Lúc này, Trác Thần Võ không còn sự kiêu ngạo của thiên kiêu thứ năm nữa, mà cả người run rẩy, hai mắt trợn tròn nhìn Lâm Chính.
“Các người… tốt nhất đừng giết tôi… Nếu không… các người sẽ gặp vô số phiền phức! Tôi thề đấy!”, Trác Thần Võ cố giữ bình tĩnh, hét toáng lên.
Nhưng lời này của hắn chẳng có tác dụng gì.
“Nếu chúng tôi sợ cậu thì còn dám đụng vào cậu sao? Hôm nay cứ đợi chết đi! Cho dù không chết thì hôm nay cậu cũng tàn phế!” Chiêm Nhất Đao hừ một tiếng.
“A? Đừng… đừng mà! Tôi không thể tàn phế được! Không thể!”, Trác Thần Võ kêu gào thảm thiết, ánh mắt vô cùng sợ hãi.
Đối với thiên tài vô song như hắn, bị đánh phế còn khó chịu hơn cả cái chết.
Hắn thà tự sát còn hơn trở thành kẻ vô dụng.
Cho nên giờ phút này, hắn không còn chút kiêu ngạo hay kiên cường nào nữa, hắn chỉ muốn giữ lại võ học của mình, bình yên rời khỏi nơi này.
Bây giờ Trác Thần Võ vô cùng hối hận.
“Thần y Lâm, cầu xin anh… tha cho tôi một mạng đi. Tôi… tôi không dám nữa! Sau này gặp anh tôi sẽ tránh xa! Sau này không bất kính với anh nữa, chắc chắn không gây chuyện với anh nữa…” Trác Thần Võ run rẩy cầu xin.
Lâm Chính nhìn Trác Thần Võ, rồi hỏi Chiêm Nhất Đao: “Ông quen sư phụ anh ta à?”
“Từng gặp vài lần”.
“Có giao tình gì không?”
“Ừ… cũng coi như là có chút ít”.
“Nếu đã vậy thì nể mặt ông! Tha cho anh ta đi!” Lâm Chính phất tay.
Trác Thần Võ vui mừng nói: “Cảm ơn thần y Lâm! Cảm ơn thần y Lâm!”
Mặc dù Chiêm Nhất Đao không tình nguyện nhưng vẫn buông tay.
“Cút đi!” Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Vâng, vâng… Thần y Lâm, tôi đi ngay đây… đi ngay đây…” Trác Thần Võ vội vàng nói, cả người run rẩy, nào còn dám ở lại đây.
Nhưng hắn còn chưa kịp bước qua cửa, đã bị Chiêm Nhất Đao chặn lại.
“Đứng lại!”
Trác Thần Võ run rẩy, cẩn thận quay đầu lại.
Chiêm Nhất Đao lạnh lùng nói: “Nghe cho rõ đây! Hôm nay không giết cậu là do lòng tốt của cậu Lâm! Từ giờ trở đi, bất kể gặp lại cậu Lâm ở đâu, cũng phải cúi đầu hành lễ, đối đãi với cậu Lâm như bố cậu, nếu không tôi sẽ đánh phế võ công của cậu, chặt đứt tay chân! Hiểu chưa?”
“A?” mặt Trác Thần Võ biến sắc.
“Sao thế? Không muốn à?”
“Không không không… tôi đồng ý, tôi đồng ý… Tôi nhất định sẽ làm theo! Sau này thần y Lâm sẽ như bố tôi! Tôi tuyệt đối không dám thờ ơ!” Trác Thần Võ vội vàng nói.
“Cút!”
“Vâng… vâng”
Trác Thần Võ quay người rời đi.
“Hừ! Thật hèn hạ! Ông lão kia sao lại thu nhận đệ tử thế này chứ?” Chiêm Nhất Đao thầm mắng chửi.
Băng Thượng Quân bên cạnh không nói nên lời.
