Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4826: Trận đánh khốc liệt

Thấy Lâm Chính ra mặt, đám Lang Gia đều vô cùng cảm động.

Trước đó ở tầng hai cũng là Lâm Chính lên tiếng.

Bây giờ tám người bị chỉ trích hội đồng, không ai chịu giúp bọn họ, chỉ có Lâm Chính không sợ sự áp bức của Diệp Viêm và các thế tộc, đứng ra bênh vực bọn họ.

"Anh bạn, anh tên là gì?".

Lang Gia quay sang nhìn Lâm Chính, trầm giọng hỏi.

"Tôi họ Lâm".

"Lâm đại nhân, cảm ơn anh đã lên tiếng giúp đỡ, nhưng chúng tôi không phải hạng tham sống sợ chết, một kẻ tép tiu như Diệp Viêm vẫn chưa thể dọa được chúng tôi. Anh hãy tránh ra, đừng để bị liên lụy, cùng lắm thì chúng tôi liều mạng với hắn".

Lang Gia khàn giọng nói, ánh mắt đầy hung hãn.

Diệp Viêm không quan tâm đến đám Lang Gia, mà chỉ nhìn chằm chằm Cầm Kiếm Nữ, rồi lại quay sang nhìn Lâm Chính, ánh mắt lóe lên một tia hồ nghi.

"Giết!".

Đúng lúc này, Lang Gia bỗng quát một tiếng, dẫn người xông về phía Diệp Viêm.

Bọn họ không sợ phải vào bàn cờ.

Nhưng bọn họ không thể chịu đựng việc bị người ta sắp đặt như những quân cờ.

Huống hồ Diệp Viêm còn nhiều lần lăng nhục bọn họ, sao bọn họ có thể chấp nhận được?

Thấy Lang Gia dẫn người xông tới, Ám Minh Nguyệt liền quát lớn.

"Bảo các anh vào bàn cờ là coi trọng các anh, vậy mà còn dám phản kháng? Giết!".

Cô ta hét lên.

Người của Ám Thiên Võ Thần ở phía sau đồng thời ùa tới.

Trong mắt bọn họ thì Diệp Viêm đã là con rể của Ám Thiên Võ Thần, đương nhiên họ không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Còn Thái Thiên Võ Thần thì Ám Thiên Võ Thần cũng không hề sợ.

Hai bên lập tức xông vào đánh nhau túi bụi.

"Đừng lãng phí thời gian nữa!".

Diệp Viêm lạnh lùng hừ một tiếng, giơ kiếm Bạch Cốt lên xông tới, định tham gia trận chiến.

Hắn nhằm vào Lang Gia, kiếm Bạch Cốt chém xuống một cách hung hãn.

Lang Gia biến sắc, lập tức đón đỡ.

Nhưng đòn tấn công của Diệp Viêm ngang ngược bá đạo, còn vô cùng xảo quyệt.

Khoảnh khắc mũi kiếm đâm tới, một luồng kiếm uy đáng sợ cũng đồng thời giáng xuống.

Lang Gia gần như không kịp phản ứng, đã bị luồng kiếm uy này chế trụ, hoạt động tay chân trở nên chậm hơn rất nhiều.

"Chết rồi!".

Trong lòng Lang Gia kinh hãi, thầm kêu hỏng bét.

Kiếm Bạch Cốt đã chém đến đỉnh đầu anh ta.

Lang Gia muốn tránh nhưng không còn kịp nữa.

"Đại ca!".

"Sư huynh!".

Mấy người hầu còn lại của Thái Thiên Võ Thần thấy thế đều kinh sợ gầm lên, muốn chạy tới giúp đỡ.

Nhưng bọn họ đều bị cao thủ của Ám Thiên Võ Thần quấn lấy, không thể chi viện kịp thời.

Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một thanh trường kiếm bỗng quét ngang trước kiếm Bạch Cốt.

Keng!

Kiếm Bạch Cốt đánh trúng trường kiếm.

Trường kiếm lập tức vỡ vụn.

Nhưng sự xuất hiện của trường kiếm đã làm giảm tốc độ chém xuống của kiếm Bạch Cốt, Lang Gia thấy thế liền tránh sang bên cạnh, ngước mắt lên nhìn.

Là Lâm Chính!

Là anh ra tay!

Nhưng anh chống lại đòn tấn công của Diệp Viêm trực diện, khiến cánh tay trở nên run rẩy, gần như muốn trật khớp.

"Anh bạn!".

Lang Gia vội kêu lên.

"Đi!".

Lâm Chính ôm cánh tay đang run lên bần bật, khẽ quát.

Lang Gia cắn chặt răng, không chịu rời đi.

Lâm Chính thấy thế lại quát: "Giữ lại núi xanh lo gì không có củi đốt? Đi!".

Dứt lời liền cưỡng chế kéo Lang Gia lùi lại.

Lang Gia bất đắc dĩ, chỉ đành kêu lên: "Rút! Rút lui!".

Mọi người lập tức rút về lối vào thông đến cửa ải ở tầng hai.

"Không được để chúng đi! Giết!".

Ám Minh Nguyệt cuống quýt kêu lên.

Người của Ám Thiên Võ Thần lập tức đuổi theo.

Ánh mắt Diệp Viêm trở nên lạnh lẽo, cũng cầm kiếm đuổi theo.

Kiếm Bạch Cốt múa may, kiếm ảnh dày đặc.

Đám Lang Gia sống chết chống lại.

Nhưng thực lực của Diệp Viêm quá mạnh.

Hai cao thủ dẫn đầu đánh được một lát liền bị Diệp Viêm phá vỡ phòng thủ, một nhát cắt cổ, mất mạng tại chỗ.

"Tam đệ!".

"Tứ muội!".

Đôi mắt Lang Gia đỏ ngầu, lớn tiếng gào lên.

Lâm Chính thấy vậy liền cố chịu nỗi đau dữ dội ở cánh tay, kéo thi thể của hai người vào cửa ải ở tầng hai.
Chương 4827: Tôi sẵn lòng cứu

Đám Lang Gia liều chết chống trả, sau khi mấy người Lâm Chính, Cầm Kiếm Nữ và Thương Lan Phúc rút lui vào tầng hai, anh ta mới dẫn người lùi đến cánh cửa của tầng hai.

"Để tôi xem các anh có thể chạy đi đâu!".

Ánh mắt Ám Minh Nguyệt lạnh tanh, hừ một tiếng, cầm kiếm định đuổi theo.

Nhưng đúng lúc này, Diệp Viêm bỗng kêu lên: "Không cần đuổi theo nữa!".

"Anh Diệp..."

Ám Minh Nguyệt khựng lại, quay đầu nhìn Diệp Viêm với ánh mắt khó hiểu.

"Tầng hai quá rộng, lại nhiều lối đi, nếu bọn chúng ẩn náu thì chúng ta đuổi theo sẽ rất tốn thời gian thôi, không cần thiết".

Diệp Viêm thu kiếm Bạch Cốt lại, bình thản nói: "Nếu bọn chúng đã bỏ chạy thì mặc kệ đi".

"Vậy bàn cờ phải làm sao?".

Ám Minh Nguyệt cuống lên hỏi.

"Chẳng phải ở đây vẫn còn rất nhiều người sao?".

Diệp Viêm đưa mắt nhìn người của mấy thế tộc ở bên kia.

Bọn họ lập tức biến sắc.

Hơi thở của Mị Mộng trở nên run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

Bây giờ, người của mấy thế tộc này mới hối hận.

Đám Lang Gia tháo chạy, Diệp Viêm đương nhiên sẽ chú ý đến bọn họ.

"Minh Nguyệt, cô phái người trông chừng cánh cửa thông đến cửa ải tầng hai, phòng ngừa có người tháo chạy, nếu ai lại gần, giết luôn không cần hỏi".

Diệp Viêm bình tĩnh nói, sau đó chỉ vào người của một thế tộc trong số đó: "Các anh tự vào hay để tôi chém?".

Người của thế tộc kia nghe thấy thế, ánh mắt chỉ còn sự tuyệt vọng.

Trong một đường hầm ở tầng hai.

Bịch!

Lâm Chính ném hai thi thể xuống đất, sau đó ngồi dựa vào tường, ôm cánh tay thở hổn hển, dáng vẻ sức cùng lực kiệt.

"Sư phụ sao rồi?".

Thương Lan Phúc vội bước tới hỏi thăm.

"Tôi không sao".

Lâm Chính mỉm cười.

Câu này không phải để an ủi Thương Lan Phúc, mà là anh thực sự không sao, tuy nhát kiếm kia của Diệp Viêm có uy lực phi thường, nhưng anh vẫn đỡ được.

Nhưng Thương Lan Phúc không tin, vội lấy đan dược ra đưa cho Lâm Chính.

Cầm Kiếm Nữ ở bên cạnh cũng vội vàng lấy dược hoàn mang theo bên người ra, nhét vào miệng Lâm Chính.

Còn đám Lang Gia thì ai cũng bị thương, hoặc nặng hoặc nhẹ.

Nhưng bọn họ không kịp trị thương, mà vội vàng xông tới bên cạnh hai thi thể kia, định lấy châm bạc ra để cứu sống bọn họ.

Vừa đâm được một châm, sắc mặt Lang Gia đã tái nhợt, vô cùng tuyệt vọng.

"Sát khí!".

"Cái gì?".

"Là sát khí Diệt Vong của Diệp Viêm?".

Những người khác cũng như ngừng thở, đôi mắt trợn tròn.

Lang Gia há miệng, cuối cùng chỉ gật đầu một cái.

"Khốn kiếp!".

"Diệp Viêm thật độc ác!".

"Nhất định phải bẩm báo với Võ Thần đại nhân, bảo Võ Thần đại nhân bằm thây vạn đoạn hắn!".

Mọi người nổi trận lôi đình, tức giận gầm lên.

"Sát khí Diệt Vong đã lan khắp người bọn họ, với thực lực của tôi thì không thể loại bỏ luồng khí tức này! Mà không loại bỏ được khí tức này thì không thể cứu sống bọn họ!".

Đôi mắt Lang Gia đỏ ngầu, đứng trước hai thi thể, bàn tay siết chặt, sự tức giận và không cam lòng tỏa ra từ người anh ta.

Cầm Kiếm Nữ và Thương Lan Phúc đều đưa mắt nhìn, nhưng không nói gì.

"Sát khí Diệt Vong sao? Tôi có thể loại bỏ!".

Đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng.

Anh vừa dứt lời, sáu cao thủ còn lại đều đồng loạt quay sang nhìn, sắc mặt vô cùng khó tin.

"Lâm đại nhân, anh có thể loại bỏ sát khí Diệt Vong sao?".

Lang Gia gần như là xông tới, túm lấy vai Lâm Chính, vội vàng hỏi.

Lâm Chính bỗng nhíu mày lại.

Lúc này Lang Gia mới nhận ra vừa nãy Lâm Chính vì cứu anh ta nên cánh tay vẫn bị thương.

Anh ta vội vàng quỳ xuống đất, dập đầu hành lễ với Lâm Chính.

"Lâm đại nhân, nếu anh có thể cứu được em trai và em gái tôi, dù Lang Gia phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng sẽ báo đáp ân tình của anh".

"Lang Gia đại nhân khách khí rồi, để tôi thử xem".

Lâm Chính bình thản nói rồi đứng lên, tế Hồng Mông Long Châm ra, đi tới bên cạnh hai thi thể.

Thương Lan Phúc và Cầm Kiếm Nữ đều rất tò mò.

"Sư phụ, sao anh lại giúp người của Thái Thiên Võ Thần như vậy?".

Thương Lan Phúc dè dặt hỏi.

Lâm Chính chỉ cười chứ không trả lời.

Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, Diệp Viêm đã chọc vào Thái Thiên Võ Thần thì đương nhiên Lâm Chính phải giúp rồi.

Tuy Thái Thiên Võ Thần cũng muốn giết anh, nhưng anh không hề sợ.

Bởi vì có những người này, phía Thái Thiên Võ Thần không còn gì phải lo lắng nữa.

Lâm Chính huy động sức mạnh phi thăng cuồn cuộn, điều khiển Hồng Mông Long Châm không ngừng đâm vào hai thi thể.

Thấy Lâm Chính thi triển châm thuật cao siêu, đám Lang Gia đều tỏ vẻ kinh ngạc.

"Châm thuật của người này so với châm thuật của Võ Thần đại nhân không hề kém cạnh, rốt cuộc anh ấy là ai?".

Trong lòng Lang Gia cảm thấy khó hiểu.

Có lẽ ở long mạch dưới lòng đất, võ kỹ của Lâm Chính không phải là mạnh nhất, nhưng về mặt y đạo,chắc chắn ở long mạch không có mấy người có thể sánh bằng anh.

Ngặt nỗi sát khí Diệt Vong của Diệp Viêm cực kì đáng sợ, cho dù là Lâm Chính ra tay thì cũng cực kỳ vất vả.

Chẳng mấy chốc, sắc mặt Lâm Chính đã tái nhợt, hơi thở dồn dập, những giọt mồ hôi to như hạt đậu bắt đầu lăn xuống mặt.

"Sư phụ, anh không thể làm vậy nữa, nếu anh vì cứu bọn họ mà tiêu hao quá nhiều thể lực, thì anh phải vượt qua cửa ải tiếp theo kiểu gì? Anh không muốn lấy lợi ích của Long Cung này nữa sao?".

Thương Lan Phúc cuống lên, vội vàng khuyên nhủ.

Nhưng Lâm Chính vẫn không dừng lại.

"Cứu một mạng người bằng xây bảy tòa tháp, huống hồ những người bạn như Lang Gia dũng cảm uy võ, không sợ hạng người khốn kiếp như Diệp Viêm, tôi sẵn lòng cứu, anh đừng nhiều lời nữa!".

Thương Lan Phúc nghe xong liền á khẩu.

Còn đám Lang Gia thì lệ nóng quanh tròng.

"Lâm đại nhân..."
Chương 4828: Rơi vào đường cùng

Trước bàn cờ.

Mị Mộng trợn tròn đôi mắt hạnh, ngây người nhìn cảnh tượng trước mặt.

Lúc này trong bàn cờ, máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng.

Số tượng đá kia đã bị phá hủy quá nửa.

Chỉ còn lại bức tượng thiên tử và hai bức tượng đại tướng ở bên cạnh.

Tuy chỉ còn lại ba quân, nhưng rõ ràng đây là ba bức tượng đá khó giải quyết nhất.

Đến giờ không biết đã tổn thất bao nhiêu người.

Dưới sự ép buộc của Diệp Viêm, người của mấy thế tộc đều phải vào bàn cờ, huyết chiến đến chết với các tượng đá.

Mỗi thế tộc đều giữ lại một hai người làm hạt giống, chỉ chờ thông qua được bàn cờ, vào tầng bốn cướp đoạt báu vật.

Thế gia Huyết Đao cũng vậy.

Người của thế gia Huyết Đao đương nhiên sẽ không để Mị Mộng gặp nguy hiểm, nên chủ động tiến vào bàn cờ.

Hiện giờ, số cường giả của thế gia Huyết Đao chỉ còn không đến một nửa.

Hầu hết những người mất mạng đều lớn lên cùng Mị Mộng, thuộc dòng chính của thế gia Huyết Đao.

Cô ta chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, ánh mắt nhìn Diệp Viêm cũng đầy căm thù.

Nhưng cô ta biết mình không phải là đối thủ của Diệp Viêm.

Và Diệp Viêm cũng không quan tâm đến người như cô ta.

Đúng lúc này, Diệp Viêm nhìn về phía thế gia Huyết Đao.

Đến lượt bọn họ cử người!

Người của thế gia Huyết Đao đều tái mét mặt.

"Để tôi!".

Một thanh niên đứng ra, vẻ mặt kiên nghị, chậm rãi rút huyết đao ở thắt lưng ra.

"A Thần..."

Mị Mộng kêu lên.

"Cô chủ hãy bảo trọng!".

Thanh niên tên A Thần khàn giọng nói, sau đó tung người nhảy vào bàn cờ, chiến đấu với tượng đá đại tướng kia.

"A Thần!".

Mị Mộng ngồi bệt xuống đất, nước mắt giàn giụa.

Điều kiện để vào Long Cung có giới hạn tuổi tác, những người có thể đi được đến lúc này, ai cũng là con cưng của trời, có thiên phú tuyệt luân.

Những người đi theo Mị Mộng cũng vậy.

Bọn họ vất vả tu luyện, mười năm không bỏ ngày nào, ai mà không khát vọng làm nên công danh sự nghiệp?

Không ai muốn làm công cụ của người khác rồi chết thảm như vậy.

Mị Mộng cũng rất hi vọng những tộc nhân này có được thành tựu.

Nhưng A Thần vào bàn cờ không cầm cự nổi một phút đã bị bức tượng đại tướng chém bay đầu, mất mạng tại chỗ.

Toàn thân Mị Mộng vô lực, gần như ngồi bệt dưới đất, ngây người nhìn bóng dáng kia đổ ập xuống đất, cứ như mất hồn.

"A Thần!".

"A!".

Những người khác của thế gia Huyết Đao cũng gào thét, đau khổ cùng cực.

"Đừng đi nữa... Tất cả đừng đi nữa..."

Mị Mộng lẩm bẩm, dường như đã bị điên.

"Người tiếp theo!".

Diệp Viêm vẫn lạnh lùng kêu lên.

Các thế tộc còn lại đều im re.

Có người suy sụp, có người phẫn nộ, có người ngùn ngụt sát khí.

Ám Minh Nguyệt trong lòng sợ hãi, nhìn sang Diệp Viêm, thấy hắn vẫn vô cùng điềm tĩnh.

Hoàn toàn không coi tính mạng của những người này ra gì.

Cái hắn cần chỉ là kết quả!

Tuy trong lòng mọi người vô cùng căm hận, nhưng do uy thế của Diệp Viêm, nên bọn họ chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.

Dù sao lối thoát khỏi tầng ba đã bị người của Ám Thiên Võ Thần chặn đứng.

Bọn họ đã trở thành chim trong lồng.

"Cô Mị Mộng!".

Đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn vang lên bên cạnh.

Mị Mộng khó nhọc ngẩng đầu lên, mới phát hiện người lên tiếng là cậu chủ của nhà họ Thích - Thích Thiếu Thanh!

"Cô nhẫn tâm nhìn người của thế gia Huyết Đao tiếp tục bị Diệp Viêm lợi dụng, bỏ mạng ở đây sao?".

Thích Thiếu Thanh nghiến răng gần như muốn vỡ nát, trầm giọng hỏi.

"Anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng..."

Mị Mộng nhỏ giọng đáp.

"Chúng ta liên thủ, dẫn người xông ra, bỏ chạy khỏi nơi này!".

Ánh mắt Thích Thiếu Thanh tỏ vẻ quyết tâm.

"Bỏ chạy?".

Mị Mộng run lên, đôi mắt cũng nhanh chóng hừng hực ý chí chiến đấu.
Chương 4829: Kết nghĩa

Phù!

Một tiếng thở dài vang lên.

Chỉ thấy Lâm Chính ngã bệt xuống đất, thở hổn hển, cả người ướt sũng.

"Lâm đại nhân, anh không sao chứ?".

Đám Lang Gia vội vàng đỡ Lâm Chính dậy, truyền khí đâm châm cho anh, giúp anh mau hồi phục hơn.

"Tôi không sao, cảm ơn".

Lâm Chính cảm thấy đỡ hơn, liền mỉm cười nói.

Nhưng sắc mặt trắng bệch khiến người ta nhìn mà đau lòng.

"Lâm đại nhân, anh đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi!".

Đôi mắt Lang Gia đỏ hoe, khàn giọng nói.

"Tôi không sao, các anh mau cho bọn họ uống Kỳ Hồng Cam Lộ đi để kích hoạt mệnh mạch, như vậy là bọn họ sẽ sống lại".

Lâm Chính vội nói.

Lang Gia vô cùng cảm động, nhưng không cố chấp nữa, gật đầu rồi quát người bên cạnh: "Mau làm đi".

"Vâng đại ca".

Mấy người vội vàng đỡ hai thi thể dậy, một tay vận khí một tay nhón châm, chữa trị cho bọn họ.

Khoảng mấy phút sau.

"Tôi cảm nhận được mạch của bọn họ rồi!".

Một người kích động kêu lên.

Những người khác nghe thấy thế lập tức trở nên phấn chấn.

"Sống rồi, sống rồi! Đại ca, bọn họ đều sống lại rồi!".

"Tốt! Tốt! Tốt quá!".

Lang Gia gật đầu lia lịa.

Anh ta biết rất rõ sát khí Diệt Vong của Diệp Viêm đáng sợ đến mức nào, muốn loại bỏ chúng thì không hề đơn giản.

Tuy Lâm Chính loại bỏ thành công, nhưng chắc chắn đã tiêu hao tất cả thể lực.

"Lâm đại nhân, đại ân đại đức của anh Lang Gia không gì báo đáp, nếu sau này anh cần gì, dù phải nhảy vào biển lửa tôi cũng không chối từ!".

Lang Gia quỳ xuống dập đầu với Lâm Chính.

Những người khác thấy thế cũng không dám chậm trễ, vội quỳ xuống dập đầu.

"Các anh mau đứng lên đi! Mau đứng lên đi!".

Lâm Chính vội đỡ đám Lang Gia dậy, mỉm cười nói: "Các anh đừng làm vậy, tôi cũng kính trọng các anh không sợ uy thế của Diệp Viêm, nên mới ra tay giúp đỡ. Nếu các anh coi tôi là bạn thì đừng làm vậy".

"Lâm đại nhân nói vậy khiến chúng tôi càng xấu hổ hơn! Anh nói chúng tôi không sợ uy thế của Diệp Viêm, lẽ nào anh sợ sao? Nếu anh sợ thì sao lại ra mặt chứ?".

Lang Gia nhăn nhó cười, hình như anh ta nghĩ ra gì đó, vội ôm quyền: "Lâm đại nhân, nếu anh không chê, thì chúng ta kết nghĩa anh em được không?".

"Đại ca, cái này được!".

"Lâm đại nhân trẻ tuổi tài giỏi, nghĩa khí ngút trời, nếu có thể kết nghĩa anh em với anh ấy thì tốt quá".

Mọi người nhao nhao tán đồng, cực kỳ mừng rỡ.

"Lâm đại nhân thiên phú dị bẩm, thực lực chắc chắn không kém chúng ta, là chúng ta trèo cao thì có, không biết ý của Lâm đại nhân thế nào?".

Lang Gia cười nói, nhìn Lâm Chính đầy mong đợi.

Cầm Kiếm Nữ và Thương Lan Phúc đều không nói gì, ngoảnh sang nhìn Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính lại tỏ vẻ khó xử, không trả lời Lang Gia.

Lang Gia sửng sốt, nụ cười trên mặt lại càng chua chát hơn.

"Xin Lâm đại nhân lượng thứ, là Lang Gia đã đường đột".

"Anh Lang Gia đừng nói vậy, không phải tôi không muốn mà là không thể".

Lâm Chính lắc đầu đáp.

"Không thể?".

Lang Gia ù ù cạc cạc, ngạc nhiên nói: "Lẽ nào anh Lâm có chỗ nào khó xử?".

Lâm Chính chần chừ một lát rồi thở dài, bình tĩnh nói: "Chuyện đến nước này, tôi cũng không giấu mọi người nữa. Không giấu gì anh, tôi... chính là Lâm Chính!".

Anh vừa dứt lời, ai nấy đều ngây ra như phỗng.

Cầm Kiếm Nữ lại càng trợn tròn mắt, sửng sốt nhìn Lâm Chính, bàn tay siết chặt, trong lòng run rẩy.

"Lâm Chính... Quả nhiên là anh..."
Chương 4830: Ý tôi đã quyết

"Tôi xin lỗi, cô Cầm Kiếm, không phải tôi cố ý che giấu, mà là tôi không muốn lôi cô vào chuyện này. Cô cũng biết là bây giờ tôi đắc tội với ba Võ Thần còn gì".

Lâm Chính lắc đầu, nhăn nhó cười.

"Tôi có thể hiểu được".

Cầm Kiếm Nữ mỉm cười nói: "Nhưng nghĩ cũng phải, lúc tôi bơ vơ nhất, e là cả long mạch dưới lòng đất cũng chỉ có anh đứng ra giúp tôi! Tôi nên đoán được là anh từ lâu mới phải!".

Vẻ mặt của đám Lang Gia cũng vô cùng đặc sắc.

Bọn họ không ngờ Lâm Chính lại chính là người bị Thái Thiên Võ Thần truy nã.

"Là anh sao?".

Lang Gia trợn mắt há mồm.

"Anh Lang Gia, sở dĩ Thái Thiên Võ Thần đến Long Tâm Thành là vì tôi, tôi đã nằm trong danh sách đen của Thái Thiên Võ Thần, nếu các anh kết nghĩa với tôi, thì chẳng phải là phản bội Thái Thiên Võ Thần sao? Thế nên không phải tôi không muốn, mà là không thể!".

Lâm Chính lắc đầu: "Tôi không thể khiến các anh trở thành những người bất trung bất nghĩa, thế nên... rất xin lỗi..."

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, đều không tin vào tai mình.

Lang Gia suy nghĩ một lát rồi trầm giọng nói: "Anh Lâm, chắc hẳn anh biết chúng tôi là người của Thái Thiên Võ Thần, tại sao còn giúp chúng tôi?".

"Chẳng phải tôi đã nói lý do rồi sao? Tôi rất kính trọng phẩm hạnh của các anh!".

"Nhưng..."

"Được rồi anh Lang Gia, mọi người không cần nói gì nữa, người đã được cứu sống, các anh đi đi".

Lâm Chính thở hắt ra, mỉm cười chua chát: "Đương nhiên, nếu các anh muốn giết tôi rồi giao cho Thái Thiên Võ Thần, thì tôi cũng chẳng còn gì để nói. Nếu ra nông nỗi đó thì chỉ có thể trách tôi có mắt không tròng".

"Anh Lâm coi Lang Gia tôi là loại người gì vậy? Tôi sẽ không bao giờ làm chuyện lấy oán báo ơn!”.

Lang Gia hừ mũi nói.

"Đúng vậy, anh Lâm, anh cứu các anh em của tôi, sao chúng tôi có thể hãm hại anh được?".

Lại có người lên tiếng, vẻ mặt đầy kiên nghị.

"Thế thì cảm ơn các anh".

Lâm Chính ôm quyền.

Lang Gia không nói gì, im lặng rất lâu mới lên tiếng hỏi: "Anh Lâm, anh có thể kể lại với tôi chuyện xảy ra trước đó không? Sao anh lại giết người dưới trướng chủ nhân của tôi?".

"Người hầu của Võ Thần kia sao?".

"Đúng vậy".

"Chuyện này... nói phức tạp cũng không phức tạp, tôi bị người ta cho lên bảng treo thưởng, người của Thái Thiên Võ Thần nhận nhiệm vụ liền đến giết tôi, nhưng lại bị tôi giết, chỉ đơn giản thế thôi".

"Nói vậy thì là do tên kia vô dụng, làm mất mặt của Võ Thần đại nhân rồi?".

Lang Gia lạnh lùng hừ một tiếng: "Vô dụng như vậy mà còn đòi Võ Thần đại nhân trả thù cho?".

“Anh Lang Gia...”

"Anh Lâm, đừng nói nữa".

Lang Gia bất ngờ rút trường đao ở hông ra, cứa vào ngón tay, sau đó cắm mạnh trường đao xuống đất, rồi quỳ xuống.

"Anh Lâm, ý tôi đã quyết, nếu anh không chê, thì bây giờ chúng ta hãy kết nghĩa anh em! Chuyện này không liên quan gì đến Võ Thần đại nhân, mà do chúng ta quyết định! Ý anh thế nào?".

Lang Gia vẻ mặt kiên định, ánh mắt sâu thẳm.

"Nếu Thái Thiên Võ Thần biết, chỉ sợ sẽ giết các anh mất!".

Lâm Chính đứng lên, trầm giọng nói.

"Đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, sợ gì sống chết chứ? Huống hồ chúng tôi vì ông ấy vào sinh ra tử bao nhiêu năm, đã hết nợ ân tình từ lâu, nếu ông ấy vì chuyện này mà giết chúng tôi, thì cũng chỉ có thể trách chúng tôi đã theo sai người".

Lang Gia nói đầy hùng hồn khí thế.

Lâm Chính thấy thế cũng không nói gì nữa.

"Được, nếu anh Lang Gia đã nói vậy mà tôi còn từ chối thì không hay lắm".

Lâm Chính lập tức quỳ xuống, cứa rách ngón tay, huy động khí kình, khiến giọt máu lơ lửng giữa không trung.

Bảy cao thủ Võ Thần còn lại cũng tế ra máu tươi, hòa vào làm một với máu của Lâm Chính và Lang Gia.

"Tôi, Lang Gia, Lâm Chính, Huyền Thông... hôm nay kết nghĩa anh em, từ nay về sau có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, đồng tâm hiệp lực, không rời không bỏ, xin trời đất chứng giám!".

Dứt lời, giọt máu tươi đang lơ lửng giữa không trung tách làm chín giọt, nhập vào lòng bàn tay mọi người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK