Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2556: Tiêu diệt

"Nói chuyện à? Cô mà quỳ xuống giống như một con chó ngoeo nguẩy đuôi thì tôi có khi sẽ cân nhắc”, người đàn ông nhếch miệng cười dữ tợn. Tô Nhu tái mặt, không biết phải nói gì.

“Sao? Anh còn dám mạo phạm vợ tôi cơ à?”, Lâm Chính dữ dằn nhìn chăm chăm người đàn ông: “Xem ra thủ đoạn của tôi vẫn chưa đủ nhỉ.

“Một con chó sắp chết mà còn sủa à. Anh căn bản không biết mình đang đối diện với thứ gì đúng không?”, người đàn ông cười ha ha, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh giá: “Phong, Hỏa, Lôi, Điện, băm vằm người này ra cho tôi”

“Giết”, lần này cả bốn người lao lên không chút do dự. Khí tức họ phóng ra chèn ép Lâm Chính.

Một người bình thường như Tô Nhu không thể nào chịu đựng được. Cô vội lùi lại, sợ hãi và hoảng loạn.

Lâm Chính vẫn đứng nguyên đó, nhìn bốn người lao lên bằng vẻ vô cảm. Anh đứng sừng sững như một ngọn núi.

“Lâm Chính”, Tô Nhu như sắp phát điên, điên cuồng lao về phía anh. Thế nhưng tốc độ của cô nào có thể nhanh bằng tốc độ của người luyện võ.

Lâm Chính để lộ sát khí. Anh cũng chẳng hề khách khí, chỉ nhìn chăm chăm đối phương. Anh điều động chân khí vào lòng bàn tay, phóng toàn lực đập mạnh về phía trước.

Phong Hỏa Lôi Điện giờ mới nhìn ra được sự đáng sợ của Lâm Chính. Bọn họ cảm thấy da đầu tê dại.

“Khí tức này...”

“Không hay rồi. Rút thôi”, Phong, Hỏa hô lên.

Bốn người điên cuồng rút lui. Thế nhưng đã không còn kịp nữa. Chưởng đánh của Lâm Chính giáng xuống bốn tên cao thủ. Bọn họ bất lực, đành phải đỡ đòn.

Bụp! Bụp...Âm thanh nặng nề vang lên. Bốn cơ thể bay bật ra như bốn bao cát, ngã sõng soài ra đất, miệng nôn ra máu và bất động. Vùng ngực họ bị đấm gãy, máu túa ra trông vô cùng đáng sợ.

“Cái gì?”, người đàn ông trố tròn mắt. Người quản gia cũng hóa đá. Còn Tô Nhu thì lúc này cũng trở nên hoang mang. Bốn cao thủ tuyệt đỉnh này đã bị Lâm Chính đánh bay sao?

“Chuyện gì thế này...Lâm Chính...thực lực của anh khủng khiếp như vậy cơ à?”

“Không thể nào. Chắc chắn là đã có vấn đề ở đâu đó”.

“Anh ấy không phải là một kẻ vô công rồi nghề sao, sao giờ lại có thể đánh nhau giỏi như vậy chứ”.

“Chắc chắn là do mình bị ảo giác rồi", Tô Nhu tự vỗ đầu mình, hi vọng tất cả chỉ là mơ. Thế nhưng khi cô ngẩng đầu lên thì cảnh tượng trước mắt vẫn còn nguyên ở đó. Đây...không phải đang là mơ.

“Lâm Chính..thật sự lợi hại như vậy?”, cô lầm bầm.

Lâm Chính bước về phía người đàn ông. Người đàn ông run rẩy, vội vàng lùi về sau với vẻ mặt sợ hãi: “Anh...đừng có làm càn...Đừng có tới đây. Tôi nói cho anh biết...đây là nhà họ Tần. Anh mà làm loạn thì tôi đảm bảo anh sẽ không đi ra được khỏi Thiên Hải đâu. Tôi thề đấy”, người đàn ông quát.

“Tôi có thể ra khỏi Thiên Hải hay không không cần anh phải lo lắng. Giờ thứ anh nên quan tâm là anh có thể sống sót thoát khỏi tay tôi hay không”, Lâm Chính vừa nói vừa áp sát người đàn ông.

“Biến đi”, người đàn ông cuống cuống hét lên. Thế nhưng một giây sau Lâm Chính đã chộp cổ hắn.

Bụp...Người đàn ông bị anh siết chặt cổ và nhấc lên cao.

“Ư...”, hắn thở hổn hết nói không nên lời.

“Cậu chủ”, người quản gia hét lớn.

“Cứu tôi với...”, người đàn ông giãy giụa, mặt tím ngắt. Người quản gia lao tới nhưng Lâm Chính đã đạp ông ta ra.

“Lâm Chính đừng làm loạn, nếu không chúng ta không cứu vãn được tình hình đâu”, Tô Nhu bừng tỉnh, vội lao lên giữ lấy tay của Lâm Chính.

Lâm Chính nghe thấy vậy nhưng vẫn mặc kệ: “Tô Nhu, có đôi khi em không giết người ta thì người ta sẽ giết em đấy. Về phía cách sát, sẽ có rất nhiều cách để giải quyết. Nhưng đối phó với kẻ địch, chỉ có một cách thôi, đó là tiêu diệt. Em rõ chưa?”
Chương 2557: Ông tưởng tôi không dám giết?

Tô Nhu nghe thấy thế, hai mắt liền trợn tròn, nhìn Lâm Chính với vẻ không thể tin nổi, thậm chí còn lùi lại mấy bước.

Cô không dám tin chính miệng Lâm Chính nói ra những lời này.

Thực ra những lời này hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.

Nhưng... nó lại do một kẻ ở rể như anh nói...

Đúng là không thể tưởng tượng được!

Tô Nhu bỗng cảm thấy người đàn ông trước mặt thật xa lạ.

"Lâm Chính, anh... rốt cuộc anh là ai?", Tô Nhu há miệng, thì thào nói, cả người ngẩn ra.

Đúng lúc này, một giọng nói bình thản vang lên trong cổng nhà họ Tần.

"Chàng trai, xin hãy bỏ qua cho con trai tôi, dù là chuyện gì chúng ta cũng có thể bình tĩnh nói chuyện mà. Trên đời này không có chuyện gì mà không thương lượng được, cậu thấy sao?".

Giọng nói vừa dứt, cánh cổng đỏ tươi của nhà họ Tần chậm rãi mở toang, sau đó một tốp người đi ra.

Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên tóc mai điểm bạc, mặc áo bào màu nâu.

"Cha..."

Cậu Tần khó nhọc kêu lên.

Người đàn ông trung niên nhìn hắn chằm chằm một lúc, khàn giọng nói: "Chàng trai, có thể thả con trai tôi ra rồi chúng ta bình tĩnh nói chuyện không?".

"Nói chuyện gì?", Lâm Chính bình thản hỏi.

"Nói chuyện cậu thả con trai tôi ra thì tôi sẽ để các cậu bình an vô sự rời khỏi thành phố Thiên Hải", người đàn ông trung niên đáp.

Vẻ mặt của ông ta vô cùng bình tĩnh.

Ông ta chắc chắn người này sẽ đồng ý.

Dù sao thì nhà họ Tần cũng là bá chủ ở thành phố Thiên Hải.

Nhưng... Lâm Chính lại lắc đầu.

"Giữa chúng ta không nên gọi là thương lượng, bởi vì vốn dĩ không ngang hàng phải lứa, phải là nhà họ Tần các ông cầu xin tôi mới phải", Lâm Chính khàn giọng nói.

"Tôi... cầu xin cậu?".

Sắc mặt của người đàn ông trung niên thoắt cái trở nên lạnh lẽo như phủ sương.

Tần Nham Ngạn này cả đời chưa từng phải cầu xin ai cái gì.

"Sao? Tôi không có tư cách để ông cầu xin tôi à?", Lâm Chính bình thản nhìn Tần Nham Ngạn, nói.

"Hừ, đúng là ngựa non háu đá! Chàng trai, cậu rất có cá tính, chắc là cậu không biết cả đời này tôi chưa bao giờ từng cầu xin ai", người đàn ông trung niên cười khẩy.

"Con trai ông đang nằm trong tay tôi, chỉ cần tôi muốn thì hắn chết là cái chắc! Tôi nghĩ ông cứ cầu xin tôi đi, nếu không nhà họ Tần các ông sẽ đoạn tử tuyệt tôn đấy", Lâm Chính bình thản nói.

"Cậu sẽ không dám đâu, con trai tôi chỉ có một mạng, cậu mà giết nó thì sẽ phải đền hai mạng! Vụ làm ăn này không có lợi chút nào!", người đàn ông trung niên lắc đầu.

"Hay là... chúng ta thử xem?", Lâm Chính hỏi.

Người đàn ông trung niên có chút do dự.

Nhưng... ông ta cũng không phải người hiền lành gì, phất tay lên.

Vèo vèo vèo...

Mấy bóng dáng lao ra khỏi cổng nhà họ Tần, bao vây chặt chẽ Lâm Chính.

Nhìn lại.

Những người này đều là những cường giả đáng sợ không kém gì Phong, Hỏa, Lôi, Điện.

"Cậu muốn thử thật sao?", người đàn ông trung niên trầm giọng hỏi.

"Đừng mà bố! Bố bình tĩnh đi! Đừng!".

Cậu Tần bị dọa sợ phát điên, gào lên.

Nhưng hiển nhiên người đàn ông trung niên không phải người dễ bị uy hiếp.

Ông ta biết mình càng co rúm sợ sệt thì càng dễ rơi vào thế bị động, càng dễ bị người khác chế ngự.

Nên ông ta phải liều một phen.

Ông ta muốn xem lá gan của đối phương lớn đến mức nào.

Chỉ cần đối phương phải kiêng dè, thì cho dù đối phương bắt con trai ông ta làm con tin cũng không làm gì được ông ta.

Như vậy thì Tần Nham Ngạn sẽ thắng.

Nhưng đúng lúc ông ta đang suy nghĩ.

Rắc!

Một âm thanh kỳ quái vang lên.

Tất cả mọi người đều trố mắt ra.

Tô Nhu ngẩn người nhìn Lâm Chính.

Tần Nham Ngạn cũng nhìn anh chằm chằm với ánh mắt khó tin.

Chỉ thấy Lâm Chính khẽ dùng sức, cậu Tần trong tay anh bỗng ngoẹo cổ sang một bên, tắt thở.

Lâm Chính đã thẳng tay bẻ gãy cổ hắn.

"Không!".

Tần Nham Ngạn gào thét đầy thê lương, gần như sụp đổ.

Ông ta không ngờ đối phương... lại dám giết con trai mình.

"Con trai ông có ý đồ sỉ nhục vợ tôi, đáng chết! Tôi muốn giết hắn lâu rồi! Ông tưởng tôi không dám sao?", Lâm Chính lạnh lùng nói, ánh mắt nồng nặc dữ tợn và sát khí.

"Vậy là mày muốn chết ở đây?".

Tần Nham Ngạn hoàn hồn, gầm lên chất vấn.

"Chết? E là các ông không làm được đâu!", Lâm Chính lắc đầu.

"Giết hắn! Băm vằm hắn ra cho tôi! Tôi muốn hắn chết không toàn thây! Chết không chỗ chôn thân!", Tần Nham Ngạn gào thét như lên cơn điên.

Các cao thủ của nhà họ Tần lập tức ùa tới.

Tô Nhu ngã ngồi xuống đất, ngây người chứng kiến cảnh tượng này, đã hoàn toàn đờ đẫn.
Chương 2558: Phải chạy ngay thôi!

Trong ấn tượng của Tô Nhu, Lâm Chính luôn là người thật thà an phận.

Tuy bình thường hay bị mẹ cô mắng là đồ vô dụng, bị người xung quanh chế giễu, nhưng anh đều không nói gì, là một người thực sự hiền lành.

Nhưng hôm nay, ấn tượng của cô về Lâm Chính đã bị đảo lộn hoàn toàn.

Người này... thực sự là người chồng Lâm Chính nhu nhược an phận của cô sao?

Không phải!

Hoàn toàn không phải!

Sao chồng cô lại có võ công lợi hại như vậy chứ?

Hơn nữa... anh còn dám giết người!

Đây là lần đầu tiên Tô Nhu thấy Lâm Chính giết người.

Cô từng thấy người chết, cũng bị dọa cho chết khiếp, nhưng cô chưa bao giờ thấy Lâm Chính giết người.

"Giết người rồi, Lâm Chính... giết người rồi?".

Cô thì thào tự nhủ, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Lúc này Lâm Chính như mãnh hổ xông vào giữa bầy dê, anh giơ hai cánh tay quét ngang, tung quyền cước đánh bay các cao thủ của nhà họ Tần.

Tứ đại cường giả Phong, Hỏa, Lôi, Điện còn không chống nổi một chiêu của anh! Cả bốn người đều bị Lâm Chính bẻ gãy xương tay chân, ai nấy nằm bẹp một chỗ, không gượng dậy nổi.

Khuôn mặt già nua của Tần Nham Ngạn trắng bệch như tờ giấy.

Ông ta không ngờ người này lại đáng sợ như vậy.

"Ông chủ! Nhìn nhầm rồi! Nhìn nhầm rồi! Người này có thực lực rất mạnh, ít nhất cũng phải cấp bậc tông sư võ đạo! Chúng tôi tuyệt đối không phải là đối thủ!".

Một người trong số Phong, Hỏa, Lôi, Điện cuống quýt kêu lên.

"Tông sư võ đạo?".

Tuy Tần Nham Ngạn không phải là người luyện võ, nhưng cũng biết sự đáng sợ của tông sư.

Tông sư võ đạo mà muốn giết một lão già tay trói gà không chặt như ông ta thì dễ như trở bàn tay.

Phải chạy ngay thôi!

Tần Nham Ngạn lập tức quay đầu chạy vào trong nhà họ Tần.

"Muốn đi?".

Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, đang định đuổi theo. Nhưng đúng lúc này, một bàn tay túm chặt lấy cánh tay anh.

Lâm Chính sửng sốt, ngoảnh phắt lại.

Là Tô Nhu.

"Tiểu Nhu..."

"Lâm Chính! Mau chạy đi! Cảnh sát đến rồi! Anh mau chạy đi!", Tô Nhu nhìn về phía đầu đường, thấy mấy chiếc xe cảnh sát đang lái về phía này liền cuống quýt kêu lên.

"Bây giờ chạy thì có ích gì? Tần Nham Ngạn chưa chết thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta, giải quyết luôn bọn họ rồi tính", Lâm Chính trầm giọng nói, rồi lao về phía người nhà họ Tần.

"Lâm Chính! Lâm Chính!".

Tô Nhu vội gọi.

Nhưng tốc độ của Lâm Chính cực kỳ nhanh, chẳng mấy chốc đã mất hút.

Tô Nhu nhìn về phía đầu đường, khẽ nghiến răng rồi cũng vội vàng chạy vào.

Tần Nham Ngạn vào nhà họ Tần thì chạy thẳng đến cổng sau, định chuồn đi bằng lối này.

"Mau, chặn tên kia lại cho tôi! Mau chặn hắn lại!".

Tần Nham Ngạn vừa chạy vừa la hét, để đám đàn em nhà họ Tần giữ chân Lâm Chính lại.

Nhưng ngay cả Phong, Hỏa, Lôi, Điện lợi hại nhất của nhà họ Tần cũng bị đánh cho nằm bẹp một chỗ, thì những cường giả bình thường sao có thể là đối thủ của anh chứ?

Chẳng mấy chốc, Lâm Chính đã phá tan phòng tuyến của những người này, lao về phía cổng sau.

Tần Nham Ngạn vừa lăn vừa bò về phía cổng, định lái xe rời đi.

Nhưng Lâm Chính đã tung người nhảy tới trước mặt ông ta.

"A!".

Tần Nham Ngạn bị dọa cho hai chân nhũn ra, suýt nữa ngã quỳ xuống đất.

Lâm Chính lập tức chìa tay ra bóp cổ ông ta.

"Đừng giết tôi! Đừng giết tôi! Cậu hãy tha cho tôi đi! Chỉ cần cậu không giết tôi, tôi đảm bảo sẽ không truy cứu chuyện cậu giết con trai tôi! Tôi xin cậu đấy!", Tần Nham Ngạn gào thét.

Nhưng ông ta vừa dứt lời, trong ống tay áo đã xuất hiện một con dao găm sáng loáng.

Tần Nham Ngạn túm lấy con dao găm, đâm vào lồng ngực Lâm Chính.

"Chết đi!".

Ông ta hét lên đầy dữ tợn, con dao găm nhanh chóng đâm vào lồng ngực Lâm Chính.

Nhưng ngay sau đó.

Keng!

Con dao găm bị gãy.
Chương 2559: Tất cả là tôi làm

Tần Nham Ngạn ngây người nhìn con dao găm đã bị gãy thành hai nửa, rồi lại nhìn Lâm Chính với vẻ mặt không thể tin nổi, ánh mắt chứa đầy sự sợ hãi, hoảng loạn, kinh ngạc, đờ đẫn.

"Mày... mày... mày là quái vật sao? Mày là quái vật chứ gì? Mày... mày chắc chắn là quái vật!", Tần Nham Ngạn run rẩy kêu lên, dường như muốn phát điên.

Dao cũng không đâm thủng được da thịt của người này.

Anh không phải là quái vật thì là gì?

Nhưng Lâm Chính không rảnh để nhiều lời với ông ta, lập tức dùng sức.

Rắc!

Tần Nham Ngạn cũng giống con trai ông ta, bị bẻ gãy cổ.

"Lâm Chính!".

Tô Nhu nhanh chân chạy tới.

Khi nhìn thấy thi thể của Tần Nham Ngạn trượt khỏi tay Lâm Chính, không từ ngữ nào có thể miêu tả sự kinh ngạc chấn động trên khuôn mặt cô.

"Xong, kết thúc rồi!".

Lâm Chính khàn giọng nói.

Nhà họ Tần dám có ý đồ với Tô Nhu thì Lâm Chính không thể bỏ qua được.

Nếu không phải Tô Nhu có mặt ở đây, thì anh đã có ý định diệt tộc rồi.

"Tiểu Nhu, chúng ta đi thôi".

Lâm Chính bình tĩnh nói.

Anh vừa dứt lời, Tô Nhu liền rùng mình một cái, lập tức hoàn hồn. Cô nhìn về phía cổng trước nhà họ Tần, chỗ đó đã đứng đầy người, rất nhiều tiếng bước chân chạy về phía này, khuôn mặt xinh đẹp của cô lập tức tái nhợt.

"Anh mau đi đi!", Tô Nhu nghiến răng nói, đẩy Lâm Chính ra ngoài rồi định đóng cổng lại.

Lâm Chính vội giơ tay chặn cửa lại, ngạc nhiên hỏi: "Em sao vậy Tiểu Nhu?".

"Đi đi!".

Tô Nhu cuống quýt nói.

"Em không đi, bảo anh đi cái gì?", Lâm Chính nhíu mày.

Đúng lúc này, cảnh sát ập tới, hai người đã bị bao vây.

Từng họng súng đen ngòm chĩa vào hai người.

Tô Nhu vội vàng giơ hai tay lên, sợ hãi bất an.

Lâm Chính thì vẫn vô cùng bình tĩnh.

"Đồ ngốc này, bảo anh đi thì không đi, bây giờ thì hay rồi, chẳng ai đi được nữa", đôi mắt Tô Nhu ngấn lệ, cơ thể khẽ run lên, ngoảnh sang mắng Lâm Chính.

Lâm Chính mỉm cười: "Tiểu Nhu, yên tâm đi, sẽ không sao đâu".

"Anh...", thấy Lâm Chính vẫn còn cười được, Tô Nhu tức điên lên.

Rốt cuộc anh có biết mình đã làm gì không?

Giết người đó!

Anh đã giết hai người!

Anh sẽ bị tử hình!

Nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt Tô Nhu, cô sắp suy sụp đến nơi.

Cô không ngờ chuyến đi này lại xảy ra biến cố như vậy.

"Tại sao lại như vậy? Tại sao... Tại sao..."

Tô Nhu đau khổ cúi đầu, sau đó bị đưa lên xe cảnh sát cùng Lâm Chính, đến đồn cảnh sát.

Hai người nhanh chóng bị giam riêng.

Tô Nhu run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch.

"Tôi muốn gọi điện thoại!".

Hình như cô nhớ ra gì đó, liền lập tức xông tới, hét lên qua ô cửa nhỏ.

"Bây giờ cô không có quyền gọi điện thoại, chờ có kết quả điều tra thì cô mới được gọi cho luật sư", cảnh sát ở bên ngoài lạnh lùng nói.

"Anh..."

Tô Nhu không biết nên nói gì cho phải.

Đúng lúc này, cửa được mở ra.

Hai cảnh sát bước vào phòng.

Toàn thân Tô Nhu run rẩy, một nữ cảnh sát ấn cô ngồi xuống ghế, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.

Một nữ cảnh sát khác ghi chép.

"Tên gì?".

"Tô... Tô Nhu..."

"Người ở đâu?".

"Giang Thành..."

"Bây giờ chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến một vụ mưu sát, hi vọng cô có thể phối hợp với chúng tôi, nói tất cả những gì cô biết ra. Như vậy thì đều có lợi cho cô và tôi, hiểu chưa?", nữ cảnh sát kia lạnh lùng nói.

"Là tôi giết, người do tôi giết!", Tô Nhu bất ngờ nói.
Chương 2560: Em còn ổn không

“Ồ?”.

Hai nữ cảnh sát đều sửng sốt.

Bọn họ nhìn ra được Tô Nhu rất sợ hãi.

Nhưng… người bàng hoàng như vậy sao lại trực tiếp nhận tội?

“Tô Nhu, cô đừng ở đó nói lung tung! Tôi cần lời tường trình sự việc đã xảy ra!”, nữ cảnh sát đập bàn, nghiêm túc quát.

“Tôi không nói lung tung, người là do tôi giết, các người muốn bắt thì bắt tôi, muốn giết thì giết tôi, đừng động vào chồng tôi!”, Tô Nhu run rẩy, răng đánh lập cập nói.

Nói xong, nước mắt cô lại lăn xuống.

Cô biết rõ gánh tội này thì sẽ có kết cục gì.

Nhưng… cô không muốn Lâm Chính xảy ra chuyện.

Suy cho cùng, nếu không vì cô, Lâm Chính cũng không ra nông nỗi đó!

Tóm lại, Tô Nhu cho rằng đây là lỗi của mình!

Nhưng hai cảnh sát hoàn toàn không tin lời cô nói.

Nữ cảnh sát đó tiến lại gần, nhìn chằm chằm gương mặt tuyệt đẹp của Tô Nhu giàn giụa nước mắt, nói: “Cô Tô! Cô đừng đùa nữa! Cô có biết kết quả giám định của chúng tôi là gì không?”.

“Là… là gì?”, Tô Nhu sững sờ, hỏi.

“Hai người đó bị bóp nát cổ, động mạch và huyết quản nơi cổ bị đứt mà chết! Kết quả giám định cho thấy không phải dựa vào ngoại lực gây ra hiện tượng này, mà là dựa vào sức lực! Dựa vào sức tay! Tay cô trói gà không chặt mà có thể bóp chết hai người đó? Cô nhìn hai người chúng tôi giống kẻ ngốc lắm sao? Chúng tôi sẽ tin lời nói dối của cô?”, nữ cảnh sát cười giễu.

Sắc mặt Tô Nhu trắng bệch, miệng hé mở, không biết nên trả lời thế nào.

“Cô Tô, tôi biết nhất định là cô muốn bảo vệ chồng cô nên mới nói dối, muốn gánh hết mọi chuyện. Nhưng thật ra hành vi này của cô rất tệ! Đây là tội thêm một bậc! Tôi khuyên cô nên thành thật nói ra đi, đó mới là lựa chọn tốt nhất cho cô và chồng cô!”, nữ cảnh sát nói.

Tô Nhu mấp máy môi, không nói gì.

Lúc này trong lòng cô đã loạn cào cào, hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới phải.

Miệng cô sắp bị cắn rách.

Đúng lúc đó.

Cạch!

Cửa phòng đột nhiên được mở ra, một nam cảnh sát đi tới, nói nhỏ mấy câu bên tai hai nữ cảnh sát.

Hai người ngẩn ra, lập tức đi ra ngoài.

Tô Nhu sững sờ.

Chuyện này là sao?

Khoảng ba bốn phút sau, cửa đã được mở ra, hai nữ cảnh sát trước kia đi vào, mở còng tay cho Tô Nhu.

“Cô Tô, cô có thể đi rồi”.

“Cái gì?”.

Tô Nhu ngây ra, sững sờ nhìn nữ cảnh sát đó: “Tôi… Tôi có thể đi rồi?”.

“Phải”.

“Chuyện này là sao?”.

“Đã có kết quả điều tra, chuyện này không liên quan đến cô, cô có thể về nhà rồi”.

“Vậy… Vậy chồng tôi thì sao?”.

Tô Nhu hỏi.

Nhưng bọn họ hoàn toàn không muốn giải thích với cô, đẩy thẳng Tô Nhu ra ngoài, đuổi khỏi đồn cảnh sát.

“Đợi đã, tôi muốn gặp chồng tôi! Đợi đã!”.

Tô Nhu hét lên, còn định xông vào.

Nhưng vóc người cô bất cứ cảnh sát nào cũng có thể đẩy cô ra khỏi cửa.

Tô Nhu từ bỏ.

Nhìn cánh cửa lớn trang nghiêm đó, cô cảm thấy hơi mệt mỏi, bất lực ngồi trên bậc thềm bên cạnh. Bàn tay nhỏ nhắn ôm mặt dựa vào đầu gối, không biết làm thế nào, vô cùng bàng hoàng bất an…

Lúc này, một bóng người đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tô Nhu: “Em cồn ổn không?”.

Tô Nhu giật mình, ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn người bên cạnh.

“Lâm Chính?”, cô run giọng gọi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK