Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1906: Thắng thua phân định

Cú đấm khiến tất cả mọi người giật mình.

“Bạch sư huynh!”

Người của Tử Huyền Thiên thất kinh, tưởng mình nhìn nhầm.

“Hay lắm”, người của thiên cung Trường Sinh hò reo. Họ vui mừng lắm.

“Lâm sư huynh, đẹp lắm”.

“Cố lên”.

“Đấm! Đám chết người đó đi”.

“Đấm chết đi”, đám đệ tử kích động giơ nắm đấm lên và hò reo.

“Im lặng, tất cả im lặng”, Trịnh Thông Viễn tức giận, thế nhưng lúc này chẳng có ai còn nghe lời của ông ta nữa. Tất cả đều cảm thấy người sôi lên hừng hực bởi cú đấm của Lâm Chính.

Bọn họ hò reo không ngớt. Lúc này, ai thua ai thắng có lẽ không còn quan trọng nữa. Bởi vì trong mắt họ, Lâm Chính đã là người chiến thắng rồi.

Thế nhưng trong mắt đám người Tam tôn trưởng thì tất cả chỉ là một vở kịch. Một vở kịch mà thôi.

“Bắt đầu phản công rồi”, Tam tôn trưởng nói bằng vẻ vô cảm. Ông ta sớm đoán ra Lâm Chính sẽ thế này.

“Tên này thâm quá...”, Tứ tôn trưởng nói bằng giọng khàn khàn.

“Tam tôn trưởng, chúng ta không làm gì sao? Cứ để cho tên đó dắt mũi chúng ta à?”, Trịnh Thông Viễn cuống cả lên, vội vàng nói.

“Ông định làm gì?”, Tam tôn trưởng hừ giọng: “Giờ đã mất lòng họ rồi, lẽ nào ông muốn ép đám đệ tử này tạo phản à?”

“Thế nhưng...”

“Đừng nhưng nữa!Tôi nói cho ông biết, giờ Lâm Chính đang ép chúng ta. Một khi chúng ta làm theo thì chắc chắn cậu ta sẽ bật lại ngay. Tới khi đó, cả ông và tôi cùng khó xử, ngược lại cậu ta lại thành công với kế hoạch của mình”, Tam tôn trưởng nói.

“Cậu...cậu ta dám sao?”, Trịnh Thông Viễn cuống cả lên.

“Ông cho rằng cậu ta không dám?”, Tam tôn trưởng trợn ngược mắt: “Ông tưởng cậu ta ngốc sao? Chắc chắn cậu ta biết việc chúng ta cố tình không chữa trị cho cậu ta. Vì vậy cậu ta định báo thù, ông nghĩ về thằng nhóc đó đơn giản quá đấy”.

Trịnh Thông Viễn há hốc miệng. Lâm Chính vẫn đấm bùm bụp vào mặt của Bạch Hạo Tâm. Hết cú đấm này đến cú đấm khác, anh không biết mệt là gì.

Mặc dù hai tay của Bạch Hạo Tâm không thể cử động, toàn thân cũng bị khống chế, thế nhưng hai chân vẫn cử động được. Anh ta lập tức đập đầu gối vào lưng của Lâm Chính, tiến hành phản công.

Bụp! Lâm Chính bị phản công, đau tới mức run rẩy, miệng phun ra máu. Thế nhưng anh không hề dừng lại, chỉ tiếp tục đấm. Bạch Hạo Tâm mặt be bét máu, mũi lệch hẳn sang một bên.

Cả hai bên đều không có ý định từ bỏ, cứ điên cuồng đánh, đấm lẫn nhau.

Bụp! Bụp!...Âm thanh nặng nề vang lên. Đám đông không dám lên tiếng.

Lúc này là lúc dựa vào ý chí để xem ai có thể cầm cự được tới giây phút cuối cùng. Ai buông tay trước, ai sẽ thua trước...

Đó là người ngoài nghĩ thế. Còn trên thực tế thì Bạch Hạo Tâm biết tất cả đều là trò do Lâm Chính tạo ra. Sức mạnh của đối phương không hề yếu như người ngoài nhìn thấy. Ngược lại, anh mạnh khủng khiếp.

Sức mạnh của anh thật sự kinh người. Anh giả vờ mà thôi.

Bạch Hạo Tâm cảm thấy da đầu tê dại. Nếu mà đối phương ghim thêm châm nữa thì không biết sẽ khủng khiếp tới mức nào. Cần phải né những nhát châm cổ quái đó. Nếu không chỉ có nước thua mà thôi.

Bạch Hạo Tâm gầm lên, định đẩy Lâm Chính ra. Nhưng dù thế nào thì cũng không thể...Sức mạnh của Lâm Chính quá kinh khủng.

“Anh...đang giả bộ đúng không? Anh không hề bị bệnh. Những vết thương kia cũng chẳng làm gì được anh. Anh đang giả bộ?”, Bạch Hạo Tâm trừng mắt, hét lên.

Lâm Chính không hề đáp lại, anh cứ thế đấm tới tấp. Lúc này, Bạch Hạo Tâm có thể nhìn rõ những cây châm giữa cánh những ngón tay của anh...

“Châm bạc sao...”, Bạch Hạo Tâm hít một hơi thật sâu, định nói thêm gì đó nhưng hai mắt tối đen. Có vẻ anh ta sắp ngất tới nơi. Anh ta cố gắng giữ cho mình được tỉnh táo nhưng không thể.

Trước khi ngất đi, mắt anh ta chỉ nhìn chăm chăm vào mắt Lâm Chính. Đôi mắt dữ dằn đó, từ sâu thẳm bên trong, bỗng trở nên bình tĩnh một cách đáng sợ.

Lúc này Bạch Hạo Tâm đã chắc chắn với suy nghĩ của mình. Người này...luôn giả bộ. Rõ ràng anh ta không hề bị bệnh tới mức sắp chết. Mà ngược lại anh ta rất mạnh. Mạnh tới mức vô lý.

“Bạch sư huynh”, người của Tử Huyền Thiên hét lên. Bạch Hạo Tâm không nghe thấy gì. Chân anh ta nhấc lên bỗng từ từ hạ xuống, cơ thể như bị rút sạch sức lực. Hai mắt anh ta nhắm lại, cuối cùng cả cơ thể bất động.

Thắng thua đã định...
Chương 1907: Sự nghi ngờ của Tam tôn trưởng

Bạch Hạo Tâm ngất có nghĩa là Lâm Chính đã giành chiến thắng. Nhưng những người có mặt vẫn chưa hoàn hồn. Nhất là đám đệ tử của Tử Huyền Thiên. Họ sững sờ. Họ cảm thấy ong ong cả đầu.

Một trong Tứ Thánh Anh – Bạch Hổ - Bạch Hạo Tâm đã thua rồi!Hơn nữa còn thua bởi một đối thủ như thế kia.

Không thể nào? Đối phương chỉ đấm có vài cái mà sao anh ta có thể ngất được chứ. Trong ấn tượng của mọi người, Bạch Hạo Tâm đúng ra không bị ăn đấm như thế mới phải.

Đừng nói là vài đấm mà dù có vài nhát kiếm đâm vào thì với độ mạnh của thể xác, anh ta vẫn có thể cầm cự được một lúc mới đúng. Vậy chuyện gì thế này.

Không ai hiểu nguyên do. Chấn Hám Sơn cũng vậy. Ông ta cũng vô cùng bàng hoàng, đôi mắt ánh lên sự nghi ngờ. Ông ta có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra sự bất ổn nằm ở đâu!

“Vạn tuế!"

“Thắng rồi!”

“Lâm sư đệ tuyệt quá”, lúc này, đệ tử của thiên cung Trường Sinh hò reo rầm trời. Tất cả đều ôm chầm lấy nhau, vui mừng tới rơi nước mắt. Bọn họ vốn không đặt nhiều hi vọng vào Lâm Chính. Vậy mà anh dựa vào ý chí đã đánh bại được Bạch Hạo Tâm - một trong Tứ Thánh Anh.

Đối với các đệ tử mà nói điều này đúng là kỳ tích. Mà đứng trước một kỳ tích như thế, có ai lại không kích động cho được.

Cả hiện trường sục sôi. Thậm chí còn có người lao lên bế cả Lâm Chính với người đầy vết thương lên. Giống như đại thống lĩnh thắng trận trở về.

Một lúc sau Lâm Chính mới được đặt xuống. Lúc này anh đã không còn đứng vững nữa. Anh cần có người dìu. Những người đệ tử tốt bụng bắt đầu châm cứu, trị thương cho anh.

Lâm Chính cảm ơn sau đó đẩy đám người ra đi về phía Chấn Hám Sơn. Anh nói bằng giọng khàn khàn: “Các bạn Tử Huyền Thiên, có còn ai…muốn chiến đấu với tôi nữa không?”

Đám đông tái mặt, họ tức lắm nhưng tới nước này thì bọn họ không thể nào chiến đấu được nữa. Trừ khi bọn họ mời được ba người trong bộ Tứ Thánh Anh còn lại. Thế nhưng điều đó là không thể.

Bất lực, Chấn Hám Sơn đành phải lựa chọn từ bỏ: “Người anh em có thực lực kinh người, ý chí khiến người khác phải khâm phục, đánh bại liên tiếp đệ tử của tôi, Chấn Hám Sơn bái phục”, ông ta nói.

Dứt lời, các đệ tử khác của Tử Huyền Thiên cũng siết chặt nắm đấm, để lộ vẻ không cam tâm.

Người của thiên cung hò reo. Đám người Tam tôn trưởng thì không lộ biểu cảm gì, chẳng ai biết họ đang cảm thấy thế nào.

“Tam tôn trưởng “Thần Ngạo Tập” là của thiên cung rồi”, Chấn Hám Sơn chắp tay, sau đó dẫn đệ tử của mình rời đi.

“Tốt quá”.

Tiếng hoan hô lại vang lên. Tam tôn trưởng vẫn không nói gì, chỉ chau chặt mày.

Lâm Chính suy nghĩ...Thần Ngạo Tập sao? Đám người này tới thiên cung làm loạn là vì thứ này à?

Được đám đệ tử dìu, Lâm Chính giả bộ yếu ớt bước tới Anh Hoa Điện và chắp tay:“Các vị tôn trưởng, điện chủ, đệ tử đã không làm các vị mất mặt đúng không?”, Lâm Chính mỉm cười.

Trịnh Thông viễn mặt tối sầm, đôi mắt ánh lên sát khí, ông ta thật chỉ muốn xử lý luôn thằng nhãi này. Tam tôn trưởng không thể hiện gì nhiều, chỉ khẽ gật đầu: “Lâm Chính cậu làm khá lắm. Lần này coi như cậu đã lập công lớn cho thiên cung rồi. Tôi sẽ báo lên Đại tôn trưởng, thưởng cho cậu”.

“Sao có thể nói vậy được, thiên cung đã cứu giúp đệ tử, đệ tử phải báo ân mới đúng”.

“Cậu có thể lĩnh ngộ được như vậy là tốt. Được rồi, cậu bị thương cũng không hề nhẹ. Cậu đi nghỉ ngơi đi. Lát nữa tôi sẽ bảo ngũ tôn trưởng đích thân chữa trị cho cậu”.

“Không cần đâu, đệ tử bị thương một ít mà thôi”.

“Không có gì, về đi”, Tam tôn trưởng vẫn kiên quyết.

“Vâng, cảm ơn Tam tôn trưởng”, Lâm Chính mỉm cười, quay người rời đi.

“Giải tán", Tam tôn trưởng phất tay, đám đệ tử giải tán. Anh Hoa Điện trở lại vẻ yên lặng vốn có của nó. Thế nhưng Tam tôn trưởng vẫn đứng đó một hồi lâu, mắt nhìn theo hướng Lâm Chính rời đi.

“Tam tôn trưởng, mặc dù Lâm Chính bị thương nhưng chỉ là bị thương da thịt, hà tất phải bảo tôi đích thân chữa trị?”, Ngũ tôn trưởng không hiểu, bèn bước lên hỏi.

“Trị thương là chuyện nhỏ, thực ra là tôi có ý khác", Tam tôn trưởng nói.

“Ý gì cơ?”

“Tôi muốn bà điều tra hoạt độc trong người Lâm Chính. Xem hoạt độc nó như thế nào”, Tam tôn trưởng trầm giọng. Nghe thấy vậy đám đông lập tức hiểu ra kế hoạch của Tam tôn trưởng.

“Tam tôn trưởng, ông cảm thấy…hoạt độc trong người Lâm Chính có vấn đề sao?”

“Không phải bà nói tình hình của cậu ta rất nghiêm trọng, không thể vận động chân khí được à? Nếu đúng như vậy thì tại sao cậu ta có thể giết được Bạch Hạo Tâm? Vì vậy tôi nghĩ chắc chắn là bà bị lừa rồi”, Tam tôn trưởng hừ giọng.

“Nhưng cậu ta đâu có thể tự chữa lành được. Cậu ta không có dược liệu, dù có y thuật kinh thiên thì cũng không làm gì được mà”, Ngũ tôn trưởng nói.

Không bột đố gột nên hồ. Lâm Chính dù yêu nghiệt nhung cũng không thể yêu nghiệt tới mức đó được.

“Bà thật sự cho rằng không hề sao? Bà quên chuyện ở Từ Bi Thất rồi à?”, Tam tôn trưởng hừ giọng. Ngũ tôn trưởng cảm giác da đầu tê dại.

“Ông cho rằng người trộm Từ Bi Thất có khả năng là Lâm Chính?”, Trịnh Thông Viễn nhanh nhạy nhận ra.

“Rất có khả năng, vì vậy tôi muốn điều tra", Tam tôn trưởng lấy từ trong người ra một cây châm màu đỏ đưa cho Ngũ tôn trưởng.

“Xích Hồng Châm?”, đám đông thất kinh.

“Lâm Chính giảo hoạt, có thể là cậu ta có cách nào đó để che giấu tình hình hoạt độc trong cơ thể mình. Mọi người mang Xích Hồng Châm cùng phần thưởng tới đó. Có Xích Hồng Châm thì dù cậu ta có sử dụng thủ đoạn gì cũng không thể che giấu được. Châm này có thể thử được vạn độc”, Tam tôn trưởng trầm giọng.

“Được”.

“Nghe đây, nếu hoạt độc trong người Lâm Chính có sự chuyển biến theo hướng tích cực thì hoàn toàn có thể khẳng định cậu ta là hung thủ trong vụ trộm Từ Bi Thất, vậy thì phải lập tức bắt cậu ta lại. Nếu như cậu ta dám phản kháng thì giết ngay tại chỗ, rõ chưa?”, Tam tôn trưởng đanh giọng.

“Vâng, Tam tôn trưởng”, Ngũ tôn trưởng gật đầu, định rời đi.

“Ngũ tôn trưởng, từ từ đã” ,lúc này, Trịnh Thông Viễn hét lớn. Ngũ tôn trưởng khựng bước.

Trịnh Thông Viễn bước tới nói: “Tôi đi cùng bà”.

Ngũ tôn trưởng giật mình, lập tức hiểu ra ý của Trịnh Thông Viễn.

“Cũng được”, không đợi Ngũ tôn trưởng lên tiếng, Tam tôn trưởng đã đồng ý.

“Tôi cũng đi”, Tứ tôn trưởng cũng nói thêm vào: “Chuyện này liên quan tới Từ Bi Thất, cũng có trách nhiệm của tôi. Nếu Lâm Chính đúng là kẻ tình nghi thì tôi quyết không dung túng”.

Sau khi hạ quyết tâm, Tứ tôn trưởng, Ngũ tôn trưởng và Trịnh Thông Viễn cùng đi về nơi ở của Lâm Chính.

Lúc này Lâm Chính vừa ngồi xuống, còn chưa kịp xử lý vết thương trong cơ thể thì cánh cửa đã bị Trịnh Thông Viễn đẩy ra: “Lâm Chính, Ngũ tôn trưởng tới trị thương cho cậu rồi đây”.
Chương 1908: Cậu ta đã là người chết rồi!

Tam tôn trưởng yêu cầu Ngũ tôn trưởng đích thân tới chữa trị cho Lâm Chính, anh cũng biết Tam tôn trưởng đã nghi ngờ mình. Nói là trị thương nhưng thực ra là để điều tra.

Lâm Chính nhìn ra ngoài cửa, đôi mắt khẽ dao động. Anh lập tức lấy châm ra đâm ngập sâu vào trong ngực của mình. Thu Phiến ở bên cạnh vô cùng căng thẳng, vội chạy ra đón những người kia. Thế nhưng bọn họ đã bước vào trong.

“Tôn trưởng…”, Thu Phiến hô lên, cảm thấy bối rối. Lâm Chính thấy vậy bèn há miệng nôn ra một ngụm máu tươi.

Đám đông thất kinh.

Máu được nôn ra, anh yếu ớt nhìn bọn họ: “Ngũ tôn trưởng sao tới nhanh vậy? Tứ tôn trưởng và Trịnh điện chủ cũng tới rồi sao? Đệ tử bái kiến hai vị tôn trưởng và Trịnh điện chủ…”

Thấy bộ dạng của Lâm Chính, đám đông nhìn nhau.

“Lâm Chính, xem ra cậu bị thương không hề nhẹ. Ngũ tôn trưởng mau điều trị cho Lâm Chính đi. Hôm nay cậu ấy đã lập công lớn cho thiên cung, tuyệt đối không được chậm trễ”, Trịnh điện chủ nói bằng vẻ vô cảm.

“Được, Lâm Chính, cậu cởi áo ra, tôi tiến hành châm cứu cho cậu”, Ngũ tôn trưởng nói.

“Vâng, Ngũ tôn trưởng”, Lâm Chính gật đầu, lập tức cởi áo ra.

Ngay lập tức,cơ thể anh hiện ra trước mặt đám đông. Những vết thương chằng chịt cũng hiện ra, ngoài ra thì còn có một lượng lớn những mảng tối như con rắn độc đang lan ra khắp cơ thể khiến người nhìn cảm thấy da đầu tê dại.

“Là hoạt độc”, Tứ tôn trưởng khẽ nói.

Ngũ tôn trưởng do dự, sau đó kiểm tra và khẽ gật đầu với những người còn lại: “Hoạt độc của Lâm Chính nghiêm trọng lắm rồi”.

“Vậy châm cứu xem thế nào”.

Ngũ tôn trưởng gật đầu, lấy Xích Hồng Châm ra và đâm lên người Lâm Chính. Lâm Chính đương nhiên là để ý thấy cây châm của Ngũ tôn trưởng, anh lên tiếng:“Ngũ tôn trưởng, cây châm này đặc biệt quá, nó là châm gì vậy?”

“À...không có gì, chỉ là nó có thể chữa trị cho cậu, khiến cơ thể cậu ấm hơn và có tác dụng lên vết thương của cậu thôi”, Ngũ tôn trưởng giải thích.

“Có tác dụng với hoạt độc không?”

“Có một chút...”

“Thần kỳ vậy cơ à, thật hiếm có...Đệ tử có thể xem được không?”, Lâm Chính nói.

“Điều này...”, Ngũ tôn trưởng do dự.

“Sao vậy? Ngũ tôn trưởng, lẽ nào châm bạc này không phải của tôn trưởng?”

“Làm gì có chuyện đó, nếu cậu muốn xem thì xem đi”, Ngũ tôn trưởng đưa cây châm cho anh.

Lâm Chính cầm lấy. Lúc anh cầm vào cây châm thì lập tức hiểu ra tác dụng của nó. Anh giả bộ soi ngắm rồi mỉm cười trả lại: “Đệ tử ngu đần không nhìn ra được sự thần kỳ của cây châm này. Trả lại cho Ngũ tôn trưởng”.

“Không sao, chữa trị được là được”, Ngũ tôn trưởng tiếp tục châm cứu.

Lâm Chính thấy vậy thì khẽ đưa ngón tay ấn vào eo, đồng thời day quanh Tam Thái Huyệt. Một lúc sau, Ngũ tôn trưởng cất kim về. Bà ta nhìn Xích Hồng Châm và tái mặt.

“Ngũ tôn trưởng, hoạt độc trong người đệ tử thế nào rồi? Có phải là...khụ khụ...sắp thải ra được hết rồi không?’

“Đúng...đúng là gần hết rồi...cậu phải kiên trì”, Ngũ tôn trưởng nặn ra một nụ cười, sau đó đứng dậy rời đi.

Trịnh Thông Viễn và Tứ tôn trưởng nhìn nhau, cảm thấy hoang mang. Ngũ tôn trưởng làm sao vậy? Tại sao lại trở nên hoảng loạn như vậy chứ?

“Ngũ tôn trưởng, tôn trưởng đi luôn sao? Để đệ tử tiễn tôn trưởng”, Lâm Chính vội vàng đứng dậy.

“Không cần, cậu nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi đi...”, Ngũ tôn trưởng thở gấp, vội chạy ra ra ngoài.

“Ngũ tôn trưởng”, Lâm Chính còn định nói gì đó nhưng...Phụt..Anh lại nôn ra thêm một ngụm máu tươi, cả người đổ ra đất, mặt trắng bệch.

Trịnh Thông VIễn, Tứ tôn trưởng giật mình. Có lẽ hành động của Lâm Chính đã khiến đám đông phải thất kinh.

“Lâm đại ca”, Thu Phiến vội vàng dìu anh dậy: “Anh không sao chứ?”

“Không sao, chỉ là một chút máu mà thôi”, Lâm Chính thở dốc.

“Thế nhưng...”, Thu Phiến ngập ngừng.

“Lâm Chính, cậu nghỉ ngơi đi”, Tứ tôn trưởng và Trịnh Thông Viễn không dám ở lại lâu, vội vàng rời đi.

Lâm Chính lẳng lặng nhìn họ. Anh lau máu khỏe miệng, không nói gì.

Hai người rời khỏi lập tức đuổi theo Ngũ tôn trưởng: “Ngũ tôn trưởng, tình hình của Lâm Chính thế nào? Tại sao lại bỏ đi nhanh như vậy?”, Trịnh Thông Viễn vội hỏi.

Ngũ tôn trưởng không nói gì, chỉ lấy cây châm ra trước mặt mọi người. Hai người thấy vậy thì tái mặt.

“Điều...điều này là...”

“Hỏng rồi, hỏng hoàn toàn rồi”, Ngũ tôn trưởng lên tiếng: “Lâm Chính của lúc này đã bị phá hủy toàn bộ lục phủ ngũ tạng. Không chỉ vậy, huyết quản toàn thân cậu ta cũng đang bị phá hủy dần, có khả năng sẽ bị nổ tung bất cứ lúc nào...Người này...đã là một người chết rồi.
Chương 1909: Đại hội y thuật

Liên quan tới Xích Hồng Châm, Lâm Chính không hiểu rõ lắm. Vừa hay lúc vào Tàng Thư Các anh có thấy một đoạn miêu tả về loại châm này, thế nên anh mới có phương ánh ứng phó nhanh như thế. Nếu không, Ngũ tôn trưởng mà biết anh đang giả bộ thì chắc chắn sẽ móc nối anh với chuyện ăn trộm ở Từ Bi Thất ngay.

Tới khi đó, Lâm Chính sợ rằng sẽ bị cả thiên cung tấn công mất. Lúc đó dù anh có ba đầu sáu tay thì cũng bỏ mạng ở đây thôi.

“Thu Phiến, đóng cửa lại đi. Tôi phải trị thương”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

“Vâng Lâm đại ca”, Thu Phiến vội chạy đi đóng cửa lại. Lúc đóng cửa, cô gái mơ hồ nhìn thấy có bóng dáng ai đó ở bên ngoài. Thu Phiến tái mặt.

“Lâm đại ca, hình như có ai đó đang theo dõi chúng ta”, Thu Phiến chạy lại, khẽ nói.

“Không cần sợ hãi, là người của Trịnh Thông Viễn đấy. Bọn họ thấy thời gian của tôi không còn nhiều nữa nên tới để xem khi nào tôi sẽ chết. Nếu như tôi chết thì họ sẽ lập tức cướp hết những thứ có trên người tôi”.

Thu Phiến bàng hoàng.

“Thu Phiến, không cần phải bận tâm”, Lâm Chính nói xong bèn điều trị vết thương.

Thu Phiến cảm thấy lo lắng lắm, không biết phải nói gì. Cô ấy nhìn vẻ ung dung của Lâm Chính và không nghĩ nhiều nữa.

Thời gian cứ thế trôi qua. Mỗi ngày Trịnh Thông Viễn và Tam trưởng lão đều cử người tới đình viện giám sát. Họ không cho phép Lâm Chính rời khỏi thiên cung. Chỉ cần Lâm Chính bất ổn là họ sẽ cho người cướp thần dược và Lạc Linh Huyết của anh ngay.

Đương nhiên họ cũng theo dõi xem anh có sử dụng thần dược hay không. Bởi vì đối với bọn họ thần dược là những thứ vô cùng quý giá. Trước đó thiên cung đã không chịu chữa trị cho Lâm Chính vì không nỡ dùng tới thần dược...Có lẽ chỉ cần Lâm Chính sử dụng thần dược là họ sẽ ra tay ngay lập tức dù anh có viện cớ gì đi chăng nữa.

Điều đó cũng chằng là gì với Lâm Chính. Muốn làm giả những thứ thuốc này quá dễ dàng. Đám đệ tử đó không biết mỗi ngày Lâm Chính nhờ Thu Phiến sắc là thứ thuốc gì.

Anh ngụy tạo thần dược thành thuốc bình thường và ngụy tạo thuốc bình thường thành thần dược...Thế là anh đã tiến hành trị thương cho mình bằng thần dược mà những đệ tử kia không hề biết.

Chỉ có điều...Việc trị liệu cuối cùng cũng gặp khó khăn.

“Thu Phiến, thiếu một loại dược liệu mà tôi cần. Cô có biết ở đâu không?”, Lâm Chính liếc nhìn chỗ thần dược và trầm giọng hỏi.

“Lâm đại ca, anh còn cần thuốc gì nữa?”, Thu Phiến vội hỏi.

“Đông Thiên An”

“Đông Thiên An? Đó là loại dược liệu rất hiếm. Hằng trăm năm trước thiên cung có nhưng bị cung chủ của nhiệm kỳ trước dùng hết rồi, từ đó không còn nghe nói về vị thuốc này nữa”, sắc mặt của Thu Phiến trông vô cùng khó coi.

“Vậy cô có biết ở đâu có không?”

“Điều này...”

Thu Phiến thầm suy nghĩ và đột nhiên nói: “Hình như Tử Huyền Thiên có”.

“Tử Huyền Thiên à?”, Lâm Chính giật mình.

“Tôi cũng không chắc chắn...Lâm đại ca, Vệ Tân Kiếm không phải là đệ tử của anh sao, tại sao anh không hỏi anh ta?”, Thu Phiến nói.

Lâm Chính gật đầu: “Được! Có điều Thu Phiến, tôi không có số điện thoại của Vệ Tân Kiếm. Thế này đi, cô gửi giúp tôi một bức thư nói với Vệ Tân Kiếm yêu cầu của tôi”.

“Điều này...thôi được”.

“Giờ tôi viết thư” , Lâm Chính viết xong bèn giao cho Thu Phiến. Thu Phiến lập tức rời khỏi thiên cung Trường Sinh. Lần đi này của cô kéo dài nhiều ngày trời.

Lâm Chính cũng không vội, đêm đêm anh chuồn ra khỏi bậc thềm Trường Sinh xem tình hình của Liễu Như Thi thế nào.

Anh đột nhập vào Từ Bi Thất, ăn trộm được không ít thần dược nên việc cứu chữa cho Liễu Như Thi không còn thành vấn đề nữa. Giờ thứ mà anh quan tâm nhất, ngoài Liễu Như Thi ra thì đó chính là “Thần Ngạo Tập!”

Thứ mà có thể khiến người của Tử Huyền Thiên mạo hiểm như thế thì chắc chắn không phải là thứ bình thường. Lâm Chính đã thuộc hết về Thần Ngạo Tập, giờ anh chỉ cần từ từ nghiên cứu là được.

Thế nhưng sự yên bình chưa được bao lâu, đúng lúc anh đang chuyên tâm nghiên cứu Thần Ngạo Tập thì một người đệ tử bước vào.

“Chào Lâm sư huynh”, người này cung kính chào hỏi.

“Anh là Tiết sư huynh phải không? Tôi nhớ thời gian anh nhập môn dài hơn tôi, hà tất phải gọi tôi là sư huynh chứ?", Lâm Chính nhìn người này, rõ ràng là người anh quen.

“Lâm sư huynh, sau khi anh giao chiến với Tử Huyền Thiên thì tất cả các đệ tử đều gọi anh là sư huynh rồi. Địa vị của anh cao, đương nhiên là chúng tôi phải gọi một tiếng sư huynh”, người họ Tiết này mỉm cười.

“Mọi người nói quá rồi. Không biết Tiết sư huynh có chuyện gì không?”, Lâm Chính hỏi.

Thấy Lâm Chính vẫn gọi mình là sư huynh thì người này cảm kích lắm: “Sư huynh, hôm nay thiên cung tổ chức đại hội y mười năm một lần, Đại tôn trưởng đặc biệt mời anh tới tham gia”.

“Đại hội y sao? Đại tôn trưởng?”, Lâm Chính giật mình.
Chương 1910: Cậu chính là Lâm Chính?

Đại tôn trưởng đích thân hạ lệnh thì Lâm Chính đương nhiên phải nghe theo rồi. Nhưng đại hội y này có liên quan gì tới Lâm Chính chứ?

Trong mắt đám tôn trưởng, anh có khác gì một người đã chết đâu. Đang yên đang lành sao đại tôn trưởng lại hạ mình mời anh tham gia thế? Chắc chắn là có gì mập mờ rồi.

Lâm Chính suy nghĩ một lúc, cuối cùng thì đành phải thỏa hiệp. Trước mắt, hoạt độc trong người anh vẫn chưa thải hết hoàn toàn, vẫn cần phải nhờ vào thần dược và những mật pháp trong Tàng Thư Các nên anh không thể rời khỏi đây được. Giờ nếu anh không đi tham gia thì chắc chắn là bọn họ sẽ không tha cho anh.

“Đại hội y khi nào khai mạc vậy?”, Lâm Chính nói.

“Chiều nay ở Vô Dục Cung”.

“Được, tôi nhất định sẽ tham gia đúng giờ”.

Sau khi đáp lại, người đệ tử lập tức rời đi. Lâm Chính đi đi lại lại trong phòng. Anh suy nghĩ, sau đó lấy hết thuốc có trong người sắc lên. Đợi sau khi sắc xong anh uống cạn, ợ hơi rồi mới đi tới Vô Dục Cung.

Trước đây, thời gian Lâm Chính ở thiên cung không nhiều nên chưa từng nghe nói về đại hội này. Đợi đến khi tới được đây thì anh đã thấy người đông như kiến.

Thế nhưng không phải tất cả bọn họ đều là đệ tử bình thường của thiên cung mà là đệ tử tinh nhuệ hoặc đệ tử nhập thất. Ngoài ra còn có những người quản lý của cung điện hoặc đường khẩu.

Chẳng ai trò chuyện nhiều với ai. Tất cả chỉ tìm vị trí và ngồi khoanh chân. Người có địa vị cao đương nhiên ngồi phía trước, địa vị thấp hơn tự động ngồi ra phía sau. Lâm Chính vác theo khuôn mặt tái mét xuất hiện, thu hút không ít sự chú ý của đám đông.

“Lâm...", có người định bước tới chào Lâm Chính nhưng ngay lập tức bị người bên cạnh ghì lại, không cho tiếp cận anh.

Lâm Chính đương nhiên thấy hết. Sau cuộc chiến với Tử Huyền Thiên, Lâm Chính trở thành người được ngưỡng vọng trong mắt đám đệ tử của thiên cung, ai cũng gọi anh là sư huynh.

Nhưng trong mắt các tầng lớp cấp cao, hành động của Lâm Chính chẳng khác gì là tát vào mặt đám người Tam tôn trưởng.

Những người có địa vị cao hơn thì họ lựa chọn Tam tôn trưởng thay vì Lâm Chính, việc tiếp xúc nhiều với anh sẽ chẳng khác gì đối đầu với Tam tôn trưởng.

Không ai lên tiếng. Lâm Chính cũng không nhiều lời, cứ thế một mình đi tới vị trí sau cùng và ngồi xuống.

“Khụ khụ...”, anh ho liên tục, nhìn trông tệ vô cùng, thậm chí là người khác còn nhìn thấy anh ho ra máu.

“Lâm Chính trông không ổn thật rồi”.

“Tôi nghe đệ tử của Ngũ tôn trưởng nói rằng, Ngũ tôn trưởng đã tiến hành chẩn đoán cho Lâm Chính rồi. Giờ lục phụ ngũ tạng của anh ta đã bắt đầu bị hoại tử, giờ còn sống được lúc nào hay lúc đấy. Cơ thể có thể bị nổ bất cứ lúc nào”.

“Thật hay giả vậy? Tình trạng của anh ta tệ tới mức đó cơ à, trước đó đấu nhau với người của Tử Huyền Thiên thấy mạnh lắm cơ mà”.

“Thì do là đấu với họ nên mới bị như vậy?”

“Tức là sao cơ?"

“Tôi nghe nói thứ trong người của Lâm Chính là hoạt độc, lúc đấu nhau với Tử Huyên Thiên đã khiến hoạt độc phát tác dụng, không kiểm soát được nên lục phủ ngũ tạng mới bị phá hủy. Giờ Lâm Chính là một kẻ sắp chết rồi”.

“Hóa ra là vậy”.

Rất nhiều người xì xầm. Lâm Chính nghe thấy nhưng anh không nói nhiều.

Lúc này, hiện trưởng cũng trở nên in lặng. Lâm Chính chau mày, nhìn về phía trước.

“Cậu là Lâm Chính à?”, anh quay lại thì thấy một ngời đàn ông trung niên mặt chữ điền, râu ria xồm xoàm đứng ngay sau mình. Người đàn ông cao gần 2m, khí tức hùng hậu, đứng trước mặt ông ta mà có cảm giác khó thở.

Có không ít người định chào hỏi người đàn ông này nhưng ông ta mặc kệ, chỉ nhìn Lâm Chính.

“Đúng vậy? Ông là?”, Lâm Chính ho khù khụ, tò mò hỏi.

“Đừng quan tâm tôi là ai, giơ tay lên”, người đàn ông nói.

“Hả?”, Lâm Chính hoang mang nhưng sau đó vẫn giơ tay lên. Người đàn ông chộp lấy cổ tay anh kéo mạnh ghì anh xuống đất.

“Hự...”

Lâm Chính chau mày, đứng dậy, anh tưởng người này định ra tay. Thế nhưng người đàn ông chỉ xòe năm ngón tay ra bắt mạch cho anh.

Ông ta nhắm mắt như đang cảm nhận điều gì đó. Một lúc sau ông ta buông tay ra, nhìn Lâm Chính bằng vẻ kinh ngạc.

“Cậu có cơ thể thần võ sao?”, người đàn ông hỏi.

“Tiền bối có thể cảm nhận được à?”

“Nếu không phải vì có cơ thể thần võ thì với tình trạng hiện tại, cậu đã chết rồi. Nói cho tôi biết, cậu làm thế nào để tu luyện được cơ thể này vậy?”, người đàn ông lại hỏi.

Lâm Chính lắc đầu: “Có thể nói là do may mắn. Có điều giờ có tác dụng gì chứ, tôi chỉ muốn có thể giải được hoạt độc trong cơ thể”.

“Hoạt độc không dễ chữa, nhất là loại hoạt độc trên người cậu. Cần phải trả một cái giá khá đắt. Có điều tôi cảm thấy dù giá có đắt thì cũng xứng đáng. Cậu còn trẻ như vậy mà đã sở hữu cơ thể thần võ, sau này chắc chắn cậu sẽ còn hơn tôi nữa”, người đàn ông đanh giọng.

Lâm Chính nghe thấy vậy thì tò mò hỏi: “Tiền bối, rốt cuộc tiền bối là ai vậy?”

“Đúng là có mắt không tròng, người này chính là Nhị tôn trưởng của thiên cung đấy”, một người đứng bên cạnh lạnh giọng.

“Cái gì? Ông chính là Nhị tôn trưởng sao?”

Lâm Chính cảm thấy bất ngờ. Nhị tôn trưởng nhìn anh: “Lâm Chính, cậu cởi áo ra”.

“Tôn trưởng...định làm gì?”

“Cứ làm theo là được?”, Nhị tôn trưởng hừ giọng.

Lâm Chính tỏ vẻ nghi ngờ và cảnh giác. Thế nhưng anh vẫn làm theo. Nhị tôn trưởng lấy châm ra, thuần thục đâm vài cây lên người Lâm Chính.

Trong nháy mắt, Lâm Chính cảm nhận được một luồng khí ấm chạy trong cơ thể, tinh thần của anh tốt lên nhiều.

“Thần kỳ quá", Lâm Chính trố tròn mắt, kêu lên.

Nhị tôn trưởng nhanh chóng thu châm về: “Cậu nghỉ ngơi đi”, nói xong ông ta rời đi.

Lâm Chính cảm thấy không hiểu. Nhị tôn trưởng đang làm gì vậy?

Lúc này, hiện trường trở nên im lặng. Có người bỗng hô vang:“Đại tôn trưởng tới”.

Dứt lời, tất cả đồng loạt đứng dậy hành lễ: “Cung nghênh Đại tôn trưởng”.

Tiếng hô vang lên. Lâm Chính ngầng đầu nhìn về hướng Vô Dục Cung thì thấy một người đàn ông trung niên tết tóc đeo khuyên đang từ từ bước ra.

Mặc dù đã có tuổi nhưng ông ta trông rất đẹp trai và có khí chất. Ông ta chắp tay sau lưng, nhìn đám đông và lên tiếng: “Ngồi xuống đi”.

“Tạ ơn tôn trưởng”.

Mọi người ngồi xuống. Đại tôn trưởng định nói gì đó nhưng đột nhiên nhìn về phía Lâm Chính...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK