Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 796: Đóng phim

“Vâng thưa hội trưởng!”.

“Mau chuẩn bị xe đưa cô Anna đi khám bác sĩ!”.

Người ở đây vừa lôi vừa kéo muốn đưa Anna đi, mà xe cũng đã được chuẩn bị từ trước.

“Buông tôi ra!”.

Anna đột nhiên giãy giụa mãnh liệt.

Người xung quanh không kịp đề phòng, bị Anna giãy thoát.

Anna đột ngột quay đầu, lao ra khỏi văn phòng.

“Cô Anna!”.

“Cô đi đâu vậy?”.

Bọn họ sốt ruột.

Nhưng Anna không quay đầu lại mà chạy thẳng đến hành lang.

“Đó là kho tài liệu!”, vẻ mặt Ramon sầm xuống, khẽ giọng quát: “Mau, mau ngăn cô ta lại! Cô ta muốn đến kho tài liệu cướp tài liệu! Mau đuổi cô ta ra khỏi viện nghiên cứu!”.

“Vâng thưa hội trưởng!”.

Bọn họ lao xao xông tới.

Cạch!

Anna đẩy mạnh cửa kho tài liệu ra, xông thẳng đến trước giá đựng tài liệu, hai tay run rẩy lục lọi.

Một nhân viên quản lý đang làm việc ở kho tài liệu ngơ ngác nhìn cô ta: “Phó hội trưởng Anna? Cô… Cô sao vậy?”.

“Tài liệu của tôi đâu? Tài liệu của tôi ở đâu? Mau trả tài liệu lại cho tôi! Mau trả cho tôi!”, Anna kích động hét lên, bộ dạng đó trông cực kỳ đáng sợ.

Nhân viên quản lý giật mình, tay chân luống cuống.

“Nói mau, tài liệu của tôi bị tên khốn Ramon kia giấu đâu rồi?”, Anna tiến tới mấy bước, túm lấy người đó hét lên.

Nhưng người quản lý còn chưa nói gì, lại có một nhóm người xông vào.

Bọn họ không nói lý lẽ, kéo Anna lại, sau đó đẩy cô ta ra ngoài.

“Buông tôi ra! Tài liệu của tôi, mau trả tài liệu của tôi lại đây!”, Anna kích động, quơ lấy một xấp tài liệu, hét lên khản cả giọng.

Nhưng cô ta chỉ là một phụ nữ yếu đuối, sao có thể đối phó với nhiều người như vậy?

Không lâu sau, Anna đã bị đuổi ra khỏi viện nghiên cứu, cửa lớn cũng bị khóa chặt.

“Ramon! Buông tôi ra! Ramon! Mau mở cửa! Trả tài liệu lại cho tôi! Ramon! Tên chó nhà anh, anh nhất định sẽ xuống địa ngục! Anh nhất định sẽ như vậy, tôi thề!”, Anna gắng hết sức hét lên.

Nhưng dù cô ta có đập cửa la hét thế nào, bên trong vẫn không có phản ứng…

Anna hoàn toàn tuyệt vọng.

Cô ta vốn không ngờ, Ramon lại vì chuyện này mà sa thải cô ta ra khỏi viện nghiên cứu và Hiệp hội Y tế….

Đồng thời cũng tước đoạt tất cả tâm huyết của cô ta!

Đây đúng là một cơn ác mộng!

“Cô Anna, cô thật là ngu xuẩn!”.

Lúc này, một chiếc xe lái đến bên cạnh Anna, trên xe bước xuống một người đàn ông tóc màu hạt dẻ, mặc đồ thường ngày. Anh ta nhìn Anna giàn giụa nước mắt, bất đắc dĩ thở dài.

“Jesse! Tài liệu của tôi, tất cả tài liệu của tôi đều bị tên khốn Ramon kia lấy mất rồi. Anh mau giúp tôi, anh là người bạn tốt nhất của tôi, giúp tôi lấy lại tất cả tài liệu nghiên cứu của tôi đi, cầu xin anh!”, Anna như gặp được cứu tinh, chạy tới bắt lấy tay Jesse, nói.

“Cô Anna, cô từ bỏ suy nghĩ đó đi, thật ra Ramon đã tận tình tận nghĩa với cô lắm rồi”.

“Vì sao?”, Anna khó tin hỏi.

“Cô không biết cô đã phá hỏng chuyện của Hội trưởng Ramon sao? Lô thiết bị y tế mà Tập đoàn Cao Thị quyên tặng cực kỳ quan trọng với viện nghiên cứu chúng ta, liên quan đến lợi ích của Hội trưởng Ramon! Cô phá hỏng chuyện như vậy, Hội trưởng Ramon chỉ tịch thu tài liệu của cô, đuổi cô ra ngoài đã là rất khoan dung rồi, cô nên biết đủ đi”, Jesse bất lực nói.

“Nhưng mà…”.

“Anna, quay về đi… Viện nghiên cứu thật sự không hợp với cô, Hiệp hội Y tế cũng không hợp với cô. Tính cách của cô quá thẳng thắn, trừ học thuật ra thì cô không hiểu gì cả, nơi này phức tạp hơn cô tưởng nhiều”, Jesse lắc đầu nói.

Anna há miệng, ngơ ngác nhìn Jesse. Một lúc lâu sau, cô ta nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ lên tiếng: “Ramon không đánh bại tôi được đâu! Dù không có số tài liệu đó, một mình tôi cũng có thể làm tốt nghiên cứu!”.

“Kinh phí nghiên cứu cô tìm ai trả?”.

“Tôi sẽ đến bệnh viện lớn xin việc, sẽ không có bệnh viện nào từ chối tôi!”, Anna nói.

Dựa vào y thuật của cô ta, bất cứ bệnh viện nào trên thế giới cũng sẽ tranh nhau giành giật.

Nhưng Jesse vẫn lắc đầu.

“Cô Anna, có thể ý nghĩ của cô rất khó thực hiện!”.

“Vì sao?”.

“Có lẽ Hội trưởng Ramon đã gọi điện thoại cả rồi, tôi nghĩ…. chắc rằng cô không thể làm việc ở bất cứ bệnh viện nào nữa, càng đừng nói tới mở viện nghiên cứu”, Jesse nhỏ giọng nói.

Anna biến sắc, kinh hãi nhìn Jesse, một lúc lâu sau, miệng mới lẩm bẩm thành tiếng.

“Ngăn cấm?”.



Những hiểu lầm ở bệnh viện khiến Cao Lam chán chường, mất hết mặt mũi.

Mặc dù anh ta vừa mới nhận cuộc gọi, bên Hiệp hội Y tế đã trừng phạt Anna, nhưng nghĩ tới mình bị mất mặt, trong lòng anh ta vẫn bừng lửa giận.

“Con ả đó! Sớm muộn tôi cũng sẽ cho cô biết tay!”, Cao Lam nghiến răng nghiến lợi, tức giận suy nghĩ.

Bởi chuyện của Cao Lam, Tô Thái bị buộc phải chuyển viện. Lần này gia đình Tô Quảng, Trương Tinh Vũ có thể nói là mất hết mặt mũi trước mặt con cháu, thậm chí chuyện này cũng đã lên báo, hai người rời đi cũng bị người qua đường chỉ trỏ.

Tô Quảng không cảm thấy gì, nhưng Trương Tinh Vũ lại có tính tự trọng cao. Gây ra chuyện cười lớn như vậy, trong lòng bà ta đã chửi rủa cả mười tám đời tổ tông Cao Lam, gọi anh ta là kẻ lừa đảo, còn dặn Tô Nhu không được qua lại với Cao Lam.

Đương nhiên Tô Nhu không cảm thấy tất cả là lỗi của Cao Lam, dù sao người ta cũng có lòng tốt. Nhưng chuyện đến mức này, cô cũng không giải quyết được, chỉ đành bịt tai không nghe, không quan tâm những lời bàn tán xung quanh.

Còn Lâm Chính tất nhiên sẽ không quan tâm đến chuyện của Cao Lam. Anh gọi điện thoại cho Tô Dư, nói cô ta chuyện vay nặng lãi đã được giải quyết, sau đó tiếp tục xử lý chuyện công ty.

Đúng lúc này, Mã Hải lại đẩy cửa bước vào.

“Chủ tịch Lâm!”.

“Chuyện gì?”, Lâm Chính đặt tài liệu xuống, liếc nhìn ông ta, hỏi.

“Đạo diễn Tống Kinh gọi điện tới, mời anh đến đoàn làm phim… Hình như vai diễn của anh sắp bắt đầu quay rồi”, Mã Hải nói.

“Khi nào?”, Lâm Chính ngẩn ra một lúc, sau đó mới hỏi.

“Chiều nay, đạo diễn Tống vốn muốn đích thân đến đón cậu, nhưng hình như đoàn phim xảy ra chút chuyện, nhất thời ông ta không rời đi được”.

“Không sao, ông chuẩn bị xe cho tôi, lát nữa tôi sẽ tự qua đó”.

“Được, Chủ tịch Lâm!”.

Mã Hải gật đầu, sau đó định ra ngoài.

“Đợi chút!”, ngay khi đó Lâm Chính lại gọi ông ta lại.

“Chủ tịch Lâm còn chuyện gì dặn dò sao?”.

“Chọn cho tôi một chiếc xe khiêm tốn một chút, Ferrari, Bentley gì đó đừng lấy”.

“Vậy thì Phaeton nhé”.

“Phaeton? Cũng đừng lấy, chọn một chiếc khoảng trăm nghìn tệ là được”.

“Vâng thưa Chủ tịch Lâm, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay”.

Một khắc sau, Lâm Chính sửa soạn một chút, lái chiếc Lynk&Co đến đoàn phim.

Phân cảnh trong phim cũng có quay ở Giang Thành, đây là Tống Kinh thêm đất diễn cho Lâm Chính nên mới chọn, do đó cũng không tính là xa.

Lúc ra khỏi cửa, Mã Hải đưa cho Lâm Chính một chiếc mũ lưỡi trai, nói là Tống Kinh dặn dò làm vậy, mục đích là không muốn tiết lộ ra bên ngoài. Nếu để giới truyền thông biết Chủ tịch Lâm ra vào đoàn phim, có thể sẽ ảnh hưởng tới việc quảng bá sau này.

Khi anh lái xe tới ngã rẽ gần chỗ quay…

Két!

Một tiếng phanh gấp vang lên.

Lâm Chính ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn, lại thấy một chiếc xe Ferrari đâm thẳng về phía anh…

Rầm!
Chương 797: Chuẩn bị bán nhà đi!

Tiếng xe phanh gấp vang lên, bánh xe của Ferrari quét trên mặt đường tạo thành một dấu vết thật sâu, nhưng may là Lâm Chính thắng xe kịp thời, xe nhanh chóng dừng lại.

Nhưng Ferrari không kịp thời như vậy, bánh xe ma sát trên mặt đường mấy mét, sau đó đầu xe đâm thẳng vào giữa thân xe Lynk&Co.

Xe rung lên nhè nhẹ.

Cửa xe hơi lõm vào trong.

Lâm Chính nhíu mày, lập tức bước xuống xe.

Cửa xe Ferrari mở ra, một nam và một nữ bước xuống xe.

Hai người đều vô cùng xinh đẹp sáng sủa, ăn mặc lộng lẫy, trên người toàn là hàng hiệu.

“Mẹ nó, đúng là xui xẻo!”.

Người đàn ông mắng chửi, sắc mặt vô cùng khó coi, anh ta chạy đến đầu xe, quan sát một lúc, trừng mắt nhìn Lâm Chính.

“Mày là chủ xe hả?”.

“Phải”.

“Mày lái xe kiểu gì đấy? Có mắt không hả?”, người đàn ông lên tiếng chửi rủa.

“Con đường này hạn chế tốc độ 30km/h, hơn nữa tôi luôn đi làn đường của mình, còn các người lái ít nhất cũng 70, 80km/h, lại còn lấn làn. Nếu báo cảnh sát tới, có lẽ anh sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm, sao anh lại trách tôi?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Mẹ nó, mày còn dám cãi? Không phải mày lái chậm rì thì sao tao đâm mày được? Mày biết tao đi xe gì không? Ferrari có thấy bao giờ chưa? Mày đền nổi không?”, người đàn ông chửi mắng.

“Bây giờ không phải đền nổi hay không, mà là ai đền!”.

“Tao kệ, dù sao thì mày đợi đó bán nhà đi!”, người đàn ông phất tay, la hét.

Lâm Chính chẳng muốn so đo với loại não tàn này, lấy điện thoại ra gọi vào một số.

“Ô hô? Còn dám gọi người?”, người đàn ông nóng ruột.

“Gọi người làm gì? Tôi chỉ gọi cho cảnh sát để cảnh sát đến đây làm việc. Nếu cảnh sát phán định tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm thì tôi đền là được”, Lâm Chính nói.

“Được thôi! Vậy chúng ta xem xem ai giỏi hơn ai!”.

Người đàn ông lạnh lùng cười, bỗng nhiên cũng lấy điện thoại ra gọi.

“Tôi đã gọi rồi”, Lâm Chính quái lạ nói.

“Mày gọi chuyện của mày, tao gọi chuyện của tao, có vấn đề gì sao? Không phải mày nhờ bên đó đến phán định trách nhiệm vụ này sao? Tao cho mày toại nguyện!”, người đàn ông khẽ cười nói.

Lâm Chính nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng.

Một lúc sau, một người lái xe moto mặc đồng phục chạy đến.

“Chuyện gì vậy?”.

Người đó xuống xe, lấy giấy bút từ trong túi ra, tiến lên hỏi.

“Đồng chí, là thế này…”, người đàn ông bắt đầu kể lại sự việc.

Mặc dù có thêm thắt vào nhưng Lâm Chính không sợ.

“Nói như vậy, là anh chịu hoàn toàn trách nhiệm rồi”, người đàn ông cầm giấy bút nhìn Lâm Chính, nói.

“Những gì anh ta nói chưa chắc đã là sự thật, xe tôi có camera hành trình”, Lâm Chính nói.

“Thế à? Anh lấy ra tôi xem xem”, người đàn ông mặc đồng phục nhíu mày nói.

Lâm Chính lấy từ trên xe xuống.

Người đàn ông mặc đồng phục xem qua, sau đó lại lắc đầu nói: “Phần va chạm là ở bên thân xe, camera hành trình của anh không quay được tình hình ở phía bên! Cái này không thể xác định được”.

“Chắc ở đây có camera giám sát chứ? Nếu camera hành trình của xe không được thì xem camera giám sát”.

“Camera giám sát ở khu vực này đều hỏng rồi, không xem được”, người đàn ông mặc đồng phục nói.

“Cái gì?”, Lâm Chính ngạc nhiên.

Anh bỗng ý thức được gì đó, nhìn về phía người đàn ông kia. Người đàn ông nhếch khóe miệng, đang nheo mắt nhìn anh.

Không cần nghi ngờ gì nữa, đây chính là kiệt tác của anh ta.

Người đàn ông mặc đồng phục này cùng một bọn với anh ta!

“Cầm lấy!”.

Người đàn ông mặc đồng phục lấy một biên bản ra đưa cho Lâm Chính: “Hai bên liên lạc với công ty bảo hiểm đi! Ngày mai đến đồn cảnh sát làm thủ tục!”.

“Ha ha, con chó ngu ngốc, mày đợi đấy bán nhà đi!”.

Người đàn ông cười lớn, quay người lên xe Ferrari.

“Tao còn có chuyện gấp, không lãng phí thời gian với mày nữa, vài ngày nữa sẽ có người tới tìm mày bàn chuyện bồi thường. Ha ha, đấu với tao à? Mày còn non lắm!”.

Nói xong thì khởi động Ferrari.

“Anh Trần, tôi đi trước đây!”.

“Ngôi sao đúng là bận bịu, có thời gian rảnh thì đến nhà tôi ăn cơm, con gái tôi còn muốn xin chữ ký của cậu đấy!”.

“Ha ha, chuyện đó thì chỉ cần anh Trần gọi một tiếng thôi! Đi nhé!”.

Người đàn ông vẫy tay, sau đó đạp ga lái xe rời đi.

Lâm Chính nhíu mày, không lên tiếng.

Bỏ đi.

Để Mã Hải đi xử lý vậy.

Loại chuyện này chỉ có thể tự nhận là xui xẻo thôi.

Lâm Chính gọi điện thoại cho Mã Hải, sau đó lái chiếc Lynk&Co bị móp một bên đi tới đoàn phim.

Nhưng đợi đến khi anh vừa tới hiện trường quay phim thì lập tức sửng sốt.

Hóa ra chiếc xe Ferrari đó cũng đậu ở đây.

Chẳng lẽ… hai người đó là người của đoàn phim?

Không trùng hợp đến vậy chứ?

“Sao anh lại chạy đến đây rồi?”.

Lâm Chính vừa xuống xe, người phụ nữ trên ghế lái phụ của chiếc Ferrari kia nhìn thấy anh thì lập tức la lên.

Cô ta vừa lên tiếng, Lâm Chính gần như đã có thể khẳng định.

Tiếng la của cô ta dẫn đến sự chú ý của nhiều người.

Người đàn ông trước kia nhìn Lâm Chính đi đến phía này với vẻ mặt khó coi.

“Anh làm sao vậy? Không phải trách nhiệm đã được nhận định rồi sao? Sao anh còn chạy đến đây? Anh có biết đây là đâu không?”, người đàn ông đè thấp giọng, âm trầm nói.

Giọng nói của anh ta nhỏ hơn trước kia không ít.

“Đương nhiên tôi biết đây là đâu, đây là nơi quay phim điện ảnh Chiến Hổ đúng không?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Chương 798: Mau cút đi

Nghe Lâm Chính trả lời, người đàn ông sững sờ thấy rõ.

Anh ta quan sát Lâm Chính một lượt, nhíu mày.

“Nếu anh đã biết đây là đâu, anh còn dám gây sự ở đây? Anh có tin tôi sẽ gọi người của đoàn làm phim báo cảnh sát bắt anh không? Anh mau cút đi cho tôi, nghe thấy chưa? Chuyện bồi thường bây giờ tôi không muốn dây dưa với anh, đợi ngày mai tôi sẽ liên lạc với anh! Cút mau!”, người đàn ông hạ thấp giọng, trong lúc nói, mắt còn liếc xung quanh, dường như đang tìm kiếm gì đó.

“Anh Lạc, anh vào trong đi. Anh là nhân vật của công chúng, nếu còn dây dưa với kẻ đầu đường xó chợ này, bị thợ săn ảnh và đám phóng viên nhiều chuyện chụp được, đăng lên mạng thì chúng ta không giải thích được đâu! Anh phải để ý thân phận của anh!”, người phụ nữ ở bên cạnh khuyên nhủ người đàn ông.

“Anh biết, Văn Lệ, vậy thì anh giao người này cho em, mau đuổi anh ta đi đi!”, người đàn ông nhìn Lâm Chính, lạnh lùng hừ một tiếng, phất tay rời đi.

Người phụ nữ tên Văn Lệ lập tức gọi một bảo vệ ở không xa tới.

“Văn Lệ, có chuyện gì vậy?”.

Vài người trông giống với người của đoàn làm phim đi tới, nhíu mày hỏi.

“Là chú Đinh và phó đạo diễn Uông à…”, Văn Lệ vội vàng chỉnh đốn tư thế, sau đó chỉ vào Lâm Chính, nói: “Chú Đinh, phó đạo diễn Uông, người này chính là người đã lái xe đụng phải anh Lạc!”.

“Ồ? Là người lái hơn 100km/h không phanh kịp đâm vào Phạm Lạc đấy à? Sao cậu ta lại chạy đến đây?”, hai người nhíu mày.

“Không biết, có lẽ là muốn lừa tiền. Phó đạo diễn Uông, chú Đinh, bây giờ tôi sẽ sai người đuổi người này đi ngay!”, Văn Lệ nói, sau đó chỉ huy bảo vệ đuổi Lâm Chính ra ngoài.

Hai người cũng không phản đối.

Dù sao chuyện này cũng đã gặp không ít.

Bình thường đoàn làm phim đi đến những nơi non xanh nước biếc nhưng người dân hung hãn đều sẽ bị đe nẹt, người bản địa thu phí bảo kê, thu phí phong cảnh. Bọn họ nhìn nhiều thành quen, bởi vì trong ấn tượng của nhiều người, có vẻ như đoàn làm phim đại diện cho tiền, cho nên bình thường đoàn làm phim đều sẽ bố trí một vài nhân viên bảo vệ.

“Mời anh rời khỏi đây!”, một nhân viên bảo vệ quát lên với Lâm Chính.

“Tôi là người của đoàn làm phim này, sao các người lại đuổi tôi đi?”, Lâm Chính khó hiểu nhìn nhân viên bảo vệ, hỏi.

“Anh là người của đoàn làm phim này?”, người đó sửng sốt, nhìn sang Văn Lệ.

“Nói nhảm, tôi đã gặp tất cả mọi người trong đoàn làm phim này, hơn nữa bộ phim này đã quay được nửa tháng, tất cả diễn viên vai diễn đều đã được quyết định, tôi đều quen biết cả, dù là diễn viên quần chúng tôi cũng đã thấy qua. Anh muốn mạo danh người của đoàn làm phim để lừa tôi? Ha ha, vậy thì anh nghĩ nhiều quá rồi! Đuổi anh ta ra khỏi đây cho tôi, nếu anh ta không chịu cút thì đánh một trận rồi quăng ra ngoài! Tất cả hậu quả tôi chịu!”, Văn Lệ chỉ vào Lâm Chính la lên, vẻ mặt vô cùng hung tợn.

Nhân viên bảo vệ nhìn sang phó đạo diễn Uông, lại thấy phó đạo diễn Uông khẽ gật đầu, tỏ ý nhân viên bảo vệ làm theo.

Thấy vậy, nhân viên bảo vệ cũng tự tin hơn, đi thẳng tới, nói với thái độ cứng rắn.

“Mời anh rời khỏi đây ngay, nếu không, tôi ra tay thì đừng trách”.

“Các người định làm gì? Một đoàn làm phim lớn như vậy lại ỷ thế hiếp người à?”, sắc mặt Lâm Chính không mấy tự nhiên, lập tức lên tiếng.

Ngay cả phó đạo diễn cũng ngầm đồng ý… thật là chẳng ra gì!

“Bảo vệ đoàn làm phim tiến hành bình thường là điều rất cần thiết. Văn Lệ, lần sau chuyện này không cần thông báo cho chúng tôi, cô tự xem mà làm. Loại người dàn cảnh lừa tiền thế này đuổi đi hết cho tôi, đuổi không đi thì báo cảnh sát! Có chuyện gì đoàn làm phim sẽ chịu trách nhiệm!”.

Phó đạo diễn Uông ở phía sau nói một cách kiêu ngạo, sau đó quay lưng đi cùng người được gọi là chú Đinh rời khỏi.

Văn Lệ vui mừng, vội nói: “Vâng thưa phó đạo diễn! Phó đạo diễn Uông, chú Đinh đi thong thả!”.

Câu nói của hai người đó cứ như thượng phương bảo kiếm, giúp cho Văn Lệ không còn kiêng dè gì nữa.

Cô ta nhếch môi, nheo mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính: “Tên chó! Nghe phó đạo diễn Uông của chúng tôi nói chưa? Anh còn không cút, tôi sẽ sai người đánh một trận sau đó quăng ra ngoài, anh tin không?”.

“Các người quá vô pháp vô thiên rồi! Ban ngày ban mặt các người lại dám ra tay đánh người?”, Lâm Chính đã hoàn toàn nổi giận.

“Ha ha, cười chết tôi rồi, còn ban ngày ban mặt? Đồ quê mùa như anh thì hiểu cái gì? Mặc dù anh biết đoàn làm phim chúng tôi đang quay Chiến Hổ, nhưng anh có biết người đầu tư cho phim này là ai không? Là Dương Hoa đấy, Tập đoàn Dương Hoa danh tiếng lừng lẫy! So với đoàn làm phim chúng tôi, đồ quê mùa như anh là cái thá gì? Tiền chúng tôi không thiếu! Anh có tin đoàn làm phim chúng tôi bỏ ra chút đỉnh là có thể đập chết anh không? Giải quyết đồ nhà quê như anh còn không dễ như trở bàn tay?”, Văn Lệ cười nhạt không thôi, trong mắt tràn ngập vẻ khinh miệt.

Trong mắt cô ta, người trước mặt chỉ là một kẻ hạ đẳng.

Lâm Chính nghe vậy vô cùng tức giận.

Mình lại trở thành ô dù cho bọn họ ỷ thế hiếp người?

Anh gật đầu, sắc mặt âm u lạnh lẽo nói: “Vậy được, tôi đi là được, nhưng tôi tin các người nhất định sẽ cầu xin tôi quay trở lại!”.

“Á à, lại dám uy hiếp tôi?’, Văn Lệ bật cười.

“Thằng nhóc thối này, gan cũng lớn thật. Bọn tao đã đứng đây mà mày dám nói ra lời như vậy? Mày coi bọn tao là không khí à? Mau cút đi cho tao, nếu không, tao đánh gãy chân mày!”, đội trưởng đội bảo vệ bực tức, rút gậy cao su ra, quơ qua quơ lại trước mặt Lâm Chính, vẻ mặt hung dữ.

Vẻ mặt Lâm Chính lạnh băng, anh không lên tiếng, quay người lên xe, lái xe rời đi thằng.

“Ha, thứ ngu ngốc không biết điều!”, Văn Lệ âm thầm mắng chửi, nói với đội trưởng đội bảo vệ: “Tiểu Cao à, nghe này, lần sau gặp phải loại vô lại mặt dày vô liêm sỉ như vậy thì đuổi thẳng cho tôi. Nếu bọn họ không chịu đi thì đánh, chỉ cần không chết, đánh ra nông nỗi nào, đoàn làm phim cũng sẽ bỏ tiền thuốc men bồi thường, hiểu chưa?”.

“Vâng, chị Văn!”.

Đội trưởng đội bảo vệ vội vàng gật đầu, cười đáp.

Văn Lệ vô cùng đắc ý đi vào bên trong.

Cô ta chưa đi được bao lâu, người đàn ông lúc trước đã từ đối diện đi tới.

“Văn Lệ, thế nào rồi? Kẻ vô lại đó đi chưa?”, người đàn ông hỏi.

“Yên tâm đi anh Lạc, Văn Lệ có bao giờ để anh thất vọng đâu chứ?”, Văn Lệ cười quyến rũ, nói.

Người đàn ông nhếch khóe miệng, tay bất giác sờ vào mông Văn Lệ, làm cô ta mắng một câu “đáng ghét”.

“Được rồi không đùa nữa, Tống Kinh gọi chúng ta đến họp, cùng nhau qua đó đi”, người đàn ông cười nói.

“Họp? Họp làm gì?”.

“Không biết, nghe nói hình như là có chuyện lớn muốn tuyên bố với chúng ta, qua đó xem sao”.

“Được!”.

Văn Lệ gật đầu, sau đó đi theo người đàn ông vào một chiếc rạp dựng tạm ở phía bên phải nơi quay phim.

Lúc này, trong rạp đã chật kín người, tất cả nhân vật quan trọng trong đoàn làm phim đều tới đây.

Hai người sửng sốt.

Có chuyện gì lớn mà phải gọi hết tất cả mọi người đến đây thế này?
Chương 799: Chào đón Chủ tịch Lâm

"Văn Lệ? Phạm Lạc? Các cô đến đấy à? Nào nào, mau ngồi xuống", một phó đạo diễn nói với hai người.

Hai người mỉm cười bước tới.

"Phó đạo diễn Uông, có chuyện gì vậy? Tại sao đạo diễn Tống lại gọi hết người của đoàn làm phim đến thế? Tôi thấy hình như cô nấu cơm cũng được gọi đến. Rốt cuộc là chuyện gì mà phải long trọng vậy?", Phạm Lạc nhỏ giọng, dè dặt hỏi.

"Cậu không biết sao? Ông chủ của chúng ta sắp đến rồi", phó đạo diễn Uông mỉm cười đáp.

"Ông chủ của chúng ta?".

Hai người ngạc nhiên.

"Là ai vậy?", Văn Lệ hỏi.

"Còn có thể là ai chứ? Đương nhiên là Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa rồi. Bộ phim này của chúng ta chỉ có tập đoàn Dương Hoa là nhà đầu tư, Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa chẳng phải chính là ông chủ của chúng ta sao?", phó đạo diễn Uông cười nói.

Nghe thấy thế, hai người lập tức sáng mắt lên.

Nhất là Văn Lệ, ánh mắt cô ta như bắn ra tia sáng.

"Chủ... Chủ tịch Lâm? Trời ơi, cuối cùng hôm nay tôi cũng được gặp người thật rồi! Không biết anh ta có đẹp trai như trên tivi không nhỉ?", Văn Lệ kích động nói.

Nụ cười của Phạm Lạc cứng đờ, nhìn Văn Lệ một cái, không nói lời nào.

"Đạo diễn Tống của chúng ta có bản lĩnh thật đấy, có thể mời được Chủ tịch Lâm đầu tư vào bộ phim này. Ha ha, có danh tiếng của Chủ tịch Lâm đảm bảo, chắc chắn doanh thu phòng vé của bộ phim này sẽ không thể kém được. Bây giờ cậu ấy cũng được coi là nhân vật nổi tiếng số một trên mạng cơ mà", phó đạo diễn Uông cười nói.

"Phải đấy, cư dân mạng còn đặt cho Chủ tịch Lâm biệt danh là người chồng quốc dân. Đừng nói là con gái, cho dù là con trai cũng muốn gả cho anh ấy. Vừa giàu có vừa đẹp trai, y thuật lại giỏi, nghe nói còn là người đàn ông ấm áp, đến giờ vẫn chưa kết hôn. Người đàn ông toàn diện như vậy biết tìm ở đâu chứ?".

Một nhân viên khá trẻ của đoàn làm phim nói xen vào, giọng điệu đầy kích động và hưng phấn.

Anh ta vừa mở lời, không ít cô gái của đoàn làm phim liền xúm tới.

Phạm Lạc nhăn nhó cười, cũng không tiếp lời.

Đúng lúc này thì Tống Kinh nhanh chân bước vào.

Tất cả mọi người đều dừng bàn luận, đồng loạt quay sang nhìn ông ta.

Khuôn mặt Tống Kinh tươi cười, giơ tay lên: "Mọi người yên lặng, yên lặng nào!".

Xung quanh dần trở nên yên tĩnh.

"Chắc mọi người vẫn chưa biết lần này tôi gọi mọi người đến để làm gì nhỉ? Thực ra lý do rất đơn giản, chính là bên đầu tư chính của chúng ta, Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa sắp đến đoàn làm phim. Đương nhiên cậu ấy đến không phải để thị sát, mà là để quay phim. Cũng tức là Chủ tịch Lâm sẽ đóng vai khách mời trong bộ phim này", Tống Kinh cười nói.

Ông ta vừa nói xong, xung quanh liền ồ lên.

"Ha ha, tốt quá!".

"Doanh thu phòng vé của chúng ta được bảo đảm rồi!".

"Yên tâm đi, có Chủ tịch Lâm thì không xịt được đâu! Hơn nữa còn mấy ngôi sao lớn là Phạm Lạc, Văn Lệ đây, chắc chắn bộ phim này sẽ là bom tấn! Cứ chờ doanh thu phòng vé bùng nổ đi!".

"Chắc chắn bộ phim này sẽ làm chấn động giới điện ảnh trong nước!".

Tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn.

"Đạo diễn Tống, lúc nào thì Chủ tịch Lâm đến? Tôi muốn xin chữ ký của anh ấy!", một cô gái buộc tóc hai bên, nhìn khoảng 20 tuổi, gấp gáp hỏi.

"Chắc là sắp đến rồi, giám đốc Mã của tập đoàn Dương Hoa gọi cho tôi từ nửa tiếng trước, nói là Chủ tịch Lâm đang trên đường đến đây. Từ tập đoàn Dương Hoa đến đoàn làm phim của chúng ta mất khoảng nửa tiếng, nên tôi nghĩ chắc là xe của Chủ tịch Lâm sắp dừng trước đoàn làm phim rồi. Tôi gọi mọi người đến đây là muốn nói Chủ tịch Lâm sắp đến, lát nữa mọi người phải tích cực phối hợp với công việc của cậu ấy, tuyệt đối không được phàn nàn gì, rõ chưa?".

"Vâng, đạo diễn Tống!".

Tất cả đồng thanh hô to, ai nấy đều nở nụ cười, tâm trạng kích động và căng thẳng chờ Chủ tịch Lâm nổi tiếng như cồn đến.

Tống Kinh cũng sửa sang quần áo, rồi ngồi xuống chờ.

Để đón tiếp Chủ tịch Lâm, hôm nay đoàn làm phim đã lùi thời gian quay phim xuống khá muộn. Thời gian quay phim vốn đã eo hẹp, nhưng vì là Chủ tịch Lâm nên Tống Kinh cũng không dám coi thường.

Nhưng mọi người chờ trong lán hơn 15 phút vẫn không thấy Chủ tịch Lâm đâu.

Tống Kinh cũng cảm thấy kỳ lạ.

"Sao Chủ tịch Lâm vẫn chưa đến nhỉ?", Tống Kinh nhíu mày, hỏi người ở bên cạnh.

"Tôi cũng không biết nữa".

"Bên ngoài không có chiếc xe nào lái đến sao?".

"Không ạ..."

"Chắc là Chủ tịch Lâm gặp chuyện gì giữa đường nên đến muộn, chúng ta kiên nhẫn chờ thêm lát nữa đi", Tống Kinh cười nói.

Mọi người gật đầu, rồi lại chờ tiếp.

Thời gian dần trôi qua.

Mọi người trong lán vốn chờ đợi với thái độ nghiêm túc trang trọng, nhưng mãi không thấy Chủ tịch Lâm đến, có người không nhịn được mà lấy điện thoại ra chơi...

Lại 20 phút nữa trôi qua, Tống Kinh cảm thấy không đúng lắm.

"Đạo diễn Tống, Dương Hoa cách đây không xa mà mãi không thấy Chủ tịch Lâm đến, e là đã xảy ra chuyện, hay là ông gọi điện thoại hỏi giám đốc Mã đi", đúng lúc này, phó đạo diễn Uông ở bên cạnh nói.

"Chờ thêm đi...", Tống Kinh nhỏ giọng đáp.

Nhưng lại 20 phút nữa trôi qua.

Bọn họ đã chờ gần một tiếng.

"Gọi điện thoại đi…", người bên cạnh dè dặt nói.

"Được".

Tống Kinh không do dự nữa, đang định lấy điện thoại ra.

Nhưng ông ta vừa lấy điện thoại ra thì bỗng thấy có cuộc gọi đến.

Màn hình hiển thị... chính là Mã Hải.
Chương 800: Có phải các ông đã đuổi Chủ tịch Lâm đi không?

Hơi thở của Tống Kinh như nghẹn lại, cảm giác được sự bất thường, ngón tay để ngay trên nút nghe, nhưng chần chừ chưa dám ấn.

"Đạo diễn Tống, là giám đốc Mã gọi đến sao? Sao ông không nghe?", người ở bên cạnh tò mò hỏi.

Tống Kinh sửng sốt nhìn anh ta, hỏi: "Đang yên đang lành... giám đốc Mã gọi cho tôi làm gì?".

"Chẳng lẽ Chủ tịch Lâm có chuyện gì không đến kịp, nên giám đốc Mã gọi báo một tiếng?", phó đạo diễn Uông kỳ quái hỏi.

Tống Kinh chần chừ một lát, cuối cùng vẫn ấn nút nghe.

"Chào giám đốc Mã, có chuyện gì sao?", Tống Kinh cố gắng khiến giọng nói của mình trở nên bình tĩnh, mỉm cười hỏi.

"Ông đang ở đâu? Làm gì?", giọng nói khàn khàn của Mã Hải vang lên.

"Tôi... đương nhiên tôi đang ở đoàn làm phim rồi. Tôi đang chờ Chủ tịch Lâm, mà này giám đốc Mã, lúc nào thì Chủ tịch Lâm đến? Rất nhiều người đang chờ cậu ấy, chúng tôi đã chờ hơn một tiếng rồi, nhưng cậu ấy...", Tống Kinh nặn ra một nụ cười, dè dặt hỏi.

Nhưng Mã Hải lại hừ một tiếng: "Chẳng phải Chủ tịch Lâm đã đến đoàn làm phim của ông rồi sao?".

"Đã đến đoàn làm phim? Nhưng tôi có thấy cậu ấy đâu?", Tống Kinh ngạc nhiên đáp.

"Đương nhiên ông không nhìn thấy rồi, bởi vì cậu ấy đã bị bảo vệ của đoàn làm phim các ông đuổi ra ngoài", Mã Hải lạnh lùng đáp.

Tống Kinh như bị sét đánh ngang tai.

"Cái gì?".

Khuôn mặt ông ta cứng đờ, cả người như hóa đá.

Những người đứng ở bên cạnh nghe lỏm cũng đều ngớ ra.

Chủ tịch Lâm... bị bảo vệ đuổi ra ngoài?

Sao có thể chứ?

Đó là Chủ tịch Lâm cơ mà!

Tống Kinh như muốn ngất đi, máu nóng sôi sục.

"Giám đốc Mã, liệu ông có nhầm không vậy? Ừm... người của đoàn làm phim chúng tôi sẽ không tùy tiện đuổi ai cả. Hơn nữa, tôi đã dặn dò người ở cổng là nếu Chủ tịch Lâm đến, thì tuyệt đối không được chậm trễ. Ừm... chắc là không có chuyện đó đâu, hơn nữa tôi cũng không nhận được tin từ bên bảo vệ...", Tống Kinh sửng sốt, ăn nói cũng hơi lộn xộn.

"Lát nữa ông tự đến phòng làm việc của Chủ tịch Lâm giải thích với cậu ấy đi. Tạm thời dừng việc quay phim lại", Mã Hải bình thản nói, sau đó tắt máy.

Tống Kinh như muốn ngừng thở, vội vàng gọi cho Mã Hải.

Nhưng gọi mấy cuộc mà Mã Hải đều từ chối.

Tống Kinh tái mét mặt.

"Chết rồi, chết rồi, chết thật rồi..."

Tống Kinh run cầm cập.

Mã Hải từ chối cuộc gọi của ông ta? Chuyện này... e là vô cùng nghiêm trọng!

"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?", Tống Kinh hoảng loạn, bàn tay cầm điện thoại cũng run rẩy.

"Sao vậy đạo diễn Tống?", chú Đinh nghi hoặc hỏi.

Nhưng dường như Tống Kinh không nghe thấy lời chú Đinh nói, hình như ông ta nghĩ ra gì đó, vội vàng kêu lên: "Tô Dư đâu? Tô Dư đang ở đâu?".

"Đạo diễn Tống, ông quên rồi sao? Hôm nay cô Tô Dư không có cảnh quay nên về chăm sóc bố rồi, là ông phê chuẩn mà", một nhân viên của đoàn làm phim đáp.

"Gọi ngay cho cô ấy!", Tống Kinh gầm lên.

Tất cả mọi người đều giật nảy mình.

Hầu hết đều không hiểu chuyện gì xảy ra.

"Vâng... vâng đạo diễn Tống...", bọn họ run rẩy đáp, rồi lập tức có người lấy điện thoại ra gọi cho Tô Dư.

"Đạo diễn Tống, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao ông lại kinh hoàng thất thố thế?", phó đạo diễn Uông không nhịn được nữa, đứng lên nói.

"Phải đấy đạo diễn Tống, ông bình tĩnh lại đi, trời không sập được đâu", Phạm Lạc cũng cười.

"Các cậu thì biết cái gì? Lần này e là trời sập thật rồi!".

Tống Kinh trừng mắt nhìn Phạm Lạc, sau đó quát: "Gọi ngay đội trưởng đội bảo vệ đến đây cho tôi! Nhanh!".

"Vâng..."

"Đạo diễn Tống, cô Tô Dư nghe máy rồi".

Một nhân viên đưa điện thoại cho Tống Kinh.

Tống Kinh vội vàng cầm lấy, gấp gáp kêu lên: "Cô Tô Dư!".

Tô Dư ở bên kia sửng sốt: "Đạo diễn Tống, có chuyện gì vậy?".

"Cô có số điện thoại của Chủ tịch Lâm không?", Tống Kinh vội hỏi.

"Chủ tịch Lâm? Sao... sao tôi có thể có số điện thoại của anh ta chứ..."

"Vậy thì ai có chứ? Tiểu Dư, cô giúp tôi với, tôi phải gọi ngay cho Chủ tịch Lâm".

"Việc này... để tôi gọi điện thoại hỏi em rể tôi xem sao..."

"Được, được", Tống Kinh gật đầu lia lia.

Đúng lúc này, đội trưởng đội bảo vệ chạy tới.

Đội trưởng đội bảo vệ là một người đàn ông trung niên hơi hói, vóc dáng hơi béo. Ông ta nặn ra một nụ cười, cúi mình khom lưng đầy khúm núm với Tống Kinh.

"Sao thế ông chủ Tống? Có chuyện gì cần tìm tôi sao?".

"Tôi hỏi ông, có phải hôm nay các ông đuổi Chủ tịch Lâm đi không?", Tống Kinh sầm mặt xuống, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Đâu có! Sao chúng tôi lại đuổi Chủ tịch Lâm được chứ? Ông cho tôi mượn một lá gan tôi cũng không dám", đội trưởng đội bảo vệ muốn khóc mà không có nước mắt.

Tuy ông ta chỉ là một đội trưởng đội bảo vệ nhỏ bé, nhưng đối với nhân vật như Chủ tịch Lâm thì cũng như sấm đánh bên tai.

"Vậy tại sao giám đốc Mã của Dương Hoa lại nói là các ông đuổi Chủ tịch Lâm khỏi đoàn làm phim?", Tống Kinh gầm lên.

Ông ta dứt lời, xung quanh lập tức im phăng phắc.

Đuổi Chủ tịch Lâm khỏi đoàn làm phim?

Điên à... Ai mà to gan vậy?

Ai nấy đều thót tim.

Trong đó người run rẩy nhất chính là Văn Lệ đứng bên cạnh Phạm Lạc.

Không biết tại sao, cô ta lại có dự cảm không lành...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK