loạng choạng. Tử Long Thiên tối sầm mặt, phát hiện khí tức quanh mình đã bị cú đáp đất của người này đánh tan.
Đây chính là thần y Lâm của Giang Thành sao? Cậu ta vừa mới có mặt mà đã có thể đánh tan khí tức của ông ta?
Thực lực của cậu ta...quả nhiên quá mạnh!Thế nhưng dù là như vậy thì Tử Long Thiên vẫn tin rằng Lâm Chính không thể đánh bại được thiên kiêu hạng nhất và trở thành thần tiên.
Dù sao thì trước đó không lâu ông ta đã từng giao đấu với anh. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy Lâm Chính không thể nào có được sự thay đổi lớn như thế. Có nói ra cũng chẳng có ai tin.
Đám đông xung quanh bừng tỉnh. Hình ảnh của Lâm Chính đập vào mắt họ.
Lúc này anh đang thở dốc, mặt lấm tấm mồ hôi, khí tức cũng trở lên yếu đi, nhìn khá chật vật. Với tình trạng này thật khó có thể khiến người ta liên tưởng anh với thần tiên.
Thế nhưng bọn họ không biết rằng đó là do anh tức tốc chạy về đây nên mới thở như thế. Anh dùng chưa tới 20 phút từ Thánh Sơn lao về đây, tốc độ này đến cả máy bay chiến đấu của Long Tổ cũng không bằng. Đương nhiên cái giá phải trả cho điều đó là anh bị tiêu hao sức lực cực nhiều.
“Ồ? Đây chính là thần y Lâm của Giang Thành sao? Ma quân đại nhân, ông bị đánh bại liên tiếp bởi cậu ta á?”, người đàn ông mặc áo choàng nheo mắt cười khẩy. Rõ ràng là ông ta đang tỏ vẻ khinh thường.
Tử Long Thiên liếc nhìn ông ta: “Nếu cậu ta không có Tịnh Thế Bạch Liên thì ông cho rằng tôi sợ cậu ta chắc?”
“Vậy à. Tôi không tin. Đây là Giang Thành, có tổng bộ của Dương Hoa, tôi không tin cậu ta lại sử dụng Tịnh Thế Bạch Liên. Trừ khi cậu ta muốn chôn vùi cả nơi đây”, người này nói.
Tử Long Thiên im lặng. Lâm Chính thở hắt ra, liếc nhìn xung quanh rồi lại nhìn Chu Huyền Long: “Thả người ra, tôi sẽ để ông được chết toàn thây”.
“Cái gì?”
Người đàn ông bật cười ha ha: “Ha ha, chưa từng có ai dám nói với tôi như vậy đấy. Thần y Lâm, cậu cũng ngông quá nhỉ, ha ha...”
“Vì vậy, ông không định thả người đúng không?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi không những không định mà còn đập nát đám người này nữa. Nghe nói cậu có khả năng hồi sinh người chết nhưng cậu hồi sinh nổi người nát bấy nhầy không? Thần y Lâm, y thuật của cậu đâu được đến thế”, ông ta cười.
“Nếu bị bấy nhầy hoặc hóa thành tro bụi thì dù tôi có y thuật thông thiên cũng không làm gì được. Chỉ là...tôi nghĩ ông không có cơ hội làm điều đó đâu”, Lâm Chính nói.
“Hừ, nếu đã vậy thì cứ thử xem sao”.
Người đàn ông chỉ cười lạnh lùng sau đó đưa tay về phía Chu Huyền Long. Ông ta định đập nát Chu Huyền Long. Khí tức ông ta dâng lên như sóng trào.
Đám đông nín thở. Chu Huyền Long cũng trố tròn mắt, không thể nào phản kháng được.
Đúng lúc này.
Ầm! Một luồng sức mạnh khác dâng lên, dội về phía người đàn ông mặc áo choàng.
Ông ta nín thở, lập tức thay đổi chiêu thức đỡ đòn tấn công kia. Nếu như cứ bỏ mặc, chỉ chăm chăm giết Chu Huyền Long thì ông ta sẽ bị dính chưởng.
Đòn tấn công này dù dùng khí trường nhưng nó lại có thể xác định được mục tiêu một cách vô cùng chính xác. Tuy nhiên độ mạnh của nó không được lớn lắm.
Người đàn ông giơ tay lên chộp trong không gian. Cả vùng khí trường lập tức bị đánh tan.
Đám đông bàng hoàng. Đúng là không thể xem thường thực lực của ông ta.
Ông ta mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ khinh miệt. Thế nhưng một giây sau nụ cười trên khuôn mặt ông ta đã bị dập tắt. Ông ta phát hiện ra Chu Huyền Long đã biến mất.
Khi nhìn lại thì ông ta thấy Lâm Chính xuất hiện ngay bên cạnh mình...
Chương 3297: Tức nổ đom đóm mắt
Lúc này mọi người mới sực tỉnh, hóa ra đòn vừa rồi chỉ là kế điệu hổ ly sơn.
Khí trường đó chỉ để thu hút sự chú ý của người mặc áo choàng, mục tiêu của Lâm Chính là Chu Huyền Long.
Nhìn tới đây, người mặc áo choàng có vẻ mặt cực kỳ âm trầm.
Lâm Chính làm vậy có thể nói là vả thật mạnh vào mặt ông ta.
Nhưng ông ta không quan tâm, lạnh lùng nói: “Thần y Lâm, dù có như vậy thì đã sao? Đừng nói cậu nghĩ trong tay tôi chỉ có một con tin là Chu Huyền Long đấy chứ? Cậu cứu Chu Huyền Long, nhưng cậu có cứu được Mã Hải không? Có cứu được Từ Thiên không? Cứu được Cung Hỉ Vân không? Cứu được một nghìn con tin trong tay chúng tôi không? Cậu giở trò khôn vặt thì sẽ chôn vùi tính mạng bọn họ!”.
Nói xong, người mặc áo choàng đột ngột vung tay đánh vào người Cung Hỉ Vân ở gần đó.
Rầm!
Sức mạnh to lớn đánh nát lục phủ ngũ tạng của Cung Hỉ Vân, thậm chí đánh nứt toác cả da cô ta.
Cung Hỉ Vân nôn ra máu, hai mắt mở to, không tin nổi nhìn người mặc áo choàng. Sau đó ánh mắt cô ta trở nên ảm đạm, rõ ràng không còn sự sống.
Ngay sau đó, Cung Hỉ Vân vừa bị đánh chết đột nhiên hai mắt run lên, ngẩng đầu dậy.
“Cái gì?”.
Người mặc áo choàng sửng sốt.
Ông ta cảm giác được rõ ràng chưởng của mình đã giết chết người phụ nữ này, nhưng sao cô ta lại sống dậy rồi?
Chẳng lẽ… xác chết sống dậy?
Không đúng!
Người mặc áo choàng đột nhiên hiểu ra điều gì, nhìn về phía ngực và cổ của Cung Hỉ Vân.
Ở đó có hai cây châm óng ánh trong suốt!
Đó là châm khí!
Thần y Lâm đang giở trò!
Khốn kiếp!
Người mặc áo choàng phẫn nộ, vươn tay định rút hai cây châm bạc đó ra, nhưng tay vừa đưa ra thì chợt khựng lại.
Bởi vì ông ta cảm nhận được sau lưng mình dâng lên luồng khí tức cực kỳ đáng sợ.
Hơn nữa, luồng khí tức đó lập tức khóa chặt ông ta!
Người mặc áo choàng kinh hãi, quay người lại.
Quả nhiên Lâm Chính đang đứng đằng sau ông ta!
“Ai cho ông lá gan giết người ngay trước mặt tôi?”, Lâm Chính lộ vẻ dữ tợn, lạnh lùng quát.
“Chết đi cho tôi!”.
Người mặc áo choàng vung tay nhanh như tia chớp, năm ngón tay sắc bén hơn cả dao chém ngang cổ Lâm Chính.
Trông giống như muốn chặt đầu Lâm Chính.
Nhưng bàn tay đó còn chưa kịp chém tới, Lâm Chính đã giữ chặt cổ tay ông ta, sau đó dùng sức quăng ông ta đi.
Vèo!
Cơ thể người mặc áo choàng bay thẳng ra xa, cho đến khi tông vào tòa nhà đối diện mới dừng lại.
Cả tòa nhà đổ sụp vì cú va chạm kịch liệt của người mặc áo choàng.
Bọn họ ai cũng sửng sốt.
Tử Long Thiên há hốc miệng.
Lâm Chính chật vật như vậy mà một cái vung tay đã ném bay người mặc áo choàng, sức mạnh đó… thật đáng sợ!
Sau khi cứu được Cung Hỉ Vân, Lâm Chính nhanh chóng lấy châm bạc ra đâm.
Sau vài châm, vết thương của Cung Hỉ Vân đỡ hơn nhiều, sinh khí cũng được ổn định.
Người mặc áo choàng thì tức nổ đom đóm mắt.
“Giết! Giết! Giết cho tôi! Giết chết tất cả con tin cho tôi!”.
Người mặc áo choàng lao ra khỏi tòa nhà đổ nát, chưa kịp phủi bụi bặm trên người đã hét lên điên cuồng.
Tử Long Thiên cũng ý thức được điều gì, quát khẽ: “Ra tay!”.
Nói xong, ông ta lùi về sau, định rời đi.
Hiển nhiên, ông ta không định lấy cứng chọi cứng với Lâm Chính.
Một khi giết chết con tin, hiện trường chắc chắn sẽ nổ ra đại chiến. Trận chiến còn lại giao cho người mặc áo choàng, ông ta không có hứng thú chém giết với thần y Lâm.
Nhưng sau tiếng ra lệnh, khắp xung quanh lại không có phản ứng gì.
Tất cả ma nhân đang giữ con tin đều đứng im tại chỗ không động đậy.
Tử Long Thiên hít sâu một hơi, chợt hiểu ra.
Chương 3298: Quân bài cuối cùng
Ông ta ngẩng đầu nhìn lên.
Quả nhiên…
Trên cổ người của Thiên Ma Đạo đứng quanh đều có một cây châm khí!
Số châm khí này ngăn chặn mọi hành động của bọn họ khiến bọn họ không thể ra tay với con tin.
Thần y Lâm đã dùng châm khí từ lúc nào?
Tử Long Thiên kinh hãi, đầu óc kêu ong ong.
Thủ đoạn của Lâm Chính thật đáng sợ.
Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, anh đã dùng châm bạc phong tỏa hơn nghìn tên ma nhân!
Hơn nữa… còn làm một cách lặng lẽ!
Dùng từ xuất quỷ nhập thần để hình dung châm thuật này cũng là hạ thấp nó.
Tử Long Thiên sa sầm mặt, đột nhiên nghĩ tới gì đó, lao nhanh về phía Mã Hải và Từ Thiên.
Hai ma nhân giữ Mã Hải và Từ Thiên cũng bị điểm huyệt nên không thể cử động.
Nhưng tay bọn họ vẫn giữ chặt Mã Hải và Từ Thiên, nên hai người họ không thể thoát ra ngay được.
Tử Long Thiên dồn hết tốc độ, muốn bắt hai người kia lại, vậy thì ít nhất trong tay ông ta vẫn còn con bài, không đến nỗi để Lâm Chính không còn gì kiêng kị.
Nhưng khi ông ta vừa đến gần Mã Hải thì…
Vèo vèo vèo…
Ba cây châm khí lại bay tới.
Tử Long Thiên phản ứng nhanh nhạy, tung ra quyền kình, đánh bay ba cây châm khí đó.
Keng keng keng!
Tiếng động giòn giã vang lên.
Ba cây châm khí bị đánh tan nát.
Không màu vô hình, giống như ẩn giấu trong không khí!
Chẳng trách thần y Lâm có thể âm thầm che giấu những cây châm khí đó, lặng lẽ châm lên người ma nhân.
Ánh mắt Tử Long Thiên lạnh băng, phóng ma ý ra xung quanh, hóa thành một màn chắn ngăn người khác đến gần. Sau đó một tay ông ta giữ chặt vai Mã Hải, đánh gãy bàn tay ma nhân đang giữ cánh tay Mã Hải, lôi Mã Hải về phía mình.
Nhưng khi Tử Long Thiên sắp bắt được Mã Hải, Lâm Chính đã xông lên trước.
Ầm!
Lâm Chính không hề do dự đánh một quyền về phía Tử Long Thiên!
Sức mạnh của một quyền này giống như núi lớn nặng nghìn cân đổ ập xuống, vô vàn khí thế không thể chống đỡ. Quyền còn chưa đánh tới, Tử Long Thiên đã cảm giác được uy áp nghịch thiên ập tới.
Hỏng bét!
Tử Long Thiên kinh hãi, vội vàng tránh đi.
Nhưng một khi tránh đi, chắc chắn sẽ không giữ được Mã Hải.
Phải làm sao?
Trong lúc nguy cấp, Tử Long Thiên lại hơi thất thần.
Ông ta nghĩ tới điều gì đó, nhanh chóng kéo Mã Hải ra phía trước, định dùng Mã Hải làm khiên đỡ đòn tấn công này.
Quả nhiên, Mã Hải vừa được kéo ra, Lâm Chính lập tức dừng tấn công, không dám đánh tới nữa.
Tử Long Thiên thừa thế kéo Mã Hải ra đằng sau, kéo dãn khoảng cách với Lâm Chính.
Trong giây phút ngắn ngủi ấy, hơn một nghìn con tin cùng Từ Thiên đã được các chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền và người của Dương Hoa cứu ra.
Người mặc áo choàng thấy tình thế không ổn bèn vọt tới bên cạnh Tử Long Thiên, nắm giữ nơi hiểm yếu của Mã Hải, lạnh lùng nhìn Lâm Chính.
Cuối cùng ông ta cũng không dám sơ ý nữa.
Thủ đoạn của Lâm Chính quả thật vượt ngoài dự liệu của ông ta.
Bây giờ có hai người canh giữ Mã Hải, bọn họ tin rằng Lâm Chính có dùng châm khí hoặc cố giết người để giành lấy Mã Hải cũng không thể được như ý muốn.
“Không sao chứ?”.
Lâm Chính liếc nhìn bọn họ, thấy mọi người không sao bèn quay sang nhìn Mã Hải.
“Thả ông ấy ra, nhân lúc tôi còn chưa nổi giận”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Ha, thần y Lâm, cậu quả nhiên lợi hại, tôi thừa nhận tôi đã sơ ý, nhưng không sao, trong tay tôi còn một quân bài. Tôi tin mạng của một nghìn con tin lúc nãy trong mắt cậu cũng không bằng Mã Hải của Dương Hoa, đúng không? Người này là con chó trung thành bên cạnh cậu mà, tôi nghĩ chắc cậu sẽ không nỡ để ông ta chết đâu đúng không?”, người mặc áo choàng cười hỏi.
Mã Hải mở to mắt, không dám nói câu nào.
Thật ra ông ta rất sợ chết, cũng hi vọng Lâm Chính đến cứu ông ta, nhưng ông ta hiểu rõ muốn cứu ông ta thì khó như lên trời.
Trừ khi Lâm Chính nhượng bộ, nếu không, hôm nay mạng của ông ta sẽ phải để lại đây.
“Nếu ông ấy có chuyện gì, các ông cũng không ra khỏi Giang Thành được đâu. Tin tôi, tôi nói được làm được!”, Lâm Chính lạnh lùng lên tiếng.
“Có ra khỏi Giang Thành được không cũng không quan trọng. Thần y Lâm, chúng tôi đã đến đây tất nhiên đã chuẩn bị tinh thần sẽ chết! Cậu không dọa được tôi đâu!”, Tử Long Thiên lạnh giọng đáp.
Lâm Chính im lặng trong chốc lát, lên tiếng: “Các ông muốn thế nào mới thả Mã Hải ra?”.
“Ha, đơn giản, thần y Lâm, cậu chỉ cần giao Tịnh Thế Bạch Liên ra, chúng tôi sẽ thả Mã Hải ngay, thế nào?”, người mặc áo choàng cười đáp.
Chương 3299: Từ bỏ?
Mọi người kinh hãi, mở to mắt nhìn Lâm Chính, muốn nói lại thôi.
Giao Tịnh Thế Bạch Liên ra?
Lâm Chính có thể đối đầu với Thiên Ma Đạo đều dựa vào Tịnh Thế Bạch Liên, nếu giao nó ra thì chẳng phải là giao ra chỗ dựa của mình hay sao?
Không sai, thực lực của Lâm Chính hiện nay mạnh hơn người mặc áo choàng và Tử Long Thiên. Cho dù không có Bạch Liên, có lẽ đám người của Thiên Ma Đạo cũng không làm gì được anh.
Nhưng nếu Tử Long Thiên và người mặc áo choàng có được Tịnh Thế Bạch Liên, dựa vào Tịnh Thế Bạch Liên uy hiếp Lâm Chính, đe dọa Giang Thành thì sẽ thế nào?
Vậy chẳng khác nào vì cứu một người mà giao kiếm trong tay cho đối thủ.
Chẳng khác nào mổ gà lấy trứng.
“Thần y Lâm, cậu sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc đấy chứ?”.
“Nếu cậu giao nó ra, ông ta chắc chắn sẽ lấy Tịnh Thế Bạch Liên uy hiếp cậu, đến lúc đó cả Giang Thành sẽ nguy to”.
“Thần y Lâm, Tịnh Thế Bạch Liên rơi vào tay bọn họ sẽ rất nguy hại, lúc đó không chỉ có Giang Thành mà e là cả Long Quốc cũng sẽ gặp nguy hiểm”.
“Không được giao ra!”.
Vài người nhao nhao lên tiếng.
Chu Huyền Long cũng rất lo lắng, hết lời khuyên nhủ.
Chức trách của ông ta là bảo vệ toàn bộ Giang Thành, bảo vệ mỗi một người của Long Quốc, bên nào nặng bên nào nhẹ ông ta biết rõ.
“Thần y Lâm, giao Tịnh Thế Bạch Liên cho ông ta đồng nghĩa với tự sát, đồng nghĩa để những người này chết chung với cậu, tôi cho rằng nên từ bỏ Mã Hải thì sẽ thỏa đáng hơn!”.
Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh nhạt vang lên từ phía sau mọi người.
Mọi người quay đầu nhìn lại thì thấy Thần Hỏa Tôn Giả đang bước về phía này.
“Tôn Giả!”.
Nhiều người kinh ngạc hô lên.
Tử Long Thiên nghiêm nghị nhìn Thần Hỏa Tôn Giả, sắc mặt hơi trầm trọng.
“Ha, không ngờ Thần Hỏa Tôn Giả danh tiếng lẫy lừng cũng là chó săn của thần y Lâm. Thần y Lâm, cậu đúng là tài thật đấy!”, người mặc áo choàng cười nói.
Thần Hỏa Tôn Giả phẫn nộ, nhưng không lên tiếng, mà là lấy Tịnh Thế Bạch Liên mang theo người ra ném về phía Lâm Chính.
Lâm Chính đón lấy.
“Lần trước cậu sai người đưa Tịnh Thế Bạch Liên cho tôi, ân tình này tôi xin nhận. Nhưng cậu mới là chủ nhân của Giang Thành, muốn cứu Mã Hải hay bảo vệ người dân Giang Thành này, cậu hãy tự quyết định!”, Thần Hỏa Tôn Giả thản nhiên nói.
Lâm Chính cầm Tịnh Thế Bạch Liên, rơi vào trầm mặc.
Mã Hải đã giàn giụa nước mắt.
Ông ta nhắm mắt lại, đau khổ lên tiếng: “Chủ tịch Lâm, cứ mặc kệ tôi đi”.
“Mã Hải?”.
Lâm Chính ngẩng đầu lên, hơi bất ngờ nhìn ông ta, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi nhớ không phải kiểu người đại nghĩa không tư lợi”.
Mã Hải là doanh nhân, mà doanh nhân chắc chắn sẽ suy xét đến lợi ích, sao có thể đưa ra quyết định hi sinh bản thân? Mặc dù ông ta cũng làm rất nhiều việc thiện, nhưng đó đều là vì danh tiếng, ông ta không phải người mang tấm lòng từ bi bác ái.
“Chủ tịch Lâm, tôi không phải, nhưng cậu thì phải. Tình hình bây giờ đã không thể xoay chuyển, nếu giao Tịnh Thế Bạch Liên ra để cứu tôi, bọn họ sẽ lợi dụng Tịnh Thế Bạch Liên hủy diệt Giang Thành, vậy thì tôi cũng không sống được, mà còn liên lụy đến các cậu. Nếu vậy, chi bằng tôi dũng cảm một lần, chủ động hi sinh, nói không chừng còn có thể lấy được chút danh tiếng, làm phúc cho con cháu đời sau, vớt vát chút danh dự cho Dương Hoa. Đây… đã là quyết định tốt nhất”.
Mã Hải đau khổ nói.
Đúng vậy.
Tình hình trước mắt, ông ta anh dũng hi sinh mới là quyết định tốt nhất.
Lâm Chính nghe xong cũng vô cùng cảm động.
“Mã Hải, ông yên tâm! Tôi chắc chắn sẽ làm tang lễ cho ông thật long trọng! Tôi sẽ chém đầu hai người này xuống, dùng nó tế bái ông, để bọn họ chôn chung với ông!”, Lâm Chính vội nói.
Tử Long Thiên và người mặc áo choàng đều sững sờ, đưa mắt nhìn nhau một lúc, người mặc áo choàng gào lên: “Thần y Lâm! Cậu… cậu thật sự định từ bỏ Mã Hải sao?”.
“Không thì sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Chương 3300: Thứ này đưa cho các ông trước
Ba chữ đơn giản nhưng lại khiến người mặc áo choàng không thể tiếp lời.
Phải.
Không thì sao?
Không thể nào lại để Lâm Chính chết chung với Mã Hải được.
Nếu bọn họ lấy được Tịnh Thế Bạch Liên thì còn sợ Lâm Chính, còn sợ chính phủ Long Quốc hay sao?
Tịnh Thế Bạch Liên vào tay bọn họ giống như vũ khí hạt nhân, dù không dùng cũng đủ để uy hiếp bốn phương.
Vì một Mã Hải mà giao Tịnh Thế Bạch Liên ra thì đúng là không lý trí, đổi lại là bọn họ cũng sẽ không làm vậy.
“Xem ra chúng ta đã đánh giá cao lòng nhân từ của thần y Lâm rồi!”.
Tử Long Thiên hít sâu một hơi, biết mình đã không còn đường lui, trong mắt lóe lên sự quyết tuyệt và ác liệt, nhìn chằm chằm Mã Hải, nói: “Đã vậy thì Mã Hải, ông hãy chết chung với chúng tôi đi!”.
Mã Hải run rẩy, sắc mặt trắng bệch, vô cùng sợ hãi, nhưng ông ta không nói gì, chỉ nhắm chặt mắt đợi cái chết giáng xuống.
“Được! Được! Thần y Lâm, cậu đã muốn như vậy thì cũng đừng trách chúng tôi, cùng lắm chúng tôi chết là xong, nhưng trước khi chết, cậu cũng đừng mong được yên ổn!”.
Nói xong, người mặc áo choàng lập tức vung tay muốn xé xác Mã Hải ra.
Với thủ đoạn của ông ta thì y thuật của Lâm Chính chúng tôi không thể chữa trị.
“Dừng tay!”.
“Dừng lại!”.
Người của Dương Hoa hét lên, oán hận nhìn hai người kia, chỉ muốn xé xác bọn họ ra.
Bọn họ biết mình không cứu được Mã Hải, điều bọn họ có thể làm là trả thù cho Mã Hải ngay lập tức.
Có Lâm Chính ở đây, đương nhiên bọn họ không sợ hai người này.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc: “Đợi đã!”.
Giọng nói này vang lên, người mặc áo choàng và Tử Long Thiên đều sửng sốt, vội vàng nhìn sang chủ nhân của giọng nói.
Đó là Lâm Chính!
“Thần y Lâm, nếu muốn chém giết thì đợi tôi giết Mã Hải xong, chúng ta đánh với nhau một trận, dùng hết thủ đoạn, đến chết mới thôi, sao phải lằng nhằng?”, Tử Long Thiên nhíu mày, bực dọc lên tiếng.
Lâm Chính lại nói: “Ông đừng giết Mã Hải, tôi đưa Tịnh Thế Bạch Liên cho ông là được chứ gì”.
“Cái gì?”.
Tử Long Thiên sửng sốt.
Tất cả người của quân đoàn Long Huyền và Dương Hoa đều đứng ngây ra như phỗng.
Mã Hải thì mở to hai mắt, cơ thể giống như hóa đá.
“Thần y Lâm, đã là lúc nào rồi mà còn đùa giỡn chúng tôi?”, người mặc áo choàng cười nhạt, hơi không tin.
Lâm Chính lắc đầu, lên tiếng: “Tôi suy nghĩ một lúc, phát hiện thật ra tôi không muốn làm chúa cứu thế, tôi chỉ muốn bảo vệ người bên cạnh tôi. Bao nhiêu năm qua, Mã Hải luôn đi theo tôi, mặc dù ông ấy quản lý Dương Hoa là chính, nhưng nhiều lúc ông ấy cũng theo tôi vào sinh ra tử, trung thành với tôi. Dương Hoa có được ngày hôm nay không thể thiếu công lao và sự hi sinh của ông ấy. Nếu tôi không thể bảo vệ sự an toàn cho ông ấy thì tôi làm nhiều việc như thế có tác dụng gì? Vậy chẳng phải sẽ khiến nhiều người của Dương Hoa thất vọng lắm sao?”.
“Chủ tịch Lâm!”.
Mã Hải nghe vậy thì bật khóc, nếu không phải Tử Long Thiên giữ chặt tay ông ta, e là ông ta đã quỳ xuống.
Những người khác cũng rất cảm động, nhưng trong lòng càng cảm thấy kỳ quặc.
Không để Mã Hải chết, giao vật đó ra thì chẳng phải mọi người sẽ cùng chết?
Từ lúc nào mà Chủ tịch Lâm lại trở nên không lý trí như vậy?
“Vậy là cậu định dùng Tịnh Thế Bạch Liên đổi lấy mạng của Mã Hải?”, Tử Long Thiên nheo mắt hỏi.
Lâm Chính cầm Tịnh Thế Bạch Liên, suy nghĩ chốc lát, bình thản nói: “Thứ này có thể đưa cho ông, nhưng các ông phải bảo đảm Mã Hải sẽ bình yên vô sự về đến chỗ tôi!”.
“Chủ tịch Lâm!”.
“Thần y Lâm, không được!”.
“Thần y Lâm, cậu làm vậy là giao mạng của người dân Giang Thành vào tay bọn họ! Không được!”.
Mọi người khuyên nhủ.
Chu Huyền Long đang bị thương nặng cũng tiến lên, sốt sắng nói.
Lâm Chính không quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm Tử Long Thiên và người mặc áo choàng, dường như đang đợi câu trả lời của bọn họ.
Nhìn đến đây, Chu Huyền Long vô cùng thất vọng.
Ông ta không hiểu rốt cuộc Lâm Chính định làm gì.
Mọi người ai cũng bàng hoàng bất lực.
Phải làm sao đây?
Giang Thành nguy rồi…
“Ha ha ha, tôi đã nói thần y Lâm là người có tình mà! Đã vậy chúng ta một tay giao người, một tay giao vật! Thế nào?”, người mặc áo choàng cười ha hả, lớn tiếng nói.
“Không thành vấn đề!”, Lâm Chính gật đầu.
Chu Huyền Long còn muốn khuyên, nhưng lại bị Thần Hỏa Tôn Giả ngăn lại.
“Đừng vội, có lẽ thần y Lâm có kế hoạch gì đó”, Thần Hỏa Tôn Giả nhỏ giọng nói.
Chu Huyền Long há miệng, cuối cùng cũng chỉ đành từ bỏ.
Lúc này, ngoại trừ tin tưởng Lâm Chính cũng không còn lựa chọn nào khác.
“Vậy chúng ta đồng thời ném người và vật cho người kia, không ai được giở trò, thế nào?”, Tử Long Thiên nói.
“Ông yên tâm, tôi đã hứa thì nhất định sẽ tuân thủ lời hứa! Cũng không cần phiền phức như vậy, tôi có thể đưa thứ này cho các ông trước!”.
Nói xong, Lâm Chính ném Tịnh Thế Bạch Liên cho Tử Long Thiên.
Chứng kiến cảnh này, tất cả mọi người suýt thì ngất đi…