Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3396: Tận mắt chứng kiến

“Cẩn thận!”.

Tông chủ Thanh Huyền Tông hét lên.

Ái Nhiễm dừng bước, chạy tới hỗ trợ Lâm Chính.

Đúng lúc đó, Lâm Chính đưa cánh tay phải lên, dùng hai ngón tay kẹp lấy hắc đao đang chém xuống.

Keng!

Trong nháy mắt, hắc đao cuồng bạo hạ xuống bị kẹp giữa hai ngón tay, không thể di chuyển thêm phân nào.

“Cái gì?”.

Gã đó sửng sốt, dùng sức muốn chém hắc đao xuống vai Lâm Chính, nhưng dù gã có gắng sức thế nào cũng vô ích.

Lưỡi đao giống như dính vào ngón tay của Lâm Chính.

“Chuyện gì thế này? Đao… Đao của tôi?”.

Tên chột kinh hãi, nhìn hắc đao mà trong lòng chấn động.

Cho dù cánh tay gã đã nổi gân xanh, cơ bắp rung bần bật vẫn chẳng được ích gì.

“Sức mạnh của anh bắt nguồn từ sự cải tạo của thuốc, cho nên sức mạnh này không ổn định, cũng không quá mạnh. Thực ra tôi không dùng sức thô để đỡ hắc đao của anh, mà dùng xảo kình với hình thức của khí thuận theo hắc đao chặn sức mạnh trên cổ tay anh lại, vậy thì anh sẽ không thể làm gì được”, Lâm Chính cười nói.

“Mày! Nói năng lung tung! Mày chẳng hiểu gì cả!”.

Tên chột dường như bị chọc giận, liên tục gào thét, vung nắm đấm còn lại lên muốn đấm vào đầu Lâm Chính.

Đúng lúc này, cánh tay còn lại của Lâm Chính đã đưa tới dưới nách tên chột nhanh như chớp, một chỉ như kiếm nhẹ nhàng đâm vào huyệt đạo dưới nách gã.

Trong nháy mắt, tên chột run rẩy như bị sét đánh, hắc đao trong tay cũng buông lỏng, liên tục lùi về sau mấy bước.

Gã mở to mắt nhìn xuống nách mình, rồi lại nhìn sang Lâm Chính, giọng run rẩy: “Mày đã làm gì tao?”.

Làm gì?

Người hai bên đều cảm thấy khó hiểu, không rõ tên chột nói vậy là ý gì.

Cho đến khi cơ thể tên chột đột nhiên thay đổi.

Cơ thể cường tráng của gã đột nhiên rũ xuống giống như đóa hoa khô héo, hai cánh tay thô to đáng sợ rút lại chỉ còn da bọc xương, cơ bắp cuồn cuộn cũng nhanh chóng teo tóp.

Từ đầu tới cuối chỉ mất mười mấy giây, gã đàn ông cao to hơn hai mét chợt biến thành một người gầy như que củi, dường như có thể chết bất cứ lúc nào.

Người xung quanh đều sững sờ.

Lúc này e là một trận gió thổi qua cũng quét bay tên chột được.

Đây là cảnh tượng đáng sợ đến thế nào?

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, e là không ai tin nổi.

“Đại ca…”.

Người ở phía sau run rẩy, chưa hết kinh hoảng, toàn thân run lên.

Tên chột cũng ngã ngồi xuống đất, hai chân run rẩy, cả sức lực để đứng vững cũng không có.

Người phụ nữ ở bên cạnh chỉ liếc nhìn tên chột rồi lại dập đầu xuống đất.

“Vì sao… Vì sao… lại như vậy? Mày đã… làm gì tao?”.

Tên chột dùng hết sức lực yếu ớt lên tiếng.

“Chẳng làm gì cả”, Lâm Chính thản nhiên nói: “Tôi chỉ rút hết dược lực của anh mà thôi”.

“Rút hết dược lực của tôi?”, tên chột sửng sốt, hai mắt lõm sâu nhìn Lâm Chính đầy hoang mang, rõ càng không hiểu được đó là ý gì.

“Ngu ngốc, giờ mà anh còn chưa hiểu ra sao?”.

Người phụ nữ ở bên cạnh không nhìn thêm được nữa, cúi đầu lạnh lùng nói: “Vị đại nhân này đã nhìn ra các anh hoàn toàn chỉ dùng thuốc nâng cao thực lực, do đó đại nhân đã rút dược lực của anh ra, làm anh hiện nguyên hình!”.

“Cái gì?”.

Tên chột sững sờ.

Gã không ngờ một dược nhân như mình lại bị cướp đoạt sức mạnh!

“Sức mạnh này… không phải đã dung hòa hoàn hảo với cơ thể tao rồi sao? Sao có thể… Sao có thể? Không ai có thể phân ly được sức mạnh của tao!”, tên chột gào lên điên cuồng, không thể chấp nhận sự thật.

“Ngu đần đúng là ngu đần, vị đại nhân này có thể luyện ra được đan dược mạnh mẽ như vậy, chứng tỏ thủ đoạn của cậu ta đã đạt trình độ thông thiên, rút dược lực của anh thì có là gì?”, người phụ nữ nói.

Nhưng tên chột lại không muốn chấp nhận, nổi giận gào lên: “Người đâu! Giết cho tao… Giết… Giết sạch bọn họ! Giết…”.

Gã vừa dứt lời, đám thổ phỉ ở phía sau đưa mắt nhìn nhau, sau đó ai nấy vung đao tiến lên.

“Tôi đưa các người viên đan dược này coi như một lời khuyến cáo, hi vọng các người có thể lùi xa chín mươi dặm để chúng tôi rời đi. Tôi không muốn lãng phí thêm thời gian, tạo thêm sát nghiệp, nhưng các người lại không nghe. Bây giờ, tôi đánh tàn phế đại ca các người cũng là cảnh cáo các người, tôi hi vọng các người có thể thức thời rời khỏi đây, bởi vì tôi sẽ không cho cơ hội thứ ba, các người hiểu rõ chưa?”.

Lâm Chính nhìn chằm chằm đám thổ phỉ đang đi đến, thản nhiên nói.

Giọng nói đã toát ra một chút sát ý.

“Nhãi ranh, bọn tao không dễ dọa vậy đâu. Huống hồ bọn tao ra ngoài cầu tài mà sợ chết hay sao? Mày có đan dược tốt như vậy, tao nghĩ trên người mày chắc chắn còn có bảo bối tốt hơn, đúng không?”.

“Nếu mày thật sự mạnh thì cần gì phải cảnh cáo tao? Cao thủ thật sự không nhiều lời với bọn tao, muốn giết đã giết từ lâu rồi! Vậy nên tao đoán mày chỉ đang dọa dẫm mà thôi!”.

“Chắc chắn là vậy!”.

Bọn họ nhìn anh một cách lạnh lùng, ai cũng đằng đằng sát khí, cầm đồ đao chiến kiếm đi tới.

Người phụ nữ kia sợ đến mức hồn lìa xác.

Người của Thanh Huyền Tông đều căng thẳng, vội vàng tiến tới chuẩn bị nghênh địch.

Đúng lúc đó, Lâm Chính thở dài một tiếng.

“Được thôi!”.

“Ồ?”.

Đám thổ phỉ nhíu mày.

Lâm Chính chậm rãi đưa tay lên, hờ hững nhìn lòng bàn tay, nói: “Nếu các người đã muốn chết, tôi… cũng chỉ đành cho các người toại nguyện!”.

“Thật là mạnh miệng!”.

“Giết!”.

Đám thổ phỉ nổi giận gào lên, xông về phía Lâm Chính.

Khí tức thô bạo giống như nước lũ tràn về.

Cây cối bên đường đều bị nước lũ làm lung lay.

Mặt đất rung chuyển.

Tông chủ Thanh Huyền Tông vô cùng lo lắng kinh hãi.

Một trận đại chiến sắp diễn ra.

Ở cách đó không xa, một thiếu nữ mặc áo đỏ cưỡi một con ngựa trắng đang chạy như bay về phía này.

Chẳng mấy chốc, cô ta đã nhìn thấy nhóm Lâm Chính, cũng nhìn thấy đám thổ phỉ xông tới giết Lâm Chính…
Chương 3397: Rung chấn

"Muốn động thủ sao? Vừa hay đuổi kịp rồi!"

Cô gái “rẹt” một cái rút thanh kiếm từ thắt lưng ra, liếc nhìn xung quanh và ngay lập tức tìm thấy Ái Nhiễm trong đám đông.

Nhan sắc của Ái Nhiễm quá nổi bật, ngay cả khi đứng trong đám đông, cô ấy cũng rất dễ bị tìm thấy.

Cô gái kia không chút do dự, lập tức lao về phía đó.

Lúc này những tên tặc phỉ kia đã bắt đầu ra tay, một lúc nữa chắc chắn sẽ có sự hỗn loạn.

Cô ta chỉ đơn thương độc mã, nếu xảy ra tình trạng hỗn loạn, muốn bắt được Ái Nhiễm cũng không dễ dàng.

Cho nên cô ta nhất định phải tranh thủ thời điểm này để nhanh chóng đưa người đi.

Nhưng ngay khi cô ta đang lao về phía Lâm Chính và những người khác.

Vụt!

Một luồng năng lượng dày đặc và mạnh mẽ toả ra mọi hướng.

Con bạch mã cô ta đang cưỡi đột nhiên dừng lại hí vang một tiếng, sợ hãi không dám tiến lên.

"Khốn kiếp! Tại sao mày lại dừng lại? Nhanh! Đưa tao đến đó! Đi qua đó!"

Cô gái bực mình, cầm roi quất liên hồi vào mông con ngựa.

Tuy nhiên, con ngựa trắng không những không tiến lên mà còn bồn chồn xoay người tại chỗ, sau đó định lùi lại bỏ chạy.

"Súc sinh!"

Cô gái tức giận rút gươm chém đứt đầu con ngựa.

Lập tức, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.

"Thứ súc sinh không nghe lời, đáng chết!"

Cô gái quát lên.

Sau đó cô ta tiếp tục tự mình lao lên phía trước.

Nhưng vào lúc này, cô ta đột nhiên dừng lại, có chút kinh ngạc nhìn về phía trước.

Đứng đầu đám người của Thanh Huyền Tông là một người đàn ông cao lớn như một vị thần, người này lúc này đang giơ hai tay lên.

Cánh tay đó bị bốn cây kim khí màu vàng đâm xuyên qua. Khi người này giơ tay lên, những vòng sáng màu vàng toả ra từ cánh tay của anh.

Anh nhìn chằm chằm những tên tặc phỉ đang lao về phía mình với vẻ mặt bình tĩnh và thờ ơ như không.

Luồng năng lượng toả ra từ cánh tay của anh mạnh đến mức giống như một quả tên lửa sắp nổ tung!

Làm chấn động cả khu rừng.

Những bông hoa, cây cỏ xung quanh bị năng lượng tuôn ra từ cánh tay này thổi bay, điên cuồng lắc lư và kêu xào xạc.

Mặt trời thiêu đốt trên bầu trời như mờ đi trước quầng sáng rực rỡ này.

Người của Thanh Huyền Tông dừng lại và đứng sau lưng Lâm Chính, ngây người nhìn chằm chằm.

Ái Nhiễm chết lặng, nhìn không chớp mắt.

Thanh Huyền tông chủ lúc này cũng hóa đá, sững sờ nhìn chằm chằm cánh tay Lâm Chính.

Không ai biết đây là loại sức mạnh gì.

Những tên tặc phỉ kia cũng kinh hãi đến ngây người, toàn thân run lên.

Chúng có thể cảm nhận được sức mạnh đáng sợ phát ra từ cánh tay của anh.

Không nói đến sức mạnh này, ngay cả khí tức mà Lâm Chính tỏa ra lúc này cũng đủ để bọn họ cảm nhận được thực lực của anh.

Được một lúc, nhiều người dừng lại rồi bất ngờ quay đầu chạy trốn.

Nhưng nhiều người vẫn nghiến răng và lao về phía trước.

Vì món bảo vật trên người Lâm Chính, họ sẵn sàng chiến đấu đến cùng.

Nhưng khi họ ngẩng đầu nhìn Lâm Chính, chỉ bắt gặp một đôi mắt lạnh lùng đầy thương hại và thờ ơ.

Tim của tất cả những tên tặc phỉ này đột nhiên như ngưng lại một nhịp.

"Được, tôi tiễn các người lên đường!"

Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó vung cánh tay xuống.

Ngay lập tức, toàn bộ rừng Tử Thú rung chuyển dữ dội.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng khắp khu rừng.

Cát bụi mù mịt.

Nhật nguyệt như mất đi ánh sáng.

Những ngôi sao mờ đi.

Đàn chim dáo dác vội vàng bay đi.

Mọi người ở Thanh Huyền Tông đều bị thổi bay bởi một làn sóng xung kích đáng sợ.

Cô gái kia cũng bị đánh bay, rơi xuống đất và rồi lăn thêm mấy vòng.

Toàn bộ khung cảnh cứ như là ngày tận thế.

Điều này kéo dài hơn mười giây trước khi mọi thứ bình thường trở lại.

Thiếu nữ áo đỏ mặc dù đứng ở xa, nhưng cũng bị trận rung chấn đáng sợ kia ép cho lui về phía sau.

Thân thể của cô ta không khỏi run lên, thiếu chút nữa ngã xuống đất. Cũng may cô ta nội công thâm hậu, kịp thời lấy lại thăng bằng nên mới không ngã xuống.

Nhưng dù như vậy, cô ta cũng có thể cảm giác được khí huyết trong cơ thể dâng trào, gan phổi như lộn nhào cả lên.

Thật đáng sợ!

Cô gái mặc đồ đỏ kinh hãi và không thể tin được.

Đây có phải là sức mạnh từ một chưởng của người vừa rồi không?

Rốt cuộc người này mạnh đến mức nào mới ra được đòn đáng sợ như vậy?

Cô ta hít một hơi thật sâu và nhìn về phía trước.

Tuy nhiên, chỉ sau một cái liếc mắt, cô ta hoàn toàn hóa đá như người mất hồn.
Chương 3398: Không thể để hắn sống sót

Lúc này, cảnh tượng thật bi thảm.

Con đường phía trước bị chia đôi, một cái rãnh lớn hiện ra trước mắt mọi người.

Vết nứt kéo dài cực kỳ xa, thậm chí kéo dài ra khỏi rừng Tử Thú.

Những tên đạo phỉ kia đã hóa thành một màn sương máu, chết thảm tại chỗ, không còn kẻ nào sống sót.

Tất cả mọi người sững sờ, chết lặng.

Không ai có thể tin vào những gì mình nhìn thấy.

Bao nhiêu đạo phỉ, bao nhiêu cao thủ y sư, đều bị Lâm Chính một quyền giết chết?

Ái Nhiễm yên lặng nhìn, nhưng trong lòng lại nổi lên một trận sóng lớn, rất lâu không thể bình tĩnh lại.

Thanh Huyền tông chủ run rẩy, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm bóng người cao lớn thẳng tắp trước mặt.

"Thanh Huyền Tông, có lẽ vẫn còn có hy vọng. Thanh Huyền Tông vẫn có thể tồn tại!" ông ta lẩm bẩm nói, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt.

Còn cô gái ở phía xa hồi lâu vẫn không thể hoàn hồn.

Không biết đã qua bao lâu, nhưng khi một cơn gió thổi tới, cô ta mới run rẩy tỉnh lại.

"Đây là người của Thanh Huyền Tông sao? Đây là gia tộc yếu ớt chống lại anh trai mình sao?"

Cô gái áo đỏ da đầu tê dại, tim đập loạn xạ.

Cô ta nhận ra có gì đó không ổn.

Sức mạnh một chiêu vừa rồi của Lâm Chính đã hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng và nhận thức của cô ta.

Đám tặc phỉ đến khu rừng Tử Thú này cướp bóc tuyệt đối không phải đám cướp vặt ven đường. Phải biết rằng khu rừng này tràn ngập đám thú dữ dị biến cực kỳ nguy hiểm, điều kiện thiên nhiên khắc nghiệt. Thêm việc có nhiều tốp người đi vào rừng, nếu đụng phải nhau thì chắc chắn sẽ xảy ra giao chiến.

Nếu không có chút thực lực, ai dám đến đây cướp bóc?

Nhưng những tên tặc phỉ này đều bị Lâm Chính một quyền giết chết!

Đây là điều mà người bình thường có thể làm được sao?

E rằng những cao thủ kiêu ngạo của Độc Cô thế gia cũng không làm được!

Càng đáng sợ hơn chính là, người của Độc Cô thế gia còn không biết Thanh Huyền Tông nho nhỏ bên trong lại có một đại cao thủ như vậy ẩn náu. Nếu người này nhân cơ hội Độc Cô thế gia không chú ý mà bất thình lình ra tay thì Độc Cô thế gia không tuyệt diệt cũng sẽ tổn thất nặng nề.

"Không! Không thể để hắn sống sót!"

Cô gái nghiến răng, đột nhiên quay đầu lại, chạy về phía đội quân của Độc Cô thế gia.

Lâm Chính tựa hồ đã phát hiện ra cái gì, quay đầu nhìn về hướng cô gái đang chạy đi. Ánh mắt anh lay động, nhưng không nói lời nào mà đi về phía gã chột đang nằm trên mặt đất thở hổn hển cách đó không xa.

Vẻ mặt của gã lúc này đã đầy kinh sợ.

Tay gã vẫn nắm chặt viên đan.

Lâm Chính dễ dàng gỡ ngón tay của gã ra và thu lấy viên đan.

"Mày. . . " ngã chột mở miệng, muốn nói cái gì nhưng đã bị Lâm Chính một cước đạp mạnh.

Bụp!

Cơ thể teo tóp của gã phát nổ ngay tại chỗ và gã chết một cách bi thảm.

Thấy vậy, người phụ nữ sợ hãi đến mức vội vã quỳ rạp xuống đất.

"Đại nhân, tha mạng! Đại nhân, tha mạng!"

Người phụ nữ hét lên như mất trí.

Lâm Chính yên lặng nhìn cô ta, bình tĩnh nói: "Đứng lên, nếu chị đã đầu hàng, tôi sẽ không giết chị!"

"Đa tạ đại nhân! Đa tạ đại nhân! Đa tạ đại nhân..." Người phụ nữ nghe được câu này thì mừng rỡ khóc rống lên, dập đầu một cái, sau đó đứng dậy, muốn lập tức chạy trốn khỏi nơi này.

"Chờ đã!"

Lâm Chính hét lớn.

Người phụ nữ giật mình, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.

"Ai bảo cho chị đi? Quay lại đây!"

Lâm Chính khẽ gằn giọng.

Người phụ nữ mở to đôi mắt run rẩy nhìn Lâm Chính: "Đại nhân...có mệnh lệnh gì sao?"

"Tôi cảm thấy y thuật của chị không tồi, cho nên có thể đi theo tôi, nói không chừng sẽ có lúc cần dùng đến!" Lâm Chính bình tĩnh nói.

Anh vừa nói dứt lời, khuôn mặt của người phụ nữ biến sắc.

Cả người của Thanh Huyền Tông và cả Ái Nhiễm đều cảm thấy khó hiểu.
Chương 3399: Nhờ đại ca ra tay

Người phụ nữ cũng có chút y thuật, nhưng so với Lâm Chính thì còn kém xa.

Người như vậy, sao Lâm Chính có thể dùng được đây?

Mọi người đều không thể hiểu nổi.

"Đã lỡ rất nhiều thời gian rồi, chúng ta đi thôi", Lâm Chính nghiêng đầu nói.

"Được...được..."

"Chúng ta mau chóng lên đường thôi".

Mọi người định thần lại, vội vã đáp lời. Tâm trạng họ phức tạp, hồi lâu sau không nói năng gì.

Một đoàn người đi trước dẫn đường.

Cô gái áo đỏ lúc này vẫn còn đang bỏ chạy về phía quân đội của Độc Cô thế gia.

Cô ta vận khí công, thờ phì phò, mặt trắng bệch ra, một giây cũng không dám ngừng nghỉ.

Cứ chạy như vậy gần mười phút mới nhìn thấy đoàn quân của Độc Cô thế gia.

"Cô Ba, cô sao vậy?"

Người của Độc Cô thế gia nhìn thấy cô gái mồ hôi đầm đìa thì không khỏi kinh ngạc.

Nhưng cô gái không trả lời mà trực tiếp vọt tới bên cạnh xe ngựa.

"Anh Hai! Anh cả đâu?"

Cô gái kêu lên gấp gáp.

"Tam muội, em không sao chứ?"

Độc Cô Hoài vội vàng vén màn, sốt sắng nhìn em gái. Thấy em gái mình bộ dạng như vậy thì ánh mắt nghiêm trọng, hỏi: "Em gái, có chuyện gì xảy ra vậy? Em không sao chứ?"

"Anh Hai, em không sao, có điều em đã nhìn thấy một chuyện dị thường! Anh cả đâu? Mau kêu anh ấy dẫn các gia chủ đi tiêu diệt người của Thanh Huyền Tông! Nhanh lên!", cô gái lo lắng nói.

Khi cô ta vừa dứt lời, Độc Cô Hoài sắc mặt đột nhiên biến đổi.

"Tam muội, chuyện gì xảy ra vậy? Sao em lại đột nhiên muốn anh cả làm vậy? Chỉ là một đám Thanh Huyền Tông tép riu, phiền tới đại ca làm gì?"

“Anh Hai, anh không hiểu, vừa rồi em đi tới chỗ Thanh Huyền Tông định bắt cô gái mà anh thích về, vừa đúng lúc gặp bọn họ đánh nhau cùng đám tặc phỉ, anh biết em nhìn thấy gì không? Em thấy ở Thanh Huyền Tông có một cao thủ một quyền giết hết bọn tặc phỉ, không chừa một tên! Có một đại cao thủ ẩn thân ở Thanh Huyền Tông! Hiện tại anh và Thanh Huyền Tông có xích mích, nếu bọn họ tấn công anh thì làm sao bây giờ? Cho nên nhất định phải nhờ anh cả nhanh chóng tiêu diệt Thanh Huyền Tông để tránh phiền phức sau này!”, cô gái vội vã nói.

Độc Cô Hoài không khỏi giật mình, sau đó lại bật cười.

"Tam muội, chẳng lẽ em hoa mắt sao? Người của ta nói Thanh Huyền Tông gặp phải sơn tặc cũng không phải loại sơn tặc bình thường, mà là một đám dược nhân cực kỳ lợi hại, bọn chúng chuyên cướp bóc người đi qua rừng, thủ đoạn hung tàn và độc ác, sức mạnh cũng kinh người. Những kẻ vô dụng từ Thanh Huyền Tông đó làm sao có năng lực như vậy? Một quyền đánh chết sơn tặc? Chỉ sợ cao thủ của Độc Cô cũng không làm được! Tam muội, có phải do em quá mệt mỏi nên bị hoa mắt không? Sắc mặt em cũng trắng bệch ra đây này", Độc Cô Hoài không thể tin được, cười nói.

"Anh Hai, em chính mắt nhìn thấy, làm sao có thể sai được? Anh nếu không tin thì hãy để quân đội tiến lên. Khi đi tới phía trước là sẽ biết chân tướng ngay thôi", cô gái mặc đồ đỏ nghiến răng đáp.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô gái, Độc Cô Hoài không khỏi chột dạ.

Hắn suy nghĩ một chút, sau đó quay đầu về phía đám người bên cạnh hô to: "Hạ lệnh tăng tốc, nhanh chóng hành quân qua rừng Tử Thú!"

"Vâng!"

"Ngoài ra, phái người đi phía trước, gọi người của Thanh Huyền Tông quay lại!"

"Tuân lệnh!"

Sau khi mệnh lệnh được ban xuống, cả đội quân tiến lên với tốc độ tối đa.

Một lúc sau, đội quân đã kéo đến nơi Thanh Huyền Tông và đám tặc phỉ vừa đánh nhau.

Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, cô gái mặc đồ đỏ đã chết lặng.

Cô ta thấy mặt đất nứt toác ban đầu đã liền lại.

Hiện trường chỉ có một số dấu vết vật lộn và vài vết máu, ngoài ra không có gì khác.

"Tam muội, em nói đã có kẻ một chưởng tiêu diệt hết đám tặc phỉ ở đây sao? Nếu thực sự là như vậy thì dấu vết của cuộc chiến ở đây phải rõ ràng và khốc liệt hơn. Nhưng nhìn cảnh tượng ở đây, có vẻ như chỉ có một cuộc chiến quy mô nhỏ diễn ra!"

Độc Cô Hoài xuống xe ngựa, liếc nhìn cảnh tượng trước mặt, sau đó liếc xéo cô gái.

Đầu óc cô gái trống rỗng, nhất thời không nói nên lời.
Chương 3400: Thuận buồm xuôi gió

“Làm sao có thể như vậy được? "

Cô gái lẩm bẩm một cách trống rỗng, như thể vừa nhìn thấy ma.

Cô ta đi đi về về chỉ mất nửa giờ, tại sao hiện trường hỗn loạn thê thảm lúc trước lại trở về như cũ trong khoảng thời gian ngắn như vậy?

Rốt cuộc là tại sao?

Chẳng lẽ người của Thanh Huyền Tông biết làm phép? Cô gái cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, hồi lâu cũng không nghĩ ra được nguyên nhân.

Lúc này, đoàn người được phái đi tiền trạm cũng trở lại.

"Thế nào? Có tìm được tung tích của đám người Thanh Huyền Tông không?" Độc Cô Hoài ngồi ở trên xe ngựa, vén rèm lên, hỏi mấy người mới trở về.

“Thưa cậu Hoài, tung tích Thanh Huyền Tông vẫn chưa tìm được, bọn họ tựa hồ như đã bốc hơi”, một người vừa tới chắp tay nói.

“Bốc hơi?” Độc Cô Hoài sửng sốt.

"Cậu chủ, có lẽ bọn họ đã bị đám tặc phỉ giết chết, hoặc là đã bị chúng bắt đi”, có người nói.

Độc Cô Hoài gật đầu: "E là cũng chỉ còn cách giải thích đó!"

“Anh Hai?” cô gái sửng sốt.

"Tam muội, anh cảm thấy em nhất định là quá mệt mỏi nên sinh ra ảo giác, người của Thanh Huyền Tông chắc chắn đã bị giết chết! Em không nhìn thấy trên mặt đất có vết máu sao? Khả năng cao là máu của đám người Thanh Huyền Tông, cái đám vô dụng đó sao có thể đấu lại đám tặc phỉ hung hãn kia cơ chứ?" Độc Cô Hoài cười nói.

Cô gái mở miệng, nhưng không nói được nên lời.

Lúc này, ngay cả cô ta cũng không khỏi tự hỏi liệu mình có thực sự nhìn nhầm hay không.

"Đi thôi tam muội! Chúng ta phải nhanh lên”.

Độc Cô Hoài nhàn nhạt nói, sau đó ngồi trở lại trong xe ngựa.

Đoàn quân lại lên đường.

Con đường bằng phẳng, không có chướng ngại vật.

Độc Cô Hoài không quá để tâm những chuyện mới xảy ra.

Nhưng các cao thủ của gia tộc Độc Cô cảm thấy có gì đó không ổn, thì thầm với nhau.

Cô gái lại cưỡi lên lưng một con ngựa, và cứ thế đi theo đoàn quân như người mất hồn.

Cô ta vẫn đang suy nghĩ về những điều trước đó nhìn thấy và luôn cảm thấy rằng mình đã bỏ qua điều gì đó.

Ngẩng đầu lên, nhìn thấy mấy người trước mặt đang thì thầm to nhỏ, cô ta không khỏi nhíu mày, trực tiếp hỏi: "Các người đang nói cái gì vậy?"

“Thưa cô chủ, chúng tôi cảm thấy hành trình lần này có chút kỳ quái”, một vị cao thủ chắp tay nói.

“Có chút kỳ quái?” cô gái sửng sốt, tò mò hỏi: “Sao vậy?”

“Cô chủ, nơi này là rừng Tử Thú, vốn phải tràn ngập nguy hiểm mới phải, nhưng chúng ta sắp đi ra khỏi rừng đến nơi mà lại không gặp phải bất cứ nguy hiểm gì, như vậy chẳng phải rất lạ hay sao?” cao thủ kia nói.

"Ha ha, làm đạo tặc thì cũng phải có não chứ? Làm gì có tên đạo tặc nào dám dây vào Độc Cô thế gia kia chứ? Đó không phải là tìm đường chết sao?"

"Nhưng dù vậy, ngay cả yêu thú cũng không gặp qua, như vậy mà không kỳ quái sao?" cao thủ lập tức hồi đáp.

Khi cao thủ dứt lời, cô gái sững sờ.

Đúng.

Dọc đường không gặp thổ phỉ cũng không sao, tại sao ngay cả hung thú cũng không gặp?

Chuyện này lạ quá!

Phải biết, nơi này vốn khắp nơi là yêu thú!

“Chuyện gì đang xảy ra thế này?”, cô gái thì thầm.

"Tôi cũng không rõ, có điều chúng ta nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Khu rừng này rất quỷ dị, có thể có gì đó bất thường cho nên không nên ở lại lâu!"

"Anh nói không sai, nhất định phải đẩy nhanh tốc độ hành quân".

Các cao thủ của gia tộc Độc Cô xốc lại tinh thần và cảnh giác nhìn xung quanh.

Rất nhanh, đoàn quân xuyên qua rừng Tử Thú, ra tới bên ngoài đồng bằng.

Nhưng khi đội quân ra khỏi rừng, cô gái chết lặng vì kinh ngạc, những cao thủ khác thậm chí còn ngạc nhiên hơn.

Bên ngoài khu rừng, hàng chục người đang ngồi nghỉ bên vệ đường.

Họ không ai khác chính là những thành viên 'mất tích' của Thanh Huyền Tông!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK