Ám Minh Nguyệt dập đầu đến mức rách trán, máu tươi nhuộm đỏ khuôn mặt trắng nõn, thoạt nhìn có chút dữ tợn.
Cô ta ngẩng đầu lên, ngây người nhìn Lâm Chính.
"Tại... tại sao? Chẳng phải anh mới khiến bố tôi sống lại sao? Chúng ta chỉ cần cướp lại cơ thể, là có thể khiến ông ấy sống lại, đúng không?".
"Cơ thể ở đâu?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Ở..."
Ám Minh Nguyệt há miệng, nhưng không thốt nên lời.
"Nếu ở chỗ Diệp Viêm thì đó là chuyện mơ mộng hão huyền".
Lâm Chính lắc đầu.
"Vậy có thể dùng cơ thể khác không?".
Ám Minh Nguyệt vội hỏi.
"Cũng không thể".
Lâm Chính lại lắc đầu: "Đây là thủ cấp của Võ Thần, cơ thể bình thường không thể chịu đựng được, phản ứng bài xích sinh ra chắc là không ai có thể giải quyết được".
"Cái gì?".
Ám Minh Nguyệt ngẩn người.
"Cô Ám Minh Nguyệt, thực ra bố cô đã hết cứu rồi, sở dĩ tôi làm vậy là muốn hỏi bố cô mấy chuyện thôi".
Lâm Chính bình thản nói.
"Không!".
Ám Minh Nguyệt đau khổ nằm gục dưới đất, đau lòng tuyệt vọng, suy sụp hoàn toàn.
"Đồ ngốc... Đừng khóc nữa... Con người đều phải chết... Sớm muộn gì chúng ta cũng phải đối mặt với ngày này..."
Giọng nói yếu ớt của Ám Thiên Võ Thần lại vang lên.
"Bố! Con không muốn bố chết! Con không muốn! Hu hu hu!".
Ám Minh Nguyệt lao đến, ôm lấy đầu của Ám Thiên Võ Thần gào khóc.
"Người ở long mạch dưới lòng đất tìm kiếm thuật trường sinh bao nhiêu năm, nhưng chẳng có ai là sự tồn tại vĩnh viễn thực sự. Thất đại Võ Thần thực ra cũng là con người... Con gái, hãy nghĩ thoáng lên, cuộc đời con còn dài... Đừng nghĩ đến việc trả thù..."
Ám Thiên Võ Thần lại nói.
Ông ta nói một cách khó nhọc, cũng biết tình hình của mình lúc này. Lâm Chính nhân lúc ông ta mới chết, não chưa chết hẳn, kích hoạt lại đầu của ông ta.
Nhưng dù sao cũng không có cơ thể, nên không thể duy trì trạng thái này được bao lâu.
Ám Minh Nguyệt khóc muốn tắt thở.
Nhưng Ám Thiên Võ Thần không dám chậm trễ, đưa mắt nhìn về phía Lâm Chính.
"Lâm đại nhân... cậu... muốn hỏi cái gì?".
"Thủ đoạn cấy ghép bộ phận của Diệp Viêm".
Lâm Chính vào thẳng vấn đề.
"Lẽ nào Lâm đại nhân cũng muốn dùng thủ đoạn này?".
Ám Thiên Võ Thần khàn giọng nói: "Nhưng chẳng phải cậu đã biết thuật này rồi sao? Nếu không làm sao có thể phá được người tôi?".
"Những gì tôi biết vẫn chưa đầy đủ, hơn nữa chỉ biết về chỗ sơ hở trên người ông, chứ nhược điểm và sơ hở của Diệp Viêm thì tôi không biết nhiều. Nhưng tôi nghĩ nếu Diệp Viêm đã truyền thuật pháp này cho ông, thì chắc chắn những gì hắn dạy sẽ nhiều hơn những gì tôi biết, nên tôi mới hỏi".
Lâm Chính điềm nhiên đáp.
Anh đoán Ám Thiên Võ Thần chắc chắn sẽ bị Diệp Viêm làm hại, nên mới vội vàng đuổi theo ngăn cản Diệp Viêm lấy cơ thể của ông ta.
Nếu hắn hấp thu cơ thể Võ Thần, thì thực lực của hắn sẽ lên một tầm cao mới.
Đến lúc đó sẽ khó đối phó hơn hôm nay rất nhiều.
Thế nên Lâm Chính quyết định cho dù không giết được Diệp Viêm thì cũng phải phá hoại cơ thể Võ Thần, tránh để Diệp Viêm chiếm được.
Nhưng không ngờ anh vẫn đến muộn một bước.
Nhưng khá may mắn là Ám Minh Nguyệt lại giữ được đầu của Ám Thiên Võ Thần, lại còn nguyên vẹn như vậy...
Ám Thiên Võ Thần trầm ngâm một lát, sau đó bình thản nói: "Tôi... đã nhìn nhầm người này!".
"Chuyện này không trách ông được".
Lâm Chính đáp.
"Ám Thiên tôi hành sự thận trọng cả đời, tính toán từng đường đi nước bước, nhưng không ngờ vừa sảy chân liền thua cả ván cờ... Tôi không nhìn thấu được tên Diệp Viêm này!".
Ám Thiên Võ Thần khàn giọng nói.
Chương 5012: Ám Thiên Vô Tướng Tâm Pháp
Ám Thiên Võ Thần không chút giấu giếm, kể hết cho Lâm Chính về thuật cấy ghép mà Diệp Viêm truyền thụ cho ông ta.
Lâm Chính nghe xong liền rơi vào trầm tư.
Tuy ngoài mặt anh rất bình tĩnh, nhưng trái tim thì đang đập thình thịch.
Anh không ngờ thuật cấy ghép lại đáng sợ kỳ diệu như vậy, khiến người ta không thể tin được.
"Tuy thủ đoạn này cực kỳ tàn nhẫn, trái với luân thường đạo lý, nhưng phải nói rằng người phát minh ra thủ đoạn này chính là nhân tài".
Lâm Chính không khỏi cảm khái.
"Đúng vậy, tôi nhớ lúc đó khi nghe được thủ đoạn này cũng cảm thấy không thể tin được. Nhưng điều khiến tôi khó tin hơn là Diệp Viêm đã vận dụng thuật này đến mức nhuần nhuyễn thành thục. Thủ đoạn cấy ghép của cậu ta còn ảo diệu và tinh xảo hơn, rất khó tưởng tượng được thiên phú của người này... Tôi cũng không biết nữa".
Ám Thiên Võ Thần trầm giọng nói, nhưng giọng nói càng ngày càng nhỏ.
Lâm Chính không nói gì.
"Nhưng y thuật của cậu quả thực cũng rất đáng kinh ngạc!".
Ám Thiên Võ Thần bỗng dưng chuyển chủ đề.
"Đáng kinh ngạc?".
"Tôi chưa bao giờ nghe tới thủ đoạn này của cậu... Tôi chỉ còn cái đầu mà cậu có thể cứu sống tôi được, tuy chỉ là tạm thời, nhưng nhìn khắp long mạch dưới lòng đất, những người có thủ đoạn như thế này chỉ đếm trên đầu ngón tay".
Ám Thiên Võ Thần khàn giọng nói: "Không những vậy, cơ thể của cậu... cũng phải nói là khủng khiếp".
"Khủng khiếp?".
Ám Minh Nguyệt nước mắt giàn giụa ở bên cạnh biến sắc: "Bố... Lẽ nào người này... cũng cải tạo cơ thể?".
"Đúng vậy".
Ám Thiên Võ Thần bình thản đáp.
Ám Minh Nguyệt kinh hãi, vội vàng định giật lấy cái đầu.
"Minh Nguyệt, dừng tay!".
Ám Thiên Võ Thần khẽ quát.
"Bố, nếu anh ta có thể cải tạo cơ thể thì chẳng phải cũng muốn hấp thu đầu của bố sao?".
Ám Minh Nguyệt vừa sợ vừa giận.
"Minh Nguyệt, con không hiểu, cơ thể của cậu ta khác với Diệp Viêm, chỉ cải tạo nhờ châm bạc dược liệu".
Ám Thiên Võ Thần trầm giọng nói.
"Cải tạo bằng y dược?".
Ám Minh Nguyệt kinh ngạc.
"Dùng từ sai rồi".
Lâm Chính lắc đầu: "Thực ra không được tính là cải tạo, chỉ có thể coi là cường hóa, cải thiện thôi".
"Cường hóa? Cải thiện?".
Ám Minh Nguyệt dường như nghĩ ra gì đó, run giọng nói: "Vậy tức là... cơ thể của anh..."
"Có thể cho tôi xem tổ chức dưới da của cậu không?".
Ám Thiên Võ Thần lên tiếng.
Yêu cầu này vô cùng đường đột.
Lâm Chính sửng sốt, nhưng nhanh chóng gật đầu đồng ý.
"Được".
Dứt lời, anh giơ cánh tay lên, cắt một miếng thịt nhỏ, để trước cái đầu của Ám Thiên Võ Thần.
Ám Thiên Võ Thần nhìn một lúc rồi rơi vào trầm ngâm.
"Bố nhìn thấy gì vậy?".
Ám Minh Nguyệt vội hỏi.
"Thiên tài... Đúng là thiên tài..."
Ám Thiên Võ Thần chậm rãi lên tiếng.
"Thiên tài?".
"Thực ra Diệp Viêm không được coi là thiên tài, cậu ta chỉ có thể gọi là yêu tài thôi".
Ám Thiên Võ Thần khàn giọng nói: "Sở dĩ thực lực của cậu ta tăng vọt là do không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, nhưng người trước mặt con thì khác, thiên phú của cậu ta cao đến mức đáng sợ... E là không kém Diệp Viêm bao nhiêu..."
"Vậy sao?".
Ánh mắt Ám Minh Nguyệt hơi đờ đẫn.
"Tôi không phải là thiên tài".
Lâm Chính lắc đầu, bình thản nói: "Thực ra cái gọi là thiên phú cũng là có được sau này".
"Có được sau này?".
Dường như Ám Thiên Võ Thần có chút không hiểu, trầm giọng nói: "Việc cường hóa cơ thể, nâng cao tu vi đều có thể có được sau này, nhưng thiên phú... sao có thể làm được?".
"Đại y chi đạo thiên biến vạn hóa, thần thông quảng đại. Ám Thiên đại nhân, ông không biết không có nghĩa là không thể".
Lâm Chính mỉm cười nói, cũng không giải thích.
Ám Thiên Võ Thần nghiền ngẫm một lát, sau đó nhắm mắt lại: "Xem ra... thế gian này không chứa được tôi nữa rồi".
"Được rồi, Ám Thiên Võ Thần, thời gian cũng sắp hết".
Lâm Chính bình thản nói, đang định thu châm lại.
"Đừng!".
Ám Minh Nguyệt xông tới giữ tay Lâm Chính, khóc nức nở nói: "Lâm đại nhân, có thể để tôi nói mấy câu cuối cùng với bố tôi không?".
Lâm Chính lặng lẽ nhìn Ám Minh Nguyệt, sau đó gật nhẹ đầu.
"Cảm ơn".
Ám Minh Nguyệt lau huyết lệ, sau đó nói tạm biệt lần cuối với Ám Thiên Võ Thần.
"Con gái, con hãy sống thật tốt, đừng nghĩ đến chuyện trả thù, thiên phú của con kém Diệp Viêm quá xa, đời này không còn hy vọng trả thù".
"Sau khi bố đi con đừng nhớ nhung, chỉ cần con được bình an, bố dưới suối vàng cũng cảm thấy được an ủi".
Ám Thiên Võ Thần an ủi Ám Minh Nguyệt.
Cô ta gật mạnh đầu, rồi lau nước mắt.
"Được rồi con gái, đừng tỏ vẻ bi thương nữa, thời gian còn lại để bố nói với câu với tên nhóc này".
Ám Thiên Võ Thần lại quay sang nhìn Lâm Chính.
"Ám Thiên Võ Thần còn gì muốn nói sao?".
Lâm Chính bình thản nói.
"Cái chết hôm nay nằm ngoài ý muốn của tôi, nhưng cũng là tôi tự làm tự chịu, tôi không nhận ra ngay bản tính của Diệp Viêm thì đáng đời".
"Nhưng tôi luôn coi Diệp Viêm là truyền nhân của mình, bây giờ vì cơ thể của tôi mà cậu ta làm ra chuyện này, sao tôi có thể không oán hận cho được?".
"Nhưng tôi đã không còn hy vọng trả thù, cậu Lâm, tôi biết cậu và Diệp Viêm có thù không đội trời chung, nên tôi muốn giúp cậu, để cậu có thể giết được Diệp Viêm dễ dàng hơn".
Ám Thiên Võ Thần trầm giọng nói.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên, sau đó nghiêm túc nói: "Ông định giúp tôi thế nào?".
"Tôi định truyền tất cả mọi thứ của tôi cho cậu".
Ám Thiên Võ Thần đáp.
"Thật sao?".
Tim Lâm Chính đập thình thịch, lập tức hỏi.
"Tôi còn bao nhiêu thời gian?".
Ám Thiên Võ Thần hỏi.
"Nếu dốc hết sức thì tôi có thể duy trì một tiếng cho ông".
"Một tiếng sao? Cũng đủ rồi!".
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng nói: "Nhóc con, cậu phải nghe thật kĩ từng câu nói tiếp theo của tôi, tuyệt đối không được để sót chữ nào, bởi vì tôi chỉ nói một lần thôi, rõ chưa?".
"Mời tiền bối nói".
Lâm Chính gật đầu rất nghiêm túc.
"Được! Vậy tôi bắt đầu nói từ tâm pháp cơ bản của tôi, Ám Thiên Vô Tướng Tâm Pháp".
Ám Thiên Võ Thần bắt đầu nói thao thao bất tuyệt.
Lâm Chính quỳ một gối xuống, lắng nghe một cách nghiêm túc.
Chương 5013: Niêm phong
Một tiếng trôi qua rất nhanh.
Lâm Chính nghe như si như say, đợi tới khi âm thanh của Ám Thiên Võ Thần nghe nhỏ như muỗi kêu, thật sự không thể nghe rõ nữa, lúc này Lâm Chính mới tỉnh táo lại khỏi lớp học khiến người ta mê hoặc này.
Anh vội vàng nhìn về phía Ám Thiên Võ Thần.
Đã thấy đầu ông ta khô cạn, da thịt nhăn nheo, mặt mày xám như tro tàn, hai mắt khó mở ra được.
Lâm Chính lập tức điều khiển sức mạnh phi thăng ôn hòa lần nữa, nhưng phát hiện rất khó có hiệu quả.
“Bố…”
Ám Minh Nguyệt gọi một tiếng thảm thiết.
“Cậu nhóc, cũng xong rồi, tôi… Thời điểm của tôi tới rồi… phải đi thôi…”
Dường như Ám Thiên Võ Thần đã dùng hết chút sức lực cuối cùng để nói lời từ biệt.
“Bố!”
Ám Minh Nguyệt quỳ gối, dập đầu thật mạnh.
Cô ta không làm được gì cả.
Chỉ đành trơ mắt nhìn bố rời đi.
Nhưng hình như Lâm Chính lại nghĩ tới điều gì đó, anh lấy một đống châm bạc ra, đâm vào đầu ông ta không ngừng.
Mỗi lần đâm châm, sẽ có sức mạnh phi thăng mạnh mẽ bám vào đó.
Tốc độ đâm châm của anh rất nhanh, chỉ lát sau, đầu Ám Thiên Võ Thần đã đầy châm bạc.
“Cậu nhóc, cậu… Đang làm gì thế? Chẳng lẽ còn muốn cứu tôi à…”
Âm thanh khàn khàn của Ám Thiên Võ Thần vang lên.
Dường như bị những cây châm bạc của Lâm Chính kích thích, âm thanh kia lại lớn hơn một chút.
Ám Minh Nguyệt cũng đột nhiên ngẩng đầu, rạng rỡ nhìn hắn.
“Không cứu sống được”.
Lâm Chính vừa đâm châm vừa lạnh nhạt nói: “Tôi đã nói từ lâu, không có cơ thể, ông ta chắc chắn sẽ chết”.
Nghe thế, ánh mắt hồi nãy còn toát ra chút hy vọng của Ám Minh Nguyệt lại ảm đạm.
“Nhưng tôi có thể niêm phong bảo tồn đại não của ông!”
Lâm Chính đột nhiên nói.
Đồng tử của Ám Minh Nguyệt khẽ run.
Đôi mắt gần như muốn khép lại của Ám Thiên Võ Thần cũng đột nhiên mở to hơn một chút.
Nhưng chẳng mấy chốc, ông ta vẫn từ từ nhắm mắt lại.
“Chỉ cần giữ cho đại não không chết, sau này vẫn có khả năng tái tạo lại thân thể mới, dù đây là chuyện cực kì khó khăn, bây giờ tôi không làm được, nhưng chỉ cần giữ được đại não, cuối cùng cũng sẽ có ngày đó”.
“Vì sao… Cứu tôi…”
Âm thanh cực kì nhỏ bé của Ám Thiên Võ Thần vang lên.
“Mặc dù tôi với ông có thù oán, nhưng không tính là mối thù không đội trời chung, tôi giúp đỡ Thương Lan và Thái Thiên, mục tiêu chủ yếu cũng không phải là ông, mà là Diệp Viêm!”
“Bây giờ ông truyền dạy kiến thức cả đời mình cho tôi, nếu nói nghiêm túc, ông cũng coi là nửa thầy giáo của tôi, lần này cùng lắm được xem như tôi báo đáp ông thôi!”
Lâm Chính vừa đâm châm vừa nói.
Ám Thiên Võ Thần hờ hững.
Một lát sau, cuối cùng ông ta cũng nói chuyện.
“Tôi nhìn lầm hai người… một là Diệp Viêm, một người… là cậu… Nếu lúc trước tôi quyết định cậu là học trò của mình, làm sao tôi phải tới nỗi rơi vào kết cục như vậy chứ…”
Âm thanh vừa dứt, Ám Thiên Võ Thần hoàn toàn ngừng cử động.
Chỉ thấy Lâm Chính dùng một chút sức mạnh phi thăng, cẩn thận cắt đầu Ám Thiên Võ Thần xuống, sau đó chậm rãi lấy đại não ra, tiếp theo lòng bàn tay toát ra một lượng khí lạnh lớn, đóng băng đại não sống.
“Đây là Huyền Băng Hàn Lực, sẽ không tổn thương đại não!”
Lâm Chính đưa đại não đóng băng cho Ám Minh Nguyệt: “Cô cầm lấy đi, nếu sau này có đủ kĩ thuật, tôi sẽ giúp bố cô sống lại được!”
Ám Minh Nguyệt quỳ trên mặt đất, nhìn đại não được đưa tới, nước mắt lại khiến khuôn mặt ướt nhẹp.
“Lâm đại nhân, lúc trước Minh Nguyệt đã xúc phạm anh nhiều lần, anh không so đo hiềm khích trước kia, còn giữ hy vọng giúp bố sống lại cho tôi, cả đời này Minh Nguyệt bằng lòng làm trâu làm ngựa cho anh!”
Nói xong, cô ta dập đầu ba cái thật mạnh với Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy, sau đó nâng cô ta dậy.
“Đi thôi!”
Lâm Chính bình tĩnh nói, xoay người rời khỏi hang núi.
Chương 5014: Bởi vì anh ta không đánh lại tôi
“Người anh em! Cậu về rồi à?”
Dưới chân núi Bất Ước, đám người Lang Gia nhìn thấy Lâm Chính đi tới, lập tức vui mừng, vội vàng bước qua.
Khi nhìn thấy Ám Minh Nguyệt đi theo sau Lâm Chính, đều cực kì hoảng sợ.
“Ám Minh Nguyệt?”
“Giết cô ta đi!”
Mấy người lập tức rút kiếm ra.
“Đừng ra tay!”
Lâm Chính lạnh nhạt nói.
Động tác của Lang Gia ngừng lại, tò mò nhìn Lâm Chính, mở miệng hỏi: “Người anh em, không phải cậu bắt giữ cô ta rồi chứ?”
“Ám Thiên Võ Thần đã truyền dạy kiến thức cả đời cho tôi, tôi đã tính toán với ông ta xong xuôi rồi, mặc dù Ám Minh Nguyệt làm nhiều chuyện ác, nhưng cũng không phải là không thể tha thứ!”
Lâm Chính lạnh nhạt nói.
Trong lòng Lang Gia tức giận, nhưng Lâm Chính đã nói vậy rồi, anh ta cũng không tiện phát tác.
Huống chi lúc trước ở Long Cung, người tàn sát anh em của anh ta là Diệp Viêm, cho dù Ám Minh Nguyệt là đồng lõa, nhưng Ám Minh Nguyệt cũng chẳng có thực lực giết bọn họ.
Lúc này, Ám Minh Nguyệt đi lên trước, khom lưng thật sâu với nhóm người Lang Gia.
“Các vị đại nhân, Minh Nguyệt biết mình nghiệp chướng nặng nề, không thể tha thứ, các vị đại nhân muốn đánh muốn phạt, Minh Nguyệt xin chịu, bây giờ tôi và các vị ở cùng một chiến tuyến, Diệp Viêm hại chết bố tôi, tôi bằng lòng trợ giúp các vị một tay, cùng giết Diệp Viêm!”
Vừa dứt lời, hô hấp của mọi người đều run rẩy.
“Cái gì? Ám Thiên Võ Thần đã chết ư?”
Lang Gia khó tin.
“Diệp Viêm muốn lấy máu thịt của bố tôi, muốn cấy ghép cơ thể của bố tôi vào người hắn, bố tôi bị ép bất đắc dĩ, phải tự sát cắt đầu, muốn tôi mang theo đầu ông ấy rời đi”.
Ám Minh Nguyệt đau khổ nói.
Nghe thấy lời này, đám người Lang Gia cũng hơi thương hại Ám Minh Nguyệt.
Suy cho cùng bố cô ta đã ngã xuống, Ám Minh Nguyệt đã mất chỗ dựa, những kẻ thù mà Ám Thiên Võ Thần từng đắc tội chắc chắn sẽ tìm cô ta.
Sợ là những ngày sau của Ám Minh Nguyệt sẽ không dễ chịu lắm đâu.
“Vậy Diệp Viêm đâu?”
Lúc này, hình như Huyền Thông nghĩ tới cái gì đó, hỏi.
Ám Minh Nguyệt ngẩn ra, nói: “Thế gia Lệnh Hồ và Diệp Viêm tranh đoạt thi thể của bố tôi, Diệp Viêm đi đuổi bắt thế gia Lệnh Hồ rồi!”
“Lại là lũ chuột hôi hám đó!”
Lang Gia tức giận vô cùng.
“Không cần để ý, trước tiên chúng ta quay về tòa nhà treo thưởng đã!”
Lam Chính nói.
“Được!”
Mấy người gật đầu, xoay người rời đi.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng xé gió truyền đến.
Sau đó vô số tà khí bay loạn trên không trung.
Tất cả mọi người đều biến sắc, đồng loạn nhìn về chỗ tà khí kia.
Chỉ thấy tà khí rơi xuống đất, tiếp đó bay tán loạn, một bóng hình xuất hiện.
Đó rõ ràng là Diệp Viêm!
Lúc này sắc mặt của Diệp Viêm đã tái nhợt vô cùng, hai mắt cực kì tối đen, trong đồng tử có tà khí cuồn cuộn.
Hai tay hắn để sau lưng, lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Lâm Chính.
“Là Diệp Viêm!”
Lang Gia hét lớn, mọi người lập tức rút kiếm.
“Súc sinh!”
Ám Minh Nguyệt chửi ầm lên, ước gì có thể xé Diệp Viêm thành những mảnh nhỏ.
Nhưng vẻ mặt Lâm Chính lại bình tĩnh.
Anh quan sát Diệp Viêm một lượt, bình tĩnh nói: “Xem ra anh đoạt lại thi thể rồi à? Nhưng… hình như cũng không hoàn chỉnh lắm”.
Diệp Viêm nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Lâm Chính nói: “Thế mà anh cũng nhìn ra được à?”
“Rất bất ngờ à?”
“Công pháp này của tôi, không thể nào hiểu rõ nguyên tắc trong đó dễ dàng như vậy, sao anh lại biết được?”
“Anh có thể từ từ suy nghĩ về vấn đề này”.
Lâm Chính lạnh nhạt nói.
Diệp Viêm im lặng một lát, nhìn về phía Ám Minh Nguyệt, lạnh nhạt nói: “Đầu đâu?”
“Diệp Viêm, trả thi thể của bố tôi đây!”
Ám Minh Nguyệt rút trường kiếm ra, muốn tiến lên ngay.
Nhưng Lâm Chính lập tức ngăn cô ta lại.
“Đừng đi chịu chết!”
“Lâm đại nhân…”
“Mọi người đừng ra tay, mọi người không đánh lại anh ta đâu, nhưng anh ta cũng sẽ không ra tay, bởi vì anh ta không đánh lại tôi!”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Chương 5015: Trấn Ngục Võ Thần
Dứt lời, vẻ mặt của Diệp Viêm đã hoàn toàn mất tự nhiên.
Không biết tại sao, hắn lại cảm thấy như mình đã bị Lâm Chính nhìn thấu tất cả mọi thứ.
Trước kia Lâm Chính không khiến hắn có cảm giác này.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Diệp Viêm suy nghĩ một hồi rồi khàn giọng nói: “Thái Thiên và Thương Lan đâu?”
“Diệp Viêm, anh tới đây vì thi thể của bọn họ sao?”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Những thứ anh nhìn thấy chưa chắc đã đúng, nếu tôi cố gắng hết sức thì anh sẽ không thể nào chiếm ưu thế được”.
Diệp Viêm lắc đầu nói.
"Vậy thì thử xem”.
Lâm Chính chậm rãi rút Tuyệt Thế Tà Kiếm ra.
Ánh mắt Diệp Viêm khựng lại, nhìn chằm chằm Lâm Chính một hồi lâu, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng rồi rút kiếm Bạch Cốt như muốn đánh nhau.
Hắn tới đây không phải chỉ vì đầu của Ám Thiên Võ Thần, nếu có thể lấy được máu thịt của Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần thì hắn sẽ trở thành vô địch thiên hạ.
Nhất là máu thịt của Thái Thiên Võ Thần, vốn dĩ ông ta là cường giả Hoành Luyện, nếu có thể lợi dụng thân thể của ông ta để cải thiện toàn bộ cơ thể của mình, loại bỏ nhược điểm, cường hóa sơ hở, vậy thì trên đời này còn ai có thể giết được hắn nữa đây?
Nhưng Diệp Viêm vẫn chậm một bước.
Nhìn hiện trường trống không, Diệp Viêm biết hai vị Võ Thần đã chết dưới tay Lâm Chính.
Diệp Viêm không hề quan tâm đến việc bọn họ sống hay chết, hắn chỉ muốn biết thi thể của bọn họ đang ở đâu.
Hai người giương cung bạt kiếm, chuẩn bị đánh nhau.
Mấy người Lang Gia và Ám Minh Nguyệt không khỏi lui về phía sau.
Bọn họ biết rằng, trận chiến ở cấp độ này, mình cũng không thể can thiệp.
Nhưng ngay khi hai người chuẩn bị giao chiến thì một một luồng khí vô cùng dày đặc lan đến.
"Đây là?"
Diệp Viêm đột nhiên khựng lại rồi quay đầu nhìn về phía xa.
Sắc mặt của hắn thay đổi, dường như đã hiểu ra điều gì đó, bỗng nhiên quay người, nhảy lên không trung rồi biến mất.
Tốc độ cực nhanh khiến người ta phải kinh ngạc.
"Lực chân kinh khủng quá!”
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại.
Xem ra Diệp Viêm đã cấy ghép thành công chân của Ám Thiên Võ Thần, giờ phút này, với lực chân của hắn thì đến cả Lâm Chính cũng đuổi không kịp.
Thảo nào Diệp Viêm lại dám đấu với anh.
Nếu đánh không lại thì ít ra còn có thể chạy.
Nhưng tại sao Diệp Viêm lại rời đi?
Lâm Chính nhìn về phía chân trời.
"Chẳng lẽ là... Không ổn rồi, Lâm đại nhân, có cường giả tới!”
Dường như Ám Minh Nguyện cũng nhận ra điều gì đó, cô ta run rẩy hô lên, sau đó vội vàng quỳ xuống đất.
"Đây là khí tức của Võ Thần... Trấn Ngục Võ Thần... khí tức của Trấn Ngục Võ Thần!”
Lang Gia cũng run bần bật, nhanh chóng bảo Huyền Thông quỳ xuống.
Trấn Ngục Võ Thần?
Đồng tử của Lâm Chính co lại, nhìn chằm chằm về phía trước.
Phía chân trời xa có một luồng ánh sáng mạnh như muốn phá vỡ hư không bắn thẳng đến.
Trong giây lát, toàn bộ mặt đất và đỉnh nham thạch đã được chiếu sáng.
Bỗng chốc, một bóng người cao lớn xuất hiện ở giữa không trung.
Đó là một người đàn ông cao gần ba mét.
Thân trên ông ta để trần, người đeo dây xích, cơ bắp cuồn cuộn chi chít những hình xăm màu đen, nhưng mái tóc dài của ông ta lại có màu trắng như tuyết, thân dưới mặc một chiếc quần da rách nát, hai tay siết chặt lại, đôi mắt đỏ ngầu, đứng giữa không trung từ trên cao nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Khí tức mạnh thật đấy!
Lâm Chính thở dốc, da đầu tê dại.
Thực lực của vị Trấn Ngục Võ Thần này có lẽ còn vượt xa cả ba vị Võ Thần kia!
Đây là Trấn Ngục Võ Thần, một trong bảy vị Võ Thần sao?
Lâm Chính hãi hùng khiếp vía.
Trấn Ngục Võ Thần nhìn ngó xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Một lát sau, một giọng nói như thần thánh vang lên.
"Thương Lan, Ám Thiên, Thái Thiên đâu rồi?”