Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 716: Chỉ có Lâm Chính có thể chữa khỏi

Lâm Chính vừa xuất hiện trước cổng bệnh viện, ngay lập tức dẫn đến hàng loạt tiếng kinh ngạc và người người đến vây xem.

“Trời ạ, là thần y Lâm!”.

“Thần y Lâm đến rồi!”.

“Thần y Lâm, xin anh hãy khám bệnh cho tôi”.

“Thần y Lâm, tôi trả tiền, xin anh hãy chữa khỏi bệnh cho tôi. Cầu xin anh!”.

“Thần y Lâm…”.

Người xung quanh đều vây lại, bệnh nhân có, người thân có, mọi người vô cùng kích động bao vây xung quanh anh một cách kín kẽ.

Lâm Chính cảm thấy bất đắc dĩ, vội vàng xua tay: “Mọi người có bệnh gì thì hãy tìm bác sĩ của bệnh viện. Nếu có bệnh gì khó chữa cũng hãy liên hệ với bệnh viện. Bệnh viện này đã xây dựng mối quan hệ hữu hảo với Học viện Huyền Y Phái, có thể nhờ bệnh viện hỗ trợ chuyển viện. Mong mọi người hãy tin vào bác sĩ ở nơi đây”.

Lâm Chính an ủi một phen, cảm xúc của mọi người mới ổn định lại được chút, sau đó anh nhờ vào sự hỗ trợ của nhân viên y tế xung quanh mới có thể thoát thân.

Không bao lâu sau, anh đội một chiếc mũ, đến trước phòng bệnh ICU tầng ba.

“Thần y Lâm đến rồi!”.

Người nhà họ Tô nhìn thấy Lâm Chính đi đến thì vô cùng vui mừng, đồng loạt tiến lên nghênh đón.

“Ái chà, con rể tương lai, cuối cùng con cũng đến, chúng tôi đợi ở đây lâu rồi”, Trương Tinh Vũ cười tươi như hoa, vội vàng tiến tới, ánh mắt vừa đắc ý vừa kích động.

Tô Nhu có thể mời thần y Lâm tới, theo bà ta thấy, chuyện thần y Lâm và con gái mình kết hôn đã là chuyện chắc chắn như đinh đóng cột. Nếu không, vì sao người ta lại đồng ý một cách sảng khoái như vậy?

Đứng trước lời chào nhiệt tình của Trương Tinh Vũ, Lâm Chính không dao động.

Thật sự trái ngược quá lớn. Lúc ở cạnh nhau với thân phận Lâm Chính, anh chưa bao giờ thấy Trương Tinh Vũ có thái độ như thế với anh.

“Người bệnh đang ở đâu?”, Lâm Chính hỏi.

“Bệnh viện biết là anh sẽ tới nên đã đưa bệnh nhân vào phòng phẫu thuật, mong anh nhanh chóng vào xem xem”, Tô Dư vội vàng nói.

“Được”.

Lâm Chính nhanh chân bước vào phòng phẫu thuật.

Người nhà họ Tô rất kích động, cũng rất cung kính.

“Không ngờ thần y Lâm lại dễ nói chuyện như vậy”.

“Tôi nhớ lúc trước anh ta rất hung dữ”.

“Không phải là do nể mặt con gái tôi hay sao, nếu không, các người nghĩ dựa vào các người có thể mời được thần y Lâm? Quên mất chuyện phương thuốc lúc trước rồi à?”, Trương Tinh Vũ cười khẩy, nói.

Người nhà họ Tô nghe vậy, sắc mặt ai nấy cũng thay đổi, không lên tiếng.

Chuyện phương thuốc của bà cụ Tô lừa người nhà họ Tô một vố thê thảm. Với thực lực hiện nay của thần y Lâm, muốn xử lý những người nhà họ Tô bọn họ đúng là dễ như trở bàn tay, búng ngón tay là có thể giải quyết, nhưng anh lại không động vào nhà họ Tô.

Theo người nhà họ Tô thấy, đây hoàn toàn là vì nể mặt Tô Nhu, nếu không, bọn họ đã phải chạy trốn khỏi Giang Thành từ lâu.

“Tinh Vũ à, cô đã sinh được một đứa con gái rất giỏi giang”.

“Đều nhờ cả vào Tô Nhu”.

“Tuy nhà họ Tô chúng ta sa sút, nhưng có Tô Nhu ở đây, sau này nhà họ Tô chúng ta nhất định có thể quật khởi trở lại”.

“Không sai!”.

Người nhà họ Tô đồng loạt vây lại, nói một cách thân thiết, câu nào câu nấy đều là lời khen ngợi.

Trương Tinh Vũ cười tươi rói.

Tô Nhu ở cạnh lại liên tục nhíu mày.

Từ khi Lâm Chính vào ở rể nhà họ Tô, trở thành chồng cô, những người này chưa bao giờ nói tốt về cô một câu. Hôm nay thần y Lâm đến đây, mấy người này lại trở mặt y như phim, ai cũng nâng cô lên tận mây xanh.

Thật là châm biếm.

Đây chính là hiện thực sao?

“Được rồi Mãn San, có thần y Lâm ở đây, A Thái chắc chắn sẽ không sao đâu! Cô yên tâm đi!”, người bên cạnh an ủi.

“Phải, thần y Lâm không phải mấy bác sĩ chân đất, có cậu ta ở đây, A Thái nhất định sẽ bình yên vô sự”, Lưu Mãn San lau nước mắt, cười nói.

“Chỉ sợ lúc trước tên vô dụng kia động vào A Thái khiến vết thương của A Thái nghiêm trọng hơn. Các người không thấy, còn tôi đã tận mắt nhìn thấy tên vô dụng đó châm mấy kim lên người A Thái, mong rằng mấy châm đó sẽ không xảy ra chuyện gì”, dượng bên họ nói.

Ông ta vừa nói, Lưu Mãn San lập tức căng thẳng.

“Dượng nói đúng, chúng ta phải mau qua đó nói rõ tình hình cho thần y Lâm!”.

“Đúng đúng đúng, chúng ta mau qua đó đi!”.

Mọi người trong nhà họ Tô chạy ào ào tới phòng phẫu thuật.

Khi bọn họ tới nơi, cửa phòng phẫu thuật vừa khéo cũng mở ra.

Thần y Lâm và mấy bác sĩ trước kia bước ra khỏi phòng.

“Thần y Lâm, tình hình sao rồi? Bố tôi có ổn không?”, Tô Dư vội hỏi.

“Rất không khả quan!”, Lâm Chính cố ý lắc đầu nói.

“Hả?”.

Sắc mặt mọi người thay đổi.

Hai mắt Lưu Mãn San tối sầm, suýt chút nữa ngất đi.

“Mẹ!”, Tô Dư vội vàng dìu Lưu Mãn San.

Lưu Mãn San khóc lớn: “Ngay cả thần y Lâm cũng không cứu được A Thái, A Thái xong rồi! Lần này A Thái thật sự xong rồi, số tôi khổ quá mà… Hu hu hu…”.

Tiếng kêu khóc vang vọng hành lang.

Mọi người vội vàng an ủi.

“Tôi hỏi mọi người, mấy vết châm trên người bệnh nhân là ai đã thực hiện?”, Lâm Chính hỏi.

Câu hỏi này vừa được đưa ra, tất cả mọi người nổ ra xôn xao.

“Thần y Lâm, chúng tôi đang định nói với cậu đây, đó là Lâm Chính làm!”.

“Chắc cậu biết Lâm Chính chứ? Chính là chồng cũ của Tô Nhu… Cậu yên tâm, mặc dù Lâm Chính từng kết hôn với Tiểu Nhu, nhưng tên vô dụng đó chưa hề đụng vào Tiểu Nhu! Tiểu Nhu vẫn còn là trinh nữ!”.

“Tên vô dụng đó tự đọc vài cuốn sách về y học ở trong nhà rồi cứ nghĩ mình là bác sĩ. Vừa rồi nhân lúc chúng tôi không chú ý, nó còn châm cho bệnh nhân mấy kim, đúng là lấy mạng người mà!”.

“Thần y Lâm, tên vô dụng đó đã bị chúng tôi đuổi đi rồi. Cậu yên tâm, quay về chúng tôi nhất định sẽ khiển trách cậu ta. Nhưng tình trạng của A Thái… cậu xem lại xem còn có cách gì không?”.

Người nhà họ Tô ba mồm bảy miệng, nhao nhao nói.

Tiếng nguyền rủa và châm chọc vang lên bên tai không dứt, toàn là nhằm vào Lâm Chính.

Nhất là Lưu Mãn San, vừa giậm chân vừa khóc lóc chửi mắng: “Thằng chết bằm đó hại cả nhà tôi chưa nói, còn định hại chết A Thái. Nếu A Thái có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ khiến thằng chết bằm đó không được chết tử tế! Nhất định phải lột da thằng chó đó ra! Hu hu…”.

“Mẹ…”, Tô Dư ở bên cạnh gọi một tiếng, nhưng không có tác dụng gì.

“Con nghe đây, mẹ không cho phép con qua lại với tên vô dụng đó nữa, gặp cũng không được gặp. Con mau xóa hết mọi cách liên lạc với nó đi!”, Lưu Mãn San nhìn chằm chằm Tô Dư, nói.

“Mẹ, sao mẹ có thể làm vậy… Em rể cũng có lòng tốt mà!”, Tô Dư vội nói.

“Em rể? Xì! Tên vô dụng đó cũng xứng làm em rể của con? Em rể con chỉ có một mình thần y Lâm mà thôi!”, Lưu Mãn San tức giận nói, sau đó cướp lấy điện thoại của Tô Dư, nhập ngày sinh nhật của cô ấy mở khóa, tìm đến số điện thoại trong danh bạ và Zalo, xóa hết tất cả cách liên lạc với Lâm Chính.

“Mẹ!”, Tô Dư sốt ruột, vội vàng giật điện thoại lại. Nhưng vô dụng, đợi đến khi lấy được điện thoại, trong đó đã không còn bất cứ cách nào liên lạc với Lâm Chính được nữa.

Tô Dư đỏ mắt, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Lâm Chính đứng cạnh không ngăn cản, chỉ im lặng quan sát.

Đợi Lưu Mãn San xóa hết cách liên lạc xong, Lâm Chính mới thong thả lên tiếng: “Mọi người có biết có thể tìm được Lâm Chính đó ở đâu không?”.

Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.

“Thần y Lâm, cậu còn tìm thằng chó đó làm gì?”, Lưu Mãn San khó hiểu hỏi.

“Chẳng lẽ cậu định đối phó với cậu ta?”.

“Cậu nên làm vậy từ sớm, bằng không, thằng đó mặt dày ăn bám ở nhà A Quảng, chúng tôi cũng không có cách nào”.

Người nhà họ Tô đều sung sức, nhao nhao nói.

Bọn họ không thể hiểu được, vì sao thần y Lâm lại dung túng cho Lâm Chính. Nếu anh ta muốn đưa Tô Nhu lên giường thì chắc cũng dễ như trở bàn tay mới đúng.

Thế nhưng… thần y Lâm lại lắc đầu, nói: “Không phải tôi muốn đối phó với anh ta, cũng không phải tôi muốn tìm anh ta, người phải tìm anh ta có lẽ là các người. Bởi vì tôi không chữa được cho bệnh nhân này, nhưng từ những vết châm trên người bệnh nhân, nếu châm là Lâm Chính thực hiện thì chắc chắn Lâm Chính đó có thể chữa khỏi cho bệnh nhân. Hơn nữa tôi tin rằng, trên đời này chỉ có Lâm Chính mới có thể chữa khỏi cho bệnh nhân! Những người khác… e rằng lực bất tòng tâm!”.

Thần y Lâm nói rất nghiêm túc.

Anh vừa dứt lời, hiện trường đang xôn xao thoáng chốc trở nên cực kỳ im lặng.
Chương 717: Dựa vào cái gì?

Mọi người nhìn nhau, ai cũng trố tròn mắt. Cả hiện trường im lặng như tờ. Dường như có thể nghe thấy cả tiếng tim đập.

“Chuyện….gì thế này?”

“Thần y Lâm…cậu đùa phải không?”

“Tên đó…có thể cứu được Tô Thái sao?”

“Không thể nào…”

Đám đông há hốc miệng với vẻ mặt không dám tin. Câu nói giống như sét đánh ngang tai khiến đám đông cảm thấy trống rỗng.

“Không phải, thần y Lâm…cậu đang đùa phải không? Sao Lâm Chính có thể cứu được Tô Thái chứ? Cậu ta là một kẻ bỏ đi cơ mà", Chẩm Tề vội vàng bước tới, trợn tròn mắt nhìn Lâm Chính.

“Tôi nói lại lần nữa, tôi không hề nói đùa, hơn nữa bác sĩ này cũng đã chứng minh những gì Lâm Chính nói trước đó hoàn toàn có tác dụng. Nếu mọi người không tin thì tôi cũng hết cách. Người bệnh này tôi chịu, tạm biệt!”, Lâm Chính quay người rời đi, mặc kệ đám người nhà họ Tô.

“Thần y Lâm, thần y Lâm!”

“Con rể, đợi đã…”

Người nhà họ Tô và Trương Tinh Vũ cuống cả lên. Thế nhưng Lâm Chính chẳng thèm quay đầu lại, cứ thế đi thẳng ra khỏi bệnh viện. Đám đông hóa đá.

“Sao lại thế này chứ?”

Lưu Mãn San ngồi phịch xuống đất, sững sờ nhìn ra cửa. Cả người bà ta như người mất hồn.

“Tôi đã nói với bà rồi, trước đó người thanh niên kia đã có cách để chữa trị cho ông Tô mà các người cứ không tin. Vị thần y Lâm giờ lên tiếng thì các người tin rồi chứ?”, vị bác sĩ bước tới hừ giọng rồi cũng lắc đầu bỏ đi.

Đám người nhà họ Tô mặt xám xịt, không biết phải làm thế nào. Ai cũng cảm thấy rối rắm.

“Vậy…giờ phải làm sao? Chỉ có Lâm Chính mới cứu được Tô Thái, vậy chúng ta mau gọi Lâm Chính quay lại đi!”, một người nhà họ Tô lên tiếng.

“Không!”, thế nhưng Lưu Mãn San hét lên: “Muốn tôi cầu cứu cái thứ chó má đó sao. Không bao giờ, không bao giờ!”

“Nhưng mẹ, nếu không đi tìm Lâm Chính thì bố sẽ không qua khỏi mất”, Tô Dư khóc lóc.

Dứt lời, Lưu Mãn San hóa đá. Bà ta nhìn chăm chăm những người còn lại. Thần sắc bà tatrông vô cùng quỷ dị.

Không một ai lên tiếng lúc này. Lưu Mãn San cảm thấy tuyệt vọng. Bà ta biết, không thể trông mong vào những người này. Dù sao thì những người ở đây phần lớn đều từng lăng mạ Lâm Chính. Trong mắt họ, Lâm Chính - người mà có đánh cũng không đánh lại này chính là người thích hợp nhất cho bọn họ phát tiết khi họ cảm thấy bất mãn.

Cuối cùng thì bà ta cũng hiểu lời nói trước đó của Lâm Chính có ý là gì. "Sớm muộn gì bà cũng phải cầu xin tôi mà thôi!"

Lời nói trước khi đi của Lâm Chính vẫn văng vẳng vang lên bên tai của Lưu Mãn San. Bà ta hít một hơi thật sâu, run rẩy lấy điện thoại ra định gọi cho Lâm Chính.

Nhưng đợi đến khi mở danh bạ thì bà ta mới sực nhớ ra là hình như mình không có số điện thoại của anh. Bà ta nhìn Tô Dư. Tô Dư cũng hoang mang. Số của anh trong máy Tô Dư cũng đã bị bà ta xóa mất khi nãy. Đây đúng là nhân quả mà.

“Tinh Vũ!”, Lưu Mãn San kéo tay Tinh Vũ, gào khóc. Trương Tinh Vũ cảm thấy hơi phản cảm.

Bà ta có thể nhìn thấy sự tức giận trong mắt Tô Quảng nên đành dịu xuống. Bà ta thở dài nói: “Em chịu thôi không hạ mình được, để Tô Nhu gọi cho nó đi. Dù sao Tô Nhu cũng là vợ nó, có lẽ nó sẽ chịu quay lại”.

“Tô Nhu, bác gái nhờ cả vào cháu đấy”, Lưu Mãn San khóc nức nở.

Lúc này thừa nhận cô là vợ của anh rồi sao? Tô Nhu chau mày, cảm thấy không nỡ lòng nào. Chuyện này liên quan tới tính mạng của bác cả, Tô Nhu cũng không nghĩ ngợi được nhiều, cô lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Chính.

Lúc này, Lâm Chính đang ngồi ở bên ngoài bệnh viện. Anh cầm điện thoại, châm một điếu thuốc và chờ đợi. Mọi việc đều nằm trong dự liệu của anh.

“Sao thế?”, anh ấn nút nghe.

“Anh đang ở đâu?”, Tô Nhu mấp máy môi.

“Anh đi dạo bên ngoài”, Lâm Chính đáp lại.

“Ừ thì…”, Tô Nhu do dự, thận trọng nói: “Anh có rảnh không, có thể tới bệnh viện tiếp tục…tiếp tục chữa cho bác cả được không?”

“Sao thế? Không phải mọi người không chịu để anh chữa cho bác cả sao? Sao giờ lại gọi anh quay về vậy?”, Lâm Chính tỏ vẻ nực cười.

“Vừa nãy thần y Lâm tới. Anh ấy nói…cách chữa trị của anh có hiệu quả, vì vậy…”

“Ồ, thần y Lâm nói cách của anh có tác dụng thì nó có tác dụng, còn anh nói thì không phải không? Nếu đã coi trọng thần y Lâm như vậy thì tại sao không bảo anh ta chữa trị cho bác cả đi? Hà tất phải tìm anh làm gì?”, Lâm Chính cười hỏi.

Tô Nhu á khẩu. Trương Tinh Vũ có vẻ như nghe được loáng thoáng nội dung bèn nổi đóa lên, lập tức quát vào mặt Tô Nhu: “Con gái, mở loa ngoài cho mẹ”.

“Mẹ…chuyện này để thương lượng thêm mà…”

“Thương lượng? Còn thương lượng cái gì nữa. Bác con sắp chết đến nơi rồi mà còn thời gian thương với lượng à? Mau, mở loa ngoài để bà đây nói chuyện”, Trương Tinh Vũ gào lên.

“Mẹ…”

“Nhanh lên?”, Trương Tinh Vũ đanh mặt.

Tô Nhu cũng hết cách, đảnh phải mở loa ngoài: “Em mở loa ngoài, mẹ muốn loại chuyện với anh, anh chú ý chút nhé…”, sau đó cô gái ấn nút

“Lâm Chính”, Trương Tinh Vũ quát.

“Sao thế mẹ?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi

“Cậu nghe đây, tôi muốn cậu quay lại bệnh viện ngay lập tức trị bệnh cho bác cả", Trương Tinh Vũ đùng đùng tức giận.

Bà ta không hề khách khí. Không hề có chút nào dịu dàng. Giống như đang gọi một con động vật vậy.

Thế nhưng mọi người đều đã quá quen rồi. Đám đông cảm thấy chỉ có cách này mới là cách đối xử đúng đắn nhất với Lâm Chính.

Tuy nhiên bà ta vừa dứt lời thì mọi thứ chìm vào im lặng tầm vài giây. Ngay sau đó, một giọng nói lạnh ngắt từ đầu dây bên kia vọng tới.

“Dựa vào cái gì vậy mẹ?”
Chương 718: Kết hôn với tôi đi!

Một câu nói vô cùng đơn giản nhưng khiến cả hiện trường im bặt. Trương Tinh Vũ ngây người. Cả nhà họ Tô cũng đơ ra. Không ai ngờ Lâm Chính lại nói như vậy.

Cậu ta điên rồi sao? Phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người giống y nhau.

Quả nhiên...Trương Tinh Vũ đã nổ như một quả bom.

“Cậu nói cái gì? Cậu nói lại lần nữa xem! Cậu là cái thá gì mà dám ăn nói với tôi như vậy? Cậu tới đây ngay lập tức. Cái thứ ăn hại này, tôi phải lột da cậu. nếu như không có nhà tôi thì cậu chết đói từ lâu rồi. Đồ ăn nhờ ở đợ mà dám nói với tôi như vậy hả…”, Trương Tinh Vũ gào lên như một con thú.

Tô Nhu thấy vậy, việc đầu tiên mà cô làm là tắt điện thoại. Tô Quảng vội vàng giữ lấy tay Trương Tinh Vũ để bà ta không cướp được điện thoại nữa.

“Con tắt máy làm gì? Mau gọi lại cho mẹ. Bà đây phải chửi chết cái thể loại đó. Ăn nhà tôi, ở nhà tôi mà dám ăn nói như thế à! Đúng là nuôi ong tay áo", Trương Tinh Vũ mặt đỏ linh căng, tức giận chửi bới. Cả tòa nhà như muốn sụp xuống bởi tiếng chửi của bà ta.

“Mẹ đừng giận nữa, mẹ càng như vậy thì Lâm Chính sẽ càng không tới cứu bác cả đâu. Chuyện này vốn là do chúng ta không đúng, để con nói chuyện với Lâm Chính đi”, Tô Nhu khuyên can.

“Con mau gọi thằng đó quay lại, bà đây sẽ đích thân mặt đối mặt nói chuyện với nó. Một thằng rể, dựa vào cái gì mà ăn nói xấc xược như vậy với bà đây chứ? Cậu ta có tức cách gì?”, Trương Tinh Vũ giậm chân gào thét.

Tô Nhu thở dài, cô biết có nói gì với Trương Tinh Vũ cũng vô ích. Tô Quảng chỉ im lặng đứng nhìn. Giờ phút này ông ta cũng không biết phải làm thế nào. Lưu Mãn San thì khóc nức nở.

“Mẹ, đi xin lỗi đi”, lúc này Tô Dư lên tiếng. Lưu Mãn San sững sờ, quay qua nhìn Tô Dư.

“Nếu không xin lỗi thì bố sẽ chết mất. Mẹ, thể diện lẽ nào còn quan trọng hơn cả mạng sống của bố sao?", Tô Dư hai mắt đỏ hoe, hỏi mẹ của mình.

Lưu Mãn San há hốc miệng, nói không nên lời. Thế nhưng bà ta cũng không làm gì, chỉ đứng ngây tại chỗ lấy tay lau nước mắt. Bà ta vẫn không thể hạ mình được…Đối với người như bà ta thì thể diện còn quan trọng hơn cả mạng sống nữa.

“Mẹ không đi thì con đi vậy”.

Tô Dư bặm môi, nói với Tô Nhu: “Tô Dư, gửi giúp chị số điện thoại của Lâm Chính”

“Được”, Tô Nhu do dự sau đó đưa số của Lâm Chính cho cô ta. Tô Dư nhận lấy số, đi tới một góc và gọi điện.

“Tô Dư, bọn họ bảo cô gọi à?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.

“Lâm Chính, giờ cậu ở đâu?”, Tô Dư hít một hơi thật sâu, nói giọng khàn khàn.

“Sao thế?”

“Tôi muốn gặp cậu…”, Tô Dư nói.

Lâm Chính do dự: “Được, tôi đang ở ngoài bệnh viện, cô ra ngoài thì rẽ trái là nhìn thấy tôi”.

Tô Dư nghe thấy vậy lập tức tắt máy chạy ra ngoài. Vài phút sau, cô ta thấy Lâm Chính đang ngồi ở một ghế đá bên đường. Nhưng điều khiến cô ta thấy bất ngờ là Lâm Chính ngoài khuôn mặt ra thì cách ăn mặc giống y hệt thần y Lâm.

Nhưng giờ không phải là lúc nghĩ tới chuyện này.

“Lâm Chính”, Tô Dư rưng rưng nước mắt. Cô ta kêu to.

“Tô Dư, tôi biết cô định nói gì”.

Lâm Chính đưa tay lên ngăn không để cô ta nói tiếp. Anh chỉ thở dài: “Không phải lỗi của cô, cũng không cần tự trách mình, càng không cần đau khổ. Nể tình cô, tôi chắc chắn sẽ không để bố cô chết như thế. Cô yên tâm đi”.

Tô Dư nghe thấy vậy bèn lau nước mắt. Cô ta cúi đầu, im lặng một lúc rồi quỳ xuống đất.

“Tô Dư, cô làm gì vậy?”, Lâm Chính kêu lên, vội vàng đỡ Tô Dư dậy.

“Lâm Chính…tôi có lỗi với cậu, cả nhà tôi đều có lỗi với cậu…”

Lúc này, Tô Dư cảm thấy có lỗi và áy náy lắm. Cô ta cảm thấy bản thân đã nợ Lâm Chính quá nhiều. Cô ta không biết phải trả lại như thế nào nữa rồi. Thứ duy nhất mà cô ta có thể nghĩ được là quỳ xuống, nhưng như vậy cũng có tác dụng gì chứ? Có thể bù đắp được mọi thứ không?

Tô Dư bị Lâm Chính lôi đứng dậy. Anh lau nước mắt cho cô gái và an ủi: “Tô Dư, cô đừng nghĩ như vậy. Chúng ta là người một nhà, tôi giúp cô là điều đương nhiên, cô đừng tự trách mình nữa, thật đấy…”

“Người một nhà sao?”, Tô Dư rưng rưng nước mắt, run rẩy nói: “Cậu coi chúng ta là một nhà sao? Nhưng chúng tôi thì sao? Có ai nghĩ như vậy đâu. Dù là Tô Nhu cũng thế. Họ đều không nghĩ như vậy!”

Cô ta dường như hét lên. Dứt lời, cả Lâm Chính cũng cảm thấy sững sờ. Người đi đường đồng loạt quay qua nhìn, mọi người đều không biết xảy ra chuyện gì, còn tưởng là một cặp tình nhân đang cãi nhau.

Một lúc lâu sau, Lâm Chính mới thở dài, vẻ mặt vô cùng ung dung: “Tô Dư, cô có cảm thấy tôi là một kẻ vô dụng không?”

Lúc này có vẻ như anh đang muốn nói hết ra với Tô Dư.

“Trước đây…tôi tiếp xúc với cậu không nhiều thì ít nhiều cũng…nghĩ như vậy. Nhưng sau này tôi mới phát hiện ra mình sai rồi. Sai lầm lớn. Bọn họ cũng lầm. Cậu không phải là người như vậy mà ngược lại còn có rất nhiều ưu điểm mà người khác không có. Tất cả đều nhìn lầm cậu, kể cả tôi", Tô Dư nghẹn ngào.

“Thực tế là tôi đã nhìn lầm cậu”.

Lâm Chính mỉm cười.

“Lâm Chính”, Tô Dư nhìn Lâm Chính bằng vẻ ngạc nhiên.

“Cô có nghĩ tôi là kẻ ngốc hay không, tôi đương nhiên hiểu hết nhưng có những chuyện tạm thời không thể công khai được”.

Tô Dư run rẩy, vội vàng hỏi: “Chuyện gì cơ?”

“Giờ tôi không tiện nói cho cô biết nhưng sớm thôi cô sẽ hiểu mọi chuyện”, Lâm Chính vỗ vai cô gái lấy ra giấy và bút rồi bắt đầu viết.

Một lúc sau, anh nhét tờ giấy vào tay Tô Dư, mỉm cười: “Cô cầm tờ giấy này đưa cho bác sĩ chính của bác cả, bảo họ thực hiện theo các bước như tôi viết thì bệnh tình của bác cả sẽ có chuyển biến tích cực. Sau đó kết hợp với điều trị, tĩnh dưỡng thì sẽ không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa”.

Tô Dư nhìn chăm chăm mẩu giấy trong tay. Cô cúi đầu, không nói gì. Mẩu giấy này chính là niềm hi vọng cứu sống bố cô.

Thế nhưng biểu cảm của cô ta lúc này không quá đỗi vui mừng mà ngược lại cảm thấy vô cùng đau đớn. Cứ như cả linh hồn cô ta cũng bị tổn thương vậy.

“Tô Dư, cô còn không mau đi đi”, Lâm Chính thúc giục.

Tô Dư vẫn đứng im không nhúc nhích. Tầm mười giây sau, cô ta đột nhiên ngước nhìn Lâm Chính như vừa mới quyết định điều gì đó.

“Lâm Chính!

“Sao thế?”

“Cậu đã sắp ly hôn với Tô Nhu, chi bằng…cậu kết hôn với tôi đi?”, Tô Dư nghiêm túc nói.

“Cái gì?”, Lâm Chính há hốc miệng…
Chương 719: Đưa tới hết bệnh viện đi!

Lâm Chính há hốc miệng, tim như muốn rớt ra ngoài. Đầu anh nổ ong ong, trống rỗng. Anh thật không ngờ Tô Dư lại có thể nói ra những lời như vậy…

Dứt lời, khuôn mặt Tô Dư đỏ bừng. Cô ta vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng Lâm Chính.

Một lúc sau, Lâm Chính bừng tỉnh. Anh sờ mũi, cười khổ sở: “Tô Dư, đừng đùa, tôi là em rể của cô đấy”.

“Lâm Chính em không đùa. Em nói thật. Tô Nhu cũng sắp ly hôn với anh rồi, tới khi đó anh sẽ không còn là em rể của em nữa", Tô Dư lập tức ngẩng đầu, nói giọng nghiêm túc.

“Chuyện này…”

“Lâm Chính, em biết chuyện này rất hoang đường nhưng em đang nói rất nghiêm túc”, Tô Dư nhắc lại một lần nữa.

Lâm Chính hít một hơi thật sâu, lắc đầu cười khổ: “Tô Dư, tôi biết suy nghĩ của cô. Chẳng qua cô cảm thấy nhà họ Tô đối xử với tôi không công bằng nên cô muốn bù đắp cho tôi đúng không?”

“Không phải Lâm Chính, thực ra…”

Thế nhưng Tô Dư chưa nói hết thì Lâm Chính đã ngắt lời: “Tô Dư, cô không cần nói nữa, tôi biết ý của cô nhưng tôi không thể kết hôn với cô được. Tôi biết ý tốt của cô nhưng cô hi sinh như vậy không đáng, cũng không cần thiết”.

“Thế nhưng Lâm Chính…thật sự là em…”

“Tô Dư”, Lâm Chính đanh mặt, nghiêm túc nói: “Cô đừng nói nữa, cô là con gái sao có thể nói như vậy được chứ? Cô không biết thương mình sao? Chuyện quan trọng cả đời người sao có thể nói ra như vậy được?”

Tô Dư nín lặng, không biết phải nói gì.

“Tô Dư, chuyện quan trọng cả đời là tìm được người phù hợp với mình, không thể nào tùy hứng được. Càng không thể để bất kỳ thứ gì là tạp niệm chen vào giữa chuyện tình cảm. Tôi hỏi cô nếu có một người đàn ông vì ham mê nhan sắc của cô mà tiếp cận, nói lời ngọt ngào, giúp cô giải quyết mọi vấn đề chẳng lẽ cô sẽ lựa chọn anh ta ngay lập tức sao? Kể cả khi chưa nhìn rõ nhân phẩm, mục đích của anh ta thì cô cũng quyết định luôn được à? Vậy khác gì tự mình hủy hoại cuộc đời của chính mình".

Tô Dư hé miệng, thế nhưng một lúc sau chỉ cúi đầu: “Nhưng em thấy…anh không phải là người như vậy…hơn nữa…hơn nữa em thật sự không biết phải báo đáp anh như thế nào…”

“Cô đúng là, chúng ta là người một nhà mà! Tôi giúp cô là điều đương nhiên thôi”, Lâm Chính lắc đầu trầm giọng.

Lâm Chính thấy chẳng qua là vì Tô Dư thấy anh giúp cô ta trong lúc khó khăn nên mới thấy có thiện cảm. Thế nhưng thiện cảm không có nghĩa là tình yêu. Lâm Chính biết rõ là Tô Dư có phần nhầm lẫn.

“Được rồi Tô Dư, cô về đi. Tình hình của bố cô không được tốt lắm. Mau về điều trị. Nếu để lâu thì tình hình sẽ khác đi nhiều đấy”, Lâm Chính lên tiếng.

Tô Dư khẽ gật đầu, vẻ mặt có phần thất vọng. Cô ta cũng biết nói những lời này ra hơi sớm, có khả năng là Lâm Chính vẫn chưa có sự chuẩn bị…

“Mau đi đi”, Lâm Chính giục .

“Thôi được", Tô Dư cúi đầu, sau đó đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn nói: “Lâm Chính, anh có thể nhắm mắt lại không?”

“Làm gì thế?

“Anh nhắm mắt lại là được”, Tô Dư khẩn cầu.

“Hả…thôi được”, Lâm Chính nhắm mắt lại.

Anh vừa nhắm mắt thì có một mùi hương nước hoa xộc lên mũi. Ngay sau đó là một cái chạm nhẹ nhàng lướt qua rồi nhanh chóng biến mất. Lâm Chính nhận ra điều gì đó bèn vội vàng mở mắt. Tô Dư mặt đỏ bừng, vội chạy đi.

“Tô Dư”.

Lâm Chính kêu lên. Thế nhưng cố gái cứ thế cắm đầu chạy thẳng.

“Con bé này…”

Lâm Chính lau má, cười đau khổ. Mặc dù Tô Dư có vài tật xấu nhưng về bản chất thì vẫn là một cô nhóc ngây thơ.

Reng reng…

Lúc này, điện thoại trong túi Lâm Chính đổ chuông. Là Mã Hải gọi tới.

“Có chuyện gì vậy?”, Lâm Chính hỏi.

“Chủ tịch Lâm, đã sắp xếp xong cả rồi. Nhà họ Đoàn đang hỗn loạn, gia chủ nhà đó sắp cầu xin sự giúp đỡ từ nhà Tư Mã. Tôi nghĩ nhà Tư Mã cũng không giúp nổi nhà họ Đoàn đâu. Nhà họ Đoàn chắc sẽ nhanh chóng cầu xin chúng ta thôi”.

“Làm tốt lắm”, Lâm Chính gật đầu: “Nhà họ Kiều và nhà họ Mạnh sao rồi? Bọn họ có động tĩnh gì chưa?”

“Chuyện của nhà họ Đoàn đã truyền tới nhà họ Kiều và họ Mạnh. Bọn họ không dám khinh suất. Mỗi ngày đều cử một lượng lớn người tới thăm dò tình hình ở Dương Hoa và Huyền Y Phái. Có lẽ bọn họ đợi nhà Tư Mã ra tay rồi tùy cơ ứng biến”.

“Hạ gục hết đám tai mắt của nhà họ Kiều và nhà họ Mạnh đi. Sau đó đưa chúng đi tắm, làm mát xa rồi mặc quần áo sạch sẽ, gửi về Yên Kinh”.

“Điều …này…vậy tai mắt nhà Tư Mã thì thế nào ạ?”

“Tai mắt nhà Tư Mã thì gửi tới bệnh viện Yên Kinh!”

Bệnh viện sao? Mã Hải giật mình, một lúc sau hiểu ra bèn vội vàng đáp lại: “Chủ tịch Lâm, tôi biết phải làm thế nào rồi!”

Nói xong, ông ta tắt máy. Lâm Chính thở dài, liếc nhìn hai bên đường rồi định tới Kỳ Dược Phòng. Lúc này điện thoại của anh lại đổ chương. Là Hạ Quốc Hải gọi tới.

“Ông Hạ, có việc gì không?”, Lâm Chính hỏi.

“Thần y Lâm, cậu có rảnh không? Ở đây có vài gia chủ muốn gặp cậu”, Hạ Quốc Hải thận trọng hỏi.

“Gặp tôi sao?”

“Bọn họ đều tới vì thuốc tăng tuổi thọ”, Hạ Quốc Hải nói tiếp: “Tôi thấy họ cũng khá chân thành, nên liên hệ với cậu xem thế nào, không biết cậu…”

“Tôi đang ở Giang Thành”, không đợi Hạ Quốc Hải nói hết câu thì Lâm Chính đã đáp lại.

Hạ Quốc Hải sững sờ, chần chừ một lúc rồi nói: “Thần y Lâm, có vài vị không được khỏe cho lắm, tuổi cũng cao rồi, e rằng…không thích hợp ngồi máy bay các thứ…”

“Tôi đang ở Giang Thành”, Lâm Chính lặp lại lần nữa.

Ý của anh là gì thì đã quá rõ ràng. Hạ Quốc Hải thở dài, đành phải nói: “Vậy cậu Lâm, tôi sẽ nói với họ để họ đích thân tới Giang Thành”.

“Ông sắp xếp đi nhé”, Lâm Chính nói xong bèn tắt máy.

Hạ Quốc Hải ở đầu dây bên kia cười khổ. Ông ta biết những gia chủ này vô cùng kiêu ngạo. giờ mà bắt họ tới Giang Thành gặp kẻ bề dưới thì khác gì là tát vào mặt họ.

“Thôi kệ…thử xem sao…?

Hạ Quốc Hải đành liều mạng, gọi điện cho những gia chủ kia…
Chương 720: Ra oai phủ đầu

Trong phòng bao khách sạn.

Một người đàn ông vóc dáng hơi đậm nhanh chân bước vào.

Trong phòng bao có hai người đang ngồi, chính là gia chủ nhà họ Mạnh và gia chủ nhà họ Kiều.

Hai người đang uống trà, xung quanh toàn là vệ sĩ.

Hai người chẳng nói chẳng rằng, hơn nữa sắc mặt cũng rất khó coi.

Không khí xung quanh vô cùng kỳ quái.

Người đàn ông đậm người bước tới bên cạnh gia chủ nhà họ Mạnh, nhỏ giọng nói mấy câu.

Sắc mặt ông ta càng sa sầm hơn, bàn tay đang cầm chén trà không khỏi run rẩy.

"Tôi biết rồi, ra ngoài đi".

"Vâng, gia chủ", người kia khẽ gật đầu, rồi rời khỏi phòng bao.

"Sao vậy?", gia chủ Kiều ngồi ở đối diện uống một ngụm trà, bình thản hỏi.

"Không có gì, chỉ là không ngờ thủ đoạn của thần y Lâm này lại ghê gớm như vậy, cắt đứt luôn thuốc của ông ba nhà họ Đoàn. Bây giờ người nhà họ Đoàn đang đi xin thuốc khắp nơi, từ bệnh nhân đến nhà máy đều không lấy được thuốc, còn tìm đến tận nhà họ Mạnh tôi. Người của tôi vừa nhận được tin, e là ông ba nhà họ Đoàn không cầm cự được qua tối nay", gia chủ Mạnh bình thản đáp.

"Vậy sao? Thế thì phiền phức rồi", ánh mắt của gia chủ nhà họ Kiều đanh lại, nói: "Ông ba nhà họ Đoàn là anh em ruột thịt của gia chủ Đoàn, nhà họ Đoàn sẽ không vì thế gia Tư Mã mà để mặc ông ba Đoàn chết đâu, e là nhà họ Đoàn sẽ có hành động, chúng ta phải để ý chút".

"Gia chủ Kiều, ông định thế nào?".

"Chúng ta đừng hành động khinh suất, để xem Tư Mã Tàng lựa chọn thế nào. Ông ta đã lấy Kim Huyết Hổ Tú ra, thì chắc chắn là muốn tiêu diệt bằng được Dương Hoa. Nhưng nếu nhà họ Đoàn thu tay vào lúc này, thì chúng ta nên lựa chọn thế nào? Tiếp tục cùng Tư Mã Tàng đấu với Dương Hoa? Dương Hoa có thể đối phó với nhà họ Đoàn, nó có thể dễ chọc vào sao?", gia chủ Mạnh nghiêm túc nói.

Gia chủ Kiều nặng nề gật đầu, không nói gì.

Dương Hoa đã thể hiện thực lực của nó, đương nhiên người đứng đầu hai gia tộc phải suy xét kĩ càng.

Tuy bọn họ có mối quan hệ thân thiết với thế gia Tư Mã, nhưng đứng trước lợi ích, thì suy nghĩ của mọi người sẽ khác. Một Kim Huyết Hổ Tú vẫn chưa trói buộc được những người này.

"Xem quyết định của Tư Mã Tàng đi, tôi nghĩ chắc là lúc này ông ta cũng đã nhận được tin của nhà họ Đoàn rồi", gia chủ Kiều hít sâu một hơi nói.

Đúng lúc này, lại một ông lão mặc đồ quản gia bước vào.

Gia chủ Kiều hơi sửng sốt.

Đây là quản gia của nhà họ Kiều, theo lý mà nói, thì ông ta đang ở nhà mới phải, chạy đến đây làm gì chứ?

"Có chuyện gì vậy?", gia chủ Kiều trầm giọng hỏi.

Quản gia không trả lời, mà nhìn ra ngoài cửa, sau đó vẫy tay: "Vào đi".

Từng người ăn mặc chỉnh tề, nhưng cúi đầu ủ rũ bước vào.

Bọn họ có nam có nữ, có già có trẻ, quần áo đều mới tinh, ai nấy nhìn rất sạch sẽ, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ cổ quái.

Gia chủ Kiều kinh ngạc nhìn những người này với ánh mắt không thể tin được.

"Bọn họ là ai vậy?", gia chủ Mạnh khó hiểu hỏi.

"Tai mắt tôi phái tới Dương Hoa", gia chủ Kiều hoàn hồn, khàn giọng đáp.

Hơi thở của gia chủ Mạnh bỗng nghẹn lại.

"Sao mọi người lại trở về? Ai cho các người về?", gia chủ Kiều trầm giọng hỏi.

"Ông chủ, không phải chúng tôi muốn về... mà là... mà là có người đưa chúng tôi về", người đàn ông dẫn đầu dè dặt đáp.

"Có người đưa các cậu về?", gia chủ Kiều sửng sốt: "Là ai vậy?".

"Là... là người của tập đoàn Dương Hoa...", người kia cẩn thận đáp.

"Cái gì?", gia chủ Kiều đứng phắt dậy.

Bàn tay cầm chén trà của gia chủ Mạnh không khỏi run rẩy, ngẩng phắt đầu lên, nhìn gia chủ Kiều với ánh mắt khó tin.

"Chuyện này là sao? Đang yên đang lành, tại sao tập đoàn Dương Hoa lại đưa các cậu về?", gia chủ Kiều vội hỏi.

"Ông chủ, bọn họ không chỉ đưa chúng tôi về, mà còn lôi chúng tôi đi mua mỗi người một bộ quần áo mới, tắm rửa sạch sẽ, đi mát xa, rồi mới đưa chúng tôi về", người kia nói.

Gia chủ Kiều ngây ra.

Đưa về là được rồi, còn làm những chuyện đó làm gì chứ?

Đúng lúc này, lại một nhóm người tiến vào.

Tất cả mọi người trong phòng đều đổ dồn mắt về phía bọn họ.

Giống với nhóm người trước đó, những người này cũng mặc quần áo mới tinh, khuôn mặt sạch sẽ...

Gia chủ Mạnh lập tức mở to hai mắt.

"Đây... đây là...", gia chủ Kiều há miệng.

"Những người này là tai mắt tôi phái đến Dương Hoa", gia chủ Mạnh hít sâu một hơi, khàn giọng đáp: "Rõ ràng đây là Chủ tịch Lâm ra oai phủ đầu với chúng ta mà".

"Ra oai phủ đầu?".

"Ông còn chưa hiểu sao? Người ta không động đến người của chúng ta, chỉ tiếp đãi rượu thịt, rồi lại cưỡng chế đưa về. Cậu ta đang cảnh cáo chúng ta, lần này thì có thể tha, thậm chí tiếp đãi tử tế, nhưng lần sau sẽ thế nào... thì không biết...", gia chủ Mạnh bình thản nói.

Gia chủ Kiều đanh mắt lại, không nói gì.

Hai người lại rơi vào trầm mặc.

Bọn họ không thể ngờ được thần y Lâm lại có thể quét sạch tai mắt của bọn họ trong thời gian ngắn như vậy.

Rè rè... rè rè...

Đúng lúc này, điện thoại của gia chủ Kiều ở trên bàn rung lên.

Ông ta nhìn hiển thị cuộc gọi, liền cầm ngay lên nghe.

"Có chuyện gì vậy?", gia chủ Kiều trầm giọng hỏi.

Tất cả mọi người lập tức trở nên yên lặng, đồng loạt quay sang nhìn gia chủ Kiều.

Một lát sau, ánh mắt của ông ta bỗng thay đổi...

Khuôn mặt vốn nghiêm nghị trở nên vô cùng kinh hãi, ngạc nhiên, cuối cùng là tràn ngập sợ hãi.

Dường như ông ta vừa nghe được chuyện gì đó không thể tin nổi...

Ông ta khó nhọc đặt điện thoại xuống, ngã ngồi trên ghế, không nói lời nào.

Sắc mặt của gia chủ Mạnh ở bên cạnh trở nên lạnh lùng, cắn răng hỏi: "Gia chủ Kiều, lại xảy ra chuyện gì vậy?".

"Tôi vừa nhận được tin, tai mắt của Tư Mã Tàng... cũng bị đưa về Yên Kinh rồi".

"Xem ra thủ đoạn của thần y Lâm ghê gớm hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều... Nhưng nếu chỉ như vậy, thì sao ông lại có vẻ mặt như vậy?", gia chủ Mạnh nghi hoặc hỏi.

"Tai mắt của Tư Mã Tàng... không được đưa tới trước mặt ông ta..."

"Vậy thì đưa đi đâu?".

"Bệnh viện", gia chủ Kiều khàn giọng đáp.

Gia chủ Mạnh run bắn lên, suýt nữa thì ngã lăn ra đất.

Ông ta vội vàng vịn lấy bàn, đờ đẫn nhìn gia chủ Kiều, thì thào nói: "Bọn họ... bị sao vậy?".

"Tay chân bị phế, liệt toàn bộ...", gia chủ Kiều nhỏ giọng đáp.

Gia chủ Mạnh tái mặt, ngã ngồi xuống ghế, trong đôi mắt chỉ còn lại sự sợ hãi vô tận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK