Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2441: Bỏ cuộc?

Không ai ngờ, cuộc tranh giành kim cương Thái Vũ này còn thu hút cả thiên kiêu hạng ba tới.

Mọi người trợn mắt nhìn, tim đập loạn xạ, bọn họ dán mắt vào người bước ra từ nơi kinh thiên động địa, nhất thời đông cứng.

Thái Thương Long là một người đàn ông cường tráng cao hơn hai mét.

Thân trên anh ta cởi trần, mặc quần dài, tóc dài với áo choàng màu trắng bạc tung bay trong gió, cơ thể đẹp như thiên thần, trên người có một hình xăm mãng long màu trắng xanh, nhìn rất sống động, khiến người khác khiếp sợ.

Mà thứ làm người ta ghê rợn nhất chính là khí tức của anh ta.

Thái Thương Long bước tới, tuy có rất nhiều người nhưng không ai dám nhìn thẳng.

Cũng có người hai chân mềm nhũn, gần như quỳ xuống lạy.

Đây là khí thế của người ở trên!

Là loại khí thế khiến lòng người phải quy phục.

“Thiên kiêu hạng ba, quả nhiên là danh bất hư truyền!”

“Trời đất ơi, tôi... tôi có cảm giác mình sắp quỳ xuống luôn rồi”.

Bên kia, thanh niên mặt trắng run rẩy nói chuyện với người đàn ông mặc kiếm phục.

Những người khác cũng không khá hơn hai người này là bao.

Mọi người kinh ngạc nhìn Thái Thương Long đang đi tới, ai ai cũng sợ hãi lùi lại, không dám tới gần.

Bắc Hiên Trường Không khẽ nhíu màu, sau đó lại nhanh chóng giãn ra, tươi cười rạng rỡ bước nhanh tới nghênh đón.

Hắn vừa bước tới lập tức cúi người ôm quyền.

“Bắc Hiên Trường Không kính chàoThái thiên kiêu! Lần đầu được gặp Thái thiên kiêu, quả nhiên có tướng mạo người trời, uy vũ phi thường, đúng là phước ba đời!”, Bắc Hiên Trường Không cười nói.

“Ồ?”

Thái Thương Long nhìn sang bên cạnh, liếc nhìn Bắc Hiên Trường Không, lạnh nhạt nói: “Bắc Hiên? Thế gia Bắc Hiên phải không? Thế nào? Anh cũng muốn kim cương Thái Vũ à?”

“Ha ha ha, Thái thiên kiêu đừng lo, tôi tới đây đơn giản chỉ để quan sát thế giới, mở rộng tầm mắt, kết bạn qua lại, mặt khác là để học hỏi kinh nghiệm, mở rộng kiến thức, đâu dám tranh giành kim cương Thái Vũ quý hiếm kia? Bảo vật quý hiếm đương nhiên sẽ xứng với anh hùng tuyệt thế như anh!”, Bắc Hiên Trường Không cười to.

Nịnh nọt vừa đủ.

Thái Thương Long cũng không nói gì, khuôn mặt bình tĩnh, không tỏ vẻ vui buồn, cũng không đáp lại Bắc Hiên Trường Không, chuẩn bị đi tới thần miếu Thái Vũ.

Anh ta không liếc nhìn những người xung quanh.

Trong mắt anh ta, những người này chẳng khác gì lũ kiến!

Dù sao anh ta cũng là thiên kiêu hạng ba!

Là nhân vật xếp thứ ba trong bảng thiên kiêu.

Mà ba người đứng đầu trong bảng thiên kiêu, ai ai cũng là thần thoại!

Bắc Hiên Trường Không cũng không thấy xấu hổ, mỉm cười đi theo, nói chuyện phiếm với Thái Thương Long.

Rõ ràng, hắn muốn nắm chắc cơ hội kết bạn với Thái Thương Long.

Nếu được một vị cao thủ trẻ tuổi hỗ trợ, sau này thế gia Bắc Hiên của hắn sẽ có tiền đồ vô hạn.

Nhiều người thấy thế cũng lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.

Bọn họ cũng muốn kết bạn với người mạnh, nhưng người như thế sẽ không liếc mắt tới bọn họ một cái, hơn nữa phải là kẻ yêu nghiệt như Bắc Hiên Trường Không mới có thể lọt vào mắt thần, mặc dù so với thiên kiêu thì kẻ yêu nghiệt cũng không đáng nhắc tới.

Sự xuất hiện của Thái Thương Long làm nhiều người nhụt chí.

Có người đáng sợ như vậy tham gia, bọn họ cũng không thể với tới kim cương Thái Vũ được nữa.

“Haiz, xem ra là một chuyến tốn công vô ích!”, Thiên Diệp cũng thở dài, vẻ mặt sầu khổ.

“Tại sao?”

Lâm Chính nghiêng đầu: “Bỏ cuộc à?”

“Không thế thì sao? Chẳng lẽ chúng ta lại đấu với thiên kiêu?”, Thiên Diệp lắc đầu nói.

“Tôi cũng là thiên kiêu mà”.

“Nhưng cậu ta là thiên kiêu hạng ba đấy, thần y Lâm, tôi biết cậu lợi hại, nhưng thiên kiêu hạng ba không phải là người mà chúng ta có thể đối phó! Nếu đánh không lại không chỉ đơn giản là chết, mà là trở thành kẻ thù của thiên kiêu!”, Thiên Diệp trịnh trọng nói.
Chương 2442: Thần Nữ Thái Vũ

Người có thể trở thành thiên kiêu đều là thanh niên tài giỏi, thiên tài quái dị.

Người như vậy không chỉ có thiên phú trời cho, thực lực cực mạnh, mà quan trọng nhất là... trẻ tuổi!

Đúng vậy, bọn họ rất trẻ.

Chính vì rất trẻ nên tương lai bọn họ có khả năng vô hạn!

Không ai biết chắc được bọn họ sau này sẽ đạt được thành tựu cỡ nào.

Có lẽ là chết trẻ, hoặc là... trưởng thành sẽ xưng bá một phương, thậm chí khai tông lập nghiệp, trở thành một cái tên đi vào lịch sử!

Nếu là cái đằng trước thì còn tốt.

Nếu là kiểu đằng sau thì... thế tộc nào cũng không chống đỡ được.

Vì vậy thông thường các thế tộc kiêng kị nhất là đắc tội với thiên kiêu.

Hơn nữa đây còn là thiên kiêu hạng ba...

Lâm Chính hiểu sự do dự của Thiên Diệp.

Nhưng đã tới tận đây rồi thì không thể rút lui như vậy.

Hơn nữa anh đã nhận bản thảo của Quỷ Y Câu Trần ở chỗ Lăng Kiếm Phi, nếu không hoàn thành chuyện này, mấy thứ đó phải trả lại sao?

“Thiên phó trưởng môn, chúng ta đã tới tận đây rồi, dù sao cũng phải thử một lần! Nếu tình thế không ổn thì rút lui cũng không muộn!”

Thiên Diệp do dự, thở dài: “Thôi, thần y Lâm đã nói vậy, nếu tôi rút lui cũng khiến các đệ tử của Tử Huyền Thiên khinh thường tôi! Nếu đã vậy thì được, cứ đánh với bọn họ một trận!”

Đinh! Đinh! Đinh! Đinh...

Ngay lúc đó, một tiếng chuông chùa kỳ lạ vang lên bên trong thần miếu Thái Vũ.

Mọi người đều sửng sốt, nhìn về hướng cửa lớn thần miếu Thái Vũ.

Lại gặp một bóng người mảnh khảnh đang chậm rãi bước tới.

Đó là một người phụ nữ mặc bộ quần áo cũ nát, khuôn mặt dãi dầu sương gió.

Thoạt nhìn đã hơn bốn mươi tuổi, không đánh phấn trang điểm, thậm chí có thể nói là mặt khá bẩn, tóc dài tới thắt lưng nhưng hai bên tóc mai lại hơi bạc.

Vẻ mặt người này lãnh đạm, trong mắt thoáng qua vẻ thâm thúy và suy ngẫm, vừa xuất hiện đã có vô số người ôm quyền hành lễ, cung kính hô.

“Bái kiến Thần Nữ đại nhân!”

“Bái kiến Thần Nữ đại nhân!”

“Bái kiến Thần Nữ đại nhân!”

Tiếng hô như sóng liên tục vang lên.

“Người này là Thần Nữ Thái Vũ à?”

Lâm Chính hơi kinh ngạc.

“Phải, nghe nói Thần Nữ đã chờ ở đây suốt ba mươi năm! Học tập tất cả công pháp ở thần miếu Thái Vũ! Thực lực có thể nói là nghịch thiên, không ai sánh bằng!”, Thiên Diệp khẽ nói.

“Vậy ư? Sao Thần Nữ lại canh giữ ở đây?”, Lâm Chính hỏi.

“Không biết nữa, nhưng có lời đồn Thần Nữ ở đây để chờ một người!”

“Chờ ai?”

“Tôi cũng không biết!”, Thiên Diệp lắc đầu.

Mọi người tập trung lại, đứng trước thần miếu Thái Vũ.

Thần Nữ Thái Vũ tuy đã hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt vẫn còn khá tinh xảo, làn da mịn màng, nhưng không trắng lắm. Mấy mục năm sống màn trời chiếu đất ở vùng hoang vu này, dù sao cũng quá khổ, đã trải qua quá nhiều tang thương, Thần Nữ đã có nếp nhăn nơi khóe mắt, giữa hai mày cũng có dấu vết tuổi già nhàn nhạt...

Một võ sĩ dù có năng lực tới đâu cũng không thể chiến thắng thời gian.

Thần Nữ đứng trước cửa lớn, nhìn lướt qua người ở hiện trường.

Nhưng nhìn quanh một vòng xong, trong mắt Thần Nữ Thái Vũ toát ra vẻ cực kỳ thất vọng.

Sự thất vọng không thể che giấu.

Sau đó, Thần Nữ vung tay lên, khàn giọng nói: “Cuộc thí luyện thần miếu Thái Vũ bắt đầu, ai có thể dùng hết khả năng vượt qua thí luyện thì sẽ lấy được kim cương Thái Vũ!”

Dứt lời, Thần Nữ Thái Vũ lật tay, một viên kim cương trong suốt ánh đỏ xuất hiện trong tay.

Khắp nơi vang lên tiếng cảm thán.

Ánh mắt của vô số người bị viên kim cương đó thu hút.
Chương 2443: Tôi lại sợ Thái Thương Long sao?

“Nội dung thí luyện là gì?”, Thái Thương Long lên tiếng với vẻ mất kiên nhẫn. Trong mắt Thái Thương Long, Thái Vũ Thần Toàn là thứ bắt buộc phải lấy được.

“Nội dung rất đơn giản”.

Thần nữ Thái Vũ khẽ ngẩng đầu chỉ về phía bức tượng sư tử bằng đá bên phải của miếu Thái Vũ Thần và nói: “Các người chỉ cần vào vùng cơ quan của Thái Vũ, lấy đá Thái Vũ ở trong đó giao cho tôi. Người có được đá Thái Vũ sẽ được đi tiếp vào vòng hai. Vòng hai sẽ quyết định Thái Vũ Thần Toàn sẽ thuộc về ai”.

“Vùng cơ quan Thái Vũ sao? Chỗ đó ngoài con sư tử đá ra thì có thấy cơ quan nào đâu?”, Bắc Hiên Trường cảm thấy nghi ngờ. Thần Nữ Thái Vũ không nói gì, chỉ khẽ cử động đầu ngón tay.

Cạch cạch...Âm thanh quỷ dị vang lên. Ngay sau đó, con sư tử to lớn từ tứ há miệng. Miệng nó há rộng tạo thành một cánh cửa, không gian đủ để con người có thể đi ra đi vào.

Hóa ra lối vào vùng cơ quan Thái Vũ chính là miệng của con sư tử. Đám đông vô cùng ngạc nhiên.

“Được rồi. Giờ mọi người có thể vào trong rồi”, Thần Nữ Thái Vũ điềm đạm nói, sau đó ngồi xuống bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần.

Thí luyện không có quy tắc gì cả. Ai có thể lấy được đá Thái Vũ thì người đó thắng. Đám đông thấy vậy đồng loạt lao vào.

Thế nhưng...không ai dám khinh suất. Dù sao thì còn có Thái Thương Long ở đây. Bọn họ không dám lên tiếng.

Thái Thương Long đi về phía con sư tử đá, sau khi tới gần bèn lên tiếng: “Không ai được vào hết biết chưa? Đá Thái Vũ là của tôi. Nếu không muốn chết thì rời đi hoặc là đứng đây đợi”.

“Vâng vâng...

“Thái thiên kiêu lấy là đúng rồi. Chúng tôi ở đây đợi”.

Đám đông cười phụ họa. Thế nhưng lúc này có giọng nói vang lên: “Thái thiên kiêu bá đạo gớm nhỉ. Chúng tôi khổ sở chạy tới đây vì Thái Vũ Thần Toàn mà lại không được phép tham gia sao?”

Đám đông giật mình. Đó chính là Di Nguyệt Cung Nữ. Mọi người thấy vậy bèn cười thầm. Nói về độ bá đạo thì Di Nguyệt Cung Nữ không thua kém ai cả.

Không ai dám lên tiếng. Dù sao thì Di Nguyệt Cung Nữ đã ra mặt thì cứ để cô ta lên tiếng.

Bắc Hiên Trường khẽ tái mặt, lập tức cúi đầu: “Công chúa đại nhân, đừng nói nữa”

“Sao không để tôi nói. Lẽ nào tôi nói sai?”, Cung Nữ Di Nguyệt vén mạng che mặt, bước tới nhìn chăm chăm Thái Thương Long.

Thái Thương Long thấy vậy khẽ mỉm cười: “Vì vậy, cô muốn vào trong à?”

“Đương nhiên”.

“Được! Dũng cảm lắm, vậy tôi sẽ cho cô một cơ hội”.

Thái Thương Long lên tiếng: “Tôi sẽ cho toàn bộ mọi người một cơ hội. Các người muốn vào cũng được, nhưng phải nhớ vào cơ quan rồi thì chúng ta là kẻ địch của nhau. Đối xử với kẻ địch, tôi chỉ có một thái độ. Đó là giết. Hi vọng các người vào rồi thì có thể sống sót bước ra”.

Dứt lời, Thái Thương Long quay người đi vào trong. Những người còn lại nhìn nhau, sắc mặt đều hiện lên một chữ “Đi”.

Di Nguyệt Cung Nữ cũng không hề do dự. Cô ta chỉ hừ một tiếng rồi bước vào. Người của cô ta thì vội ngăn lại: “Công chúa, hay là thôi, vì nhẫn thần mà mất mạng thì không đáng...”, người này khuyên.

“Biến”.

Di Nguyệt Cung Nữ tát cho kẻ này một phát và hét lớn: “Lẽ nào bổn công chúa lại sợ Thái Thương Long sao? Tránh ra”.

Nói xong cô ta hằm hằm lao vào trong.
Chương 2444: Đám đông bao vây

“Đúng là nữ trung hào kiệt mà”, Lâm Chính thấy vậy bèn bật cười.

“Theo tôi thấy chẳng qua là não tàn. Lần này Di Nguyệt Cung Nữ đã đắc tội với Thái Thương Long rồi. Hơn nữa nhẫn thần cũng chưa chắc về tay bọn họ. Thế này chẳng khác gì mất cả chì lẫn chài. Di Nguyệt Cung Nữ quá ngốc nghếch”, Thiên Diệp lắc đầu.

“Mỗi người có một kế hoạch, dù thế nào thì chúng ta cũng mau đi lấy đá Thái Vũ thôi”, Lâm Chính cười, sau đó bước vào.

“Mau đi theo thần y Lâm”, Thiên Diệp nói với 20 người cao thủ của Tử Huyền Thiên.

“Vâng!”, đám động chạy vào.

“Các người đi theo làm gì?”, Lâm Chính cảm thấy khó hiểu.

“Thần y Lâm, tôi thấy Thần Nữ Thái Vũ không hề quy định tuổi, người của Cung Di Nguyệt cũng vào rồi. Lần này để chúng tôi vào cùng với cậu, bảo vệ sự an toàn cho cậu. Dù sao thì bên trong có thiên kiêu mà', Thiên Diệp vội nói.

Lâm Chính khổ sở lắc đầu: “Thôi được, nếu đã vậy thì đi theo tôi. Đừng chạy lung tung. Nghe theo sự chỉ huy của tôi, rõ chưa?”

“Vâng, thần y Lâm”, đám đông chắp tay.

Mọi người đi vào vùng cơ quan. Bên trong là cầu thang kéo dài xuống dưới. Có đèn đuốc soi sáng chứ không hề tăm tối. Thế nhưng ở đây vô cùng ẩm ướt. Họ đi và thấy xương chất đầy hai bên. Có lẽ đã có không ít người bỏ mạng ở đây.

Chắc là họ chết bởi tay của kẻ địch. Lâm Chính chau mày, tiếp tục đi về phía trước. Đi được một lúc họ bỗng cảm thấy mùi máu tanh tưởi xộc lên mũi.

“Thần y Lâm cẩn thận”, người của Tử Huyền Thiên lao lên, bảo vệ Lâm Chính.

“Không cần lo lắng. Đi nhanh thôi, phía sau có người tới rồi. Không muốn bị người ở phía sau đâm cho một nhát thì đi nhanh lên”, Lâm Chính nói.

“Nhưng thần y Lâm, phía trước...hình như đang giết nhau”.

“Cứ đi là được rồi”, Lâm Chính quát lên và bước đi nhanh hơn. Đám đông không dám do dự, vội đi theo.

Đi được tầm vài phút thì hết bậc thang, họ cuối cùng cũng nhìn thấy nơi phát ra mùi tanh của máu. Hết bậc thang là một khoảng trống rộng giống như một quảng trường.

Mà ở đầu bên kia xuất hiện nhiều lối đi. Không ai biết các lối đi này thông tới đâu.

Phía trước lối đi có một đám người đang chém giết lẫn nhau. Trong đó, có một người định chạy vào một đường hầm, đó là Thái Thương Long.

Dịch Nguyệt Cung Nữ cùng các cao thủ tiến hành bao vây. Thái Thương Long chỉ có một mình, rơi vào cảnh đơn thương độc mã thế nhưng người của cung Di Nguyệt ngã xuống như ngả rạ, hiện trường vô cùng thảm khốc.

Có vẻ như Di Nguyệt Cung Nữ cũng bị thương nặng. Toàn thân cô ta đẫm máu.Thế nhưng cô ta không hề tỏ ra sợ hãi. Bởi vì những người xông vào đều là đội viện trợ của cô ta.

“Các vị, đừng hòng nghĩ tới việc lấy đá Thái Vũ. Nếu như các người không giết chết Thái Thương Long, mà bị đối phương giết chết thì ngay sau đó đối phương sẽ tìm các người tính sổ. Tới khi đó tất cả sẽ chết sạch. Vì vậy mau liên thủ với tôi, giết chết thiên kiêu thứ ba này đi”, Dịch Nguyệt Cung Nữ hét lớn.

Đám đông dao động. Đúng vậy, nếu không có cứu viện thì Di Nguyệt Cung Nữ sẽ không cầm cự được.

Một khi cô ta chết, những người còn lại lấy được đá Thái Vũ cũng có tác dụng gì.

Thế là tất cả hô hào, lao tới bao vây Thái Thương Long.
Chương 2445: Bỏ mặc

Hiện trường đánh nhau túi bụi.

Hầu hết mọi người đều tham gia chiến đấu.

Nhưng Thái Thương Long không chút sợ hãi, còn cất tiếng cười lớn.

“Ha ha ha, đến đúng lúc lắm! Đến đúng lúc lắm! Hôm nay ta sẽ cho đám ngu xuẩn vô tri này biết sự lợi hại của bổn thiên kiêu, ha ha ha…”

Thái Thương Long càng đánh càng hăng, càng đánh càng cuồng bạo, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi đã có gần một trăm người chết trong tay anh ta.

Có thể nói là ra tay đoạt mạng.

Không ai có thể đỡ nổi một chiêu của anh ta.

"Thần y Lâm, chúng ta làm sao bây giờ? Có cần xông lên giúp không?", một đệ tử của Tử Huyền Thiên đanh giọng hỏi.

Lâm Chính liếc mắt nhìn tình hình chiến đấu ở bên này, bình thản đáp: "Cứ mặc kệ đi, chúng ta đi đường của chúng ta".

"Ơ..."

Người của Tử Huyền Thiên có chút do dự.

Nhưng Lâm Chính không hề giải thích, xoay người rồi chọn một con đường rời đi.

Mọi người chỉ đành đi theo.

"Vẫn có đồ ngốc không có mắt nhìn đại cục".

Di Nguyệt Cung Nữ vô cùng tức giận.

Nhưng thấy Thái Thương Long như sát thần, trong lòng cũng có chút sợ hãi.

Trước đó cô ta không tin, nhưng bây giờ thấy Thái Thương Long thần uy như vậy, liền không khỏi lo sợ.

Lâm Chính không quan tâm đến trận giết chóc ở bên ngoài, đi như bay.

Chẳng mấy chốc đã nhìn thấy mấy bức tượng đang cầm đao kiếm, đứng sừng sững bất động trên con đường trước mặt.

Những bức tượng này chặn hẳn đường, muốn qua đó thì phải lách qua khe hở giữa bọn chúng.

Nhưng cho dù là đồ ngốc cũng biết nếu lại gần, thì e là sẽ bị những bức tượng này băm nát.

"Người máy!".

Người của Tử Huyền Thiên lớn tiếng kêu lên.

Lâm Chính không nói gì, bắt đầu quan sát những người máy kia.

Đúng lúc này, một người của Tử Huyền Thiên bước tới: "Thần y Lâm, chúng ta phải nhanh chóng lấy được đá Thái Vũ rồi rời khỏi đây thôi, nếu không Thái Thương Long mà đến thì chúng ta tiêu đời! Tôi đưa các sư huynh sư đệ qua đó mở đường cho anh, anh mau đi qua lấy đá Thái Vũ đi!".

Dứt lời, anh ta rút kiếm ra xông về phía trước.

Những người khác cũng theo sát.

"Đứng lại!".

Lâm Chính vội quát.

Mọi người khựng lại.

"Sao thế thần y Lâm?".

"Các anh cứ thế xông tới thì khác gì đâm đầu vào chỗ chết? Tôi thấy đây không phải là người máy đơn giản đâu, chỉ dựa vào đao kiếm thì chắc chắn không làm gì được", Lâm Chính khàn giọng nói.

"Sao anh lại nói vậy?", đệ tử kia khó hiểu hỏi.

"Các anh hãy nhìn cơ thể của những người máy này đi", Lâm Chính đáp.

Bọn họ lập tức ngước mắt lên nhìn, thông qua ánh sáng hắt ra từ những ngọn đuốc treo trên tường, bọn họ mới phát hiện trên cơ thể của những người máy này đều có rất nhiều vết đao kiếm mờ mờ.

"Đây là..."

"Còn phải nói nhiều sao? Trước các anh đã có người định xông qua rồi, nhưng rất tiếc là bọn họ đều thất bại", Lâm Chính bình thản nói.

Sắc mặt mọi người đều có vẻ khó coi.

"Thần y Lâm, anh nói xem làm sao bây giờ?".

"Để tôi thử xem sao".

Lâm Chính bình tĩnh nói, hai mắt bỗng đanh lại, lập tức khởi động cơ thể võ thần rồi xông tới.

Khoảnh khắc anh xông tới, dường như tất cả các bức tượng đều được kích hoạt, điên cuồng vung đao kiếm trong tay lên chém về phía này.

Mỗi nhát đao kiếm đều tỏa ra khí nhẫn đáng sợ, dù là thứ gì chạm vào cũng bị chém thành hai nửa.

Người của Tử Huyền Thiên thấy thế đều sợ tái mặt.

Thứ này đáng sợ như vậy, bọn họ chống đỡ kiểu gì đây?

Nếu xông tới chính diện thì sợ là sẽ đầu một nơi người một nẻo, mất mạng tại chỗ.

Hiện giờ chỉ có Lâm Chính khởi động cơ thể võ thần là có thể chống lại, nhưng đối mặt với thế công dày đặc như vậy, cho dù là anh cũng không thể cầm cự quá lâu, bị ép phải lùi lại liên tục...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK