Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2672: Ai lấy đầu ai?

“Sao thế? Cậu không cần...đội quân đó à?”, Mạn Sát Hồng hỏi.

“Một đám mất nhân tính thì cần làm gì? Thực lực của chúng có mạnh thì tôi cũng không quan tâm”.

Lâm Chính lạnh lùng nói: “Tôi đã nói quân đoàn Long Huyền bao vây toàn bộ chân núi rồi. Ở đây, sẽ là nấm mồ chôn sống bọn chúng”.

Nói xong, Lâm Chính lao ra khỏi Vân Đoan Tự.

“Thần y Lâm, đợi đã, thần y Lâm...”, Mạn Sát Hồng hô lên.

Thế nhưng Lâm Chính không buồn quan tâm, chỉ đuổi theo đám ma nhân. Ra khỏi miếu, đám ma nhân này điên cuồng bỏ chạy.

Thế nhưng chúng đều chạy về một hướng đó chính vực Vân Đoan ở phía Nam.

Vực Vân Đoan khá nguy hiểm, đường núi khấp khuỷu, rất ít người đi phượt có thể leo được lên đây. Nghe nói ngay cả các cao tăng cũng ít lên. Mỗi năm đều có người thử thách bằng việc leo lên đây nhưng đều bị rơi xuống, thịt nát xương tan.

Có điều đối với đám ma nhân thì điều này chẳng có gì là khó. Những tên ma nhân bị chặt một tay nhanh chóng có mặt ở đây. Trên vực núi, một đám ma nhân đang ngồi khoanh chân giống như tu luyện.

“Đại nhân, đại nhân, không hay rồi”, đám ma nhân điên cuồng lao tới, quỳ phụp xuống và kêu gào: “Thần y Lâm đuổi giết đến nơi rồi”.

“Cái gì? Thần y Lâm sao?”

Đám ma nhân này đồng loạt mở mắt, đứng bật dậy.

“Sao có thể, tại sao cậu ta lại xuất hiện ở đây?”

“Không phải là cậu ta đang phải phòng ngự ở Giang Thành sao?”

“Cậu ta điên rồi chắc”.

Tất cả đều không dám tin. Một ma nhân tóc đỏ mặc giáp đỏ bước tới nhìn chăm chăm vào những cánh tay của đám ma nhân và nói: “Các người nói hẳn hoi xem nào”.

“Huyết Bạo Đại Nhân, chúng tôi không hề lừa đại nhân. Đúng là thần y Lâm đã xuất hiện. Cậu ta ở trên núi, vừa ở trong Vân Đoan Tự nữa. Mấy chúng tôi giao đấu với cậu ta. Cả Mạn Sát Hồng cũng có mặt. Tất cả họ đều ở đây”, tên ma nhân run rẩy thuật lại.

“Xem ra thần y Lâm tới vì chúng ta rồi. Hừ, chỉ đáng tiếc là cậu ta không biết tự lượng sức mình".

Huyết Bạo lạnh lùng nói: “Các người nhanh chóng chuẩn bị. Nếu chúng ta mà có thể tiêu diệt được thần y Lâm ở đây thì có thể lập được công lớn và sẽ được thưởng đấy”.

“Giết giết!”

“Tiêu diệt thần y Lâm”.

Đám đông kích động hô hào. Mỗi người đều chỉ muốn băm vằm thần y Lâm ra làm tám mảnh.

“Thần y Lâm giờ đang ở đâu vậy?”, Huyết Bạo lạnh lùng nói.

“Cậu ta...”

“Tôi ở đây”, không đợi đám ma nhân trả lời thì đã có một giọng nói vang lên.

Đám Huyết Bạo đồng loạt quay qua nhìn. Một bóng người đứng ngay bên bờ vực từ lúc nào không hay.

Đó chính là Lâm Chính.

Vụt! Tất cả đám ma nhân đều vô thức rút vũ khí ra, cảnh giác nhìn anh.

“Huyết Bạo, từ khi nào mà lại nhát gan thế, nhìn thấy thần y Lâm mà mặt cắt không ra hạt máu vậy”.

Lúc này, một giọng nói khác vang lên. Đó chính là Mạn Sát Hồng.

“Đồ súc sinh”

Huyết Bạo trừng mắt với Mạn Sát Hồng và hừ giọng: “Mà cũng tốt, đỡ tốn thời gian tới Giang Thành giết các người. Hôm nay tôi sẽ mang đầu của thần y Lâm và bà mang về cho Ma Quân Đại Nhân, chắc chắn là sẽ được thưởng lớn đây”.

“Khẩu khí gớm thế, để xem ai lấy đầu ai nhé”, Mạn Sát Hồng cười lạnh lùng và bước tới.
Chương 2673: Ngọn lửa

Thấy Mạn Sát Hồng khiêu khích như vậy, Huyết Bạo không chịu nổi nữa.

“Giết, giết bọn họ!”, Huyết Bạo quát lên.

Các tinh nhuệ của Thiên Ma Đạo lập tức rút đao xông tới chém giết.

Nhưng vết thương của Mạn Sát Hồng đã hồi phục, đám người của Thiên Ma Đạo đâu thể nào là đối thủ?

Sau một phen chiến đấu kịch liệt, đám tinh nhuệ của Thiên Ma Đạo đều biến thành thi thể dưới chân Mạn Sát Hồng.

Nhưng sau trận đấu này, toàn bộ người Thiên Ma Đạo ở núi Vân Đoan đều tập trung xung quanh sườn núi Vân Đoan.

Lâm Chính đưa mắt nhìn quanh.

Xung quanh đen kịt một mảng, có đến hàng vạn người Thiên Ma Đạo.

Khó mà tưởng tượng núi Vân Đoan vừa rồi còn yên ắng lại xuất hiện nhiều ma nhân như vậy.

Ma khí ngút trời tràn ngập nơi này, dường như sắp che phủ hoàn toàn núi Vân Đoan.

“Ha ha, đều ra đây cả rồi sao? Cũng được! Hôm nay tôi sẽ giết sạch các người, để cho tên súc sinh họ Đào kia biết kết cục của việc đối đầu với tôi!”, Mạn Sát Hồng lộ ra ánh mắt dữ tợn, sau đó ra tay.

Mạn Sát Hồng vô tình như vậy cũng là vì trả thù những việc mà Đào Thiên Tam đã gây ra cho mình.

Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Đám người này giao cho tôi!”.

“Hả?”.

Mạn Sát Hồng sửng sốt, lại thấy Lâm Chính nhảy vọt lên trời cao, sau đó thân người chấn động.

Vù!

Trên người anh dâng lên ngọn lửa hừng hực.

“Dị hỏa?”.

Mạn Sát Hồng ngạc nhiên.

Lâm Chính vung tay.

Vèo vèo vèo…

Ngón tay anh tỏa ra muôn vàn cây châm khí.

Đáng ngạc nhiên là số châm khí này lại kèm theo ngọn lửa vô tận, giống như mưa lửa trút xuống dưới.

Người Thiên Ma Đạo kinh hãi, lập tức sử dụng ma khí phòng ngự.

Nhưng chúng đều là dị hỏa, đâu thể nào dễ dàng chống đỡ?

Đám ma nhân hội tụ ma khí trên đỉnh đầu, ngưng tụ thành một chiếc khiên ma khí khổng lồ, muốn ngăn chặn mưa lửa rơi xuống.

Nhưng mưa lửa lại xuyên qua khiên ma khí giống như chọc vào đậu hũ, đánh lên người bọn họ.

Trong nháy mắt, tất cả những kẻ bị mưa lửa đánh trúng đều bị thiêu đốt.

Cơ thể bọn họ đều bị ngọn lửa bao phủ.

Hơn nữa, số lửa đó còn không thể dập tắt, hoàn toàn không sợ nước hay đất.

“Á!”.

“A! A!”.

Người Thiên Ma Đạo hét lên thảm thiết, ai nấy nằm dưới đất không ngừng lăn lộn, nhưng không có tác dụng gì.

Chẳng mấy chốc, đám ma nhân bị mưa lửa bao bọc đã bị đốt cháy thành than mà chết, vô cùng thê thảm.

Lâm Chính không dừng lại, mà nhắm thẳng đám đông dày đặc ở bên dưới, tiếp tục lao tới.

Ầm!

Khoảnh khắc anh đáp xuống, nơi anh đứng lập tức nổ kịch liệt.

Một đám mây lửa đáng sợ lan ra, nuốt chửng đám ma nhân xung quanh.

Nhưng đám mây lửa đó còn chưa lan tỏa ra hết, Lâm Chính lại nhảy vọt về phía còn lại.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Cứ mỗi lần anh nhảy lên đều sẽ sinh ra một đám mây lửa.

Ánh lửa ngút trời, dường như sắp thiêu đốt bầu trời xanh.

Cả ngọn núi Vân Đoan rung chuyển.

Ở giữa núi lớn đã hóa thành một vùng biển lửa.

Người Thiên Ma Đạo ở trên đó lăn lộn trong biển lửa, kêu gào khóc la…

Huyết Bạo sững sờ nhìn mọi thứ bên dưới, trong mắt tràn ngập sợ hãi.

Mạn Sát Hồng cũng lặng lẽ dõi theo, thầm nhủ: “Thực lực của cậu ta đã mạnh hơn trước kia không ít… Người này không đơn giản!”.

Vù!

Lúc này, Huyết Bạo ở bên cạnh đột nhiên nhảy lên, lao vọt về phía vách núi.

“Muốn chạy sao?”.

Mạn Sát Hồng hừ lạnh, lập tức đuổi theo.

Đám người Thiên Ma Đạo chưa bị lửa to nuốt chửng cũng hoàn hồn, ai nấy tháo chạy như điên.

Đối diện với một Lâm Chính đáng sợ như vậy, bọn họ hoàn toàn không có cơ hội phản kháng, lúc này chỉ có thể chạy.

Trong nháy mắt đại quân của Thiên Ma Đạo trở nên tan tác.
Chương 2674: Nổ súng

Huyết Bạo kinh hãi, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.

Hắn cứ ngỡ Mạn Sát Hồng đã khó đối phó, không ngờ người thật sự đáng sợ lại là thần y Lâm!

“Khốn nạn! Ai ra lệnh cho tôi trấn thủ ở núi Vân Đoan! Riêng một thần y Lâm là có thể diệt được tôi, còn trấn thủ? Đây có khác nào tìm chết! Đợi tôi về nhất định sẽ khiến kẻ đó biết tay!”.

Huyết Bạo không ngừng chửi mắng. Hắn không dám đi tìm Đào Thiên Tam gây rối, nhưng còn người ra lệnh cho hắn, hắn thề nhất định phải lột da rút gân người đó ra.

Vù!

Lúc này, một luồng khí tức Huyết Sát ập đến.

Huyết Bạo chấn động tinh thần, vội vàng giơ tay phản kích.

Ầm!

Luồng khí tức đó bị ma khí của hắn phá tan.

Nhưng ngay sau đó.

Ầm!

Mạn Sát Hồng lao đến, một chân đạp vào lưng hắn.

Huyết Bạo lảo đảo, lập tức ngã ngồi xuống đất, lăn lộn mấy vòng.

Hắn không dám do dự, vội vàng bò dậy, tiếp tục liều mạng chạy về phía trước.

Huyết Bạo có thể làm thủ lĩnh đội quân tinh nhuệ này thì đương nhiên thực lực cũng không tệ. Dù không đấu lại Mạn Sát Hồng, nhưng nếu hắn chạy trốn, Mạn Sát Hồng muốn truy kích cũng không phải chuyện dễ dàng.

Phù! Phù! Phù!

Huyết Bạo thở dốc, ma khí toàn thân đều dùng để chạy trốn, cả người giống như con gió lốc màu đen lao thẳng xuống núi.

“Sắp rồi! Sắp rồi!”.

“Chỉ cần xuống núi trốn vào thị trấn, bọn họ sẽ không làm gì được mình!”.

“Ha ha, mình sẽ thoát được kiếp này!”.

“Đợi tôi quay về Thiên Ma Đạo nhất định sẽ mời Ma Quân đại nhân đích thân ra trận, giết hết tất cả các người!”.

“Mạn Sát Hồng, con khốn nhà mày đợi đấy đi! Tao sẽ đích thân lột da mày, làm thành vật trang sức treo trong phòng tao!”.

Huyết Bạo nghiến răng thầm mắng chửi, hai chân không dừng lại, cuối cùng cũng chạy đến chân núi.

Nhưng khi đến gần chân núi, cơ thể hắn dần dần chậm lại.

Hắn ngước mắt nhìn lên, ở chân núi lúc này lại xuất hiện rất nhiều chiến sĩ tinh nhuệ trang bị vũ khí.

Ai nấy cầm súng laser Ion tiên tiến nhất nhắm vào Huyết Bạo, còn có vài binh vương khí tức khủng khiếp siêu phàm tiến tới, chặn đường lui của Huyết Bạo.

Trong nháy mắt, Huyết Bạo rơi vào vòng vây to lớn.

“Quân đoàn Long Huyền?”.

Huyết Bạo nhìn lá cờ cắm trên xe bọc giáp của đám người đó, kinh hãi biến sắc: “Sao có thể như vậy? Người của quân đoàn Long Huyền sao lại xuất hiện ở đây? Vì sao?”.

Huyết Bạo không thể hiểu nổi.

Lúc này Mạn Sát Hồng cũng đã đuổi tới.

“Đây là thần y Lâm làm chăng?”.

Mạn Sát Hồng nhìn đại quân quân đoàn Long Huyền đông nghịt ở xung quanh, kinh ngạc.

“Đưa hai tay lên đầu hàng, nếu không, chúng tôi sẽ sử dụng vũ lực!”.

Lúc này, một đại thống lĩnh của quân đoàn Long Huyền đi tới phía trước, lớn tiếng hô.

“Khốn nạn! Một lũ phàm phu tục tử mà lại dám đối kháng với Thiên Ma bọn ta?”.

Huyết Bạo nổi giận, nghiến răng, thôi thúc khí tức Huyết Ma toàn thân, lao về phía trước như bò tót, định phá vỡ phòng tuyến của quân đoàn Long Huyền chạy thoát thân.

“Tránh ra hết cho tao!”.

Huyết Bạo hét lên, điên cuồng chạy, khí tức Huyết Ma đáng sợ huyễn hóa thành một con mãnh thú không thể ngăn chặn, lao vọt về phía trước theo cơ thể hắn.

Nhưng ngay khi hắn đến gần.

“Nổ súng!”.

Đại thống lĩnh đó hét lớn.

Soạt! Soạt! Soạt! Soạt…

Vô số hỏa lực giống như laser đánh trúng người Huyết Bạo.

Vài phát súng đầu tiên Huyết Bạo còn dựa vào ma khí chống đỡ, nhưng những viên đạn laser đó thực sự quá nhiều quá mạnh, ma khí chẳng mấy đã bị đánh phá. Những phát súng còn lại bắn thẳng lên người hắn, xuyên thủng người hắn.

Từ đầu tới cuối chỉ mất mấy giây, Huyết Bạo đã biến thành tổ ong, chết thảm.
Chương 2675: Nhu nhược

“Hời cho hắn rồi!”.

Nhìn Huyết Bạo bị bắn chết, Mạn Sát Hồng thầm hừ một tiếng, nhưng trong mắt cũng có chút kinh ngạc.

Mạn Sát Hồng phát hiện hỏa lực của quân đội Long Quốc… hình như đã khác với trước kia.

Số lửa này hoàn toàn được phát triển nhằm vào các cao thủ võ thuật.

Nếu đổi lại là Mạn Sát Hồng, e rằng cũng chỉ có thể chật vật chạy trốn, e là không thể đối kháng với nó.

Trừ khi là mười ba Ma Quân xuất hiện.

Lửa lớn ở trên núi nhanh chóng được Lâm Chính dập tắt.

Lâm Chính cũng đã xuống núi.

“Thống lĩnh Lâm!”.

Một người phụ trách của quân đoàn Long Huyền bước nhanh tới, hành lễ với Lâm Chính: “Tất cả kẻ địch ở lối ra vào đều đã bị tiêu diệt!”.

“Tốt lắm, tiếp tục lên núi tra xét, tiêu diệt hết những kẻ lọt lưới!”.

“Tuân lệnh!”.

Người đó hô lên, sau đó phất tay, quân đội Long Huyền hùng dũng đi thẳng vào núi Vân Đoan.

Mạn Sát Hồng hít sâu một hơi, không dám tin nhìn Lâm Chính.

“Cậu lại… còn là thống lĩnh?”.

“Trước kia tôi đến nước Anh Hoa một chuyến, lúc quay về thì lên chức rồi”, Lâm Chính thuận miệng nói.

Mạn Sát Hồng quanh năm ở sâu trong Thiên Ma Đạo, đương nhiên không biết chuyện này.

“Xem ra thân phận của cậu rất phức tạp”, Mạn Sát Hồng nói.

“Bây giờ lực lượng này của Thiên Ma Đạo đã bị tiêu diệt, chúng ta có thể kê cao gối ngủ rồi, về thôi”, Lâm Chính nói.

“Kê cao gối ngủ? Ha, cậu nhầm to, nhóm người này của Thiên Ma Đạo chết đi, chiến lực chủ yếu của Đào Thiên Tam hầu như bị đánh tan. Nếu tin tức này truyền đến Thiên Ma Đạo, chắc chắn sẽ dẫn tới một trận náo động, cấp trên nhất định sẽ chú ý. Đến lúc đó, người đến công phạt Giang Thành không chỉ có Đào Thiên Tam và Công Thâu Nhất Nhân, có lẽ còn có nhiều Ma Quân và Ma Nữ mạnh hơn tham dự. Lúc đó đừng nói cậu có quân đoàn Long Huyền trợ giúp, dù có thêm vài quân đoàn nữa cũng không được tích sự gì! Sức mạnh tổng thể của Thiên Ma Đạo cậu không thể tưởng tượng được đâu!”, Mạn Sát Hồng cười nhạt.

“Nhưng bà cũng đâu biết gì về sức mạnh của tôi. Tôi chỉ cần thời gian vài ngày, đến lúc đó dù cho mười ba Ma Quân có đến cùng lúc, tôi cũng không sợ”.

Lâm Chính nói, đi thẳng ra ngoài.

Mạn Sát Hồng sửng sốt, ngay sau đó cười nhạt lắc đầu: “Đúng là nghé con không sợ hổ, cứ tiếp tục khoác lác đi”.



Ở lối ra vào Thiên Ma Đạo.

Nơi này đã hội tụ mấy vạn người của Thiên Ma Đạo.

Đám người này không chỉ là lực lượng của Đào Thiên Tam, mà còn có không ít người đến từ đội ngũ của Công Thâu Nhất Nhân.

Đào Thiên Tam ngồi trong đình hóng gió cũ nát trên một ngọn núi cao, vừa uống rượu mạnh màu đỏ như máu, vừa hờ hững quan sát lực lượng tập kết ở bên dưới, sâu trong đáy mắt toát lên vẻ dữ dằn.

“Thần y Lâm! Lần này tôi nhất định sẽ san bằng Giang Thành, nhất định sẽ khiến cậu rơi vào nỗi đau khổ vô tận!”, Đào Thiên Tam dữ tợn nghiến răng nói: “Còn cả con ả kia nữa, dám chạy đến Giang Thành, đúng là khiến mặt mũi tôi mất sạch! Đợi tôi bắt sống con ả kia về, nhất định sẽ trói ả trước cửa lớn, để cho ma nhân lăng nhục thỏa thích!”.

“Ha, mấy lời oán hận ai mà không nói được? Nhưng có làm được hay không lại là chuyện khác! Đào Thiên Tam, ông cũng chỉ được thế thôi!”.

Một tiếng cười lạnh nhạt sắc bén vang lên.

Đào Thiên Tam càng thêm tức giận, quay đầu nhìn thì lại sững sờ, đè nén lửa giận trong lòng mình, lên tiếng: “Tôi cứ tưởng là ai, hóa ra là Tẩu Nghiên Ma Nữ đại nhân!”.

“Đào Thiên Tam, bây giờ ông vẫn giống như một thằng hề chọc người ta cười! Ma Nữ ghép đôi với mình chạy đến Giang Thành nhào vào lòng người đàn ông khác, trong lịch sử Thiên Ma Đạo chúng ta cũng chưa từng có chuyện như vậy! Ma Quân như ông đúng là nhu nhược!”, người đến cười nói.
Chương 2676: Năm vị?

Đó là một người phụ nữ thân hình đường cong rõ ràng, mặc áo màu đỏ chói.

Da dẻ trắng ngần, môi đỏ như lửa, đôi mắt cũng cực kỳ đỏ, nhìn như yêu nữ.

Người phụ nữ đó là Ma Nữ ghép cặp với Công Thâu Nhất Nhân. Mặc dù thứ hạng không quá cao, nhưng thực lực này, sắc đẹp này mạnh hơn Mạn Sát Hồng không biết bao nhiêu lần.

Rắc!

Đào Thiên Tam bóp vỡ ly rượu trong tay, không rõ oán hận trong lòng mãnh liệt đến mức nào.

Cũng vì chuyện này mà ma nhân dưới trướng ông ta đã rời đi không ít.

Dù sao trong mắt bọn họ, Mạn Sát Hồng chẳng khác nào đã cắm sừng ông ta.

Dù ông ta và Mạn Sát Hồng chưa từng song tu, nhưng Ma Nữ ghép cặp chạy mất, điều này đúng là sự sỉ nhục to lớn, bất cứ ai cũng không thể chịu được.

“Sao hả? Giận rồi à? Ha ha, còn có chuyện chưa nói với ông mà, nếu nói ra, tôi lo ông sẽ tức đến mức xỉu tại chỗ mất!”, Tẩu Nghiên che miệng cười nói.

“Chuyện gì? Nói đi!”, Đào Thiên Tam nghiến răng nói.

“Đội quân ông phái đi trấn thủ bên ngoài Giang Thành mới vừa rồi đã bị thần y Lâm tiêu diệt!”, Tẩu Nghiên chớp mắt, nói.

“Không thể nào!”.

Đào Thiên Tam đứng bật dậy, gào thét: “Tuyệt đối không thể! Đội ngũ của tôi là tinh nhuệ trong tinh nhuệ! Một thần y Lâm nho nhỏ sao có thể tiêu diệt được? Hơn nữa… sao cậu ta dám bỏ Giang Thành không quản mà chạy đi xa trăm dặm diệt người của tôi? Tuyệt đối không thể! Tẩu Nghiên, bớt nói xằng nói bậy ở đây đi!”.

“Nói xằng nói bậy? Ha, không tin ông có thể liên lạc với thuộc hạ Huyết Bạo của mình xem có liên lạc được không. Huống hồ, chuyện này không thể là bịa đặt, bởi vì Chính phủ Long Quốc đã điều động quân đoàn Long Huyền trợ giúp thần y Lâm tiêu diệt người của ông! Ông có thể lấy điện thoại ra xem, có phải hôm nay Chính phủ Long Quốc đã cho quân đoàn Long Huyền diễn tập quân sự ở núi Vân Đoan hay không”, Tẩu Nghiên cười nhạt nói.

Đào Thiên Tam rùng mình, vội vàng lấy điện thoại ra tìm kiếm.

Chốc lát sau, gương mặt ông ta trở nên trắng bệch.

“Sao lại như vậy? Sao lại như vậy…”.

Ông ta lùi lại hai bước.

Đội quân của Huyết Bạo có thể nói là tinh nhuệ cuối cùng của ông ta!

Đội quân này mà mất, Ma Quân như ông ta gần như sẽ trở thành đội quân một người!

Ma Nữ chạy mất.

Thuộc hạ cũng chết gần hết!

Đào Thiên Tam ông ta chẳng phải sẽ thành Ma Quân suy yếu nhất lịch sử hay sao?

“Thế nào? Lần này thì tin rồi chứ? Ông vô dụng như vậy, sao có thể bảo Công Thâu đại nhân hợp tác với ông vây quét Giang Thành? Nực cười! Nực cười!”, Tẩu Nghiên cười nói.

Đào Thiên Tam siết chặt nắm đấm, nghiến răng nhìn Tẩu Nghiên nói: “Sao nào? Công Thâu đại nhân không định cùng tôi tấn công Giang Thành nữa sao? Nếu vậy thì không cần ông ta đi nữa, dù tôi chỉ còn một binh một tốt, tôi cũng sẽ đánh Giang Thành!”.

“Không biết tự lượng sức, chẳng trách cứ bị người ta dắt mũi!”, Tẩu Nghiên tỏ vẻ khinh thường.

“Nói cái gì đấy?”.

“Ngu ngốc! Đến lúc này rồi, ông đi Giang Thành chỉ có chết! Thực lực của thần y Lâm đã vượt ngoài dự đoán của chúng ta, chỉ dựa vào ông và Công Thâu đại nhân chưa chắc có thể đánh bại Giang Thành! Dù gì bây giờ có quân đoàn Long Huyền can thiệp, chúng ta tấn công vào Giang Thành, Chính phủ Long Quốc khả năng cao sẽ can thiệp. Nếu giao tranh với quân đoàn Long Huyền, sự việc sẽ thăng cấp, đến lúc đó, không đi mời Đại Ma Quân thì không thể nào giải quyết ổn thỏa!”.

“Vậy ý các người là?”.

“Công Thâu đại nhân đã đi gặp các Ma Quân khác, hành động lần này sẽ có ít nhất năm vị Ma Quân tham gia chiến đấu!”, Tẩu Nghiên cười nói.

“Năm vị?”.

Đào Thiên Tam kinh ngạc.

Đúng là trước nay chưa từng có…
Chương 2677: Lấy băng

Trở về Giang Thành, Lâm Chính liền chui ngay vào phòng nghiên cứu, thúc giục Từ Chính nhanh chóng tiến hành công việc tăng cường đối với Tịnh Thế Bạch Liên.

Bây giờ Lâm Chính tiêu diệt một đội quân tinh nhuệ lớn của Đào Thiên Tam, thì sự công kích của Thiên Ma Đạo đối với anh sẽ chỉ có tăng chứ không giảm.

Hiện giờ bất cứ lực lượng nào trong tay Lâm Chính cũng không đủ để chống lại Thiên Ma Đạo.

Ngoại trừ Tịnh Thế Bạch Liên.

Vì vậy, anh chỉ có thể đặt cược vào nó.

Tuy Từ Chính không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy vẻ mặt Lâm Chính nghiêm túc như vậy, anh ta biết nếu không nhanh chóng tiến hành tăng cường, thì tình hình sẽ rất tệ, nên đã cùng người trong đội bỏ ăn bỏ ngủ để nghiên cứu.

Một ngày Lâm Chính phải đến phòng nghiên cứu mười mấy lần.

Nhưng đúng lúc này lại có một tin truyền tới.

"Chủ tịch Lâm, người của chúng ta vừa gửi tin tới, nói đám Thần Hỏa Tôn Giả vẫn chưa trở về đảo Thần Hỏa...", Từ Thiên nhanh chân đi tới, nhỏ giọng nói.

"Cái gì?".

Lâm Chính như muốn ngừng thở, kinh ngạc hỏi: "Ông ta không về đảo Thần Hỏa thì đi đâu?".

"Ông ta đi về phía Bắc, ngồi máy bay đến biên giới phía Bắc Long Quốc, không biết là đi đâu. Người của tôi định bám theo nhưng bị đàn em của ông ta xử lý, không thể tiếp tục bám theo được nữa", Từ Thiên nói.

"Phía Bắc?".

Lâm Chính nhíu chặt mày, suy nghĩ một lát rồi khẽ quát: "Mời Thánh Nữ đại nhân đến đây giúp tôi! Sau đó chuẩn bị một tấm bản đồ!".

"Vâng!".

Chẳng mấy chốc, mọi người đã có mặt ở phòng họp.

Thần Hỏa Thánh Nữ được dìu vào.

Mọi người vây quanh tấm bản đồ, bàn bạc sôi nổi.

"Chắc không phải Thần Hỏa Tôn Giả chạy rồi đấy chứ?".

"Chạy? Sự tồn tại lớn mạnh như ông ta thì phải chạy đi đâu chứ? Ai có thể uy hiếp được ông ta?".

"Bây giờ ông ta không có Tịnh Thế Bạch Liên, nếu người của Thiên Ma Đạo tổng tấn công thì cũng có thể công phá được đảo Thần Hỏa".

"Công phá đảo Thần Hỏa thì có ích gì chứ? Có giết được ông ta đâu! Huống hồ người Thiên Ma Đạo cũng không cần phải đắc tội với một cường giả như vậy! Nếu không lúc Thần Hỏa Tôn Giả tấn công Thiên Ma Đạo, bọn họ đã dốc sức phản kích chứ không phải là cầu hòa với ông ta!".

"Vậy rốt cuộc ông ta muốn đi đâu?".

Mọi người không thể tìm ra nguyên nhân.

"Thánh Nữ đại nhân!".

Lâm Chính ngẩng lên nhìn Thánh Nữ đang đi tới, nói cho cô ta biết qua loa tin tức nhận được.

Thần Hỏa Thánh Nữ lập tức nhíu mày.

Cô ta nhìn bản đồ một lát, dường như bỗng nghĩ ra gì đó, khuôn mặt xinh đẹp trở nên vô cùng khó coi: "Hỏng rồi! Hỏng rồi! Lẽ nào sư phụ muốn đi lấy băng?".

"Lấy băng?".

Tất cả mọi người đều sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía Thần Hỏa Thánh Nữ.

"Lấy băng là sao?", Lâm Chính lập tức hỏi.

Thần Hỏa Thánh Nữ không nói gì, mà dùng ngón tay chỉ vào một nơi gần cực Bắc, cách Long Quốc rất xa, khàn giọng nói: "Theo sách sử của đảo Thần Hỏa chúng tôi ghi chép lại, nơi này... có lẽ chôn giấu một vật cực hàn cực âm, có thể là một miếng băng đặc biệt, cũng có thể là nguyên liệu đặc biệt, sách sử ghi không rõ ràng, nhưng nơi này hẳn là có bảo vật".

"Thần Hỏa Tôn Giả chạy đến đây lấy bảo vật gì nhỉ? Chẳng phải ông ta tu luyện thuật Hỏa Viêm sao? Lẽ nào người của đảo Thần Hỏa các cô dùng băng để trợ giúp việc tu luyện thuật Hỏa Viêm?", Lâm Chính nhíu mày nói.

"Có khả năng ông ấy lấy băng không phải để tu luyện thuật Hỏa Viêm! Có lẽ... là để đối phó với anh!", Thần Hỏa Thánh Nữ nhỏ giọng nói.

"Đối phó với tôi?".

Lâm Chính ngạc nhiên, nhưng anh bỗng ý thức được gì đó, sắc mặt trở nên khó coi: "Lẽ nào... ông ta muốn đối phó với Tịnh Thế Bạch Liên trong tay tôi?".

"Rất có khả năng", Thần Hỏa Thánh Nữ nặng nề gật đầu.

Lâm Chính không nói gì.
Chương 2678: Cậu muốn tự sát à?

Lâm Chính không ngờ Thần Hỏa Tôn Giả còn có chiêu này.

Mọi người xung quanh đều biến sắc.

Nếu để Thần Hỏa Tôn Giả lấy được thứ có thể chống lại Tịnh Thế Bạch Liên, thì con át chủ bài này của Lâm Chính cũng vô dụng với ông ta.

Đến lúc đó Thần Hỏa Tôn Giả tấn công đến nơi thì e là Lâm Chính cũng phải bó tay chịu trói.

Nhất thời, trái tim của mọi người đều chùng xuống.

"Mọi người cũng đừng lo lắng quá, sự việc chưa chắc đã tệ như các anh nghĩ đâu! Trong sách sử tôi đọc được thì miếng băng cực hàn cực âm này chưa chắc thực sự tồn tại. Nếu nó có thật thì Thần Hỏa Tôn Giả đã đi lấy từ lâu rồi, sao phải chờ đến tận bây giờ chứ? Sở dĩ ông ta đến đó là vì bị thần y Lâm ép vào đường cùng thôi! Thế nên tôi nghĩ, mọi người cứ dồn sức đối phó với Thiên Ma Đạo trước đi. Nói không chừng Thần Hỏa Tôn Giả không lấy được băng cực hàn cực âm, chúng ta chỉ lo hão một phen", Thần Hỏa Thánh Nữ nặn ra nụ cười nói.

Không ai nói gì.

Ai cũng biết đây chỉ là câu an ủi của Thần Hỏa Thánh Nữ.

"Nói vậy là chúng ta không còn thời gian nữa rồi".

Lâm Chính nhìn chằm chằm tấm bản đồ một lúc lâu, khàn giọng nói.

"Chủ tịch Lâm có cách gì sao?", Từ Thiên vội nhìn Lâm Chính.

"Dù vật cực hàn cực âm kia là thật hay giả, thì cũng phải ngăn Thần Hỏa Tôn Giả lại", Lâm Chính trầm giọng nói.

"Nhưng... Thiên Ma Đạo sắp ra tay với chúng ta, nếu lúc này điều lực lượng đi tìm Thần Hỏa Tôn Giả... chỉ e Giang Thành... sẽ thất thủ...", Từ Thiên vội nói.

Lâm Chính trầm ngâm một lát rồi nhỏ giọng đáp: "Thế nên tôi mới nói thời gian cấp bách! Chúng ta phải nhanh chóng đi tìm Thần Hỏa Tôn Giả, nhưng trước đó phải giải quyết mối đe dọa của Thiên Ma Đạo đã!".

"Thần y Lâm, tôi biết anh lòng nóng như lửa đốt, nhưng đã đến nước này thì chúng ta phải giữ bình tĩnh. Anh vừa tiêu diệt đội quân tinh nhuệ của Thiên Ma Đạo ở núi Vân Đoan, với tính tình có thù tất báo của Thiên Ma Đạo, thì chắc chắn bọn họ sẽ lập tức phát động tấn công Giang Thành, cùng lắm là trong hai ba ngày nữa. Anh rời đi lúc này chẳng phải là cho bọn họ cơ hội sao?", Thần Hỏa Thánh Nữ trầm giọng nói: "Tôi nghĩ vẫn nên tập trung đối phó Thiên Ma Đạo, còn phía Tôn Giả thì cứ yên lặng quan sát".

"Đây là một ván cược rất lớn, nếu ông ta lấy được thứ chống lại Tịnh Thế Bạch Liên, thì chắc chắn sẽ xuống tay với Giang Thành. Đến lúc đó, cho dù tôi ngăn cản được người của Thiên Ma Đạo, thì cũng không còn sức đấu lại Thần Hỏa Tôn Giả".

Lâm Chính hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, một lát sau mới lên tiếng: "Tôi quyết định hai ngày sau sẽ giải quyết mối đe dọa của Thiên Ma Đạo".

Tất cả mọi người đều run rẩy.

"Thần y Lâm, cậu... cậu nói gì cơ?".

"Hai ngày sau giải quyết mối đe dọa của Thiên Ma Đạo? Không thể nào!".

"Chưa chắc hai ngày sau Thiên Ma Đạo sẽ đến! Giải quyết kiểu gì đây?".

"Bọn chúng không đến thì chúng ta không thể chủ động đến đó sao?".

Lâm Chính lạnh lùng quát: "Chúng ta không thể bị động mãi được, có lẽ chúng ta nên chủ động một chút, để bọn chúng biết chúng ta không thể tùy ý bị ức hiếp".

Hơi thở của mọi người như nghẹn lại, hai tai ong lên.

Đó là Thiên Ma Đạo đấy!

Vậy mà Lâm Chính định chủ động xuất kích...

Ý tưởng này đúng là quá điên rồ.

"Thần y Lâm, anh có kế hoạch gì?".

Thần Hỏa Thánh Nữ hít sâu một hơi, khàn giọng hỏi.

Lâm Chính trầm ngâm một lát rồi bình thản đáp: "Gọi Mạn Sát Hồng và Cùng Đao đến đây!".

Chẳng mấy chốc, Mạn Sát Hồng và Cùng Đao nhanh chân bước vào phòng họp.

Nghe xong dự định của Lâm Chính, Mạn Sát Hồng như bị sét đánh ngang tai.

"Cậu muốn tự sát à? Cậu muốn chết cũng đừng kéo theo chúng tôi chôn cùng chứ!", Mạn Sát Hồng gầm lên.
Chương 2679: Diễn trò

"Đây không phải là tự sát!".

Ánh mắt Lâm Chính đầy kiên định, nhỏ giọng nói: "Chỉ cần các bà chịu phối hợp với tôi, tôi đảm bảo trong vòng một năm, Thiên Ma Đạo sẽ không dám ra tay với Giang Thành nữa".

"Cậu... Mà các cậu đừng gọi tôi là bà nữa, tuy tôi cải lão hoàn đồng nhưng mới hơn 30 tuổi thôi."

Ai nấy đều ngạc nhiên, họ nghĩ Mạn Sát Hồng phải 50 tuổi nhưng nhờ cải lão hoàn đồng nên mới luôn trẻ như thế này chứ.

Nhưng bây giờ không phải lúc bàn chuyện này.

Mạn Sát Hồng nghiến răng, còn định nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại ngập ngừng mãi không thốt ra được, một lát sau mới nói: "Cậu hãy nói trước cho tôi biết kế hoạch của cậu đi".

"Vẫn là cách cũ! Tôi muốn các cô đầu hàng! Quay lại Thiên Ma Đạo!", Lâm Chính nhỏ giọng nói.

Anh vừa dứt lời, Mạn Sát Hồng và Cùng Đao đều không khỏi run rẩy.

"Thần y Lâm, tôi đã giả vờ đầu hàng một lần rồi! Chắc chắn đối phương đã biết chiếc đầu cậu đưa cho tôi là giả, bây giờ đi đầu hàng thì chỉ e đám Đào Thiên Tam sẽ giết chúng tôi không chút do dự! Rõ ràng là cậu muốn chúng tôi nhảy vào hố lửa mà!", Cùng Đao hừ mũi nói: "Thần y Lâm, nếu cậu muốn trừ khử chúng tôi thì cứ ra tay đi, chúng tôi cũng không phản kháng được, không cần phải giở mấy trò này đâu".

"Xem ra các anh không tin tưởng tôi rồi".

"Kế hoạch này của cậu không thể thực hiện được".

"Nếu đã vậy thì tôi đưa cho các anh một thứ".

Lâm Chính bình thản nói: "Các anh chờ tôi ở đây".

Dứt lời, anh liền rời đi.

Cùng Đao và Mạn Sát Hồng đưa mắt nhìn nhau, đều không hiểu gì.

Mấy phút sau, Lâm Chính quay lại.

Trong tay anh còn cầm một thứ hình hoa sen tuyệt đẹp.

Mọi người đều nín thở, trợn to mắt nhìn.

"Tịnh Thế Bạch Liên?".

"Thần y Lâm, sao... sao cậu lại lấy nó ra đây?".

"Cậu muốn làm gì?".

Mạn Sát Hồng ngạc nhiên hỏi.

"Tôi muốn các cô cầm thứ này trở về Thiên Ma Đạo", Lâm Chính bình tĩnh nói.

"Không!".

"Giáo chủ, cậu điên rồi!".

"Thần y Lâm, không được!".

Mọi người vội vàng phản đối, ai nấy đều suýt mất khống chế.

Tịnh Thế Bạch Liên là thứ duy nhất để bọn họ có thể chống lại Thiên Ma Đạo.

Nhưng bây giờ Lâm Chính lại bảo Mạn Sát Hồng và Cùng Đao cầm nó về Thiên Ma Đạo? Đây không phải bảo Mạn Sát Hồng và Cùng Đao đầu hàng, mà là mang cả Giang Thành đi đầu hàng!

Tất cả đều nghĩ là Lâm Chính bị điên.

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu, mặt không cảm xúc nói: "Mạn Sát Hồng, cô cứ làm theo lời tôi nói đi, những việc khác không cần quan tâm".

Dứt lời, Lâm Chính liền xoay người rời đi, để lại một đám người đưa mắt nhìn nhau.

"Ma Nữ đại nhân, bây giờ... phải làm sao đây?", Cùng Đao hít sâu một hơi, khàn giọng hỏi.

Mạn Sát Hồng trầm ngâm một lát, rồi ngoảnh sang nói: "Mọi người thấy sao?".

"Đến nước này rồi thì chúng ta cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, cứ làm theo lời thần y Lâm nói đi", Trương Thất Dạ thở dài nói.

"Thế thì để tôi bắt tay vào chuẩn bị, hôm nay sẽ đến luôn Thiên Ma Đạo".

Mạn Sát Hồng cũng chẳng buồn tranh luận nữa.

Ngay cả thứ này mà Lâm Chính cũng giao cho bà ta thì bà ta chẳng còn gì để nói nữa.

Liều vậy!

Thế là Mạn Sát Hồng và Cùng Đao dẫn theo đám Vệ Hỏa lái xe đến Thiên Ma Đạo.

Nhưng bọn họ mới rời đi không bao lâu, Lâm Chính lập tức phái các cao thủ như Trương Thất Dạ, Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương truy sát.

Hai đám người một trước một sau, bên đuổi bên chạy.

Người của Thiên Ma Đạo đang âm thầm giám sát Giang Thành thấy thế đều cảm thấy vô cùng khó hiểu.

"Bọn họ làm gì vậy?".

"Mau, mau đi xem thế nào!".

Các ma nhân lập tức đuổi theo.

Khi nhìn thấy đám Mạn Sát Hồng, Cùng Đao bị đám Trương Thất Dạ truy sát, tất cả ma nhân còn tưởng là mình nhìn nhầm.

"Chẳng phải bọn họ cùng một giuộc sao? Sao lại tương tàn lẫn nhau thế này?".

"Hơn nữa... Mạn Sát Hồng định đi đâu vậy? Chắc không phải đến Thiên Ma Đạo chúng ta đấy chứ?".

"Mau báo tin về, nhanh lên!".
Chương 2680: Trở lại Thiên Ma Đạo

Các lãnh đạo cấp cao của Thiên Ma Đạo nhanh chóng nhận được tin này.

Trong đó có cả Đào Thiên Tam và Công Thâu Nhất Nhân.

"Lũ phản bội Mạn Sát Hồng và Cùng Đao bỗng dưng tiến về phía Thiên Ma Đạo chúng ta. Ngoài ra, đằng sau bọn họ còn có một tốp cao thủ Giang Thành đang truy sát. Đào Ma Quân, ông nghĩ sao về việc này?".

Công Thâu Nhất Nhân nhận được tin này liền cất bước đi tới, nói với Đào Thiên Tam vẫn đang tập kết lực lượng.

"Công Thâu đại nhân mưu trí vô song, cần gì phải hỏi tôi chứ?", Đào Thiên Tam liếc mắt nhìn Tẩu Nghiên đi theo bên cạnh, nhỏ giọng nói.

"Chà, xem ra Đào Ma Quân của chúng ta tức giận rồi", Tẩu Nghiên khẽ cười, nheo mắt nói: "Nhưng loại vô dụng như ông không biết rõ nguyên nhân cũng là bình thường, nếu không sao lại khiến sự việc ra nông nỗi này chứ?".

"Cô...", Đào Thiên Tam nổi giận, đang định lên tiếng, nhưng Công Thâu Nhất Nhân ở bên cạnh liếc nhìn ông ta một cái, ông ta chỉ đành ngậm miệng lại.

"Để tôi nói cho ông biết vậy, từ tin tức nhận được lúc này có thể phỏng đoán, chắc là con khốn Mạn Sát Hồng kia dẫn ma nhân ở Giang Thành đến đầu hàng, còn những người ở phía sau chắc chắn là đang truy sát bọn họ", Tẩu Nghiên nhếch môi cười.

"Cái gì? Lũ khốn kiếp đó còn dám đến đây đầu hàng?", Đào Thiên Tam nổi giận.

Công Thâu Nhất Nhân cũng hừ một tiếng: "Lần trước cái đầu Cùng Đao mang tới bị đại nhân phát hiện ra là giả, tôi còn bị đại nhân trách mắng, không ngờ bọn chúng lại dám diễn lại trò cũ, coi người của Thiên Ma Đạo chúng ta là đứa trẻ lên ba sao? Truyền lệnh xuống, dù những người này có ý đồ gì, lát nữa bọn chúng đến cứ giết hết không tha, đừng nghe bọn chúng nhiều lời! Mang đầu của bọn chúng đến đây là được!".

"Tôi cũng có ý này", Đào Thiên Tam lập tức gật đầu.

"Không được!", Tẩu Nghiên lắc đầu cười khẽ: "Nếu bọn họ thật lòng muốn đầu hàng mà chúng ta lại giết mất thì chẳng phải đáng tiếc sao?".

"Sao? Cô có ý kiến gì à?", Công Thâu Nhất Nhân nhíu mày.

"Tôi vừa nhận được tin, bọn họ đã qua địa phận Vị Hà, lúc này đã cách Thiên Ma Đạo của chúng ta rất gần, nhưng đằng sau vẫn có cao thủ Giang Thành truy sát, kiên nhẫn đuổi gần nghìn kilomet như vậy... liệu có hơi bất thường không? Cứ đuổi thế này, e là sẽ vào địa phận của Thiên Ma Đạo chúng ta mất. Tại sao người Giang Thành không chịu từ bỏ? Trong chuyện này liệu có gì kỳ lạ không?".

"Việc này... cũng phải, người Giang Thành điên rồi sao? Dám đuổi đến tận đây? Nếu là chúng ta thì đã từ bỏ lâu rồi!", Đào Thiên Tam xoa cằm.

"Bọn họ điên cuồng như vậy, tôi nghĩ chỉ có một nguyên nhân! Có lẽ... Mạn Sát Hồng đã lấy được món đồ quan trọng hoặc biết tin tình báo bí mật nào đó, bọn họ đuổi theo để lấy lại đồ hoặc giết người diệt khẩu! Ngoài cái này ra thì không còn lời giải thích nào nữa!".

"Nhưng cũng không loại trừ khả năng bọn họ đang diễn trò", Công Thâu Nhất Nhân trầm giọng nói.

"Thế nên tôi nghĩ đừng vội giết bọn họ, cứ thăm dò thực hư trước đã. Nếu Mạn Sát Hồng thật lòng muốn đầu hàng, và mang đến niềm vui bất ngờ cho chúng ta, thì chờ chúng ta lấy được niềm vui bất ngờ rồi giết cô ta cũng không muộn. Nếu cô ta lại giả vờ đầu hàng, thì xé xác cô ta có gì khó chứ?", Tẩu Nghiên mỉm cười.

Đào Thiên Tam và Công Thâu Nhất Nhân đều gật đầu.

"Cũng phải, đã vậy thì mau phái người đi tiếp ứng cho Mạn Sát Hồng, mang đầu của đám người Giang Thành đến đây cho tôi", Công Thâu Nhất Nhân trầm giọng nói.

"Tôi sẽ sắp xếp ngay!".

Tẩu Nghiên cười khẽ rồi xoay người rời đi.

Chẳng mấy chốc, một đội quân tinh nhuệ dưới trướng Công Thâu Nhất Nhân tiến về phía Mạn Sát Hồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK