Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4301: Bắt sống

Mấy người Băng chủ khó tin nhìn hàng ngàn binh mã xung quanh, ai cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Nhưng chẳng mấy chốc họ hoàn hồn lại.

Mặc dù xung quanh có khá nhiều người nhưng thực lực không thể so với họ.

“Xem ra quy mô mà Tiên chủ các người quản lý không nhỏ, chỉ tiếc là dù người của cậu ta có nhiều cũng chỉ là một đám dân thường, tôm tép, làm sao có thể là đối thủ của người Tiên Cốc?”

Nguyên chủ cũng nhìn kỹ lại hàng ngàn binh mã bỗng chạy đến này, sau khi nhìn rõ thực lực của đối phương, sắc mặt Nguyên chủ lập tức lộ ra vẻ khinh thường.

“Lẽ nào cậu ta còn muốn dựa vào đám người này để đe dọa Tiên Cốc?”

Thượng chủ cũng nhíu mày.

“Nếu như thế, Tiên chủ của chúng ta đúng là ngây thơ”.

Băng chủ khinh thường hừ một tiếng, ánh mắt nhìn sang Lâm Chính.

Lâm Chính cưỡi ngựa dừng lại trước mặt La Thành Tiên.

Mặt La Thành Tiên đầy vẻ cảnh giác, cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó nhìn Lâm Chính, lạnh lùng nói: “Xem ra cậu đã có chuẩn bị. Hôm nay e là trận chiến quyết định giữa Tiên Tộc và Tiên Cốc. Cũng tốt thôi, nếu có thể thống nhất cũng là chuyện tốt với các tu sĩ bọn tôi”.

Nói rồi La Tiên Thành rút hàn kiếm ra, bày ra bộ dạng liều mạng quyết tử.

“La Thành Tiên, tôi không muốn liều mạng phân sống chết với Tiên Cốc các ông, bây giờ tôi chỉ có một mục đích, ông thả người, tôi dẫn người của tôi đi, trận chiến này kết thúc”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Nếu không thả thì sao?”

“Vậy thì cùng chết, cá chết lưới rách”.

Nghe thế La Thành Tiên nhíu mày.

Ông ta lại nhìn xung quanh, cười nói: “Mặc dù người cậu dẫn đến rất nhiều nhưng thực lực hình như không mạnh, nếu muốn tàn sát nhau, Tiên Cốc tôi chưa chắc không có sức đánh”.

“Tôi biết”.

Lâm Chính nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Nhưng ông phải hiểu, trận chiến này không chỉ là ai thắng ai thua mà ông nhất định sẽ chết”.

La Thành Tiên sửng sốt: “Cậu có ý gì?”

“Tôi sẽ dẫn tất cả cao thủ của Tiên Tộc đến, còn có tất cả cao thủ liên minh Thanh Huyền của tôi, bất chấp tất cả tiêu diệt ông trước. Chẳng phải ông từ chối yêu cầu của tôi sao? Vậy thì xem như là trả thù, tôi sẽ khiến ông trở thành người đầu tiên chết trong trận chiến này”.

Lâm Chính bình thản nói.

“Hừ, cậu uy hiếp tôi? Vậy thì thử xem”.

La Thành Tiên không bị dọa sợ, khinh thường cười, sau đó lùi về sau.

Nhưng lúc này phía sau La Thành Tiên một trận hỗn loạn, sau đó từng tiếng kinh ngạc vang lên.

La Thành Tiên run lên: “Xảy ra chuyện gì?”

“Phó cốc chủ, phía sau chúng ta bỗng có thêm rất nhiều người, chặn đường lui của chúng ta rồi”.

Một đệ tử nói.

“Gì cơ?”

La Thành Tiên cực kỳ ngạc nhiên: “Sao lại có người của chúng ở phía sau chúng ta?”

“Phó cốc chủ, là Minh Đạo Tử”.

Có đệ tử nói.

“Minh Đạo Tử? Chẳng phải hắn đã bị bắt đi rồi sao?”

La Thành Tiên bỗng nhận ra điều gì, trợn mắt nhìn Lâm Chính: “Hóa ra người giết Hộ Sơn Thần Viên của tôi là cậu”.

Minh Đạo Tử là đệ tử giữ núi dĩ nhiên nắm rõ Tiên Cốc như lòng bàn tay.

Lâm Chính trước đó đã ra lệnh cho Minh Đạo Tử dẫn một nhóm người bao vây đường lui của La Thành Tiên.

Lúc này La Thành Tiên đã rơi vào vòng vây của liên minh Thanh Huyền.

Có lẽ những người này không đủ để đánh bại đội ngũ của La Thành Tiên, nhưng muốn ngăn chúng rất dễ.

Nhưng Lâm Chính không hài lòng với những điều này.

Ánh mắt anh bỗng trở nên nghiêm nghị, lớn giọng nói: “Băng chủ! Nguyên chủ! Thượng chủ! Đi theo tôi bắt địch”.

Vừa dứt lời Thiên Sinh Đao bỗng rút ra.

Đao quang lóe sáng như muốn làm rung chuyển trời xanh.

Ba người run lên, bỗng hiểu ra gì đó lập tức đi theo Lâm Chính.

“Không ổn! Mau ngăn cậu ta lại”.

La Thành Tiên hét lên, giơ tay lên ngăn lại.

Nhưng đối mặt với bốn cường giả siêu cấp, chỉ dựa vào La Thành Tiên và các cao thủ bên cạnh ông ta không đủ để đánh lại.

Sau mấy lần tấn công, La Thành Tiên không còn sức, rơi vào cảnh khốn cùng.

Lâm Chính sử dụng xương chí tôn nhắm vào đòn tấn công của đám người La Thành Tiên lao đến.

“Giết! Giết cho tôi!”

La Thành Tiên gào lên, ông ta như trở thành kẻ điên, khàn giọng sử dụng chiêu thức.

Nhưng cho dù ông ta tấn công thế nào, đánh vào Lâm Chính như đánh vào bông, thậm chí còn chẳng hề tổn thương một chút gì đánh anh.

La Thành Tiên ngơ ngác.

Ngay sau đó Lâm Chính vươn tay ra tóm lấy bóp chặt cổ La Thành Tiên, nhấc ông ta lên cao.

Người Tiên Cốc đang trong trận chiến đều hoảng hồn.

“Các người mau chóng đầu hàng, nếu không tôi giết phó cốc chủ này”.

Một tay Lâm Chính giữ chặt La Thành Tiên, lớn giọng nói.
Chương 4302: Cốc chủ

Ba người Băng chủ ngạc nhiên nhìn sang.

Lâm Chính đã mạnh đến mức hơn những gì họ nghĩ.

Thế là có thể nhắm chuẩn vào đòn tấn công của phó cốc chủ và các cao thủ Tiên Cốc làm La Thành Tiên trở thành con tin.

Họ cũng không dám nghĩ mình có thể làm ra hành động này.

Nhưng ba người Băng chủ không biết, Lâm Chính làm thế trông có vẻ dễ dàng nhưng thật ra rất tiêu hao sức mạnh phi thăng, khí kình trong người anh đã tiêu hao hết một nửa.

Nếu còn đánh tiếp nữa, anh chắc chắn sẽ rơi vào trạng thái không ổn.

Nhưng cũng may kết quả khá tốt.

Sau khi bắt sống La Thành Tiên, người Tiên Cốc lập tức tụ lại một chỗ, nhìn chằm chằm Lâm Chính không ra tay nữa.

“Bây giờ chắc có thể lấy mạng của ông thay vào chỗ người của tôi nhỉ?”

Lâm Chính nhìn La Thành Tiên khàn giọng nói.

“Cậu sẽ không đạt được mục đích đâu”.

La Thành Tiên nghiến răng nghiến lợi nói.

Lâm Chính lấy châm bạc ra nhanh chóng đâm vào trên người La Thành Tiên.

Mạch máu của La Thành Tiên lập tức bị phong ấn, tu vi bị phong ấn hơn một nửa.

“Đánh hạ đám người Tiên Cốc này, sau đó vào trong đàm phán với cốc chủ, họ chịu giao người ra thì dễ nói chuyện, nếu không hôm nay Tiên Cốc sẽ không còn nữa”.

Lâm Chính nói.

“Vâng!”

“Tiên chủ vạn tuế”.

“Tiên chủ vạn tuế”.

Sĩ khí của người Tiên Tộc cao hừng hực, đều giơ vũ khí lên reo hò.

Lâm Chính dễ dàng bắt sống La Thành Tiên như vậy khiến sĩ khí của bên Tiên Tộc càng mạnh hơn.

Uy danh của Lâm Chính đang liên tục tăng lên ở Tiên Tộc.

Nguyên chủ và Thượng chủ nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt đối phương.

Họ có lòng tiêu diệt Tiên Cốc.

Nhưng nếu để Lâm Chính làm chuyện này, vậy thì chỉ sợ vị trí Tiên chủ của anh vững chắc hơn, không ai có thể lay chuyển được.

Dù sao giữa Tiên Tộc và Tiên Cốc đã đấu với nhau cả ngàn năm mà vẫn chưa thể tiêu diệt đối phương.

Hôm nay nếu Lâm Chính hoàn thành được chuyện này chắc chắn sẽ được ghi vào sách sử, được người Tiên Tộc cung phụng mãi mãi.

Nhưng lúc này tất cả người Tiên Cốc bỗng xoay người lại đồng loạt nhìn về phía Tiên Cốc.

Lâm Chính sửng sốt.

Chỉ thấy sát khí toát ra từ hướng Tiên Cốc, khí thế tàn ác ập đến như thủy triều.

“Cốc chủ! Cốc chủ đến rồi!”

La Thành Tiên nhận ra điều gì đó, mừng rỡ hô hoán.

Lâm Chính biến sắc.

“Cung nghênh cốc chủ”.

“Cung nghênh cốc chủ”.

“Cung nghênh cốc chủ”.



Người Tiên Cốc đồng loạt quỳ xuống đất, cao giọng nói.

“Cốc chủ đến rồi! Vị thần thật sự đến rồi! Tên hề nhảy nhót kia, ngày tàn của cậu đến rồi”.

La Thành Tiên kiêu căng nói, phấn khích không thôi.

Lâm Chính sầm mặt, đang định tát ông ta mấy cái, đột nhiên có một luồng sát khí bao trùm hẻm núi.

Lâm Chính ngước mắt lên nhìn, vẻ mặt thay đổi gào lên:

“Minh Đạo Tử, các anh mau rút lui, mau rút lui!”

Nghe thế những người chặn đường lui của La Thành Tiên vội vàng chạy về phía Lâm Chính.

Nhưng đã muộn rồi.

Vèo vèo vèo...

Rất nhiều lưỡi băng lao ra từ trong hẻm núi đến chỗ đám người như vũ bão.

Rất nhiều người lập tức bị chém thành từng mảnh.

Lưỡi băng như máy xay thịt cắt đứt tính mạng của mọi người.

Thoáng chốc đã có gần một nửa người mất mạng.

Hẻm núi máu chảy thành sống, thi thể chất đống, khiến người ta tê cả da đầu.

Minh Đạo Tử cũng bị chém đứt một cánh tay, hoảng sợ chạy đến chỗ Lâm Chính.

Đội quân một ngàn người chỉ còn lại hơn năm trăm người, hơn nữa ai cũng bị thương.

Ánh mắt Lâm Chính hiện lên sát khí, ngước mắt nhìn hẻm núi.

“Một đám người phàm tại sao lại dám đến lãnh địa của tiên nhân làm loạn, các người không sợ tiên nhân tức giận sao?”

Giọng nói hùng hồn vang lên từ trong hẻm núi.

Sau đó rất nhiều cường giả Tiên Cốc lao ra từ hẻm núi, vây quanh một người đàn ông trung niên mặc đồ màu vàng.

Đó chính là chủ nhân của Tiên Cốc.

Thiên Huyền Nhất!
Chương 4303: Uy hiếp

Sự xuất hiện của chủ nhân Tiên Cốc đã vực dậy tinh thần chiến đấu của người Tiên Cốc vốn đã suy tàn mất đi ý chí.

“Cốc chủ cứu mạng! Cốc chủ!”

La Thành Tiên lập tức vùng vẫy gọi như gặp được cứu tinh.

Thiên Huyền Nhất nhìn La Thành Tiên, lạnh nhạt nói: “Thả người ra”.

“Thả ông ta cũng được, ông thả người của tôi ra trước đi”, Lâm Chính trầm giọng nói.

“Người của cậu?”

“Đám người bị Tiên Cốc các ông bắt giữ trước đó”.

“Thế nên cậu lấy mạng của La Thành Tiên để đe dọa tôi thả người hả?”

“Đúng”.

“Chưa từng có ai dám uy hiếp tôi, cũng không có ai có thể uy hiếp tôi”.

“Ông không đồng ý cũng không sao, tôi giết La Thành Tiên trước, sau đó đánh với ông một trận, có lẽ hôm nay tôi không tiêu diệt được Tiên Cốc nhưng khiến các ông tổn thương nguyên khí của cũng không thành vấn đề. Ông mất đi nhiều thuộc hạ như vậy, chắc cũng ảnh hưởng đến ông nhỉ?”

Lâm Chính khàn giọng nói.

Thực lực của Thiên Huyền Nhất thì không phải nghi ngờ nữa, người có thể mang đến cảm giác này cho Lâm Chính cũng chỉ có Diệp Viêm.

Nhưng anh thua Diệp Viêm một bậc, thế nên Lâm Chính không thể chắc chắn Thiên Huyền Nhất có phải là Lục Địa Thần Tiên hay không.

Cho dù không phải, Lâm Chính cũng không có tự tin đánh bại đối phương.

Nhưng hôm nay chủ lực của liên minh Thanh Huyền và người Tiên Tộc đều đến đây, tạo áp lực không nhỏ cho Thiên Huyền Nhất.

Nếu Lâm Chính thối lui thì sẽ bị thiệt.

Thiên Huyền Nhất lặng thinh.

Thật ra ông ta không quan tâm đến sự sống chết của đám người này, Lâm Chính cũng có thể nhìn ra.

Nhưng như Lâm Chính nói, nếu đánh trận này thì chắc chắn Tiên Cốc sẽ tổn thất nặng nề.

Những người này đều phục vụ cho sự tu luyện của Thiên Huyền Nhất.

Nếu đám người này bị thương vong nặng nề cũng sẽ có ảnh hưởng không nhỏ đến tiến độ tu luyện của Thiên Huyền Nhất.

“Dẫn người đến”.

Cân nhắc hồi lâu, Thiên Huyền Nhất nghiêng đầu nói.

“Vâng, thưa cốc chủ”.

Người bên cạnh chắp tay lùi xuống.

Một lúc sau, một nhóm người bị hành hạ người không ra người được dẫn đến.

Trong đó có Hoa Thiên Hải.

Nhưng lúc này ông ta cực kỳ thê thảm, nội tạng bị lấy hơn một nửa, tay chân không còn nguyên vẹn, trên người bị cắm đầy ống, miệng ngậm cọng cỏ, cái mạng này chỉ dựa vào cọng cỏ để tiếp tục.

Tu vi của Hoa Thiên Hải là mạnh nhất dĩ nhiên là đối phương được Thiên Huyền Nhất để tâm nhất.

“Hoa Băng chủ”.

Mấy lãnh đạo cao cấp của liên minh Thanh Huyền lao đến dẫn người về, vội vàng cho ông ta uống thuốc duy trì tính mạng của ông ta.

“Những người khác đâu?”

Lâm Chính thấy trong số những người này còn thiếu vài người nữa bèn hỏi.

“Chết rồi, không còn thi thể”.

Thiên Huyền Nhất lạnh nhạt nói.

Trái tim Lâm Chính co thắt lại, nỗi căm hận ngút trời.

Nhưng anh không làm gì cả.

Lúc này nếu lao vào đánh nhau chỉ sẽ hy sinh nhiều người hơn thôi.

Anh hít sâu một hơi, ném La Thành Tiên qua.

Bụp!

La Thành Tiên ngã xuống trước mặt Thiên Huyền Nhất, vỡ đầu chảy máu.

“Cốc chủ, tên này sỉ nhục chúng ta như thế, tuyệt đối không thể bỏ qua, xin cốc chủ hãy ra tay giết hắn”.

La Thành Tiên bò dậy ôm quyền nói.

“Vô dụng!”

Thiên Huyền Nhất trở tay tát vào mặt La Thành Tiên.

La Thành Tiên không kịp phòng vệ lại ngã xuống đất, răng rơi đầy đất.

“Thân là phó cốc chủ mà lại vô dụng như thế, đúng là làm mất mặt Tiên Cốc. Sao còn dám làm tôi đòi công bằng cho ông?”, Thiên Huyền Nhất nói.

La Thành Tiên mấp máy môi không dám nói gì.

Lâm Chính lại vung tay lên.

Các đệ tử bị bắt của Tiên Tộc cũng được thả ra.

“Thiên cốc chủ, chúng tôi không có ý đắc tội với ông, mọi người đều tu đạo, chỉ mong có thể buông bỏ ân oán trong quá khứ, chuyên tâm theo đuổi con đường trường sinh. Chuyện hôm nay chỉ vì cứu người của tôi, mong Thiên cốc chủ sẽ không để tâm”.

Lâm Chính bình thản nói.

“Không ngờ Tiên Tộc bị phân tách nhiều năm như thế lại được cậu thống nhất. Chàng trai, cậu giỏi đấy”.

Thiên Huyền Nhát tán thưởng gật đầu: “Nể tình Tiên chủ là cậu vừa mới nhậm chức, tôi sẽ không truy cứu chuyện hôm nay nhưng nếu có lần sau thì không phải cậu dẫn người tới chỗ tôi làm loạn, mà tôi sẽ dẫn người đến tiêu diệt Tiên Tộc đấy”.

“Sẽ không có lần sau, trừ khi ông lại bắt người của tôi đi”.

Lâm Chính xua tay: “Chúng ta đi”.
Chương 4304: Thoái vị

“Cứ thế rồi đi à?”

Trưởng lão của tiên tộc tỏ ra bất cam: “Giờ là lúc tốt nhất để tiêu diệt Tiên Cốc, tiên chủ tại sao lại không đuổi theo”.

“Đồ vô tri này, chủ nhân của Tiên Cốc không phải là người mà chúng ta có thể đối phó được. Nếu mà đánh nhau thật thì sợ rằng mười người chúng ta cũng chưa chắc làm gì được”.

Thượng chủ liếc nhìn trưởng lão và hừ giọng. Thế là bọn họ tái mặt.

“Thật không ngờ đối phương bình thường không lộ mặt mà giờ đã đạt tới cảnh giới như thế. Quả thật đáng sợ. Khoảng cách của Tiên Tộc và Tiên Cốc không hề nhỏ.

Băng chủ cũng cảm thán và tỏ ra lo sợ. Nguyên chủ không nói gì. Đoàn người lẳng lặng rút lui. Thiên Huyền Nhất nhìn Lâm Chính rời đi bằng ánh mắt lạnh như băng.

“Sao Tiên Tộc lại có một người như vậy vậy? Cử người đi điều tra xem rồi về báo cáo cho tôi”.

“Vâng cốc chủ”

Trên đường về Tiên Tộc: “Minh chủ, mặc dù anh cứu được Hoa băng chủ nhưng…nhiệm vụ của chúng ta vẫn chưa hoàn thành, vết thương của anh giờ phải làm sao?”

Ngạo Hàn Mai đuổi theo Lâm Chính và hỏi.

“Không vội ,chúng ta tìm thêm thôi”, Lâm Chính cười nói.

“Nhưng đã tìm cả vùng cực hàn rồi mà chỉ có Tiên Cốc mới có loại thuốc mà anh cần. Nếu như không lấy được thì còn biết tìm ở đâu đây?”, Ngạo Hàn Mai ngập ngừng nói.

“Luôn có hi vọng mà”, Lâm Chính nhìn băng chủ, nguên chủ và thượng chủ ở phía trước rồi hét lớn.

“Dừng lại”

Đám đông bèn dừng lại nhìn anh. Lâm Chính nhình ba người họ: “Các vị mời lên nói chuyện”. Ba người tỏ vẻ nghi ngờ nhưng vẫn bước tới.

“Tiên chủ có gì dặn dò?”, băng chủ hỏi.

“Tôi quyết định nhường chức tiên chủ cho Tiên Tộc mọi người xử lý”.

“Cái gì?”, ba người bàng hoàng, tưởng mình nghe nhầm.

“Tại sao tiên chủ lại làm vậy?”, thượng chủ vội vàng hỏi.

“Tôi vốn không phải người của Tiên Tộc, không biết gì về Tiên Tộc hết. Tôi tới đây chẳng qua là vì cứu người. Giờ người đã cứu được, tôi không còn cần phải ở đây nữa. Vậy thì hà tất phải giữ chữ tiên chủ.

Lâm Chính thản nhiên nói: “Tôi nghĩ thực lực của mọi người cũng đủ hồi phục tới bảy, tám phần rồi. Tôi giao cho mọi người một nhiệm vụ, ai có thể thay tôi tìm được vài vị thuốc này thì sẽ có được vị trí tiên chủ”.

Nói xong Lâm Chính lấy ra một tờ giấy và đưa cho băng chủ. Băng chủ đọc cho hai người kia nghe. Hai người nghe xong bèn suy nghĩ.

“Sao? Ba vị có ý kiến gì không?”, Lâm Chính hỏi

“Tiên chủ nói thật chứ? Đừng tìm xong thuốc thì lại lật mặt nhé”, nguyên chủ nói.

“Nếu mọi người không tên thì tôi có thể thề và nhờ người của Tiên Tộc làm chứng”, Lâm Chính nói.

“Không cần, không cần”.

Thượng chủ lên tiếng: “Chuyện này không nên để người của tộc biết. Ba người chúng tôi hợp lực tìm kiếm, ai có thể tìm được thì thuốc thuộc về người đó”.

“Được”

Lâm Chính nói: “Tối sẽ rời khỏi vùng đất cực hàn trước. Tiên Tộc tạm thời do ba vị phụ trách. Mọi người vẫn giữ chức của mình cai quản khu vực của minh. Đợi đến khi tìm được thảo dược thì có thể cử người tới liên minh Thanh Huyền tìm tôi. Tôi sẽ đích thân tới Tiên Tộc tìm lý do truyền lại ngôi vị cho mọi người”.

“Được”

Hai mắt băng chủ sáng lên: “Cứ thế nhé”.

Lâm Chính mỉm cười sau đó kéo thắng ngựa đi về hướng thành Ngạo Tuyết. Người của Tiên Tộc nhìn theo anh.

“Mọi người nói xem người này có tiếc vị trí tiên chủ không?”, nguyên chủ có vẻ còn nghi ngờ.

“Yên tâm đi, người này đáng tin”

Thượng chủ điềm đạm nói: “Tôi đã sớm nói rồi người này sẽ không ở đây lâu đâu, dù sao thì cũng không phải người của Tiên Tộc mà”, nguyên chủ gật đầu.

Băng chủ cũng không muốn nhiều lời, chỉ quay người rời đi tìm thuốc

“Cô vội thế. Đáng tiếc, cô không tìm thấy đâu. Vị trí tiên chủ thuộc về tôi rồi”, nguyên chủ hừ giọng.

Sau khi về thành Ngạo Tuyết, Lâm Chính lập tức chỉnh đốn đội ngũ.

Người của liên minh Thanh Huyền do sống môi trường ác liệt của vùng cực lạnh nên bị ảnh hưởng. Nếu không có Thiên Hỏa Đan thì có lẽ họ đã bị đông cứng từ lâu rồi.

Dù vậy thì nhiều người vẫn bị thương nặng. May mà thành Ngạo Tuyết có nhiều phương pháp chữa được loại thương thế như thế.

Bên trong phòng. Lâm Chính thận trọng điều trị cho Hoa Thiên Hải. Một hồi lâu sau anh thở phào.

“Minh chủ, Hoa băng chủ thế nào rồi?”, trang chủ Tiếu Vân lên tiếng.

“Không có gì đáng ngại nữa", anh cười.

“Minh chủ đừng quên một chuyện. Nơi mà liên minh chúng ta đóng quân vẫn còn rất nhiều người bị nhiễm hàn độc, khó mà giữ được tính mang. Tại sao cậu không hỏi chủ nhân ucar Tiên Cốc về thuốc giải”, trang chủ thận trọng hỏi.

“Có thuốc rồi”

Lâm Chính chỉ vào Hoa Thiên Hải: “Hàn độc trong người ông ta được thải ra ngoài rồi. Khi tôi nhìn thấy Hoa Thiên Hải thì đã tìm ra được thuốc giải rồi nên không cần hỏi”

“Hóa ra là vậy”, trang chủ tỏ vẻ bái phục

“Thông qua cơ thể của Hoa Thiên Hải phương pháp giải độc tôi cũng hiểu được bảy, tám phần. Lát nữa ông bảo người nhà thế gia Ngạo Tuyết chuẩn bị, tôi sẽ giải độc cho họ trước. Nếu như không có hiệu quả thì tôi lại tới Tiên Cốc”.

“Vâng”, trang chủ chắp tay.

Đúng lúc này một bóng hình lao vào. Đó là Ngạo Hàn Mai.

“Sao thế?”, Lâm Chính tò mò hỏi.

Ngạo Hàn Mai bặm môi, cuối cùng lấy điện thoại ra: “Vừa nhận được điện thoại, núi Thiên Thần...xảy ra chuyện rồi”
Chương 4305: Lão tổ nhà họ Mãn

Lâm Chính vội vàng chữa khỏi bệnh cho người nhà Ngạo Tuyết sau đó lại về khu vực đóng quân. Lúc này những người nhiễm bệnh ở đây nhiều vô kể. Đâu đâu cũng là cáng thương. Mỗi người nằm trên cáng đều là một bệnh nhân.

“Minh chủ, sau khi anh tới vùng cực hàn, có rất nhiều liên minh khác đã âm thầm đánh lén núi Thiên Thần hơn nữa còn chiếm cứ cả khu này. Người của chúng tôi thương vong trầm trọng. Nhất là nhà họ Dục, có tới hơn nửa bị thương, đến cả cô Ái Nhiễm cũng...", Sở Thu đi theo sau khẽ nói.

“Ái Nhiễm làm sao rồi?”, Lâm Chính ghì mạnh vai Sở Thu và gào lên.

Sở Thu không nói gì chỉ nhìn về phía đỉnh tòa nhà Phượng Hải Các. Lâm Chính tái mặt. Phượng Hải Các là tòa nhà mà những ai không còn thể chữa trị được nữa sẽ được đưa tới.

Trên đỉnh lầu của tòa nhà có vài căn phòng giống như nhà xác vậy. Lâm Chính đẩy Sở Thu ra và lào đi Vu Hồng đang đứng trước giường bệnh.

Một bóng hình máu me bê bết nằm đó. Đó chính là Ái Nhiễm. Nhưng lúc này cô đã không còn thở nữa.

Máu trên người đã khô lại. Môi và da bắt đầu nhợt đi, ít nhất cô cũng đã chết được vài tiếng rồi.

Lâm Chính lao tới, lấy châm ra ghiêm lên người cô với ý đồ giúp cô sống lại. Thế nhưng khi châm ghim tới thì chúng lập tức gãy vụn.

“Minh chủ”

Vu Hồng vội nói: “Trong cơ thể của Ái Nhiễm có một nguồn sức mạnh kỳ lạ. Có nguồn khí tức đó dù chúng tôi có cứu chữa thế nào cũng không được. Luồng khí tức này giống như một loại độc dược mãn tĩnh, không ngừng tác động đến tim cô ấy...”

Lâm Chính nghe thấy vậy thì lấy HỒng Mông Long Châm ra ghim vào ngực Ái Nhiễm. Thế nhưng dù là Hồng Mông Long Châm thì cũng vô ích. Sau khi châm được ghim vào thì nguồn khí tức kia lại đẩy châm ra.

Cây châm bay bật ra ngoài, ghim lên tường. Lâm Chính bàng hoàng khi thấy vậy.

Nguồn tử khí này đáng sợ quá. Cơ thể ái nhiễm đã bị nguồn tử khí chiếm trọn Việc chữa trị là điều không thể.

Hơn nữa Ái Nhiễm đã chết quá năm giờ rồi. Còn chậm trễ thêm nữa thì dù Lâm Chính có khả năng hồi sinh người chết cũng không thể làm được gì.

Lâm Chính lấy Thiên Sinh Đao rạch một đường lên người Ái Nhiễm. Khí tức mãnh liệt bao trùm lấy cô gái. Cơ thể cô bỗng co giật.

Phụt...

Ngay sau đó cô ta nôn ra máu tươi. Máu từ mắt mũi, miệng, tai đều chảy ra ngoài. Thế nhưng cô gái vẫn không có dấu hiệu sống lại.

“Minh chủ không thể tiếp tục như thế này nữa. Sinh khí của Thiên Sinh Đạo xung đột với khí tức trong cơ thể cô ấy. Còn làm tiếp thì cô ấy sẽ nổ tung mất”, Vu Hồng vội ghì Ái Nhiễm.

Đương nhiên Lâm Chính biết thế nhưng anh cũng hết cách rồi. Khí tức trong cơ thể Ái Nhiễm vượt quá sức tưởng tượng của anh.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Lâm Chính khẽ chạm lên khuôn mặt lạnh ngắt củ Ái Nhiễm: “Là ai đã giết...cô ấy?”

“Không rõ nữa”.

Vu Hồng lắc đầu: “Tôi chưa từng gặp, chỉ nghe nói hình như là lão tổ của nhà họ Mãn”.

“Lão tổ nhà họ Mãn sao?”

“Chúng tôi dù biết về nhà họ Mãn thì cũng không biết về vị đó”

Lúc này thành chủ Nam Ly Thành bước vào: “Đợt tấn công núi Thiên Sơn lần này có năm người. Ai cũng vô cùng khủng khiếp. Bọn họ đã ủ mưu từ lâu giờ đột nhiên tấn công khiến chúng tôi không kịp trở tay. Cô Ái Nhiễm đã nhanh chóng có biện pháp ngăn chặn sự tấn công của đối phương. Khi chúng tôi sắp tạm thời chiến thắng thì người được gọi là lão tổ của nhà họ Mãn đột ngột xuất hiện và sát hại cô Ái Nhiễm”.

“Cô Ái Nhiễm ngã xuống, không còn ai có thể phản công được nữa. Thế là chúng tôi bị đánh bại, đành phải rút khỏi núi Thiên Thần”.

“Giờ những kẻ đó đâu”, Lâm Chính hỏi

“Bọn chúng đã phong tỏa núi Thiên Thần rồi, chúng tôi không vào được”.

Thành chủ nói tiếp: “Chúng tôi tổ chức vài đợt tấn công nhưng đều bị đối phương đánh bại, thực lực của lão tổ...sức mạnh đó chúng tôi không ai đối phó được”

“Cử người đi điều tra thân phận của lão tổ đi. Trong vòng một tiếng đồng hồ phải báo cáo được cho tôi”

“Minh chủ, chúng tôi đã mời thiếu gia của thế giá Độc Cô tới rồi”, thành chủ nói.

“Độc Cô Vấn sao?”

“Vâng, nghe nói thế gia Độc Cô từng tiếp xúc với nhà họ Mãn nên có thể cậu Độc Cô Vấn có biết về người này...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK