Biên giới Long Quốc.
Hai bóng người đeo kính râm chậm rãi đi tới.
Ở đường bộ trên sa mạc không xa, vài chiếc xe Jeep dừng bên đường chờ đợi hai người.
“Này, anh khỏe không?”.
Rattlesnake tháo kính râm xuống, đi về phía người đàn ông có gương mặt Long Quốc ở trước xe Jeep, tươi cười ôm lấy người đó.
Nhưng thái độ của người đó không hề nhiệt tình.
Dường như Rattlesnake đã quen nên cũng không nói gì, lấy điếu thuốc ra đứng một bên hút.
“Có khai ra điều gì không?”.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn Rattlesnake, lạnh lùng hỏi.
“Yên tâm đi bạn, người Long Quốc không hỏi được nửa chữ từ tôi đâu. Hơn nữa, chúng tôi vừa bị bắt, cấp trên đã gọi điện thoại tới, tên họ Lâm kia bị dọa sợ lập tức thả chúng tôi ra”.
Rattlesnake mỉm cười nói.
“Cấp trên nghe nói Khủng Dạ bị thương, vết thương thế nào rồi?”.
Người đàn ông nhìn sang Khủng Dạ.
“Không có gì đáng ngại, trở về nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng là ổn thôi”.
Khủng Dạ hít sâu một hơi, cũng đốt điếu thuốc, ngồi xuống bên cạnh lốp xe hút thuốc.
Chuyến đi này cũng khiến hắn thần hồn nát thần tính.
Nhưng cũng phải, đối mặt với một đối thủ cấp bậc như Lâm Chính, tâm thái của hắn không suy sụp đã gọi là quá cứng rắn.
Khủng Dạ chưa bao giờ biết đến sự tồn tại đáng sợ như vậy!
Ngay thời khắc Lâm Chính bắt hắn, hắn đã cảm thấy tính mạng của mình không thuộc về mình, cơ thể của mình cũng bị đối phương khống chế hoàn toàn.
Đừng nói là đánh trả, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
“Khủng Dạ đại nhân, vết thương của anh khỏi thật rồi sao? Sao tôi nhìn sắc mặt anh không ổn lắm?”.
Lúc này, người đàn ông đi tới, nhìn chằm chằm Khủng Dạ, hỏi.
“Vết thương của tôi… thật sự không có vấn đề gì… Chó Sói, cấp trên đâu? Tôi phải gặp được cấp trên nhanh, tôi có chuyện cần nói với cấp trên!”.
Khủng Dạ bừng tỉnh, vội nói.
“Có lẽ anh sẽ không gặp được cấp trên nhanh đâu”.
Người đàn ông được gọi là Chó Sói lắc đầu.
“Vì sao?”.
Khủng Dạ ngạc nhiên.
Một giây sau.
Phụt!
Tay Chó Sói lướt qua trán Khủng Dạ nhanh như chớp.
Đợi tay hắn buông xuống, trên trán Khủng Dạ đã xuất hiện một con dao toàn thân đỏ tươi.
Con dao phát ra tiếng “ục ục”, giống như đang hút máu và dịch não của Khủng Dạ.
Cơ thể của Khủng Dạ lập tức cứng đờ.
Rattlesnake còn đang hút thuốc sợ đến mức không cầm nổi điếu thuốc, suýt thì ngã ngồi xuống đất.
“Vì anh vô dụng khiến cấp trên vô cùng thất vọng, cấp trên cảm thấy không cần phải giữ loại vô dụng như anh ở lại Forever Night nữa”.
Chó Sói đưa tay, xoay con dao găm trên trán Khủng Dạ một vòng, sau đó rút ra.
Khủng Dạ mở lớn mắt, há to miệng, ngã mạnh xuống đất, không còn hơi thở.
Người xung quanh đều có vẻ bình tĩnh.
Rõ ràng bọn họ biết Chó Sói sẽ xử tử Khủng Dạ.
Rattlesnake sợ hãi, bất giác lùi về sau, dường như muốn rời khỏi chốn thị phi này.
Nhưng người sau lưng hắn đè hắn lại.
“Rattlesnake, anh không cần lo, anh sẽ không sao đâu, cấp trên không ra lệnh xử tử anh”.
Chó Sói thu dao, bình tĩnh nói: “Cấp trên cần người có năng lực. Hành động lần này thất bại khiến cấp trên rất thất vọng, danh dự của Forever Night cũng bị tổn hại, cấp trên quyết định xử lý kẻ vô dụng như Khủng Dạ để cảnh cáo, anh hiểu chưa?”.
