Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5421: Ngăn cản

Gia Cát Xuyên đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng Lâm Chính ngày càng xa, trong lòng lo lắng đến thắt lại.

Anh ta biết rằng từ giờ phút này trở đi, cục diện ở Giang Thành giống như một khối thuốc nổ có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Anh ta không dám do dự thêm, vội vàng nhảy vọt lên, theo sát Lâm Chính.

Tuy biết không thể ngăn cản Lâm Chính, nhưng Gia Cát Xuyên cũng không thể chỉ khoanh tay đứng nhìn, đành phải đi theo tìm biện pháp ứng phó.

Tốc độ của Lâm Chính cực kỳ nhanh, anh lướt đi như một ngôi sao băng, nhanh chóng biến mất trên bầu trời.

Không lâu sau, anh đã đến ngoại ô Giang Thành.

"Chủ tịch Lâm, mục tiêu hiện đang ở công viên Nhân Dân. Bởi vì chúng tôi đã thông báo cho chính phủ bố trí trạm kiểm soát ở ngã tư trước mặt nên bọn chúng đã rẽ vào công viên và dự định rời đi từ phía còn lại của công viên".

Một tin nhắn được gửi đến điện thoại của anh.

Lâm Chính thấy vậy liền xông vào công viên, hét lên với người của Từ Thiên đang đợi ở cổng công viên: "Sơ tán người trong công viên ngay lập tức!"

"Vâng!"

Mấy người kia không dám do dự, nhanh chóng đi sơ tán mọi người.

Bên hồ trong công viên, có vài bóng người đang bước đi rất nhanh.

“Bên ngoài tường bao của công viên này chúng ta đã sắp xếp một chiếc xe khác. Đi từ bên này sẽ tránh được tai mắt của cơ quan chức năng, cũng có thể nhanh chóng ra khỏi thành phố!”

Một người trong số họ hạ giọng nói.

"Mau chóng rời đi, đừng gây phiền toái!"

"Được!"

Sau một hồi trao đổi, không ai trong số họ nói gì nữa, nhưng bước chân lại di chuyển nhanh hơn.

Lúc này, người đi phía trước đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, đột nhiên dừng lại.

Những người khác cũng dừng bước.

Họ nhìn về phía trước nhưng không thấy ai ở đó.

Khi họ quay lại, nhiều người đang lang thang trong công viên đã bị một số người mặc đồng phục cưỡng ép đưa đi.

Một lúc sau, công viên trở nên im lặng.

"Có vẻ như chúng ta đã bị lộ!"

Người đi đầu bình tĩnh nói.

Mặc dù vậy, những người còn lại cũng không có dấu hiệu hoảng sợ.

Lúc này, một bóng người từ trên trời lao xuống, đáp xuống trước mặt những người này.

Đoàn người lập tức trở nên căng thẳng, nhanh chóng đưa mắt nhìn nhau, chuẩn bị hành động.

Nhưng khi thấy rõ người vừa tới, bọn họ không khỏi giật mình.

"Có phải Gia Cát tiên sinh không?"

Người đi đầu khá bất ngờ.

"Các người đi nhanh đi!"

Gia Cát Xuyên không chút do dự, lập tức hét lên.

"Gia Cát tiên sinh, nếu ngài ở đây thì tốt quá. Xin hãy nhanh chóng quay về cùng chúng tôi!"

Đội trưởng đội Diêm Vệ ngay lập tức hét lên.

Nhưng Gia Cát Xuyên chưa kịp nói gì thì một bóng người khác cũng đáp xuống, đứng sau đám Diêm Vệ.

Gia Cát Xuyên nhịp thở dồn dập, sắc mặt trở nên khó coi, mở miệng nói: "Lâm thần y..."

Nhưng Lâm Chính lại phớt lờ Gia Cát Xuyên.

Tất cả Diêm Vệ đều quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Lâm Chính, trong đôi mắt bọn họ đều hiện lên sự kinh ngạc.

"Chúng ta hành động cẩn mật như vậy là vì không muốn thu hút sự chú ý của chính phủ. Nhưng thật không ngờ chúng ta lại dụ được Lâm thần y ra mặt. Hay lắm!"

Đội trưởng đội Diêm Vệ khẽ gật đầu, rất vui vẻ.

"Các người, là thứ được gọi là Diêm Vệ?"

Lâm Chính mặt không cảm xúc hỏi.

"Không tồi!"

Đội trưởng đội Viêm Vệ bình tĩnh nói: "Lâm thần y, anh đã phạm tội nghiêm trọng. Hãy quay lại Đại hội cùng chúng tôi để nhận hình phạt!"

“Các người có xứng đáng để phán xử tôi không?”

Lâm Chính không chút do dự, sát ý bộc phát, lao tới nhanh như cắt.

"Giết!"

Đội trưởng đội Diêm Vệ không chút do dự hét lớn.

Những kẻ xung quanh lập tức hành động.

Trong nháy mắt, ngọn lửa kinh hoàng nổi lên và bao trùm khu vực xung quanh.

Lâm Chính lập tức rơi vào biển lửa.

Nhưng Lâm Chính căn bản không sợ những ngọn lửa này, anh thậm chí còn coi nó như không khí. Lâm Chính lao lên, một quyền đánh tới.

Một luồng lực rất mạnh lập tức xuyên qua ngực gã đàn ông.

Khi máu của gã đàn ông bắn lên người Lâm Chính, đột nhiên anh cảm thấy những cơn đau rát dữ dội nổi lên.

Lâm Chính cúi đầu nhìn, vẻ mặt căng thẳng.

Lúc này anh mới nhận ra thứ mà gã đàn ông bắn ra hoàn toàn không phải máu mà là dung nham...
Chương 5422: Bạch hoả

"Đây có phải là... dị hoả không?"

Lâm Chính cau mày nhìn những Diêm Vệ này: "Không ngờ các người đã luyện hoả thuật đến mức máu cũng biến thành thứ giống như dung nham, da thịt thì cứng như đá. Quả là không dễ dàng!"

Không hổ là người của Hội trưởng, sức mạnh của những kẻ này quả thực là đáng sợ.

Dứt lời, Lâm Chính đột ngột dùng lực đánh mạnh.

Thân thể gã đàn ông ngay lập tức vỡ vụn và mất mạng ngay tại chỗ.

“Lâm… thần y..."

Gia Cát Xuyên còn muốn nói thêm gì đó, nhưng giọng lại trầm xuống.

Nhìn Diêm Vệ đã chết, anh ta biết dù có cố gắng thuyết phục thế nào cũng vô ích.

Lúc này Lâm Chính đã quyết tâm giết người rồi!

Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả Diêm Vệ đều vô cùng tức giận.

“Lâm thần y, nếu anh đã ra tay tạo sát nghiệp thì cũng đừng trách chúng tôi!"

Đội trưởng đội Diêm Vệ gầm lên và vung nắm đấm. Hai nắm đấm của hắn ta giống như hai quả cầu lửa bùng cháy dữ dội, nhiệt độ cao đáng sợ dường như làm tan chảy không gian.

Những Diêm Vệ còn lại cũng nhất loạt lao về phía Lâm Chính.

Thân thể bọn họ cũng toả ra nhiệt độ cao đáng sợ, đòn tấn công của bọn họ đều dùng dị hoả, như thể muốn nướng Lâm Chính thành tro.

"Sát nghiệp? Khi giết người vô tội, sao các người không cho rằng tay mình nhuốm máu, tạo sát nghiệp? Chẳng lẽ mạng sống của các người là mạng sống, mạng sống của người dân bình thường không phải là mạng sống?"

Lâm Chính ánh mắt lạnh lùng, nhanh như tia chớp xuyên qua đám người.

Mỗi khi dị hoả đánh tới, anh đều vừa vặn né được. Mỗi lần né được, anh lại áp sát được một Diêm Vệ, sau đó vung quyền tấn công.

Nắm đấm của anh chứa đầy năng lượng mạnh mẽ, chỉ một cú đấm là đủ để xuyên qua cơ thể của những người này.

Tuy nhiên, khi lại gần, năng lượng trong cú đấm của anh bị dị hoả đốt cháy, khiến đòn tấn công của anh không thể gây ra thương vong đáng kể cho những Diêm Vệ này.

“Hả?"

Lâm Chính cau mày.

Anh phát hiện cơ thể của những Diêm Vệ này được bao bọc trong dị hoả, năng lượng của anh rất khó đi vào cơ thể họ, cho nên uy lực những đòn tấn công của anh không cao.

Hơn nữa, nếu tiếp tục chiến đấu trong thời gian dài với những Diêm Vệ này, năng lượng của anh sẽ bị dị hoả đốt sạch.

Phải tốc chiến tốc thắng!

Lâm Chính âm thầm hừ lạnh, chuẩn bị lấy ra kim bạc.

Nhưng vào lúc này, đội trưởng đội Diêm Vệ đột nhiên vẫy tay.

Vù!

Một quả cầu lửa khổng lồ bay về phía Lâm Chính.

Anh lập tức nghiêng người sang một bên né tránh.

Bùm!

Quả cầu lửa chạm đất và phát nổ, khiến dị hoả kinh hoàng lan ra khắp nơi.

Chỉ một lát sau, Lâm Chính bị bao quanh bởi một vòng tròn dị hoả.

Nhìn thấy điều này, các Diêm Vệ khác cũng bắt đầu tạo nên những vòng tròn dị hoả khác ở bên ngoài.

Những bức tường lửa không ngừng nổi lên, giống như một chiếc lồng lửa khổng lồ khoá chặt Lâm Chính ở bên trong.

Diêm Vệ cũng đứng thành vòng xung quanh Lâm Chính, gã đội trưởng cũng đã đáp xuống. Hai chưởng ấn của hắn ta chắp lại, nhanh chóng lẩm nhẩm khẩu quyết gì đó rồi đột ngột hét lớn:

“Luyện!"

Vù!

Bức tường lửa lập tức rung chuyển, giống như một cơn sóng lớn ập tới và hoàn toàn nuốt chửng Lâm Chính.

Gia Cát Xuyên lặng lẽ nhìn, sau đó thở dài, im lặng lắc đầu.

Nhưng vào lúc này, từ phía bên trong làn sóng lửa vọng ra một tiếng hừ lạnh.

“Các người quả thực giỏi dùng dị hoả. Có điều, các người là những kẻ duy nhất có dị hoả sao?"

Âm thanh vừa dứt, dị hoả đáng sợ xung quanh đột nhiên như bị thứ gì đó hấp thụ, không ngừng lao về phía trung tâm.

Khi dị hoả hoàn toàn biến mất, mọi người phát hiện ra rằng tất cả dị hoả của Diêm Vệ đều bị Lâm Chính hút vào lòng bàn tay.

"Cái gì?"

Các Diêm Vệ bàng hoàng.

Nhịp thở của Gia Cát Xuyên cũng trở nên dồn dập, khó mà tin nổi.

Lâm Chính giơ tay lên, sau đó đột nhiên siết chặt nắm đấm.

Bùm!

Mái tóc đen của Lâm Chính đột nhiên chuyển sang màu trắng, từng sợi tóc trắng lại bốc cháy như một ngọn lửa màu trắng...
Chương 5423: Dị hoả Chân Long

"Đây cũng là…dị hoả sao?"

Đôi mắt của các Diêm Vệ nheo lại.

"Không! Đây không phải dị hỏa bình thường!"

Đội trưởng đội Diêm Vệ lập tức nhận ra điều gì đó kỳ lạ, trên mặt lộ rõ vẻ kinh hãi, thấp giọng hét lên: “Hắn đã dùng sức mạnh Chân Long làm vật dẫn để kích phát dị hoả! Đây chính là dị hoả Chân Long!"

"Cái gì? Dị hoả Chân Long?"

Da đầu mọi người tê dại, vẻ mặt kinh ngạc.

Lâm Chính mái tóc trắng như cước, toàn thân được bao bọc trong ngọn lửa trắng, đôi mắt cũng bị ngọn lửa bao phủ, trông giống như một con quỷ lửa vô cùng đáng sợ.

Lúc này Lâm Chính giống như một vị thần ma đang bị thiêu đốt dưới ánh mặt trời, tỏa ra ánh sáng trắng. Ngọn lửa do các Diêm Vệ xung quanh phóng ra không thể địch lại uy lực của dị hoả Chân Long.

Mọi thứ xung quanh anh bắt đầu tan chảy.

Ngay cả mặt đất cũng biến thành dung nham, không có ngọn lửa nào được thổi bùng lên nhưng mọi thứ đã bắt đầu tan chảy.

Gia Cát Xuyên cũng bị ép lùi lại, không thể lại gần Lâm Chính.

Nhưng anh ta hiểu hậu quả sẽ nghiêm trọng ra sao nếu chuyện này tiếp tục.

"Lâm thần y, dừng lại! Làm ơn dừng lại!"

Gia Cát Xuyên vội vã hét lên rất lớn.

Nhưng Lâm Chính lại thờ ơ.

Anh chỉ giơ tay lên và quơ về phía một Diêm Vệ ở gần nhất.

“Rút lui! Rút lui!"

Đội trưởng đội Diêm Vệ gầm lên.

Nhưng đã quá trễ rồi.

Diêm Vệ kia điên cuồng lùi về phía sau.

Nhưng ngay khi hắn ta vừa bỏ chạy, hai sợi xích được tạo thành từ ngọn lửa màu trắng lập tức quấn lấy hai chân hắn ta khiến đôi chân lập tức bị nung chảy.

Diêm Vệ kia lập tức ngã xuống đất.

Khi hắn ta lồm cồm bò dậy, Lâm Chính đã đi tới trước mặt và đưa tay bóp cổ hắn.

Những Diêm Vệ xung quanh có thể nhìn thấy rõ ràng đồng đội của mình đang nhanh chóng tan chảy trong tay Lâm Chính!

Đây đường đường là Diêm Vệ cơ mà!

Bọn họ là các cao thủ nguyên tố Hoả được Hội trưởng đích thân bồi dưỡng.

Nhưng bọn họ… lại bị tan chảy bởi một ngọn lửa có nhiệt độ cao khủng khiếp!

Người khác nghe cũng khó mà tin chuyện này!

Diêm Vệ kia thậm chí không thể phát ra một tiếng kêu thì đã hoàn toàn biến thành tro bụi, biến mất trong tay Lâm Chính.

Những Diêm Vệ khác vẻ mặt kinh hãi, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy ngọn lửa quái dị và đáng sợ như vậy, cũng không nghĩ tới có một ngày mình sẽ bị chính lửa thiêu chết.

Đám Diêm Vệ kia không dám do dự thêm một giây nào nữa mà lập tức bỏ chạy.

Nhưng Lâm Chính tuyệt đối không để cho bọn họ có cơ hội trốn thoát!

Ngọn lửa trắng đáng sợ lan dọc theo mặt đất đang tan chảy lao ra tứ phía, trực tiếp biến thành bốn bức tường lửa, bao vây tất cả đám Diêm Vệ.

Giống như lúc trước đám người này bao vây Lâm Chính.

Đội Diêm Vệ lúc này đã hoàn toàn tuyệt vọng.

"Gia Cát Xuyên đại nhân!"

Đội trưởng đội Diêm Vệ lúc này chẳng còn cách nào ngoài cầu cứu Gia Cát Xuyên đang đứng ngoài vòng vây giúp đỡ.

Gia Cát Xuyên nghiến răng, trầm giọng quát: "Lâm thần y, sự tình đã đến nước này, cậu cũng đừng trách tôi!"

Sau đó, anh ta huy động sức mạnh, nhảy vọt lên không trung, quyết định ngăn cản Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính tựa hồ đã đoán trước được hành động của Gia Cát Xuyên. Anh đột nhiên giơ tay, từ xa tóm lấy Gia Cát Xuyên.

Vù vù vù...

Một quả cầu trắng như tuyết xuất hiện ở khoảng không trước mặt Gia Cát Xuyên.

Gia Cát Xuyên giật mình, chợt nhận ra điều gì đó, vội vàng rút lui.

Bùm!

Quả cầu nổ tung.

Một vòng lửa bùng lên xua đuổi Gia Cát Xuyên.

"Sức mạnh này... Lâm thần y, cậu điên thật rồi! Chẳng lẽ cậu thực sự đang đốt thọ nguyên của mình à?"

Gia Cát Xuyên không thể tin được.

Sức mạnh mà Lâm Chính phát huy lúc này thật đáng sợ.

Thậm chí, anh còn cưỡng ép, tự đốt cháy thọ nguyên của mình để tăng sức mạnh nhằm ngăn cản Gia Cát Xuyên can thiệp.

"Gia Cát Xuyên, tôi đã nói rồi. Những kẻ vô cớ giết hại người vô tội này hôm nay nhất định phải chết ở đây".

"Cả gia đình sáu người vô tội đó vì tôi mà chết, tôi mất đi một ít tuổi thọ thì ăn thua gì?"

Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
Chương 5424: Thẳng tay tàn sát

Gia Cát Xuyên vẻ mặt phức tạp nhìn Lâm Chính, anh ta biết rõ sự quyết tâm và tức giận của Lâm Chính lúc này. Cái chết của những người vô tội đó rõ ràng là một sự đả kích không thể chấp nhận được đối với Lâm Chính.

Thực ra, đây chẳng phải là lý do khiến người trong Đại hội đáng căm giận sao?

Mạng sống của những người vô tội này đã bị Đại hội cướp đi...

Gia Cát Xuyên đột nhiên run lên, hai mắt trợn to.

Anh ta chợt nhận ra mình dường như không hề có bất kỳ dao động cảm xúc nào trước cái chết của những người dân vô tội này.

Có vẻ như người chết không phải là người dân được Đại hội bảo vệ.

Mà là... một vài con kiến...

Đội trưởng đội Diêm Vệ nhìn ra ngoài vòng lửa đầy mong đợi.

Nhưng khi hắn ta nhìn thấy thân ảnh Gia Cát Xuyên ngừng chuyển động, trong lòng chỉ còn duy nhất cảm giác tuyệt vọng.

Hắn ta biết hôm nay có lẽ mình khó lòng thoát khỏi kiếp nạn này.

"Gia Cát đại nhân, cứu chúng tôi đi...”, một Diêm Vệ hét lên như sắp khóc.

"Gia Cát đại nhân, tại sao vẫn bàng quan đứng nhìn? Chẳng lẽ đại nhân thật sự muốn nhìn chúng tôi chết trước mặt ngài sao?"

"Nếu chúng tôi chết thì ngài định giải thích thế nào với Hội trưởng?"

"Gia Cát đại nhân?"

Các Diêm Vệ lần lượt hét lên, cầu cứu Gia Cát Xuyên.

Cánh tay Gia Cát Xuyên khẽ động, nhưng cuối cùng lại không có hành động gì.

"Đã đến lúc lên đường!"

Lúc này, Lâm Chính hờ hững nói một câu.

“Lâm thần y!"

Gia Cát Xuyên bỗng nhiên ngẩng đầu hét lớn.

Nhưng đã quá trễ rồi.

Chỉ thấy Lâm Chính vỗ lòng bàn tay về phía trước, sức mạnh Chân Long như thuỷ triều dâng lên về phía ngọn lửa.

Trong khoảnh khắc, dị hoả Chân Long này bùng lên như ngọn lửa được đổ thêm dầu nóng, nuốt chửng toàn bộ Diêm Vệ trong phút chốc.

“Á!"

“Cứu tôi! Cứu tôi với..."

"A! A! A..."

Đám Diêm Vệ vùng vẫy dữ dội trong ngọn lửa.

Gia Cát Xuyên mở to mắt nhìn những thân hình đang quằn quại trong ngọn lửa, trong lòng run rẩy.

Không biết đã bao lâu trôi qua, nhưng tất cả Diêm Vệ đều ngã xuống.

Dần dần, bóng dáng của họ bắt đầu biến mất.

Khi tất cả ngọn lửa đã bị dập tắt hoàn toàn, không thể nhìn thấy bất cứ dấu vết nào của các Diêm Vệ nữa.

Diêm Vệ giỏi nhất là dùng hoả thuật, vậy mà kết cục lại bị một ngọn lửa đốt thành tro.

Gia Cát Xuyên hít sâu một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính sắc mặt tái nhợt, lúc này khí tức cuồng bạo giống như thủy triều rút xuống. Nhìn anh lúc này vô cùng mệt mỏi, hiển nhiên cái giá phải trả cho việc đốt thọ nguyên là không hề nhỏ.

"Gia Cát Xuyên, anh không cần nói gì cả, tôi biết việc mình đang làm và cái giá phải trả. Nhưng đó là kết cục các Diêm Vệ này xứng đáng phải nhận" Lâm Chính giọng nói tuy yếu ớt, nhưng ngữ khí lại rất kiên định.

Gia Cát Xuyên trầm mặc một lát, sau đó lắc đầu nói: "Lâm thần y, anh không biết mình đang gặp phải chuyện gì, căn bản là anh không thể gánh nổi hậu quả!"

Lâm Chính im lặng không nói gì, anh không biết rõ thực lực của Hội trưởng Đại hội.

Nhưng anh không hề hối tiếc.

Hai người nhìn nhau im lặng hồi lâu, cuối cùng Gia Cát Xuyên phá vỡ sự im lặng: "Lâm thần y, cậu vẫn dự định ở lại Giang Thành sao?"

“Anh có ý tưởng nào tốt hơn sao?”

"Nếu không muốn người bên cạnh anh chết hết thì tốt nhất nên rời đi!"

"Sao vậy? Chẳng lẽ Hội trưởng gì đó đang chuẩn bị công khai báo thù sao?"

Lâm Chính nhìn chằm chằm Gia Cát Xuyên hỏi.

"Cái chết của Diêm Vệ đã nâng bản chất của sự việc này lên một tầm cao mới. Nếu trước kia Hội trưởng còn dùng lý lẽ thì bây giờ sẽ hoàn toàn không dùng tới lý lẽ với cậu nữa!"

Gia Cát Xuyên khàn giọng nói: "Hội trưởng sẽ huy động toàn lực để báo thù ngay khi nhận được tin tức. Cậu đã chuẩn bị xong chưa?"

"Điều đó cũng có nghĩa là bây giờ tôi cũng có thể thẳng tay giết tất cả mọi người trong Đại hội mà không cần phải kiêng dè nữa đúng không?"

Lâm Chính đột nhiên hỏi.
Chương 5425: Tuyên chiến

Gia Cát Xuyên không nói gì, tim đập loạn xạ.

Anh ta đã đoán được nước đi tiếp theo của Lâm Chính.

Lâm Chính đã chuẩn bị sẵn sàng cho kết cục cá chết lưới rách.

Anh bật nhảy lên không trung rồi lao ra khỏi công viên.

Chẳng bao lâu sau, Lâm Chính đã cảm nhận được một số luồng khí kỳ lạ.

Gia Cát Xuyên hai mắt nheo lại, mở miệng định khuyên can nhưng cuối cùng lại bỏ cuộc.

Anh ta hiểu rằng dù bây giờ có cố gắng thuyết phục Lâm Chính như thế nào cũng vô ích.

Chủ nhân của những luồng khí tức đó đương nhiên cũng đã chú ý tới hành động của Lâm Chính.

Cảm nhận được anh đang tới gần, bọn họ lập tức bỏ chạy tứ phía, không dám đến gần.

Nhưng Lâm Chính tốc độ nhanh như chớp, trực tiếp khóa chặt luồng khí tức của bốn kẻ lạ mặt. Sau đó anh lấy điện thoại di động ra, nói nhanh vài câu rồi lao về phía một người trong số đó.

"Lâm thần y..."

Thấy mình không thể trốn thoát, một người trong số họ điên cuồng hét lên.

Nhưng khí tức hùng mạnh đã khoá chặt cơ thể anh ta.

Lâm Chính vung nắm đấm.

Người đàn ông hoàn toàn không phản kháng được, bị đập mạnh xuống đất, nôn ra máu và không thể đứng dậy.

"Anh sẽ tiếp tục phục vụ Đại hội hay sẽ đầu hàng tôi?"

Lâm Chính lạnh lùng hỏi.

"Anh chống đối Đại hội! Vi phạm quy tắc, giết hại bừa bãi người vô tội, tôi làm sao có thể đầu hàng anh?"

Người của Đại hội nghiến răng nghiến lợi nói.

"Đúng là ngu dốt thiếu hiểu biết".

Lâm Chính hừ lạnh, chẳng muốn phí lời nữa, một quyền nữa lại giáng xuống.

Chỉ trong chốc lát, thi thể người đàn ông nứt toác và anh ta tắt thở ngay tại chỗ.

Lâm Chính không còn muốn lãng phí thời gian đi thuyết phục những người đã bị Đại hội tẩy não này, việc này rất khó và Lâm Chính cũng không có thời gian.

Nếu Đại hội nói gì là bọn họ nghe đó thì Lâm Chính cũng không thể làm gì ngoài việc khiến bọn họ hối hận.

Sau khi giết chết một người, Lâm Chính lập tức lao về phía những người khác.

Học viện Huyền Y Phái và những cao thủ trấn thủ Giang Thành cũng đã được phái đi.

Họ hỗ trợ Lâm Chính và chặn tất cả những tai mắt cung cấp thông tin cho Đại hội lại để Lâm Chính lao tới và giết từng người một.

Nhưng vẫn chưa kết thúc.

Lâm Chính sau đó mở rộng phạm vi ra toàn thành phố và bắt đầu lùng sục những kẻ cung cấp thông tin cho Đại hội.

Trong một ngày, Lâm Chính đã giết chết hàng trăm người...

Gia Cát Xuyên kinh ngạc nhìn anh.

Mặc dù Lâm Chính làm việc này một cách rất bí mật, nhưng toàn bộ Giang Thành đã bị bao phủ bởi mùi máu tanh.

"Đây không còn là khiêu khích nữa, đây là tuyên chiến!"

Gia Cát Xuyên ngẩn người lẩm bẩm.

"Tuyên chiến?"

Lâm Chính toàn thân đầy máu lắc đầu, lạnh lùng nói: "Trận chiến này thật sự đã bắt đầu rồi!"

Tai mắt của Đại hội tại Giang Thành bị tàn sát, Đại hội gần như ngay lập tức nhận được tin tức.

Núi Thánh Huyền.

Bạch Hoạ Thủy vừa tới giao báo cáo tài chính, đang chuẩn bị rời đi, nhưng vừa đến chân núi liền nghe thấy tiếng chuông trên núi Thánh Huyền vang lên.

Nghe thấy tiếng chuông, Bạch Hoạ Thuỷ giật mình trong chốc lát, sau đó sắc mặt thay đổi rõ rệt.

Dù chưa bao giờ nghe thấy âm thanh như vậy trước đây nhưng bà ta biết nó có nghĩa gì.

"Ba tiếng dài và hai tiếng ngắn... đã xảy ra chuyện lớn!"

Bạch Hoạ Thuỷ vội vã lao về phía ngọn núi.

Cùng lúc đó, vô số cao thủ của Đại hội cũng lao về phía đỉnh núi.

"Đại nhân, chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Bạch Hoạ Thủy nhìn thấy một vị nguyên lão đang chạy về phía đỉnh núi thì vội vã kéo lại hỏi chuyện.

"Bạch minh chủ? Tại sao bà lại ở đây? Đỉnh núi không phải chỗ bà có thể đến. Mau đi đi!"

Vị nguyên lão kia nhìn chằm chằm Bạch Hoạ Thuỷ và hừ lạnh.

"Đại nhân, bên phía Giang Thành đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Bạch Hoạ Thủy cẩn trọng hỏi.

Sắc mặt nguyên lão hơi thay đổi, ông ta im lặng một lát rồi lạnh lùng nói: "Lâm thần y vừa tiêu diệt đội Diêm Vệ của Hội trưởng, đồng thời... loại bỏ tất cả điệp viên của Đại hội ở Giang Thành..."

"Cái gì?"

Bạch Hoạ Thủy kinh hãi đến suýt nữa khuỵu gối ngã xuống đất...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK