Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3511: Phá vỡ tinh không

“Cái gì?”, Độc Cô Vấn tái mặt vô thức nhìn về phía côc chủ Trùng Long Cốc. Cốc chủ mặt tái mét, cơ thể khẽ run lên.

“Không thể nào? Tại sao đến cả thủ pháp cổ xưa mà kẻ này cũng hiểu vậy? Đây là thủ pháp đã thất truyền cả ngàn năm rồi cơ mà? Không thể nào”.

'Cốc chủ, rốt cuộc đây là thủ pháp gì vậy?", một người ở bên cạnh vội hỏi.

“Huyền Thôi Thủ Pháp, là thủ pháp của hàng nghìn năm trước. Thủ pháp này vô cùng huyền diệu, khi sử dụng có thể khiến mỗi cây châm phát ra uy lực hoàn hảo. Dù là y nhân hay là sát nhân thì đều không thể so sánh được. Trùng Long Thích dù là thần khí nhưng cũng chỉ là một cây châm mà thôi’.

Cốc chủ run rẩy nói. Đám đông tái mặt.

“Đánh nhanh thắng nhanh, mau giết kẻ đó đi”, thành chủ Độc Cô Thành gào lên với hai mắt đỏ như máu.

Hiện trường sục sôi. Độc Cô Vấn nghiến răng, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Hắn không còn dám nghi ngờ nữa, cứ thế lao lên.

Đồng thời tàn ảnh của hắn cũng lao về phía Lâm Chính mang theo hàng trăm triệu cây châm khí tạo thành một dòng sông.

Khoảng khắc này cả không gian giống như là dòng sông sao. Mỗi một cây châm là một ngôi sao.

Mỗi một tàn ảnh là một chòm sao. Độc Cô Vấn kiểm soát những chòm sao đổ bộ về phía Lâm Chính.

Cảnh tượng trước mặt trông thật đẹp. Thế nhưng một giây sau...

Bùm bùm...Từng cây châm nổ tung trong không gian. Tất cả đều cảm thấy đinh tai nhức óc. Có không ít người phải bịt tai với biểu cảm đau đớn.

Thế nhưng khi nhìn về phía khu thi đấu thì Lâm Chính giô Trùng Long Thích qua đầu rồi. Cây châm dài phát ra ánh sáng chói mắt. Sức mạnh nó phát ra cũng thật khủng khiếp.

Những cây châm khác bị Trùng Long Thích uy hiếp không thể nào lại gần Lâm Chính.

Độc Cô Vấn nín thở. Hắn thấy Lâm Chính vung tay.

Vụt...Cả không gian như tối sầm. Một đừng sáng vọt bay trong không trung, phá tan dòng sông bằng châm khí và lao về phía Độc Cô Vấn.

Chiêu thức của Độc Cô Vấn còn chưa tiếp cận được Lâm Chính thì hắn đã bị ghim xuyên tim và bay bật ra.

Những tàn ảnh khác của hắn cũng bị nổ tung. Châm khí biến mất. Cả hiện trường im lặng như tờ. Tất cả đám đông há mồm trợn mắt, sững sờ chứng kiến cảnh tượng trước mặt

Dù là Thần Cung Thương thì cũng không thể bình tĩnh được nữa. Độc Cô Vấn đã thua.

Hắn nằm đó, ôm ngực mình. Máu chảy thành dòng. Hắn không thể tập trung khí tức được nữa, cũng không thể đứng dậy được nữa. Hắn đã thua hoàn toàn rồi.

“Đại ca”, Độc Cô Hoài kêu lên lao tới nhưng bị người bên cạnh chặn lại.

Độc Cô Lạc Nhạn cũng khóc thút thít. Không ai ngờ Độc Cô Vấn lại thua.

“Kẻ ngoại vực này rốt cuộc là thần thánh phương nào chứ?”, cốc chủ Trùng Long Cốc lầm bầm như người mất hồn.

“Mau, mau cứu a Vấn”, thành chủ vôi hét lên.

Người của thế gia Độc Cô lập tức lao lên. Thế nhưng bức bình phong vẫn chưa mở ra, lại được sự gia cố của đội Thiên Tuần nên không thể nào mở ra được.

Độc Cô Vấn lúc này đã kiệt sức nên chẳng thể nào vận khí tức bảo vệ tim được nữa. Hắn há hốc miệng, thậm chí còn chưa kịp nói gì thì đôi mắt đã đục dần và chết ngay tại chỗ.

“Cuộc thi kết thúc, Lâm Chính thắng”, trọng tài tuyên bố.

Lâm Chính thở hắt ra. Anh bước tới chỗ Độc Cô Vấn.

“Đừng”, thành chủ gào lên.

Bọn họ tưởng rằng Lâm Chính định ra tay tiếp. Nếu là như vậy thì dù thế gia Độc Cô có y thuật thông thiên cũng không thể cứu được Độc Cô Vấn.

“Anh Lâm, xin anh hãy tha cho anh trai tôi”, Độc Cô Hoài quỳ xuống, khóc lóc.

Lâm Chính nhìn đám người Độc Cô Hoài rồi lại nhìn trọng tài và hỏi: “Trọng tại, đại trận nghịch chuyển có thể để anh ta dùng không?”, Lâm Chính chỉ vào Độc Cô Vấn đã chết.

“Cậu ấy dùng thì cậu không thể dùng nữa. Đại trận nghịch chuyển chỉ có thể dùng một lần. Dùng xong thì là 10 phút để nghỉ và trận đấu thì không thể chờ cậu thêm 10 phút nữa’, trọng tài nói.

“Vậy được”, Lâm Chính vác Độc Cô Vấn vứt vào trong đại trận nghịch chuyển.

Cảnh tượng đó khiến người nhà Độc Cô bàng hoàng. Độc Cô Hoài, thành chủ, Độc Cô Lạc Nhạn đều trố mắt.

Thi thể của Độc Cô Hoài ở trong đại trận, một giây sau, cả đại trận phát ra ánh sáng và bắt đầu chuyển động...
Chương 3512: Tranh giành

Cả hiện trường nín nặng. Bọn họ nhìn đại trận chuyển động bằng vẻ hoang mang.

Trò gì vậy? Kẻ ngoại vực đó tại sao lại cứu Độc Cô Vấn chứ?

Đây là cuộc thi đấu. Dù anh có giết chết đối phương thì thế gia Độc Cô cũng không dám cứu, nếu không chẳng khác gì tát vào mặt Lôi Trạch.

Thế nhưng anh không những không không làm vậy mà còn hi sinh cơ hội được hồi phục thể trạng của mình cho Độc Cô Vấn.

Có phải anh là kẻ ngốc không? Ánh sáng phát ra từ đại trận chói mắt. Một lúc sau, một người bước ra.

Đó chính là Độc Cô Vấn. Lúc này hắn đã hồi phục lại như bình thường. Cơ thể hắn không hề phát hiện ra bất kỳ vết thường nào.

“Đây là?”, Độc Cô Vấn hoang mang nhìn chính mình rồi lại nhìn đại trận nghịch chuyển ở phía sau.

“Cảm ơn cậu Lâm. Đại ân đại đức này chúng tôi sẽ không bao giờ quên”, thành chủ kích động vô cùng, vội quỳ xuống trước mặt Lâm Chính.

Độc Cô Vấn là toàn bộ tâm huyết của thế gia Độc Cô, là nhân tài mà bọn họ dồn toàn sức lực để bồi dưỡng. Hắn chính là hi vọng của họ. Nếu như Lâm Chính giết chết Độc Cô Vấn thì cũng đồng nghĩa với dập tắt hi vọng của thế gia Độc Cô. Vậy mà anh không giết, còn ra tay cứu giúp. Ân tình này thật sự quá lớn.

“Cảm ơn ân đức của cậu Lâm”, toàn bộ người của thành Độc Cô đều quỳ xuống hô vang.

Độc Cô Vấn lập tức hiểu ra: “Tôi và anh không thân quen, hà tất bỏ phí một cơ hội để cứu tôi chứ?”, Độc Cô Vấn bèn hỏi.

“Mặc dù đúng là như vậy nhưng tôi đánh giá cao con người anh, cứu anh có là gì?”

Độc Cô Vấn trố tròn mắt, không biết phải nói gì. Một lúc sau hắn mới lên tiếng: “Chắc chắn tôi sẽ báo đáp ân tình của anh”.

“Không cần”

“Thế nhưng trận tiếp theo anh định ứng phó như thế nào?”, Độc Cô Vấn hỏi.

Mặc dù hắn thua nhưng hắn tin Lâm Chính cũng bị tiêu hao không ít sức lực. Nếu như không sử dụng đại trận nghịch chuyển mà đấu nhau với kẻ mạnh như Thần Cung Thương thì Lâm Chính sẽ thua là cái chắc.

“Điều này không phải lo, tôi có cách”, Lâm Chính nói.

“Vậy thì anh hãy bảo trọng”, Độc Cô Vấn không nói nhiều nữa, chỉ bước ra khỏi khu vực thi đấu.

Giản Đào thấy vậy bèn chau mày.

“Giản thánh thủ, mau lên đi”, nhà họ Dục gầm lên.

Giản Đào nghe thấy vậy thì không do dự nữa, lập tức lao lên. Giản Đào biết hắn không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.

Một kẻ có thể đánh bại cả Độc Cô Vấn thì sẽ vô cùng khó nhằn. Nếu thật sự đối đầu với anh thì hắn thật sự không thể thắng.

Thế nhưng một giây sau, Trương Kỳ đã lập tức lao lên và tới khu vực thi đấu trước cả Giản Đào.

“Trương Kỳ, mau lên đi, không được để Giản Đào đạt được mục đích”, tông chủ Thanh Huyền Tông kêu lên.

Trương Kỳ bặm môi dồn sức. Thế nhưng tốc độ của Trương Kỳ không bằng Giản Đào nên không làm gì được. Giản Đào nhanh hơn Trương Kỳ một giây.

Trương Kỳ định lao tới thì lập tức bị bức bình phong ngăn lại. Tiếng cười bật lên. Trương Kỳ đứng đơ mặt nhìn bên trong,

Đám người Thanh Huyền Tông và Ái Nhiễm trông cũng vô cùng khó coi.

“Lần này xong rồi”, Ái Nhiễm lầm bầm.
Chương 3513: Giản Đào ma hóa

“Ái Nhiễm, lần này phải làm sao?”, tông chủ cuống cả lên.

“Anh Lâm với Độc Cô Vấn đại chiến một trận mà không được hồi phục thì chắc chắn sẽ bị tiêu hao sức lực. Giản Đào chắc chắn là sẽ ra đòn rất gắt. Chúng ta phải làm sao đây?”, Nam Phong vò đầu bứt tai.

Tề Thủy Tâm cũng chau chặt mày.

“Ha ha, gã này, làm người tốt cho lắm vào để rồi xảy ra chuyện? Giờ thì phải làm gì đây. Ha ha”.

Cốc chủ Trùng Long Cốc bật cười. Ông ta biết về Giản Đào, đó là đệ tử của Cứu Tử Chân Nhân đấy. Mà đã là đệ tử của Cửu Tử Chân Nhân thì chắc chắn là có tài rồi.

Đối phương muốn lao lên thi đấu như vậy thì chắc chắn là hắn có chiêu pháp để đối phó với Lâm Chính Lần này thì Lâm Chính chết chắc rồi.

“Như vậy thì có phải là chán không?”

“Hừ, kệ đi. Cậu ta ra vẻ lắm mà. Giờ gặp nạn rồi trách ai được đây”.

“Đúng vậy, kẻ ngoại vực đó còn thích tỏ ra ngầu cơ”.

“Đúng là nực cười”.

Đám đông cười lạnh lùng. Dù Lâm Chính có đánh bại Độc Cô Vấn thì bọn họ vẫn cảm thấy không phục.

Bởi vì họ từ sâu trong tiềm thức đã bài trừ người của ngoại vực rồi. Hiện trường bàn tán xôn xao. Chỉ trỏ đối với Lâm Chính. Giản Đào thở phào, nheo mắt nhìn.

“Thế nào nhóc, không ngờ phải không?”, Giản Đào cười.

“Có gì mà không ngờ, anh thấy tôi đánh bại Độc Cô Vấn rồi đấy, nếu tôi mà vào được đại trận nghịch chuyển thì giờ anh không phải là đối thủ của tôi đâu. Mà với tình trạng hiện tại của tôi thì anh cũng chẳng là gì. Anh chỉ là một kẻ tiểu nhân không hơn không kém”, Lâm Chính lắc đầu.

“Ha ha, thắng làm vua, thua làm giặc. Chỉ cần thắng thì thủ đoạn nào cũng được. Tên họ Lâm kia, anh sỉ nhục tôi ở nhà họ Dục, tôi nhất định sẽ khiến anh phải bồi thường gấp trăm lần”, Giản Đào hằm hằm sát khí.

“Vậy thì phải xem bản lĩnh của anh rồi. Nói đi cũng phải nói lại, anh đang cho rằng vì tôi không vào trong đại trận nghịch chuyển nên tưởng mình là đối thủ của tôi sao?”, Lâm Chính nói.

“Sao? Anh tưởng rằng tôi vẫn là Giản Đào của lúc trước à? Tôi nói cho anh biết, sư tôn đã truyền thụ cho tôi quyết pháp để mạnh lên rồi. Ngoài điều đó ra thì còn đưa cho tôi cả chí bảo đủ để tôi có thể giết chết anh nữa đấy. Tên họ Lâm kia, hôm nay chính là ngày chết của anh”.

Giản Đào bật cười, giơ tay lên ghim châm lên người.

Phụt.

Phụt.

Trong nháy mắt, cơ thể hắn được ghim bảy châm bạc. Những cây châm này trông vô cùng cổ quá, chúng được ghim vào bảy tử huyệt của hắn.

“Cái gì?”, đám đông kinh ngạc.

Lâm Chính cũng chau mày.

“Dù sao có đại trận nghịch chuyển ở đây. Tôi dùng toàn bộ sức mạnh cùng lắm là bị di chứng để giết anh. Anh nhìn đi, nhìn kỹ mà xem sức mạnh của tôi có xứng để anh coi trọng hay không”.

Giản Đào cười dữ dằn như một kẻ điên. Hắn gầm lân, bảy cây châm cũng run bắn. Một luồng khí tức cực mạnh phóng ra

Đám đông nín thở. Hai cánh tay của hắn bỗng nổi gân xanh, mắt hắn biến thành màu đỏ máu.

“Lẽ nào...đây là ma hóa", Thần Cung Thương giật mình.

“Chắc chắn là như vậy rồi. Y đạo của Cửu Tử Chân Nhân vốn là y đạo Phong Ma mà. Đó là thuật pháp tiếp giáp giữa sự sống vfa cái chết. Ông ta đã để đệ tử của mình tung ra chiêu này thì chắc chắn là mặc kệ sự sống chết của hắn rồi”, người thanh niên ở bên cạnh lên tiếng.
Chương 3514: Quyền uy

Thần Cung Thương liếc nhìn người thanh niên và khẽ cười: “Các hạ rốt cuộc là ai? Tới từ đâu? Sao không dám nói?”

“Hỏi những thứ đó có tác dụng gì không? Nếu có bản lĩnh thì gặp nhau trong cuộc thi”, người thanh niên kia điềm đạm nói.

“Hừ, được lắm. Có điều tôi sợ lên võ đài rồi tôi lại không cẩn thận đập chết các hạ đấy”, Thần Cung Thương thản nhiên nói.

Người thanh niên chỉ im lặng nhìn chăm chăm lên võ đài. Thần Cung Thương cười lạnh. Khí tức của Giản Đào không ngừng tăng mạnh. Bầu không khí cũng sôi lên sùng sục.

Từ lớp khí tức màu máu phóng ra từ cơ thể hắn, dần dần Giản Đào cũng bắt đầu có sự thay đổi.

Ngoài tứ chi phình to thì tóc hắn cũng trở nên dài hơn, làn da cũng trắng toát, những ngón tay cũng mọc ra vuốt dài và dần cong lại.

Điều khiến người khác khó tin nhất chính là mái tóc của hắn, mái tóc cứ thế kéo dài.

“Hả?”, Lâm Chính chau mày, cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

“Chắc anh chưa từng thấy đúng không? Mà cũng phải, pháp môn huyền diệu của sư tôn đâu phải là kẻ như anh có thể biết được?”, Giản Đào cười nói. Lúc này, giọng nói của hắn trở nên ồm ồm.

“Vậy thì kết thúc chưa? Nếu kết thúc rồi thì mau ra tay đi. Đừng để tôi phải đợi lâu”, Lâm Chính nói.

“Hừ, anh muốn nhanh được chết à? Vậy thì tôi sẽ tác thành cho anh”, Giản Đào bật cười ha ha, hắn lao về phía Lâm Chính nhanh như một cơn gió.

Khí tức màu đỏ máu giống như một làn sóng đập mạnh lên người anh.

Mặt đất chao đảo. Lâm Chính đanh mắt, đưa tay lên đỡ đòn. Thế nhưng đòn tấn công của Giản Đào quá mạnh, tốc độ lại nhanh tới vô lý nên hắn cũng nhanh chóng né được đòn của Lâm Chính và lật ngược tay cào anh.

Cú cào không có độc nhưng mang theo uy lực cực lớn. Lớp khí tức phòng ngự bao quanh Lâm Chính dường như bị cào rách.

Lâm Chính không kịp né đòn, ngực anh hiện lên ba vết cào vô cùng khủng khiếp của Giản Đào.

“Cậu Lâm”, mọi người kêu lên.

“Sao? Tên họ Lâm kia. Giờ thì anh đã biết sự lợi hại của tôi chưa?”

Giản Đào bật cười ha ha đầy đắc ý. Hắn thấy việc giết Lâm Chính dễ như trở bàn tay.

“Có lẽ các hạ nghĩ nhiều quá rồi. Chút trò vặt vãnh này e rằng không thể đánh bại được tôi đâu”, Lâm Chính thản nhiên nói và ôm ngực.

Ba vết cào dần biến mất. Giản Đào giật mình sau đó cười lạnh: “Muốn cơ thể nhanh hồi phục thì cần phải dùng khí tức gia trì. Để tôi xem anh có được bao nhiêu khí tức nào”.

Nói xong, hắn lại điên cuồng tấn công. Nhưng lần này không chỉ có hai tay với bộ móng vuốt của hắn tấn công mà mái tóc dài của hắn cũng tạo thành những đầu châm nhọn đâm về phía Lâm Chính.

“Hả?”, Lâm Chính giật mình. Anh chưa từng thấy chiêu thức nào kỳ lạ như vậy. Anh vội lùi lại, không dám để những đầu châm kia đâm vào người.

Dùng tóc làm châm, đúng là anh mới thấy lầ đầu. Những đầu tóc đó như được gắn định vị, khóa chặt Lâm Chính khiến anh không thể né đòn.

Bất lực, Lâm Chính đành phải dùng khí tức của mình đề chặn chúng lại. Khi khí tức vừa tiếp xúc số châm đó thì...

Bùm. Những cú nổ được tạo ra. Khói đen mù trời cứ thế hút về phía Lâm Chính.

Lâm Chính tái mặt, lập tức sử dụng chân khí để đuổi đám khói độc đi. Đợi đến khi đám khói độc tan hết thì anh cũng mất sức tới hơn nửa.

“Ha ha, tôi muốn xem xem anh có thể cầm cự được bao lâu”, Giản Đào bật cười và lại vẩy tóc, phóng ra hàng nghìn đầu châm.

Những cây châm này có độ đàn hồi cứ thế vây lấy Lâm Chính.

Lâm Chính lùi tới sát bức bình phong. Anh không thể lùi thêm được nữa, đành phải lựa chọn đối diện với số châm đó. Và kết quả là không gian của anh càng bị thu hẹp.

Giản Đào tấn công chính diện. Lâm Chính hoặc là chặn lại hoặc là phải đối đầu với số khí độc.

Thế nhưng số khi độc này có độc tính rất kỳ lại, ngoài U Minh Độc Khu ra thì có vẻ không gì có thể cản lại được.

Nhưng nếu còn sử dụng U Minh Độc Khu thi e rằng khí tức của anh không đủ.

Phải làm sao?

“Ha ha, chết đi”, Giản Đào bật cười, định móc tim Lâm Chính.

Đúng lúc này Lâm Chính đột nhiên giơ tay lên phóng ra một lớp khí màu đen xì. Cả hai đều bị bao trọn bên trong lớp khí.

“Hả”.

Đám đông đứng bật dậy nhìn. Thế nhưng lớp khí quá dày, bọn họ không thể nhìn rõ.

Một lúc sau...Có âm thanh nặng nề vang lên, sau đó Giản Đào bay bật ra ngoài như một quả pháo và ngã sõng soài ra đất.

Đám đông thấy trên ngực hắn có một vết hõm của chưởng đánh.

“Cái gì”, cả hiện trường bàng hoàng.
Chương 3515: Thề phải giết mày

“Chuyện này là sao?”.

“Vừa xảy ra chuyện gì vậy?”.

“Trong cảnh tuyệt vọng, kẻ ngoại vực đó phòng thủ còn giật gấu vá vai, sao có thể phản công được?”.

“Cậu ta làm thế nào được vậy?”.

Người người la lên, ai cũng há hốc miệng, không tin được.

Thần Cung Thương nhìn chằm chằm sương đen, dường như muốn nắm bắt gì đó. Hắn cảm nhận được trong sương đen hình như có một loại sức mạnh đặc biệt đang dâng lên, nhưng sức mạnh đó nhanh chóng rút vào trong, không nhìn thấy nữa.

“Xem ra Độc Cô Vấn chưa khiến hắn sử dụng đến thực lực chân chính!”, Thần Cung Thương lẩm bẩm, trong mắt toát ra sự nặng nề.

Sương đen tản ra, Lâm Chính đi ra ngoài.

Cơ thể anh vẫn hoàn hảo nguyên vẹn, không hề bị thương. Thế tấn công đáng sợ của Giản Đào dường như không có tác dụng gì đối với anh.

Hiện trường lại vang lên một trận xôn xao.

“Sao lại như vậy? Khụ khụ… Khụ khụ khụ…”.

Giản Đào mở to mắt nhìn Lâm Chính, vừa ho vừa gào lên.

Lúc nãy anh ta không thấy rõ Lâm Chính ra tay thế nào, chỉ cảm nhận được có một bàn tay từ trong sương đen dường như không thể ngăn chặn. Bàn tay đó đánh tan khí độc của mình, phá vỡ phòng ngự của mình, ngay cả hai bàn tay mình cũng bị đánh nát, sau đó bị đánh mạnh vào người.

Giản Đào nhấc hai tay lên, thấy hai bàn tay mình đã đứt mất sáu ngón.

Tất cả đều là do một quyền của Lâm Chính gây ra.

Anh ta cúi đầu nhìn dấu tay đáng sợ trên ngực, vẻ mặt trắng nhợt.

Phải biết rằng bảy cây châm bạc trên người là do sư phụ Cửu Tử Chân Nhân ban cho, phòng khi anh ta gặp phải kẻ địch sẽ dùng bảy châm bạc này đâm vào bảy tử huyệt trên người, có thể giúp xác thịt biến đổi trở nên vô cùng cứng rắn, không thể phá hủy.

Thế mà một quyền của Lâm Chính lại có thể tạo thành dấu tay đầm đìa máu trên người anh ta?

Nếu không có châm bạc tăng cường, e là Lâm Chính đã đánh xuyên cơ thể anh ta.

Thật đáng sợ!

Giản Đào hít sâu một hơi, vội vàng đứng dậy trị thương, đồng thời lại lấy một lọ sứ mở ra, đổ đan dược ở trong đó vào miệng.

Trong nháy mắt, khí tức của Giản Đào lại tăng vọt, trở nên cuồn cuộn dồi dào, không thể ngăn cản.

“Ồ?”.

Lâm Chính nhìn Giản Đào, dường như đang suy nghĩ gì đó.

“Xem ra anh vẫn còn năng lực phản công, nhưng vô dụng thôi, anh không thể nào tưởng tượng được thủ đoạn của tôi. Anh phải hiểu rằng, bây giờ không phải anh đang đối phó tôi, mà là đang đối phó với thủ đoạn của Cửu Tử Chân Nhân sư phụ tôi. Anh dựa vào đâu mà đấu với tôi?”.

Giản Đào quát khẽ, đôi mắt đỏ như máu trở nên đen nhánh, da dẻ trên người hiện lên những hoa văn đáng sợ. Cả người hắn như mãnh thú cuồng bạo khiến người ta sợ hãi, không dám đến gần.

“Tu vi của anh không cao, nền tảng kém, lại liên tục sử dụng đan dược và châm bạc tăng cường xác thịt, cứ tiếp tục như vậy sẽ tạo thành thương tổn không thể chữa trị cho cơ thể! Tôi khuyên anh mau chóng xua tan hết dược lực đi, khôi phục lại như trước, không thì anh có thắng được trận đấu này cũng trở thành tàn phế”, Lâm Chính nói.

“Hừ! Dù sao cũng có trận pháp nghịch chuyển ở đây, tôi có di chứng cũng có gì phải sợ? Đến lúc đó, tôi xua tan dược hiệu, đi vào trận pháp nghịch chuyển sẽ có thể khôi phục như mới. Cơ thể dùng quá tải thì đã thế nào? Khi ra khỏi trận pháp, tôi vẫn là một người đàn ông trai tráng!”.

Giản Đào hét lên, tiếp tục lấy lọ thuốc ra đổ vào miệng.

“Hình như anh có gì nhầm lẫn rồi, tôi phải nhắc nhở anh, thứ nhất trận pháp nghịch chuyển này không phải vô địch, cái gọi là nghịch chuyển chỉ là khôi phục xác thịt bình thường, bổ sung thể năng và khí kình, thả lỏng tinh thần cho anh. Nó không thể nghịch chuyển tương lai, chuyển anh về trạng thái trước lúc chiến đấu được. Nếu anh ôm cách nghĩ đó thì anh lầm to rồi. Nếu di chứng của thủ đoạn tăng cường mà anh dùng quá mãnh liệt, anh chưa chắc đã có thể dùng trận pháp nghịch chuyển khôi phục, thậm chí di chứng quá lớn sẽ khiến anh chết ngay tại chỗ, không có cơ hội tiến vào trận pháp nghịch chuyển. Anh vẫn nên thận trọng thì hơn”, Lâm Chính nói.

“Ha ha ha ha ha, anh sợ rồi phải không? Anh nói nhiều như vậy là vì lo tôi quá mạnh, anh sẽ không đối phó được?”, Giản Đào cười lớn, sử dụng sức mạnh cho hai cánh tay mọc ra, sau đó lao về phía Lâm Chính, phun ra một làn khí độc.

Lâm Chính phất tay, đánh tan khí độc.

Giản Đào lập tức sử dụng chiêu pháp, vuốt độc đáng sợ đánh đến dày đặc, dường như muốn xé rách hư không.

Lâm Chính thầm hừ một tiếng, tích lũy quyền kình, phóng ra sương đen che lấp toàn thân, tiếp tục vung quyền.

Ầm!

Một quyền thế như chẻ tre lại đánh lên người Giản Đào.

Giản Đào lập tức bay ra ngoài.

Mọi người vẫn bị ảnh hưởng bởi sương đen, không thấy rõ Lâm Chính vung quyền.

Lồng ngực của Giản Đào lại xuất hiện một dấu tay, nhưng anh ta vẫn chưa chịu thôi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vẫn chưa đủ, vẫn chưa đủ…”.

Nói xong, anh ta lấy bảy tám lọ sứ, đổ thuốc ra, cho hết vào miệng.

“A!”.

Anh ta gào lên đau đớn, khí tức quanh người điên cuồng tăng vọt, da thịt nứt ra từng tấc, để lộ cơ bắp nở to.

Mọi người đều kinh ngạc.

“Giản Đào điên rồi sao?”.

“Trời ạ, rốt cuộc anh ta đã uống bao nhiêu thuốc tăng trưởng?”.

“Không điên thì không làm nên trò trống! Anh ta đã quyết tâm phải giết chết kẻ ngoại vực kia!”.

Bọn họ hét lên.

Lâm Chính thờ ơ nhìn, trên mặt không hề có vẻ sợ hãi.

Anh biết trận đấu này anh lại thắng rồi.

Nhưng Giản Đào không ý thức được điều này.

Giờ phút này, anh ta đã cao lên gần hai mét, da thịt toàn thân trở nên đỏ rực, giống như yêu quái.

“Tao thề phải giết mày!”.

Giản Đào gào lên, cất bước nặng nề đi về phía Lâm Chính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK