“Anh đừng lừa tôi, nếu không chúng tôi sẽ cho anh tan xương nát thịt”, một người không tin, lạnh lùng quát.
“Nếu anh không tin thì có thể uống ngay tại chỗ! Tuy thực lực của tôi kém cỏi, nhưng y thuật vẫn không tồi, luyện chế đan được kiểu này đối với tôi không hề khó”, Lâm Chính nói.
Các đệ tử thầm gật đầu.
Bọn họ cũng từng nghe tới y thuật của Lâm Chính.
Dù sao ngay cả Thần Hỏa Tôn Giả cũng tìm tới anh để chữa bệnh thì đương nhiên y thuật của anh không thể tầm thường được.
Đối với người có y thuật thông thiên thì luyện chế mấy viên đan đột phá có là gì chứ?
Một đệ tử đổ ra một viên đan dược, nuốt luôn vào bụng, sau đó khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu vận khí.
Chỉ trong mấy phút đã nhìn thấy toàn thân đệ tử kia tỏa ra ánh sáng yếu ớt, sau đó khí ý toàn thân bắt đầu sôi sục, không ngừng xoay tròn quanh người anh ta.
Cuối cùng!
Tách!
Một tiếng động nhỏ vang lên.
Khí ý toàn thân đệ tử kia đều hội tụ trong người anh ta, dường như đang ngưng kết thành gì đó.
“Tôi đột phá rồi! Tôi đột phá rồi!”.
Đệ tử kia mở bừng mắt ra, mừng rỡ kêu lên.
Những người khác thấy thế đều vô cùng kích động.
“Đan này quả nhiên hữu dụng!”.
“Thần đan! Thần đan!”.
“Sư huynh, mau, mau cho em một viên!”.
“Em cũng muốn! Em cũng muốn!”.
“Sư huynh, cho em với! Mau đưa cho em!”.
Mấy đệ tử của đảo Thần Hỏa trở nên kích động, lập tức chia nhau hết số đan dược trong bình sứ.
Đệ tử dẫn đầu vội vàng lạy Lâm Chính một cái, cười nói: “Y thuật của thần y Lâm quả nhiên thiên hạ vô song, là chúng tôi có mắt như mù! Mời anh đi theo chúng tôi! Chúng tôi đưa anh lên đảo!”.
“Nhưng hình như Tôn Giả đang bế quan”.
“Aizz, Tôn Giả bế quan thì sao chứ? Chữa bệnh quan trọng hơn, khó khăn lắm anh mới đến đảo Thần Hỏa một chuyến, đương nhiên phải chữa bệnh trước, nếu không Tôn Giả có mệnh hệ gì, thì chẳng phải người làm đệ tử như chúng tôi sẽ trở thành tội nhân sao? Mau mau mau, mời anh đi bên này!”.
Đám đệ tử vô cùng nhiệt tình đón Lâm Chính lên đảo, đồng thời một đệ tử vội vàng đi báo với Thần Hỏa Thánh Nữ, để cô ta đi mời Thần Hỏa Tôn Giả.
Biết tin Lâm Chính lên đảo, Thần Hỏa Thánh Nữ vô cùng kinh ngạc, lập tức chạy tới.
“Anh điên à?”.
Cô ta không nhịn được kêu lên, nhưng thấy các đệ tử đảo Thần Hỏa ở xung quanh thì lại kìm những lời còn lại xuống, trầm giọng quát: “Các anh lui hết đi!”.
“Vâng, Thánh Nữ đại nhân!”.
Các đệ tử rời đi.
Trong đại diện chỉ còn hai người là Lâm Chính và Thần Hỏa Thánh Nữ.
“Anh không biết Tôn Giả đang điều tra chuyện hỏa chủng và truyền thừa dị hỏa ở Lưu Viêm Trũng sao? Vậy mà anh lại dê vào miệng hổ đến tận đây? Anh muốn chết à?”.
Thấy mọi người đã đi, Thần Hỏa Thánh Nữ lập tức đi tới, cuống quýt kêu lên.
“Sao? Cô không nói chuyện này cho Thần Hỏa Tôn Giả biết à?”, Lâm Chính hỏi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Thần Hỏa Thánh Nữ biến sắc, đanh giọng đáp: “Anh nghĩ tôi sẽ bán đứng anh sao?”.
“Tôi không có ý đó, chỉ là Dịch Quế Lâm đột nhiên bị bắt, dạo này Giang Thành lại xuất hiện không ít tai mắt của đảo Thần Hỏa. Rõ ràng là Tôn Giả đã biết gì đó, nếu không phải là cô nói thì làm sao ông ta phát giác ra được?”, Lâm Chính hỏi.
“Thần y Lâm! Anh nghĩ tôi là loại người gì vậy? Tôi đã nói sẽ giúp anh giữ bí mật này thì nhất định sẽ làm được, anh… anh lại không tin tôi?”, Thần Hỏa Thánh Nữ vô cùng giận dữ, ánh mắt như muốn phun ra lửa.
“Thánh Nữ đại nhân, nếu cô không nói thì tôi xin lỗi, nhưng tại sao Tôn Giả lại biết chuyện này?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.
“Làm sao tôi biết được? Không lâu trước đó ông ấy đích thân đến Lưu Viêm Trũng, sau khi trở về liền hạ lệnh phái người đến Giang Thành, bắt đầu giám sát anh, tôi đoán chắc là ông ấy đã điều tra được gì đó”, Thần Hỏa Thánh Nữ lạnh lùng hừ mũi.
Chương 2572: Tôi sẽ đưa ông về
Lâm Chính nghe thấy thế liền nhíu chặt mày.
Tuy Lưu Viêm Trũng đã bị bịt kín, nhưng dấu vết thì vẫn còn.
Lâm Chính không biết Thần Hỏa Tôn Giả có thực lực để mở được Lưu Viêm Trũng ra không.
Nếu ông ta đích thân vào tận trong Lưu Viêm Trũng điều tra, một khi tra ra được dấu vết thì cũng có khả năng chĩa mũi giáo về phía Lâm Chính.
Dù sao Lâm Chính cũng có nhiều điểm đáng nghi, mà Thần Hỏa Tôn Giả cũng không phải là đồ ngốc.
Nếu khiến ông ta nghi ngờ thì chắc chắn sẽ gặp rất nhiều rắc rối.
“Dịch Quế Lâm đâu? Bây giờ ông ta đang ở chỗ nào?”.
Lâm Chính im lặng một lát rồi ngẩng đầu lên hỏi.
“Ông ta… không ổn lắm…”, Thần Hỏa Thánh Nữ chần chừ một lát rồi đáp.
“Không ổn lắm? Nghĩa là sao?”, Lâm Chính biến sắc, lập tức bước tới chất vấn: “Các cô làm gì ông ta rồi?”.
Thần Hỏa Thánh Nữ bị vẻ mặt Lâm Chính dọa sợ, vô thức lùi lại nửa bước, trầm giọng đáp: “Anh cứ bình tĩnh, ông ta còn sống, chỉ là… đầu óc bị tổn thương chút”.
“Đầu óc?”.
“Sư phụ tinh thông một loại thủ đoạn thôi miên, có thể khiến con người rơi vào ảo giác, rồi dần dần dụ đối phương nói ra những chuyện mà mình biết. Thủ đoạn này rất kỳ diệu, cũng rất có hiệu quả, nhưng… sẽ gây tổn thương cho đại não. Sư phụ đã dùng thủ đoạn này với Dịch Quế Lâm, bây giờ ông ta…”
Thần Hỏa Thánh Nữ nói đến đây thì dừng lại.
“Mau đưa tôi đi gặp Dịch Quế Lâm!”, Lâm Chính gầm lên.
“Việc này…”
“Nhanh lên!”.
Hai mắt Lâm Chính đỏ ngầu.
Thần Hỏa Thánh Nữ do dự một lát, chỉ đành cắn răng: “Đi theo tôi!”.
Dứt lời liền đi ra khỏi đại diện.
Lâm Chính theo sát phía sau.
Hai người nhanh chóng đến trước địa lao.
“Thánh Nữ đại nhân”, đệ tử của đảo Thần Hỏa canh chừng địa lao lập tức hành lễ.
“Mở cửa ra”.
Thần Hỏa Thánh Nữ trầm giọng quát.
“Việc này… Thánh Nữ đại nhân, Tôn Giả đã nói không ai được phép vào trong”, đệ tử kia khó xử nói.
“Sao nào? Tôi cũng không được hả? Mau mở cửa!”, Thần Hỏa Thánh Nữ nghiêm giọng quát lớn.
Đệ tử kia ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn mở cửa ra.
Lâm Chính nhanh chân bước vào.
Chỉ thấy trong ngục tù tối đen, Dịch Quế Lâm đã bị lột trần nửa thân trên, treo lên bằng xích sắt.
Xương bả vai của ông ta bị xuyên thấu xích lại, toàn thân đầy máu, rõ ràng đã bị dùng roi tra tấn. Trên người ông ta chỗ nào cũng có dấu vết bị roi quất.
Lúc này, hai mắt ông ta đờ đẫn, vẻ mặt ngây dại, lúc thì cười lúc thì khóc.
Lâm Chính bước mấy bước tới, định cởi trói cho ông ta.
Nhưng Thần Hỏa Thánh Nữ ngăn lại.
“Thần y Lâm, tôi có thể cho anh gặp ông ta, nhưng không thể để anh thả ông ta ra được. Nếu không anh phải chết, tôi phải chết, ngay cả ông ta cũng không sống được! Anh hãy nghĩ cho kĩ!”, Thần Hỏa Thánh Nữ nghiêm túc nói.
Sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh, nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ một lúc lâu, cuối cùng vẫn từ bỏ.
Anh giơ tay ra, bắt mạch ở cổ cho Dịch Quế Lâm, một lát sau liền lấy châm bạc đâm vào người ông ta.
Thần trí của Dịch Quế Lâm dường như khôi phục được một chút, chậm rãi ngẩng đầu lên.
“Thần… thần y Lâm…”
Ông ta khó nhọc kêu lên, giọng nói vô cùng yếu ớt.
“Dịch Quế Lâm, là tôi hại ông!”, Lâm Chính nói đầy tự trách.
“Thần y Lâm, cậu đừng… nói như vậy…”, Dịch Quế Lâm nở nụ cười chua chát, nhưng vẫn chưa có sức để nói.
“Ông yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng đưa ông về! Ông yên tâm! Tôi… nói được làm được!”, Lâm Chính khàn giọng nói, ánh mắt đầy kiên định.
“Thần y Lâm… tôi tin cậu…”, Dịch Quế Lâm mỉm cười.
Đúng lúc này, tiếng bước chân gấp gáp vang lên.
Thần Hỏa Thánh Nữ ngoảnh lại, nhìn thấy một đệ tử đang chạy tới.
“Thánh Nữ đại nhân, Tôn Giả muốn gặp cô và thần y Lâm”, đệ tử kia ôm quyền nói.
“Cái gì?”.
Sắc mặt Thần Hỏa Thánh Nữ tái đi vì sợ.
Chương 2573: Cậu nghĩ tôi là đồ ngốc sao?
Chẳng phải Thần Hỏa Tôn Giả đang bế quan sao? Tại sao lại đột nhiên xuất quan?
Hơn nữa… tại sao nhanh như vậy ông ta đã biết hai người đến địa lao?
“Toi rồi! Nếu để sư phụ biết là tôi đưa anh đến đây, thì chắc chắn ông ấy sẽ nghi ngờ! Thần y Lâm, mau, mau rời khỏi đây!”.
Thần Hỏa Thánh Nữ vội kéo Lâm Chính ra khỏi địa lao.
“E là Thần Hỏa Tôn Giả đã nghi ngờ rồi”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, vẻ mặt bình thản nói: “Thánh Nữ đại nhân, tôi nghĩ chắc cô hiểu sư phụ của cô hơn tôi nhiều. Tuy có lúc nhìn sư phụ cô có vẻ trọng tình trọng nghĩa, nhưng thực ra ông ta là kẻ đa nghi, cũng là một người rất cố chấp. Ông ta đã nhận định thứ gì thì sẽ không thay đổi, và trong lòng đã nảy sinh nghi ngờ thì e là cũng rất khó xóa bỏ”.
“Tôi… tôi biết, nhưng bây giờ không còn lựa chọn nào khác! Anh mau cùng tôi đi gặp sư phụ đi, nghe đây, lát nữa trước mặt sư phụ, anh đừng nói gì, cứ để tôi thương lượng với ông ấy, nếu không cả tôi và anh đều sẽ mất mạng”.
Thần Hỏa Thánh Nữ nói rất nghiêm túc.
Lâm Chính gật đầu.
Hai người lập tức đến điện Thần Hỏa.
Lúc này, trong điện Thần Hỏa, Thần Hỏa Tôn Giả đang ngồi ở bên trên uống trà.
Vẻ mặt ông ta bình thản, ánh mắt lóe lên tia sáng quỷ dị, khi hai người vào điện, ông ta cũng không nhìn lấy một cái.
“Bái kiến Tôn Giả!”.
Thần Hỏa Thánh Nữ bước tới hành lễ.
“Quỳ xuống!”.
Thần Hỏa Tôn Giả bình tĩnh nói.
Thần Hỏa Thánh Nữ không dám chần chừ, lập tức quỳ hai gối xuống đất, nặng nề dập đầu.
“Cậu thì sao? Tại sao không quỳ?”.
Thần Hỏa Tôn Giả đặt chén trà xuống, liếc mắt nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính cũng nhìn Thần Hỏa Tôn Giả, tỏ vẻ khó hiểu: “Tôn Giả, sao tôi phải quỳ? Tôi có phải người của đảo Thần Hỏa các ông đâu”.
“Cậu lấy trộm truyền thừa của Lưu Viêm Trũng, còn nuốt mất hỏa chủng tôi cho cậu mượn! Tội lớn tày trời như vậy mà cậu còn không quỳ xuống xin tha tội? Lẽ nào cậu muốn bây giờ tôi thiêu sống cậu, để cậu chịu đựng nỗi đau đớn vô tận mà rời khỏi nhân thế sao?”.
Lâm Chính nghe thấy thế lại càng tỏ vẻ nghi hoặc hơn.
“Tôn Giả, tôi không hiểu ý ông, Lưu Viêm Trũng truyền ra cái gì cơ? Hỏa chủng thì chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Nó bị thất lạc, trong Lưu Viêm Trũng nguy hiểm bủa vây, tôi có thể sống sót trở về cũng không dễ dàng gì”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Thần y Lâm, tôi ghét nhất là những người lừa tôi! Những kẻ lừa dối tôi đều có kết cục rất thê thảm! Cậu từng chữa trị vết thương cho tôi, có ơn với tôi, không đến mức bất đắc dĩ thì tôi cũng không muốn ra tay với cậu. Nếu bây giờ cậu quỳ xuống thừa nhận lỗi lầm, thì có lẽ tôi có thể mở lòng từ bi, tha mạng cho cậu. Nhưng nếu cậu còn cứng miệng thì đừng trách tôi không khách sáo”, Thần Hỏa Tôn Giả lạnh lùng nói.
Ông ta vừa dứt lời.
Vù!
Một luồng khí thế hùng hậu đáng sợ ập về phía Lâm Chính.
Lâm Chính bỗng cảm thấy cơ thể trở nên nặng trịch, hai chân giẫm nát mặt đất.
Nhưng anh vẫn đứng thẳng tắp, không chịu để cơ thể khuỵu xuống.
“Tôn Giả, ông muốn bức cung sao? Nếu vậy thì tôi cũng chẳng còn lời nào để nói nữa, ông muốn giết thì cứ việc, tôi sẽ không đánh trả!”, Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt chứa đầy giận dữ: “Uổng cho tôi chạy đến tận đây để chữa bệnh cho ông, không ngờ ông lại đối xử với tôi như vậy! Thần Hỏa Tôn Giả, coi như mắt tôi bị mù đi!”.
Thần Hỏa Tôn Giả nghe thấy thế, ánh mắt đanh lại, nhưng không thu lại khí thế, mà nói tiếp: “Thần y Lâm, cậu đừng giả ngu với tôi nữa! Tôi đã điều tra rồi, truyền thừa ở Lưu Viêm Trũng ở ngay trên người cậu. Cậu đã hấp thu hỏa chủng, nuốt chửng dị hỏa, cậu còn nói hươu nói vượn nữa à? Cậu nghĩ tôi là đồ ngốc sao?”.
Chương 2574: Xuống thang
“Chứng cứ đâu?”.
Lâm Chính không chút do dự, sẵng giọng nói: “Nếu vậy thì xin Tôn Giả lấy chứng cứ ra đây! Nếu có chứng cứ, tôi xin chịu chết!”.
Thần Hỏa Tôn Giả im lặng.
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, lạnh lùng nhìn ông ta chằm chằm.
Đây là một cuộc chiến tâm lý.
Lâm Chính không biết rốt cuộc Thần Hỏa Tôn Giả đã điều tra được gì, cũng không biết rốt cuộc đối phương có chứng cứ hay không.
Nếu đối phương thực sự nắm được chứng cứ, thì tiếp theo sẽ là một trận ác chiến.
Một khi xảy ra xung đột với Thần Hỏa Tôn Giả, thì tất cả những việc làm của Lâm Chính đều trở nên công cốc, kế hoạch của anh cũng đổ sông đổ bể.
Hai bên sẽ hoàn toàn trở mặt thành thù.
Đây là điều Lâm Chính không muốn thấy nhất.
Bây giờ anh đang cược.
Cược rằng thực ra Thần Hỏa Tôn Giả chỉ điều tra được một số dấu vết, chứ trong tay không hề có chứng cứ.
Cược rằng Thần Hỏa Tôn Giả chỉ đang ra vẻ hùng hổ để ép Lâm Chính tự khai ra.
Thế nên lúc này, anh nhất định phải kiên trì.
Quyết không thể đầu hàng.
Nếu anh từ bỏ thì sẽ tiêu đời.
Sắc mặt Lâm Chính lạnh như băng.
Thần Hỏa Tôn Giả nhìn anh chằm chằm, muốn nhìn ra gì đó.
Còn Thần Hỏa Thánh Nữ không dám ngẩng đầu, nhưng vẫn luôn lắng nghe mọi chuyện ở bên cạnh, thần kinh căng thẳng cao độ.
Đúng lúc này, Thần Hỏa Tôn Giả bỗng cười lớn.
“Ha ha ha, thần y Lâm, đừng căng thẳng, tôi chỉ đùa với cậu thôi! Sao nào? Sợ rồi chứ gì?”.
Thần Hỏa Thánh Nữ ngây người.
Lâm Chính thì lạnh lùng hừ một tiếng: “Vậy là Tôn Giả không hề có chứng cứ chứng minh là tôi lấy truyền thừa của Lưu Viêm Trũng, đúng không?”.
“Tôi chỉ nói đùa thôi mà, cậu đừng nghiêm túc như vậy! Dù sao chúng ta cũng là bạn bè, cần gì phải như gặp kẻ thù thế?”, Thần Hỏa Tôn Giả cười nói.
Lâm Chính lắc đầu: “Lời nói đùa này không buồn cười chút nào hết”.
“Lát nữa tôi sẽ bảo Thánh Nữ chọn mấy món bảo bối của đảo Thần Hỏa tặng cho cậu, coi như bản tôn bồi thường. Thánh Nữ đại nhân, đứng lên đi”, Thần Hỏa Tôn Giả cười nói.
“Cảm ơn sư phụ”.
Thần Hỏa Thánh Nữ vội đứng lên.
“Thần y Lâm, mau ngồi đi, đường sá xa xôi, vất vả cho cậu rồi”, Thần Hỏa Tôn Giả cười nói.
“Cũng không đến nỗi vất vả! Thần Hỏa Tôn Giả, hi vọng lần sau ông có thể điều tra rõ ràng rồi hãy hỏi tội! Tôi lo cho vết thương của ông nên mới đến đảo Thần Hỏa một chuyến, không ngờ lại gặp phải chuyện này. Với lại, hình như Tôn Giả còn bắt người của tôi lên đảo Thần Hỏa hả? Tôn Giả, chuyện này ông có thể cho tôi câu trả lời không?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Người? Người nào? Thần y Lâm, tôi không biết cậu đang nói gì cả”, Thần Hỏa Tôn Giả khó hiểu hỏi.
“Sao nào? Tôn Giả không thừa nhận à? Dám làm không dám nhận?”.
“Sao bản tôn có thể là người như vậy chứ? Khoan đã, thần y Lâm, lẽ nào ý cậu là người mà không lâu trước đó bản tôn đã bắt từ Giang Thành đến? Không đúng! Người của tôi nói đó là người của Thiên Ma Đạo mà! Tôi lo bọn chúng gây bất lợi cho thần y Lâm, nên đã bắt ông ta tới đây. Lẽ nào tôi bắt nhầm người sao?”, Thần Hỏa Tôn Giả ù ù cạc cạc nói.
Những lời này chỉ là Thần Hỏa Tôn Giả thoái thác trách nhiệm mà thôi.
Lâm Chính biết, nhưng anh không thể vạch trần.
Nếu không để Thần Hỏa Tôn Giả xuống thang, thì cũng không cứu được Dịch Quế Lâm.
Cái ông ta cần cũng chỉ là cái thang này, thực ra ông ta nghĩ gì Lâm Chính đều biết rõ, và ông ta tin Lâm Chính cũng sẽ nể mặt mình.
“Tôn Giả, chắc chắn là ông nhầm rồi, đó là người của tôi! Làm phiền Tôn Giả hãy thả ông ta ra, vừa nãy tôi bảo Thánh Nữ đại nhân đưa tôi đến xem thế nào, tình hình của ông ta rất tệ, tôi phải chữa trị cho ông ta ngay”, Lâm Chính trầm giọng nói.
“Được được được, mau, Thánh Nữ đại nhân, lập tức thả người, mau thả người!”, Thần Hỏa Tôn Giả cuống quýt kêu lên.
Chương 2575: Chờ cơ hội
Dịch Quế Lâm nhanh chóng được thả ra.
Thần Hỏa Thánh Nữ lập tức sắp xếp phòng cho Lâm Chính chữa trị, đồng thời Thần Hỏa Tôn Giả cũng bảo người mang rất nhiều dược liệu tới.
Lâm Chính lập tức bắt tay vào việc chữa trị cho ông ta.
Nhưng Dịch Quế Lâm bị tổn thương vùng đầu, đầu là nơi phức tạp nhất của cơ thể con người, muốn chữa trị không dễ dàng gì.
Hơn nữa… Lâm Chính cũng không có quá nhiều thời gian.
Sau khi dùng châm bạc ổn định vết thương của Dịch Quế Lâm, anh liền ngoảnh sang nói với Thần Hỏa Thánh Nữ: “Thánh Nữ đại nhân, làm phiền cô ra ngoài đóng cửa lại giúp tôi, đồng thời nói với người ở ngoài, không có chuyện gì thì không được phép vào phòng”.
“Được”.
Thần Hỏa Thánh Nữ do dự một chút rồi gật đầu.
Cửa phòng nhanh chóng được khép lại.
Ngoài cửa có hai người của đảo Thần Hỏa đứng canh.
Thần Hỏa Thánh Nữ nhìn cửa phòng, rồi lắc đầu rời đi.
Nhưng mới đi chưa được bao xa liền nhìn thấy Thần Hỏa Tôn Giả chắp hai tay sau lưng, đứng trên con đường nhỏ nhìn cô ta.
“Sư phụ”, Thần Hỏa Thánh Nữ vội chạy tới hành lễ.
“Người đâu?”.
“Đang chữa trị bên trong ạ, thần y Lâm nói không ai được vào làm phiền”.
“Vậy sao? Nếu đã vậy thì phái thêm người bao vây căn phòng này lại, không ai được phép vào, cũng không ai được phép ra! Nếu thần y Lâm muốn ra khỏi phòng, thì phải lập tức báo ngay với sư phụ!”, Thần Hỏa Tôn Giả trầm giọng nói.
“Vâng… nhưng mà sư phụ, sư phụ điều tra được gì rồi sao? Tại sao người lại phòng bị thần y Lâm như vậy?”, Thần Hỏa Thánh Nữ dè dặt hỏi.
Nhưng Thần Hỏa Tôn Giả không nói gì, chỉ nhìn cô ta một cái đầy sâu xa, rồi xoay người bỏ đi.
Đôi mắt của Thần Hỏa Thánh Nữ khẽ run rẩy.
Cô ta biết, Thần Hỏa Tôn Giả đã không còn tin tưởng mình nữa.
Xem ra Thần Hỏa Tôn Giả quả thực đã điều tra được gì đó, nhưng vẫn chưa chắc chắn.
Lần này thì rắc rối rồi.
Sắc mặt Thần Hỏa Thánh Nữ rất khó coi.
Trong phòng.
Lâm Chính liếc nhìn cửa sổ, sau đó lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn đến một số, rồi nhanh chóng xóa đi.
Cùng lúc đó, đám Vệ Hỏa nhận được tin nhắn, bắt đầu lẻn lên đảo Thần Hỏa.
Lâm Chính tiếp tục châm cứu, chữa trị cho Dịch Quế Lâm.
Dịch Quế Lâm nhanh chóng khôi phục ý thức.
Nhưng toàn thân ông ta chi chít vết thương, vẫn chưa thể động đậy được.
“Thần y Lâm, tôi… tôi không nói gì cả…”, Dịch Quế Lâm mở mắt ra, câu đầu tiên ông ta nói là câu này.
Lâm Chính mỉm cười: “Ông yên tâm, nói cũng không sao, chỉ cần ông còn sống là được”.
Dịch Quế Lâm nghe thấy thế thì vô cùng cảm động.
Thực ra Lâm Chính không hề lo lắng.
Bởi vì Dịch Quế Lâm không hề biết chuyện ở Lưu Viêm Trũng, thế nên cho dù Thần Hỏa Tôn Giả dùng thủ đoạn thôi miên để ép ông ta nói ra mọi chuyện thì cũng vô ích.
Nếu Thần Hỏa Tôn Giả bắt Mã Hải, Từ Thiên, nói không chừng sự việc sẽ bị bại lộ, còn bắt Dịch Quế Lâm thì chỉ có thể nói là ông ta đã bắt sai người.
“Thần y Lâm, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi, nơi này quá nguy hiểm, chúng ta phải sớm trở về Giang Thành”.
“Cứ bình tĩnh, chúng ta sẽ về sau, tôi còn có việc chưa làm xong”, Lâm Chính cười đáp.
“Việc gì?”.
“Ông không cần quan tâm, Dịch Quế Lâm, ông nằm xuống đi đã, để tôi xử lý vết thương cho ông”.
Lâm Chính lấy cao thuốc và gạc sạch ra, tiếp tục chữa trị cho ông ta.
Cứ như vậy, Lâm Chính ở trong phòng tròn ba tiếng.
Chắc là thấy Lâm Chính ở trong lâu quá, thỉnh thoảng lại có đệ tử của đảo Thần Hỏa đến nhìn trộm, đề phòng Lâm Chính chuồn mất.
Vết thương của Dịch Quế Lâm đã được băng bó xong xuôi.
Việc chữa trị sau đó phải tiến hành ở học viện Huyền Y Phái.
Lâm Chính ngồi ở mép giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Dịch Quế Lâm thì vô cùng sốt ruột.
“Thần y Lâm, lúc nào thì chúng ta đi?”.
“Chờ thêm đi”.
“Cậu đang chờ gì vậy?”, Dịch Quế Lâm vội nói.
“Chờ cơ hội”.