Nghe vậy, cô gái lập tức biến sắc, cầm chiếc hộp nhưng lại do dự không quyết.
“Sao? Cô định trơ mắt nhìn sư phụ cô chết?”, Lâm Chính hỏi.
Khi anh dứt lời, người xung quanh đều vây lại.
“Ngoài ra, hình như tôi đã thắng trận quyết đấu này, các người cũng nên tuân thủ lời hứa, đưa thứ đó cho tôi. Nếu các người đưa cho tôi, tôi bảo đảm các người có thể sống sót rời khỏi Giang Thành. Nếu không chịu đưa, cùng lắm tôi không lấy Thiên Phương Thần Thạch nữa, nhưng các người e là phải chôn thân ở đây!”, Lâm Chính nói.
Trong lúc anh nói, các cao thủ của Dương Hoa đằng đằng sát khí, ai nấy nhìn cô gái một cách lạnh lùng.
Cô gái dao động ánh mắt, biết mình đã không còn đường lui, chỉ đành cắn răng nói: “Anh đưa thuốc giải cho tôi trước!”.
“Được!”.
Lâm Chính quăng một viên đan dược ra.
Cô gái vội vàng nhận lấy nhét vào miệng ông lão.
Đan dược vào bụng, khí sắc của ông lão lập tức tốt hơn nhiều, cũng không còn ho ra máu nữa, chỉ là cả người nổi lên một lớp bùn đen nhánh.
Ông ta lập tức lau lớp bùn quỷ dị đó đi, trông có vẻ vô cùng chật vật, cực kỳ hôi thối. Cô gái cũng không dám đỡ nữa, bịt mũi lùi sang một bên.
“Người đâu, múc cho ông ta một thùng nước sạch”, Lâm Chính nói.
“Vâng”.
Một người của Dương Hoa xách thùng nước chạy tới.
Ông lão lập tức lau sạch người, sau đó nặng nề thở ra. Mặc dù khí sắc đã hồi phục, nhưng vết thương vẫn rất nghiêm trọng, chưa thể đứng vững.
“Sư phụ, người sao rồi? Sư phụ không sao chứ?”, cô gái vội hỏi.
“Ta... vẫn ổn”.
Ông lão gật đầu, nhưng vẫn thở hổn hển.
Ông ta ngẩng đầu nhìn Lâm Chính, thều thào hỏi: “Đan dược mà cậu luyện chế là thần đan gì?”.
“Là tôi tùy tiện luyện ra”, Lâm Chính nói.
“Tùy tiện luyện ra? Sao có thể như vậy! Cậu tùy tiện luyện mà có thể luyện ra được độc dược đáng sợ, có thể phá được thể xác của tôi? Chắc chắn không thể! Chẳng lẽ đan thuật của cậu đã tới cảnh giới cao siêu rồi sao?”, ông lão mở to mắt, không tin nổi.
“Tôi không có đan thuật lợi hại như vậy, lợi hại là đan dược của tôi”, Lâm Chính lắc đầu.
“Đan dược?”.
Ông lão sửng sốt, đột nhiên nghĩ tới điều gì, mặt tái mét, tròng mắt mở cực lớn.
“Tôi biết rồi! Là mười viên đan dược đó! Cậu dùng chúng để tạo ra đan dược mới không hề tầm thường, có đúng không?”.
“Phải”, Lâm Chính nói: “Mười viên đan dược mà tôi dùng lần lượt là Ích Thần Đan, Hoàng Long Đan, Tử Hỏa Đan, La Ách Đan, Dưỡng Hồn Đan, Băng Linh Đan, Xích Huyết Đan, Ngưng Bích Đan và Huyền Nguyên Đan!”.
Nghe vậy, ông lão lại lùi về sau hai bước, ngơ ngác nhìn Lâm Chính, vẻ mặt kinh ngạc.
Một lúc sau, ông ta mới lộ ra nụ cười chua chát.
“Chẳng trách, chẳng trách... chẳng trách tôi không thể chịu được độc như vậy...”.
“Sư phụ, đó... là đan dược gì?”, cô gái ngạc nhiên, cẩn thận hỏi.
“Đó... đều là thần đan tuyệt thế! Mỗi một viên đều đủ khiến võ lâm náo động!”.
“Cái gì?”.
Cô gái cũng vô cùng ngạc nhiên, không tin nổi.
“Không ngờ để thắng tôi mà thần y Lâm không tiếc dùng mười viên thần đan tuyệt thế, vậy tôi thua cũng là lẽ đương nhiên, tâm phục khẩu phục!”, ông lão gật đầu.
“Lần này tôi xem như dốc hết tài sản rồi!”, Lâm Chính khản giọng nói.
Thật ra anh cũng rất đau lòng.
Nhưng chỉ cần có được Thiên Phương Thần Thạch, tiêu hao những viên đan dược đó cũng đáng giá.
Ông lão không nói
“Bây giờ có thể giao thứ đó cho tôi rồi chứ?”, Lâm Chính lại hỏi.
Nhưng ông lão vẫn không nói.
Rõ ràng ông ta rất do dự.
Chương 2782: Ông có biết thực lực của tôi không?
“Sư phụ, đưa cho anh ta đi, nếu không, chúng ta không sống nổi”, cô gái thấy ông lão im lặng, không nhịn được khuyên.
“Con biết trình độ y thuật của cậu ta đáng sợ thế nào không?”, ông lão quay đầu lại, nói: “Không chỉ trình độ y thuật, đáng sợ nhất vẫn là thiên phú của cậu ta! Cậu ta còn trẻ như vậy mà y thuật cao hơn cả sư phụ, nếu giao Thiên Phương Thần Thạch vào tay cậu ta, chỉ sợ Thiên Ma Đạo không còn phần thắng!”.
“Nghiêm trọng vậy sao?”, cô gái ngạc nhiên vô cùng.
“Trận thứ nhất sư phụ thắng được là vì đã dùng Đại Lực Thần Đan, giúp chỉ lực của sư phụ tăng cao, nếu không, châm thuật của sư phụ chưa chắc có thể thắng được cậu ta! Dù là vậy, cậu ta vẫn không hề hấn gì! Thế còn không đủ đáng sợ hay sao?”.
Ông lão thở dài, nói: “Sư phụ vốn muốn dựa vào trận chiến này để giết thần y Lâm bằng độc, giờ xem ra sư phụ đã quá tự đại!”.
Cô gái tái mặt, đã bao giờ ngờ tới sự việc lại nghiêm trọng đến vậy?
Bây giờ giao ra cũng không được, không giao cũng không được, tiến thoái lưỡng nan.
“Sư phụ, bây giờ chúng ta… phải làm sao?”.
Cô gái run rẩy hỏi.
Ông lão không lên tiếng, chỉ ngẩng đầu nhìn Lâm Chính.
“Thần y Lâm! Vật này… e rằng không thể giao cho cậu!”.
“Vậy là các người định nuốt lời sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Khốn kiếp!”.
“Ông già! Tôi biết ngay người của Thiên Ma Đạo không đáng tin mà!”.
Mọi người nổi giận, cũng không nhiều lời, lập tức xông tới động tay động chân.
Nhưng Lâm Chính lại không ra tay, ra hiệu mọi người dừng lại.
“Đừng nóng nảy, không có mệnh lệnh của tôi, không được hành động bừa bãi!”, Lâm Chính nói.
“Nhưng… thần y Lâm…”, mọi người sốt ruột.
Nhưng nhìn ánh mắt rét lạnh của Lâm Chính, mọi người chỉ đành từ bỏ.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, hờ hững nhìn ông lão: “Ông cụ, tôi biết ông đang lo lắng điều gì. Ông lo tôi có được Thiên Phương Thần Thạch, thực lực tăng vọt sẽ gây bất lợi cho Thiên Ma Đạo, thậm chí Thiên Ma Đạo sẽ vì tôi mà bị hủy, đúng không? Tôi nói ông nghe, nỗi lo của ông thật ra là dư thừa, bởi vì cho dù tôi không có Thiên Phương Thần Thạch, Thiên Ma Đạo cũng sẽ trở thành kiến dưới chân thôi, chỉ cần giẫm lên là nát vụn”.
“Thần y Lâm vẫn ngông cuồng như vậy. Cậu hoàn toàn không biết thực lực của Thiên Ma Đạo đáng sợ thế nào, cũng không biết thủ đoạn của đạo chủ thông thiên triệt địa đến thế nào”, ông lão lắc đầu nói.
“Vậy các người có biết thực lực chân chính của tôi không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Ông lão im lặng.
Lâm Chính cũng không nói nữa, gật đầu với Mã Hải.
Mã Hải hiểu ý, lập tức lấy điện thoại ra gọi đi.
Chẳng lâu sau, người xung quanh quảng trường đều được sơ tán, các ống kính máy quay trên quảng trường đều bị tắt máy, sóng nơi này cũng bị chặn. Xung quanh còn dâng lên một lớp sương mù, dùng để che khuất tầm nhìn những người dân ở xa dùng điện thoại quay lại.
Lâm Chính nhận lấy con dao từ tay Tào Tùng Dương, ném về phía ông lão.
Keng!
Dao rơi xuống chân ông lão, chói mắt là thế, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Ông cụ, tôi tôn kính ông là tiền bối nên tôi dành cho ông sự tôn trọng đáng có. Nếu ông chịu đưa Thiên Phương Thần Thạch cho tôi, tôi sẽ đích thân tiễn ông rời khỏi Giang Thành. Nếu ông không chịu thì hủy thần thạch đó đi, sau đó tự sát. Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ hậu táng hai người, tuyệt đối không giẫm đạp thi thể của các người! Thanh Minh hằng năm, tôi sẽ cho người đi bái tế ông”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Ông lão nghe vậy, ngước mắt lên, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt sáng rực.
Một lúc lâu sau, ông ta thở dài.
“Không ngờ thần y Lâm ở Giang Thành lại là một người hiểu lý lẽ!”.
Nói xong, ông ta lập tức ngồi xuống, cầm con dao đó lên…
Chương 2783: Hậu táng
“Sư phụ!”.
Cô gái sốt ruột gọi, toàn thân run rẩy.
Ông lão cầm dao găm, nhìn lướt qua, sau đó nói: “Trước khi tôi đến đây từng đích thân kí giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh với đạo chủ, lần này đến Giang Thành nhất định phải lấy được mạng thần y Lâm, lấy được Tịnh Thế Bạch Liên về Thiên Ma Đạo. Nhưng tôi đã thất bại, như vậy, tôi không còn mặt mũi nào gặp đạo chủ! Cho nên hôm nay tôi không chết không được!”.
Lâm Chính không lên tiếng, yên tĩnh nhìn ông lão.
Ông lão lại lên tiếng.
“Thần y Lâm, cậu có thể đồng ý với tôi một chuyện không?”.
“Ông cụ cứ nói”, Lâm Chính nói.
“Tôi chết không oán, nhưng đồ đệ của tôi, cậu có thể tha cho nó một mạng không?”, ông lão hỏi, đầy mong đợi.
“Hừ, các người không chịu giao ra Thiên Phương Thần Thạch ra lại còn mặc cả? Đúng là nực cười!”, Tào Tùng Dương lạnh nhạt nói.
“Đúng vậy, ông già! Các người đã nuốt lời còn yêu cầu chúng tôi phải đối đãi đặc biệt với ông à?”.
“Đúng là vô liêm sỉ!”.
“Có mặt mũi nào đứng trên thế gian?”.
Bọn họ mắng chửi.
Lâm Chính lại gật đầu: “Ông cụ đã có yêu cầu thì tôi cũng có thể đồng ý, bây giờ tôi có thể thả cho đồ đệ của ông đi!”.
“Thật sao?”, ông lão lập tức hỏi.
“Đương nhiên, đại trượng phu đã nói ra sao có thể nuốt lời?”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
“Được! Được! Thần y Lâm, cậu quả nhiên là nhân vật lớn, tôi đánh giá thấp cậu rồi!”.
Ông lão liên tục gật gù, đột nhiên đưa tay lấy Thiên Phương Thần Thạch tới, nói: “Con mau chạy đi! Lập tức quay về!”.
“Còn sư phụ phải làm sao?”.
Cô gái chảy nước mắt.
“Sư phụ đã nói không còn mặt mũi nào đi gặp đạo chủ! Con nghe đây, khi nào con về Thiên Ma Đạo nhất định phải nói với đạo chủ, người ở Giang Thành không thể chiến đấu, Giang Thành không thể xâm phạm. Dốc lòng vì nước, tích lũy sức mạnh mới có thể thành đại sự, nếu không, Thiên Ma Đạo chắc chắn sẽ tự chuốc diệt vong!”, ông lão kích động nói.
“Sư phụ!”.
Cô gái quỳ xuống, khóc lóc.
“Đi!”.
Ông lão kéo cô ta đẩy ra ngoài.
Cô gái đi một bước lại ngoảnh đầu nhìn, đau khổ không thôi.
“Thần y Lâm, mặc dù tôi đã lớn tuổi nhưng cũng là trượng phu! Thiên Phương Thần Thạch này giao cho cậu!”.
Nói xong, ông lão ném thần thạch trong tay cho Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức bắt lấy thần thạch, quan sát kỹ càng, trong lòng kích động không thôi.
“Quả nhiên là Thiên Phương Thần Thạch, vật này… đúng là tuyệt vời!”, Lâm Chính cảm khái, tay cầm thần thạch không khỏi run lên.
Nhưng anh vẫn rất tò mò, ngạc nhiên nhìn về phía ông lão.
“Ông cụ, vì sao ông… không hủy nó đi? Ngược lại giao nó cho tôi? Chẳng lẽ ông không sợ tôi nhờ vào năng lượng của nó hủy diệt Thiên Ma Đạo?”.
“Đạo chủ sai tôi dùng vật này dụ dỗ để giết cậu, kết quả tôi thất bại. Nếu đạo chủ đã dám giao vật này cho tôi đồng nghĩa ông ấy có năng lực đối kháng với nó. Nếu Thiên Ma Đạo vì sợ vật này mà không chiến đấu với cậu, vậy thì có nó hay không cũng chỉ là một khái niệm!”.
Ông lão cười ha hả: “Huống hồ, tôi rất muốn để người đời biết, một y võ đỉnh cao sau khi lấy được Thiên Phương Thần Thạch sẽ có biểu hiện đáng kinh ngạc như thế nào. Thần y Lâm, có lẽ vật này có thể giúp cậu lưu danh sử sách! Ha ha ha ha…”.
Nói xong, ông lão vung dao lên, đâm thẳng vào tim.
Phụt!
Cả người ông ta run lên, miệng phun ra máu, mắt cũng trừng to, sau đó cả người nằm sõng soài trên mặt đất.
“Sư phụ!”.
Cô gái vẫn chưa đi xa nhìn thấy cảnh này, hét lên xé ruột xé gan, chạy tới nằm nhoài lên người ông lão, khóc trong đau đớn.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn.
“An táng cho ông cụ thật tốt, ngoài ra, đưa cô ta ra khỏi Giang Thành!”.
“Vâng, thần y Lâm!”.
Chương 2784: Phỏng chế
Dưới tác dụng của thế lực Dương Hoa, chuyện ở quảng trường không được báo chí đưa tin, tin tức trên mạng cũng bị ngăn chặn, do đó chuyện này không nổi lên sóng gió gì.
Cô gái được Tào Tùng Dương phái người đưa ra khỏi Giang Thành, quay về Thiên Ma Đạo.
Lâm Chính thì cầm Thiên Phương Thần Thạch vội vàng đi nghiên cứu.
Liên quan đến Thiên Phương Thần Thạch, Lâm Chính cũng chỉ mới đọc trong sách, anh cũng chưa từng tiếp xúc với Thiên Phương Thần Thạch thật sự.
Không ngờ lần này lại có thể lấy được thần vật như vậy!
Đúng là tạo hóa trêu người.
“Từ Chính! Từ Chính!”.
Lâm Chính chạy vào phòng nghiên cứu của Học viện Huyền Y Phái, lớn tiếng gọi.
“Chủ tịch Lâm, sao vậy?”.
Từ Chính đang ở trước kính hiển vi không khỏi giật mình, ngẩng đầu hỏi.
“Từ Chính, mau phân tích viên đá này cho tôi, tôi cần biết thành phần của nó, hơn nữa anh có thể phục chế viên đá thế này hay không? Nhanh!”, Lâm Chính đưa Thiên Phương Thần Thạch cho anh ta, nghiêm túc nói.
“Chủ tịch Lâm, việc này gấp lắm sao? Người của đoàn đội tôi đã nghỉ hết rồi, anh cũng biết mà, cường độ công việc lần trước quá cao, bọn họ quá sức rồi”, Từ Chính nhận lấy đá, vừa quan sát vừa thận trọng hỏi.
“Gọi điện thoại cho họ mau mau quay lại, nói bọn họ quay về làm, lương tăng gấp năm!”.
“Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi sẽ gọi bọn họ về!”.
Từ Chính lên tinh thần, lập tức hô to, sau đó đưa đá đến chỗ kính hiển vi.
Mặc dù đoàn đội của bọn họ rất ưu tú, nhưng làm nghiên cứu đều là vì tiền. Nếu vì lý tưởng, bọn họ đã đến viện nghiên cứu của Chính phủ Long Quốc làm việc, đâu cần phải cống hiến cho Lâm Chính?
Vì vậy, đối với những nhân viên như Từ Chính, tình cảm đều là hư ảo, tiền mới là thực tế.
Từ Chính đặt Thiên Phương Thần Thạch dưới kính hiển vi quan sát, một lúc sau, sắc mặt anh ta thay đổi, vội vàng nói với người bên cạnh: “Hãy chuyển thông tin quan sát được qua máy tính, tiến hành phân tích số liệu!”.
“Vâng!”.
Người bên cạnh lập tức thao tác với máy móc.
Lâm Chính đứng bên chờ đợi.
Cứ vậy qua bốn mươi phút, Từ Chính cầm một tờ giấy đầy những kí hiệu kỳ quái lên xem, vẻ mặt vô cùng khoa trương, lúc kinh hãi lúc ngạc nhiên, dường như thấy được thứ gì đó rất ghê gớm.
“Từ Chính, thế nào rồi?”, Lâm Chính hỏi.
“Chủ tịch Lâm, đá này là anh lấy được từ đâu?”, Từ Chính hỏi.
“Cái này anh đừng quan tâm, nói tôi biết rốt cuộc anh có thể phục chế thứ này không?”, Lâm Chính hỏi.
“E là… không được”, Từ Chính lắc đầu: “Thứ này không phải thứ ở Trái Đất chúng ta, nếu tôi đoán không lầm, nó là một thiên thạch!”.
“Thiên thạch?”.
“Đúng, hơn nữa lịch sử đá này cực kỳ sâu xa, có thể vượt qua trăm triệu năm, còn dài hơn số tuổi của Trái Đất”.
“Thế à?”, Lâm Chính cực kỳ ngạc nhiên.
“Chủ tịch Lâm, đây là bảo vật có giá trị trên trời, hơn nữa dường như bên trong nó có vật chất mang tính phóng xạ tương tự như bức xạ, có thể tỏa ra một loại năng lượng nào đó cuồn cuộn không dứt. Nhưng lạ là loại năng lượng đó vô hại với cơ thể người. Tuy nhiên, trước mắt cũng không phân tích được vật chất đó có tác dụng gì”, Từ Chính nhíu mày.
Lâm Chính cười nhẹ: “Vật chất này rất có ích cho việc luyện dược. Từ Chính, anh có thể phỏng chế được loại vật chất mang tính phóng xạ đó không?”.
“Chuyện đó… được thì cũng được, nhưng mà… hiệu quả sẽ kém hơn nhiều!”, Từ Chính đáp.
“Vậy cũng được”, Lâm Chính cười nói: “Anh hãy cho đoàn đội của anh làm việc ngày đêm, phỏng chế loại vật chất đó, tất cả phí nghiên cứu sẽ do Dương Hoa chi ra, nghe rõ chưa?”.
“Được!”.
…
Tiếng động cơ xe ô tô vang lên giữa núi.
Chẳng mấy chốc, một chiếc xe màu đỏ dừng dưới chân núi.
Cô gái khóc hu hu chạy xuống xe, một mình đi vào sâu trong núi.
Cũng không biết cô gái chạy đi bao lâu, vài bóng người màu đen bỗng xuất hiện chặn đường cô gái.
Mấy bóng người đó liếc nhìn cô gái, thấy chỉ có một mình cô ta, mơ hồ đoán được điều gì, lập tức trầm giọng nói: “Đi theo tôi!”.
Cô gái gật đầu.
Theo sự dẫn đường của nhóm người này, cô gái đến một đại điện xương trắng.
Đại điện này được tạo thành từ xương, có xương thú cũng có xương người.
Phía trên đại điện có một người đàn ông với nụ cười thường trực trên mặt.
Người đàn ông chắp hai tay sau lưng, híp mắt nhìn cô gái.
“Xích Linh bái kiến An Huyền đại nhân!”, cô gái quỳ xuống, vừa khóc vừa nói.
“Xích Linh, sư phụ cô đâu?”, An Huyền mỉm cười hỏi.
“Sư phụ… chết rồi!”, cô gái gào khóc.
“Thế sao? Thế thì thật đáng tiếc, sư phụ cô là ma y số một Thiên Ma Đạo, vậy mà lại chết thảm ở Giang Thành… Xem ra thần y Lâm khó giải quyết hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều!”, An Huyền khẽ gật đầu, nụ cười trên mặt lại không phai đi.
Hắn nhìn cô gái, lại hỏi: “Vậy còn Thiên Phương Thần Thạch đâu?”.
“Cũng… cũng rơi vào tay thần y Lâm…”, cô gái hơi rụt rè nói.
“Vậy các người đúng là đã làm một chuyện không thể tha thứ!”, An Huyền lắc đầu, sau đó mỉm cười, nhưng trong nụ cười lại lóe lên sát cơ nồng đậm.
Cô gái sợ đến mức quỳ rạp xuống, cơ thể run rẩy điên cuồng, không dám ngẩng đầu, nói: “An Huyền đại nhân, tôi… tôi muốn gặp đạo chủ! Tôi có chuyện muốn bẩm báo với đạo chủ!”.
“Sư tôn đang bế quan, không gặp ai cả, cô có việc gì nói với tôi cũng được”, An Huyền mỉm cười trả lời.
“Không… Không được… An Huyền đại nhân, chuyện này thuộc hạ phải đích thân nói với đạo chủ, là chuyện liên quan đến thần y Lâm, thần y Lâm dặn thuộc hạ nói với đạo chủ. Nếu không thể đích thân bẩm báo cho đạo chủ, Xích Linh… không dám nói!”, giọng cô gái run run.
An Huyền nhíu mày.
Hắn biết vì sao cô gái này không chịu nói cho hắn, vì cô ta lo rằng nói rồi hắn sẽ giết chết cô ta.
“Đám Mị Ma các người ai ai cũng giỏi tính kế thật! Bản thân mình vô dụng không làm được gì, chỉ có thể dựa vào chút mưu kế đó, các người cũng xứng được gọi là ma? Nực cười! Nực cười! Nhưng thôi được, nếu đã vậy, cô về nghỉ ngơi trước đi, đợi đạo chủ xuất quan, tôi sẽ phái người đi gọi cô!”.
“Vâng! Thuộc hạ… Thuộc hạ cáo lui”.
Cô gái run lẩy bẩy, dè dặt bước từng bước rời khỏi đại điện.
An Huyền lặng lẽ nhìn theo bóng lưng cô gái, trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn.
Lúc này, một người của Thiên Ma Đạo chạy vào đại điện.
“Bẩm đại nhân, mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, tất cả đội ngũ đều đã tập kết hoàn tất, mời đại nhân điểm binh”.
“Không cần đâu, nếu đã chuẩn bị đủ cả thì lập tức xuất phát đi!”.
An Huyền quay cổ, nụ cười trên mặt dần trở nên dữ tợn.
“Nếu đám vô dụng đó đã không giải quyết được thần y Lâm thì hãy để tôi giải quyết, thuận tiện diệt trừ những kẻ thấp kém cả gan đối đầu với Thiên Ma Đạo, để người đời đều biết Thiên Ma là không thể xâm phạm!”.
“Tuân lệnh!”.
Chương 2785: Mượn đồ
Tại đảo Thần Hỏa. Thần Hỏa Tôn Giả đang im lặng ngồi cạnh vách núi nhìn mặt biển rộng lớn phía xa. Khuôn mặt ông ta trầm mặc.
Đảo Thần Hỏa không còn phồn thịnh như ngày xưa nữa. Không phải tất cả đệ tử đều lựa chọn quay lại đảo. Có người đi theo Thần Hỏa Thánh Nữ, có người không chấp nhận được việc ông ta lợi dụng mình nên lựa chọn rời đi. Những người thật sự quay trở lại chưa tới một phần ba.
“Sư phụ đã ngồi ở đây một ngày một đêm rồi. Sư phụ...không về nghỉ ngơi sao?”, lúc này một người đệ tử bước tới, thận trọng hỏi.
Thần Hỏa Tôn Giả liếc nhìn. Ông ta lên tiếng: “Bản tôn không sao, các người không cần lo lắng”.
“Nhưng mà sư phụ....”
“Lui ra đi”, ông ta trầm giọng.
Người đệ tử cũng bất lực, đành phải rời đi. Thần Hỏa Tôn Giả nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
Thực ra ông ta cũng chẳng muốn ngồi ở đây chút nào. Thế nhưng sau lần thất bại thảm hại ở vùng cực hàn thì ông ta trở nên rối loạn tinh thần, tâm ma nảy sinh. Sau khi về đảo Thần Hỏa, ông ta cứ ngồi im như thế, hi vọng có thể khiến tâm ma lắng lại và tinh thần trở nên ổn định hơn.
Nhưng không biết tại sao mà càng ngồi ở đây thì tâm lại càng loạn. Ông ta không biết cảm xúc đó tới từ đâu. Không giống như tới từ thần y Lâm, cũng không giống như tới từ Thần Hỏa Thánh Nữ...
Thật sự khó hiểu.
Thần Hỏa Tôn Giả mở mắt, lẳng lặng nhìn phía xa. Đúng lúc này, ông ta khẽ dao động, nhìn về phía bên phải của hòn đảo.
Ở đó...xuất hiện vài chiếc thuyền.
Thuyền mỗi lúc một gần, số lượng cũng mỗi lúc một nhiều. Một lúc sau, đã có cả ngàn con thuyền được lái tới.
“Hả?”, Thần Hỏa Tôn Giả đanh mặt. Đám đệ tử cũng vội vàng chạy tới.
“Sư phụ, không hay rồi. Người của Thiên Ma Đạo tới rồi”.
“Thiên Ma Đạo sao?”, Thần Hỏa Tôn Giả đứng bật đây, nhảy về phía eo biển.
Lúc này đám đệ tử của đảo cũng tập trung ở đây. Loa cảnh báo cũng vang lên, tất cả đều tiến hành phòng ngự. Bọn họ cảnh giác nhìn những vị khách không mời mà tới.
Giờ khác khi xưa. Giờ đảo Thần Hỏa không còn Tịnh Thế Bạch Liên bảo vệ nữa. Người của Thiên Ma Đạo mà muốn động vào họ thì sẽ chẳng có gì phải lo lắng.
Thuyền của Thiên Ma Đạo nhanh chóng áp sát bờ. Bọn họ nhắm thẳng vào đầu bờ. Trên thuyền là đám ma nhân với những con mắt đỏ như máu. Khí tức của tên nào tên nấy đều hừng hực, trông vô cùng đáng sợ.
Nhìn thế trận thì có thể biết rõ bọn chúng tới làm gì. Những kẻ với ý đồ bất thiện.
Lúc này vài con thuyền ở chính giữa có dấu hiện khác biệt. Một người đàn ông tóc trắng, mặc đồ trắng đứng đố.
Người đàn ông mỉm cười, chắp tay sau lưng. Nhìn thấy Thần Hỏa Tôn Giả người này bèn lên tiếng : “Thần Hỏa Đại Nhân vẫn khỏe chứ?”
“Tôi biết cậu”.
Thần Hỏa Tôn Giả nói: “Cậu hình như là đệ tử của Đạo Chủ...Tên là gì...Huyền".
“An Huyền. Vẫn được Thần Hỏa Tôn Giả nhớ tới quả là phúc của An Huyền”.
“Bớt nói nhảm lại. Cậu đưa đám tạp nham này tới đây là muốn dâng đầu của chúng để tôi tu luyện thần công hay gì?”, Thần Hỏa Tôn Giả hừ giọng.
“Tôn Giả Đại Nhân, An Huyền tới không có ý gì khác, Tôn Giả đừng hiểu lầm”.
“Vậy các người tới làm gì?”
“Tới mượn Tôn Giả một món đồ”, An Huyền nheo mắt.