Forever Night là một tổ chức ngầm thế lực to lớn, có ám hiệu giao tiếp của riêng mình.
Sau khi Lâm Chính khống chế phân bộ Forever Night ở Tanenke thì đã nắm được ám hiệu đó.
Đúng lúc này, người canh cổng thành trao đổi ám hiệu với người bên ngoài đến.
Phân bộ Tanenke không có bất cứ nhân viên nào ra ngoài.
Không nghi ngờ gì, người này là được tổng bộ phái đến.
“Anh đi đón khách với tôi”.
Lâm Chính nhốt đa số người của Forever Night lại, sau đó thả Sâm Hồng ra, anh thì hóa trang thành trợ thủ bên cạnh Sâm Hồng, đi ra ngoài tổng bộ.
Sâm Hồng biết sự lợi hại của Lâm Chính, cho nên đi ở bên cạnh Lâm Chính mà run lẩy bẩy, vô cùng hoảng sợ.
“Tốt nhất anh đừng quá căng thẳng, nếu không, để bọn họ nghi ngờ, làm bại lộ thân phận của chúng tôi thì anh gặp rắc rối đấy”.
Lâm Chính liếc nhìn Sâm Hồng còn đang run rẩy nhè nhẹ, bình thản nói.
“Vâng, vâng… Lâm đại nhân”.
Sâm Hồng vội vàng gật đầu, cố gắng ổn định cảm xúc, đi ra phía ngoài.
Hiện nay phân bộ toàn là người của Lâm Chính, đương nhiên không thể đưa người này đi.
Lối vào phân bộ nằm ở một quán cà phê phía trước trung tâm mua sắm Tanenke.
Hai người đứng ở cổng, yên lặng đợi thành viên của Forever Night tới.
Đó là một người đàn ông để râu quai nón, hai mắt sâu sắc, vóc dáng cao to.
“Xin chào Sâm Hồng đại nhân!”.
Người đàn ông đi tới, cúi người trước Sâm Hồng.
“Maris, là anh à? Không phải anh ở tổng bộ sao? Sao lại đến chỗ tôi rồi?”.
Sâm Hồng lộ ra vẻ mặt tò mò.
Thật ra Lâm Chính cũng đã hỏi Sâm Hồng về vị trí của tổng bộ Forever Night, nhưng ngay cả Sâm Hồng người phụ trách phân bộ cũng chưa từng tới tổng bộ.
“Sâm Hồng đại nhân, tôi vừa nhận được lệnh của tổng bộ, yêu cầu phân bộ các anh điều động một tiểu đội tác chiến theo tôi đến sông Ibu chấp hành nhiệm vụ!”.
Maris cười nói.
“Thế à?”.
Sâm Hồng kinh ngạc: “Vì sao tổng bộ không thông báo trực tiếp cho tôi mà thông báo cho anh?”.
“Nhiệm vụ lần này rất khẩn cấp và đặc biệt, tổng bộ không tiện liên hệ với người phụ trách các bộ phận, do đó phái chúng tôi đến truyền lệnh bằng miệng!”.
Maris lấy một tờ giấy đã đóng dấu từ trên người ra, cười nói: “Đây là văn bản phê duyệt của tổng bộ, đi chấp hành mệnh lệnh thôi, Sâm Hồng đại nhân!”.
“À… Được thôi! Cần bao nhiêu người đi?”, Sâm Hồng do dự một lúc rồi hỏi.
“Ít nhất hai người”.
Maris nói.
“Hả…”.
Maris âm thầm liếc sang Lâm Chính đã hóa trang.
Lâm Chính nhíu mày, âm thầm ra hiệu bằng mắt cho Sâm Hồng.
“Sâm Hồng đại nhân, có chỗ khó gì sao?”.
Maris khó hiểu hỏi.
“Ồ, là thế này Maris, anh cũng biết thành phố này không được thái bình, đám Báo Sa Mạc cứ nghĩ cách đuổi chúng tôi đi! Bây giờ e là tôi… không điều ai đi được cả. Anh có thể nói rõ tình hình cho tổng bộ không? Nếu không được thì để tôi liên lạc với tổng bộ?”.
Sâm Hồng nở nụ cười nói.
“Tổng bộ đã cắt mọi đường liên lạc với phân bộ, bây giờ anh không liên hệ được với tổng bộ đâu”.
Maris lắc đầu, cười đáp: “Tình hình ở Tanenke tôi cũng nghe nói rồi, người bản địa ở đây đúng là khiến người ta chán ghét giống như bọ chét trên chó hoang, tôi có thể hiểu được. Nhưng tiếc là tôi không thể làm trái mệnh lệnh của tổng bộ, bất kể thế nào các anh cũng phải cử hai người đi với tôi một chuyến!”.
“Sâm Hồng đại nhân, hay tôi đi với anh một chuyến đi!”.
Lâm Chính do dự, cuối cùng lên tiếng.
Sâm Hồng hơi bất ngờ, nhưng nghe Lâm Chính nói như vậy, hắn cũng không phản đối nữa.
Chương 4502: Bọn họ muốn giết anh
Sự xuất hiện đột ngột của Maris đã làm loạn kế hoạch của Lâm Chính.
Từ việc hắn nói là tổng bộ tạm thời dừng liên hệ với tất cả các bộ phận khác thì Forever Night đã ý thức được việc Lâm Chính đang ra tay với bọn họ. Thậm chí họ còn đoán được có khả năng Lâm Chính đã tấn công vào căn cứ điểm nào đó của họ rồi.
Maris lần này tới không chỉ tìm người thi thành nhiệm vụ mà còn để thăm dò tình hình.
Anh tin những khu vực khác cũng sẽ có người như Maris.
Lâm Chính chau mày. Sự cảnh giác của Forever Night đáng sợ hơn những gì mà anh tưởng tượng.
Rõ ràng là anh đã lên kế hoạch hết sức chu đáo rồi mà tại sao vẫn khiến Forever Night nghi ngờ? Lẽ nào là trò do Hắc Hoàng gây ra?
Thôi bỏ đi. Hoàn thành theo nhiệm vụ của Maris rồi tính sau.
Hai người đi ra, ngồi lên chiếc xe việt dã của Maris ở bên ngoài và đi về phía bờ sông Ibu.
Từ đây cách bờ sông tới cả 400 km sợ rằng một ngày cũng không hoàn thành được nữa là một buổi chiều.
“Maris, nhiệm vụ lần này tổng bộ giao cho chúng ta là gì?", trên xe Sâm Hồng hỏi với vẻ bất an.
Hắn rất muốn nói cho Maris biết người bên cạnh là kẻ giả mạo nhưng nghĩ tới thực lực của anh thì dù có là mười Maris cũng không thể đối phó được nên đành nhẫn nhịn.
“Sâm Hồng đại nhân tới là sẽ biết thôi”.
Maris mỉm cười, lấy ra hai chai rượu đưa ra phía sau. Sâm Hồng cũng nhận lấy uống cạn không chút khách sáo.
Lâm Chính thì từ chối. Maris nhìn vào kính chiếu hậu và nhếch miệng cười, mở lắp ra và tu ừng ực.
Ở những nơi như thế này uống say bét nhè cũng không có ai tới điều tra. Lái xe tầm hơn bốn tiếng đồng hồ, ba người cuối cùng cũng tới sông Ibu.
Thế nhưng Maris không hề có ý định dừng lại, mà chạy dọc theo bờ sông.
“Chúng ta đã tới rồi mà”, Lâm Chính chau mày.
“Vẫn chưa, còn phải chạy dọc bờ sông ba tiếng nữa”, Maris nhún vai.
“Ba tiếng sao?”, Sâm Hồng giật mình.
Lâm Chính cũng cảm thấy kinh ngạc. Đột nhiên anh ý thức được điều gì bèn lấy điện thoại ra mở bản đồ rồi khẽ chau mày.
“Nhiệm vụ lần này có bao nhiêu người tham gia vậy?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.
“Anh hỏi làm gì?”, Maris mỉm cười.
“Nơi anh đưa chúng tôi tới gần với khu vực trung tâm, tôi nghĩ người của các bộ phận khác cũng đều tới phải không?”, Lâm Chính nói.
“Ha ha anh thật thông minh. Đúng vậy. Tổng bộ không chỉ thông báo cho chúng ta mà còn cử cả người của các bộ phận khác. Nhiệm vụ lần này, tất cả các bộ phận sẽ hợp lực hoàn thành, do tổng bộ đốc thúc”, Maris mỉm cười.
Dứt lời Sâm Hồng tái mặt. Lâm Chính thì trầm ngâm.
Hóa ra nhiệm vụ lần này là như thế. Sau khi lái dọc sông tầm ba tiếng thì cuối cùng chiếc xe cũng đi chậm lại.
Vùng đất trống trước mặt xuất hiện không ít bóng hình. Tất cả đều là người của các nhánh Forever Night chạy tới.
Bọn họ nhanh chóng xuống xe và xếp hàng ở khu đất trống. Phía trước họ là hai hàng người mặc áo gió màu đen trông không rõ.
Những bóng hình này đứng bất động như tượng, đầu cúi xuống, đến mặt cũng không nhìn rõ.
“Các vị, chúng ta tới rồi. Đi theo tôi nào”.
Maris vứt chai bia xuống đất, nghênh ngang bước tới.
“Maris các anh tới muộn”
Một người bụng bự nói.
“Xin lỗi tắc đường”.
“Ha ha...”, Maris bật cười, sau đó nói với Sâm Hồng và Lâm Chính: “Hai vị, đứng ở đây nhé”.
Sâm Hồng không hề do dự, đứng qua một bên. Thế nhưng Lâm Chính ghì hắn lại.
Sâm Hồng giật mình. Lâm Chính không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm trận pháp trước mặt và nói: “Sâm Hồng, anh còn muốn sống không?”
“Cậu đang nói gì vậy...Cậu định giết tôi sao?”, Sâm Hồng run rẩy hỏi.
“Tôi không định giết anh nhưng Forever Night muốn giết anh. Họ không chỉ muốn giết anh mà còn muốn giết toàn bộ người ở đây nữa”.
Lâm Chính đanh mặt, khẽ nói. Sâm Hồng nghe vậy thì thấy đầu óc trống rỗng.
“Cậu...cậu nói gì?”
Chương 4503: Ép giết
Sâm Hồng lẩy bẩy nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin.
Lâm Chính nhìn chăm chăm vào huyết trận trước mặt: “Có biết huyết trận đó dùng để làm gì không?”
“Không...không biết”
“Đó là một cấm chế huyết trận dùng để khóa chặt các người, chỉ cần các người bước vào thì sẽ không thể nào thoát ra được”, Lâm Chính nói
“Thật sao?”
Nghe tới đây Sâm Hồng không tin cho lắm. Hắn chỉ biết tới kết giới chứ chưa từng nghe tới việc một cái hình vẽ có thể nhốt họ, không cho họ ra.
Trong nhận thức của Sâm Hồng, kết giới được tạo thành từ những đường sáng, còn hình vẽ này thì vô lý quá.
“Sâm Hồng đại nhân, các người còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau tới, nhiệm vụ trậm trễ thì các người ăn đủ đấy”.
Maris đứng bên cạnh huyết trận chau mày, vội giục.
“Tới đây”
Sâm Hồng mỉm cười, ra hiệu với Lâm Chính sau đó đứng vào Lâm Chính suy nghĩ sau đó cũng bước vào theo.
Sau khi tất bước vào huyết trận thì lúc này bên trong đã có tới hàng trăm người.
Đám đông xếp hàng nhìn về phía trước. Những người dẫn đường thì tới đứng trước kết giới
Hai bên là những người mặc áo gió. Lúc này, một bà cụ chống gậy với mái tóc trắng bước ra.
Bà lão cũng khoác áo, khuôn mặt sau chiếc nón tái nhợt. Trên mặt còn nổi những cái nhọt trông không khác gì một con cóc ghẻ. Bà ta nở nụ cười quỷ dị nhìn đám người trong kết giới bằng vẻ hài lòng.
“Người tới đủ cả rồi chứ?”
“Bẩm đại nhân, tới đủ cả rồi”.
“Tốt lắm”.
Bà lão gật đầu, phất cây gậy trong tay lên. Từ bốn phương tám hướng, sương máu nổi lên.
Sương máu bao trọn đám người bên trong. Những người bên trong tái mặt, không biết phải làm thế nào.
“Đại nhân, đây là gì vậy?”, có người kinh hãi nhìn bà lão.
“Ha ha”
Bà lão nở nụ cười quỷ dị và nheo mắt: “Đây là sương máu do tôi luyện hóa, dù là ai một khi tiếp xúc với sương máu này thì chỗ tiếp xúc sẽ hóa thành máu, ha ha”.
“Hả?”
Đám đông bàng hoàng. Cả Sâm Hồng cũng vậy. Hắn không ngờ huyết trận này lại như vậy.
“Đại nhân, rốt cuộc chúng tôi đã phạm phải lỗi gì tại sao lại đối xử như vậy với chúng tôi”
“Không phải nói là tổng bộ giao nhiệm vụ cho chúng tôi sao? Chúng tôi phụng mệnh tới làm nhiệm vụ, tại sao lại đối xử với chúng tôi như vậy chứ?”
“Bà định giết chúng tôi?”, người bên trong lớp sương máu sốt ruột chất vấn.
Bà lão từ từ giải thích. “Đúng vậy, đúng là mọi người đang làm nhiệm vụ do tổng bộ đưa ra. Trên thực tế nhiệm vụ lần này của tổng bộ là muốn mọi người tìm ra gián điệp trong Forever Night của chúng ta”.
“Gián điệp sao?”, đám đông bàng hoàng.
“Nghe đây, giờ tôi muốn các người bắt gián điệp ra. Ai là những người do thần y Lâm ở Long Quốc cài vào thì nói thật đi. Nếu nói thật thì tôi sẽ không giết các người. Còn không thì tôi sẽ ép nát các người và nuốt trọn các người đấy”.
Bà lão bật cười. Dứt lời, Sâm Hồng bèn quay người trố tròn mắt nhìn Lâm Chính.
Chương 4504: Tôi là gián điệp
Lần này thì tất cả mọi người đã hiểu ra. Hóa ra đây là kế hoạch thay máu lần này của tổng bộ. Bọn họ điều vài người từ toàn bộ các chi nhánh tới đây. Bất luận trong số vài người của mỗi chi nhánh này có người của Lâm Chính hay không thì dù là chính nhánh bị Lâm Chính kiểm soát, bọn họ cũng sẽ nêu tên anh ra.
Quả nhiên, Sâm Hồng đã định như thế. Không thể phủ nhận thủ đoạn này của Forever Night thật sự cao minh. Làm thế này dễ hơn đi điều tra nhiều.
Sâm Hồng nhìn màn sương khói khủng khiếp và biết được bà lão không hề nói đùa. Lâm Chính nhìn thấu tâm tư của Sâm Hồng bèn điềm đạm nói: “Nghĩ kỹ đi, trước khi có thể vạch trần được tôi thì anh đã chết bao nhiêu lần rồi?”
Sâm Hồng run rẩy, nặn ra một nụ cười: “Đại nhân hiểu lầm rồi, sao tôi có thể vạch trần cậu được chứ? Chỉ là...tình hình trước mặt quá bất lợi cho tôi...không nghĩ cách thì sợ rằng tôi sẽ chết ở đây mất...”
“Không sao, chúng ta sẽ không chết”, Lâm Chính nói.
“Đại nhân có cách sao?”
“Có?”
“Cách gì ạ?”
“Đợi đi”.
“Ơ...”, Sâm Hồng không biết phải làm sao.
“Sao thế, không có ai nói à?”, bà lão nhìn đám đông.
Tất cả đều tái mặt, run rẩy. Nụ cười trên mặt bà ta càng lúc càng quỷ dị: “Nếu như các người không chịu nói ra thì tôi đành phải dựa vào mình vậy”.
Nói xong bà ta vung cây gậy trong tay lên. Tiếng gió kỳ lạ vang lên. Sau đó sương máu bắt đầu lan vào khu vực trung tâm.
“Á”.
Đám đông phát ra tiếng kêu kinh hãi. Bọn họ vội vàng lùi vào. Những người đứng giữa bị ép tới mức cứng ngắc.
Cả hiện trường trở lên hỗn loạn.
“Đại nhân cứu tôi với...đại nhân”, Sâm Hồng sợ hãi vội vàng ôm lấy chân Lâm Chính.
“Nói rồi không sao đâu, đừng sợ”, anh điềm đạm trả lời.
“Thế nhưng...”, Sâm Hồng vẫn sợ tới mức hai chân mềm nhũn.
“Á”
“Đừng...”
Lúc này có tiếng kêu thảm thiết vang lên. Đám người vòng ngoài cùng đã tiếp xúc với màn sương máu.
Bọn họ giống như băng tan ra, lập tức hóa thành vũng máu. Những người sống sót lùi vào trong, tới mức những người ở chính giữa bị ép tới nát...
Sâm Hồng nhìn thấy cảnh tượng đó thì đầu óc trống không. Đám đông đang gào thét...
Bọn họ đang phải trả giá cho Forever Night. Còn những người đứng ngoài lớp sương máu thì...Bọn họ giống như đang thưởng thức một buổi biểu diễn sống động vậy...
Sâm Hồng cảm thấy ớn lạnh.
“Giờ đã biết bộ mặt thật của Forever Night chưa? Giờ đã biết các người có chỗ đứng thế nào trong tổ chức này chưa? Trong mắt họ các người không bằng cả con sâu cái kiến. Không đáng một hào”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Từng lời nói như nhát dao đâm vào ngực Sâm Hồng.
Lâm Chính nhìn hắn rồi sau đó giơ tay lên: “Tôi biết ai là gián điệp”
Bà lão nghe thấy vậy thì dừng dịch chuyển lớp sương máu và nhìn về phía Lâm Chính. Sâm Hồng bàng hoàng nhìn anh.
“Ai là gián điệp”, bà ta cười nói.
“Tôi”
Chương 4505: Không giả vờ nữa
Câu nói vang lên đám đông bàng hoàng. Đám người đứng ngoài nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. Bọn họ tưởng mình nghe nhầm.
“Cậu là...gián điệp sao?”
Lúc này bà cụ mới kịp phản ứng và khẽ chau mày nói: “Vì vậy tức cậu là người của Long Quốc”.
“Đúng vậy”, anh gật đầu.
Bà cụ nhìn bằng vẻ hài lòng: “Cậu ta tới từ đâu?”
“Bẩm đại nhân, đi cùng với Sâm Hồng từ Tanenke tới ạ”, Maris mỉm cười giải thích.
“Tanenke sao?”
Bà ta cười khinh miệt: “Xem ra cứ điểm Tanenke đã bị chiếm đóng rồi. Nhưng dù sao thì cũng tìm được con chuột núp trong đám đông, có thể thông báo cho tổng bộ tiến hành tấn công rồi”.
“Nghe đây, lập tức liên hệ với tổng bộ đưa “Diệt Nhật Giả” tới để toàn bộ đám người của Long Quốc sẽ bị trôn vùi ở Tanenke”.
“Vâng đại nhân”, Maris cung kính đáp lại rồi lấy điện thoại ra gọi.
Thế nhưng một giây sau...Một bàn tay đã đâm xuyên qua mặt hắn ra tận sau đầu. Maris cùng điện thọại được nhấc lên lơ lửng giữa không trung.
Đám đông run rẩy. Là Lâm Chính. Anh nhận lấy điện thoại, nhìn số trên màn hình và từ từ rút tay ra. Maris ngã ra đất, chết ngay tại chỗ.
“Chết tiệt, người đâu?”, bà cụ tức giận nói.
Những người khác đều lao lên tấn công Lâm Chính. Lâm Chính cũng không hề khách sáo anh đập tay tới. Sức mạnh phi thăng giống như ngày tận thết thổi ập lên người bọn họ.
Trong nháy mắt cơ thể họ bị nứt toác, chết thảm vô cùng. Bà cụ bàng hoàng.
Đám người của Maris có tới mười mấy người đấy. Mà đã bị đối phương tiêu diệt như thế. Đúng là hơi quá đáng rồi.
Sâm Hồng thấy vậy thì trở nên hào hứng: “Bà cụ, bà căn bản không hiểu về sự khủng khiếp của vị đại nhân này đâu. Tôi nói cho bà biết. Cậu ấy chính là thần y Lâm của Giang Thành, là lãnh đạo tối cao của Dương Hoa. Bà không thể thắng được”.
“Cái gì?”, bà cụ tái mặt.
Những người đứng bên cạnh cũng ý thức được điều gì đó bèn đồng loạt bước tới trước mặt bà cụ và lầm bầm đọc. Một luồng tử khí dấy lên từ cơ thể họ.
“Đây là chiêu pháp gì vậy?", Lâm Chính cảm thấy tò mò nhưng cũng không vội ra tay mà chỉ lẳng lặng quan sát.
Đột nhiên.
“Ha...”
Đám người kia giơ cao tay lên và vung về phía Lâm Chính. Một luồng khí màu xanh quỷ dị đập lên người anh tạo thành một cơn lốc xoáy khổng lồ.
Lâm Chính liếc nhìn, trong lớp khí màu xanh này có chất gây ăn mòn. Nếu như phủ lên đám người Hồng Sâm thì họ cũng sẽ bị vữa ra thành đống máu.
Thế nhưng nó chẳng có tác dụng gì với Lâm Chính hết. Cơn lốc màu xanh chỉ duy trì được tầm vài giây rồi biến mất.
Bà cụ đắc ý tưởng Lâm Chính chết rồi bỗng khựng người.
“Là tôi...nhìn thấy ma hay sao?”, bà ta lầm bầm.
“Không, là do bà quá yếu”.
Lâm Chính điềm đạm đưa tay lên và dồn chân khí.
Vụt! Cánh tay anh bùng lên một ngọn lửa.
Đối phương thấy chiêu thức của mình không có tác dụng thì lập tức quay đầu bỏ chạy. Lâm Chính hừ giọng, siết tay lại. Ngọn lửa vỡ nhỏ, phóng ra bốn phía.
Vụt! Vụt...
Đám người bỏ chạy lập tức bị đốt cháy. Tất cả đều kêu la thảm thiết, sau đó ngã ra đất và vài giây sau biến thành tro tàn.
Tất cả đều trố tròn mắt, bao gồm cả bà cụ.