Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2191: Bây giờ đến lượt tôi rồi

Đạn pháo của đế quốc Anh Hoa vẫn chưa dừng lại, mà nhắm chuẩn vào Lâm Chính bắn đủ một phút.

Thoáng chốc ngọn sóng cao ngút trời, sóng lớn trào dâng.

Mặt nước ở vùng biển chỗ Lâm Chính như sắp bị nổ tung đến cạn kiệt, rất nhiều loài cá dưới biển đều bị bắn lên trên không trung.

Một phút sau, tiếng nổ ngưng lại.

Cá nổi lên trên mặt biển.

Ngọn sóng lớn cũng dần không còn.

Thế nhưng khi phóng tầm mắt ra nhìn, hơi thở mọi người đều như đình trệ.

Chỉ thấy Lâm Chính để hai tay ra sau lưng, vẫn đứng trên biển.

Cả người anh không hề hấn gì, quần áo trên người không bị tổn hại.

Kiêu ngạo đứng đó như không có chuyện gì xảy ra.

Người đế quốc Anh Hoa đều cực kỳ chấn động.

“Đùa à?”

“Không thể nào…”

“Hắn… là yêu quái sao?”

Mọi người trợn to mắt, há hốc miệng sợ hãi nhìn ra đó.

Lâm Chính tiếp tục sải bước về phía trước.

Chỉ huy của đối phương đâu còn dám do dự, lập tức gào lên: “Tiếp tục bắn! Tiếp tục bắn cho tôi”.

“Tuân lệnh!”

Pằng pằng pằng...

Vụ nổ dữ dội lại nhấn chìm Lâm Chính một lần nữa.

Thế nhưng vẫn không có tác dụng, Lâm Chính bước ra khỏi phạm vi của vụ nổ, tiến đến gần.

Pằng pằng pằng...

Hàng trăm chiếc máy bay chiến đấu tấn công Lâm Chính, mấy viên đạn 30mm bắn vào trên người Lâm Chính như mưa.

Nhưng lúc này Lâm Chính có cơ thể võ thần cực kỳ rắn chắc, đao thương không thể đâm xuyên qua. Mấy viên đạn này bắn trúng vào người anh cũng chỉ bị nghiền thành bột, không thể giết được anh.

Pằng pằng pằng...

Lại có thêm mấy chục tên lửa đạn đạo rơi xuống từ trên máy bay chiến đấu, sau đó là một vùng lửa thiêu đốt.

Cả mặt biển đều bị thiêu đốt.

Cảnh tượng đáng sợ này khiến tiểu đội quay phim khiếp sợ đến mức ngây người.

“Chắc thần y Lâm sẽ không bị người đế quốc Anh Hoa giết chết đâu nhỉ?”, một người phụ nữ trong tiểu đổi che miệng, nước mắt vô thức rơi xuống nói.

Mọi người cũng không biết cô ta lo cho thần y Lâm hay là bị cảnh tượng này dọa sợ đến mức bật khóc.

“Việc này nếu đổi thành ai cũng đã chết… e là thần y Lâm không cứu được nữa rồi”, người bên cạnh nói.

“Làm sao đây? Còn quay nữa không?”, có người nói.

“Quay chứ! Sao lại không quay?”

Đội trưởng nghiến răng nghiến lợi quát: “Càng như vậy, chúng ta càng phải cho thế giới biết thần y Lâm dũng cảm như thế nào. Bây giờ trên mạng đều đang nói xấu về thần y Lâm, nói cậu ấy là kẻ hèn nhát, nhưng họ hoàn toàn không biết gì về thần y Lâm cả. Thần y Lâm chẳng hề sợ hãi khi đối mặt với máy bay và đạn pháo của đế quốc Anh Hoa, chỉ một Nakagawa thì sao thần y Lâm có thể sợ đến nỗi không dám ứng chiến được chứ? Quay! Quay cho tốt vào cho tôi”.

“Vâng!”

Mọi người đều gật đầu.

Thế nhưng ngay khi họ vừa cầm máy quay lên, mọi người đều trố mắt.

Chỉ thấy một bóng người bước ra từ trong đám cháy, nhảy lên đến đường bờ biển như một luồng sáng.

Đó là thần y Lâm!

“Mau, mau quay lại!”

Đội trưởng đội quay phim vội nói.

Ống kính lập tức bắt theo bóng người thần y Lâm.

“Đây chính là cách chào đón của các người sao? Bây giờ đến lượt tôi rồi”.

Lâm Chính hét lớn một tiếng, giọng nói như sấm, người như chiến thần, đáp trên đường bờ biển.

Anh đấm vào một khẩu đạn pháo khổng lồ cao bốn mét, sức mạnh khủng khiếp đã đập nát khẩu pháo khổng lồ thành từng mảnh.

Các binh lính ở bên cạnh lập tức giơ súng lên bắn.

Pằng pằng pằng...

Tiếng súng dữ dội vang lên không ngớt, nhưng đạn bắn vào người anh chỉ bắn ra những tia lửa, không thể làm anh bị thương.

Lâm Chính tránh ra, cả người lao tới như một cơn gió.

Pằng pằng pằng...

Đám binh lính này bị hai cánh tay anh đánh văng ra xa.

Gần như không ai có thể chịu được một đòn của anh.

Chỉ trong thoáng chốc, hàng trăm binh lính canh giữ ở đường bờ biển bị đánh văng, ai cũng ngã xuống đất rồi ngất đi.

Tạch tạch tạch...

Máy bay chiến đấu lao đến nhắm vào Lâm Chính.

Lâm Chính hừ một tiếng, nhìn chằm chằm vào một chiếc máy bay chiến đấu đang lao tới, đột nhiên nhảy lên cao cả trăm mét, một tay nắm lấy cánh của máy bay chiến đấu, sau đó nện nó xuống đất.

Tạch tạch tạch...

Máy bay chiến đấu xoay vòng rồi rơi xuống, đập vào bục đạn pháo bên dưới, khiến cả hai nổ tung.

Mọi người đều sửng sốt.

“Không có vũ khí… nắm lấy máy bay chiến đấu?”

“Cậu ấy là người thật sao?”

Đội quay phim xì xầm nói, ánh mắt đờ đẫn quan sát.
Chương 2191: Bây giờ đến lượt tôi rồi

Đạn pháo của đế quốc Anh Hoa vẫn chưa dừng lại, mà nhắm chuẩn vào Lâm Chính bắn đủ một phút.

Thoáng chốc ngọn sóng cao ngút trời, sóng lớn trào dâng.

Mặt nước ở vùng biển chỗ Lâm Chính như sắp bị nổ tung đến cạn kiệt, rất nhiều loài cá dưới biển đều bị bắn lên trên không trung.

Một phút sau, tiếng nổ ngưng lại.

Cá nổi lên trên mặt biển.

Ngọn sóng lớn cũng dần không còn.

Thế nhưng khi phóng tầm mắt ra nhìn, hơi thở mọi người đều như đình trệ.

Chỉ thấy Lâm Chính để hai tay ra sau lưng, vẫn đứng trên biển.

Cả người anh không hề hấn gì, quần áo trên người không bị tổn hại.

Kiêu ngạo đứng đó như không có chuyện gì xảy ra.

Người đế quốc Anh Hoa đều cực kỳ chấn động.

“Đùa à?”

“Không thể nào…”

“Hắn… là yêu quái sao?”

Mọi người trợn to mắt, há hốc miệng sợ hãi nhìn ra đó.

Lâm Chính tiếp tục sải bước về phía trước.

Chỉ huy của đối phương đâu còn dám do dự, lập tức gào lên: “Tiếp tục bắn! Tiếp tục bắn cho tôi”.

“Tuân lệnh!”

Pằng pằng pằng...

Vụ nổ dữ dội lại nhấn chìm Lâm Chính một lần nữa.

Thế nhưng vẫn không có tác dụng, Lâm Chính bước ra khỏi phạm vi của vụ nổ, tiến đến gần.

Pằng pằng pằng...

Hàng trăm chiếc máy bay chiến đấu tấn công Lâm Chính, mấy viên đạn 30mm bắn vào trên người Lâm Chính như mưa.

Nhưng lúc này Lâm Chính có cơ thể võ thần cực kỳ rắn chắc, đao thương không thể đâm xuyên qua. Mấy viên đạn này bắn trúng vào người anh cũng chỉ bị nghiền thành bột, không thể giết được anh.

Pằng pằng pằng...

Lại có thêm mấy chục tên lửa đạn đạo rơi xuống từ trên máy bay chiến đấu, sau đó là một vùng lửa thiêu đốt.

Cả mặt biển đều bị thiêu đốt.

Cảnh tượng đáng sợ này khiến tiểu đội quay phim khiếp sợ đến mức ngây người.

“Chắc thần y Lâm sẽ không bị người đế quốc Anh Hoa giết chết đâu nhỉ?”, một người phụ nữ trong tiểu đổi che miệng, nước mắt vô thức rơi xuống nói.

Mọi người cũng không biết cô ta lo cho thần y Lâm hay là bị cảnh tượng này dọa sợ đến mức bật khóc.

“Việc này nếu đổi thành ai cũng đã chết… e là thần y Lâm không cứu được nữa rồi”, người bên cạnh nói.

“Làm sao đây? Còn quay nữa không?”, có người nói.

“Quay chứ! Sao lại không quay?”

Đội trưởng nghiến răng nghiến lợi quát: “Càng như vậy, chúng ta càng phải cho thế giới biết thần y Lâm dũng cảm như thế nào. Bây giờ trên mạng đều đang nói xấu về thần y Lâm, nói cậu ấy là kẻ hèn nhát, nhưng họ hoàn toàn không biết gì về thần y Lâm cả. Thần y Lâm chẳng hề sợ hãi khi đối mặt với máy bay và đạn pháo của đế quốc Anh Hoa, chỉ một Nakagawa thì sao thần y Lâm có thể sợ đến nỗi không dám ứng chiến được chứ? Quay! Quay cho tốt vào cho tôi”.

“Vâng!”

Mọi người đều gật đầu.

Thế nhưng ngay khi họ vừa cầm máy quay lên, mọi người đều trố mắt.

Chỉ thấy một bóng người bước ra từ trong đám cháy, nhảy lên đến đường bờ biển như một luồng sáng.

Đó là thần y Lâm!

“Mau, mau quay lại!”

Đội trưởng đội quay phim vội nói.

Ống kính lập tức bắt theo bóng người thần y Lâm.

“Đây chính là cách chào đón của các người sao? Bây giờ đến lượt tôi rồi”.

Lâm Chính hét lớn một tiếng, giọng nói như sấm, người như chiến thần, đáp trên đường bờ biển.

Anh đấm vào một khẩu đạn pháo khổng lồ cao bốn mét, sức mạnh khủng khiếp đã đập nát khẩu pháo khổng lồ thành từng mảnh.

Các binh lính ở bên cạnh lập tức giơ súng lên bắn.

Pằng pằng pằng...

Tiếng súng dữ dội vang lên không ngớt, nhưng đạn bắn vào người anh chỉ bắn ra những tia lửa, không thể làm anh bị thương.

Lâm Chính tránh ra, cả người lao tới như một cơn gió.

Pằng pằng pằng...

Đám binh lính này bị hai cánh tay anh đánh văng ra xa.

Gần như không ai có thể chịu được một đòn của anh.

Chỉ trong thoáng chốc, hàng trăm binh lính canh giữ ở đường bờ biển bị đánh văng, ai cũng ngã xuống đất rồi ngất đi.

Tạch tạch tạch...

Máy bay chiến đấu lao đến nhắm vào Lâm Chính.

Lâm Chính hừ một tiếng, nhìn chằm chằm vào một chiếc máy bay chiến đấu đang lao tới, đột nhiên nhảy lên cao cả trăm mét, một tay nắm lấy cánh của máy bay chiến đấu, sau đó nện nó xuống đất.

Tạch tạch tạch...

Máy bay chiến đấu xoay vòng rồi rơi xuống, đập vào bục đạn pháo bên dưới, khiến cả hai nổ tung.

Mọi người đều sửng sốt.

“Không có vũ khí… nắm lấy máy bay chiến đấu?”

“Cậu ấy là người thật sao?”

Đội quay phim xì xầm nói, ánh mắt đờ đẫn quan sát.


Đang tải...
Chương 2193: Chấn động toàn cầu

Đội cơ động chung quy lại cũng không hề linh hoạt. Dù mỗi thành viên đều được trang bị vũ trang và từng luyện võ nhưng nào phải chim trên trời. Vũ trang trên người nặng thế kia mà tàu chìm thì cũng chỉ có nước chết.

Tất cả đều bị rơi xuống nước. Bọn họ giãy giụa, thế nhưng vì cơ thể nặng trịch nên trong nháy mắt đã chìm cả vào biển, chết đến hơn nửa.

Những võ giả trên bờ há hốc miệng. Không ai ngờ đội cơ động hiển hách của nước Anh Hoa lại bị thần y Lâm xử lý chỉ bằng một đấm...

“Mau...mau xuống nước cứu người”, lúc này, người chỉ huy trên bờ vội hô lên. Những chiếc tàu nhỏ lập tức lao về phía hạm đội. Lâm Chính không buồn quan tâm, chỉ quay người đạp mặt nước đi về phía hàng phòng ngự để tiến vào nước Anh Hoa.

Hattori cùng người đàn ông mặt sẹo không dám chần chừ, chỉ lập tức gào lên. Dứt lời, toàn bộ đội võ giả đồng loạt rút kiếm ra, nhằm thẳng vào người đàn ông tóc trắng đang đi trên mặt nước.

“Sao? Vẫn còn muốn đánh nhau nữa à", Lâm Chính dừng lại, thản nhiên nói: “Lẽ nào các người muốn ép tôi giết hết các người thì mới cam lòng?”

Đám đông thất kinh. Thế nhưng tới nước này rồi thì bọn họ đâu có thể thoái lui được nữa.

“Vì vinh quanh của nước Anh Hoa! Giết”, người đàn ông mặt sẹo gầm lên, cầm thanh kiếm lao tới.

“Giết”, những người khác cũng lào lên như những con châu chấu...

Ở nơi xa..Đội nhiếp ảnh lẳng lặng tiếp cận. Tất cả đều nín thở. Họ trố tròn mắt chứng kiến cảnh tượng trước mặt.

“Một đấm...vỡ tàu sao...Ông nội ơi, đó là người thật á?”, một cô gái nuốt nước bọt ừng ực.

“Đây nào phải là người nữa...anh ta...là thần rồi”, người đội trưởng nói bằng giọng khàn khàn.

Cả đám cảm thấy ớn lạnh. Lúc này, người đội trưởng nhớ ra điều gì đó bèn hỏi: “Cảnh thần y Lâm đấm nát tàu khi nãy có quay lại không/”

“Quay lại rồi, quay lại rất nét luôn”, người bên cạnh nói.

“Nhanh, nhanh up lên mạng. Để cả thế giới được thấy. Để họ thấy võ thuật của Long Quốc chúng ta đã đạt tới mức độ nào rồi”, người đội trưởng hô lớn.

“Vâng vâng, để up ngay đây ạ”, cả đám cuống cuồng up lên mạng.

Đoạn video dài 38 giây. Giây thứ 39 sau khi up lên thì toàn bộ diễn đàn xã hội trong và ngoài nước đều bùng nổ.

Chấn động. Đó là một đoạn video quá chấn động. Một đoạn video khiến cho đám đông phải thất kinh.

“Một người một đấm đấm nát một con tàu”.

“Ôi thượng đế ơi, đây là võ giả của Long Quốc sao?”

“Rốt cuộc cậu ta đang làm gì vậy?”

“Là giả, tất cả là giả. Chắc chắn là đoạn video này được cắt ghép”.

“Là giả hết”, cư dân mạng căn bản không dám tin. Họ không thể chấp nhận được chuyện này. Bởi vì thực lực mà Lâm Chính thể hiện đã vượt ngoài sức tưởng tượng của họ. Đây rõ ràng không phải là con người nữa rồi.

Trong nước lúc này đã sục sôi. Dù là ở ngóc ngách nào thì cũng chỉ có một câu duy nhất: “Thần y Lâm uy võ”.

Khắp nơi nơi...Tất cả đều vang lên tên gọi thần y Lâm. Vô số người kích động tới mức còn hét lên trước màn hình điện thoại.

Tất cả giống như trong mơ khiến người ta phát điên. Bên bờ biển. Nông Đường Công chắp tay sau lưng đi đi lại lại với vẻ mặt lo lắng. Trịnh Nam Thiên ở bên cạnh cũng vô cùng lo lắng. Lúc này, điện thoại của Trịnh Nam Thiên đổ chuông Ông ta vội vàng lấy ra nhìn rồi bỗng khựng người.

“Điện thoại của ai vậy?”, Nông Đường Công ở bên cạnh hỏi với vẻ nghi ngờ.

“Bộ ngoại giao và đội cứu viện”, Trịnh Nam Thiên nói. Nông Đường Công nín thở, cướp lấy điện thoại và ấn nút nghe.

“Sao rồi? Đã cứu được người ra chưa?”, Nông Đường Công vội hỏi.

“Thủ trưởng, trước mắt chúng tôi vẫn chưa phát hiện ra thần y Lâm...”, đầu dây bên kia vang lên giọng gấp gáp.

“Cái gì? Vẫn chưa tìm thấy thần y Lâm sao? Các người làm ăn cái kiểu gì thế? Tôi nói cho các người biết lần này nhiệm vụ của các người là phải đưa được thần y Lâm về. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nếu thật sự không tìm thấy thần y Lâm thì các người cũng đừng quay về nữa", Nông Đường Công tức giận gầm lên.

“Thủ trưởng đừng vội. Chúng tôi gửi vài bức hình cho thủ trưởng xem”, người ở đầu dây bên kia vội vàng lên tiếng.

“Hình gì?”, Nông Đường Công mất kiên nhẫn.

“Thủ trưởng nhìn là biết”, dứt lời, Nông Đường Công nhìn xuống máy.

Vài bức hình hiện ra, ông ta lập tức trố tròn mắt. Trên màn hình hiện ra hình ảnh con tàu bị vỡ nát.

“Chúng ta không hề điều động vũ khí nào...điều này...là ai làm vậy?”, Nông Đường Công hỏi.

“Nghe nói là thần y Lâm...”, người bên kia lên tiếng.

Nông Đường Công trố tròn mắt. Lúc này Trịnh Nam Thiên giật mình: “Thủ trưởng, mau lên mạng”.

“Sao cơ”, Nông Đường Công vội hỏi.

Không đợi Trịnh Nam Thiên nói tiếp thì màn hình điện thoại hiện lên một đường liên kết. Ông ta mở ra xem và tưởng như bị xét đánh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK