Lâm Chính lao vọt vào trong sấm sét, một tay chụp lấy một tia sét đáng sợ. Tia sét như giao long chuyển động trong tay anh, sau đó lại thấy anh vung tay ném về phía đạo chủ Thiên Ma Đạo.
Xoẹt xoẹt…
Tia sét đáng sợ cắt ngang hư không, như muốn làm nổ tan mọi thứ, vô vàn sấm sét làm biết bao nhiêu người lóa mắt.
Đông Phương đảo chủ cảm thấy trước mắt sáng lên, hầu như không nhìn rõ được thứ gì.
Lâm Chính cầm tia sét trong tay, vung về phía đạo chủ Thiên Ma Đạo giống như thần sấm sét.
Sấm sét đáng sợ hóa thành giao long lao thẳng về phía đạo chủ.
Đạo chủ gào lên, sau lưng có nhiều ma khí dâng tràn. Ma khí hóa thành những cánh tay ma đáng sợ tóm lấy số sấm sét kia.
Nhưng sấm sét quá nhiều, ma khí của ông ta không đủ để phòng ngự, hơn nữa phạm vi ma khí bao trùm cũng không rộng bằng sấm sét.
Cứ vậy kéo dài vài nhịp thở, ma khí quanh người đạo chủ Thiên Ma Đạo bị sấm sét đánh tan.
Ông ta không dám do dự, lập tức lùi về sau tránh mũi nhọn.
Nhưng một giây sau.
Vèo!
Một vòng sức mạnh sấm sét như mạng nhện khổng lồ giáng từ trên trời xuống, đánh về phía đạo chủ.
Đạo chủ kinh hãi gào lên, trong cơ thể tuôn ra một dòng ma khí to lớn, đánh về phía sấm sét.
Nhưng dưới sự gia trì của sức mạnh phi thăng tinh thuần, độ mạnh của sấm sét cao đến mức khiến người ta run rẩy.
Xoẹt!
Ma khí to lớn bị sấm sét đánh tan, tia sét còn lại đánh mạnh lên người đạo chủ.
Ầm!
Tia chớp bắn tung tóe giữa đất trời.
Cả khu vực trở nên trắng xóa.
Không ít người bị tia sáng chiếu mù cả mắt.
Ngay cả cao thủ ở cấp bậc như Đông Phương đảo chủ tạm thời cũng không nhìn được gì.
Đợi đến khi sấm sét dần dần tan đi, một cảnh tượng khiến người ta kinh hãi hiện ra trong tầm nhìn của mọi người.
Toàn bộ Ma Sơn đã biến mất.
Một hố sâu khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Trong hố sâu cháy đen một mảng, khói đen bốc lên, những tia chớp vẫn còn lóe lên ở trong hố sâu.
Đạo chủ Thiên Ma Đạo nằm trong hố sâu, toàn thân cháy đen như than, co giật nhẹ, da thịt bong tróc thê thảm.
“Đạo chủ!”.
“Không! Đây không phải sự thật! Đây không phải sự thật!”.
“Đạo chủ không thể nào thất bại!”.
Vô số ma nhân khóc lóc thảm thiết, quỳ xuống đất dập đầu kêu gào.
Tín ngưỡng của bọn họ đã sụp đổ.
Người mà bọn họ xem như thần linh đã thất bại!
Bọn họ không chấp nhận được chuyện này, không chấp nhận được cảnh tượng giống như ác mộng ấy!
Một vài ma nhân dùng tay không móc tim mình ra, tự sát tại chỗ.
Sự sụp đổ của Thiên Ma Đạo dường như đã bắt đầu từ lúc này.
Lâm Chính đáp xuống đất, lôi ý tan đi, bước về phía đạo chủ Thiên Ma Đạo.
Anh có xương chí tôn, độ mạnh xác thịt có thể sánh ngang với thiên thần, ngay cả là đạo chủ Thiên Ma Đạo cũng khó mà phá vỡ.
Trong trận chém giết này, Lâm Chính đã đứng ở thế bất bại.
Cũng vì vậy nên Lâm Chính mới dám phát động cuộc chiến phản công Thiên Ma Đạo.
“Cứ tưởng ông mạnh lắm, không ngờ chỉ được có vậy!”.
Lâm Chính khàn giọng nói.
Không phải anh ngạo mạn, mà là thật sự cảm thấy thực lực của đạo chủ Thiên Ma Đạo không mạnh như trong tưởng tượng.
Dường như cũng chỉ cao hơn tám thủ vệ cấm địa kia hai đến ba cấp mà thôi.
Sao ma nhân của Thiên Ma Đạo lại xem ông ta như thần linh?
Lâm Chính không hiểu nổi.
Nhưng anh cũng không muốn nghĩ về mấy vấn đề vô nghĩa này nữa.
Lâm Chính nắm tay lại.
Vù!
Một luồng dị hỏa cực kỳ tinh thuần bùng lên giữa lòng bàn tay anh. Anh vung tay chuẩn bị đánh về phía đạo chủ Thiên Ma Đạo, đốt trụi ông ta.
Nhưng lúc đó…
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Bốn phương tám hướng của hố sâu vang lên những tiếng nổ to rõ, sau đó thì thấy các vách bên trong hố sâu nổ ra những lỗ hổng lớn. Lượng lớn máu tươi tràn ra từ những lỗ đó, giống như nước lũ tràn về.
“Cái gì?”.
Lâm Chính sửng sốt, không dám do dự lập tức lao tới chỗ cơ thể của đạo chủ Thiên Ma Đạo.
Anh không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Nhưng bất kể là chuyện gì xảy ra cũng không phải chuyện tốt.
Cần phải nhanh chóng giết chết ông ta.
Trong khi Lâm Chính lao tới.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Mặt đất trước mặt anh đột nhiên nổ tung, những cột máu ngút trời phun trào, chặn ở phương hướng Lâm Chính tiến về phía trước.
Sau đó, nhiều huyết nhân dữ tợn bước ra từ trong cột máu, lao về phía Lâm Chính như điên.
Lâm Chính vội vàng tránh đi, dẫn dị hỏa thiêu đốt.
Huyết nhân nhanh chóng bốc hơi trước dị hỏa.
Nhưng kẻ này bốc hơi lại xuất hiện kẻ khác, vô cùng vô tận, liên miên không dứt, làm thế nào cũng không giết hết được!
Lâm Chính lạnh lùng nhìn hố sâu dần dần được lấp đầy bởi máu tươi, đột nhiên nhảy vọt lên trời cao.
Lúc này, hố sâu đã biến thành biển máu.
Vô số huyết nhân, huyết thủ sôi sục trong biển máu.
Chúng giận dữ nhìn Lâm Chính, phẫn nộ gào thét, giống như thiên quân vạn mã.
Đạo chủ Thiên Ma Đạo dần dần nổi lên trên biển máu. Cơ thể ông ta ngập trong biển máu, da thịt cháy đen trở nên đỏ sẫm dữ tợn, đồng thời ông ta chậm rãi mở mắt ra.
Những dòng máu vô tận tràn vào trong cơ thể ông ta…
Chương 3757: Thăng hoa
Huyết khí bay ngập trời ở Thiên Ma Đạo. Cả một vùng không gian nhuốm máu. Đám đông bàng hoàng. Không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ thấy lúc này biển máu được hút về phía đạo chủ. Cơ thể đạo chủ giống như một cái hố sâu, máu không ngừng chảy vào để lấp đầy Một vòng xoáy bằng máu xuất hiện.
Cơ thể đạo chủ cũng trở nên được kết tinh. Có điều ngũ quan và tứ chi của ông ta vẫn đang bị dung hòa.
Lâm Chính đanh mặt. Đảo chủ Đông Phương ở phía bên ngoài ý thức được điều gì đó bèn tái mặt: “Không thể nào”.
“Đảo chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Đạo chủ Thiên Ma Đạo đang dùng chiêu thức gì thế?”, một người ở bên cạnh vội vàng hỏi.
Đảo chủ Đông Phương bặm môi: “Ông ta...thăng hoa”.
“Thăng hoa sao?”
“Nói thô một chút thì là đột phá”, đảo chủ Đông Phương nói.
“Đột phá?"
“Vào lúc then chốt như thế này sao?”
Đám đông nhìn nhau, cảm thấy vô cùng trùng hợp.
“Có lẽ là do nhất thời đột phá. Vừa nãy khi chiến đấu với Lâm Chính thì có lẽ ông ta đã hấp thụ sức mạnh của cậu ấy, muốn mượn sức mạnh của cậu ấy để đột phá”, đảo chủ trầm giọng.
“Đạo chủ Thiên Ma Đạo đạt tới cảnh giới này rồi thì tu vi sẽ khó đột khá vô cùng. Có lẽ ông ta đã tới nút cổ chai, chỉ cần thêm một cơ duyên là sẽ đột phá. Thế nhưng cơ duyên vốn là thứ không thể cưỡng cầu. Sự xuất hiện của tướng Lâm đã được ông ta coi là cơ duyên. Có lẽ tất cả đã nằm trong kế hoạch của ông ta, ông ta lợi dụng tướng Lâm để đột phá tu vi của chính mình.
Đảo chủ nói tiếp. Những người nghe thấy đều tái mặt.
“Như vậy thì chẳng phải là tướng Lâm bị gài vào kế hoạch của đạo chủ hay sao?”
“Một khi ông ta đột phá thì thực lực không biết sẽ đạt tới mức độ nào? Tướng Lâm...liệu có thắng được hay không?”, mọi người run rẩy hỏi
Sắc mặt đảo chủ trông vô cùng khó coi. Ông ta không nói gì.Đám đông lập tức hiểu ra.
Phía bên ngoài Thiên Ma Đạo, một đội quân đang tức tốc tiến tới. Đó chính là đội quân của Tử Vực. Đội quân nhanh chóng tập kết và lao đi.
“Đại nguyên trưởng, mau nhìn phía bên đó", một người đàn ông chỉ vào vùng không gian toàn máu trước mặt và kệ lên. Đại nguyên trưởng cũng lập tức nhìn theo.
“Đây là?”, đại nguyên trưởng chau mày.
“Huyết khí nhiều như vậy chắc chắn không thể là chiêu thức của thần y Lâm được. Đó là pháp kỹ của đạo chủ Thiên Ma Đạo”, nhị nguyên trưởng trầm giọng.
“Có lẽ không phải pháp kỹ”, đại nguyên trưởng đáp lại: “Khí tức thăng hoa thế kia thì tôi đoán chắc là đạo chủ Thiên Ma Đạo sắp đột phá”.
“Đột phá sao?”, đám đông giật mình.
“Vậy...sẽ thuộc cảnh giới nào chứ?”
“E rằng...là cảnh giới ngang với thần tiên”
Đại nguyên trưởng nín thở: “Ông ta sẽ trở thành đệ nhất Tôn Đại Viên Mãn Thiên Ma của hàng ngàn năm qua”.
Người của Tử Vực run rẩy, nín thở.
“Đại nguyên trưởng, giờ đạo chủ đã đột phá thành công, thực lực vô dịch thì thần y Lâm nào phải đối thủ nữa. Tiếp theo chúng ta nên làm gì ạ?”, một người cung kính hỏi
“Tiếp tục tiến về phía trước, chiến sự có thể có sự thay đổi, chúng ta tận mắt nhìn thấy rồi rời đi sau, nếu không tôi sẽ không yên tâm”.
“Vậy chúng ta nhìn thấy ma nhân thì thế nào ạ?”
“Giết”
Chương 3758: Đại ma
Dịch máu dần được hút cạn. Lâm Chính tấn công liên tục nhưng bị lớp máu ngăn lại. Thế là anh dừng lại. Anh hiểu ông ta đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ bảo vệ bản thân trong lúc ông ta đột phá.
Giờ Lâm Chính có tấn công thế nào cũng vô ích. Nếu đã vậy thì đành đợi ông ta đột phá xong rồi đấu tiếp vậy.
Luồng huyết dịch cuối cùng rót vào cơ thể đạo chủ. Cả người ông ta đỏ rực. Ngũ quan và tứ chi của ông ta vô cùng mơ hồ, trông ông ta giống như một quả cầu máu.
Cứ thế tầm bảy, tám nhịp thở, quả cầu máu mới dần bình thường trở lại. Tứ chi của đạo chủ cũng từ từ mọc ra, huyết quan cũng trở nên rõ ràng hơn.
Khi mọi thứ đã trở lại bình thường thì đạo chủ cũng đã biến thành hình người.
Cơ thể ông ta đã cao hơn ba mét. Nước da đỏ màu máu, hai mắt cũng tương tự trông vô cùng dữ tợn.Mái tóc dài màu đỏ buông xuống, tư chi của ông ta phát lực,mong vuốt mọc dài ra như những lưỡi dao.
Bộ dạng này rất khó có thể gọi là một con người. Khí tức của ông ta vô cùng đáng sợ
Đạo chủ Thiên Ma Đạo khiến nhiệt độ không khí giảm xuống thêm vài phần. Mặt đất dưới chân ông ta đã trở nên khô cằn. Cơ thể ông ta chứa đựng sát khí như muốn hủy diệt tất cả.
“Cuối cùng cũng đột phá rồi”.
Đạo chủ nhìn Lâm Chính, nở nụ cười quỷ dị: “Tôi dừng ở cảnh giới này đã quá lâu rồi. Thần y Lâm, cảm ơn cậu, không có cậu tôi không thể nào đột phá được”.
“Xem ra ông chuẩn bị lâu rồi nhỉ”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Cũng không quá lâu, từ lúc cậu tấn công ma vực thì tôi đã cảm nhận được sức mạnh phi thăng đặc biệt của cậu.Mà thứ tôi thiếu lại chính là thứ sức mạnh này. Tôi nghĩ, cậu chính là cơ duyên đối với tôi. Xem ra tôi đã đoán đúng, thần y Lâm, sức mạnh của cậu đã giúp tôi rất nhiều.
Đạo chủ cưởi; “Bây giờ, tôi đã trở thành ma nhân mạnh nhất, thậm chí là mạnh nhất trong hàng nghìn năm qua. Dù có là thần tiên giáng thế thì cũng không làm gì được tôi. Cậu không giết được tôi đâu”.
“Tôi không so đo những gì trước đây cậu gây ra với tôi. Giờ tôi cho cậu một cơ hội. Nếu cậu chịu thần phục thì tôi sẽ tha mạng cho cậu, đưa cậu đi chinh phục đại thiên thế giới, trở thành vua của đại thiên thế giới, tìm kiếm sự trường sinh vĩnh hằng. Cậu có đồng ý nhận sự ban thưởng này của tôi không?”
Đạo chủ Thiên Ma Đạo mỉm cười, giọng điệu vô cùng huyền bí, giống như một thần linh.
Lâm Chính mỉm cười: “Không phải vừa nãy nói muốn hợp tác với tôi sao? Sao giờ lại bắt tôi thần phục rồi. Xem ra sau khi đột phá thì tôi lại thấp hơn một bậc trong mắt ông rồi nhỉ”
“Chưa đột phá tôi cũng không dám chắc có đánh bại được cậu hay không. Giờ tôi đã bước qua lằn ranh thì trong mắt tôi cậu cũng chẳng khác gì bọn họ. Mà đều là người thường thì cậu lấy tư cách gì ra để ngông với tôi?’
Đạo chủ lắc đầu.
“Vậy chúng ta thử đi”, Lâm Chính điềm đạm nói rồi đột nhiên lao về phía đạo chủ.
Ầm....ầm...Thần lôi từ trên trời giáng về phía ông ta. Thế nhưng đạo chủ chẳng bận tâm.
Vụt! Mặt đất như bị lún sâu thêm vài phân, ông ta biến mất, lao về phía Lâm Chính.
“Hả?”. Lâm Chính nín thở. Lần này tốc độ của đạo chủ còn nhanh hơn cả anh.
Lâm Chính lạnh lùng nhìn xung quanh nhưng cũng không bắt được ông ta. Anh nổi dị hỏa, phủ tới. Thế nhưng một giây sau một cú đấm dội thẳng xuống ngực anh.
Phụt!Lâm Chính nôn ra máu, cả người bay bật ra sau đập mạnh xuống đất.
“Tướng Lâm”, đám người đảo chủ Đông Phương kêu lên.
Không thể nào.Lâm Chính vội vàng bò lên nhìn ngực của mình. Một lỗ hõm sâu xuất hiện.
Dù anh sở hữu xương chí tôn và cơ thể vô địch thì cú đấm của đạo chủ vẫn có thể đấm vỡ ngực anh sao?
Lẽ nào đạo chủ đã đạt tới cảnh giới Lục Địa Thần Tiên rồi?
“Cú đấm của tôi không khiến cậu bị thương nặng hả?”, Đạo chủ đứng gần đó, nhìn Lâm Chính bằng vẻ kinh ngạc.
“Xem ra sức mạnh thể xác của cậu không hề đơn giả. Vậy thì tôi phát lực mạnh thêm một lúc vậy”.
Đạo chủ mỉm cười, tiếp tục biến mất.
Lâm Chính nhìn xung quanh và vẫn không nhìn thấy ông ta...
Chương 3759: Đơn phương nghiền ép
Tu vi của Lâm Chính quả thật không thể so sánh với đạo chủ Thiên Ma Đạo.
Sở dĩ anh có thể chiến đấu đến tận bây giờ là hoàn toàn là nhờ vào xương chí tôn.
Cường độ sức mạnh của xương chí tôn rất phi thường, ngay cả Lục Địa Thần Tiên cũng có thể đối chọi.
Nhưng ngoại trừ cường độ thân xác thì tốc độ, phản xạ của Lâm Chính, thậm chí cả sức mạnh đều hoàn toàn không có khả năng đối kháng với đạo chủ Thiên Ma Đạo.
Nhất là bây giờ đạo chủ Thiên Ma Đạo còn đột phá, thực lực tăng lên một tầng cao hơn.
Hai mắt Lâm Chính đanh lại, lập tức từ bỏ công kích, dùng sức mạnh phi thăng bao trùm cả cơ thể.
Bùm!
Đúng lúc này, một móng vuốt đáng sợ giáng xuống lưng anh.
Lâm Chính lập tức bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất.
Nhưng anh còn chưa kịp đứng dậy, lại một cú đấm khác từ trong hư không lao ra, đánh mạnh vào bụng anh.
Bụp!
Cơ thể của Lâm Chính lập tức bị đập xuống đất, xuất hiện một cái giếng sâu.
Anh cảm thấy bụng mình sắp nổ tung, nội tạng đều bị ảnh hưởng.
Sức mạnh của xương chí tôn không đủ để anh hoàn toàn xem thường đòn tấn công của đạo chủ.
Cho dù bây giờ đạo chủ Thiên Ma Đạo không phải ở cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, nhưng e rằng ông ta cách cảnh giới này cũng không xa.
Nếu tiếp tục chiến đấu như vậy, chắc chắn không thể đánh bại đạo chủ Thiên Ma Đạo.
Lâm Chính híp mắt, nghĩ biện pháp đối phó.
Ở trên miệng giếng, một bóng người đỏ như máu hiện ra.
Chính là đạo chủ Thiên Ma Đạo.
Thay vì lao xuống, ông ta há to miệng nhổ về phía miệng giếng.
Phụt phụt phụt…
Một lượng lớn khí tức màu đỏ tươi phun ra từ miệng ông ta, lấp đầy cái giếng sâu.
Lâm Chính bị nhấn chìm trong khí tức, bất ngờ phát hiện da thịt mình đang bị một luồng sức mạnh ăn mòn công kích.
Sức mạnh này mặc dù không thể đột phá lớp phòng ngự của xương chí tôn, nhưng lại đang điên cuồng làm tiêu hao sức mạnh phi thăng trong cơ thể anh.
Lâm Chính buộc phải lao ra khỏi mặt đất ngay lập tức.
Nếu không, anh cứ ở trong giếng sâu thì sức mạnh phi thăng của anh sẽ bị tiêu hao sạch.
"Chịu đi lên rồi à?"
Đạo chủ Thiên Ma Đạo nhìn chằm chằm Lâm Chính chui ra khỏi mặt đất, cười khẩy rồi lại di chuyển.
Bụp bụp bụp…
Hàng ngàn cái bóng của đạo chủ xuất hiện xung quanh Lâm Chính, tung ra đòn tấn công vô tận về phía anh.
Mỗi cú đánh đều có sức mạnh kinh thiên động địa.
Lâm Chính giống như một cái bao cát, bị đạo chủ Thiên Ma Đạo điên cuồng công kích.
Tất cả những người xung quanh đều chết lặng.
Không có cách nào để chống lại!
Đây đã là một bên đơn phương nghiền ép rồi.
"Đạo chủ muôn năm! Đạo Chủ vạn tuế!"
"Ha ha, tên nhóc Giang Thành kia đã không còn là đối thủ của đạo chủ nữa!"
"Sau khi đột phá, đạo chủ đã là vô địch! Sẽ không có ai là đối thủ của ông ấy nữa! Thiên hạ vô địch!"
"Trận chiến này, cuối cùng cũng là Thiên Ma Đạo chúng ta thắng!"
Vô số ma nhân kích động hô hào, ai nấy đều hét lớn.
Bọn họ lại một lần nữa tin vào tín ngưỡng, đặt niềm tin vào đó, ý chí chiến đấu sôi sục.
Họ tin rằng đạo chủ không gì là không thể kia sẽ xé nát mọi thứ!
Đám người Tử Vực phía xa đã tham gia vào trận chiến.
Đằng sau lưng họ là thi thể của rất nhiều ma nhân.
Máu chảy thành sông, xác chết vương vãi khắp nơi.
"Đại nguyên trưởng, xem ra thần y Lâm thua chắc rồi! Chúng ta còn cần ra tay không?"
Người bên cạnh nhìn về phương xa, cung kính hỏi.
"Đứng đây quan sát là được”.
"Quan sát ư? Đại nguyên trưởng! Tôi cho rằng rút lui thì hơn, chúng ta đã giết nhiều người của Thiên Ma Đạo như vậy! Sau khi đạo chủ xử lý xong những người này, nhất định sẽ tính sổ với chúng ta. Theo tôi, chi bằng rút lui trước đi!"
"Không cần lo lắng, tôi có lý do giải thích với đạo chủ! Chúng ta cứ chờ ở chỗ này, chỉ cần chờ kết quả là được”.
Đại nguyên trưởng bình tĩnh nói.
Chương 3760: Đâm xuyên
Màn chém giết khiến đám đông bàng hoàng, run rẩy.
Lâm Chính hoàn toàn không theo kịp đạo chủ. Mỗi một cú đấm của anh đều bị chậm hơn một nhịp. Cứ thế tầm ba phút...
Rầm! Một cú đấm khác của đạo chủ giáng xuống.
Rầm! Mặt đất nứt toác, rung chuyển giống như động đất 12 độ vừa xảy ra vậy.
Đám đông cũng bị đánh ngã ra. Còn chỗ Lâm Chính đứng thì hõm sâu.
"Đây là cảnh giới của đại ma chí tôi sao?", đạo chủ hừ giọng, nhìn cánh tay mình và lầm bầm. Đôi mắt ông ta trông vô cùng điên dại. Ông ta cảm nhận được nguồn sức mạnh vô tận của mình. Và ông ta coi những thứ khác chẳng khác gì con sâu cái kiến.
"Cậu chỉ là một hạt cát trong mắt tôi thôi", nói xong đạo chủ tieps tục tấn công Lâm Chính.
Bùm! Ma khí dày đặc từ bàn tay ông ta ép xuống. Đất đá vỡ vụn. Lâm Chính bị tấn công tới tấp.
Đám người đảo chủ Đông Phương mất vía: "Đảo chủ, chúng ta thua rồi", có người khóc lóc.
Đảo chủ, chúng ta phải rời đi thôi, nếu không một khi thần y Lâm mà chết thì đạo chủ sẽ ra tay với chúng ta. Khi đó không rời đi được nữa đâu", có người lên tiếng tiếp.
Đám đông chẳng ai còn tâm trạng xem cuộc chiến nữa. Không ít người cảm thấy thế cục đã định.
Đảo chủ im lặng, nếu giờ mà đảo Đông PHương rời đi thì khác gì bị gán tôi thấy chết bỏ chạy, sự vinh quan của tổ tiên sẽ bị bọn họ phá hủy hết mất.
"Không thể thoái lui. Chúng ta chỉ có thể chiến đấu tới thời khắc cuối cùng. Nếu không, chúng ta còn mặt mũi nào quay về thần đảo chử?", đảo chủ bặm môi.
Đám đông khựng người.
"Cùng tôi lao lên giết chết đám tạp nham này", đảo chủ gầm lớn và lao về phía đám ma nhân.
Đám đông dù cảm thấy rối rắm nhưng đảo chủ đã hành động như vậy thì họ chẳng có cớ gì rút lui cả.
Lâm Chính chịu liên tiếp đòn tấn công từ đảo chủ, máu chảy đỏ trên người anh.
"Tới lúc kết thúc rồi", đảo chủ nhìn Lâm Chính mỉm cười và giơ tay lên.
Vụt vụt...
Ma khí bùng lên trong lòng bàn tay ông ta hình thành nên một thanh vũ khí dài ba trượng. Ông ta chĩa thanh vũ khí về phía Lâm Chính, ngay vị trí tim anh.
Vụt!
Lâm Chính bỗng nhiên vồ về phía đạo chủ. Thanh vũ khí trong tay ông ta đâm xuyên ngực anh, sức mạnh khủng khiếp phóng vọt lên trời.
Đợi sau khi nguồn sức mạnh tiêu tan, Lâm Chính và đạo chủ mới dừng lại.
Đạo chủ cười đắc ý. Lâm Chính đứng bất động, cây vũ khí đâm xuyên ngực, máu chảy tí tách xuống đất....