“Hiểu, tôi biết rồi…”.
Rattlesnake cười gượng, trong lòng lại vô cùng hoảng hốt.
“Đi thôi, lên xe! Cấp trên đã giao nhiệm vụ cho chúng ta, đừng làm lỡ thời gian nữa”.
Chó Sói nói, quay người đi về phía xe Jeep.
“Nhiệm vụ gì?”.
Rattlesnake sửng sốt, vội hỏi.
“Biên giới phía Bắc Long Quốc”.
Chó Sói lên tiếng.
Rattlesnake kinh ngạc, đuổi theo hắn, run giọng nói: “Cuối cùng cấp trên vẫn quyết định chiến sự ở biên giới phía Bắc Long Quốc sao? Vậy chẳng phải sẽ dẫn tới sự trả thù của Long Quốc hay sao? Long Quốc không dễ đụng vào đâu!”.
“Long Quốc quả thật không dễ đụng vào, chuyện này tôi và anh đều biết, cấp trên cũng biết”, Chó Sói đáp.
“Vậy vì sao còn đến biên giới phía Bắc Long Quốc?”.
“Hết cách… Người thuê trả quá nhiều tiền”.
Chương 4457: Điều động toàn tuyến
Trong phòng họp của học viện.
Tất cả quản lý cấp cao của Dương Hoa đều tập trung ở đây.
Lâm Chính ngồi trên ghế, ngón tay gõ lên bàn theo nhịp, dường như đang đợi gì đó.
Chẳng lâu sau, cửa phòng họp mở ra.
Hứa Chỉ Sương đi vào vẻ mặt thâm trầm.
“Tướng Lâm, đây là tài liệu mà anh cần”.
Hứa Chỉ Sương cầm một xấp tài liệu đặt trước mặt Lâm Chính, lạnh lùng nói.
“Đi photo năm trăm bản”.
Lâm Chính nói.
“Năm trăm bản? Anh định phát cho người của Dương Hoa mỗi người một bản sao?”.
Hứa Chỉ Sương nhíu mày hỏi.
“Mỗi người một bản thì năm trăm bản không đủ”.
Lâm Chính nói.
“Vậy anh photo nhiều vậy làm gì?”.
“Vực Diệt Vong cũng cần có tài liệu”.
Lâm Chính nói.
“Vực Diệt Vong?”.
Hứa Chỉ Sương sửng sốt, vẻ mặt nghi hoặc: “Nó là gì?".
“Đội trưởng Hứa, cô chỉ cần chấp hành mệnh lệnh của tôi là được”.
Lâm Chính nói.
Hứa Chỉ Sương muốn nói lại thôi, cuối cùng không hỏi nữa.
Lúc này, một luồng khí tức đáng sợ đột nhiên truyền đến từ bên ngoài phòng họp.
Hứa Chỉ Sương nghiêm ánh mắt, vội nhìn ra bên ngoài.
Luồng khí tức đó vô cùng kỳ lạ.
Cô ta chưa bao giờ cảm nhận được!
Hơn nữa, khí tức mạnh thế này… giống như liệt hỏa và hàn băng…
Đây là cao thủ của Dương Hoa sao?
Không thể nào!
Trong các cao thủ của Dương Hoa không ai có sức mạnh đáng sợ như vậy.
Hứa Chỉ Sương tim đập điên cuồng, ánh mắt nghiêm túc, hô hấp gần như sắp đình trệ.
Khí tức đó càng lúc càng tiến đến gần.
Chẳng lâu sau, một bóng người thẳng tắp đi vào.
“Bái kiến minh chủ!”.
Người đó quỳ một gối, cung kính chào Lâm Chính.
Minh chủ?
Hứa Chỉ Sương ngạc nhiên.
Sao người có thực lực đáng sợ như vậy lại gọi Lâm Chính là minh chủ? Hơn nữa… còn có vẻ cung kính như vậy?
“Sở Thu, thông báo mệnh lệnh cả chưa?”.
Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Đã thông báo cả rồi”.
Sở Thu gật đầu đáp: “Hiện nay Từ Chính đã dừng nghiên cứu, chuẩn bị di chuyển đến nơi an toàn tạm thời. Người của liên minh đang dần dần di chuyển ra khỏi vực Diệt Vong. Xin hỏi minh chủ, tất cả mọi người của liên minh có cần tụ tập về đây không?”.
“Không cần!”.
Lâm Chính lắc đầu, thản nhiên đáp: “Đêm nay tôi sẽ suy nghĩ một phương án, tất cả người của liên minh hành động theo phương án đó. Nhớ kỹ, tất cả mọi người phải hoàn thành tất cả nhiệm vụ mình nhận được, không được sai sót, rõ chưa?”.
“Tuân lệnh!”.
Sở Thu lại chắp tay đáp, trên mặt lộ ra vẻ do dự.
“Muốn nói gì thì nói thẳng, không cần dè chừng”.
Dường như Lâm Chính hiểu thấu biểu cảm của Sở Thu, nói thẳng.
“Minh chủ, chuyện là… lần này điều động cả liên minh Thanh Huyền động tĩnh quá lớn, hơn nữa… Từ Chính nghiên cứu nhiều ngày như vậy, nghe nói sắp có bước tiến triển mang tính đột phá. Vào thời khắc này đột nhiên dừng lại, Từ Chính hơi khó chấp nhận, thực sự chúng tôi cũng không hiểu được… Lâm minh chủ, thật sự có cần phải làm vậy không?”.
Sở Thu thận trọng hỏi.
Lâm Chính im lặng nhìn anh ta, sau đó khẽ hít vào một hơi.
“Tôi biết mọi người không hiểu nổi vì sao lại làm như vậy, nhưng có vài chuyện tôi phải làm. Tôi thậm chí phải buông bỏ ân oán cá nhân, bỏ qua cảm xúc của tôi. Chuyện lần này liên quan để toàn bộ Long Quốc, cho nên tôi bắt buộc phải làm như vậy”.
“Hóa ra là vậy… Nhưng trong cung điện ở núi Thiên Thần có nhiều thành quả nghiên cứu của Từ Chính. Bây giờ những thứ này vẫn còn để ở đó, nếu ông tổ nhà họ Mãn và Diệp Viêm ra khỏi long mạch, phá hoại những thứ đó, nỗ lực những ngày qua của chúng ta sẽ uổng phí…”.
“Không sao, thành quả nghiên cứu không còn thì chúng ta nghiên cứu lại, đừng bị những thứ trước mắt vây khốn, đi chấp hành mệnh lệnh đi!”.
Lâm Chính phất tay.
“Vâng, minh chủ!”.
Sở Thu quay người đi ra khỏi phòng họp.
“Tướng Lâm, đó là ai vậy?”.
Đợi Sở Thu rời đi, Hứa Chỉ Sương vội hỏi.
“Người của tôi”.
“Anh ta… có cảnh giới gì?”.
“Thấp hơn Thần Tiên”.
“Thấp… Thấp hơn Thần Tiên?”.
Hứa Chỉ Sương run giọng, mặt hơi đần ra: “Không ngờ dưới trướng của tướng Lâm… còn có cao thủ đáng sợ như vậy?”.
“Cô sợ lắm à?”.
Lâm Chính quái lạ nhìn cô ta.
“Sao không sợ được? Tôi đoán anh ta cách cảnh giới Thần Tiên nhiều lắm chỉ có một bước chân… Một thiên tài như vậy thì tạo hóa sau này không thể nói trước được…”.
Hứa Chỉ Sương không khỏi bùi ngùi.
Cô ta vừa dứt lời, người trong phòng họp đều bật cười.
Hứa Chỉ Sương ngạc nhiên nhìn bọn họ.
“Các người cười gì?”.
“Đội trưởng Hứa, cô làm quá rồi”.
Từ Thiên mỉm cười lên tiếng: “Dưới trướng Chủ tịch Lâm chúng tôi có tới hơn trăm cao thủ giống như Sở Thu kia!”.
“Cái gì?”.
Hứa Chỉ Sương như bị sét đánh.
…
Một chiếc máy bay quân dụng chậm rãi đáp xuống đồng bằng phía trước Bắc Già Sơn.
Lúc này ở đồng bằng đã có nhiều quân ngoại vực đóng giữ.
Rattlesnake và Chó Sói xuống khỏi máy bay.
Một nhóm người mặc đồng phục được vũ trang đứng trước máy bay.
Chó Sói giao lưu với một người đàn ông bụng phệ đeo kính trong chốc lát, sau đó quay người vẫy tay với Rattlesnake.
“Đây là thống lĩnh An Thanh, bây giờ ông ấy rất cần tình báo của anh”.
Chó Sói nói.
“Thống lĩnh An Thanh, chào ông!”.
Rattlesnake bắt tay với ông ta, vội vàng lấy một cuộn giấy lớn trên người ra.
Người kia nhận lấy mở ra, xem qua một lúc, hài lòng gật đầu.
“Xem ra số tiền chúng tôi bỏ ra rất đáng giá, không tệ, thật sự không tệ!”.
Thống lĩnh An Thanh cười nói.
“Giao dịch với Forever Night chúng tôi chưa bao giờ là không đáng giá. Tin tình báo này chỉ là quà gặp mặt, theo quy tắc chúng tôi sẽ giúp các ông hoàn thành việc bao vây diệt trừ cứ điểm số 3 của quân Bắc Cảnh!”.
Chó Sói bình tĩnh nói.
“Bây giờ quân Bắc Cảnh đã quay về phòng thủ toàn tuyến. Cứ điểm số 3 có màn sáng laser bảo vệ, đạn đại bác của chúng tôi không thể phá hủy, muốn vây diệt cứ điểm số 3 khó như lên trời”.
Thống lĩnh An Thanh lắc đầu đáp.
“Nếu không có màn sáng thì sao?”.
Chó Sói hỏi ngược lại.
Thống lĩnh An Thanh nhướng mày, có hứng thú: “Forever Night các cậu có cách phá hủy màn sáng của bọn họ sao?”.
“Chuyện này với chúng tôi mà nói dễ như trở bàn tay”.
Chó Sói nói: “Mời thống lĩnh An Thanh chuẩn bị tiệc ăn mừng đi, chúng tôi đi rồi sẽ về ngay”.
Chương 4458: Chuyển lời
Nhìn đám người Chó Sói đi càng lúc càng xa, thống lĩnh An Thanh khẽ cau mày.
"Thống lĩnh, đám người này có đáng tin cậy không?"
Cấp dưới đứng bên cạnh dè dặt hỏi.
"Chỉ là một lũ chuột cống thôi, cậu cho bọn họ chút lợi ích, bọn họ sẽ bán mạng vì cậu! Không có gì phải nghi ngờ cả”.
Thống lĩnh An Thanh xua tay: “Truyền lệnh xuống, chuẩn bị xuất quân, nếu bọn họ có thể giúp chúng ta đánh chiếm cứ điểm thứ ba của quân Bắc Cảnh, thì phòng tuyến của quân Bắc Cảnh sẽ tan nát, đến lúc đó, quân Bắc Cảnh tan rã cũng không xa nữa!"
"Ha ha, nếu như vậy, thì đám người này có thể được xem là đã lập công lớn!", hững người khác cười to.
"Lập công?"
Thống lĩnh An Thanh liếc nhìn hắn ta, khịt mũi coi thường nói: "Chẳng qua bọ họ chỉ là công cụ của chúng ta, cậu đã bao giờ nhìn thấy công cụ có thể lập công chưa?"
"Dạ dạ dạ, thống lĩnh nói đúng, người sử dụng công cụ mới có thể lập công!"
"Đi thôi, chuẩn bị rượu cho mấy người này, nếu bọn họ không thể hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ, thì chúng ta sẽ dùng đám vô dụng này làm đồ nhắm để uống rượu!"
Thống lĩnh An Thanh phất tay, xoay người đi về căn cứ.
Nhưng đúng lúc này, một tên lính đang đóng ở cổng đột nhiên vội vàng chạy đến.
"Thống lĩnh, bên ngoài có người muốn gặp thống lĩnh!"
Tên lính kia cung kính nói.
“Ai vậy?”
Thống lĩnh An Thanh hơi tò mò hỏi.
“Hình như là người của nước F, bọn họ tự nhận thuộc đoàn lính đánh thuê Tử Diệu Hoa”.
“Đoàn lính đánh thuê Tử Diệu Hoa?”
Thống lĩnh An Thanh sửng sốt, suy nghĩ một lúc rồi xua tay: “Cho bọn họ vào”.
"Rõ!"
Tên lính kia nhanh chóng chạy ra ngoài.
Một lúc sau, có đoàn người đi đến.
Dẫn đầu là đoàn trưởng Eddie.
Lúc này, ông ta đang phàn nàn với Tina.
"Tina, tôi cảnh cáo cô, lần sau gặp phải người như vậy, cô phải dùng gậy đánh mạnh vào đầu tôi, cho đến khi tôi tỉnh mới dừng, biết chưa?"
"Eddie, nếu tôi làm thật, ông sẽ giết tôi!"
"Yên tâm đi, tôi sẽ không bao giờ làm thế, cô đang cứu tôi, tôi tin toàn bộ lính đánh thuê sẽ hối hận vì không nghe lời khuyên của cô!"
Eddie vẫn còn sợ hãi nói, sắc mặt các thành viên trong đội cũng tái nhợt.
Mặc dù bọn họ đã chạy ra khỏi lãnh thổ Long Quốc, thoát khỏi nguy hiểm, nhưng vẫn chưa thể tỉnh táo.
Tất cả mọi người vẫn còn đang khiếp sợ thực lực kinh khủng của Lâm Chính.
"Mấy tên ngốc này đang nói gì vậy?"
Thống lĩnh An Thanh không nhịn được khẽ quát.
Dường như Eddie nghe thấy, lập tức ho khan, chỉnh đốn trang phục, sau đó nặn ra nụ cười bước đến.
"Thống lĩnh An Thanh tôn kính, Eddie, đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê Tử Diệu Hoa cùng tất cả các thành viên, bày tỏ lòng kính trọng chân thành nhất của chúng tôi với ông!"
"Có cái rắm, tôi không có nhiều thời gian với bọn ngốc các người, nếu ông đến đây để đùa giỡn với tôi, tôi cam đoan đầu và mông của ông sẽ đổi chỗ cho nhau đấy!"
Thống lĩnh An Thanh lạnh lùng nói.
Sắc mặt Eddie hơi thay đổi, sau đó vội vàng cười nói: "Thống lĩnh An Thanh, mong đừng tức giận, lần này chúng tôi đến đây là được cậu Lâm ở Giang Thành nhờ gửi đôi lời với ông”.
“Cậu Lâm của Giang Thành? Cậu Lâm nào?”, Thống lĩnh An Thanh cau mày hỏi.
“Chính là long soái thứ tư của Long Quốc”.
“Long soái thứ tư của Long Quốc?”
Thống lĩnh An Thanh sửng sốt: "Không phải ở Long Quốc chỉ có ba long soái thôi sao? Đề bạt long soái thứ tư từ lúc nào?"
"Gần đây tôi mới biết chuyện này".
"Đó là ai?"
“Tôi không biết tên chính xác, chỉ biết họ Lâm, nhưng cậu ta còn rất trẻ, khoảng 20 tuổi, đang là bác sĩ”, Eddie cười.
Nghe những lời này, đội quân của An Thanh im lặng.
Một lát sau...
“Ha ha ha ha”.
Tiếng cười vang vọng bốn phía.
"Hai mươi tuổi còn là bác sĩ? Người như vậy mà được Long Quốc phong làm long soái thứ tư sao? Ha ha ha ha đoàn trưởng Eddie, ông đang đùa tôi à?"
Thống lĩnh An Thanh cười to.
“Ơ...”
Eddie cười theo nhưng không giải thích.
"Nói đi, vị long soái mới này muốn ông nói gì với tôi? Nếu cậu ta muốn hợp tác với tôi, cùng nhau giải quyết quân Bắc Cảnh, ngược lại tôi rất sẵn lòng”.
Thống lĩnh An Thanh híp mắt cười.
Có vẻ ông ta cho rằng long soái mới được thăng chức chỉ là một đại gia dựa dẫm vào quan hệ để thăng chức, Eddie đến đây chắc là vì muốn hợp tác với ông ta để lập công.
“Thống lĩnh An Thanh, có lẽ ông sẽ không thích nghe những lời tôi sắp nói, ông phải hứa không được tức giận?”
Eddie ngập ngừng, cẩn thận nói.
"Ồ?"
Thống lĩnh An Thanh cau mày, trầm ngâm một lúc trịnh trọng nói: "Ông nói đi”.
“Thống lĩnh An Thanh có thể đảm bảo cho chúng tôi rời đi an toàn không?”
“Nếu bây giờ ông không nói, tôi sẽ chặt đầu các người cho chó ăn!”
Thống lĩnh An Thanh quát.
Eddie sợ hãi đến mức vội vàng nói: “Là thế này, tướng Lâm muốn chúng tôi đến đây chuyển lời đến ông, cậu ta muốn chúng tôi cảnh cáo ông, không được động đến cứ điểm thứ ba, nếu không ông sẽ phải gánh chịu hậu quả cho việc này”.
Nói đến đây, Eddie liên tục lùi về sau, chuẩn bị bỏ chạy.
Nói thật, ông ta cũng không muốn đến đây chút nào, nhưng ông ta bị Lâm Chính hạ độc, nếu không đến chuyển lời, thì sẽ không có thuốc giải, đành phải dẫn cả nhóm đi theo để chuyển lời.
Đúng như dự đoán, ông ta vừa dứt lời, sắc mặt thống lĩnh An Thanh dần dần trở nên dữ tợn, nắm đấm siết chặt.
"Một tên khốn hai mươi tuổi dám cảnh cáo chúng tôi hả?"
“Thống lĩnh An Thanh, chúng tôi chỉ đến chuyển lời! Lời đã chuyển xong, tạm biệt, tạm biệt”.
Eddie lo lắng hét lên, muốn đưa người bỏ chạy ngay lập tức.
"Đứng lại!"
Thống lĩnh An Thanh quát lên.
Lính canh ở cửa lập tức ngăn cản đám người.
“Thống lĩnh An Thanh”.
“Long soái Lâm của Long Quốc muốn ông gửi lời cảnh cáo đến tôi à? Điều đó đủ cho thấy cậu ta đã đoán trước được chúng tôi sẽ tấn công cứ điểm thứ ba, có thể thấy cậu ta vẫn có chút tầm nhìn, nhưng tại sao cậu ta không dẫn người đến ngăn cản chúng tôi?”
Thống lĩnh An Thanh kiềm chế cơn giận, lạnh lùng hỏi.
“Chuyện này tôi cũng không biết”.
"Tôi nghĩ, chắc chắn là cậu ta không đủ nhân lực để ngăn cản?"
Thống lĩnh An Thanh chế nhạo nói: “Tôi muốn ông giúp tôi chuyển lời đến vị long soái đó, nói cho cậu ta biết! Tôi không chỉ muốn phá hủy cứ điểm thứ ba, mà tôi còn muốn giết chết tất cả mọi người trong cứ điểm thứ ba, tôi muốn treo đầu tất cả mọi người trên cờ chiến, theo chúng tôi hành quân, cho đến khi đánh tan quân Bắc Cảnh!”
“Thống lĩnh An Thanh”.
“Giữ người của bọn họ lại, Eddie, ông đi chuyển lời đi!”
"Thống lĩnh An Thanh, không cần như vậy, tôi có số điện thoại của cậu ta, tôi có thể gọi cho cậu ta".
Eddie nhanh chóng lấy điện thoại di động ra và bấm số Lâm Chính.
Chương 4459: Tặng quà
“Tôi đây”.
Giọng nói của Lâm Chính vang lên trong điện thoại.
Eddie còn chưa kịp nói, thống lĩnh An Thanh đã cướp lấy điện thoại.
“Cậu là long soái thứ tư của Long Quốc à?”
Thống lĩnh An Thanh híp mắt cười khẩy.
“Ông là thống lĩnh An Thanh?”
Có vẻ Lâm Chính không quá ngạc nhiên.
"Thằng nhóc thối tha, tôi sẽ nghiền nát xương cốt của tất cả mọi người trong cứ điểm thứ ba, Long Quốc các cậu sẽ phải hối hận vì đã trở thành kẻ thù của chúng tôi!"
Thống lĩnh An Thanh cười dữ tợn nói.
“Tôi đề nghị, ông không nên đến cứ điểm thứ ba, đồng thời rút quân ngay lập tức, điều này sẽ có lợi rất lớn cho ông và đất nước của ông”.
Lâm Chính trầm tư một lát, sau đó chậm rãi mở miệng.
"Ha ha ha ha, cậu nên quay về tìm mẹ đi, đồ ngu miệng còn hơi sữa! Đây là chiến tranh, không phải trò chơi con nít”.
Thống lĩnh An Thanh bật cười, đồng thời trong mắt hiện ra sát ý: “Đúng rồi, cậu nhờ đoàn lính đánh thuê Tử Diệu Hoa đưa tin tức cho tôi thì tôi sẽ tặng cậu món quà!”
Lâm Chính không nói.
Thống lĩnh An Thanh ngẩng đầu, liếc nhìn Eddie, rồi nháy mắt với người bên cạnh.
Sắc mặt Eddie thay đổi, ông ta như ý thức được chuyện gì xảy ra, quay đầu hét lớn: "Chạy!"
Tất cả thành viên của đoàn lính đánh thuê bỏ chạy như điên ra ngoài.
Đám binh lính đã bắt đầu chĩa súng vào các thành viên của Tử Diệu Hoa, thẳng thừng nổ súng.
Tạch tạch tạch...
Tiếng súng ác liệt truyền từ điện thoại đến tai Lâm Chính.
Người của Tử Diệt Hoa bỏ chạy tán loạn, điên cuồng chạy ra ngoài.
Nhưng An Thanh tấn công quá bất ngờ, gần như một nửa trong số bọn họ đã chết khi chạy đến cửa.
“Tướng Lâm thân ái, cậu có thích món quà này không?”
Thống lĩnh An Thanh cầm điện thoại mỉm cười nói.
Lâm Chính không nói gì, lập tức cúp điện thoại.
“Ha ha ha ha”.
Thống lĩnh An Thanh ném điện thoại xuống đất, cười như điên.
“Thống lĩnh, có vài người đã chạy thoát!”
Một tên lính vội chạy đến, nói.
“Một đám vô dụng! Đuổi theo, bắt bọn chúng về làm thịt, sau đó đưa đầu chúng đến nơi gọi là Giang Thành, đặt trước mặt thằng nhóc miệng còn hôi sữa đó, a, một đứa nhóc còn chưa mọc tóc mà cũng dám can thiệp vào chiến trường Bắc Cảnh ư?"
Thống lĩnh An Thanh cười khẩy, xoay người trở về lều trại.
Cùng lúc đó, Lâm Chính đã tiến vào nơi đóng quân của quân Bắc Cảnh.
Anh không muốn can thiệp vào tình hình Bắc Cảnh.
Nhưng vì sự tồn tại của “Forever Night”, anh đã bảo Hứa Chỉ Sương đưa cho anh bản đồ chiến sự ở Bắc Cảnh.
Một nhóm nhân tài đứng đầu Dương Hoa phân tích suốt đêm, kết luận rằng cứ điểm thứ ba của quân Bắc Cảnh là nguy hiểm nhất, nếu Forever Night phối hợp với kẻ địch phát động cuộc tấn công ở đây, cứ điểm thứ ba rất có khả năng sẽ thất thủ.
Vì thế Lâm Chính không thể khoanh tay đứng nhìn, lập tức đi về phía Bắc, đến chiến trường Bắc Cảnh.
Hiện giờ, phần lớn lực lượng chiến đấu của Dương Hoa và vực Diệt Vong đều được Lâm Chính phái đi tấn công Forever Night, để có thể tiêu diệt Forever Night ngay lập tức, mạng lưới lần này rất rộng lớn, Lâm Chính hầu như không dám bỏ lỡ bất kỳ ngóc ngách nào.
Lâm Chính là người duy nhất có thể can thiệp vào chiến sự ở Bắc Cảnh.
Đương nhiên, lần này đi về phía Bắc, còn có Hứa Chỉ Sương đi cùng.
“Xin chào tổ trưởng Hứa!”
Binh lính ở cổng doanh trại Bắc Cảnh lập tức chào Hứa Chỉ Sương.
"Mau báo cho cấp trên của các anh, long soái đến!"
Hứa Chỉ Sương nghiêm túc nói.
“Long soái?”
Toàn thân tên lính run rẩy, vội vàng chạy vào trong.
Chẳng bao lâu, một nhóm người da ngăm đen cường tráng mặc quân phục đi đến.
Chương 4460: Chưa kích hoạt
“Long soái đâu?”
Một người đàn ông trung niên đội mũ lông và mặc quân phục đen tuyền nói lớn.
Giọng nói đầy khí thế như sấm sét.
"Đại thống lĩnh, đây là tướng Lâm!"
Hứa Chỉ Sương trong lòng khẽ run lên, lập tức tiến lên hành lễ, giới thiệu Lâm Chính ở phía sau.
"Tướng Lâm?"
Người đàn ông trung niên nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt hồ nghi, sau đó bước tới chào và bắt tay.
"Tướng Lâm, từ lâu đã được nghe danh!"
Nói thì nói vậy, có điều trong mắt người đàn ông trung niên vẫn còn chút nghi ngờ.
Dù sao Lâm Chính còn quá trẻ.
Lần đầu tiên trong lịch sử Long Quốc có một Long soái trẻ như vậy.
Nhưng đại thống lĩnh không coi thường Lâm Chính, lại càng không dám không nể mặt anh.
Bởi vì Dương Hoa đã tài trợ một lượng lớn chi phí quân sự và vật tư cho quân đội biên giới phía Bắc.
Chưa kể mỗi tháng một lượng lớn thuốc và đan dược đều được vận chuyển tới đây, cả khoản kinh phí quân sự hàng tỷ đồng cách đây không lâu thực sự đã loại bỏ gánh nặng về vật chất và nhu yếu phẩm của quân đội phía Bắc, giúp các chiến sĩ yên tâm chiến đấu với kẻ thù.
Chiến tranh là lò đốt tiền đáng sợ nhất, ai cũng hiểu sự thật này.
Sức mạnh quân sự của Long Quốc rất đáng gờm.
Nhưng nếu dồn hết tiềm lực của quốc gia vào cuộc chiến rồi khiến chất lượng cuộc sống của người dân giảm sút, vô số người dân phải chịu cảnh đói khát thì trận chiến này không phải là thắng lợi.
"Tại sao tướng Lâm lại đến đây?"
Đại thống lĩnh Trình Sơn Hà hỏi.
"Gần đây tôi có xung đột với một thế lực tên là Forever Night, bọn chúng là một thế lực ngoại bang. Tôi lo lắng rằng chúng sẽ hỗ trợ kẻ địch của ta, ra tay chống lại quân đội biên giới phía Bắc để trả thù tôi. Tôi đã phân tích tình hình ở biên giới phía Bắc và cảm thấy rằng cứ điểm số 3 có thể sẽ gặp nguy hiểm”.
Lâm Chính đáp.
"Cho nên, tướng Lâm tới đây chi viện cho chúng tôi sao?"
Trình Sơn Hà hỏi.
"Đúng vậy!"
Lâm Chính nghiêm túc gật đầu.
Trình Sơn Hà im lặng.
Ông ta đưa mắt nhìn những người khác, vẻ mặt mọi người đều rất cổ quái.
"Vậy tướng Lâm định làm gì?"
Trình Sơn Hà hỏi tiếp.
"Cho tôi một đoàn quân, tôi sẽ tới chi viện cho cứ điểm số 3”.
"Việc này sao có thể được? Cậu là Long soái của Long Quốc, sao có thể đích thân tới tiền tuyến?"
Trình Sơn Hà thẳng thừng từ chối.
"Việc cấp bách, sao còn quan tâm những chuyện này? Đại thống lĩnh, hãy tập hợp binh sĩ nhanh chóng đi theo tôi!"
Lâm Chính lớn giọng, nghiêm túc nói.
Trình Sơn Hà cau mày, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lắc đầu.
"Tôi xin lỗi tướng Lâm, tôi không thể đáp ứng yêu cầu này!"
“Đại thống lĩnh!”
"Tướng Lâm trên đường tới đây đã vất vả rồi. Người đâu, sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho tướng Lâm ngay lập tức!"
"Vâng!"
Một người lính chạy tới: "Long soái, mời đi theo tôi!"
Lâm Chính cau mày, im lặng một lúc rồi rời đi cùng với người lính.
"Đại thống lĩnh, tướng Lâm tuy tuổi còn trẻ nhưng đã làm được những việc phi thường, chúng ta từ chối như vậy hình như không hay lắm?"
Người bên cạnh tiến tới, trầm giọng nói.
“Nhưng tôi không thể để cậu ấy gặp nguy hiểm được”.
Trình Sơn Hà trầm giọng nói: "Kỳ thực, chúng ta đã phân tích ra mối đe doạ đối với cứ điểm số 3, nếu ngay cả Lâm soái cũng nói như vậy, tôi nghĩ chúng ta thực sự cần tới đó một chuyến, tăng cường chi viện cho cứ điểm số 3!"
"Nghe lệnh, lập tức phái ba đội chiến đấu bảy, tám, chín hành quân đến cứ điểm số 3 triển khai phòng ngự! Nhiêu Long và Trương Bình sẽ dẫn đội!"
"Vâng!"
Mọi người ngay lập tức bắt đầu điều động quân đội và tướng lĩnh.
Trình Sơn Hà trở lại phòng tác chiến.
Nhưng vừa bước vào phòng tác chiến, một người lính vội vã chạy tới.
"Đại thống lĩnh! Không ổn rồi, cứ điểm số 3 đã bị kẻ địch tập kích!"
"Cái gì?"
Trình Sơn Hà lập tức quay đầu lại, không thể tin được.
"Tốc độ của đối phương quá nhanh!"
"Có điều không cần quá lo lắng, chúng ta đã chuẩn bị quân chi viện tới đó, còn có màn sáng ngăn cản, chỉ cần đợi viện binh của chúng ta tới là được!"
Người bên cạnh bình tĩnh lại và phân tích.
Nhưng người lính tới báo cáo như sắp khóc tới nơi.
"Các vị đại nhân, màn sáng của cứ điểm số 3 chưa được kích hoạt!"
Trong tích tắc, toàn bộ căn phòng rơi vào sự im lặng chết chóc.