Thực lực chênh lệch quá lớn.
Không hổ là thiên kiêu hạng nhất, đâu phải ai cũng có thể tùy tiện khiêu chiến?
"Tao rất khâm phục dũng khí của mày, thần y Lâm ạ! Mày là người đầu tiên có thể đánh với tao nhiều chiêu như vậy! Phải biết rằng, các đối thủ trước đây của tao đều không đánh được quá ba chiêu, vậy mà mày có thể đánh với tao đến tận bây giờ, mày nên cảm thấy tự hào mới phải", thiên kiêu hạng nhất chậm rãi đi tới, bình thản nhìn Lâm Chính.
"Mày không phải là sự tồn tại vô địch, tại sao tao phải tự hào vì điều này chứ? Mày tưởng mày là bất khả chiến bại sao?", Lâm Chính cố gắng khôi phục hai cánh tay, sau đó lại đứng lên.
Nhưng lúc này, toàn thân anh đã chi chít vết thương.
"Hừ, cứng miệng lắm! Mày dựa vào đâu để đấu với tao nào? Thiên phú của mày không bằng tao, cũng không khắc khổ bằng tao! Huống hồ, cái mày tu luyện là y đạo, chứ không phải võ đạo thuần túy như tao, mày muốn thắng tao trên phương diện võ kĩ sao? Mày coi thiên phú và sự cố gắng bao năm nay của tao là cái gì vậy? Tao là người mà mày muốn vượt qua là có thể vượt qua sao?", thiên kiêu hạng nhất lạnh lùng hừ một tiếng.
"Mày nhầm rồi".
Lâm Chính đứng lên, hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Đầu tiên, thiên phú của mày không phải là tuyệt thế vô song, cũng không phải là tốt nhất. Thứ hai, mày nói mày khắc khổ? Tao lại không thấy thế, cái khắc khổ và cố gắng mà mày nói chỉ là thông qua một số thủ đoạn bàng môn tả đạo để nâng cao thực lực. Sự khắc khổ thực sự là đặt chân xuống đất, tu luyện từng bước, vững vàng tiến lên. Thực lực của mày không được coi là ổn định".
"Thần y Lâm, dù mày có nói gì thì cũng thắng làm vua thua làm giặc. Long Thiên Tử tao là người thế nào sao mày có thể nhận xét được? Ngược lại, tao có thể cho người đời biết mày là một kẻ thất bại, cho người đời biết rốt cuộc mày là người vô dụng như thế nào, yếu ớt như thế nào".
Thiên kiêu hạng nhất nói đầy dữ tợn, sau đó bóng dáng chợt động.
Vèo!
Hắn lao đến trước mặt Lâm Chính chỉ trong chớp mắt, giơ tay bóp lấy cổ anh rồi nhấc lên.
Lâm Chính không thể phản kháng.
Giống như một con dê non, vô cùng yếu ớt.
"Bây giờ mày còn cứng miệng được nữa không?".
Thiên kiêu hạng nhất khẽ cười.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười của hắn đông cứng lại.
Chỉ thấy khuôn mặt Lâm Chính không có bất cứ cảm xúc gì, chỉ có đôi mắt lạnh nhạt.
"Chắc là được rồi đấy... Long Thiên Tử, kết thúc thôi...", Lâm Chính khàn giọng nói.
"Hỏng rồi!".
Thiên kiêu hạng nhất bỗng nhận ra gì đó, vội vàng dùng sức, định bóp chết Lâm Chính.
Nhưng ngay sau đó.
Xoẹt!
Một luồng điện quỷ dị bỗng lan từ trái tim Lâm Chính đến khắp toàn thân, sau đó tỏa ra ánh sáng chói lòa.
Ầm!
Sức mạnh hùng hậu chỉ trong chớp mắt đã lan ra xung quanh.
Thiên kiêu hạng nhất không kịp phòng bị, phải lùi lại hơn trăm mét.
Hắn vội vàng ổn định thân thể, trừng mắt nhìn về phía Lâm Chính với ánh mắt không thể tin nổi.
"Sao có thể thế được? Sao... sao có thể thế được? Sao mày lại có sức mạnh phi thăng tinh thuần như vậy được? Không thể nào!".
Hắn không dám tin vào mắt mình, sức mạnh Lâm Chính tỏa ra lúc này chính là sức mạnh phi thăng còn tinh thuần hơn của hắn.
Tuy Lâm Chính lẻn vào võ trường, hấp thu sức mạnh phi thăng, nhưng thời gian anh vào võ trường đến khi kết thúc kém xa thiên kiêu hạng nhất.
Ngay cả hắn cũng chưa tu luyện được sức mạnh phi thăng như vậy, nhưng Lâm Chính lại làm được...
Đúng là không thể tin nổi!
"Chẳng phải tao đã nói rồi sao? Thiên phú của mày không phải là tuyệt thế vô song, bởi vì thiên phú của mày không bằng tao!", Lâm Chính ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh chứa đầy tia sáng nhật nguyệt.
Giờ phút này, anh chính là sự tồn tại ngạo nghễ thiên hạ!
Chương 3277: Mày chỉ được thế này thôi sao?
Thiên kiêu hạng nhất trợn trừng hai mắt, đầu óc ong lên.
Hiện giờ cũng chỉ có thể giải thích như vậy.
Thiên phú của Lâm Chính quả thực cao hơn hắn.
Dù sao thời gian Lâm Chính ở trong võ trường cũng quá ngắn, còn không bằng một nửa thời gian của hắn.
Nhưng sức mạnh phi thăng anh tu luyện được lại tinh thuần hơn hắn rất nhiều.
"Không thể nào! Không thể nào! Tao là người đứng đầu bảng thiên kiêu! Tao đại diện cho những người có thiên phú nhất Long Quốc! Sao thiên phú của tao có thể kém mày chứ? Tuyệt đối không thể thế được!".
Thiên kiêu hạng nhất cười phá lên, không thể chấp nhận được hiện thực này, đến nỗi nụ cười của hắn cũng trở nên vô cùng quái gở.
Hiển nhiên câu nói này của Lâm Chính đã phá vỡ phòng tuyến tâm lý của hắn.
"Thực ra sức mạnh phi thăng của tao vẫn chưa tu luyện xong, trước đó tao không muốn dùng, bởi vì nếu dùng tao sẽ không thể đạt tới cảnh giới đại viên mãn, nhưng bây giờ mày ép tao thì tao cũng không quan tâm được nhiều như vậy nữa".
Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó giơ hai bàn tay lên.
Lúc này, trong lòng bàn tay anh đang có nhật nguyệt xoay tròn.
Cảnh tượng huyền ảo thần kỳ này khiến mọi người phải há hốc miệng.
Ánh mắt của thiên kiêu hạng nhất như ngây dại.
"Đây là... tiểu thế giới?".
Thảo nào trước đó Lâm Chính cứ nhìn mãi lòng bàn tay của mình, thảo nào sau khi ra khỏi võ trường, Lâm Chính lại mang theo sức mạnh phi thăng đáng sợ, nhưng lại có vẻ yếu ớt như vậy.
Hóa ra anh vẫn luôn ngưng tụ tiểu thế giới.
Có tiểu thế giới này, Lâm Chính sẽ không cần hấp thu linh vận thiên địa nữa, anh có thể thông qua tiểu thế giới tự sinh ra linh vận thiên địa, thậm chí tận dụng linh vận thiên địa để sinh ra thần lực thiên địa dồi dào tinh thuần hơn...
Nhìn lại thiên kiêu hạng nhất, cái hắn gọi là phi thăng còn xa mới đạt tới cảnh giới sinh ra tiểu thế giới.
Người phi thăng cũng phân biệt mạnh yếu.
"Thiên kiêu hạng nhất, bây giờ chúng ta mới bắt đầu trận đấu thực sự", Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
"Khốn kiếp!".
Thiên kiêu hạng nhất cắn răng, vẻ mặt trở nên vặn vẹo.
Hắn rít gào một tiếng, giơ tay lên vung mạnh về phía Lâm Chính.
"Sao tao có thể thua loại người như mày chứ? Chết đi!".
Ầm!
Mặt đất phía trước bị hất lên, đất đá hóa thành cơn sóng, ập về phía Lâm Chính.
"Phần Thiên!".
Lâm Chính giơ tay lên quát.
Linh vận thiên địa phóng ra, tăng cường cho dị hỏa tràn ra từ lòng bàn tay anh, rót thẳng về phía con sóng bằng đất kia.
Trong nháy mắt, con sóng bằng đất đã bị thiêu thành tro bụi.
"Phá Toái Đại Địa!".
Thiên kiêu hạng nhất lại gầm lên, chập hai bàn tay thành hình chữ thập, sau đó kéo mạnh một cái.
Rắc!
Mặt đất nổ tung, trong vết nứt thò ra rất nhiều gai đất, đâm mạnh về phía Lâm Chính.
Lâm Chính nhảy lên trên không, tránh được số gai đất này, sau đó trên người tuôn ra rất nhiều tia sét ngũ sắc. Đôi mắt anh lại càng phun ra lửa, chẳng khác nào thiên thần, bất khả chiến bại.
Thiên kiêu hạng nhất ngước mắt lên nhìn, đôi mắt lạnh lẽo như băng, cách không chộp một cái.
Vù vù vù...
Vô số khí lưu từ bốn phương tám hướng tràn về phía Lâm Chính, lập tức bao trùm lấy anh, sau đó...
Bùm!
Khí lưu nổ tung, khí tức hủy diệt đáng sợ lan khắp phạm vi nghìn dặm xung quanh.
Sức mạnh khủng khiếp san bằng tất cả những ngọn núi cao ở xung quanh, vạn dặm không còn bóng mây.
Các chiến sĩ ở dưới núi cũng bị hất ngã dúi dụi, ngay cả những chiếc xe tăng nặng nề cũng bị hất đổ, máy bay chiến đấu thì nổ tung...
Xung quanh đổ nát.
Nhưng khi khí tức tan đi, Lâm Chính vẫn lành lặn sừng sững giữa trời.
Xung quanh anh đều là linh vận thiên địa tinh thuần nhất, đều là sức mạnh phi thăng tinh thuần nhất.
Đòn tấn công của thiên kiêu hạng nhất không thể phá được luồng sức mạnh này.
Lâm Chính đứng từ trên cao nhìn xuống thiên kiêu hạng nhất, khuôn mặt tỏ vẻ khinh bỉ: "Sao? Long Thiên Tử, mày chỉ có mấy thủ đoạn thế này thôi à? Nếu vậy thì e là danh hiệu thiên kiêu hạng nhất phải nhường cho tao rồi!".
Chương 3278: Quyết một trận sống mái
Thiên kiêu hạng nhất tim đập loạn lên.
Hắn biết giờ giết Lâm Chính rất khó.
Hoặc cũng có thể ngay từ đầu, hắn ta đã không có cơ hội đó rồi.
Hắn ta không ngờ thiên phú của Lâm Chính lại khủng bố như vậy, chỉ cần ở trong đài phi thăng một ngày mà sức mạnh lại có thể tăng đến mức nghịch thiên như vậy.
Cứ như thể nơi phi thăng này là được đặc biệt chuẩn bị cho Lâm Chính vậy.
Nhưng thiên kiêu hạng nhất không cam tâm.
Tự tôn và sự kiêu ngạo của hắn không cho phép Lâm Chính đối xử với hắn như vậy!
Nói mình có thiên phú mạnh hơn thiên kiêu hạng nhất thì cũng thôi đi! Giờ lại còn muốn cướp mất danh hiệu thiên kiêu hạng nhất của hắn ta!
Việc này sao hắn có thể để yên?
Điều khiến Long Thiên Tử kiêu hãnh nhất chính là danh xưng thiên kiêu hạng nhất này, đây cũng giống như tấm danh thiếp của hắn ta. Nếu bị Lâm Chính cướp mất thì còn đau khổ hơn giết chết hắn!
"Hỗn láo! Tao thề sẽ giết mày!!"
Thiên kiêu hạng nhất gầm lên một tiếng, hai mắt đỏ ngàu, khí tức tựa như một trận cuồng phong, không màng bất cứ điều gì mà lao về phía Lâm Chính.
Lâm Chính bình thản nhìn sang, vươn tay tạo áp lực đè xuống phía dưới.
Vù!
Một áp lực kinh hoàng giáng xuống.
Long Thiên Tử hô hấp dồn dập, lập tức dồn lực chống lên trên.
Bịch!
Hai bên va chạm, tạo ra từng đợt sóng trên không trung, như thể cả bầu trời cũng bị chấn động.
Thế nhưng lúc này Lâm Chính đã sử dụng sức mạnh phi thăng mạnh nhất, thiên kiêu hạng nhất căn bản không thể chiếm được ưu thế.
Lâm Chính càng lúc càng dồn lực đè mạnh xuống dưới.
Thiên kiêu hạng nhất mở trừng trừng hai mắt, nghiến răng nghiến lợi cố đẩy lên.
Nhưng... không hề có tác dụng.
Căn bản là thiên kiêu hạng nhất không có cửa thắng!
Thiên kiêu hạng nhất vẻ mặt hung tợn, đôi mắt láo liên nhìn quanh, cố gắng tìm một khe nứt để thoát khỏi tình thế này rồi tấn công lại Lâm Chính đang ở bên trên.
Nhưng... không có một khe nứt nào.
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
"Long Thiên Tử, mày đã dùng bao nhiêu thủ đoạn như vậy. Hiện giờ, có phải nên đến lượt tao rồi không?"
Nghe anh nói vậy, nhịp thở của thiên kiêu hạng nhất trở nên gấp rút.
Chỉ thấy trên người Lâm Chính đột nhiên loé lên lôi quang năm màu, lập tức bầu trời cũng trở nên sầm sì.
Không hay rồi!
Thiên kiêu hạng nhất đưa mắt nhìn lên và vô cùng kinh ngạc, vội vã bay xuống phía dưới.
Thế nhưng, lôi quang cuộn trào trong mây mù lúc này lại hóa thành tia chớp đáng sợ, đánh xuống bên dưới.
Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng....
Trong chớp mắt, hàng trăm tia sét giáng xuống Thánh Sơn.
Dưới sức mạnh của lôi quang, Thánh Sơn vốn đã bị oanh tạc giờ càng trở nên hỗn độn, không thể nhìn thấy hình dáng của ngọn núi, chỉ còn lại những tảng đá vỡ và thân núi, hoàn toàn không thể nhìn thấy cảnh vật trước đây.
Về phần thiên kiêu hạng nhất, hắn ta đang vất vả tìm chỗ trốn.
Đây là sấm sét được tích lũy bằng linh khí của trời đất, có thể dễ dàng xuyên thủng sức mạnh phi thăng của thiên kiêu hạng nhất. Một khi bị đánh trúng sẽ bị trọng thương, không chết thì cũng mất nửa cái mạng.
Lúc này, thiên kiêu hạng nhất mới hiểu được Lâm Chính đáng sợ cỡ nào.
Người này không chỉ nắm giữ sức mạnh phi thăng cùng linh khí của trời đất, mà còn nắm giữ dị hỏa, chân lôi,... và cả y thuật khiến người ta ngả mũ thán phục.
Nếu kết hợp tất cả những thứ này lại thì sẽ mạnh đến mức nào?
Thiên kiêu hạng nhất không thể tưởng tượng được điều đó.
"Lúc này phải liều mạng thôi!"
Thiên kiêu hạng nhất nghiến răng và đột nhiên gầm lên.
"Đến đây!!"
Bùm!
Một đạo thần quang đột nhiên phun ra từ cổ tay của thiên kiêu hạng nhất.
Lâm Chính hơi sững lại, vội vàng giương mắt nhìn lại.
"Đó là. . . Lạc Linh Huyết?"
Hơn nữa... không chỉ là một giọt, lượng Lạc Linh Huyết này còn nhiều hơn của Lâm Chính.
Với sự bùng nổ của sức mạnh này, năng lượng trong cơ thể của thiên kiêu hạng nhất tăng lên dữ dội ...
"Lâm thần y, tao sẽ liều chết với mày một phen!"
Thiên kiêu hạng nhất giận dữ gầm lên, dựa vào sức mạnh của Lạc Linh Huyết để đỡ lấy sấm sét đang giáng xuống!
Chương 3279: Chiêu cuối
Lạc Linh Huyết của thiên kiêu hạng nhất ít nhất phải hơn bốn mươi giọt, nếu không sẽ không thể tạo ra uy lực lớn đến vậy.
Hắn đứng vững dưới làn mưa sấm sét đang giáng xuống, sau đó lao về phía Lâm Chính trên bầu trời như một chiếc cầu vồng xuyên qua mặt trời.
Sức mạnh này không thể ngăn cản!
Sấm sét đánh trúng hắn lại bị sức mạnh của Lạc Linh Huyết đánh bật ra ngoài, bảo vệ thiên kiêu hạng nhất không hề bị thương.
Quả là uy lực kinh người!
Người dưới núi không ai là không ngước mắt lên nhìn, như thể đang chứng kiến một câu chuyện thần thoại.
Cùng lúc này, từ bốn phương tám hướng cũng có không ít cao thủ Võ Đạo ngước mắt lên nhìn, ai nấy vô cùng phấn khích và hồi hộp.
Một trận chiến lớn và kịch tính thế này đúng là sự kiện hiếm có.
Có thể tận mắt xem trận chiến này, đối với họ mà nói là một cơ hội quá tốt.
Nhưng những người này vì sợ bị sức mạnh kinh hoàng của hai bậc đại năng này ảnh hưởng nên đứng xem từ rất xa.
Những ngọn núi bị họ oanh tạc hết lần này đến lần khác giờ đã hoàn toàn sụp đổ.
Sấm sét ngũ sắc bao trùm toàn bộ Thánh Sơn, điên cuồng giáng xuống mặt đất.
Thiên kiêu hạng nhất xé tan bức màn sấm sét, lao thẳng về phía Lâm Chính và chẳng mấy chốc đã đến trước mặt anh.
"Chết đi! Hạo Dương Thần Quyết!"
Thiên kiêu hạng nhất rống lên một tiếng dài, từ trên người toả ra ánh sáng chói mắt, như thể một mặt trời ngạo nghễ lao về phía Lâm Chính.
Ngay lập tức, Lâm Chính bị ánh sáng này khoá chặt.
Cả thời không dường như cũng vặn vẹo dưới sức mạnh này.
Nơi mà "mặt trời" này chiếu tới, nhiệt độ tăng lên điên cuồng, đạt tới trên mười nghìn độ.
Đây không phải là hoả diệm.
Mà là sức mạnh Lạc Linh Huyết thuần khiết nhất của thiên kiêu hạng nhất kết hợp với khí công tạo ra nhiệt độ này.
Dị hoả và chân lôi của Lâm Chính căn bản không thể chống đỡ nổi sức mạnh này.
Đây là chiêu thức cuối cùng có thể đem lại chiến thắng cho thiên kiêu hạng nhất.
Nếu đến cách này cũng không đối phó được Lâm Chính, vậy thì hắn ta hết cửa thắng!
Lâm Chính thờ ơ nhìn về phía đó, cơ thể không di chuyển. Anh chỉ giơ tay lên, hội tụ toàn bộ sức mạnh và lao về phía thiên kiêu hạng nhất.
Anh định sẽ đối đầu trực diện với hắn.
Anh cũng biết đây có thể sẽ là đòn tấn công cuối cùng của thiên kiêu hạng nhất, nếu như anh không đỡ được thì cuộc chiến này sẽ mãi không có hồi kết.
Nếu đã như vậy, thì hãy kết thúc luôn đi!
Lâm Chính hai mắt đăm chiêu, tay nắm thành quyền, ánh sáng trên người và chân lôi điện quang bao phủ nắm đấm. Ánh sáng chói mắt của Lạc Linh Huyết cũng bao phủ bên ngoài luồng sáng toả ra từ anh, tạo ra màu sắc rực rỡ đẹp mắt cho khoảng không xung quanh.
Sức mạnh cuồn cuộn chảy giữa trời và đất, xé toang ánh sáng bao bọc bảo vệ thiên kiêu hạng nhất.
"Đến đây!!"
Thiên kiêu hạng nhất gầm lên, tung nắm đấm và lao tới.
Lâm Chính cũng lao tới.
Cả hai bên đều dùng hết sức bình sinh.
Đùng!
Hai nắm đấm chạm nhau.
Trong nháy mắt, sắc trời trắng bệch, như có một luồng ánh sáng trắng soi sáng cả vũ trụ.
Ai nấy đều cảm thấy nhức mắt, trước mắt chỉ là luồng sáng chói loà, còn lại không nhìn thấy gì khác.
"Có chuyện gì vậy nhỉ?"
"Sao... sao lại thế này được nhỉ? Mắt tôi hỏng rồi sao?"
"Cứu mạng ! Đây không phải tận thế đấy chứ?"
"Chạy mau!"
Mọi người đều sợ hãi, chạy loạn lên như đàn cào cào.
Những chiến sĩ kia cũng lần đầu cúi rạp người xuống đất.
Cứ như vậy một lúc, mọi người phát hiện ra tai mình cũng không nghe thấy gì.
Xung quanh yên lặng như tờ, không có bất cứ tiếng động gì.
Như thể mỗi người đều rơi vào một không gian màu trắng vô tận.
Không có thứ gì tồn tại.
Không cảm nhận được gì.
Bản thân họ cũng dường như tê liệt mọi giác quan...
Cũng không biết là sau đó bao lâu.
Vù vù vù...
Tiếng gió đột nhiên thổi lướt qua tai họ.
Dần dần, cảnh tượng trước mắt họ cũng dần rõ nét.
Khi mọi thứ quay lại như bình thường, họ bắt đầu nhìn thấy quang cảnh xung quanh.
Mọi người dần mở mắt, nhìn về phía trước.
Nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng đó, ai cũng sững sờ.
Chương 3280: Không thể nào
Toàn bộ Thánh Sơn đã bị san phẳng không còn dấu vết.
Những đám mây dày đặc trên bầu trời cũng tiêu tán.
Những ngôi sao trên trời giờ đã có thể nhìn thấy rõ ràng.
Không chỉ vậy, một lỗ hổng lớn xuất hiện ở vị trí ban đầu của Thánh Sơn.
Cái hố này như thể không đáy, sâu như thể nó sẽ dẫn đến địa ngục.
Nó khiến cho da đầu của mọi người tê dại.
Còn trên bầu trời xuất hiện một vầng sáng tròn như trăng rằm.
Vầng sáng bị bao vây bởi tử khí.
Tử khí thực sự.
Là tử khí có thể tiêu diệt tất cả, phá hủy mọi thứ!
Ở trung tâm của vầng sáng, có hai bóng người cao và thẳng tắp.
Họ không ngừng chiến đấu với nhau, sức mạnh vô tận va chạm giữa nắm đấm của họ. Mỗi người đều cố gắng giành chiến thắng và lấy mạng đối phương.
Tuy nhiên, sức mạnh của cả hai dường như tương đương nhau, sau khi hai nắm đấm va vào nhau, họ giằng co một lúc lâu.
Lâm Chính thờ ơ nhìn.
Thiên kiêu hạng nhất vẻ mặt dữ tợn, liên tục gầm gừ, tựa hồ muốn tận dụng năng lượng của từng cọng lông trên cơ thể.
"Long Thiên Tử, mày chỉ có vậy thôi sao?"
Lâm Chính vung nắm đấm và nói bằng giọng khàn khàn.
"Chỉ có vậy thôi sao? Hahahahaha! Mày sai rồi! Mày sai rồi! Sức mạnh của tao, mày không bao giờ có thể tưởng tượng được!"
Thiên kiêu hạng nhất gầm lên, đột nhiên làn da của hắn biến thành màu đỏ như máu. Một ngụm máu tinh khiết từ trong miệng hắn phun ra, bắn lên nắm đấm.
Nắm đấm vốn đã có sức mạnh đáng sợ nay lại càng trở nên có uy lực hơn!
Không từ ngữ nào có thể mô tả sức mạnh của cú đấm này!
"Bản nguyên tinh huyết?"
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Chính sửng sốt, không khỏi thất thanh thốt lên.
Tinh huyết thoát ra đồng nghĩa với việc sức mạnh phi thăng và tuổi thọ của thiên kiêu hạng nhất sẽ bị tổn hại, lúc này thiên kiêu hạng nhất quả thực là đang liều cả tính mạng!
Với việc giải phóng tinh huyết, sức mạnh của thiên kiêu hạng nhất một lần nữa được tăng lên.
Và lần này sức mạnh đã tăng đến ngưỡng cực hạn mà cơ thể hắn ta có thể chịu đựng.
Các vết nứt đã xuất hiện trên khắp cơ thể hắn và máu chảy ra theo các vết nứt, nhưng hắn không chịu dừng lại.
Nếu sức mạnh tiếp tục tăng lên, cơ thể vật lý của thiên kiêu hạng nhất sẽ nổ tung vì không thể chịu nổi năng lượng quá lớn.
Đòn này có thể nói là đòn cuối cùng.
Cả sông nước núi non đều có thể bị một đòn này đập nát.
Thiên kiêu hạng nhất cũng tin rằng một đòn này chắc chắn sẽ đánh bại Lâm Chính!
Quả đúng như hắn mong đợi.
Khi sức mạnh của bản nguyên tinh huyết phát huy tác dụng, nắm đấm chống lại Lâm Chính nhích về phía trước từng chút một.
Lâm Chính đã mệt mỏi, nắm đấm cũng thu lại một chút.
Nhìn thấy cảnh này, thiên kiêu hạng nhất vui mừng khôn xiết.
Những nỗ lực của hắn cuối cùng cũng đã được đền đáp.
"Lâm thần y, dù sao mày cũng không phải là đối thủ của tao!"
Thiên kiêu hạng nhất ha ha cười lớn, tiếp tục dồn sức vào nắm đấm của mình. Những nắm đấm cuồng bạo đánh vào lớp cương thân bảo vệ của Lâm Chính một cách nặng nề.
Với sức mạnh do nắm đấm giải phóng vào lúc này, ngay cả cơ thể bảo vệ được bao bọc bởi cương khí tinh khiết của Lâm Chính cũng tuyệt đối không thể chống đỡ nổi.
Vẫn thiếu một chút!
Thêm chút nữa là có thể kết liễu hắn được rồi!
Thiên kiêu hạng nhất trừng mắt nhìn, vung nắm đấm như điên.
Có vẻ như toàn bộ lớp phòng thủ của Lâm Chính đã sụp đổ và rất khó để chống đỡ.
Chiến thắng đang ở ngay trước mắt!
Thiên kiêu hạng nhất trong lòng kích động, càng rống to hơn, sức mạnh dày đặc và mạnh mẽ trực tiếp xuyên thủng nắm đấm của Lâm Chính, giáng mạnh vào lớp cương thân bảo vệ của anh.
Tinh tang! !
Lớp bảo vệ nứt ra!
Đúng như dự đoán, lớp bảo vệ này không thể ngăn cản cuộc tấn công của thiên kiêu hạng nhất.
Vẻ đắc ý trong mắt thiên kiêu hạng nhất ngày càng hiện rõ.
Ngay khi lớp bảo vệ cơ thể của Lâm Chính bị phá vỡ, cơ thể bằng xương bằng thịt của Lâm Chính đã ở ngay trước mắt hắn.
Đây là cơ hội tốt nhất để giết Lâm Chính.
"Kết thúc rồi!"
Thiên kiêu hạng nhất hét lên bằng giọng khàn khàn và đấm thật mạnh.
Cuối cùng!
Bùm!
Khi âm thanh trầm đục phát ra, tất cả sức mạnh trong nắm đấm đó đều lao về phía cơ thể của Lâm Chính.
Giống như một luồng điện, nó lan khắp cơ thể Lâm Chính ngay lập tức.
Khí tức dày đặc và đáng sợ điên cuồng tìm cách xé rách cơ thể anh, làm rung chuyển máu và xương, như thể muốn xé nát Lâm Chính thành từng mảnh.
Thiên kiêu hạng nhất nóng lòng muốn xem cảnh máu thịt của Lâm Chính nổ tung và biến thành một màn sương máu như thế nào.
Hắn ngẩng đầu, dùng ánh mắt khinh thường nhìn đối phương, mong chờ cảnh tượng máu thịt bay tứ tung.
Có điều... hắn đợi rất lâu nhưng cảnh tượng đó không hề xảy ra.
Ngược lại, sức mạnh trong nắm đấm lúc này dần bị phân tán cho đến khi không còn một dấu vết ...
"Cái gì?"
Hơi thở của thiên kiêu hạng nhất đột nhiên dồn dập, hắn ta nhìn chằm chằm vào Lâm Chính với đôi mắt mở to.
Lâm Chính mặt vô cảm nhìn lại hắn chằm chằm, thân ảnh không chút lay động.
Có vẻ như cú đấm vừa rồi không có tác dụng gì với anh ...
Thiên kiêu hạng nhất vô cùng sợ hãi.
"Không...không...không thể..."