Dù sao vị này cũng là thiên kiêu thứ năm, sao có thể nhát gan được? Chẳng phải là vì ông mạnh quá sao?
“Thầy ơi, vị tiền bối này… là thần thánh phương nào vậy?” Băng Thượng Quân nuốt nước bọt, tò mò hỏi.
Lâm Chính đang định trả lời.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Muộn vậy rồi còn ai gọi nữa?
Lâm Chính lấy điện thoại ra, nhìn tên người gọi, không khỏi sững sờ.
Người gọi là Lương Huyền Mi của nhà họ Lương, em gái nuôi của Lâm Chính…
Anh nhấn nút nghe.
“Huyền Mi, sao vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Anh, anh đang ở đâu?” giọng nói của Lương Huyền Mi trong điện thoại run run.
“Anh ở khách sạn, có chuyện gì vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Bây giờ em tới tìm anh!” Lương Huyền Mi vội vàng nói rồi cúp điện thoại.
Lâm Chính thấy hơi khó hiểu, nhìn gian phòng đã bị Trác Thần Võ làm bừa bộn, bèn nói: “Gọi người đến dọn dẹp đi, tôi đến đại sảnh đợi em gái, chắc có chuyện gì đó rồi”.
“Vâng thưa thầy”.
“Cậu Lâm, để tôi đi cùng cậu. Lúc này tốt nhất cậu đừng đi một mình, để tránh phiền toái”.
“Ừ”.
Lâm Chính đi thẳng xuống tầng một khách sạn.
Vừa bước ra khỏi thang máy, Lương Huyền Mi đã vội vàng cháy tới, vô cùng phấn khích.
“Anh!”
Cô ta chạy tới, nắm lấy tay Lâm Chính, nói: “Anh, lập tức đi theo em!”
“Đi? Đi đâu?”
“Anh đừng hỏi nhiều, đi theo em đã!”
Lương Huyền Mi sốt ruột nói.
Lâm Chính cau mày, do dự một lúc rồi cùng Lương Huyền Mi đi ra ngoài.
Băng Thượng Quân và Chiêm Nhất Đao cũng đi theo.
Một chiếc taxi đậu bên ngoài khách sạn, bốn người ngồi lên xe đi về phía ngoại ô Yên Kinh.
“Huyền Mi, muộn vậy rồi chúng ta còn đi đâu?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
Lương Huyền Mi nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Anh, em nghe nói anh hẹn Lâm Cốc nhà họ Lâm đánh trận sinh tử tại đỉnh núi Yên Long vào sáng mai phải không?”
“Đúng vậy. Sao thế? Nhà họ Lương cũng nhận được tin tức rồi à?”
“Không chỉ nhà họ Lương mà bây giờ cả Yên Kinh đều biết rồi, rất nhiều người bên ngoài Yên Kinh đang đến đây!”
“Yên Kinh thật náo nhiệt!”
“Anh, đến lúc này rồi anh còn tâm trạng đùa giỡn sao? Anh có biết Lâm Cốc kia là người thế nào không? Anh không đánh thắng ông ta đâu! Ngoài thực lực phi phàm, sau lưng hắn còn có hậu thuẫn mạnh mẽ, không phải chỉ mỗi nhà họ Lâm! Nếu ngày mai tham gia trận chiến, anh chắc chắn sẽ chết!” Lương Huyền Mi lo lắng nói.
“Huyền Mi, em không tin tưởng anh em sao?” Lâm Chính cười hỏi.
“Không phải em không tin tưởng anh, mà là anh không thể thắng được, bởi vì Lâm Cốc không thể xảy ra chuyện, nếu không người phía sau ông ta sẽ điên cuồng báo thù anh! Đến lúc đó, thì xong đời!” Lương Huyền Mi lo lắng đến mức nước mắt trào trực.
“Vậy em định làm gì?”
“Em đưa anh đi gặp một người! Bây giờ chỉ có người này mới có thể hủy trận đấu và chấm dứt tất cả!”
“Chuyện này… Huyền Mi, không cần đâu!”
“Anh, anh nghe lời em một lần đi! Em nhờ bạn bè nói mãi đối phương mới chịu gặp chúng ta! Chỉ cần đối phương đồng ý ra mặt thì chuyện này sẽ kết thúc, anh cũng sẽ bình an vô sự”, Lương Huyền Mi nói.
“Nhưng mà Huyền Mi…”
“Anh đừng nói nữa, đến nơi rồi!”
Lương Huyền Mi nói.
Taxi đậu lại bên đường, Lương Huyền Mi nhanh chóng trả tiền rồi nói với Lâm Chính: “Anh xuống xe đi, đi thôi!”
Lâm Chính do dự.
“Cậu Lâm, đã đến đây rồi, chúng ta đi xem xem”, Chiêm Nhất Đao phía sau nói.
“Được thôi” Lâm Chính gật đầu: “Đã đến rồi thì chúng ta đi xem thử”.
Mấy người họ xuống xe, đi theo Lương Huyền Mi đến một ngôi biệt thự trong vùng ngoại ô.
“Huyền Mi, ở đây!”
Đến gần biệt thự, một người đàn ông đẹp trai vẫy tay với Lương Huyền Mi.
Lương Huyền Mi hơi giật mình, liếc nhìn Lâm Chính, rồi bước nhanh về phía người đàn ông…
Chương 2068: Bố nuôi
“Chào anh Trình”, Lương Huyền Mi bước tới.
“Huyền Mi, không phải tôi nói rồi sao, gọi tôi là A Khố là được, gọi anh Trình gì chứ. Thực ra như vậy khách sáo quá. Lẽ nào cô không coi tôi là bạn sao?”, người đàn ông tỏ vẻ trách móc.
“Làm gì có?”
“Vậy cô nên gọi tôi thế nào nhỉ?”
“A....A Khố...", Lương Huyền Mi dù không muốn nhưng vẫn phải gọi.
“Vậy mới phải chứ. Bố nuôi của tôi đang đợi ở bên trong. Chúng ta mau vào thôi, đừng để ông cụ đợi lâu...À? Mấy vị này là...”, Trình Khố tò mò nhìn Lâm Chính.
“À, đây là anh trai của tôi...Chắc anh cũng từng nghe qua rồi...thần y Lâm”, Lương Huyền Mi vội nói.
“Cái gì? Anh của cô là thần y Lâm sao?”, Trình Khố vô cùng ngạc nhiên.
“Đúng vậy”, Lương Huyền Mi gật đầu.
Trình Khố cảm thấy khó mà chấp nhận được. Một lúc sau anh ta mới bình tĩnh lại.
“Anh Trình phải không? Chào anh”, Lâm Chính mỉm cười đưa tay ra.
Lúc này Trình Khố mới để ý kỹ Lâm Chính. Do ánh sáng khá tối nên khi nãy anh ta không kịp nhìn ra. Lúc này, anh ta mới nhìn rõ diện mạo của Lâm Chính. Nếu không phải là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng thì là ai được chứ? Thật không ngờ Lương Huyền Mi và thần y Lâm lại có mối quan hệ như vậy...Đúng là quá bất ngờ.
Trình Khố không hề tỏ ra hoang mang như người khác mà chỉ hừ giọng, không cả đưa tay ra: “Sao, Huyền Mi, vì thần y Lâm mà cô mới chịu cầu xin sự giúp đỡ của tôi à, xin tôi gặp bố nuôi tôi sao?”
“Đúng vậy”.
“Tôi nhớ ra rồi...Có vẻ như anh của cô đã khai chiến với nhà họ Lâm rồi đúng không? Sao thế Huyền Mi, lẽ nào cô cho rằng bố của tôi có thể ra mặt vì thần y Lâm để dừng chuyện này lại?”
“Không thể sao?”
“Chuyện này không dễ xử lý đâu”, Trình Khố khẽ cười.
Lương Huyền Mi tái mặt, vội lên tiếng: “Anh Trình, xin anh giúp đỡ. Cả Yên Kinh này chỉ có bố nuôi của anh mới giúp được anh trai tôi thôi. Xin anh đấy anh Trình”.
“Huyền Mi, cô là người thông minh, nếu không đã không tìm thấy tôi. Đúng vậy, cả Yên Kinh này, ngoài bố của tôi ra, đúng là không có ai có thể dừng được chuyện này. Coi như cô tìm đúng người. Có điều đây không phải là chuyện nhỏ, bố nuôi của tôi chưa chắc đã đồng ý”.
Anh Trình! Tôi biết chắc chắn anh có cách, mong anh giúp đỡ”, Lương Huyền Mi vội nói.
“Cách ấy mà, có thì có...nhưng mà...”, Trình Khố nhếch miện cười đắc ý, anh ta đang định nói gì đó thì bị Lâm Chính ngăn lại.
“Được rồi Huyền Mi, về thôi”, Lâm Chính nói.
“Anh...”
“Anh còn tưởng em định đưa anh đi đâu, thật không ngờ là đi cầu xin người khác. Anh nói rồi, chuyện này em không cần lo, anh của em sẽ không có chuyện gì đâu. Tối rồi, để anh đưa em về”, Lâm Chính bước tới kéo Huyền Mi ra ngoài.
“Không! Anh! Thả em ra. Anh không thể cứng đầu nhu vậy được. Chúng ta chỉ có thể cầu xin bố nuôi của Trình Khố mà thôi, nếu không ngày mai anh sẽ chết chắc đấy”.
“Em không cần nói nhiều nữa. Chuyện của anh, em không cần phải lo”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
“Anh...anh”
Lương Huyền Mi cố gắng giãy giụa nhưng vô ích. Cuối cùng, cô ta bặm môi hét lớn: “Anh, em sẽ về với anh nhưng anh bỏ tay ra trước đã, để em nói chuyện một lúc với Trình Khố, nếu không cứ vậy rời đi thì cũng bất lịch sự”.
“Hả?”
Lâm Chính dừng bước, nhìn chăm chăm Trình Khố đang đứng ở phía xa và nói: “Trình Khố không phải kẻ tốt đẹp gì. Tốt nhất em tránh xa người đó ra”.
“Em biết rồi, nhưng ...anh...trước mắt thì mọi người vẫn là bạn mà, ít nhiều cũng phải giữ quan hệ...nếu không thì mất mặt người ta quá. Sức mạnh đứng sau Trình Khố...cũng không phải dạng tầm thường. Nếu như đắc tội, dù anh không sợ thì nhà họ Lương bọn em cũng bị ảnh hưởng”, Lương Huyền Mi chau mày.
Lâm Chính nhìn cô gái rồi lắc đầu: “Thôi bỏ đi, nếu em đã nói vậy thì em đi đi. Anh qua bên đó đợi em, chào xong thì chúng ta về”.
“Ok”, Lương Huyền Mi gật đầu rồi chạy về hướng Tình Khố.
Hai người họ bắt đầu nói chuyện. Bởi vì đứng ở xa và Lâm Chính cũng không định nghe ngóng nên anh mặc kệ.
Một luc sau...Đột nhiên...Bốp! Một tiếng tát vang lên bên ngoài biệt thự.
Lâm Chính, Chiêm Nhất Đao và Băng Thượng Quân quay qua nhìn. Họ thấy Lương Huyền Mi đang ôm mặt. Cô ta đã ngã ra đất. Trình Khố đứng đó nhìn cô ta với vẻ mặt dữ tợn: “Con điên này, mẹ kiếp mày mặt dày thế à. Mày coi ông là gì vậy?”
Nói xong, anh ta đạp chân vào bụng Lương Huyền Mi.
Lương Huyền Mi đau tới mức co cụm. Lâm Chính mặt tối sầm.
Chương 2069: Ông đang uy hiếp tôi à?
Lương Huyền Mi biết cổ võ, thậm chí còn mạnh hơn cả Trình Khố. Vì cô ta là người của đảo Vong Ưu nên đương nhiên có thiên phú dị bẩm. Cộng thêm việc sử dụng thuốc của Lâm Chính thì thực lực của cô đã đạt tới độ siêu việt, trong đám thanh niên ở Yên Kinh này thì cô ta cũng là người có tiếng.
Vậy mà cô ta không dám phản kháng. Bởi vì Trình Khố chính là con nuôi của người đang ngồi bên trong kia. Nếu ra tay với Trình Khố ở đây thì e rằng nhà họ Lương ngày mai sẽ không còn nhìn thấy mặt trời nữa. Vì vậy cô ta đành phải nhẫn nhịn.
“Con đĩ này, dám không nghe lời ông à”, Trình Khố đang định ra tay tiếp với Lương Huyền Mi thì một bàn tay đã tát thẳng vào mặt anh ta.
Bốp! Anh ta xoay mấy vòng, ngã phịch ra đất, đầu óc choáng váng, miệng rớm máu tươi, vài cái răng bị gãy.
“Hả?”, Lương Huyên Mi sợ tới mức tái mặt. Cô ta cố gắng nhịn đau, kêu lên: “Anh, anh làm gì vậy?”
“Anh ta làm cái gì vậy?”, Lâm Chính bước tới trước mặt Trình Khố bằng vẻ vô cảm.
“Điều này...”, Lương Huyền Mi á khẩu, không biết phải nói với Lâm Chính thế nào.
Trình Khố ôm mặt, hét lên một cách khó khăn: “Thần y Lâm! Anh...thật to gan...dám đánh tôi à? Anh có biết đây là đâu không? Anh có tin là bố tôi mà xuất hiện thì sẽ xử anh không?”
"Vậy thì tôi sợ thật đấy. Giờ anh bảo bố nuôi của anh ra đây đi. Tôi muốn xem xem ông ta là thần thánh phương nào”, Lâm Chính hờ hững đáp lại.
“Được, là anh nói đấy nhé. Giờ tôi vào trong gọi bố tôi”, Trình Khố tức giận, hằm hằm bò dậy và quay về biệt thự.
“Đừng”, Lương Huyền Mi giữ anh ta lại: “Anh Trình, chuyện này chúng ta thương lượng thêm được không?”
“Cút ra”, Trình Khổ hất tay ra, lao vào trong biệt thự.
“Anh Trình! Anh Trình!”, Lương Huyền Mi gọi với theo...Nhưng vô ích...Trình Khố đã biến mất ở một góc.
Lương Huyền Mi ngồi phịch ra đất, nước mắt lã chã: “Anh, tại sao anh là kích động như vậy chứ? Tại sao...”
“Tại sao anh ta lại đánh em?", Lâm Chính dìu Lương Huyền Mi dậy, kiểm tra vết thương trên mặt cô ta.
“Anh ta muốn...em ngủ với anh ta một đêm mới chịu nhờ bố anh ta ra tay giải quyết chuyện này. Em từ chối nên anh ta cảm thấy bị bẽ mặt...đã đánh em...”, Lương Huyền Mi do dự rồi cúi đầu kể lại.
“Con bé ngốc này, không phải đã nói là tránh xa anh ta ra sao? Vậy mà không chịu”.
“Anh không hiểu. Anh căn bản không hiểu. Anh đã gây sự với người không đáng gây sự mất rồi. Vậy mà anh còn làm ra vẻ không có chuyện gì. Anh có biết tình hình bây giờ vô cùng nghiêm trọng không”, Lương Huyền Mi rưng rưng.
“Huyền Mi, anh nói rồi! Chuyện này anh sẽ xử lý, em không cần phải lo lắng”.
“Anh xử lý thế nào? Anh! Em biết là anh rất lợi hại nhưng đây là Yên Kinh, không phải Giang Thành. Anh có biết Yên Kinh phức tạp và khủng khiếp thế nào không?”, Lương Huyền Mi đau khổ hét lớn, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Lâm Chính không nói gì. Lúc này, có một nhóm người từ trong biệt thự bước ra. Một giọng nói lạnh lùng, âm trầm vang lên: “Ai vậy? Ai dám to gán đánh con tôi ngay cả ở chỗ của tôi thế?"
Ngay sau đó một người đàn ông mập mạp, mặc vest xuất hiện. Người đàn ông cao to và mập như một quả núi nhỏ, trông vô cùng có khí thế.
Ông ta chải tóc gọn gàng. Mái tóc đã bạc trắng. Ông ta còn để râu hình chữ bát, ngậm một điếu thuốc và nhìn về phía bên này bằng ánh mắt của một con hổ dữ.
“Ông Mãn”, Lương Huyền Mi tái mặt, vội lùi lại hai bước.
“Nhóc nhà họ Lương à?”, có vẻ ông ta nhận ra Lương Huyền Mi nên đã chau mày.
“Chào...ông Mãn”, Lương Huyền Mi lên tiếng.
“Nhóc! Con nuôi của tôi bị đánh thành ra thế này rồi, chắc cô thấy cả chứ? Nói cho tôi biết có phải cô gây ra không?”, ông Mãn nói bằng vẻ vô cảm.
“Điều này...”
“Là anh trai cô ta làm”, một người bên cạnh lên tiếng.
“Ồ? Lương Quản Trạch à? Tôi không nhớ được là nhà họ Lâm có đứa to gan như vậy đấy, dám đánh con trai tôi”.
“Không phải Lương Quản Trạch mà là tôi”, Lâm Chính nói thẳng.
Ông Mãn khựng người, lúc này mới nhìn rõ Lâm Chính: “Thần y Lâm của Giang Thành?”, ông ta tái mặt: “Cậu cũng khiếp nhỉ. Vừa tới Yên Kinh đã gây ra một đống răc rối rồi. Giờ con trai tôi bị cậu đánh thành ra thế kia, cậu nói đi, cậu định giải thích thế nào?”
“Giải thích? Ông Mãn, ông còn chưa giải thích cho tôi đấy, mắc mớ gì tôi phải giải thích cho ông?”
“Ý của cậu là gì?”
“Ông nhìn thấy vết thương trên mặt em gái tôi chứ? Là con trai nuôi của ông làm đấy”.
“Vậy sao?”
“Ngoài ra, anh ta còn ép em gái tôi ngủ với anh ta. Ông cảm thấy tôi đánh anh ta có quá đáng không?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Vậy nên là tôi còn phải cảm ơn cậu đúng không? Thần y Lâm...”
“Đúng là ông nên cảm ơn tôi đấy, vì tôi đã không giết anh ta”.
“Hừ! Thần y Lâm, tôi không nhiều lời với cậu nữa. Việc dạy con là việc của tôi, không tới lượt cậu. Huống hồ, đây là địa bàn của tôi. Thần y Lâm, tôi biết cậu mạnh nhưng người quân tử cũng không chấp kẻ tiểu nhân. Tôi khuyên cậu tốt nhất nên hạ mình đôi chút, chữa khỏi cho con trai tôi rồi xin lỗi tôi. Nếu không, tôi đảm bảo cậu sẽ không rời khỏi đây được đâu”, ông Mãn lạnh giọng.
Lâm Chính nheo mắt: “Ông đang...uy hiếp tôi đấy à...”