Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4801: Hắn không phải mục đích của tôi

Bọn họ tranh nhau vào trong, giống như một giây sau cửa Long Cung sẽ đóng lại vậy.

Hiện trường vô cùng hỗn loạn, cảnh tượng giẫm đạp chen lấn liên tục xuất hiện.

“Minh chủ, mau vào trong!”.

Tửu Ngọc vội nói.

“Làm gì? Chẳng lẽ cửa Long Cung sắp đóng lại?”.

Lâm Chính tò mò hỏi.

“Cửa mở ra thì ít nhất phải ba ngày mới đóng lại, cho nên cậu phải ra ngoài trong vòng ba ngày”.

“Nếu vậy thì vội gì?”.

“Minh chủ, anh không biết, Long Cung là một thành cơ quan rất lớn, mỗi đợt Long Cung mở ra, cơ quan vận hành sẽ đưa ra rất nhiều bảo bối, cho nên người vào Long Cung trước sẽ có được bảo bối trước”.

Ngự Bích Hồng giải thích.

“Hóa ra là vậy!”.

“Nếu không thì vì sao người người đều tham dự Long Cung? Không phải vì bảo bối trong đó khắp nơi đều có thể nhặt được hay sao”.

Tửu Ngọc trợn to mắt nói.

Lâm Chính gật đầu, nhưng không để tâm lắm.

Bảo bối mà những người đó quan tâm, anh chưa chắc đã coi trọng.

Huống hồ, Ám Minh Nguyệt, Thương Lan Thiên Tuyệt đều chưa vào trong.

Đặc biệt là Diệp Viêm.

Hắn đứng lặng lẽ ở phía xa, nhắm mắt dưỡng thần, dường như đang chờ đợi gì đó.

“Các người không vào sao?”.

Thương Lan Thiên Tuyệt lạnh nhạt nhìn Diệp Viêm và Ám Minh Nguyệt, lên tiếng.

“Trong đó người hỗn tạp quá nhiều, đợi chút đi”.

Diệp Viêm nói.

“Hừ, sợ mấy người hỗn tạp? Vậy tôi vào trong đó đợi các người!”.

Thương Lan Thiên Tuyệt khinh thường nói, sau đó lại nhìn Cầm Kiếm Nữ và Lâm Chính, quay người xông vào Long Cung.

Nếu khắp nơi toàn là bảo bối, người bên trong chắc chắn sẽ ra tay đánh nhau.

Vào trong muộn một chút cũng có thể tránh được không ít đao kiếm.

Điều này Diệp Viêm hiểu rất rõ, không hẹn mà có cùng suy nghĩ với Lâm Chính.

“Anh bạn, đợi lát nữa anh đi cùng tôi vào đó đi, dễ chiếu cố lẫn nhau. Thương Lan Thiên Tuyệt sẽ không tha cho anh đâu!”.

Cầm Kiếm Nữ đi đến, chắp tay nói.

“Cũng được”.

Lâm Chính gật đầu.

Anh không sợ Thương Lan Thiên Tuyệt, nhưng vẫn phải để mắt đến Cầm Kiếm Nữ một chút, dù gì cũng là quen biết.

Bọn họ đợi một lúc, Thương Lan Phúc ở bên đó đi vào trước.

Anh ta nhìn Lâm Chính, khẽ gật đầu, sau đó đi vào Long Cung.

Truyền nhân Dược Thánh - Kỳ Thanh Bạch sửa sang sọt thuốc của mình, sau đó cũng đi vào trong.

Nhìn dáng vẻ anh ta không giống như tham gia Long Cung, mà giống như đi hái thuốc hơn.

“Đáng tiếc người đàn ông tốt như vậy lại bị con nhỏ Ám Minh Nguyệt kia nhanh chân tới trước! Không biết anh hùng của mình đang ở đâu”.

Mị Mộng ai oán nhìn Diệp Viêm, hít sâu một hơi, cầm đao đi vào Long Cung.

Mấy người ở phía sau Thái Thiên Võ Thần cũng đi vào trong.

Tiếp đó là một nhóm cao thủ lần lượt đi vào.

Ám Minh Nguyệt liếc nhìn Lâm Chính, sau đó quay đầu nhìn Diệp Viêm: “Anh Diệp, chúng ta vào trong đi”.

“Ừ”.

Diệp Viêm gật đầu, ánh mắt hờ hững liếc qua Lâm Chính, dường như cảm giác được người này cực kỳ quen thuộc.

Chẳng lâu sau, hai người sóng vai nhau đi vào cửa Long Cung.

"Tôi khuyên anh nghĩ cách rời đi, đừng vào trong thì tốt hơn”.

Cầm Kiếm Nữ thấy đám người Diệp Viêm cũng đã vào Long Cung, đột nhiên hạ thấp giọng, nhỏ giọng khuyên nhủ Lâm Chính.

“Đừng vào?”.

“Thương Lan Thiên Tuyệt đợi ở trong đó, chúng ta liên thủ cũng chưa chắc là đối thủ của anh ta. Đợi lát nữa tôi gây ra hỗn loạn, thu hút sự chú ý của người phủ Thương Lan, anh nghĩ cách chạy trốn đi!”.

Cầm Kiếm Nữ nói.

Rõ ràng cô ta thấy lúc này bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất.

Nhưng Lâm Chính lại liên tục lắc đầu, mỉm cười: “Thương Lan Thiên Tuyệt không phải mục đích của tôi!”.

“Hả?”.

“Yên tâm, không sao đâu”.

Lâm Chính cười đáp, sau đó bước vào trong cửa…
Chương 4802: Tầng một

Cầm Kiếm Nữ há hốc miệng, muốn ngăn cản mà không kịp.

Cô ta hít một hơi, chỉ đành đánh liều vào trong.

Cô ta đến đây là để khiêu chiến bản thân.

Dù biết trong đó nguy hiểm trùng trùng, nhưng cô ta cũng không lùi bước.

Hơn nữa, người có biểu hiện xuất sắc ở Long Cung sẽ có thể lấy được tư cách khiêu chiến Võ Thần.

Do đó, cô ta chỉ khuyên Lâm Chính rời đi, còn bản thân mình không định đi.

“Con nhỏ đê tiện, nếu mày còn có chút lương tâm với cái nhà này thì chết ở trong đó luôn đi đừng ra ngoài!”.

Ngay khi Cầm Kiếm Nữ chuẩn bị bước vào Long Cung, một giọng nói lạnh băng vang lên.

Cầm Kiếm Nữ sững sờ, quay đầu nhìn lại, lúc đó mới phát hiện là cô của mình.

“Tốt nhất mày chủ động đi tìm cậu Thương Lan xoa dịu lửa giận của cậu ấy, nếu không, dù mày có an toàn ra được, nhà chúng ta cũng sẽ không tha cho mày!”.

“Mày sẽ là tội nhân của nhà chúng ta!”.

“Rốt cuộc thế gia Cầm Kiếm chúng ta đã tạo nghiệt gì mà lại xuất hiện một đứa đành đoạn như mày?”.

“Sao mày không tự vẫn ở đây luôn đi?”.

Người của thế gia Cầm Kiếm dâng tràn oán hận, chỉ vào Cầm Kiếm Nữ mắng chửi.

Cầm Kiếm Nữ xem như đã nhìn rõ được bộ mặt thật của người trong gia tộc.

Cô ta không trách bọn họ.

Dù gì bọn họ cũng chỉ muốn sống sót.

Nhưng bọn họ không nên hi sinh cô vì lợi ích của bọn họ.

Đây là điều mà Cầm Kiếm Nữ không thể chấp nhận được.

“Hi sinh tôi, các người sẽ được Võ Thần che chở, một bước lên mây đúng không?”.

Cầm Kiếm Nữ lạnh lùng nói.

“Gia tộc sinh mày, nuôi mày, dạy mày, chẳng lẽ mày không nên hi sinh vì gia tộc sao?”.

Cầm Họa Phiêu Bạc lạnh lùng nói.

“Chẳng lẽ những năm qua con không báo đáp cho gia tộc hay sao?”.

Cầm Kiếm Nữ lạnh giọng nói: “Con vì gia tộc đã làm đủ nhiều rồi, con không nợ mọi người thứ gì. Huống hồ, trước kia con đã vạch rõ ranh giới với các người, các người có thế nào cũng không liên quan đến con!”.

“Mày… Mày…”.

“Bất hiếu! Thế gia Cầm Kiếm lại sinh ra đứa bất hiếu như vậy!”.

“Súc sinh!”.

“Lợn chó cũng không bằng!”.

Người của thế gia Cầm Kiếm tức giận đến mức đỏ mặt tía tai, tâm trạng cực kỳ kích động, phẫn nộ gào lên.

Nhưng Cầm Kiếm Nữ không quan tâm, cầm kiếm đi vào cửa Long Cung.

Vừa vào cửa Long Cung, đường nhìn đã bị những tia sáng vàng bao trùm, trước mắt trừ ánh sáng vàng thì không còn thấy gì cả.

Một cảm giác mất trọng lực mạnh mẽ bao trùm cơ thể.

Đợi cảm giác đó biến mất, Cầm Kiếm nữ đã đứng ở tầng một của Long Cung.

Lâm Chính cũng đứng bên cạnh.

Lúc này, Lâm Chính đang lặng lẽ quan sát hiện trường.

Toàn bộ tầng một đã máu chảy thành sông, thi thể chất đầy đất.

Khắp nơi toàn thi thể của người tham gia Long Cung.

Tay chân đứt rời, nội tạng như bùn nhão rải đầy đất.

Nhìn vào mà kinh hãi.

Cầm Kiếm Nữ sững sờ, ngây ngốc nhìn xung quanh.

Chẳng lâu sau, đường nhìn của cô ta xuất hiện một bóng người giống như sát thần.

Người đó… chính là Thương Lan Thiên Tuyệt.

Hắn cầm kiếm xông vào đám người, điên cuồng giết chóc, máu bắn xung quanh người hắn, nhuộm cả người hắn thành màu đỏ.

“Không hay!”.

Cầm Kiếm Nữ biến sắc, lập tức hô lên: “Chúng ta đi mau thôi”.

“Không kịp nữa rồi!”.

Lâm Chính bình tĩnh nói: “Thương Lan Thiên Tuyệt đã nhìn thấy chúng ta rồi”.

“Cái gì?”.

Cầm Kiếm Nữ kinh hãi, quay đầu nhìn.

Quả nhiên, Thương Lan Thiên Tuyệt vừa chém đầu của một võ giả xuống, đôi mắt dính đầy máu lướt về phía này, trên mặt hiện lên nụ cười dữ tợn.

Hắn bỏ qua những người xung quanh, cầm kiếm bước nhanh về phía này.

Cầm Kiếm Nữ lập tức rút kiếm, căng thẳng nhìn hắn…
Chương 4803: Tiếp theo tới lượt tôi rồi

“Thật không ngờ hai người lại dám tới thật”.

Thương Lan Thiên Tuyệt mỉm cười, sát khí trỗi dậy: “Tôi còn lo lắng các người bỏ chạy mất. Hơi hối hận vì vào bị sớm đấy”.

“Thương Lan Thiên Tuyệt có chuyện gì thì nói với tôi đừng làm khó anh ta. Anh ta chẳng qua là buột miệng thôi. Chuyện giữa chúng ta, chúng ta tự giải quyết”, Cầm Kiếm Nữ bặm môi nói.

“Đừng vội, chuyện giữa chúng ta đương nhiên cần giải quyết. Cô không muốn gả cho tôi thì tôi cũng không miễn cưỡng, thế nhưng thể chất linh kiếm của cô thì tôi vẫn sẽ lấy, cô không chạy nổi đâu. Nhưng trước đó, tôi phải giải quyết người này đã”.

Thương Lan Thiên Tuyệt nheo mắt: “Anh có thể đánh bại tôi trong 10 chiêu không. Giờ cơ hội của anh tới rồi, để xem anh có thủ đoạn gì có thể đánh bại tôi”.

“Thủ đoạn, đánh đại hai đường là được có gì đâu”, Lâm Chính lắc đầu.

“Ngông vậy cơ à? Không cần vội. Anh yên tâm, tôi sẽ không giết anh đâu. Bố tôi nói rồi, giữ lấy mạng anh, mang về hành hạ. Vì dù sao thì chưa từng có ai dám sỉ nhục Thương Lan nhất tộc chúng tôi như thế”, Thương Lan Thiên Tuyệt bước tới.

“Tôi đánh phế tu vi của anh trước, chặt gãy tứ chi của anh rồi đưa anh rời khỏi long cung”.

“À phải rồi, trước khi anh rời đi. Tôi còn biểu diễn một tiết mục cho anh. Không phải anh muốn bảo vệ ả tiện nhân này sao, tôi sẽ hợp tụ với ả ngay trước mặt anh”.

“Sao, tiết mục này không tệ chứ?”

Hắn cười, đôi mắt ánh lên vẻ hào hứng. Lúc này không còn ai ở lối vào nữa rồi.

Đám người như Diệp Viêm, Ám Minh Nguyệt chắc chắn sẽ không gây sự với hắn. Những người khác càng sợ và lánh xa hắn hơn. Chỉ còn lại ba người Lâm Chính

“Đừng hòng”, Cầm Kiếm Nữ không nhịn được nữa bèn hét lên và chém kiếm về phía trước.

Cô ta không dám do dự. Vì dù sao kẻ này cũng có tu vi cao hơn cả Ám minh Nguyệt và còn là truyền nhân của Thương Lan Võ Thần. Không sử dụng toàn lực thì cô ta không có cơ hội chiến đấu.

Tiếng kiếm vang lên, đổ xuống Thương Lan Thiên Tuyệt. Hắn hét lớn, thúc giục chân khí trong cơ thể đánh tan kiếm khí của Cầm Kiếm Nữ.

“Cái gì?”, cô ta run rẩy.

“Chút trò vặt vãnh mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ à?”

Hắn hừ giọng, bổ kiếm tới. Cầm Kiếm Nữ vội vàng đỡ đòn.

Keng.

Hai thanh kiếm va chạm, Cầm Kiếm Nữ cảm thấy toàn thân run rẩy. Thanh kiếm trong tay cô ta cũng rung lên bần bật.

Cô ta bặm môi, không chịu buông tay. Thế nhưng kiếm khí của Thương Lan Thiên Tuyệt lại điên cuồng chém tới. Từng đường một. Giống như sóng trào

Cầm Kiếm Nữ chống cự Thế nhưng trước thực lực của hắn, cô ta căn bản không thể chống lại nổi.

Cuối cùng thì...Thanh kiếm trong tay cô ta bị chém gãy. Cô ta thất kinh và không thể đỡ được nữa.

Nhưng có vẻ như Thương Lan Thiên Tuyệt không định giết cô ta mà quay kiếm đập chuôi vào bụng cô ta. Cầm Kiếm Nữ nôn ra máu, bay bật ra, ngã xuống đất.

“Giết cô thì lãng phí cơ thể linh kiếm quá. Đợi tôi hợp tu xong thì tiễn cô lên đường nhé”.

Thương Lan Thiên Tuyệt thản nhiên nói. Cầm Kiếm Nữ bặm môi, đôi mắt ánh lên vẻ tức giận nhưng cô ta không thể chiến đấu được nữa. Cô ta giơ tay lên, năm ngón tay gãy rời, máu phun ra ướt đẫm. Về sức mạnh thì cô ta đã thua Thương Lan Thiên Tuyệt rồi.

Cô ta không thể thắng. Cô ta nhắm mắt lại, chộp lấy mảnh kiếm tàn và thầm phóng ra sức mạnh phi thăng. Nếu đến bước không thể làm gì được nữa thì cô ta sẽ lựa chọn tự phát nổ để giữ sự trong sạch.

Thế nhưng Thương Lan Thiên Tuyệt đã không còn làm khó Cầm Kiếm Nữ nữa mà quay qua Lâm Chính.

“Được rồi, tiếp theo đến anh rồi”, Thương Lan Thiên Tuyệt mỉm cười.

“Vậy mau ra tay đi”, Lâm Chính lên tiếng.

“Được, tôi sẽ tác thành cho anh”.

Thương Lan Thiên Tuyệt cũng không nhiều lời, cứ thế tấn công ngực Lâm Chính. Hắn định đánh phế tu vi sau đó là tứ chi của Lâm Chính.

“Cẩn thận”, Cầm Kiếm Nữ kêu lên.

Nhát kiếm giống như con rắn độc nhắm thẳng về phía trước. Đúng lúc này Lâm Chính đột nhiên né người, tránh được.

Thanh kiếm chém hụt.

“Cái gì?”

Cầm Kiếm Nữ bàng hoàng. Thương Lan Thiên Tuyệt giật mình, sau đó gật đầu.

“Tôi nhìn nhầm rồi, không ngờ anh cũng có chút thực lực”.

“Thế nhưng thực lực của anh thì lại khiến tôi thất vọng quá”, Lâm Chính lắc đầu: “Đây đã là chiêu đầu rồi. Tôi nói rồi, đánh bại anh trong 10 chiều. Vì vậy cơ hội của anh không còn nhiều nữa rồi”.

“Đồ chán sống”, hắn gầm lên. Sức mạnh phi thăng như sóng trào trên thanh kiếm của hắn.

“Kinh Lãng Nhất Kiếm”.

Cùng với tiếng hô, đường kiếm lại ập về Lâm Chính. Thế nhưng Lâm Chính điềm đạm xích chân lên, khẽ cử động và né được đòn kiếm vô cùng nhẹ nhàng.

Cầm Kiếm Nữ hóa đá. Tương Lan Thiên Tuyệt cũng há hốc miệng.

“Không thể nào”.

Hắn chưa từng thấy ai có thể né kiếm như thế. Đúng là điên rồi.

Bởi vì chỉ cần bất cẩn thôi là Lâm Chính sẽ bị biến thành tro bụi trước nhát kiếm của hắn. Thương Lan Thiên Tuyệt không phải kẻ ngốc, biết rằng dù Lâm Chính chỉ cử động người nhưng hắn có thể cảm nhận được người này đã nhìn thấu kiếm pháp của mình.

“Rốt cuộc anh là ai?”, Thương Lan Thiên Tuyệt hỏi.

“Anh vẫn còn tám chiêu”, Lâm Chính nói.

“Khốn nạn”.

Thương Lan Thiên Tuyệt chém tới. Thanh kiên điên cuồng chém về phía Lâm Chính.

“Kiếm Lãng Kinh Thiên”.

“Thương Lãng Điệp”.

“Lãng Kiếm Trảm…”

Hắn gầm lên, tung hết chiêu thức này đến chiêu khác. Nhưng dù là chiêu nào thì Lâm Chính cũng đều đối phó được.

Cứ thế năm chiêu qua đi…Lâm Chính vẫn không hề hấn gì. Thương Lan Thiên Tuyệt hóa đá.

“Đã dùng 7 chiêu rồi. Cũng tương đối rồi”.

Lâm Chính chắp tay sau lưng: “Ba chiêu tiếp theo đến lượt tôi rồi”.
Chương 4804: Bất lực

Thương Lan Thiên Tuyệt run rẩy, vô thức lùi lại.

Cầm Kiếm Nữ cũng hoang mang. Cô ta không ngờ đường đường là truyền nhân của Thương Lan Võ Thần mà lại rơi vào trạng thái như thế.

Người này rốt cuộc là ai chứ? Từ khi nào mà khu vực này lại xuất hiện một vị anh hùng như vậy chứ

“Bớt bớt lại, hôm nay tôi phải giết anh”, chưa từng ai dám ngông như vậy trước mặt hắn.

“Chết đi cho tôi”, hắn giơ kiếm lên tấn công Lâm Chính.

Thế nhưng lúc này Lâm Chính không né nữa mà cũng lao lên. Anh chủ động tấn công.

Thương Lan Thiên Tuyệt tái mặt, quay qua phòng ngự. Lâm Chính tay không tấc sắt lao tới. Khi đao kiếm còn chưa tiếp xúc được vào Lâm Chính thì hắn đã bị ăn đấm. Hắn bay bật ra, đập mạnh vào tường, nôn ra máu.

Cú đấm khiến hắn bị nội thương. Cầm Kiếm Nữ á khẩu. Thương Lan Thiên Tuyệt đứng dậy nhìn anh bằng vẻ không dám tin.

“Lẽ nào...anh nhìn thấu mọi chiêu thức của tôi”.

“Kiếm kỹ của anh như vậy, nhìn thấu khó lắm sao?”

Lâm Chính lắc đầu: “Huống hồ kiếm tâm còn không vững, mỗi lần ra chiêu đều vô cùng chật vật thì giết kẻ địch kiểu gì?”

“Anh...”, hắn tức giạn.

“Người dùng kiếm, tâm như kiếm, ra đòn quả quyết, không vướng tạp niệm, còn không thì đừng dùng kiếm”, anh hừ giọng.

“Tôi phải giết chết anh”, hắn dường như bị kích động bèn gầm lên.

“Còn hai chiêu”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Kiếm Lãng Sát Thiên”.

Thương Lan Thiên Tuyệt gầm lớn, thanh kiếm trong tay mua may quay cuồng và bổ về phía Lâm Chính.

Thế nhưng Lâm Chính có thể dễ dàng lách qua những đường kiếm và ép hắn. Hắn co đồng tử.

Lâm Chính lại đấm vào ngực hắn. Hắn nôn ra máu tươi, ngực hõm xuống. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, lục phủ ngũ tạng của hắn đã bị đấm nát. Hắn định đứng dậy chiến đấu tiếp nhưng không thể đứng vững.

Lâm Chính thu tay về. Mặt Thương Lan Thiên Tuyệt tái mét. Hắn lùi về sau bằng vẻ sợ hãi.

“Dừng tay”, hắn run rẩy kêu lên.

“Không phải trước đó anh nói sẽ bắt sống tôi lột da rút gân sao? Giờ tôi phải làm thế nào nhỉ”, Lâm Chính hỏi.

Mặt hắn tối sầm. Nhưng hắn vẫn cảm thấy bất cam. Tại sao...hắn lại bị đánh bại.

Thực lực của hắn dù đối đầu với võ thần thì vẫn đối phó được. Vậy mà trước mặt Lâm Chính vẫn không là gì...

Lẽ nào hắn chết thật sao?

Đôi mắt hắn đỏ au...

“Vị này từ từ đã”, đúng lúc này Cầm Kiếm Nữ lao lên...
Chương 4805: Cách trung hòa

Lâm Chính bất ngờ quay qua nhìn cô ta.

“Cô làm gì vậy?”

“Anh không thể giết người này được”.

Cầm Kiếm Nữ mím môi, khẽ nói: “Nếu anh giết người này tức là đã gây thù với Thương Lan Võ Thần. Dù anh có được danh tiếng và rời khỏi đây nhưng ngoài kia Thương Lan Võ Thần chắc chắn sẽ không tha cho anh”.

Mặc dù cô ta rất hận Thương Lan Thiên Tuyệt nhưng không tới mức mất đi lý trí. Một khi đắc tội với Thương Lan Võ Thần thì cả vùng long mạch này cô ta cũng không còn chỗ đứng nữa.

Hơn nữa Thương Lan Thiên Tuyệt là con trai mà Thương Lan Võ Thần yêu thương nhất. Nếu Lâm Chính giết anh ta ở đây, Thương Lan Võ Thần sẽ bỏ qua toàn bộ quy tắc mà giết chết hai người họ thôi.

“Hóa ra là vậy”, Lâm Chính gật đầu.

Thương Lan Thiên Tuyệt thở phào, vẻ mặt sợ hãi biến mất dần. Có Thương Lan Võ Thần chống lưng, hắn còn sợ gì chứ. Những kẻ này dám giết hắn thì họ cũng sẽ mất mạng thôi.

Nghĩ tới đây, Thương Lan Thiên Tuyệt lập tức lấy đan dược ra nhét vào miệng, đồng thời lấy châm ra đâm vào người.

Mặc dù hắn cũng có nghiên cứu về y thuật nhưng không được coi là cao minh. Tuy nhiên dù vậy cũng đủ để hắn giúp chính mình hồi phục.

“Đúng, các người không thể giết tôi. Nếu dám giết tôi thì bố tôi sẽ không tha cho các người đâu”, hắn nheo mắt, ngồi khoanh chân để hồi phục thương thế.

Hắn không từ bỏ. Đợi hồi phục xong hắn sẽ tính sổ với hai người họ. Hai người họ sẽ không thể rời khỏi đây. Hắn phải báo thù.

Nếu hắn rời đi trong tình trạng này thì thể diện của bố hắn còn đâu? Và những người khác cũng sẽ thất vọng về hắn nữa.

Hai người này phải chết. Hắn tức giận suy nghĩ. Đúng lúc này Lâm Chính đẩy Cầm Kiếm Nữ ra.

“Cô Cầm Kiếm, người này phải chết. Nếu không, hắn sẽ lại quấy nhiễu chúng ta. Giờ hắn đang hồi phục thương thế, nếu khong giết, đợi khi hắn khỏi, hắn không tha cho chúng ta đâu”

Dứt lời. Thương Lan Thiên Tuyệt nín thở, nhìn chăm chăm Lâm Chính: “Anh dám động vào tôi thì anh sẽ phải đền mạng”.

“Người bạn, đừng nóng tính..hay là...tìm cách khác đi”.

Cầm Kiếm Nữ không dám làm càn.

“Cách khác sao?”

Lâm Chính suy nghĩ rồi gật đầu: “Vậy thì tôi sẽ cho anh ta một cách vậy”.

“Anh có cách gì?”, cô ta nói.

“Phế anh ta”, Lâm Chính trầm giọng, tung cú đấm về phía hắn. Cú đấm dũng mãnh giống như điện xẹt giáng xuống đối phương

“Đừng”, Cầm Kiếm Nữ hét lớn định ngăn lại.

Nhưng...đã không kịp nữa rồi. Thương Lan Thiên Tuyệt cũng không kịp làm gì, chỉ kêu hự một tiếng, máu phun ra như mưa và nằm bất động.

Cầm Kiếm Nữ hóa đá, đầu óc trống rỗng. Đây là truyền nhân của Thương Lan Võ Thần đấy.

Đánh phế hắn...còn đáng sợ hơn giết chết hắn nữa. Thậm chí...là đang tát thẳng vào mặt Thương Lan Võ Thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK