Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1756: Sát khí ngút trời

Nông Hào là thái tử ở Bồ Thành, hô mưa gọi gió ở Bồ Thành đã quen, chưa bao giờ có ai dám nói chuyện với anh ta như vậy.

Danh tiếng của thần y Lâm quả thật vang khắp toàn quốc thậm chí là toàn cầu, vô số người từng nghe đến tên anh.

Người như vậy anh ta chưa từng tận mắt nhìn thấy, nhưng qua điện thoại, máy tính và trò chuyện với người bên cạnh, anh ta cũng biết được không ít.

Đây không phải là người mà anh ta có thể động tới.

Gia tộc cũng cảnh cáo anh ta mấy lần, tuyệt đối không được đụng vào người của Dương Hoa.

Dù chỉ là người của công ty con cũng không được.

Lần này anh ta không những đã đụng, mà còn đụng tới cả Lâm Chính!

Nông Hào biết lần này mình gây họa lớn rồi!

Nhưng anh ta cũng đã quỳ trước Lâm Chính, cũng đã dập đầu xin lỗi anh!

Theo lý mà nói, anh ta đã đủ nể mặt nể mũi, Lâm Chính cần gì phải hùng hổ dọa người, muốn phế hai tay hai chân anh ta?

Làm sao Nông Hào có thể nhẫn nhịn được?

Từ nhỏ đến lớn, chưa ai dám đánh anh ta một cái nào.

Đương nhiên anh ta bất chấp tất cả mà phản kháng.

Họng súng đen kịt chĩa vào Lâm Chính.

Sát ý tràn ngập căn phòng.

Đám người phía cô gái đanh đá kia không hề bất ngờ với hành động này.

Bọn họ hiểu tính của Nông Hào.

Đó là kẻ không sợ trời không sợ đất.

Chỉ cần anh dám động vào anh ta, anh ta nhất định sẽ không từ bất cứ giá nào cũng phải xé được một miếng thịt của anh xuống.

Nhưng… rõ ràng bọn họ không hiểu Lâm Chính!

“Nông Hào, cậu điên rồi à? Mau nói người của cậu buông súng trong tay xuống! Mau!”, Sở Thái gào lên điên cuồng.

“Sở Thái, ông bớt nhiều lời. Tôi gọi ông đến đây uống rượu là nể mặt ông, ông đừng có không biết điều. Bây giờ thần y Lâm muốn tôi chết! Nông Hào tôi không phải kẻ sợ sệt, tôi mà sợ anh ta? Họ Lâm kia, tôi nói với anh thế này vậy, dù hôm nay tôi có chết, tôi cũng sẽ cho anh nếm mùi đau khổ!”.

Nông Hào đỏ cả mắt, gào lên như phát điên!

Theo anh ta thấy, nếu mình biểu hiện đủ điên cuồng, thần y Lâm chắc chắn sẽ nhượng bộ, dàn xếp cho yên chuyện, cho anh ta một con đường hợp lý để đi.

Nhưng… Lâm Chính còn điên cuồng hơn anh ta không biết bao nhiêu lần!

Lâm Chính châm thuốc lá, hít sâu một hơi, nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười chứa chút điên cuồng: “Nói vậy là anh hi vọng tôi diệt cả nhà họ Nông các anh, có đúng không?”.

“Diệt nhà họ Nông?”.

Nông Hào run lên, sau đó gào lên như phát điên: “Anh không làm được! Anh không làm được! Đây là Bồ Thành, địa bàn của nhà họ Nông chúng tôi, không phải anh nói là được! Thần y Lâm! Tôi nói anh biết, trừ khi anh không muốn ra khỏi Bồ Thành, bằng không hôm nay tôi mà chết ở nơi này, anh đừng hòng bước ra khỏi thành phố!”.

Nông Hào có một trăm linh hai phần trăm tự tin!

Nhà họ Nông kinh doanh ở Bồ Thành không biết bao nhiêu năm, đã trở thành tồn tại giống như một chiếc thùng sắt cứng ở nơi này, không phải một hai người là có thể phá hoại!

Trước kia Lâm Chính bị giam giữ đã đủ thể hiện thực lực của nhà họ Nông bọn họ.

Nông Hào sao phải sợ?

Huống hồ, đám người như cô gái đanh đá đứng đằng sau anh ta đều là con cháu nhà giàu hàng đầu Bồ Thành!

Anh ta xảy ra chuyện, những gia tộc siêu cấp ở Bồ Thành này sao có thể khoanh tay đứng nhìn?

Những thế lực này hợp lại sẽ không phải là sức mạnh giản đơn!

Anh ta nghĩ ít nhiều Lâm Chính cũng phải cân nhắc…

Nhưng Nông Hào đã sai!

Sai lầm to lớn!

Lâm Chính đâu phải hạng tầm thường?

“Sở Thái!”.

“Có!”.

“Đi, đánh gãy tay chân anh ta, nếu có ai ngăn cản thì giết là được, không cần quan tâm!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Tuân lệnh!”.

Sở Thái cúi đầu đáp một cách thành kính, lập tức bước về phía Nông Hào.

Nông Hào mở to mắt.

“Sở đại sư…”.

“Cậu Nông, thật sự xin lỗi, lời của Chủ tịch Lâm tôi không thể không nghe! Lâm môn chủ… À, tôi quên nói, tôi gọi Chủ tịch Lâm là Lâm môn chủ bởi vì cậu ấy là môn chủ của Kỳ Lân Môn, Lâm Giang Môn của tôi chỉ là một đường nhỏ trong Kỳ Lân Môn mà thôi. Sở Thái tôi là ai mà dám ngông cuồng trước mặt Chủ tịch Lâm? Chủ tịch Lâm muốn chúng tôi làm gì, đương nhiên chúng tôi phải làm thế đó, vậy nên cậu Nông, hôm nay coi như cậu xui xẻo, cậu cũng đừng trách tôi”.

Nói xong, Sở Thái không do dự túm lấy vai Nông Hào, sau đó dùng sức, tháo khớp cánh tay anh ta.

“Dừng tay!”.

Cô gái đanh đá ở bên này gào lên đến khản cả giọng.

Nông Hào và Lâm Chính cùng quay sang nhìn cô ta.

“Thần y Lâm, anh không được làm anh Nông bị thương! Nếu không, tôi bảo đảm anh sẽ gặp rắc rối”.

“Cô đang uy hiếp tôi sao?”, Lâm Chính nhíu mày.

“Tôi không uy hiếp, thần y Lâm, có lẽ anh chưa từng đến Bồ Thành chúng tôi, chưa hiểu về chúng tôi cho lắm. Trên thực tế, vừa rồi đã có người gọi điện thoại ra ngoài, theo tôi biết, có lẽ bây giờ đã có ít nhất một nghìn người bao vây chặt chẽ quán bar này. Thần y Lâm, anh thật sự muốn làm lớn chuyện đến mức không thể giải quyết sao? Nếu vậy, nhà họ Nông sẽ thế nào chưa nói, ít nhất đối với anh và Dương Hoa… e rằng sẽ là một sự tổn thất không thể đo lường! Thần y Lâm, tôi khuyên anh một câu, đừng vì một chuyện nhỏ mà để tổn thất lớn!”, cô gái đanh đá lạnh lùng nói.

Đây là cảnh cáo! Cũng là uy hiếp!

Nhưng cô gái đanh đá nói cũng có phần đúng.

Những người bên ngoài chắc chắn sẽ không ăn mặc giống như vệ sĩ, nhất định sẽ ăn mặc như người thường.

Nếu vậy, một khi Lâm Chính làm gì bọn họ thì tính chất sự việc sẽ khác.

Tình thế lúc đó sẽ không đến lượt Lâm Chính quyết định, mà là Chính phủ sẽ can thiệp.

Lâm Chính không có năng lực làm chuyện như vậy.

Dư luận đáng sợ sẽ đè sập Dương Hoa ngay lập tức.

Sức mạnh của Dương Hoa còn chưa mạnh đến mức có thể đối đầu với sức mạnh đó.

Điều đó cũng thành chỗ dựa cho cô gái đanh đá.

Nhưng cô gái đanh đá hoàn toàn không hiểu về Lâm Chính!

Lúc này, Lâm Chính đâu kiêng dè nhiều như vậy? Điều anh muốn là sống theo ý mình, có ơn đền ơn, có thù báo thù!

Dù cho toàn bộ người của Bồ Thành đến đây, anh cũng không quan tâm!

“Tôi dẫn các người đi xem vậy!”, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.

“Xem cái gì?", cô gái đanh đá ngạc nhiên hỏi.

“Xem rốt cuộc thủ đoạn của cô có tác dụng với tôi hay không!”, Lâm Chính nói.

Cô gái đanh đá kinh hãi.

“A!”.

Tiếng la thảm thiết đột nhiên vang vọng khắp phòng.

Là Sở Thái!

Ông ta đã dùng đao tay chém vào người Nông Hào.

Nông Hào thét lên đứt ruột đứt gan.

“Tấn công! Tấn công! Giết cho tôi!”.

Cô gái đanh đá nhìn cảnh này không do dự thêm nữa, ra sức gào thét, giống như phát điên.

Trong nháy mắt, người ở xung quanh lấy điện thoại ra gọi vào một số, giống như đang thông báo gì đó.

“Nhanh, ra ngoài xem sao!”, Sở Thái nóng lòng quát lên.

Đệ tử ở phía sau vội vàng chạy ra khỏi câu lạc bộ.

Chốc lát sau, một đệ tử vội vã chạy vào.

“Không hay rồi! Không hay rồi! Sở trưởng lão, có chuyện rồi!”, đệ tử đó tái mặt, hoảng sợ hét lên.

“Có chuyện gì?”, Sở đại sư hạ giọng hỏi.

“Quanh câu lạc bộ đột nhiên có rất nhiều chiếc xe chạy tới, nhiều người đã xông vào đây bao vây câu lạc bộ, quan trọng là…”.

“Là gì?”, Sở đại sư cảm thấy sự việc không ổn, lập tức quát hỏi.

“Quan trọng là trong số đó còn có không ít phóng viên!”, đệ tử đó sắp khóc.

Anh ta vừa dứt lời, Sở Thái đã biến sắc.

Phóng viên đã đến… có nghĩa mọi cử động ngày hôm nay sẽ lộ trước công chúng!

Nếu Lâm Chính dám làm bừa vào lúc này… gần như là đưa Dương Hoa lên giàn hỏa thiêu…

“Thần y Lâm…”, Sở Thái vội nhìn sang Lâm Chính.

Lúc này, ông ta cũng không quyết định được, chỉ đành xem Lâm Chính quyết định như thế nào.

Lâm Chính không lên tiếng.

Lúc này, điện thoại của anh rung lên.

Lâm Chính lấy điện thoại ra nghe, đồng thời mở loa ngoài…

“Môn chủ, người của Kỳ Lân Môn đều đã đến Bồ Thành, đợi chỉ thị của cậu”, bên kia điện thoại là giọng nói cung kính.

Đó là giọng của môn chủ Kỳ Lân Môn!

“Hãy đến câu lạc bộ Dạ Lang ngay. Nghe đây, giết hết tất cả những người bao vây câu lạc bộ Dạ Lang cho tôi!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Câu nói ấy tràn ngập sát khí ngút trời!
Chương 1757: Tôi đích thân ra tay

Giết hết?

Sở Thái ở cạnh cứ tưởng mình nghe nhầm.

Đám người của cô gái đanh đá cũng ngơ ngác.

Tình hình bây giờ cái gì có sức uy hiếp đáng sợ nhất?

Là lời nói con người!

Lời nói con người rất đáng sợ.

Mặc dù đám Nông Hào ăn chơi trác táng, suốt ngày ăn chơi đàng điếm, nhưng không có nghĩa bọn họ ngu xuẩn, không có học thức.

Bọn họ hiểu rõ dựa vào thực lực chắc chắn không thể đối phó với thần y Lâm, do đó bọn họ muốn nhờ vào sức mạnh dư luận buộc Lâm Chính phải nhượng bộ.

Đương nhiên chuyện này không phải do Nông Hào nghĩ ra, mà là cô gái đanh đá đã âm thầm sai người đi sắp xếp.

Cô gái đanh đá hành động rất nhanh, không bao lâu đã tập hợp được gần một nghìn người.

Bọn họ cố tình ăn mặc như người dân bình thường trong thành phố, trên tay không có bất cứ hung khí nào, dường như chỉ đến để xem trò vui, không có sức uy hiếp nào.

Nhưng càng là vậy lại càng không thể đụng vào.

Khi cô gái đanh đá cố ý tìm một nửa số phóng viên ở Bồ Thành đến đây thì đã định sẵn Lâm Chính không thể tùy tiện động vào bọn họ.

Bởi vì chuyện người của Học viện Huyền Y Phái bị Đại trưởng lão của Huyết Ma Tông ngang ngược đánh giết mới xảy ra cách đây không lâu. Nếu còn có chuyện như vậy xảy ra, e rằng bên trên sẽ không ngồi yên nhìn, mà sẽ ra tay với Dương Hoa!

Đó là chuyện đầu sóng ngọn gió! Dù là ai cũng phải cân nhắc!

Nhưng… câu nói của Lâm Chính đã khiến đám người cô gái đanh đá tuyệt vọng hoàn toàn.

Giết hết?

Lẽ nào thần y Lâm không quan tâm đến những phóng viên đó, dùng thủ đoạn mạnh bạo nhất để giải quyết chuyện này?

Lẽ nào anh điên rồi?

“Thần y Lâm! Anh… Anh đừng làm bừa! Anh có biết phóng viên ở ngoài kia từ đâu đến không? Báo chiều Bồ Thành và báo địa phương không nói, truyền hình vệ tinh Thái Dương cũng nằm trong đó! Anh biết truyền hình vệ tinh Thái Dương không? Không ít nhân vật lớn ở Yên Kinh rất hay theo dõi đài này! Nếu anh làm bậy, chuyện ở đây không những sẽ truyền ra khắp Bồ Thành ngay lập tức, mà còn lan rộng tới muôn nghìn hộ gia đình ở Yên Kinh và cả nước! Đến lúc đó, ai cũng sẽ biết chuyện thần y Lâm là kẻ giết người, không việc ác gì không làm! Lẽ nào anh không quan tâm đến danh dự của anh?”, cô gái đanh đá sốt ruột hét lên, vô cùng căng thẳng.

“Tôi không quan tâm”.

Ngay khi cô gái đanh đá nói xong, Lâm Chính gần như trả lời ngay lập tức.

Cô gái đanh đá há hốc miệng.

“Thần y Lâm, anh… anh thật sự quyết tuyệt như vậy sao?”, Nông Hào rùng mình, hoàn hồn lại, hỏi.

“Tôi đã cho anh không chỉ một cơ hội, nhưng đổi lại là sự tồi tệ hơn của các người. Nếu đã như vậy, tôi sẽ chiều theo ý các người!”.

Lâm Chính hạ giọng quát: “Sở Thái, ra tay!”.

Nghe đến đó, Sở Thái hiểu thần y Lâm đã hạ quyết tâm, cũng không nương tay nữa, xông thẳng đến tát vào mặt Nông Hào.

Bốp!

Nông Hào ngã ra đất, đầu váng mắt hoa. Anh ta vẫn chưa kịp phản ứng lại, Sở Thái đã khóa chặt tay chân anh ta, đột nhiên dùng sức.

Rắc!

Âm thanh to rõ vang lên.

“A…”.

Tiếng la thảm thiết vang vọng khắp phòng.

Hai tay hai chân của Nông Hào đều bị đánh gãy, ngã xuống đất lăn lộn giãy giụa, vô cùng đau đớn.

Những người còn lại sợ đến mức mặt trắng bệch.

Rầm!

Lúc này, cửa phòng lại bị tông mở, nhiều người xông vào phòng VIP câu lạc bộ.

Bọn họ nhìn thấy cảnh đó, tiếng la hét lập tức vang vọng chói tai.

“Là thần y Lâm! Thần y Lâm đánh người rồi!”.

“Mọi người mau đến xem đi!”.

“Phóng viên! Phóng viên đâu rồi? Mau quay lại, mau chụp lại!”.

“Thần y Lâm giết người rồi!”.

Những người xông vào vừa la hét vừa lấy điện thoại ra, muốn quay hình ảnh máu me này.

Nhưng…

Lâm Chính vẫn bình thản, tiếp tục nói với Sở Thái: “Không cần quan tâm đến bọn họ, ra tay tiếp đi!”.

“Nhưng mà… môn chủ… làm thế… có được không? Cậu xem xung quanh đi, rất nhiều người đã mở điện thoại ra quay, thậm chí còn đang livestream. Nếu cứ tiếp tục như vậy… nhất định sẽ ảnh hưởng không tốt…”, Sở Thái do dự một lúc, dè dặt nói.

“Vậy à? Thế thì ông không cần ra tay nữa”, Lâm Chính suy nghĩ một lúc.

Sở Thái thở phào một hơi.

Những chuyện thế này nên âm thầm làm thì tốt hơn, ra tay trước mặt đám đông tất nhiên sẽ ảnh hưởng rất lớn.

Lâm Chính hoàn toàn có thể nhẫn nhịn, rời khỏi nơi đây rồi từ từ tìm bọn họ tính sổ. Mặc dù đám người này là người bản địa ở Bồ Thành, nhưng chung quy vẫn không là gì so với Dương Hoa.

Sở Thái đang nghĩ rằng Lâm Chính sẽ bỏ qua chuyện này mà tạm thời rời đi, Lâm Chính đột nhiên cất bước đi tới phía trước.

“Tôi sẽ đích thân ra tay!”.

Chỉ mấy chữ đơn giản khiến tất cả mọi người sững sờ.

“Cái gì?”.

Sở Thái há hốc miệng.

Đám người cô gái đanh đá cũng sợ đến mức hồn lìa khỏi xác.

“Thần y Lâm, anh… anh… sao anh có thể?”, cô gái đanh đá sợ đến mức nói không nên lời, sau đó hét lên: “Mọi người mau xem đi, thần y Lâm sắp giết người rồi! Anh ta định giết tôi! Mọi người mau quay lại đăng lên mạng, để ai ai cũng nhìn thấy bộ mặt thật của thần y Lâm!”.

Người xung quanh lập tức lấy điện thoại ra, chĩa camera về phía Lâm Chính.

Rắc!

Giây sau, một tay của cô gái đanh đá đột ngột bị Lâm Chính bẻ gãy…
Chương 1758: Mọi chuyện chắc là sắp được giải quyết rồi

“Các anh em, hãy đến phòng livestream của tôi đi! Chỉ cần 9,9 tệ! Thanh long vừa thơm vừa giòn, đầy ắp một thùng, gửi về tận nhà!”.

“Toàn bộ đồ của chúng tôi đảm bảo hàng thật lại còn rẻ, hoạt động hôm nay sale mạnh, các nam thanh nữ tú đừng bỏ qua, mau tới xem đi!”.



Mở app nào đó ra, vẫn là vô số những video livestream ngắn, xe sang gái đẹp đếm không xuể.

Vô số người cứ đờ đẫn lướt những video nhìn có vẻ mới mẻ nhưng một màu này.

Mãi cho đến khi một video nóng hổi bỗng xuất hiện trên app đó.

Nhất thời, vô số người đang lười biếng cầm điện thoại liền trở nên run rẩy.

Toàn mạng xôn xao.

Vô số phòng livestream hiện đầy ba chữ.

Thần y Lâm!

Thần y Lâm!

Thần y Lâm!

Rất nhiều cư dân mạng không rõ chân tướng đều vô cùng kinh ngạc.

“Sao vậy?”.

“Người hâm mộ của thần y Lâm lại bắt đầu gây chuyện à?”.

“Thật là đáng ghét, vô duyên vô cớ chạy vào phòng livestream của người khác trêu chọc?”.

“Mọi người mặc kệ đi, quản lý mau chặn bọn họ lại!”.

Các fan cứng của phòng livestream lần lượt lên tiếng.

Cho đến khi có người kêu lên.

“Mọi người mau tìm kiếm từ khóa thần y Lâm đi, nếu chậm chân là không thấy nữa đâu”.

Nghe thấy thế, càng ngày càng nhiều người vội vàng mở thanh tìm kiếm ra, tìm phòng livestream có liên quan đến thần y Lâm gần đây.

Mới xem một cái tất cả mọi người liền hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Không thể dùng từ nóng hổi để hình dung được nữa.

Trong phòng làm việc.

“Chuyện của Huyết Ma Tông giải quyết thế nào rồi?”, một người đàn ông hai bên tóc mai điểm bạc, khuôn mặt đầy nếp nhăn, ngồi trước bàn, vừa đọc tờ báo trong tay vừa hỏi.

“Đã giải quyết rồi ạ, nhưng người giải quyết không phải là người của chúng ta, mà là thần y Lâm”, thư ký bước vào đáp.

“Ồ?”, người đàn ông hơi ngước lên, có chút ngạc nhiên, nhưng một lát sau khuôn mặt nở nụ cười chua chát: “Tôi biết ngay mà, cậu ta… đâu phải là người chịu để yên chứ? Bị một vố lớn như vậy, chắc chắn cậu ta sẽ đích thân trả thù, không ai nói được cả!”.

“Nói thì nói vậy, nhưng… đại thống lĩnh, hình như đại thống lĩnh Vương có vẻ rất không vui. Hôm nay tôi thấy ông ấy vào trong, chắc là đi nói chuyện này với cấp trên”, thư ký nhỏ giọng nói một cách dè dặt.

“Vào trong?”, Trịnh Nam Thiên nhíu mày, sau đó vẻ mặt lại giãn ra, lạnh lùng hừ một tiếng: “Mặc kệ ông ta! Ông ta muốn đi thì cứ để ông ta đi! Tôi không tin ông ta có thể gây được sóng to gió lớn gì!”.

“Đại thống lĩnh, nếu cấp trên truy cứu…”

“Yên tâm, không có chuyện đó đâu. Tông chủ Huyết Ma Tông đã chết, cấp trên không thể vì một người chết mà truy cứu trách nhiệm của nhóc Lâm được. Huống hồ cậu ấy có cống hiến rất lớn cho chúng ta, hơn xa Huyết Ma Tông. Mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện này vốn là tông chủ Huyết Ma Tông có lỗi với thần y Lâm trước, bọn họ lợi dụng thần y Lâm, lại còn định sát hại cậu ấy, rơi vào kết cục như vậy còn trách được ai chứ? Thế nên… kệ ông ta đi”, Trịnh Nam Thiên cười nói.

Thư ký gật đầu, đang định rời đi.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi áo anh ta rung lên, thư ký lấy điện thoại ra xem, sắc mặt lập tức thay đổi, quay phắt lại gấp gáp kêu lên: “Đại thống lĩnh, xảy ra chuyện rồi!”.

“Sao vậy?”.

Trịnh Nam Thiên bỏ ngay tờ báo xuống, nhíu mày hỏi.

“Ông mau xem điện thoại đi!”.

“Điện thoại?”.

Trịnh Nam Thiên ngây ra một chút rồi vội cầm điện thoại ở trên bàn lên mở ra.

Vừa mở máy đã có vô số thông báo ập tới.

Mỗi thông báo đều có ba chữ rành rành.

Thần y Lâm!

Trịnh Nam Thiên bấm mở một thông báo, chỉ xem ba giây đã lập tức hóa đá.

“Thằng nhóc này… điên rồi sao?”.



Chi nhánh Dương Hoa ở Bồ Thành.

“Cô Tô Nhu, mời cô uống trà!”.

Người phụ trách của công ty dẫn theo các quản lý cấp cao vội vàng chạy tới, đích thân tiếp đón cả nhà Tô Nhu.

Trong phòng tiếp khách rộng lớn, chỉ có ba người Tô Nhu, Trương Tinh Vũ, Tô Quảng.

Bọn họ rất căng thẳng, nhấp nhổm không yên.

Nhưng những người phụ trách của công ty chi nhánh cũng nơm nớp lo sợ, tiếp đón bọn họ vô cùng nhiệt tình.

“Quản lý Vương, ông khách sáo quá”, Tô Nhu nặn ra một nụ cười.

“Đây là điều nên làm mà, cô là bạn của Chủ tịch Lâm, cũng chính là bạn của chúng tôi, tiếp đãi bạn bè sao có thể chậm trễ chứ? Cô Tô Nhu, cô yên tâm, chúng tôi đã liên lạc với trụ sở chính, bọn họ sẽ nhanh chóng phái người đến giải quyết khó khăn cho cô. Có Dương Hoa ra mặt, cho dù là nhà họ Nông ở Bồ Thành cũng phải nể mặt”, quản lý Vương mỉm cười nói.

“Vậy thì tốt”, Tô Nhu khẽ gật đầu.

Tít tít.

Đúng lúc này, điện thoại của giám đốc Vương vang lên.

Ông ta mặc kệ, tiếp tục rót trà cho Tô Nhu.

Cùng lúc đó.

Tít tít.

Tít tít.

Tít tít.

Điện thoại của rất nhiều người trong phòng tiếp khách đều sáng lên, hình như nhận được tin nhắn.

Điện thoại của Tô Nhu hết pin nên đã tắt máy.

“Sao vậy?”, Tô Nhu không khỏi nhìn về phía đám người quản lý Vương đang kiểm tra điện thoại.

Mấy người họ đều im lặng.

Quản lý Vương cầm điện thoại lên, chìa tới trước mặt Tô Nhu.

“Cô Tô Nhu, mọi chuyện… chắc là sắp được giải quyết rồi!”.
Chương 1759: Lâm Chính là Chủ tịch Lâm?

Sắp được giải quyết?

Hơi thở của Tô Nhu như nghẹn lại, vô thức nhìn về phía điện thoại mà quản lý Vương chìa ra.

Sau đó cũng trợn mắt há mồm.

Điện thoại đang livestream.

Nhưng cảnh quay rung lắc dữ dội.

Đó là một phòng bao lộn xộn.

Ánh sáng trong phòng bao vô cùng yếu ớt, bàn ghế đều bị đánh tan nát, sô pha cũng đổ. Không những vậy, còn có không ít người tay chân bị gãy đang nằm dưới đất, không rõ sống chết.

Một bóng dáng thẳng tắp đang đứng giữa bọn họ.

Không phải ai khác, mà chính là thần y Lâm.

“Có chuyện gì vậy?”.

Tô Nhu cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, đang định xem thêm.

Xẹt!

Màn hình của phòng livestream bỗng bị bên quản lý app ngắt giữa chừng.

“Có chuyện gì vậy? Vừa nãy hình như tôi nhìn thấy thần y Lâm và đám Nông Hào…”, Tô Nhu vội nhìn về phía quản lý Vương.

Quản lý Vương mỉm cười: “Cô Tô Nhu, nếu tôi đoán không nhầm thì có lẽ Chủ tịch Lâm đã đích thân đến Bồ Thành, giúp cô giải quyết chuyện nhà họ Nông”.

Tô Nhu há hốc miệng.

Trương Tinh Vũ thì vô cùng mừng rỡ.

“Hả? Chủ tịch Lâm đến rồi sao? Con rể tương lai của tôi đến rồi! Ha ha, tốt, tốt lắm! Con gái, chúng ta không cần phải sợ nữa rồi!”, Trương Tinh Vũ khua tay múa chân, cũng vội vàng mở điện thoại ra. Nhìn thấy chuyện thần y Lâm đến Bồ Thành ầm ĩ trên mạng, bà ta lại càng kích động đến mức toàn thân run rẩy.

“Coi như tai qua nạn khỏi rồi”, Tô Quảng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Tô Nhu lại có chút khó hiểu.

Tại sao… Chủ tịch Lâm lại bất ngờ xuất hiện ở Bồ Thành?

Chẳng phải anh nên ở Giang Thành sao?

Dù sao học viện Huyền Y Phái xảy ra nhiều chuyện như vậy, Mã Hải cũng đang dưỡng bệnh, anh không ở Giang Thành chủ trì đại cục mà đến đây làm gì?

Là người của công ty chi nhánh thông báo sao?

Nhưng cô mới đến công ty chi nhánh chưa được bao lâu, cho dù quản lý Vương báo cho Chủ tịch Lâm biết thì anh cũng không thể đến Bồ Thành trong thời gian ngắn như vậy được.

Hơn nữa… theo lý mà nói, người xuất hiện ở câu lạc bộ Dạ Lang chẳng phải nên là Lâm Chính sao?

Lẽ nào… Lâm Chính… thực sự là Chủ tịch Lâm?

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể!”.

“Lâm Chính và thần y Lâm khác nhau hoàn toàn! Sao bọn họ lại là một người được chứ?”.

“Nhưng thỉnh thoảng Lâm Chính hay nói những lời kỳ lạ, nói mình chính là thần y Lâm, lẽ nào anh vẫn luôn nói sự thật sao?”.

“Không đúng! Nếu là thật thì tại sao bao nhiêu năm nay mình không phát hiện ra? Tuy không ngủ cùng nhau, nhưng anh ấy vẫn luôn ở ngay dưới mí mắt mình mà”.

“Nhưng việc Lâm Chính có điện thoại của thần y Lâm… thì giải thích thế nào đây?”.

Vô số nghi vấn, vô số điểm khó hiểu xoay mòng mòng trong đầu Tô Nhu.

Cô đau khổ ôm đầu, cảm giác đầu đau như muốn nứt ra.

“Con gái, con sao thế? Con không sao chứ?”.

Trương Tinh Vũ ở bên cạnh vội nói đầy quan tâm.

“Không có gì ạ…”

Tô Nhu lắc đầu.

Cô quyết định chờ Lâm Chính trở về sẽ hỏi cho ra nhẽ.

Dù thế nào cô cũng phải làm rõ sự nghi ngờ của mình.

Xác định xem rốt cuộc người chồng này của mình có phải là thần y Lâm hay không…

Tuy hiện giờ nghĩ tới Tô Nhu vẫn cảm thấy quá hoang đường.

Nhưng cô bắt buộc phải làm rõ.



Lúc này, trong ngoài phòng bao của câu lạc bộ Dạ Lang đã có vô số người chen chúc.

Lâm Chính yên lặng đứng giữa đám người, mặt không cảm xúc nhìn người đứng đầu.

Nông Hảo đã nằm bệt dưới đất như một con chó chết.

Cô gái đanh đá hai tay đều bị gãy, quỳ ở dưới đất, thở hổn hển.

Sắc mặt cô ta trắng bệch, mồ hôi túa ra như mưa.

Nỗi đau dữ dội khiến cô ta muốn ngất đi.

Nhưng cô ta biết, nếu mình ngất thì kết cục sẽ càng thê thảm hơn.

Đám “quần chúng vây xem” ở xung quanh được đám người Nông Hào và cô gái đanh đá gọi tới vẫn đang cầm điện thoại livestream hoặc quay video.

Bọn họ cũng bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi, ai nấy run lên bần bật.

Đối mặt với vô số ống kính, nhưng Lâm Chính vẫn không chút kiêng dè, hoàn toàn không chút quan tâm.

Anh lạnh lùng đi về phía cô gái đanh đá.

Ánh mắt đằng đằng sát khí.

Cô ta run rẩy, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi.

“Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!”.

Cô ta run lẩy bẩy kêu lên.

Nhưng Lâm Chính vẫn phớt lờ.

“Cứu tôi với!”.

Cuối cùng, cô gái đanh đá không chịu nổi nữa, đứng phắt dậy nhào về phía đám người như bị mất trí.

“Ai cứu tôi với! Cứu tôi với!”.

Nhưng…

Không ai dám ra tay!

Không ai dám ngăn cản thần y Lâm!

Cô gái đanh đá còn chưa chạy ra khỏi phòng bao đã bị Lâm Chính túm được, xách lên như xách một con gà.

Cô ta sợ đến mức tè luôn ra quần.

Cuối cùng cô ta cũng hiểu được tầm nghiêm trọng của sự việc…

Lâm Chính không chút khách sáo, lập tức giơ tay lên, chuẩn bị kết liễu cô ta.

Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc này.

“Dừng tay!”.

Một tiếng gầm vang lên.

Sau đó rất nhiều người mặc áo đen xông vào cánh cửa đang chen chúc kia, khiến phòng bao vốn không còn bao nhiêu không gian lại thêm chật chội.

“Thần y Lâm, mong cậu dừng tay, nếu không có lẽ cậu sẽ phải hối hận về hành vi kích động của mình đấy!”.

Một người đàn ông trung niên đầu trọc, để râu chữ bát đứng ra, lạnh lùng quát.
Chương 1760: Vu oan giá họa

"Hử?".

Lâm Chính nhíu mày, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Cô gái đanh đá khó khăn quay sang nhìn người mới đến, lập tức mừng rỡ như điên: "Bố! Cứu con với! Bố mau cứu con với!".

Chắc là người của nhà họ Thái ở Bồ Thành đã đến.

"A Hào!".

Đúng lúc này, lại một tiếng hét thảm vang lên.

Sau đó đám người lại dạt ra.

Rất nhiều người ùa vào phòng bao.

Dẫn đầu là một quý bà ăn mặc sang trọng xa hoa.

Bà ta đeo vàng đeo bạc, lấp lánh đầy người, trang sức ở cổ và ngón tay e là phải mấy cân.

Nhìn thấy Nông Hào nằm dưới đất, quý bà lập tức suy sụp, nước mắt giàn giụa, khiến lớp trang điểm dày cộp trên mặt trở nên nhem nhuốc.

"A Hào! A Hào! Sao con lại ra nông nỗi này?".

Bà ta nhào tới bên cạnh Nông Hào, khóc lóc vật vã.

Những người khác của nhà họ Nông cũng nổi giận.

"A Hào..."

"Tại sao? Rốt cuộc là ai đánh con ra nông nỗi này?".

"Còn phải hỏi sao? Các ông không xem livestream à? Là thần y Lâm!".

"Tại sao thần y Lâm lại nặng tay như vậy?".

"Cậu chủ nhà chúng tôi đắc tội với cậu ta lúc nào chứ?".

Người nhà họ Nông vô cùng tức giận, ai nấy nghiến răng nghiến lợi.

"Thần y Lâm, đây là do cậu làm sao?".

Quý bà ôm Nông Hào đã hôn mê, quay lại gầm lên với Lâm Chính.

"Là tôi, có vấn đề gì sao?", Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

"Cậu là đồ mất nhân tính! Súc sinh!", bà ta phẫn nộ chỉ trích: "Nông Hào nhà chúng tôi với cậu không thù không oán, tại sao cậu lại đối xử với nó như vậy?".

"Vậy chắc là bà không biết anh ta đã đối xử với tôi thế nào", Lâm Chính bình thản nói, cũng không định nhiều lời giải thích, đang định bước tới giải quyết mọi chuyện.

Nhưng đúng lúc này, người đàn ông râu chữ bát bỗng quát: "Thần y Lâm, cậu đứng lại cho tôi!".

Lâm Chính bình thản nhìn ông ta.

Tâm trạng của ông ta bỗng dưng trở nên kích động.

"Thần y Lâm, người khác không biết, nhưng cậu tưởng tôi không biết sao? Thực ra Nông Hào và con gái tôi phát hiện ra những thủ đoạn bẩn thỉu bỉ ổi của cậu, nên mới bị cậu hại, đúng không?".

"Thủ đoạn bẩn thỉu?".

"Còn chối à? Cậu tưởng chúng tôi không biết sao? Tuy cậu được gọi là thần y, nhưng lại có rất nhiều hành vi buôn bán trái pháp luật. Cậu còn lợi dụng những thủ đoạn bí mật để thực hiện những hành vi buôn lậu văn vật. Hôm nay có nhiều người livestream như vậy, tôi phải vạch trần bộ mặt giả tạo của cậu trước tất cả mọi người trên toàn thế giới", người đàn ông râu chữ bát tức giận quát.

Ông ta vừa dứt lời, tất cả những người đang xem livestream đều trố mắt ra.

Bao gồm cả Tô Nhu...

"Hỏng rồi!".

Trịnh Nam Thiên đang xem livestream cũng biến sắc: "Mau, lập tức báo với bên dưới, dừng ngay livestream lại. Ngăn chặn toàn bộ tin tức livestream đến từ chỗ này".

"Đại thống lĩnh, có vấn đề gì sao? Đây chỉ là lời nói một phía, thần y Lâm là người như thế nào cả nước đều biết. Những lời như vậy, trẻ con ba tuổi cũng không tin", thư ký ở bên cạnh không nhịn được nói.

"Vậy đứa trẻ ba tuổi có tin thần y Lâm công khai giết người, đánh người ta gãy tay gãy chân không?", Trịnh Nam Thiên trầm giọng hỏi.

"Việc này...", thư ký im lặng.

"Hủy hoại con người! Người này nói những lời như vậy cốt để vu oan giá họa cho thần y Lâm, cho dù rất nhiều người biết thần y Lâm không thể làm những chuyện này, nhưng vẫn có một bộ phận người tin. Nếu tính cả nước thì e là một bộ phận này sẽ là con số rất lớn. Đến lúc đó, dư luận bùng nổ đủ để đè bẹp bất cứ người nào. Ông ta mới là người phát huy sức mạnh của livestream và dư luận lên đỉnh điểm, những người trước đó chỉ đơn thuần livestream cảnh tượng này thôi, không thể so với ông ta được".

"Hay cho chiêu vu oan giá họa này!".

"Hay cho chiêu vu oan giá họa này..."

Trịnh Nam Thiên cảm thấy toàn thân vô lực, khàn giọng lẩm bẩm.

Thư ký biến sắc, vội vàng xoay người định đi liên hệ.

Anh ta không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy.

Nhưng Trịnh Nam Thiên gọi giật anh ta lại.

"Khoan đã".

"Đại thống lĩnh, sao thế ạ?", thư ký ngoảnh lại hỏi.

Trịnh Nam Thiên im lặng một lát, rồi đau khổ nhắm mắt lại: "Đừng chặn tin tức ở đó, nếu chặn lại... thì sẽ càng khó ăn nói hơn..."

Thư ký suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Vậy chúng ta làm sao bây giờ?".

Trịnh Nam Thiên không nói gì.

Khoảng ba bốn phút sau, ông ta đứng phắt dậy, khàn giọng nói: "Tôi vào trong gặp mấy người kia, xem liệu có thể... ỉm chuyện này đi không..."

Hơi thở của thư ký như nghẹn lại, không nói lời nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK