Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5316: Khắc chế

Lâm Chính không nói gì, chỉ giơ tay lên cao.

Sức mạnh khủng khiếp của dị hoả tối cao điên cuồng thiêu đốt Hỏa Tôn.

Dị hoả này dường như đốt cháy cả mặt đất và khoảng không xung quanh Hỏa Tôn.

Mặt đất xung quanh sụp xuống.

Tuy nhiên... Hỏa Tôn vẫn bình an vô sự.

Cơ thể hắn ta như thể được làm từ lửa.

Dù thế nào đi nữa, cơ thể này cũng không thể bị thiêu rụi.

"Vô ích thôi! Vô ích thôi! Ha ha ha..."

Hỏa Tôn cười lớn, trong mắt đầy vẻ kiêu ngạo: "Dù anh có dùng cách gì thì cũng không thể dùng lửa thiêu cháy tôi. Bởi vì tôi chính là hiện thân của lửa! Hahahahaha..."

“Còn băng thì sao?”

Lâm Chính bình tĩnh nói.

"Băng hoả?"

Nụ cười của Hỏa Tôn đột nhiên cứng đờ: “Trên thế giới này thật sự có băng hỏa sao?”

Hắn hoàn toàn không tin.

Người bình thường có lẽ cũng chẳng ai tin được chuyện này.

Tuy nhiên, vào lúc này, Hoả Tôn đột nhiên phát hiện tứ chi của mình dường như mất hết cảm giác, không thể khống chế được bản thân.

Hỏa Tôn thảng thốt nhìn xuống.

Hắn nhìn thấy ngọn lửa đang cháy ở tứ chi của mình đột nhiên biến thành một luồng ánh sáng màu xanh đậm.

Những ngọn lửa ban nãy vẫn đang bập bùng di chuyển giờ đột nhiên không thể di chuyển, như thể bị đông cứng tại chỗ.

Hỏa Tôn lập tức cử động tứ chi.

Tuy nhiên... không có tác dụng!

"Chết tiệt!"

Hỏa Tôn gầm lên và phát huy hết sức mạnh của mình.

Nhưng vẫn không có tác dụng.

“Giết anh quá dễ dàng, nhưng trước kia tôi vẫn luôn cho rằng trong Đại hội thực sự có người muốn bảo vệ trật tự của xã hội, cho nên tôi chưa bao giờ chủ động ra tay sát hại người của Đại hội. Nhưng lần này, tôi đã nhận ra rằng mình suy nghĩ quá đơn giản!”

"Trong Đại hội cũng có kẻ ác, có kẻ đáng phải chết!"

“Và anh chính là kẻ đáng chết đó!”

"Vì ham muốn giết chóc mà bất tuân quy tắc của Đại hội. Vì ham muốn giết chóc mà coi thường tất thảy, làm mọi thứ chỉ để thỏa mãn dục vọng ích kỷ của mình!"

"Quả là đáng chết!"

Lâm Chính giọng khàn khàn nói, trong mắt tràn đầy oán hận.

"Anh không thể giết tôi! Tôi là Đại hội! Tôi chính là công lý!"

Hỏa Tôn giận dữ gầm lên, lại cố gắng kêu gọi ngọn lửa trên cơ thể.

Nhưng dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa, tất cả đều vô ích!

Đôi mắt Lâm Chính chợt mở to.

Rắc!

Rắc!

Rắc.

Những tảng băng giống như luồng điện, nhanh chóng lan ra khắp cơ thể Hỏa Tôn.

Trong nháy mắt, tất cả ngọn lửa trên người Hỏa Tôn đều bị đóng băng.

Chút sức mạnh hoả diệm còn lại của hắn cũng đang bị ăn mòn từng chút một.

Hắn nhận ra rằng bản thân lúc này đã không còn khống chế được dị hoả.

Trước mặt Lâm Chính, ngọn lửa của hắn hoàn toàn bị khắc chế.

Trước sức mạnh dị hoả phi thường của Lâm Chính, ngọn lửa của hắn căn bản còn không thể động đậy chứ đừng nói là phát huy được tác dụng gì.

Đây có phải là sự khắc chế trời sinh?

Hỏa Tôn không hiểu.

Nhưng theo hắn nghĩ, đây tựa hồ như là sự khắc chế trời sinh! Là sự áp chế về cấp độ của dị hoả!

"Không! Không! Đây là cái quái gì vậy? Cút đi! Mau cút đi!"

Hỏa Tôn thảm thiết gào thét, cơ thể điên cuồng vùng vẫy...

Nhưng trước mặt một người đã lĩnh hội đầy đủ sức mạnh của băng và lửa như Lâm Chính, sức mạnh nhỏ bé của hắn chẳng có tác dụng gì cả.

"Ngủ đi nhé".

Lâm Chính đưa tay ra và vỗ nhẹ lên đầu Hoả Tôn.

Hỏa Tôn im lặng nhìn Lâm Chính với đôi mắt mở to, giống như một đứa trẻ ngốc nghếch.

Hắn cứ yên lặng nhìn như vậy.

Cho đến khi sức mạnh băng giá đóng băng hoàn toàn ngọn lửa...

Lâm Chính cũng nhìn chằm chằm Hỏa Tôn mà không nói một lời, sau đó mới từ từ xoay người rời đi.

Kể từ khi đó, đội quân thứ hai được Đại hội gửi đến long mạch dưới lòng đất đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Chương 5317: Đối đầu với Đại hội?

Lâm Chính mặt mày ủ dột quay trở lại liên minh Thanh Huyền.



Cái chết của Thương Lan Phúc khiến anh vô cùng day dứt.



Nếu sớm biết như vậy anh đã đích thân đi tìm thi thể Diệp Viêm.

“Là mình hại chết Thương Lan Phúc!”



Trong đôi mắt Lâm Chính là sự đau khổ.



Thương Lan Phúc từ khi bái anh làm sư phụ đã theo anh vào sinh ra tử, còn anh ngược lại chẳng dạy cho Thương Lan Phúc được mấy điều.

“Người làm sư phụ như mình quả là thất trách”.

Lâm Chính ngồi trong phòng, lẩm bẩm một mình.



“Người đâu”.



Lâm Chính hô lên.



“Minh chủ!”



Một người đi vào, cung kính chào hỏi.



“Đi, đem mấy bộ quần áo của Thương Lan Phúc tới đây. Tôi phải chọn áo quan cho cậu ấy!”



Lâm Chính giọng nặng nề nói.



Thi thể của Thương Lan Phúc hoàn toàn bị nung chảy, hoàn toàn không còn xác để khâm liệm.



“Vâng thưa minh chủ”.



“Minh chủ, xin hãy bớt đau buồn”.



Người kia chắp tay hành lễ rồi quay người rời đi.



Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, đi ra khỏi phòng.



Lúc này Nam Ly thành chủ cũng vừa tới.



“Minh chủ!”



Nam Ly thành chủ chắp tay chào, sau đó thấp giọng nói: “Đại hội vừa cử người tới!”



“Tôi biết rồi”.



Lâm Chính khàn giọng: “Tôi đang đợi bọn họ đây”.



“Cậu biết bọn họ sẽ tới sao?”



Nam Ly thành chủ cảm thấy khá ngạc nhiên.



“Người của Đại hội lại mất mạng ở long mạch dưới lòng đất, sao bọn họ có thể làm ngơ? Hơn nữa giờ tôi cũng đang ở vực Diệt Vong, bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ việc này có liên quan đến tôi! Cho nên bọn họ chắc chắn sẽ tìm đến”.



“Vậy… minh chủ, chúng ta phải giải thích thế nào?”



Nam Ly thành chủ vội vã hỏi.



“Không cần phải sợ, đến là đón thôi”.



Lâm Chính hừ lạnh, đi thẳng về phía đại sảnh.



Rất nhanh, đoàn người của Đại hội cũng đi vào đại sảnh.



Những người này chẳng phải ai khác mà chính là người phụ nữ tóc dài từng đến gặp Lâm Chính ở quán cà phê.



“Lâm thần y, không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau sớm như vậy!”



Người phụ nữ tóc dài vẻ mặt không được tự nhiên, trong mắt còn thoáng một tia giận dữ.



Lâm Chính lạnh lùng liếc nhìn cô ta: “Sao vậy? Các người đến tìm người để hỏi tội sao?”



“Xem ra Lâm minh chủ đã biết chuyện gì vừa xảy ra rồi phải không?”



Người phụ nữ tóc dài nhìn chằm chằm Lâm Chính rồi hỏi.



“Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì và cũng không có hứng thú tìm hiểu. Nhưng nếu các người nói chuyện với tôi bằng thái độ kiểu này thì e rằng tôi không có nhã hứng tiếp chuyện các người”.



Lâm Chính trầm giọng.



“Lâm thần y, có phải anh đánh giá cao thực lực của bản thân quá rồi không? Chúng tôi đích thân tới đây là vinh hạnh lớn của anh, đừng rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt”.



Người đàn ông đeo kiếm bên cạnh người phụ nữ tóc dài lạnh lùng lên tiếng.



“Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt? Thế nào? Đang nói tôi sao?”



Lâm Chính đi về phía đó, mắt nhìn chằm chằm gã đàn ông.



“Phải thì đã sao?”



Gã đàn ông hừ lạnh đáp.



Nhưng một giây tiếp theo.



Bốp!



Một tiếng bạt tai giòn giã vang lên.



Tất cả những người có mặt đều sững sờ.



Chỉ thấy gã đàn ông ôm mặt lùi ra sau mấy bước, thiếu điều ngã lăn ra đất.



Khi gã đàn ông bỏ tay ra khỏi mặt thì trên mặt hắn đã in hằn dấu tay rất rõ.



“Anh… anh dám đánh tôi?”



Gã đàn ông vừa kinh ngạc vừa giận dữ.



Những người khác cũng bàng hoàng như nhìn thấy quỷ giữa ban ngày.



“Lâm thần y, anh dám công khai hành hung người của Đại hội, anh rốt cuộc là muốn làm gì? Muốn chống lại Đại hội sao?”



Người phụ nữ tóc dài quát.



“Hiện giờ là các người không tôn trọng tôi, cái gì mà tôi công khai hành hung người của Đại hội cơ chứ? Thế nào? Tôi còn phải dỗ dành các người sao? Tôi là minh chủ ở đây, các người không tôn trọng tôi chính là làm trái quy tắc ở đây. Không phải các người tự xưng là tổ chức sinh ra để duy trì quy tắc và trật tự sao? Các người hành xử như vậy mà muốn tôi khúm núm trước mặt các người sao?”



Lâm Chính lạnh lùng đáp.



“Anh…”



Đám người của Đại hội giận dữ la ó.
Chương 5318: Tử thù?

Chưa có ai dám đối đầu với Đại hội như thế này.

Là tổ chức bảo vệ trật tự xã hội và là thế lực ngầm mạnh mẽ nhất thế giới, người của Đại hội thường rất kiêu ngạo.

Cho dù là những cao thủ đứng đầu trong giới võ thuật, y thuật hay pháp thuật thì khi nhìn thấy người của Đại hội cũng phải cúi thấp đầu.

Không phải vì những kẻ này có thực lực quá mạnh.

Mà bởi vì sức mạnh của Đại hội hoàn toàn áp đảo giới võ đạo đương thời.

Không ai dám đối đầu với Đại hội, cũng không ai dám xì xào sau lưng bọn họ.

Thời gian trôi qua, những người trong Đại hội càng lúc càng trở nên kiêu ngạo và độc đoán hơn.

Tỷ lệ những người thực sự đi theo ý định ban đầu, giữ vững sơ tâm và tuân thủ trật tự thế giới trong Đại hội không nhiều.

“Đồ khốn nạn, đáng ghét!”

"Hắn ta cần phải bị trừng trị, phải thanh lọc hắn!"

"Làm sao kẻ dơ bẩn như vậy có thể trở thành người đứng đầu vực Diệt Vong? Nếu để hắn lãnh đạo vực Diệt Vong, nơi này chắc chắn sẽ bị tàn phá, người dân không thể sống yên ổn!"

"Tôi đề nghị kẻ này phải lập tức bị trục xuất khỏi vực Diệt Vong!"

"Không chỉ trục xuất chúng khỏi vực Diệt Vong, còn phải bắt hắn sửa đổi!"

"Đúng! Phải ép hắn sửa đổi!"

“Sửa đổi!"

Đám người của Đại hội thi nhau la ó tức giận về phía cô gái tóc dài.

“Sửa đổi?"

Lông mày của cô gái tóc dài đột nhiên nhíu lại, như thể cô ta đang nghĩ đến điều gì đó vô cùng tồi tệ.

Nhưng chẳng mấy chốc, đôi lông mày của cô ta đã giãn ra.

"Quyền lực của Đại hội không dễ bị thách thức đâu!"

Người phụ nữ tóc dài hít một hơi thật sâu và nói với Lâm Chính: "Lâm thần y, tôi không quan tâm lý do và lời bào chữa của anh là gì. Nghe này, tôi muốn anh lập tức quay lại Đại hội với chúng tôi và hợp tác điều tra. Ngoài ra, anh phải chấp nhận quá trình sửa đổi mà Đại hội chúng tôi yêu cầu!"

"Sửa đổi? Đó là gì?"

Lâm Chính hờ hững hỏi.

“Đó là kế hoạch cải tạo mà Đại hội chúng tôi xây dựng cho một số người đã phạm tội nhưng vẫn chưa hết thuốc chữa. Kế hoạch cải tạo này có thể giúp đỡ những người đã phạm tội để họ cải tạo bản thân, giúp họ trở thành một người tốt và có ích cho xã hội hơn. Anh hiểu chưa?”

“Nói cách khác là biến một số người mà các người cho là hữu ích thành người mà các người có thể lợi dụng?”

Lâm Chính không chút khách khí nói.

Sắc mặt người phụ nữ tóc dài đột nhiên thay đổi: “Lâm thần y, anh quá tự phụ! Anh đang bôi nhọ Đại hội à?"

“Thứ thối nát như Đại hội còn cần tôi phải bôi nhọ hay sao?”

Lâm Chính cười lạnh.

“Anh..."

Cơ thể người phụ nữ tóc dài khẽ run lên, nghiến chặt răng nói: "Lâm thần y, anh... thực sự muốn trở thành kẻ thù của Đại hội sao?"

"Tôi vẫn chỉ nói đúng câu đó thôi, không phải tôi muốn làm kẻ thù của Đại hội, mà là các người hết lần này đến lần khác mạo phạm tôi! Không biết cô có hiểu rõ tình hình hay không, hay là cô không muốn toàn thây ra khỏi vực Diệt Vong?"

Lâm Chính trầm giọng nói.

Đám người của Đại hội đột nhiên run lên, như nhận ra điều gì đó, bọn họ vội vàng nhìn ra ngoài cửa.

Ở ngoài cửa có vô số cao thủ của liên minh Thanh Huyền đang tụ tập.

Những cao thủ này đều dùng ánh mắt phẫn nộ và căm hận như muốn ăn tươi nuốt sống để nhìn đám người của Đại hội...

“Họ...."

Người phụ nữ tóc dài sắc mặt tái nhợt.

"Bọn họ đều đến từ vực Diệt Vong, Đại hội của các người sau khi chiếm giữ một nửa tài nguyên của nơi này thì đã đuổi bọn họ đi không thương tiếc. Rất nhiều người thân và bạn bè của họ đã chết trong lần cưỡng chế di dời đó, cô không biết sao?"

Lâm Chính bình thản nói.

“Cái gì?"

Người phụ nữ tóc dài và đám người của Đại hội mặt biến sắc.

Nói vậy thì chẳng phải cô ta chính là tử thù của những cao thủ trong liên minh Thanh Huyền này sao…
Chương 5319: Các người cho tôi trong sạch?

Người phụ nữ tóc dài không sợ những cao thủ của vực Diệt Vong đang có mặt tại đây.

Nhưng nếu tất cả mọi người dân của vực Diệt Vong cùng tấn công, họ quả thực sẽ không thể sống sót rời khỏi đây.

Suy cho cùng, đàn kiến đông đúc cũng có thể giết chết một con voi.

Thái độ kiên quyết của Lâm thần y thực sự khiến cô ta bị sốc.

Người phụ nữ tóc dài thực sự không hiểu nổi tại sao Lâm thần y lại có thái độ như vậy.

Tại sao lại đột nhiên anh lại trở nên cứng rắn như vậy mà không có lý do?

Trước đây khi cô ta nói chuyện với Lâm Chính, cho dù thái độ của anh không cung kính nhưng cũng không đến nỗi hung hăng như vậy.

Người phụ nữ tóc dài nhìn vào mắt Lâm Chính, cô ta có thể nhận ra anh không phải đang giả vờ cứng rắn mà hành động này bộc phát từ cơn thịnh nộ trong lòng.

Chẳng lẽ có chuyện gì đó đã xảy ra với Lâm thần y sao?

Người phụ nữ tóc dài thầm nghĩ.

Nhưng dù cô ta có nghĩ thế nào đi chăng nữa, có vẻ như Lâm thần y hiện tại không dễ bắt nạt.

Nếu tiếp tục dồn ép Lâm Chính như vậy, e là đoàn người của Đại hội sẽ gặp rắc rối.

Nếu cuộc chiến thực sự nổ ra, cô ta sẽ khó lòng rời khỏi đây.

"Nếu Lâm thần y không muốn cùng chúng tôi quay về tiếp nhận điều tra thì cũng không sao. Chúng tôi cũng không muốn ép bất cứ ai vào thế khó xử. Lâm thần y, xin từ biệt tại đây”.

Người phụ nữ tóc dài thở hắt ra một hơi, trầm giọng nói rồi quay người rời đi.

"Chị, sao có thể như vậy? Chúng ta sao có thể rời đi như thế này?"

"Làm vậy khác nào làm vấy bẩn danh tiếng của Đại hội chứ?"

"Tên họ Lâm này rõ ràng đang khiêu khích Đại hội. Nếu chúng ta không cho hắn một bài học, hắn sẽ không coi Đại hội chúng ta ra gì!"

Đám người của Đại hội hét lên giận dữ.

"Im hết đi”.

Người phụ nữ tử tóc dài hung hăng trừng mắt nhìn mấy người kia, sau đó nhỏ giọng nói: “Quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Đừng nói nữa, rời khỏi đây trước đã. Chúng ta không thể coi thường sức mạnh của vực Diệt Vong. Nếu bọn chúng nổi điên lên rồi không cho chúng ta rời khỏi đây thì chúng ta phải làm sao?”

"Hừ, bọn chúng làm sao dám? Chỉ có mấy tên tép riu này thì tôi khua tay cũng giết được hết”.

Một người cảm thấy không phục.

Nhưng người phụ nữ tóc dài không thèm nói tiếp nữa mà đi thẳng ra khỏi cổng.

Những người kia không dám trái lệnh của cô ta nên chỉ đành đi theo sau.

Nhưng đang đi thì đoàn người đột ngột dừng lại.

Cánh cửa ban nãy đang mở rộng giờ đột nhiên tụ tập vô số người đứng chặn phía trước.

Thoạt nhìn, hóa ra đó là những cao thủ của vực Diệt Vong.

Người phụ nữ tóc dài thở dốc, lập tức quay đầu nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính lúc này mới chậm rãi đứng dậy.

"Tôi... có nói các người được phép rời đi à?"

Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.

Vẻ mặt của tất cả những người trong Đại hội đều thay đổi.

"Lâm thần y, anh có ý gì?"

Người phụ nữ tóc dài lập tức quay lại, trừng mắt nhìn Lâm Chính và quát lên.

"Các người nói muốn tài nguyên của vực Diệt Vong, tôi đã cho các người. Các người nói muốn một nửa tài nguyên ở vực Diệt Vong, tôi cũng đã cho các người. Hiện giờ, các người còn muốn bắt cả tôi. Vậy nói tôi nghe xem, ý các người là gì?”

Lâm Chính bước xuống bậc thang, chậm rãi đi về phía người phụ nữ tóc dài.

Tất cả cao thủ trong Đại hội đột nhiên cảm thấy rất căng thẳng, ai nấy đều trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính một cách vô cùng cảnh giác.

Họ chưa bao giờ cảm thấy áp lực khủng khiếp như vậy.

"Nếu chúng tôi không phản kháng, các người cho rằng chúng tôi dễ bắt nạt sao?"

Lâm Chính đứng trước mặt người phụ nữ tóc dài, mắt anh sáng như ngọn đuốc nhưng ánh nhìn lại sắc lạnh như muốn xuyên thủng người phụ nữ trước mặt.

Người phụ nữ tóc dài nuốt nước bọt, không biết phải nói gì.

Không biết vì sao, một người trước giờ mạnh mẽ như cô ta giờ lại không dám nhìn thẳng vào Lâm Chính...

"Lâm thần y, tôi biết anh bị oan, nhưng chuyện này cần phải điều tra. Chúng tôi chỉ điều tra sự thật để bảo vệ sự trong sạch của anh mà thôi. Chuyện chỉ có vậy, mong anh đừng hiểu lầm!"

Người phụ nữ tóc dài khàn giọng nói.

"Nhưng tôi trong sạch hay dơ bẩn là do các người quyết định sao?"

Giọng nói của Lâm Chính đột nhiên cao lên một quãng tám.
Chương 5320: Bồi thường

Người phụ nữ tóc dài run rẩy hít một hơi và nhìn chằm chằm vào Lâm Chính.

Cô ta phát hiện trong mắt đối phương lúc này chỉ có sự lạnh lùng vô tận.

Cô ta hiểu rằng Đại hội giờ không thể đàn áp được Lâm thần y nữa.

Sự bất mãn của Lâm Chính với Đại hội giờ đã đến giới hạn và sẵn sàng bộc phát bất cứ lúc nào.

Người phụ nữ tóc dài không thể phán đoán chính xác về thực lực của Lâm thần y, nhưng xét từ các thành tựu trước đó, cộng thêm việc anh giành được cả vực Diệt Vong là đủ biết đây tuyệt đối không phải người bình thường.

Cộng thêm vô số cao thủ của vực Diệt Vong đang tụ tập ở bên ngoài, nếu đối phương muốn ra tay ở đây thì người của Đại hội chắc chắn không thể thoát ra được.

"Lâm thần y, khoan hãy nổi giận, chuyện này sớm muộn gì cũng phải giải quyết. Vậy thế này đi, anh thử nói xem chúng ta có cách nào tốt hơn để giải quyết vấn đề này không?"

Giọng điệu của người phụ nữ tóc dài nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thái độ cũng khá đúng mực, không còn vẻ hống hách kiêu ngạo trước đây.

Lâm Chính lạnh lùng nhìn cô ta, nói thẳng: "Nếu các người muốn điều tra thì cũng được thôi, giờ tôi sẽ cho các người một cơ hội. Đại hội cho rằng việc một tiểu đội của các người mất tích có liên quan đến tôi, vậy tôi cho các người ba ngày để điều tra. Nếu trong ba ngày này, các người tìm được chứng cứ chứng minh chuyện này có liên quan đến tôi thì tôi sẽ chịu phạt theo yêu cầu của Đại hội”.

"Thật sao?"

Có kẻ vui mừng hỏi lại ngay.

"Nhưng nếu không tìm được chứng cứ thuyết phục thì người phải chết chính là các người!"

Lâm Chính lạnh lùng quát.

Câu nói này của Lâm Chính khiến người phụ nữ tóc dài và những người khác ớn lạnh từ đầu đến chân.

"Lâm thần y, anh thực sự muốn chống lại Đại hội sao?"

Người phụ nữ tóc dài giọng đã hơi run run.

“Không phải tôi muốn chống lại Đại hội, mà là Đại hội đang gây phiền phức cho tôi. Sự kiên nhẫn của con người có giới hạn. Đại hội đã nghi ngờ tôi, điều tra tôi, giám sát tôi hết lần này đến lần khác.Thế nào? Các người muốn leo lên đầu tôi sao?"

Lâm Chính lạnh lùng quát.

"Cái này... cái này..."

"Được rồi, chỉ ba ngày thôi, ba ngày sau sống hay chết đều phải xem kết quả điều tra của các người".

Lâm Chính vung tay lên, sau đó hô lớn: "Nam Ly thành chủ".

"Có thuộc hạ!"

Nam Ly thành chủ bước nhanh về phía trước.

"Phái những cao thủ mạnh nhất của vực Diệt Vong theo dõi bọn họ. Không có lệnh của tôi, không được để cho họ quay lại thế giới bên ngoài. Nếu bọn họ có ý định bỏ trốn, có thể lập tức ra tay giết không tha, không cần xin chỉ thị của tôi".

"Tuân lệnh!"

Nam Ly thành chủ chắp tay đáp.

"Được rồi, giờ thì mời các vị đi làm việc".

Lâm Chính trầm giọng nói.

Người phụ nữ tóc dài và những người trong Đại hội đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều bối rối không biết phải làm sao.

Phải làm thế nào đây?

Nếu không thể tìm thấy chứng cứ, chẳng phải bọn họ sẽ chết ở đây sao?

Nhìn thái độ của Lâm Chính thì có vẻ đây không phải một trò đùa.

"Đại....đại nhân..."

"Việc này..."

Những người trong Đại hội đều hướng ánh mắt về phía người phụ nữ tóc dài.

Người phụ nữ tóc dài hít một hơi thật sâu, bước tới và chắp tay nói.

"Lâm thần y, xin đừng vội nổi nóng. Trước nay đúng là Đại hội chúng tôi làm việc mà chưa suy xét cẩn trọng. Thế này đi, chúng tôi sẽ không điều tra chuyện này nữa, tôi cũng sẽ phản ánh lại với Đại hội về sự bất mãn của anh, như vậy có được không?"

“Phản ánh lại thì có tác dụng gì?”

"Như vậy có thể ngăn Đại hội tiếp tục yêu cầu điều tra anh".

"Một khi đã nghi ngờ thi không phải một hai câu là có thể làm rõ được. Tôi không cần Đại hội tín nhiệm mình. Thế này đi, chúng ta thực tế một chút, tôi muốn Đại hội bồi thường cho tôi".

Lâm Chính đáp.

"Bồi thường?"

Người phụ nữ tóc dài thở dốc, thận trọng hỏi: “Anh muốn bồi thường gì?”

"Tôi thấy những món trang bị trên người các người khá tốt, cho tôi vài bộ có được không?"

Lâm Chính bình tĩnh nói.

Người phụ nữ tóc dài nghe thấy lời này, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK