Trong phòng làm việc im phăng phắc không một tiếng động.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn chiếc đầu trong hộp, vẻ mặt căng cứng.
Mã Hải ghé lại nhìn, sắc mặt cũng vô cùng hoảng hốt và kinh ngạc.
“Chuyện này là sao?”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, khàn giọng hỏi.
“Sau vụ việc ở hầm giữ xe, số người của Hồng Nhan Cốc ở Giang Thành liền nhiều lên. Trước kia, Chủ tịch Lâm cũng từng xảy ra mâu thuẫn với người của Hồng Nhan Cốc ở tỉnh Quảng Liễu, ông Phong Thanh Vũ sau khi biết chuyện liền nói chắc chắn Hồng Nhan Cốc sẽ hạ độc thủ với cậu, thế nên muốn giải quyết chuyện này giúp cậu, dẹp yên Hồng Nhan Cốc, không muốn để cậu bị bọn họ bức hại, nhưng không ngờ… Hồng Nhan Cốc lại bao vây giết chết ông ấy, rồi cắt đầu ông ấy…”, Mã Hải nhỏ giọng nói, tỏ vẻ vô cùng thương tiếc.
Đây là thị chúng!
Hồng Nhan Cốc muốn dùng đầu của Phong Thanh Vũ để nói cho Lâm Chính biết, bọn họ nhất định sẽ lấy mạng của anh.
“Xem ra giữa tôi và Hồng Nhan Cốc chỉ có thể tồn tại một”, Lâm Chính đóng nắp hộp lại, nhỏ giọng nói: “Thi thể của ông ấy đang ở đâu?”.
“Chắc là vẫn ở Hồng Nhan Cốc”.
“Được, dùng danh nghĩa của Dương Hoa, thông báo với Hồng Nhan Cốc, ba ngày sau tôi sẽ đến tận nơi đòi thi thể của ông ấy. Đồng thời, tôi sẽ đặt dấu chấm hết cho chuyện này”, Lâm Chính bình thản nói.
“Không được đâu Chủ tịch Lâm! Cậu không thể kích động như vậy!”, Mã Hải cuống quýt kêu lên.
“Sao hả?”.
“Chủ tịch Lâm, lúc cậu không ở đây, tôi và ông ấy từng nói với nhau khá nhiều về chuyện của Hồng Nhan Cốc. Hồng Nhan Cốc không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Nếu cậu một mình đến đó thì chắc chắn sẽ gặp chuyện bất trắc”, Mã Hải vô cùng lo lắng.
“Ông ấy đã nói gì với ông?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.
“Thủ đoạn của Hồng Nhan Cốc!”, Mã Hải trầm giọng nói: “Ông Phong Thanh Vũ nói tuy ông ta chưa từng giao thủ trực tiếp với cường giả của Hồng Nhan Cốc, nhưng bao năm nay cũng nghe không ít chuyện về bọn họ. Nghe đồn Hồng Nhan Cốc có muôn vàn thủ đoạn kỳ quái, bọn họ có hàng nghìn thủ pháp giết địch, có khả năng lấy đầu tướng địch giữa vạn quân, lại càng có thủ đoạn đáng sợ khiến một người biến mất một cách lặng lẽ. Hồng Nhan Cốc không chuyên môn nghiên cứu các loại thuốc độc giống thôn Dược Vương, bọn họ nghiên cứu tất cả mọi thứ liên quan đến võ lực và giết người. Trong đó điều khiến mọi người kinh hãi nhất chính là cơ quan thuật”.
“Cơ quan thuật?”.
Lâm Chính hơi nhíu mày, khẽ gật đầu: “Tôi biết, trước đó dưới hầm gửi xe, thân thể được cải tạo của người nam không ra nam nữ không ra nữ kia cũng vậy, nó không chỉ dựa vào dược vật và thể sống để cải tạo, mà còn bao gồm rất nhiều nguyên lý của cơ quan thuật…”
“Đúng vậy, Chủ tịch Lâm, thế nên dù có thế nào, cậu cũng phải hành xử lý trí”, Mã Hải vội khuyên.
Lâm Chính suy nghĩ một lát, bình thản nói: “Nhưng Mã Hải, tình hình bây giờ tôi có thể tránh được sao? Nếu tôi không hành động, người của Hồng Nhan Cốc sẽ không tha cho tôi. Chẳng phải trước đó ông đã nói rồi sao? Người của Hồng Nhan Cốc đã đến Giang Thành, nhìn khí thế của bọn họ thì không tiêu diệt được Dương Hoa của tôi sẽ quyết không buông tha”.
“Chúng ta phải tính kế lâu dài”, Mã Hải đáp.
"Ông nói đúng".
Lâm Chính bình thản nói: "Gọi ngay cho đảo Vong Ưu, Kỳ Lân Môn, điều hết các cao thủ về, ngoài ra triệu tập Tào Tùng Dương và Nguyên Tinh, thông báo với Cổ Phái và Đông Hoàng Giáo, điều động cường giả đến khu vực của Hồng Nhan Cốc bất cứ lúc nào".
"Chủ tịch Lâm, cậu định tấn công Hồng Nhan Cốc sao?", Mã Hải sửng sốt hỏi.
"Không được hả? Tôi không tin một Hồng Nhan Cốc nhỏ bé có thể chống lại được nhiều thế lực như vậy", Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
Mã Hải chần chừ một lát rồi nhỏ giọng nói: "Chủ tịch Lâm, có lẽ... thực sự chưa chắc có thể đánh được nó đâu".
"Sao lại thế?", Lâm Chính ngạc nhiên hỏi.
"Cậu không biết đấy thôi... Thực ra 30 năm trước từng có một thế lực mạnh hơn cả Dương Hoa chúng ta tấn công Hồng Nhan Cốc..."
"Kết quả thế nào?".
"Toàn quân bị diệt... Hơn nữa, ngay cả phần trong của Hồng Nhan Cốc bọn họ cũng không tấn công vào được, tất cả đều chết ở lối vào".
"Vậy à?".
Lâm Chính nhíu chặt mày, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
"Tại sao tôi chưa từng nghe nói đến chuyện này?".
"Người đã chết hết, đương nhiên tin tức cũng không lan rộng. Hơn nữa Hồng Nhan Cốc nổi tiếng hung ác, người bình thường sao dám nhắc tới chứ? Nhưng ông Phong Thanh Vũ từng khẳng định chuyện này là thật. Những cao thủ của thế lực này gần như đã bị cơ quan trong Hồng Nhan Cốc giết chết gần một nửa lúc tiến vào, những người còn lại thì bị các cường giả của Hồng Nhan Cốc bao vây không khác gì gói bánh chưng. Rất nhiều người lựa chọn đầu hàng, nhưng Hồng Nhan Cốc không để ai sống sót..."
"Nếu đã vậy thì tại sao Phong tiền bối lại muốn thương lượng với đám sài lang hổ báo này chứ?", Lâm Chính thở dài nói.
"Chắc là ông ấy có tính toán riêng", Mã Hải đáp.
Lâm Chính trầm tư không nói gì.
Anh châm một điếu thuốc, đi tới trước cửa sổ sát đất, ngắm cảnh sắc của Giang Thành.
Một lúc lâu sau anh mới lên tiếng.
"Tôi sẽ vào Hồng Nhan Cốc trước, tìm hiểu rõ tất cả các cơ quan và ám cách của Hồng Nhan Cốc, điều tra thông tin về nó. Nhược điểm lớn nhất của chúng ta hiện giờ là biết quá ít về Hồng Nhan Cốc, nếu biết địch biết ta thì có thể đấu với nó một phen", Lâm Chính trầm giọng nói.
"Ặc... Chủ tịch Lâm định lẻn vào Hồng Nhan Cốc sao?".
"Sao vậy? Không được hả?".
"Được thì được, nhưng chắc là cậu phải giả nữ, dù sao Hồng Nhan Cốc cũng chỉ tuyển nữ thôi".
"Ơ... lẽ nào Hồng Nhan Cốc không có một người đàn ông nào sao?".
"Đương nhiên là không rồi, nếu không sao lại gọi là Hồng Nhan Cốc?".
"Vậy à... Thế thì phải nghĩ cách rồi".
"Chủ tịch Lâm, cậu vẫn quyết định đi sao?".
"Tôi không muốn cái đầu trong chiếc hộp tiếp theo... là của ông", Lâm Chính nhỏ giọng nói: "Huống hồ, tiền bối Phong Thanh Vũ vì tôi mà chết, dù thế nào tôi cũng phải đòi lại công bằng cho ông ấy".
Mã Hải không nói gì.
Đúng lúc này, một bóng dáng xuất hiện ở cửa phòng làm việc.
Là Lâm Nhược Nam.
Cô ta lớn tiếng nói.
"Chủ tịch Lâm, có tin gì của sư phụ tôi không?".
Nhưng vừa hỏi xong, cô ta đã nhìn thấy chiếc hộp máu me ở trên bàn làm việc.
Toàn thân Lâm Nhược Nam run rẩy, ánh mắt dại ra, lập cập đi tới trước chiếc hộp, mở to hai mắt nhìn cái đầu trong đó.
"Sư phụ!".
Tiếng gào khóc thê thảm vang lên.
Lâm Nhược Nam ôm lấy chiếc hộp khóc lóc thảm thiết, nước mắt giàn giụa.
Lâm Chính không nói gì, Mã Hải cũng đứng ở bên cạnh, lặng lẽ lau nước mắt.
"Chủ tịch Lâm! Là ai làm? Là ai? Là ai giết sư phụ tôi?", Lâm Nhược Nam hoàn hồn, đứng phắt dậy, túm lấy tay Lâm Chính hỏi dồn dập.
"Hồng Nhan Cốc", Lâm Chính bình tĩnh đáp.
"Tôi thề không đội trời chung với Hồng Nhan Cốc", Lâm Nhược Nam hét lên đầy đau khổ.
"Lâm Nhược Nam, với thực lực của cô, muốn trả thù chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày. Cô hãy ngoan ngoãn ở lại Dương Hoa nghe lời tôi đi, chuyện trả thù để tôi làm", Lâm Chính bình thản nói.
"Trả thù? Anh định trả thù thế nào?", ánh mắt Lâm Nhược Nam sáng như đuốc, hỏi.
Lâm Chính không nói gì.
Lâm Nhược Nam sửng sốt, bỗng dưng cô ta nghĩ ra gì đó, tức giận nói: "Sư phụ đã chết, lẽ nào anh vẫn còn đề phòng tôi sao? Tốt xấu gì tôi cũng là sư muội của anh!".
Lâm Chính có chút á khẩu.
Một lúc lâu sau anh mới lắc đầu đáp: "Hồng Nhan Cốc không đơn giản như cô nghĩ đâu, muốn trả thù thì phải có một kế hoạch thật kín kẽ. Tôi định lẻn vào Hồng Nhan Cốc để thăm dò một phen".
"Anh lẻn vào kiểu gì? Hồng Nhan Cốc chỉ tuyển nữ thôi!".
"Việc này...", Lâm Chính do dự.
Lâm Nhược Nam hừ mũi nói: "Hay là để tôi giúp cho".
Chương 1582: Đây là vệ sĩ của tôi
Trong một quán cà phê ở trung tâm thành phố Bắc Xương.
Lâm Nhược Nam ăn mặc xinh đẹp thoải mái, đang ngồi giữa quán uống cà phê.
Bên cạnh là một vệ sĩ mặc vest thẳng thớm.
Lâm Nhược Nam cử chỉ tao nhã, nhìn rất giống khuê các của nhà nào đó, cộng thêm cà phê cô ta uống là loại đắt nhất của quán, là cà phê kim cương giá 6000 tệ một cốc, nên rất nhiều người trong quán đều quay sang nhìn.
Một số thanh niên tự cảm thấy mình không tệ đã đứng lên, định đi tới làm quen, nhưng lại bị vệ sĩ bên cạnh Lâm Nhược Nam ngăn lại.
Lâm Nhược Nam lườm những người kia, tiếp tục uống cà phê.
Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra.
Mấy cô gái mặc áo khoác đen bước vào quán.
Lâm Nhược Nam bỗng trở nên căng thẳng.
Cô ta hít sâu hai hơi, cố ra vẻ bình tĩnh.
"Cô chính là Lâm Nhược Nam sao?".
Cô gái tóc dài dẫn đầu đi tới ngồi xuống, đồng thời lấy điện thoại ra, mở một tấm ảnh trong album, so sánh với Lâm Nhược Nam rồi mỉm cười nói: "Ngoài đời cô xinh hơn trong ảnh nhiều".
"Hừ, miệng lưỡi cô cũng ngọt đấy", Lâm Nhược Nam tỏ vẻ cao ngạo nói: "Mấy cô muốn uống gì thì cứ gọi, tôi mời".
"Cô Lâm, có gì chúng ta nói thẳng đi. Lần này tôi đến là muốn đưa cô về Hồng Nhan Cốc", cô gái nói thẳng.
"Về Hồng Nhan Cốc?".
"Tôi rất tò mò, chẳng phải cô đã bị Chủ tịch Lâm của Dương Hoa bắt rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở thành phố Bắc Xương?", cô gái mỉm cười hỏi.
"Tôi bị người của Dương Hoa bắt lúc nào?", Lâm Nhược Nam tỏ vẻ khó hiểu: "Cô nghe được tin này ở đâu vậy?".
"Có người nói cho chúng tôi biết".
"Vớ vẩn! Thứ nhất, tôi vẫn luôn đi du lịch! Thứ hai, tôi và Chủ tịch Lâm của Dương Hoa không có liên quan gì đến nhau hết! Vô duyên vô cớ, sao anh ta lại bắt tôi chứ? Đúng là nực cười!", Lâm Nhược Nam bực bội nói.
"Vậy sao? Thế thì chắc là người kia nói nhầm rồi, hoặc là chúng tôi nghe nhầm", cô gái mỉm cười, thầm nháy mắt với người bên cạnh.
Người kia gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra rồi rời khỏi quán cà phê.
"Chuyện này tạm gác đấy đã, cô Lâm, xin hỏi cô có sẵn lòng gia nhập Hồng Nhan Cốc của chúng tôi không?".
"Không", Lâm Nhược Nam đáp không chút do dự.
"Cô Lâm, nếu là người nhà cô yêu cầu thì sao?".
"Người nhà tôi..."
"Nghe nói cô ở nhà họ Lâm phạm lỗi, cái gọi là đi du lịch chắc là đang lánh nạn chứ gì?", cô gái cười hỏi.
"Việc này... việc này...", Lâm Nhược Nam hơi biến sắc, ăn nói cũng trở nên ấp úng.
"Cô Lâm, chúng tôi đã đạt được thỏa thuận với nhà họ Lâm, nếu cô bằng lòng gia nhập Hồng Nhan Cốc của chúng tôi, thì nhà họ Lâm sẽ không truy cứu lỗi lầm của cô nữa. Thiên phú và ngày sinh tháng đẻ của cô rất phù hợp với tiêu chuẩn tuyển chọn người mới của chúng tôi. Thế nào? Thử một phen chứ? Nếu cô bất mãn với Hồng Nhan Cốc chúng tôi thì có thể rời đi bất cứ lúc nào", cô gái lại cười nói.
Câu nói này quả thực khiến người ta không nghĩ ra lý do gì để từ chối.
"Có thể đi bất cứ lúc nào?", Lâm Nhược Nam ghé lại gần hơn, gấp gáp hỏi.
"Đương nhiên! Hồng Nhan Cốc chúng tôi sẽ không hạn chế tự do cá nhân", cô gái cười nói.
"Thế thì được".
"Nói vậy là cô Lâm đồng ý sao?".
"Đúng... à khoan đã, cô muốn tôi gia nhập Hồng Nhan Cốc cũng được, nhưng tôi có một điều kiện", Lâm Nhược Nam bỗng nói.
"Điều kiện gì?".
"Tôi muốn đưa vệ sĩ của tôi vào cùng", Lâm Nhược Nam chỉ vệ sĩ ở bên cạnh nói.
"Vệ sĩ?", cô gái sửng sốt, lúc này mới đánh giá người đàn ông đứng bên cạnh Lâm Nhược Nam.
Vóc dáng anh ta thẳng tắp, mặc vest đen, đeo kính râm, nhìn rất ngầu, nhìn khí tức thì thực lực không được coi là mạnh, chắc là cao hơn Lâm Nhược Nam chút...
"Cô Lâm, điều này hoàn toàn không cần thiết, cô vào Hồng Nhan Cốc thì hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề an toàn, mang theo vệ sĩ là thừa thãi. Huống hồ Hồng Nhan Cốc chúng tôi trước giờ chỉ tuyển nữ đệ tử, chưa bao giờ tuyển nam. Cô làm vậy chẳng phải là khiến chúng tôi khó xử sao?", cô gái nhún vai nói.
"Cô nói thế là sai rồi. Tôi chưa từng đến Hồng Nhan Cốc, làm sao biết ở đó có an toàn hay không? Tôi không thể hoàn toàn tin các cô được. Huống hồ cho dù an toàn thì thêm một vệ sĩ của tôi cũng có sao đâu? Cho dù anh ta không cần bảo vệ sự an toàn của tôi, thì cũng có thể phụ trách việc ăn ở của tôi, hầu hạ tôi".
"Hơn nữa, đúng là Hồng Nhan Cốc các cô không nhận đàn ông, nhưng tôi có bảo các cô nhận anh ta làm đệ tử đâu. Anh ta chỉ vào Hồng Nhan Cốc với tư cách là tùy tùng của tôi thôi mà".
Lâm Nhược Nam nói rất nghiêm túc.
"Việc này...", cô gái do dự.
"Nếu các cô không đồng ý thì tôi không đến Hồng Nhan Cốc nữa. Cho dù tôi chết ở ngoài cũng không gia nhập Hồng Nhan Cốc", Lâm Nhược Nam khoanh hai tay trước ngực, kiên quyết nói.
Cô gái nhíu chặt mày, nhìn Lâm Nhược Nam chằm chằm một lúc, cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp.
"Cô Lâm chờ một lát, tôi gọi điện thoại tới cốc hỏi xem sao đã".
"Đi nhanh về nhanh", Lâm Nhược Nam cầm tách cà phê lên uống.
Cô gái cầm điện thoại ra ngoài cửa.
"Tìm thấy Lâm Nhược Nam rồi, nhưng cô ta yêu cầu đưa một người đàn ông cùng vào cốc, nếu không đồng ý sẽ không gia nhập", cô gái trầm giọng nói với đầu bên kia.
"Mang theo đàn ông làm gì?".
"Nghe nói là phụ trách việc ăn ở của cô ta".
"Hồng Nhan Cốc là thánh địa, sao có thể để đàn ông làm vấy bẩn chứ? Không cho!".
"Nhưng đại nhân, Lâm Nhược Nam quả thực là một hạt giống rất tốt, hay là thế này đi... cứ để cô ta thử trước đã. Nếu cô ta thông qua lễ tẩy, thì chúng ta sẽ nghĩ cách xử lý người đàn ông kia, được không? Dù sao nếu Lâm Nhược Nam thông qua thử thách thì cũng mất hết trí nhớ, sao có thể nhận ra người đàn ông này chứ? Đến lúc đó cứ giết quách anh ta là xong".
"Vậy à... Được, vậy cứ làm theo lời cô nói đi".
"Vâng, đại nhân".
Chương 1583: Vào cốc
Khi cô gái quay lại, đúng lúc Lâm Nhược Nam uống hết cốc cà phê.
"Sao rồi?", Lâm Nhược Nam lười biếng hỏi.
"Không vấn đề gì, bên cốc đã đồng ý, cô có thể đưa vệ sĩ của cô vào Hồng Nhan Cốc".
"Thật sao? Tốt quá!", Lâm Nhược Nam tỏ vẻ vui mừng.
"Nếu đã nói chuyện xong thì đừng làm chậm trễ nữa, Lâm sư muội, chúng ta khởi hành ngay thôi", cô gái nói.
"Bây giờ sao?", Lâm Nhược Nam sửng sốt.
"Sao nào? Chẳng lẽ cô còn muốn trở về Yên Kinh gặp người nhà cô sao?", cô gái hỏi ngược lại.
"Ừm... tôi không có ý này... Thôi được rồi, chúng ta khởi hành luôn đi", Lâm Nhược Nam gật đầu.
Cả đám người xuất phát từ thành phố Bắc Xương, đến thẳng Hồng Nhan Cốc.
Hồng Nhan Cốc nằm ở phía Tây Nam Hoa Quốc, giáp với tỉnh Quế Vân.
Nơi này có rất nhiều dân tộc thiểu số, địa hình phức tạp, nhiều dãy núi trùng điệp, còn có mấy khu vực không có người ở.
Sau khi ngồi máy bay đến tỉnh Quế Vân, sẽ có xe riêng của Hồng Nhan Cốc đến đón.
Trên một chiếc xe con Bentley màu đỏ.
Lâm Nhược Nam thấp thỏm bất an nhìn ra ngoài cửa sổ, bàn tay mất tự chủ xoắn lấy góc áo, vô cùng căng thẳng.
Vệ sĩ của cô ta cũng chính là Lâm Chính, thì ngồi bất động bên cạnh như một pho tượng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
Cô gái trước đó ngồi ở ghế lái phụ.
Cô ta lấy một hộp thuốc lá ra, đưa một điếu cho Lâm Nhược Nam.
Lâm Nhược Nam chần chừ một lát, nhưng không cầm.
Cô gái kia tự châm thuốc.
"Lâm sư muội, hình như cô rất căng thẳng?".
"Có... có một chút..."
"Không cần căng thẳng quá đâu, các sư tỷ sư muội trong cốc đều rất tốt, các giảng sư cũng rất hiền hòa, tôi đảm bảo sau khi vào cốc cô sẽ thích nơi này".
"Vậy sao... Ha ha, thế thì tôi cũng mong chờ lắm", Lâm Nhược Nam gượng cười, cố gắng khiến bản thân thật tự nhiên, nhưng rất khó.
Dù sao cứ nghĩ đến việc có khả năng những người này là hung thủ giết hại sư phụ mình, là cô ta lại không thể kiềm chế bản thân.
"Đúng rồi Lâm sư muội, người này là ai thế? Tại sao cô nhất quyết đòi dẫn anh ta đi cùng?", đúng lúc này, cô gái lại lên tiếng, hỏi đúng vấn đề quan trọng.
Lâm Nhược Nam hơi sửng sốt, cười đáp: "Anh ta hả? Anh ta là vệ sĩ tôi mời về thôi. Lần này tôi có thể an toàn trốn khỏi nhà họ Lâm là nhờ anh ta đấy. Anh ta nhiều lần giúp tôi hóa nguy thành an, nên tôi rất tin tưởng anh ta. Có anh ta ở đây thì tôi không sợ gì hết, chỗ nào cũng dám đến".
"Hóa ra là vậy, anh ta là người của công ty bảo vệ à?".
"Đúng vậy, thuộc công ty bảo vệ Tinh Huy! Là binh vương mạnh nhất ở công ty này! Biệt danh Kỳ Lân! Tôi thuê anh ta mất không ít tiền đâu".
"Kỳ Lân?".
Cô gái quan sát kĩ Lâm Chính.
"Chào cô", Lâm Chính tháo kính ra, chìa tay với cô gái.
Khoảnh khắc anh bỏ kính ra, cô gái liền ngây người.
Cô ta trợn trừng hai mắt, nhìn Lâm Chính với vẻ mặt khó tin và si mê.
Đương nhiên lúc này Lâm Chính không sử dụng khuôn mặt trước đó, anh đã lợi dụng châm bạc để thay đổi diện mạo.
Nhưng dáng vẻ lúc này của anh đẹp trai hơn, tà mị hơn, kinh động lòng người hơn.
Nếu anh là con gái thì e là mức độ đẹp trai hiện giờ của anh phải gần đến cấp độ hồng nhan họa thủy.
Đây là Lâm Chính cố ý.
Dù sao Hồng Nhan Cốc cũng toàn con gái, có nhan sắc thì làm việc cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
"Sư tỷ, sư tỷ!".
Lâm Nhược Nam gọi mấy tiếng, cô gái vẫn chưa hoàn hồn.
Đúng lúc này, két...
Chiếc xe đang đi bỗng phanh gấp, mới khiến cô gái tỉnh táo lại.
"Có chuyện gì vậy?".
Cô gái tức giận quát nữ tài xế ở ghế lái.
"Em xin lỗi, sư tỷ, em có chút thất thần, em xin lỗi...", nữ tài xế vội xin lỗi, khóe mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía khuôn mặt Lâm Chính trong gương chiếu hậu.
Hiển nhiên cô ta thất thần cũng là có nguyên nhân.
Cô gái trừng mắt nhìn cô ta, sau đó hít sâu hai hơi, bắt tay với Lâm Chính, cố ra vẻ bình tĩnh nói: "Thảo nào Lâm sư muội yêu cầu đưa anh vào cốc cùng, bây giờ xem ra, anh quả nhiên không đơn giản".
"Cô quá khen rồi".
"Nghe đây, nếu anh vào cốc thì phải đeo kính cho tôi, không được tháo ra, rõ chưa?", cô gái lạnh lùng nói.
Cô ta không muốn các đồng môn của Hồng Nhan Cốc bị tên yêu nghiệt này làm cho điên đảo.
"Cô yên tâm".
"Sư tỷ, đến rồi".
Đúng lúc này, tốc độ chiếc xe chậm hẳn lại, nữ tài xế ngoảnh sang nói.
Trong lòng Lâm Chính và Lâm Nhược Nam thầm kinh ngạc, nhìn về phía trước, mới phát hiện xe dừng trước một vùng đồng bằng...
"Nơi này chính là Hồng Nhan Cốc sao? Sao không nhìn thấy hẻm núi đâu?", Lâm Nhược Nam tò mò hỏi.
"Đây đã là địa giới của Hồng Nhan Cốc, bắt đầu từ đây, bất cứ người nào đặt chân vào địa giới của Hồng Nhan Cốc, dù chỉ là một con kiến hay một con ruồi, thì cũng bị người của Hồng Nhan Cốc giám sát".
Cô gái nói rồi xuống xe, lấy một lệnh bài trong túi áo ra, đưa lên đỉnh đầu lắc qua lắc lại.
Lát sau, một giọng nữ bình thản vang lên.
"Thông qua!".
"Cảm ơn các sư tỷ".
Cô gái cách không ôm quyền, rồi lại chui vào trong xe.
Chiếc xe khởi động.
Lái thêm nửa tiếng nữa, cuối cùng xe dừng ở trước một cửa cốc ở tận cùng của đồng bằng.
Đã đến Hồng Nhan Cốc!
Chương 1584: Nước đoạt mạng
Bọn họ vừa xuống xe đã có một cô gái mặc váy liền màu hồng đi tới.
"Sư tỷ", nữ đệ tử cung kính chào.
"Ừ, đưa ngay sư muội Lâm Nhược Nam đến đầm thánh làm lễ tẩy", cô gái nói.
"Vâng, Lâm sư muội, mời đi bên này".
"Ừm".
Lâm Nhược Nam lập tức đi theo nữ đệ tử kia vào trong.
Lâm Chính cũng đi cùng.
Nữ đệ tử kia lập tức ngăn anh lại, quở mắng.
"Nghiêm cấm đàn ông vào Hồng Nhan Cốc!".
Lâm Chính hơi nhíu mày, nhìn về phía cô gái kia.
"Cho anh ta vào đi, các giảng sư đã đồng ý rồi, anh ta vào cùng Lâm sư muội", cô gái nói.
"Sư tỷ, việc này..."
"Không sao đâu, chỉ là thí luyện cùng Lâm sư muội, thí luyện kết thúc, trong cốc sẽ có sắp xếp", cô gái nhỏ giọng nói, đồng thời nháy mắt với nữ đệ tử kia.
Hình như nữ đệ tử hiểu ra gì đó, không nói gì nữa.
Mấy người tiến vào, đi men theo con đường nhỏ hẹp.
Trong Hồng Nhan Cốc chim hót hoa thơm, vách cốc hai bên treo không ít đồ trang trí đẹp đẽ.
Dù sao cũng là nơi con gái sinh sống, nơi này ngăn nắp chỉnh tề, cho dù là một cành hoa ngọn cỏ cũng được nuôi trồng cắt tỉa rất cẩn thận.
Đi vào hơn 10 phút thì thấy hai lối rẽ, một lối là đi lên trên, tiến về phía một ngọn núi thấp bên cạnh Hồng Nhan Cốc.
Mấy người đi vào ngọn núi thấp, có thể thấy lưng chừng núi có một suối nước nóng tự nhiên.
Xung quanh suối nước nóng có không ít người của Hồng Nhan Cốc.
Ánh mắt bọn họ đanh lại, vẻ mặt nghiêm túc.
Nữ đệ tử đưa Lâm Chính và Lâm Nhược Nam đến trước suối nước nóng này rồi nói: "Hai người hãy đợi ở đây đi".
"Được".
Lâm Nhược Nam gật đầu.
Lâm Chính nhìn ngó xung quanh, quan sát mọi thứ của Hồng Nhan Cốc.
Dọc đường đi, anh không nhìn thấy bất cứ dấu vết nào của cơ quan.
Nếu những thông tin Mã Hải nghe được từ Phong Thanh Vũ là thật, thì các cơ quan ở cổng Hồng Nhan Cốc được giấu ở đâu?
Ở nơi chim hót hoa thơm như thế ngoại đào nguyên này thực sự ẩn chứa vô số sát cơ sao?
Đúng lúc Lâm Chính đang suy tư, thì tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Sau đó liền thấy nữ đệ tử trước đó dẫn một đám thiếu nữ đi về phía suối nước nóng này.
Các cô gái này ai nấy tỏ vẻ kích động, vui mừng náo nhiệt, vừa đi vừa ríu rít chuyện trò gì đó.
Lâm Nhược Nam có chút bất ngờ.
Lâm Chính liếc mắt nhìn những cô gái này, phát hiện quần áo trên người bọn họ đều cực kỳ xa hoa, rõ ràng là có xuất thân không hề tầm thường.
“Bọn họ là ai vậy?”, Lâm Nhược Nam không nhịn được hỏi.
“Bọn họ là các chị em chuẩn bị gia nhập Hồng Nhan Cốc như Lâm sư muội, mong cô đừng để ý”, nữ đệ tử cười đáp.
“Ồ… năm nào Hồng Nhan Cốc các cô cũng tuyển nhiều người như vậy sao?”.
“Không phải hàng năm, là hàng tuần”.
“Hàng… hàng tuần? Vậy thì Hồng Nhan Cốc phải có bao nhiêu người chứ?”, Lâm Nhược Nam trợn mắt há mồm nói.
Mọi người vây quanh suối nước nóng, ai nấy đều tỏ vẻ khó hiểu như Lâm Nhược Nam.
Bọn họ không biết tiếp theo phải làm gì.
Nhưng điều khiến bọn họ bàn tán xôn xao hơn cả là Lâm Chính ở bên cạnh Lâm Nhược Nam.
“Sao lại có đàn ông vậy?”.
“Chẳng phải Hồng Nhan Cốc không nhận đàn ông sao? Người này làm gì thế?”.
“Nhưng anh ta đẹp trai thật đấy! Tôi thực sự rất muốn nhìn dáng vẻ của anh ta sau khi bỏ kính ra, chắc chắn là không tệ”.
Mấy cô gái đỏ bừng mặt, lén nhìn Lâm Chính.
Đúng lúc này, một cô gái mặc quần áo màu vàng đi vào khu vực suối nước nóng, sau đó lặng lẽ ngồi xuống một chiếc ghế ở phía trước suối, nhắm mắt dưỡng thần.
“Hoa Huyền?”.
Lâm Chính nhận ra cô gái này.
Nhưng không biết cô ta đang làm gì.
Cùng lúc đó, lại có một tốp đệ tử Hồng Nhan Cốc đi tới.
Dẫn đầu là một cô gái tóc ngắn, cô ta vỗ tay nói: “Được rồi, các sư muội hãy yên lặng nào! Yên lặng!”.
Mọi người lập tức ngừng nói, nhưng sự háo hức trong ánh mắt thì không thể che giấu.
“Chào các sư muội, tôi tên là Triệu Nguyệt! Chắc hẳn đây là lần đầu các cô gặp tôi, bây giờ tôi sẽ phụ trách việc kiểm tra các cô. Người nào thông qua bài kiểm tra thì mới có thể chính thức gia nhập vào Hồng Nhan Cốc của chúng tôi”, Triệu Nguyệt nói.
“Triệu Nguyệt sư tỷ, bọn em sẽ cố gắng!”.
“Em nhất định có thể thông qua bài kiểm tra!”.
Mọi người nhao nhao nói.
“Các cô đều đến từ các thế gia, mỗi người đều có những điều kiện được trời xanh ưu ái. Hồng Nhan Cốc chúng tôi lựa chọn các cô đến đây cũng chính vì các cô phù hợp với tiêu chuẩn kiểm tra, nên tôi tin chắc hẳn các cô đều có thể thông qua”, Triệu Nguyệt nheo mắt cười nói: “Được rồi, bây giờ sẽ bắt đầu bài kiểm tra, mời các cô xếp hàng ngay ngắn, lần lượt tiến vào suối nước nóng này, đi từ đầu Nam sang đầu Bắc. Người nào có thể thuận lợi đi qua thì sẽ trở thành đệ tử chính thức của Hồng Nhan Cốc chúng tôi”.
“Chỉ đơn giản vậy sao?”.
Mọi người đều cảm thấy khó tin.
“Đúng vậy, chỉ đơn giản thế thôi! Các cô có thể bắt đầu được rồi!”, Triệu Nguyệt cười đáp.
Các cô gái này nghe thấy thế, lập tức trở nên hăng máu.
Bọn họ còn tưởng là bài kiểm tra khó nhằn đến mức nào chứ!
Một cô gái dẫn đầu không chút do dự, nhảy thẳng vào suối nước nóng, lội nước tiến về phía trước.
Cô ta nhanh chóng đi được gần năm sáu mét.
Những người ở trên bờ đều nở nụ cười.
Việc đơn giản như vậy mà có thể coi là bài kiểm tra sao?
Hồng Nhan Cốc này cũng biết đùa quá đấy!
Trong lòng ai cũng thầm nghĩ như vậy.
Nhưng Lâm Chính lại cảm thấy không đúng lắm.
Anh nhìn chằm chằm nước trong suối nước nóng, cảm thấy kỳ lạ chỗ nào đó, rồi lại nhìn cô gái kia, trái tim bỗng vọt lên tận cổ họng.
“Hồng Nhan Cốc này thật là vô vị! Bài kiểm tra vớ vẩn gì thế này? Đúng là lãng phí thời gian!”, Lâm Nhược Nam than thở.
“Không ổn”, Lâm Chính nhỏ giọng kêu lên.
“Không ổn chỗ nào?”, Lâm Nhược Nam ngoảnh sang hỏi.
Lâm Chính không nói gì.
Lâm Nhược Nam chu môi, cũng chẳng buồn hỏi nữa.
Nhưng khi cô ta quay lại nhìn về phía cô gái trong suối nước nóng, mới phát hiện cô ta đã dừng giữa suối, không đi tiếp nữa.
“Sao vậy?”.
“Này, sao cô không đi tiếp nữa?”.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”.
“Lẽ nào chân cô bị chuột rút à?”.
Các cô gái trên bờ nhao nhao nói.
Nhưng… cô gái dưới suối nước nóng vẫn làm thinh, giữ nguyên tư thế, không hề động đậy.
Một cơn gió thổi qua, cơ thể cô gái bỗng nhiên nghiêng ngả, sau đó ùm một tiếng, ngã vào suối nước nóng, chậm rãi nổi lên.
Đã chết!
“A!”.
Tất cả các cô gái đều hét lên ầm ĩ.
Lâm Nhược Nam trợn tròn hai mắt, chứng kiến cảnh tượng này với vẻ khó tin.
“Hóa ra là vậy, hóa ra là vậy”.
Sắc mặt Lâm Chính cũng trở nên lạnh lẽo.
“Lâm sư huynh, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Cô gái kia bị làm sao thế?”, Lâm Nhược Nam sợ đến mức suýt khóc, vội vàng hỏi.
“Suối nước nóng này là nước đoạt mạng! Đừng xuống dưới đó, nếu không… chết là cái chắc!”, Lâm Chính khàn giọng nói.
Chương 1585: Địa ngục trần gian
“Nước đoạt mạng?”.
Lâm Nhược Nam trố mắt ra, vừa nãy cô ta nghe nữ đệ tử kia của Hồng Nhan Cốc nói đây là nước thánh mà.
“Lẽ nào trong nước này có độc?”.
“Trong nước không có độc, nhưng có thứ còn đáng sợ hơn cả độc. Nói thẳng ra nước này gây ăn mòn rất nghiêm trọng đối với cơ thể người”, Lâm Chính trầm giọng nói.
“Giống như axit sulfuric sao?”.
“Không phải, nó sẽ không làm tổn thương bên ngoài cơ thể, nhưng một loại vật chất nào đó ở trong nước có thể thẩm thấu qua da, xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng. Loại vật chất này không phải là thuốc độc, nhưng còn đáng sợ hơn cả thuốc độc, bởi vì nó sẽ cưỡng chế thay đổi một số cấu tạo chức năng trong cơ thể người, ví dụ như gân mạch, mạch máu, hoặc lục phủ ngũ tạng. Giờ nói hai mạch Nhâm Đốc đi, nó sẽ đột ngột khai mở hết ra, và cả đan điền nữa, nó cũng sẽ đột ngột ngưng kết. Nếu là người có thiên phú dị bẩm thì đột ngột khai mở hai mạch Nhâm Đốc hay ngưng kết đan điền sẽ không bị ảnh hưởng. Nhưng nếu là người bình thường thì mạch máu cả người sẽ bị vỡ, lục phủ ngũ tạng vỡ nát mà chết”.
Lâm Nhược Nam cảm thấy da đầu tê dại, sợ đến mức hồn vía lên mây.
Cuối cùng cô ta cũng nghe hiểu ý của Lâm Chính.
Tại sao phải đi qua nước ở hồ thánh này mới được coi là đệ tử của Hồng Nhan Cốc? Đó là vì chỉ có những người đi qua nước này mà vẫn còn sống mới được coi là con cưng của trời mà Hồng Nhan Cốc cần.
Những người không thông qua tức là tư chất không đạt tiêu chuẩn, không thể đả thông hai mạch Nhâm Đốc, không thể ngưng kết đan điền, không thể trở thành thiên tài.
Loại người này thì Hồng Nhan Cốc không cần, nên chết cũng được.
Sau khi cô gái kia chết, các đệ tử Hồng Nhan Cốc ở bên cạnh lập tức nhanh nhẹn xuống nước khiêng thi thể đi.
Những người trên bờ mở to hai mắt nhìn, ai nấy đều sợ đến mức không thốt nên lời.
“Mọi người đừng lo, sư muội vừa rồi chỉ bị ngất thôi, cô ấy chưa chết! Người tiếp theo!”, Triệu Nguyệt lớn tiếng nói.
“Chưa chết sao? Nhưng… rõ ràng tôi không cảm nhận được hơi thở của cô ấy nữa mà”, có người tái mặt nói.
Những người còn lại đều im lặng, cũng không ai dám xuống nước nữa.
“Các cô làm gì thế hả?”, Triệu Nguyệt tức giận quát: “Tôi nói cho các cô biết, đây là nước thánh của Hồng Nhan Cốc chúng tôi, tên là nước Thoát Thai Hoán Cốt. Chỉ cần các cô có thể thông qua thử thách của nước thánh này, an toàn đi từ đầu Nam sang đầu Bắc, thì các cô không những có thể thuận lợi trở thành đệ tử chính thức của Hồng Nhan Cốc, mà còn được thay da đổi thịt, tăng cường thiên phú! Nước thánh này không phải người bình thường có thể ngâm đâu!”.
“Việc này…”, có người do dự.
“Sao nào? Lẽ nào các cô không tin tôi sao? Hay là các cô không tự tin về bản thân mình?”, Triệu Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng.
“Sư tỷ, vị sư muội vừa rồi thực sự chỉ bị ngất thôi sao?”.
“Tôi có thể lừa cô được sao?”.
“Vậy… vậy được rồi, để tôi thử…”
Lại một cô gái khá bạo gan do dự một lát rồi lựa chọn xuống nước.
Những người còn lại nhìn cô ta chằm chằm.
Cô gái có vẻ rất lo lắng, nhưng cũng có suy nghĩ riêng.
Cô ta vừa xuống nước liền cắn răng, nhắm mắt xông về phía đầu Bắc.
Tốc độ rất nhanh, cộng thêm cô gái cũng là con nhà võ, có chút thân thủ, nên chẳng mấy chốc đã chạy đến giữa hồ nước thánh.
Nhưng đúng lúc này.
“A!”.
Cô gái bỗng hét lên thảm thiết, sau đó ngã nhào vào hồ nước.
“Hả?”.
Mọi người đều giật nảy mình.
Cô gái kia gần như không đứng lên nổi, hai tay cố gắng quờ quạng trong hồ nước, hét lên thảm thiết.
“Cứu tôi với! Cứu tôi với! Tôi… tôi đau quá! Tôi đau chết mất!”.
“Sư tỷ! Các vị sư tỷ, mau cứu tôi lên với!”.
“Tôi không muốn ngâm thứ nước quái quỷ này nữa!”.
“Mau cứu tôi lên với, tôi chết mất!”.
“Cứu… tôi…”
Cô gái la hét ầm ĩ, tiếng nào tiếng nấy thấu cả trời xanh.
Nhưng… các đệ tử Hồng Nhan Cốc ở hai bên sắc mặt lạnh tanh, dường như không nghe thấy tiếng kêu cứu của cô ta.
Cô gái vô cùng tuyệt vọng, tiếng kêu la tiếng giãy giụa cũng yếu đi nhiều.
Khác với cô gái trước đó, sắc mặt cô gái này đỏ bừng, thậm chí còn bị thất khiếu chảy máu, nhìn rất đáng sợ, nước trong đầm cũng bị nhuộm đỏ…
“Sư tỷ! Hình như cô ấy không ổn rồi, mau vớt cô ấy lên đi!”, có người không nhịn được nữa, lập tức lên tiếng.
“Câm miệng!”, Triệu Nguyệt quát: “Bên cạnh hồ thánh, nghiêm cấm làm ồn! Ai còn dám ồn ào sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc!”.
Các cô gái kia nghe thấy thế đều tái mét mặt, không dám nói gì nữa.
Khoảng ba bốn giây sau, hồ nước liền trở nên yên tĩnh.
Cô gái kia đã ngừng giãy giụa, cũng ngừng la hét, cả người nổi lên mặt hồ, không còn động tĩnh gì.
Hôn mê rồi sao?
Sao có thể chứ?
Giờ phút này, dù là ai cũng biết rõ cô gái kia không hề bị hôn mê! Cô ta… đã chết!
Ào!
Đệ tử Hồng Nhan Cốc ở hai bên bờ vớt thi thể cô gái lên.
Triệu Nguyệt lại hét: “Người tiếp theo!”.
Nghe thấy ba từ này, tất cả các cô gái đều bất giác lùi lại.
Còn ai dám bước lên chứ?
Nhưng bọn họ vừa lùi lại, mấy người đằng sau bỗng rút kiếm ra, dí vào lưng bọn họ.
“A? Đây…”, các cô gái kinh hãi.
“Các cô đã đến đây thì không còn lựa chọn nào đâu! Hoặc là xuống nước Thoát Thai Hoán Cốt, hoặc là làm theo quy định của Hồng Nhan Cốc, xử tử các cô, các cô… tự chọn đi”, Triệu Nguyệt mỉm cười nói.