“Tránh ra, tránh ra, để Chủ tịch Lâm đến xem xem!”.
Thư ký Lục vội hét lên.
Những công nhân vây quanh Chung Hào lần lượt lùi ra.
“Có thần y Lâm ở đây, ông chủ chắc chắn sẽ không có chuyện gì”.
“Ông chủ, ông nhất định phải kiên trì!”.
Bọn họ đỏ mắt, kích động nói.
Lâm Chính vô cùng tò mò.
Anh phát hiện những công nhân của công ty Điện tử Trung Hào ai cũng vô cùng lo lắng cho sức khỏe của Chung Hào, mỗi người đều để lộ ra tình cảm thật, không hề có chút giả tạo nào.
Công nhân của Chung Hào đều trung thành tận tâm như vậy sao?
Hay là ông ta nợ tiền lương của những công nhân này, nên mới khiến bọn họ quan tâm ông ta như vậy?
Lâm Chính lắc đầu, không nghĩ đến những chuyện không đâu đó nữa, lập tức tiến tới kiểm tra.
Chốc lát sau, Lâm Chính thở ra một hơi, bình thản nói: “Ông ấy không có gì đáng ngại, chỉ là quá lao lực. Lát nữa đến bệnh viện truyền nước, sau đó kê một đơn thuốc điều dưỡng, nghỉ ngơi vài ngày thì có lẽ sẽ không có vấn đề gì”.
Bọn họ nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy thì tốt!”.
“Mấy ngày nay ông chủ quả thật rất mệt!”.
“Chúng ta mau đưa ông ấy về đi!”.
Bọn họ thay nhau nói, vội vàng dìu Chung Hào lên xe.
“À đúng rồi!”.
Lúc này, Lâm Chính như nhớ tới điều gì, đột nhiên lên tiếng: “Vừa rồi lúc tôi kiểm tra thì phát hiện tim của ông chủ các anh không tốt lắm, đến bệnh viện khám đi, tốt nhất là kê đơn thuốc điều chỉnh lại một chút!”.
Nói xong, Lâm Chính lấy giấy bút từ chỗ thư ký Lục, viết vài cái tên rồi đưa qua.
Một công nhân đã lớn tuổi nhìn qua, cẩn trọng hỏi: “Chủ tịch Lâm, số thuốc này có đắt không?”.
“Khá đắt, chi phí thuốc của một liệu trình khoảng ba mươi nghìn tệ. Tôi nghĩ uống ba liệu trình chắc là không thành vấn đề!”, Lâm Chính nói.
Nếu là người bình thường, chắc chắn sẽ có áp lực rất lớn, nhưng Chung Hào tốt xấu gì cũng có nhà máy của riêng mình, một trăm nghìn tệ không có gì to tát.
Nếu có thể dùng một trăm nghìn tệ đổi lấy sức khỏe thì vẫn rất đáng giá.
Chỉ là nghe được lời này, sắc mặt bọn họ lại không mấy tự nhiên.
“Một trăm nghìn tệ…”, công nhân lớn tuổi đó lẩm bẩm.
“Không sao đâu chú Lưu, chúng ta mỗi người góp một ít, không phải vấn đề gì quá lớn!”, có người khẽ giọng nói.
“Chỉ là trăm nghìn tệ mà thôi, chúng ta vẫn có thể trả được!”.
“Phải, bây giờ mau đưa ông chủ đến bệnh viện đi!”.
Bọn họ nhao nhao nói.
“Được!”.
Công nhân lớn tuổi gật đầu, định dìu Chung Hào lên xe.
Lâm Chính ở bên này hơi ngạc nhiên.
Mặc dù những người này nói chuyện rất nhỏ, nhưng dù sao anh cũng là y võ, thính lực không tầm thường.
“Sao? Ông chủ của các anh ngay cả một trăm nghìn tệ cũng không có sao?”, Lâm Chính nghi hoặc hỏi.
“Chuyện đó…”.
Một số công nhân muốn nói lại thôi, dường như có điều gì đó giấu giếm.
Nhưng công nhân lớn tuổi đó lại vội vàng cười nói: “Có! Có! Có! Chủ tịch Lâm, cậu không cần lo, cậu cứ lo việc của cậu đi, chúng tôi đưa ông chủ đến bệnh viện”.
“Thế à?”.
Trong mắt Lâm Chính lộ vẻ khó hiểu.
Trong thời gian đặc biệt này, Lâm Chính rất nhạy cảm với mọi việc. Suy cho cùng, anh cũng phải đề phòng đám người Nhậm Quy và cả động tĩnh của nhà họ Vương.
Suy đi nghĩ lại, Lâm Chính nói với một công nhân trông khá trẻ tuổi: “Anh gì ơi, anh có thể ở lại một lúc hỗ trợ tôi hướng dẫn cách thao tác máy móc không? Dù gì cũng rất nhiều người chưa quen với máy móc, có người hướng dẫn thì thuận tiện hơn”.
Bọn họ sững sờ.
“Tôi?”, công nhân đó vô cùng ngạc nhiên.
“Đúng, anh có tiện không?”, Lâm Chính mỉm cười hỏi.
“Tiểu Đàm, vậy cậu đi đi”, công nhân lớn tuổi kia nói.
“Vậy… Được”.
Người tên Tiểu Đàm đồng ý ở lại.
Những người khác lên xe, nhanh chóng đưa Chung Hào đến bệnh viện.
“Chủ tịch Lâm, đi thôi!”, Tiểu Đàm nói.
“Chưa vội, anh có thể nói tôi biết, rốt cuộc hiện nay bên các anh đã xuất hiện tình huống gì không?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
Tiểu Đàm sững sờ, sau đó cười gượng, nói: “Chủ tịch Lâm, anh nói gì vậy? Chúng tôi mà có chuyện gì được?”.
“Thế vì sao ông chủ Chung không trả nổi một trăm nghìn tệ tiền thuốc?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Chuyện đó…”, Tiểu Đàm nghẹn lời, không nói được nữa.
“Tiểu Đàm, nếu có khó khăn hoặc nỗi khổ gì thì có thể nói với tôi, công ty của ông chủ các anh và Dương Hoa cũng xem như là công ty hợp tác. Bây giờ tình trạng của Dương Hoa không tốt, chắc chắn cũng đã ảnh hưởng đến công ty các anh, cho nên các anh có chuyện gì không cần giấu tôi, hiểu chứ?”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
“Nhưng… ông chủ đã dặn chúng tôi không được nói chuyện của nhà máy cho anh biết”, Tiểu Đàm rơi vào thế khó xử.
Quả nhiên là có chuyện.
Đầu lông mày Lâm Chính khẽ động đậy.
Nếu đổi lại nhà công nhân lớn tuổi chắc chắn sẽ giữ kín như bưng, nhưng người trẻ tuổi thì không giữ bí mật được như vậy.
“Tiểu Đàm, anh nghĩ xem, nhà máy các anh hợp tác với chúng tôi, nếu các anh xảy ra chuyện gì thì không chỉ ảnh hưởng đến các anh, mà cũng sẽ ảnh hưởng đến chúng tôi. Chúng ta đã là quan hệ hợp tác thì nên thẳng thắn với nhau! Nếu không thẳng thắn thì sao có thể hợp tác tiếp được nữa?”.
Câu nói này xem như đã chọc trúng điểm yếu của Tiểu Đàm.
Anh ta không muốn Chủ tịch Lâm hiểu lầm ông chủ.
Suy đi nghĩ lại, anh ta dứt khoát cắn răng lên tiếng: “Được thôi Chủ tịch Lâm, nếu anh đã nói vậy, tôi kể hết mọi việc cho anh là được. Thật ra… nhà máy chúng tôi đã đóng cửa rồi!”.
“Đóng cửa?”.
Lâm Chính và thư ký Lục ở bên cạnh đều ngạc nhiên.
“Đang yên đang lành, sao nhà máy của các anh lại đóng cửa?”, thư ký Lục ngơ ngác hỏi.
“Sao lại không đóng cửa? Máy móc của nhà máy chúng tôi đều không còn tác dụng gì, chỉ còn là một đống sắt vụn, không còn gì cả. Tiền cũng tiêu sạch rồi, còn không đóng cửa hay sao? Thực ra tiền kết toán hàng hóa lần này, ông chủ cũng lấy ra trả lương cho chúng tôi hết. Trong tay ông ấy không còn nhiều tiền dành dụm, nếu lại bỏ ra một trăm nghìn tệ thì rất khó”.
Tiểu Đàm thở dài, nói với vẻ mặt đầy thương xót.
Vẻ mặt Lâm Chính trở nên nghiêm túc: “Tiểu Đàm, anh nói cho tôi nghe mọi thứ anh biết đi. Đừng giấu giếm chuyện gì, nhà máy của các anh… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
“Chủ tịch Lâm, không phải lúc nãy anh đã thấy có một loạt máy móc dùng vật liệu cũ đấy sao? Thật ra đó là ông chủ tháo rời máy móc của nhà máy ra để lắp lại. Nguồn cung của nhà máy chúng tôi đã bị đứt lâu rồi, những nơi khác không giao được hàng, nhà máy chúng tôi phải đền một khoản tiền lớn. Lúc nhận được đơn hàng của anh, nhà máy chúng tôi đã dừng sản xuất…”.
Tiểu Đàm kể lại chuyện đã xảy ra ở công ty Điện tử Trung Hào.
Nghe xong, Lâm Chính lập tức rơi vào trầm mặc.
“Nhà máy là tâm huyết cả đời của ông chủ, nhưng khi ông ấy biết anh định sản xuất thuốc tạo phúc cho nhân dân như vậy, ông ấy thà đóng cửa nhà máy cũng không dám làm lỡ chuyện của anh, ông ấy tháo dỡ máy móc, chuẩn bị hàng hóa cho anh. Chủ tịch Lâm, tôi biết bây giờ anh cũng rất khó khăn, nhưng tôi hi vọng anh có thể thương xót giúp cho ông chủ. Cho dù không xây dựng lại nhà máy cho ông ấy, nhưng ít nhất anh có thể bảo đảm sức khỏe cho ông ấy, được không?”, Tiểu Đàm nước mắt giàn giụa, giọng nói nghẹn ngào.
Chương 1037: Vẫn chưa giao nhà máy được
Lâm Chính thật không ngờ Chung Hào vì lô hàng của mình mà đã mấy đêm không ngủ rồi…
Anh hít một hơi thật sâu rồi bất giác châm thuốc hút. Thư ký Lục đứng bên cạnh cũng đưng ngây như phỗng. Trước đó cô ta còn trách Chung Hào. Giờ thì cô ta cảm thấy hối hận rồi.
“Tiểu Đàm! Anh về trước đi, tiền điều trị của sếp Chung sẽ do Dương Hoa chi trả. Tôi sẽ cử những bác sĩ tốt nhất của Huyền Y Phái chăm sóc ông ấy, đảm bảo sẽ hồi phục lại như thường”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Cảm ơn chủ tịch?”, Tiểu Đàm vui lắm, anh ta bèn cúi người trước Lâm Chính.
“Không có gì, anh về đi”.
“Chủ tịch, vậy máy móc…”
“Thứ chúng tôi thiết kế ra chẳng lẽ lại không biết cách vận hành. Yên tâm đi”, Lâm Chính cười nói.
“Vậy nếu như có sự cố gì thì gọi điện cho tôi nhé”
“Ok!”, Tiểu Đàm lên xe, vẫy tay với Lâm Chính rồi rời đi.
“Chủ tịch Lâm, một công ty tốt như vậy, không thể để họ bị sụp đổ được”, thư ký Lục rưng rưng, quay qua nói.
“Tôi biết rồi…lát nữa tôi bảo Mã Hải xuất một tỷ tệ đầu tư vào Chung Hào để ủng hộ họ".
“Vâng chủ tịch Lâm”.
“Có điều, nếu không giải quyết đám người Nhậm Quy thì vẫn không ăn thua ạ”.
Lâm Chính thầm suy nghĩ. Anh dập điếu thuốc, cùng thư ký Lục đi một lượt quanh nhà máy, thấy không có vấn đề gì anh định rời đi. Đúng lúc này, người phụ trách nhà máy cuống cuồng chạy tới.
“Chủ tịch Lâm, xảy ra chuyện rồi”, người này sốt sắng.
“Xảy ra chuyện gì?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
“Một người từ ngoài chạy vào nói rằng sẽ thu hồi nhà máy của chúng ta. Tôi nói đây là nhà máy của Dương Hoa nhưng họ nói là của họ nên đang phá đồ đạc rồi”, người phụ trách khóc dở mếu dở.
“Vậy anh mau báo cảnh sát đi”, thư ký Lục vội vàng nói.
“Vô ích thôi, người ta đưa hợp đồng ra cho tôi xem. Đó là hợp đồng thật. Hơn nữa…trên hợp đồng còn viết…”, người phục trách ngập ngừng, dường như không dám nói ra.
“Viết tên của nhà họ Vương, đóng dấu của Dương Hoa đúng không?”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Đúng vậy…”, người phụ trách vội vàng lên tiếng. Thư ký Lục tái mặt. Cô ta mơ hồ đoán ra được điều gì đó.
“Đi! Chúng ta đi xem thế nào”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi dẫn người phụ trách và thư ký đi ra ngoài.
Lúc này bên ngoài là tiếng hô hào, tiếng quát ầm ầm tới đinh tai nhức óc: “Liên quan gì tới chúng mày, mau tránh ra, nếu không ông đập chết đấy”.
“Sao các người có thể tùy tiện chửi người khác như vậy? Tôi nói rồi, đây là nhà máy của Dương Hoa. Các người muốn lấy lại thì tới tổng bộ chứ không phải tới đây”.
“Mẹ kiếp một thằng bảo vệ mà dám ép ông à. Có tin ông lột da mày không?”
“Anh quá đáng rồi đấy. Tôi nói rồi, muốn thu hồi lại nhà máy thì tới tổng bộ của Dương Hoa. Nếu các người còn làm loạn thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy”.
“Báo cảnh sát? Được lắm. Tao có hợp đồng, giờ chúng mà đang chiếm nhà xưởng của tao một cách bất hợp pháp đấy. Báo đi! Bảo cảnh sát tới đây để xem thằng nào đúng”.
“Mọi người báo cảnh sát đi!”
“Dạ”.
“Ái chà, nương nhẹ cho chút là hếch mũi lên trời luôn đúng không? Cút qua một bên!”
“Các người không được vào!”
“Mẹ kiếp, anh em xông lên. Đứa nào không nghe đánh cho tao!”
“Dạ!”, cùng với tiếng gào vang lên thì đám đông cũng nhào nhào xông tới.
“Chủ tịch Lâm, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát”, thư ký Lục vội vàng nói.
“Không cần vội”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng sau đó bước tới.
“Dừng tay”, tiếng hét vang lên.
“Quản lý!”, có người kêu lên. Tất cả lập tức dừng lại.
“Anh chính là quản lý à?”, một người đàn ông ngậm thuốc với khuôn mặt có vết sẹo hét lên.
“Đúng vậy”, người phụ trách gật đầu: “Chủ tịch Lâm đang có mặt ở đây, các người đừng làm loạn”.
Dứt lời, cả hiện trường im lặng như tờ. Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Chính.
“Chủ tịch Lâm tới rồi”.
“Ôi trời, đúng là chủ tịch”.
“Vậy thì chúng ta có thể yên tâm được rồi”.
“Chào chủ tịch!”
Tiếng hò reo vang lên. Cả nhà máy trở nên vô cùng kích động. Gã đàn ông kia chỉ cười khẩy:“Chủ tịch Lâm tới rồi sao? Vậy thì dễ rồi. Chủ tịch, chúng tôi tới thu hồi nhà máy. Đây là hợp đồng, cậu xem đi”.
Nói xong người này đưa hợp đồng ra trước mặt.
“Không cần xem. Chắc hợp đồng là thật. Chúng tôi có thể trả lại cho các người nhưng các người thanh toán tiền vi phạm hợp đồng cho chúng tôi nhé”, Lâm Chính nói.
“Không thành vấn đề! Số tiền trong tấm thẻ này đủ để trả tiền vi phạm. Cậu có thể kiểm tra”, gã đầu trọc mỉm cười rồi vứt tấm thẻ cho Lâm Chính. Đám đông chau mày. Rõ ràng là đối phương đã có sự chuẩn bị khi tới đây.
“Chủ tịch Lâm. Còn có vấn đề gì nữa không?”, gã nheo mắt cười.
“Không còn vấn đề gì nữa! Có điều…Nhà máy vẫn chưa thể giao cho các người được”, Lâm Chính nói.
Chương 1038: Không cần nữa!
Dứt lời, đám người kia tái mặt. Còn gã đầu trọc như bốc hỏa: “Chủ tịch Lâm! Ý của cậu là gì? Cậu định giỡn chúng tôi à?”
“Hợp đồng cũng ở đây, tiền vi phạm cũng đã đưa, mà cậu lại không chịu giao nhà máy! Cậu ép chúng tôi gọi cảnh sát phải không?", đám người này tức giận quát tháo.
“Đừng hiểu lầm, tôi không nói là không đưa mà trên thực tế trong hợp đồng đã viết rồi. Tôi nhận được tiền bồi thường vi phạm hợp đồng thì nhà máy này cũng không liên quan gì tới tôi nữa. Chẳng qua không phải tôi không chịu mà là có người không chịu giao cho các người thôi”, Lâm Chính lắc đầu.
Gã đầu trọc giật mình: “Chủ tịch Lâm, ý của cậu là gì?”
“Tức là nhà máy này đã được trưng dụng rồi”, Lâm Chính nhún vai.
“Bị trưng dụng?”, cả đám nhìn nhau bằng vẻ nghi ngờ.
“Bị ai trưng dụng”, gã đầu trọc lạnh giọng.
“Điều này thì tôi không thể nói ra được”, Lâm Chính mỉm cười.
“Tên khốn…Nhà máy này là của chúng tôi. Nếu như bị trưng dụng thì lẽ nào chúng tôi không có quyền được biết sao?”, gã đầu trọc quát lớn: “Tôi thấy cậu không muốn giao cho chúng tôi thì có”.
“Tôi không hề có ý đó. Nhà máy này đúng là đã bị trưng dụng rồi. Nếu như anh thật sự muốn biết thì tôi có thể gọi điện hỏi người đó xem có thể nói cho các anh biết được không”.
Nói xong Lâm Chính lấy điện thoại ra. Thế nhưng đối phương nào thèm quan tâm.
“Tên họ Lâm kia, cậu đừng có kéo dài thời gian. Ông chủ của chúng tôi nói rồi, hôm nay các người phải cút ra khỏi đây. Anh em, lao lên, ném hết đám này ra ngoài. Còn cả những thứ phế liệu của chúng cũng ném hết đi”, gã đầu trọc tức giận phất tay và gào lên.
“Dạ!”, đám đông lao lên.
“Mau chặn họ lại”, người quản lý chỉ đạo đội bảo vệ. Thế nhưng bảo vệ ít người, hơn nữa bọn họ chỉ biết canh cửa, nào phải đối thủ của đám người kia. Mới có một lúc mà đối phương đã xông được cả vào bên trong.
“Hả”, thư ký Lục tái mặt, vội vàng nói: “Chủ tịch, chúng ta phải cho người ngăn đám người này lại thôi”.
“Được”, Lâm Chính gật đầu, lấy điện thoại ra. Anh chỉ nói mấy cậu rồi tắt máy.
“Chủ tịch Lâm! Anh gọi cho giám đốc Hải phải không?”, thư ký vội vàng hỏi.
“Không phải”.
“Không…phải sao?”, cô thư ký sợ tới mức mặt cắt không ra máu. Sau đó cô ta vội vàng lấy điện thoại ra và gọi cho cảnh sát. Thế nhưng Lâm Chính đã ngăn lại.
“Đừng làm loạn, chúng ta tự xử lý là được”, Lâm Chính khẽ nói.
Tình hình thế này mà có thể tự xử lý sao? Cô thư ký như muốn phát điên.
“Chủ tịch Lâm, anh có nắm được tình hình lúc này không vậy? Những kẻ này sắp phá hủy toàn bộ nhà máy rồi. Như vậy thuốc của chúng ta sẽ không kịp tung ra thị trường mất. Tới khi đó sẽ xong đời đấy”.
“Yên tâm, sự việc chưa tệ tới mức đó”, Lâm Chính nói rồi nhìn về phía nhà máy với dáng vẻ vô cùng ung dung.
Thấy dáng vẻ đó của Lâm Chính, thư ký Lục cũng á khẩu. Giờ là lúc nào rồi mà chủ tịch Lâm còn có thể ung dung như vậy chứ? Rốt cuộc là anh ấy đang nghĩ gì vậy?
Đúng lúc này có âm thanh nặng nề vang lên. Sau đó là tiếng gào thét của nhân công khi họ lao về phía gã đầu trọc.
“Không hay rồi chủ tịch, bọn họ đang đập phá máy móc”, người phụ trạch cuống cuồng chạy tới nói.
“Cái gì?”, Lâm Chính giật mình, cuối cùng thì anh không nhịn được nữa bèn chạy tới. Anh không ngờ gã đầu trọc lại vô thiên vô pháp như vậy, dám đập phá máy móc của Chung Hào đã làm. Tất cả đều là tâm huyết của Chung Hào. Lâm Chính không hi vọng số máy móc sẽ xảy ra sự cố.
Quả nhiên…Sau khi xông vào nhà máy, gã đầu trọc đã cho người đập phá toàn bộ máy móc của nhà máy.
Một vài người nhân công muốn ngăn lại nhưng đối phương hung dữ quá nên không làm gì được. Họ chị là những người làm công ăn lương, sao có thể đấu lại được đám du côn chứ?
“Tất cả dừng tay lại”, Lâm Chính quát lớn.
Gã đầu trọc chỉ cười lạnh và phất tay. Thế là đám đông đừng lại.
“Sao thế? Chủ tịch Lâm, thấy xót rồi hả?”
Gã đầu trọc cười: “Nếu cảm thấy xót thì mau chuyển đám sắt vụn này đi đi, nếu không thì chúng tôi cũng sẽ vứt ra ngoài như vứt phế liệu đấy!”
Lâm Chính đanh mắt, đột nhiên nhìn thấy gì đó bèn bước tới trước một dàn máy. Anh nhìn bộ phận vận hành bị lệch qua một bên bèn trầm mặt: “Ai làm?”
“Tôi! Sao thế?”, gã đầu trọc cười lạnh lùng.
“Anh Long! Chủ tịch bắt anh phải đền tiền đấy”, người đứng bên cạnh cười he he.
“Đền tiền à! Được!”, gã đầu trọc cười ha ha, lấy ra vài tờ tiền và vứt xuống đất: “Chủ tịch, nhặt lên đi”.
“Ha ha…”, đám đông bật cười ha ha. Thư ký Lục tức run, mặt đỏ linh căng.
Lâm Chính chỉ hờ hững nhìn những mấy tờ tiền dưới đất. Anh phất tay: “Thư ký Lục, cho người mang máy ra ngoài đi”.
“Vâng chủ tịch”, thư ký Lục tỏ vẻ nghi ngờ nhưng vẫn gọi người di chuyển máy ra ngoài.
“Những cái khác thì sao? Cậu không cho người chuyển đi nốt đi”, gã đầu trọc cười.
“Không cần”, Lâm Chính nhìn ra ngoài, điềm đạm nói.
Chương 1039: Nhát chết
Không cần à? Gã đầu trọc không hiểu ý của Lâm Chính.
Chỉ thấy Lâm Chính bảo người khiêng chiếc máy hỏng ra bên ngoài, sau đó đứng bên cạnh nhắm mắt và không làm gì nữa. Điều đó khiến gã đầu trọc cảm thấy nghi ngờ. Thư ký Lục và người quản lý cũng không hiểu.
Chủ tịch Lâm định làm gì vậy?
“Nếu cậu không cần số máy móc này thì tôi có thể cho người vứt đi giúp cậu”, gã đầu trọc hét lớn.
“Tôi khuyên anh đừng nên làm như vậy”.
“Nếu tôi làm vậy thì cậu định làm gì tôi”, gã ta cười.
“Đại ca, anh định làm gì vậy? Đối đầu với thần y Lâm ạ? Cẩn thận tới lúc anh bị bệnh không có bệnh viện nào chịu nhận anh đấy?”, tên đàn em nói bằng vẻ ý vị.
“Ối tao sợ quá. Phải làm sao bây giờ? Giờ tao phải đi lạy thần y Lâm xin tha chắc?”, gã đầu trọc co rúm, tỏ vẻ sợ hãi.
“Ha ha…”, đám đông bật cười nắc nẻ.
“Chệt tiệt!”
“Các người ức hiếp người quá đáng rồi đấy”, thư ký Lục cùng với quản lý đỏ mặt, nhìn chăm chăm gã đầu trọc với vẻ bất lực.
Đúng lúc này….Rầm rầm…Đột nhiên có âm thanh vang lên, sau đó là tiếng bước chân dồn dập. Tất cả giật mình quay qua nhìn. Họ thấy một nhóm mặc đồng phục cùng với xe cỡ lớn đi tới.
Gã đầu trọc đơ người. Có tầm 10 chiếc xe như thế, trên xe phải có tới hơn 200 người. Cộng thêm những người đang đi bộ thì phải lên tới cả nghìn người.
Tất cả đều là người của quân đội. Hiện trường lập tức bị kiểm soát. Sau đó là những người mặc đồng phục chạy tới hành lễ trước mặt Lâm Chính.
“Cậu Lâm, chúng tôi nhận được mệnh lệnh vội vàng tới đây. Xin hỏi, ai làm loạn vậy?", giọng nói vô cùng hào sảng vang lên.
Gã đầu trọc mặt xám ngoét. Lâm Chính chỉ về phía bọn chúng. Ngay lập tức người này nhìn gã đầu trọc bằng ánh mắt sắc bén của một con chim ưng rồi bước về phía hắn.
Gã đầu trọc giật bắn mình, cố nặn ra một nụ cười: “Ấy, đồng chí, hiểu lầm…hiểu lầm thôi”.
“Hiểu lầm? Các người không biết chỗ này bị trưng dụng rồi sao mà còn dám tới làm loạn? Ai cho các người gan to thế hả?”, người này quát lên và giáng xuống một bạt tai.
Bốp! Âm thanh vang lên rõ mồn một. Gã đầu trọc xoay mấy vòng, loạng choạng suýt ngã.
“Mau cút”, người này quát lớn.
“Vâng…vâng, chúng tôi cút, cút ngay…”, gã cúi gập người. Hắn nào dám vênh mặt trước người của nhà nước, thế là vội vàng dẫn người rời đi, không dám ở lâu thêm giây nào.
“Từ đã!”, lúc này Lâm Chính bỗng hô lên. Gã đầu trọc khựng bước.
“Cậu Lâm còn việc gì sao?”, người mắc đồng phục hỏi.
“Bọn họ phá hỏng máy móc rồi. Đây là máy để tôi sản xuất thuốc, đâu thể họ đi như vậy được?”, Lâm Chính hừ giọng.
“Cái gì?”, người đàn ông mặc đồng phục tức giận nhìn gã đầu trọc. Người này lao lên túm cổ gã và ghì xuống.
Nhìn gã có vẻ khỏe khoắn nhưng khi đối đầu với những quân nhân thì chẳng là cái gì, chỉ không khác gì một con cừu non.
“Tên khốn này, anh có biết thuốc này là tạo phúc cho dân không. Ông lột da bây giờ”, người đàn ông điên máu, quay qua nói với Lâm Chính: “Cậu Lâm, cậu nói xem xử lý bọn chúng thế nào?”
“Bọn họ chỉ là tay chân thôi, xử lý cũng chẳng làm được gì? Mấu chốt là xử lý người đã chỉ đạo bọn họ”.
Lâm Chính bước tới trước mặt gã đầu trọc, điềm đạm hỏi: “Là ai bảo các anh tới?”
“Là ông…Vương Khang ạ”, gã đầu trọc run rẩy.
“Anh có biết đã gây ra bao nhiêu tổn thất không?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Một dàn máy, chắc…chắc tầm hai, ba trăm nghìn tệ phải không?”, gã đầu trọc lắp ắp.
“Không đắt vậy, dù sao cũng chỉ hỏng bộ phận mà thôi, tiền sữa chữa chắc tầm một, hai chục nghìn tệ là cùng”, Lâm Chính nói
“Vậy thì tốt rồi”, gã thở phào. Một, hai chục nghìn tệ thì hắn trả được.
“Nhưng vì anh làm hỏng máy móc dẫn đến việc kéo dài thời gian thuốc của Dương Hoa đưa ra thị trường nên trong thời gian này tổn thất gây ra tầm hàng chục triệu tệ. Tôi ước chừng như vậy, thậm chí còn có thể gây ra những cái chết do không kịp sử dụng thuốc của chúng tôi. Tất cả đều được tính gộp. Vì vậy các người không chỉ phải bồi thường phí mà còn chịu trách nhiệm trước tính mạng của người khác nữa”, Lâm Chính cười nói.
Dứt lời, gã đầu trọc ngồi phịch ra đất. Hắn nào nghĩ được vấn đề lại nghiêm trọng như thế.
Hắn nhìn chăm chăm Lâm Chính, sau đó cúi đầu gào khóc: “Chủ tịch Lâm xin hãy tha cho tôi. Tôi còn có mẹ già và con nhỏ, xin hãy tha cho tôi! Hu hu…”
Thật không ngờ một gã đàn ông to con vạm vỡ khi khóc lại vang thế. Lâm Chính và những người khác trố tròn mắt.
“Mẹ kiếp, đồ nhát như cáy”, người đàn ông mặc đồng phục nhổ nước bọt.
“Muốn tôi tha cho anh cũng được nhưng phải hứa với tôi một chuyện”, Lâm Chính tiến lại gần hơn và nói.
“Chuyện gì ạ? Chỉ cần cậu không truy cứu trách nhiệm thì chuyện gì tôi cũng có thể đáp ứng”, gã đầu trọc vội vàng nói.
“Đó là giúp tôi chỉ ra tội của Vương Khang. Anh đồng ý không?”, Lâm Chính nói.
Dứt lời, gã đầu trọc hóa đá.
“Chỉ…ra…tội của Vương Khang sao? Chuyện này…sao có thể chứ”, gã đầu trọc lập tức xua tay.
“Vậy thì chuẩn bị tiền bồi thường đi nhé”, Lâm Chính vỗ vai hắn định rời đi.
“Cậu Lâm! Đừng, tôi đồng ý, tôi đồng ý”, gã đầu trọc cuống cả lên.
“Tôi không có ép anh đâu nhá", Lâm Chính nghiêng đầu.
“Không hề, không hề. Là do tôi tự nguyện”, hắn rưng rưng nước mắt. Hắn không cho rằng Lâm Chính đang nói đùa, dù sao thì trong tay chủ tịch Lâm cũng là dàn luật sư ưu tú nhất của cả nước cơ mà. Nếu chủ tịch Lâm mà nghiêm túc thì không chừng hắn phải bồi thường cả chục triệu chứ đùa. Hắn lấy đâu ra?
Thế là hắn phải thỏa hiệp. Lâm Chính lập tức gọi điện cho Khang Gia Hào. Sau khi nhận được tin, Khang Gia Hào vội vàng tới nhà máy. Ông ta biết đây chính là cơ hội.
Cơ hội giúp Dương Hoa lật ngược tình thế…
Chương 1040: Thư mời của luật sư
Lâm Chính đương nhiên sẽ không sửa ngay dàn máy bị hỏng mà gọi Khang Gia Hào tới chụp ảnh. Chụp ảnh xong lập tức gửi cho bên tin tức. Ngay chiều hôm đó, truyền thông đã nhanh chóng đưa tin. Mỗi người dân Giang Thành, chỉ cần có điện thoại là đều đọc được tin cả.
“Cái gì? Vương Khang cho người đập phá nhà máy thuốc của chủ tịch Lâm?”
“Chuyện gì vậy?”
“Thời sự nói, nhà họ Vương muốn được chia nhiều lợi nhuận hơn nhưng chủ tịch Lâm không chịu vì nói là thuốc mới nên đều được bán với giá vốn. Nếu như chia lợi nhuận thì công ty phải bù thêm tiền cho họ”.
“Thật độc ác. Chủ tịch Lâm tạo phúc cho dân, căn bản không định kiếm tiền vậy mà sao người nhà họ Vương còn muốn đục khoét chứ?”
“Còn đi đập phá nhà máy của người ta, khiến cho việc sản xuất thuốc bị trì hoãn”.
“Đúng là cặn bã!”
“Cả nhà họ đúng là loại ung nhọt của xã hội”.
“Sao nội bộ của Dương Hoa loại có loại sâu mọt như vậy nhỉ?”
Không ít người nghị luận. Đương nhiên nhà họ Vương cũng nhìn thấy dòng tin đó. Ông cụ Vương tức tới mức chộp lấy bình trà mà mình yêu thích ném thẳng xuống đất.
“Khốn nạn! Con làm ăn kiểu gì vậy? Bố bảo là đi thu hồi lại nhà máy chứ có phải bảo đi gây sự đâu”, ông cụ Vương hùng hổ chỉ thẳng mặt Vương Khang.
“Con cũng nói bọn họ là đi thu hồi lại nhà máy thôi, nào ngờ cả bọn lại bát nháo, đập cả máy móc của người ta…”, Vương Khang khóc dở mếu dở.
Ông cụ Vương tức tới mức xì khó nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
“Chủ tịch Lâm cao tay hơn chúng ta tưởng tượng nhiều. Thực ra không có lửa làm sao có khói. Thế nhưng bọn họ đã phóng đại sự việc lên gấp nhiều lần, lợi dụng quần chúng để chèn ép chúng ta. Giờ không chỉ có Dương Hoa muốn đuổi nhà họ Vương mà cả nhân dân cũng vậy. Được lắm chủ tịch Lâm, nhưng tôi cũng không phải dạng hiền đâu”, ông cụ lầm bầm…
“Bố, bố định…”
“Dù người dân có nói gì thì cũng phải thu hồi lại nhà máy”.
“Nhưng nếu như vậy, thuốc mới của Dương Hoa không thể sản xuất sợ rằng chúng ta sẽ không chịu nổi áp lực từ dư luận mất", Vương Khang vội vàng nói.
“Giờ là lúc nào rồi mà con còn lo chuyện đó. Bố nói cho con biết, Dương Hoa lúc này đã ép chúng ta vào đường cùng rồi. Chúng ta mà không sống chết một phen với chủ tịch Lâm cũng không được. Vì cậu ta sẽ không để cho chúng ta yên đâu. Vì vậy chúng ta dù có chết cũng phải cắn được miếng thịt mỡ béo bở này. Nếu như Dương Hoa sụp đổ, đám người Nhậm Quy sẽ nhân cơ hội phản công và chia nhau miếng thịt. Chúng ta có thể nhân cơ hội đó để vực dậy nhà họ Vương. Con hiểu chưa?”
Vương Khang hai mắt sáng rực.
“Vâng! Nếu đã vậy thì để con liên hệ luật sư, dùng mọi thủ đoạn để thu hồi lại nhà máy, dù dư luận có thế nào!”, Vương Khang gật đầu, lấy điện thoại ra gọi.
Nhưng đúng lúc này có một nhóm người bước vào biệt thự nhà họ Vương: “Ông Vương, tôi thấy hay là thôi đi. Lúc này không thể nào thu hồi được mấy nhà máy đó nữa rồi”.
Dứt lời, Vương Khang giật mình, cùng ông cụ Vương Quay qua nhìn thì thấy Nhậm Quy, Cư Chí Cường bước vào.
“Ông Nhậm, ý của ông là gì?”, ông cụ Vương trầm giọng.
“Mọi người còn chưa biết sao? Mấy nhà máy đó đã bị người nhà nước trưng dụng rồi!”, Nhậm Quy lạnh lùng nói.
“Người nhà nước sao?”
Hai người sững sờ. Nhậm Quy vứt một tờ báo xuống bàn trà. Vương Khang vội vàng cầm lấy, mặt tái nhợt.
“Hóa ra…sau lưng chủ tịch Lâm có chính quyền ủng hộ à?”, ông ta lầm bầm.
“Đây là đại sự tạo phúc cho dân cơ mà. Phía trên đương nhiên là ủng hộ. Giờ chúng ta muốn đối phó với chủ tịch Lâm cũng khó khăn lắm rồi, hơn nữa tôi còn đang lo lắng một chuyện”, Nhậm Quy nói giọng khàn khàn.
“Ông Nhậm lo lắng điều gì?", ông cụ tối sầm mặt.
“Đó là nhà họ Vương…còn có thể cùng chúng tôi hợp tác đối phó với Dương Hoa hay không?”, Nhậm Quy tiến lại gần, lạnh giọng. Ông cụ và Vương Khang giật mình. Bọn họ hiểu ý của Nhậm Quy.
Nhậm Quy đang lo nhà họ Vương chưa đợi được đến lúc Nhậm Quy hành động thì đã bị Dương Hoa tính sổ. Nếu như nhà họ Vương bị Dương Hoa chụp mũ là kẻ phản bội thì tới khi đó bọn họ có nói gì cũng không có ai tin.
Một khi nhà họ Vương bị đuổi ra khỏi Dương Hoa thì bọn họ không còn giá trị gì với Nhậm Quy nữa. Vương Khang cảm thấy ớn lanh, ông ta ngồi thất thần.
Ông cụ Vương vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh. Ông ta chỉ hít một hơi thật sâu: “Ông Nhậm yên tâm, nhà họ Vương đã không còn đường lui nữa rồi. Chuyện tới nước này, cùng lắm thì sống chết một phen với Dương Hoa thôi”.
“Tôi rất khâm phục sự quyết tâm của ông, thế nhưng việc sống chết thì cũng cần phải có tiền mới được”, Nhậm Quy hừ giọng. Sắc mặt ông cụ Vương lập tức trở nên khó coi.
Lúc này, người quản gia bước vào.
“Thưa ông, vừa rồi có người đưa đồ tới, mời ông…xem ạ”, người quản gia đưa tới một tờ giấy bằng giọng run rẩy.
Ông cụ liếc nhìn và tái mặt: “Thư của…luật sư sao?”
“Khang Gia Hào đại diện cho Dương Hoa chính thức…kiện chúng ta…”