Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 991: So giá

Lâm Chính không ngờ cô ta lại kích động như thế. Anh cũng không hề né tránh thế nên cả ly rượu đều bị hất cả vào ngực. Toàn bộ vùng ngực anh ướt đẫm…Có không ít quan khách quay qua nhìn.

Tô Nhu đứng bật dậy với vẻ mặt kinh hoàng.

“Chết tiệt! Anh tưởng mình là ai mà dám cứng mồm với tôi? Anh có biết bộ đồ của tôi tới từ đâu không? Đây là bộ dạ hội màu đen phiên bản giới hạn của thương hiệu Tây Phi. Một bộ 200 nghìn tệ. Giờ anh làm bẩn đồ của tôi, hôm nay anh không đền thì đừng mong sống yên ổn! Chết tiệt”, cô gái tức lắm, cứ thế chửi thẳng mặt Lâm Chính.

Quan khách nghe thấy vậy thì đều vểnh tai lên hóng drama. Tô Nhu bàng hoàng. Một bộ 200 nghìn tệ sao. Điên thật rồi? Đồ gì mà đắt vậy?

Tô Nhu vốn còn đang giận lắm vì nghĩ cô gái này gây sự. Thế nhưng khi nghe cô ta nói giá thì cô lập tức nín thở. 200 nghìn tệ không phải là một con số nhỏ. Cô vội vàng bước lên: “Cô đừng nóng! Bộ quần áo này, tôi sẽ tìm cách giặt sạch cho cô”.

“Giặt sạch? Giặt sạch kiểu gì? Lẽ nào cô định nhét vào máy giặt à? Chất liệu làm bộ trang phục này không phải đổ thông thường, mỗi lần giặt sẽ khiến màu bị thay đổi. Cho dù có giặt khô cũng sẽ ảnh hưởng đến bề mặt của lớp vải. Không có lớp bề mặt đó thì giá trị của nó sẽ bị giảm xuống. Vậy thì bộ trang phục này sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Cô nói có thể giặt được phải không? Vậy được, cô hồi phục lại nó như ban đầu cho tôi thì tôi sẽ không truy cứu nữa”.

Tô Nhu giật mình, biết là chuyện này khó giải quyết nên đành phải cúi đầu hỏi: “Cô gái, theo như cô nói thì cô thấy cần phải đền bao nhiêu tiền?”

“200 nghìn tệ”, cô gái cười lạnh.

“200 nghìn tệ? Cô gái, chúng tôi có làm hỏng bộ đồ của cô đâu!”

“Nó đã mất đi giá trị ban đầu rồi nên tôi không thích nữa. Các người bồi thường 200 nghìn tệ, tôi đưa bộ này cho các người".

Cô gái hừ giọng: “Hừ? Lẽ nào định đưa 20, 30 nghìn tệ cho xong chuyện sao? Cô tưởng tôi là ai?”

“Cô gái, cô…có phải là hơi quá đáng không?”, Tô Nhu có phần tức giận.

“Cô nói cái gì? Dám nói tôi quá đáng sao?”, cô gái gân cổ lên chửi: “Cô tưởng ai cũng nghèo rớt như các người à? Bà đây còn phải làm quá sao? Bà đây mua một bộ đã 200 nghìn tệ mà cô tưởng bộ trên người cô mặc có thể so sánh được à? Sao cô không tự soi lại mình đi".

“Cô gái, nhưng chúng tôi đã xin lỗi rồi. Hơn nữa, tôi cũng định bồi thường nhưng có điều yêu cầu của cô quá đáng quá. Đền toàn bộ là điều không thể. Dù sao thì tôi cũng không thể xác định được chính xác giá trị của bộ đồ này mà”, Tô Nhu nghiến răng.

“Vậy tức là cô không chịu đền đúng không?”, cô gái tức run.

Bỗng nhiên cô ta đột nhiên chộp lấy con dao trên bàn, kéo váy của Tô Nhu và cứa một đường.

Roẹt! Tiếng vải rách vang lên. Chiếc váy của Tô Nhu bị mất một mảng. Phần đùi của cô bị lộ ra ngoài.

Mặc dù vải không bị rách nhiều nhưng chiếc váy đã không còn hoàn chỉnh nữa và mất đi sự thẩm mỹ vốn có của nó.

“Cô…”, Tô Nhu bàng hoàng.

“Không phải cô nói làm hỏng bao nhiêu thì bồi thường bấy nhiêu sao? Đồ bán ngoài đường như cô, tôi làm rách một mảng thì cũng không phải đền bao nhiêu đâu nhỉ? Một miếng vải 10 tệ, đủ không?”

Cô gái cười chế nhạo, sau đó lấy ra một tờ tiền vứt xuống đất.

“Tôi lại không có 10 tệ, cô trả lại tôi 90 tệ đi nhé”.

“Ha ha ha!”, quan khách xung quanh cũng bật cười. Đây rõ ràng là sỉ nhục trắng trợn mà.

Đôi mắt Cư Chí Cường ánh lên vẻ ý vị, thế nhưng anh ta vẫn khuyên cô gái không nên làm gì quá đáng.

Mục đích của bọn họ là chèn ép Tô Nhu, để vạch trần bộ mặt thật của cô và Lâm Chính.

Bọn họ thấy, Tô Nhu và Lâm Chính tỏ ra hòa hợp là vì không có cơ hội nào cho Tô Nhu trở mặt mà thôi.

Nếu có thể tạo ra một cơ hội cho Tô Nhu, để cả thế giới biết được sự bất tài của Lâm Chính thì khi đó Tô Nhu mà muốn rời bỏ anh, cũng sẽ không ai trách móc được cô hết.

Tới khi đó, Tô Nhu ngả về phía chủ tịch Lâm thì bọn họ cũng được coi là có công. Cư Chí Cường định là sẽ như vậy.

Có điều…Có vẻ như cô gái đi cùng anh ta đã bốc hỏa thật sự. Hành động của cô ta đã nằm ngoài sức tưởng tượng và dự liệu của Cư Chí Cường.

Tô Nhu siết chặt nắm đấm, mặt đỏ linh căng. Cô gái này đang lăng mạ cô.

“Cô quá đáng rồi đấy”, Tô Nhu nghiến răng.

“Nếu cô cảm thấy không hài lòng thì chúng ta có thể báo cảnh sát xử lý. Tôi sẽ đền trang phục của cô, nhưng trang phục của tôi, cô đền nổi không?”, cô gái kia cười khẩy.

“Được! Vậy thì báo cảnh sát đi. Tôi không tin cảnh sát bắt tôi đền 200 nghìn tệ”, Tô Nhu tức giận.

Cô cũng cảm thấy cây ngay thì không sợ chết đứng. Mở miệng ra là đòi 200 nghìn tệ, cô gái này rõ ràng là đang bắt nạt người khác mà. Dù bộ trang phục của cô ta giặt một lần có mất giá thì cũng không tới từng đó tiền.

Tuy nhiên dù không phải đền 200 nghìn tệ thì cũng phải đền tới 70 ,80 nghìn tệ mất. Tô Nhu thở dài, cảm thấy bất lực. Cô càng bất lực hơn khi bộ đồ của mình cũng bị làm hỏng. Mặc dù đó là bộ đồ do Lâm Chính tặng, không đáng giá bao nhiêu nhưng cô rất thích.

Thật đáng tiếc…Tô Nhu hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại ra định báo cảnh sát. Lúc này có tiếng cười hào sảng vang lên.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Đang yên đang lành mà sao phải gọi cảnh sát thế?”, dứt lời, một nhóm người đi về phía Lâm Chính và Tô Nhu…
Chương 992: Cô là cái thá gì

Nhóm người đi tới ai nấy quần áo lộng lẫy, khí chất cao quý, kiểu cách xa hoa.

Chỉ riêng trang phục đã biết không phải người tầm thường.

Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên hơi béo, trên mặt nở nụ cười hiền từ.

Người đàn ông cầm ly rượu, cổ tay đeo đồng hồ Rolex khảm kim cương, mặc Âu phục đen bóng. Nhìn cách ăn mặc có cảm giác như nhà giàu mới nổi, nhưng nhìn kỹ lại thì cảm thấy toàn thân người này đều tràn đầy nội hàm.

Sau lưng ông ta là một ông lão mặc áo thời Đường, còn có một quý bà mặc sườn xám màu đỏ lửa.

Hễ là người có mắt nhìn đều có thể nhìn ra đây toàn là nhân vật nổi tiếng trong nước.

Còn người đàn ông trung niên đi ở trước nhất chính là ông trùm thương mại Tây Cảng!

Nhậm Quy!

“Ông Nhậm đến rồi!”.

Không ít khách khứa kinh ngạc kêu lên.

“Chào ông Nhậm!”.

“Ông Nhậm!”.

“Ông Nhậm, chào ông!”.

Bọn họ đồng loạt chào hỏi.

Người đến liên tục gật đầu, mỉm cười đáp lại.

“Ông Nhậm?”, Tô Nhu cũng không khỏi ngạc nhiên.

Cô đến đây rồi mới biết bữa tiệc này là Nhậm Quy, ông trùm thương mại nổi tiếng trong nước tổ chức.

Lúc trước, thỉnh thoảng cô nhìn thấy hình ảnh Nhậm Quy trên tivi, ông ta là ông trùm nắm quyền uy lâu năm của giới kinh doanh trong nước, địa vị không tầm thường.

Tô Nhu biết Nhậm Quy không phải người Giang Thành.

Ông ta tổ chức tiệc ở đây, còn đặc biệt mời Trương Tinh Vũ mẹ cô, e là có mục đích khác… đó là muốn leo lên cây đại thụ Dương Hoa…

“Ông Nhậm, ông đến thật đúng lúc, ông mà còn không đến thì sẽ xảy ra chuyện đấy”, Cư Chí Cường tiến tới, cười gượng.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hôm nay là ngày vui, sao lại tranh cãi làm mất hòa khí như vậy?”, Nhậm Quy cười hỏi.

“Haizz, chỉ là chút hiểu lầm, chút hiểu lầm nhỏ mà thôi!”.

Cư Chí Cường cười đáp.

Khách khứa ở xung quanh kể lại chuyện đã xảy ra.

“Ồ, là thế à, tôi còn tưởng là chuyện gì lớn, chỉ là chút chuyện vặt vãnh này thôi? Thế thì chẳng có gì to tát! Mọi người bắt tay làm hòa, cùng uống ly rượu không phải được rồi sao? Đây là tiệc tôi tổ chức, nếu gọi cảnh sát tới, tôi sẽ mất hết mặt mũi mất. Cô Tô, cô Trần, nể mặt tôi đi, chúng ta chuyện lớn hóa nhỏ, có được không?”, Nhậm Quy cười ha ha, nói.

“Cá nhân tôi cũng nghĩ như vậy! Cô ta thiệt hại bao nhiêu, tôi phải đền bao nhiêu thì sẽ đền bấy nhiêu. Nhưng cô ta mở miệng là hai trăm nghìn tệ, tôi không thể chấp nhận!”, Tô Nhu nói.

Ông trùm Nhậm Quy là một nhân vật thuộc tầng lớp như Cư Nam An, ngay cả Cư Chí Cường cũng phải nể mặt mấy phần, một doanh nghiệp nhỏ như Tô Nhu sao dám đắc tội?

Cho nên, dù cô có bất mãn thế nào cũng không thể không đồng ý.

Cô gái kia cũng như vậy.

“Ông chủ Nhậm đã lên tiếng rồi thì đương nhiên tôi không có ý kiến, nhưng con nhỏ này và chồng cô ta phải đền theo giá tiền cho tôi! Hai trăm nghìn tệ không được thiếu một đồng!”, cô ta hậm hực nói.

“Cụ thể đền bao nhiêu không phải cô nói là được”, Tô Nhu lạnh nhạt nói.

“Không phải tôi nói là được, chẳng lẽ cô nói thì được? Cô nghĩ cô là ai?”, cô ta tức giận nói.

“Cô…”, Tô Nhu giận mà không thể phát tiết.

Đúng lúc này, Nhậm Quy kịp thời lên tiếng.

“Ôi ôi, sao lại cãi nhau nữa rồi? Mọi người bình tĩnh nói chuyện đi. Thật ra các cô không cần lo chuyện này, việc các cô phải bồi thường bao nhiêu tiền cho bộ lễ phục của người kia, tôi đã có cách giải quyết rồi!”.

Lời này vừa nói ra, mọi người đều nhìn về phía ông ta.

Tô Nhu, Lâm Chính, bạn gái của Cư Chí Cường không khỏi nhìn chằm chằm Nhậm Quy.

“Ông Nhậm có cách giải quyết gì thỏa đáng sao?”, Cư Chí Cường hỏi.

“Đương nhiên có, chỉ cần mời một người có uy tín giám định giá trị của bộ lễ phục trên người hai người họ, sau đó tính toán tình trạng thiệt hại của bộ lễ phục, nên đền bao nhiêu thì đền bấy nhiêu, hai cô có ý kiến gì không?”, Nhậm Quy cười nói.

“Đương nhiên tôi không có ý kiến”, cô gái nheo mắt lại, nói.

Sắc mặt Tô Nhu vô cùng khó coi, do dự một lúc cũng chỉ đành khẽ giọng nói: “Không có ý kiến”.

Mặc dù lễ phục trên người cô chỉ có mấy nghìn tệ, đối với người bình thường mà nói cũng đã rất đắt giá, nhưng ở trường hợp này, lễ phục mấy nghìn tệ của cô hoàn toàn chẳng khác gì hàng chợ.

Huống hồ, lễ phục của cô không phải hàng hiệu, chưa ai từng thấy qua, lỡ như bị xem là hàng chợ, Tô Nhu cũng khó mà giải thích.

Tô Nhu không phải người ưa sĩ diện.

Nhưng dù gì cô cũng là người làm ăn.

Người làm ăn rất chú trọng bề ngoài, phải lịch thiệp, nếu không, sao người ta đồng ý hợp tác?

Nếu bị cho là mặc đồ hàng chợ đến tham gia bữa tiệc thế này, chẳng phải cô sẽ bẽ mặt trước đám đông, trở thành trò cười hay sao?

Đến lúc đó cả Giang Thành sẽ lan truyền nó như chuyện cười, làm sao cô có thể làm ăn ở Giang Thành này nữa?

Vẻ mặt Tô Nhu mất tự nhiên, nhưng lúc này cô cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn…

Lâm Chính vốn muốn nói gì đó, nhưng Tô Nhu vội kéo anh lại.

Cô không muốn để sự việc nghiêm trọng hơn nữa.

“Ông Nhậm, ông muốn nhờ ai xác định số tiền mà chúng tôi phải bồi thường?”, Tô Nhu nhỏ giọng hỏi.

“Cô Thường Phương, chắc cô đã nghe tới cô ấy nhỉ? Để cô ấy xử lý việc này được không?”, Nhậm Quy mỉm cười nói.

Ông ta dứt lời, một phụ nữ đeo kính viền đỏ, ăn mặc rất thời thượng đi ra khỏi đám đông.

“Quao!”.

Người ở đây lập tức xôn xao.

“Thường Phương cũng đến đây rồi sao?”.

“Trời ạ, sao trước đó tôi không thấy cô ấy?”.

“Cô ấy vừa mới tới phải không?”.

“Nếu cô Thường Phương giám định, tôi nghĩ chắc bọn họ sẽ không còn lời nào để nói”.

Vô số khách khứa kinh ngạc kêu lên.

Tô Nhu cũng rất ngạc nhiên.

Cô không ngờ nữ hoàng của giới thời trang thời thượng trong nước… cũng xuất hiện trong bữa tiệc này!
Chương 993: Cô ta phải đền bao nhiêu?

Thường Phương xuất hiện giúp vấn đề này có được cách giải quyết đúng đắn.

Với vai trò là nữ hoàng giới thời trang thời thượng trong nước, khả năng phân biệt của Thường Phương cực kỳ có uy tín.

Sáu tuổi cô ta đã tiếp xúc với ngành thời trang, mười một tuổi bắt đầu thiết kế ra trang phục thuộc về mình, lăn lộn trong giới thời trang mấy chục năm, từng ra tạp chí thời thượng, tổ chức triển lãm thời trang cá nhân, còn được công ty thời trang của nhiều quốc gia mời làm giám khảo khách mời cho các chương trình sống còn thời thượng, thậm chí đã từng được lên tạp chí Time. Nếu cô ta còn không thể giám định được giá trị của hai bộ lễ phục này thì e rằng phải nhờ vào người đã tạo ra nó đích thân đến nói rõ giá trị.

“Cô Thường, chào cô!”.

“Cô Thường cũng đến rồi, đúng là khiến người ta bất ngờ”.

“Tôi nghĩ chẳng còn ai có sức thuyết phục hơn cô ấy”.

Khách khứa đều nở nụ cười, cung kính nói.

Cô gái kia cũng không khỏi ngạc nhiên, sau đó cười nhạt với Tô Nhu, trong mắt đầy ẩn ý.

Tô Nhu lại tái mặt, cúi thấp đầu, vô cùng xấu hổ.

Đến nước này, cô thà mình bỏ hai trăm nghìn tệ ra trả cho yên chuyện, cũng không muốn để Thường Phương giám định giá cả bộ quần áo trên người mình.

Dù sao cô cũng là người làm ăn.

Nếu bị Thường Phương giám định ra, cô chắc chắn sẽ trở thành trò cười, lúc đó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc làm ăn của cô.

Đó không phải điều mà Tô Nhu muốn nhìn thấy.

Nhưng chuyện đến nước này, có vẻ đã không thay đổi được nữa.

Cô gái kia cười nhạt không thôi.

“Bây giờ chắc cô biết rồi chứ? Tên vô dụng này không thể bảo vệ được cô, cô chỉ có đạp anh ta ra một bên, rúc vào lòng thần y Lâm mới có thể có được tất cả! Bây giờ cô nên đưa ra lựa chọn rồi, nếu cô nêu tên thần y Lâm ra, nơi này không có ai dám gây khó dễ cho cô, không có ai dám làm cô không vui, cô sẽ trở thành nữ chính của bữa tiệc này!”, Cư Chí Cường nhìn Tô Nhu, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh nhạt.

Nhưng…

Tô Nhu cúi thấp đầu, hồi lâu không lên tiếng.

Dường như cô đã chọn từ bỏ.

Điều này khiến cô gái kia và Cư Chí Cường hết sức không vui.

Thường Phương cũng không khách sáo, đi tới trước.

“Cô Thường”, cô gái kia khách sáo cười chào.

“Ừ”, Thường Phương gật đầu, lướt sơ qua áo của cô ta, lên tiếng: “Lễ phục của cô thuộc nhãn hàng nào?”.

“Tây Phi bản giới hạn!”, cô ta đắc ý cười nói.

“Là lễ phục dạ hội màu đen bản giới hạn được bán ra ngày hai mươi tám tháng này, đúng không?”, Thường Phương sáng mắt lên, lập tức nhận ra lai lịch của bộ lễ phục này.

“Phải”, cô gái cảm thấy kiêu ngạo.

“Không tồi không tồi! Bộ dạ hội màu đen này là lễ phục kiểu dáng tốt nhất trong mấy năm gần đây của Tây Phi. Nó được dệt bằng tơ tằm thượng hạng, tất cả đều làm thủ công, viền tay áo được thêu bằng tơ nhện Úc màu xanh ngọc nhả ra. Ngày hai mươi tám, Tây Phi chỉ tung ra bảy mươi bộ lễ phục giống như vậy, bây giờ vẫn chưa bán với số lượng lớn. Nói cách khác, đến thời điểm này, trên thế giới chỉ có bảy mươi bộ lễ phục dạ hội màu đen. Lễ phục như vậy không phải có tiền là có thể mua được! Cô nói nó trị giá hai trăm nghìn tệ, thật ra chỉ là giá mua, bây giờ giá bán thực tế của nó có thể đạt tới năm trăm nghìn tệ”, Thường Phương nói.

“Quao!”.

Cô gái kinh ngạc kêu lên.

Trong đám đông cũng có tiếng xôn xao.

“Năm trăm nghìn tệ?”.

Cô gái cũng không ngờ bộ lễ phục này lại tăng giá nhanh như vậy. Thật ra không phải cô ta mua, mà chỉ là người ta tặng cho. Cô ta cũng không biết giá hiện tại của bộ lễ phục này nên mới nói đại là hai trăm nghìn tệ, không ngờ giá của nó lại cao hơn vậy.

“Nói vậy là giá mà cô Tô Nhu sẽ bồi thường còn cao hơn?”, có người không nhịn được hỏi.

“Để tôi xem xem”.

Thường Phương đến gần hơn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, lại quan sát kỹ nơi bị rượu thấm ướt trước ngực cô ta, sau đó bất lực thở dài, lắc đầu: “Hóa ra bộ dạ hội màu đen này không chỉ có viền tay áo được thêu bằng tơ nhện xanh, quanh ngực nó cũng được xen lẫn chất liệu đó, khiến cho bộ trang phục này có thể tỏa sáng hơn dưới ánh đèn. Nhưng vì rượu làm ướt, màu sắc đã bị thay đổi, hơn nữa không thể sửa chữa được. Bộ quần áo này chỉ có thể làm sạch nhẹ nhàng, không thể giặt, nói cách khác, bộ quần áo này coi như đã hỏng”.

“Cái gì?”, Tô Nhu kinh hãi biến sắc.

Tất cả mọi người kêu lên kinh ngạc.

“Ha, cô Tô, lúc đầu cô trả hai trăm nghìn tệ là xong chuyện rồi, kết quả cô không chịu. Bây giờ xem ra hai trăm nghìn tệ cũng không đủ để đền”, cô gái cười nhạo.

Tô Nhu đứng sững tại chỗ, cơ thể hơi lảo đảo.

“A Bình, xem em nói kìa, bộ quần áo này là Lâm Chính chồng cô ấy làm hỏng, sao lại trách cô Tô Nhu? Em nên tìm Lâm Chính bồi thường mới phải”, Cư Chí Cường vội nói.

Mục đích của anh ta không phải là làm Tô Nhu khó xử, mà là đuổi Lâm Chính đi!

“Nhưng anh ta là chồng của cô Tô Nhu! Chồng cô ta là một kẻ vô dụng, kẻ vô dụng có thể đền được bộ áo này cho em sao? Em không tìm cô Tô Nhu thì tìm ai?”, cô gái hậm hực nói.

Cư Chí Cường nghe vậy lập tức tận tình khuyên nhủ Tô Nhu: “Cô Tô Nhu, cô cũng thấy đấy, chồng cô là một kẻ bất tài vô dụng thực thụ, thành chuyện thì ít hỏng chuyện thì nhiều. Nhìn xem, hôm nay anh ta lại gây họa cho cô thế này. Tôi thấy cô nên mặc kệ anh ta đi, để anh ta tự đi xử lý chuyện này, thế nào?”.

“Không cần, là tôi dẫn anh ấy đến bữa tiệc này, tôi phải có trách nhiệm!”, Tô Nhu cắn răng nói.

“Nhưng bây giờ ít nhất cô phải bồi thường bốn trăm nghìn tệ trở lên đấy”, Thường Phương ở bên kia lạnh lùng nhìn Tô Nhu.

“Bây giờ tôi không có bốn trăm nghìn tiền mặt, hay thế này, hai người cho tôi chút thời gian, tôi đi gom tiền rồi trả cho hai người”, Tô Nhu nhỏ giọng nói.

“Ái chà, cô Tô, cô còn bảo vệ tên vô dụng này làm gì? Một tên vô dụng chỉ biết ăn bám, không có bản lĩnh gì cả, sao xứng với cô?”.

“Đúng vậy, cô tuổi trẻ đầy hứa hẹn, thanh xuân đẹp đẽ, có lẽ đi cùng với nhân tài giỏi giang như thần y Lâm mới xứng đôi. Kẻ bất tài này hoàn toàn không xứng làm chồng cô!”.

“Không sai, cô Tô, tôi thấy cô vẫn nên ly hôn với kẻ vô dụng này đi! Cô còn trẻ, không thể bị tên đó liên lụy cả đời được!”.

“Ly hôn đi!”.

“Đúng vậy, ly hôn đi!”.

“Ly hôn đi!”.

Khách khứa xung quanh khuyên nhủ, ai nấy đều dốc lòng hết sức, lời nói thành khẩn…

Ngay cả cô gái kia cũng cười khẩy, nói: “Tô Nhu, nếu cô chịu ngoan ngoãn ly hôn với tên vô dụng này, tôi chỉ tìm anh ta tính sổ, chuyện này không liên quan đến cô. Nếu cô không chịu ly hôn với anh ta thì hai người chịu tiền cho bộ quần áo của tôi đi. Anh ta không thể nào có tiền, tôi chỉ đành tìm cô thôi, cô tự xem mà làm”.

Lời này vừa dứt, Tô Nhu lùi lại hai bước, đứng không vững.

Cô đỡ trán, cảm thấy hơi choáng váng.

Ly hôn thì không thể, Tô Nhu chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này.

Nhưng cô không ngờ những người khác… lại hướng tới thần y Lâm mà gây áp lực cho mình.

Hơn nữa… còn lộ liễu như vậy.

“Tôi sẽ bồi thường... Tôi sẽ đền tiền…”, Tô Nhu bất lực nói, nhưng đã đưa ra quyết định.

Nhiều người nghe vậy thì vô cùng thất vọng.

Sao cô Tô Nhu này lại quật cường như vậy?

Nếu nói trước kia cô không tìm được lý do đá Lâm Chính đi, không phải bây giờ đã có lý do rất tốt rồi sao?

Chẳng lẽ người phụ nữ này không thích thần y Lâm?

Một vài người cảm thấy hơi tức giận.

Đúng lúc đó, Lâm Chính ở cạnh đột nhiên lên tiếng.

“Số tiền này tôi sẽ đền, là bao nhiêu tôi trả bấy nhiêu. Nhưng trước lúc đó, cô Thường Phương, cô có thể nói cho người phụ nữ này biết, cô ta cần phải đền cho vợ tôi bao nhiêu tiền không?”.

Anh vừa lên tiếng, hiện trường lập tức yên lặng như tờ.
Chương 994: Lễ phục của cô rốt cuộc bao nhiêu tiền?

Tất cả mọi người đều mở lớn mắt, không tin nổi nhìn Lâm Chính.

Ai cũng không dám tin vào tai mình.

Mắt to trừng mắt nhỏ.

Cư Chí Cường và cô bạn gái cũng ngạc nhiên không thôi.

Nhậm Quy vẫn cười hà hà, nhưng trên gương mặt trông có vẻ thân thiết đó đã tràn ngập vẻ khinh thường.

“Anh… Anh nói gì? Tôi đền áo cho cô ta?”.

Cuối cùng cô bạn gái cũng không nhịn được lên tiếng.

Cô ta tiến tới một bước, quan sát Tô Nhu một lượt, sau đó cười ha hả.

“Không thành vấn đề, bộ lễ phục của vợ anh bao nhiêu tiền, tôi đền! Nếu anh thích, tôi đền gấp đôi cũng được. Ha ha ha…”, cô bạn gái cười lớn, đầy vẻ giễu cợt và khinh thường.

“Đồ ngốc, đây không phải tự chuốc lấy nhục sao?”, Cư Chí Cường lắc đầu cười nhạt.

“Được, nếu cô đã nói đền gấp đôi, vậy thì đền đi. Để cô Thường Phương giám định xem bộ lễ phục của vợ tôi thiệt hại bao nhiêu”, Lâm Chính nói.

Sự nghiêm túc của anh khiến đám đông cười rộ lên.

Hiển nhiên, không ai xem trọng Lâm Chính, còn bộ quần áo của Tô Nhu rõ ràng cũng không phải hàng hiệu gì, nếu không thì cô gái kia cũng không dám cầm dao rạch.

“Cô Thường Phương, cô xem thử đi”, Nhậm Quy mỉm cười nói.

“Được”, Thường Phương gật đầu.

Thật ra cô ta đã chú ý đến bộ lễ phục của Tô Nhu từ sớm.

Không biết sao cô ta có một cảm giác quen thuộc lạ lùng, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được đã từng thấy ở đâu.

“Cô Tô Nhu, lễ phục của cô là của nhãn hàng nào?”, Thường Phương vừa quan sát vừa hỏi.

“Chuyện đó… tôi… tôi cũng không biết”, Tô Nhu khẽ giọng đáp.

“Cô không biết?”, Thường Phương hơi ngẩn ra.

“Phải, tôi không biết, bởi vì đây là chồng tôi tặng cho tôi”, Tô Nhu nói.

“Ồ? Lâm Chính tặng sao?”.

“Vậy chắc là hàng chợ rồi!”.

“Chẳng trách cô Tô lại có vẻ mặt khó coi như vậy, gặp phải chuyện thế này, mình lại mặc một bộ hàng chợ đi tham gia tiệc đúng là khiến người ta rất khó xử”.

“Cô Tô cũng thê thảm quá… gặp phải một người chồng vô dụng như vậy!”.

“Trong đầu Lâm Chính chứa bã đậu à? Trong trường hợp này còn nói cô Thường giám định quần áo của cô Tô? Chê cô Tô còn chưa đủ mất mặt hay sao?”.

“Nếu trong đầu anh ta không phải bã đậu thì không thể làm mấy chuyện bẽ mặt thế này đâu”.

Người xung quanh nhốn nháo, nhiều người nhìn Lâm Chính cười giễu, bàn tán xôn xao.

“Tôi đã nói rồi mà, đây chỉ là đồ hàng chợ! Xem đi”, cô gái cười cợt nói.

Cư Chí Cường lắc đầu: “Lần này e rằng Tô Nhu sẽ đá bay anh ta. Nếu tôi là Tô Nhu, giữa Lâm Chính và thần y Lâm, chắc chắn tôi sẽ chọn thần y Lâm, chuyện này hoàn toàn không có gì phải đắn đo”.

“Còn không phải à?”.

Cô gái kia cười nói.

Người xung quanh ầm ĩ.

Mặt Tô Nhu trắng bệch, lời nói của người xung quanh khiến cô chỉ muốn tìm một lỗ nẻ chui xuống.

Thường Phương cũng hiểu ra.

“Là vậy à… bộ lễ phục này chắc không trị giá bao nhiêu tiền nhỉ”.

“Mấy nghìn tệ…”, Tô Nhu khẽ giọng nói.

“Thế à? Mấy nghìn tệ?”.

Thường Phương nhìn những hạt trang trí nơi ngực Tô Nhu, không kìm được nói: “Đây chắc là mô phỏng theo cúc áo kim cương đen… Màu sắc này, công nghệ rất tinh xảo, đúng là giống y như thật… Còn cả đường viền vàng này… quá giống thật…”.

Thường Phương tán thưởng.

Khách khứa nghe vậy vô cùng bất ngờ.

Thường Phương lại đưa tay, sờ vào bộ lễ phục của Tô Nhu.

Chỉ trong chốc lát, Thường Phương như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ.

Tô Nhu hơi tò mò.

Người xung quanh cũng vô cùng khó hiểu.

Lại thấy Thường Phương giật mình, bỗng nhiên mở to mắt, không tin nổi nhìn bộ lễ phục của Tô Nhu.

Ánh mắt ấy… dường như là nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ khó tin.

“Cô Thường Phương, cô sao vậy?”.

Cư Chí Cường cảm thấy không đúng, lập tức hỏi.

“Có lẽ cô Thường Phương cảm thấy chất vải quá kém, không thể chấp nhận”, cô bạn gái khẽ cười lên tiếng.

“Đó phải là bộ lễ phục kém đến mức độ nào mới khiến cô ấy có thái độ như vậy”, có người cười bảo.

“Kém sao? Nhưng trước kia cô Thường Phương đã nói công nghệ mô phỏng của bộ lễ phục này rất tốt, có lẽ không kém quá đâu”.

“Ha, công nghệ mô phỏng có tốt đi nữa thì nó cũng chỉ là hàng chợ! Chúng ta đều là người thân phận gì, ai lại mặc một bộ hàng chợ đến đây? Dù là người phục vụ ở đây cũng mặc lễ phục có nguồn hàng chính cống!”.

“Phải!”.

Khách khứa xôn xao.

Nhậm Quy cũng không khỏi cười thành tiếng: “Cô Thường Phương, nếu xong rồi thì mau kết thúc vở kịch này đi, đừng làm ảnh hưởng đến bữa tiệc!”.

Nhưng… Thường Phương giống như không nghe thấy lời Nhậm Quy nói.

Cô ta vẫn mở to mắt, ngơ ngác nhìn chằm chằm bộ lễ phục của Tô Nhu, sau đó lại nhìn về phía mấy chiếc cúc áo kim cương đen, rồi lại nâng tay Tô Nhu lên, quan sát kỹ mỗi một đường viền trên lễ phục…

Cảnh tượng này khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên.

Thường Phương làm sao vậy? Một bộ quần áo rẻ tiền mà phải xem lâu thế sao?

Đến lúc này, Thường Phương đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Tô Nhu.

“Cô Tô, bộ lễ phục của cô… rốt cuộc… rốt cuộc trị giá bao nhiêu tiền?”.
Chương 995: Lễ phục hàng trăm triệu

Tất cả khách khứa đều hoang mang.

Thường Phương sao vậy?

Không phải chỉ là một bộ đồ hàng chợ mô phỏng thôi sao? Có gì mà ngạc nhiên?

Hơn nữa, giá trị của hàng thế này có gì đáng để quan tâm? Chỉ mấy nghìn tệ mà thôi, rất bình thường.

Bọn họ không thể hiểu nổi.

Tô Nhu cũng vô cùng ngạc nhiên.

“Cô Thường Phương, tôi… tôi không phải vừa mới nói rồi sao? Chỉ mấy nghìn tệ…”, Tô Nhu lắp bắp.

“Mấy nghìn tệ? Vậy… Rốt cuộc là mấy nghìn tệ?”, Thường Phương vội hỏi.

Mắt Tô Nhu hơi sững lại, ngơ ngác nhìn Thường Phương: “Hình như… Hình như là… Bảy nghìn ba trăm tệ…”.

“Bảy nghìn ba trăm?”.

Thường Phương bỗng nhiên run rẩy cả người.

Đột nhiên cô ta nhớ tới gì đó, lấy điện thoại ra, ngón tay lướt nhanh trên màn hình.

Chốc lát sau, cô ta mở một bức ảnh ra.

Trên ảnh là một bộ lễ phục tuyệt đẹp được trưng bày trong tủ kính.

Dưới ánh đén chiếu sáng, bộ lễ phục tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, vô cùng đẹp.

Mỗi một đường chỉ của nó, mỗi một mảnh vải của nó giống như đang sống. Dù chỉ là một bức ảnh cũng đánh vào thị giác người nhìn một cách mãnh liệt.

Thường Phương ngơ ngác nhìn bức ảnh, không ngừng so sánh với bộ lễ phục trên người Tô Nhu, mắt mở to, dường như con mắt sắp rơi ra khỏi hốc mắt.

Cũng không biết qua bao lâu, cô ta hít sâu một hơi, dường như muốn ổn định tâm trạng của mình.

“Ông Nhậm”.

Giọng nói của Thường Phương hơi run rẩy, gọi một tiếng.

“Sao vậy cô Thường?”, Nhậm Quy hỏi.

“Làm phiền ông nói nhân viên ánh sáng chiếu đèn về phía này một lúc”.

“Để làm gì?”.

Nhậm Quy khó hiểu vô cùng.

“Đừng hỏi nữa, làm trước đi đã”, Thường Phương nói.

Người xung quanh cảm thấy nghi hoặc. Nhậm Quy vẫn làm theo, gật đầu với người bên cạnh, người bên cạnh lập tức chạy đi.

Không lâu sau.

Cạch cạch cạch…

Loạt tiếng công tắc vang lên.

Nhiều đèn chiếu sáng hội tụ về phía Tô Nhu.

Khoảnh khắc đèn bao trùm cả người cô, tất cả mọi người đều sững sờ.

Vào giờ phút này, bộ lễ phục trông có vẻ không có gì nổi bật của Tô Nhu lại tỏa ra ánh sáng giống như ánh trăng, giống như sao trời.

Cả người cô được ánh sáng rực rỡ mông lung bao bọc. Lúc này, cô giống như hóa thân thành tiên nữ, xinh đẹp thoát tục, không nhuốm bụi trần, giống như tiên nữ hạ phàm, khiến tất cả mọi người say mê.

Bọn họ há hốc miệng, trợn tròn mắt, tim đập điên cuồng.

Trước kia Tô Nhu kéo Lâm Chính vào một góc, bên này ánh sáng u ám, không thể lộ rõ sự hoàn hảo của chất liệu bộ quần áo này.

Bây giờ, nó giống như một món bảo vật không gì sánh bằng, hiện rõ trước mắt mọi người.

Tô Nhu giống như tiên nữ Hằng Nga, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Lúc này, cả người cô đẹp đến trình độ không còn là người phàm.

“Hoa Hi Vọng! Đúng là Hoa Hi Vọng!”.

Thường Phương kích động đến mức tràn nước mắt, run rẩy hét lên: “Tôi lại được nhìn thấy Hoa Hi Vọng! Không thể tin được, thật không thể tin được…”.

Người xung quanh vô cùng kinh ngạc.

“Hoa Hi Vọng? Đó là gì?”.

“Cô Thường, sao cô lại vậy? Bộ lễ phục của cô Tô… sao lại thế?”.

“Đèn chiếu vào, bộ lễ phục này trông thật xinh đẹp…”.

“Đúng là như áo trời… cộng thêm nhan sắc đỉnh cao của cô Tô Nhu, thật đẹp mắt…”.

Những lời tán thưởng vang lên, nhưng rõ ràng là tiếng kinh ngạc còn nhiều hơn.

Cô gái kia cũng ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn Tô Nhu.

Chốc lát sau, cô ta lại khịt mũi khinh thường.

“Cái gì mà Hoa Hi Vọng với không Hoa Hi Vọng! Chẳng phải là món đồ chỉ mấy nghìn tệ thôi sao, so với dạ hội màu đen của tôi thì tính là gì? Áo quần trên người tôi đủ mua được mấy chục bộ đồ rách nát như vậy! Tôi muốn có bao nhiêu bộ thì có bấy nhiêu bộ!”, cô gái ganh tức lên tiếng.

Nhưng cô ta vừa dứt lời, Thường Phương lại lắc đầu, nghiêng đầu nói với cô ta: “Có lẽ cô nhầm rồi, giá trị của bộ lễ phục này không phải chỉ mấy nghìn tệ. Nó cũng không phải hàng chợ!”.

“Cái gì?”.

Cô gái sững sờ, ngây ngốc nhìn Thường Phương: “Nhưng Tô Nhu vừa mới nói… bộ đồ này giá bảy nghìn ba trăm tệ không phải sao?”.

“Đó là cô Tô Nhu nghe lầm mà thôi, bộ lễ phục này thật ra có giá 73 triệu tệ!”, Thường Phương nói.

Cô ta vừa nói xong, hiện trường lại yên lặng.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Ngay cả Tô Nhu cũng đứng sững tại chỗ, đầu óc trống rỗng.

“Bộ Hoa Hi Vọng này là kiểu nữ, còn một bộ của nam nữa, kết hợp lại là một cặp Hoa Hi Vọng. Cặp Hoa Hi Vọng là lễ phục do ông Sandro, bậc thầy cấp quốc gia nước Ý thiết kế. Tổng cộng có hai bộ, một bộ được trưng bày ở phòng triển lãm thời trang thủ đô nước Ý, một bộ đã bán ra. Ông Sandro năm nay đã bảy mươi chín tuổi, bộ trang phục này có thể là tác phẩm cuối cùng của ông ấy. Vì vậy, bộ lễ phục này đem bán đấu giá có thể sẽ còn cao hơn. Tôi đoán ít nhất là từ một trăm triệu trở lên, đấu giá đến năm trăm triệu, một tỷ cũng có khả năng, không có giá cuối!”.

Thường Phương nhìn vết rách trên lễ phục của Tô Nhu, vẻ mặt đầy tiếc nuối, nói: “Từ độ thiệt hại của bộ lễ phục này cho thấy, trừ khi là ông Sandro đích thân vá lại mới có thể sửa được. Nhưng dù có vá thành công, nó cũng không còn là một bộ áo hoàn chỉnh. Dù sao đó cũng là đã qua sửa chữa, đã mất đi ý nghĩa của nó. Thiệt hại mà vết rạch này gây ra cho nó không thể phục hồi được. Thế nên, tôi cảm thấy, nếu cô phải đền bù thiệt hại cho cô Tô Nhu, e rằng phải tính bằng trăm triệu…”.

Cô ta dứt lời, cô gái kia ngã ngồi xuống đất, sắc mặt trắng như tờ giấy…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK