Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3496: Người tiếp theo là ai?

Cùng với việc Trịnh Xuyên đầu hàng thì mấy cây châm độc sắp đâm vào người anh ta cũng dừng lại.

Những cây châm nhằm vào anh ta, khựng lại giữa không trung và phát ra khí tức vô cùng ghê gớm. Trịnh Xuyên cảm thấy run rẩy. Anh ta nín thở.

“Coi như anh biết điều, nếu không tôi không ngại mà giết anh ở đây đâu”, Giang Ngạo hừ giọng, thu châm độc về: “Mau cúp đuôi và biến đi”.

“Vâng vâng, cảm ơn Giang Ngạo Đại Nhân. Cảm ơn Giang Ngạo Đại Nhân”, Trịnh Xuyên vội vàng gật đầu chắp tay, bộ dạng trông vô cùng hoảng sợ.

Sau đó anh ta vội bỏ dậy, bỏ đi. Đúng lúc này.

Vụt! Trịnh Xuyên không biết từ đâu lấy ra một cây châm dài đâm về phía Giang Ngạo với tốc độ nhanh như chớp.

Giang Ngạo không kịp né đòn.

Phụt! Cây châm trong nháy mắt đâm ngập vào ngực hắn. Độc tố ở đầu cây châm lan ra khắp người hắn trong tích tắc.

“Ư...”, Giang Ngạo ôm ngực, tay còn lại đập mạnh vào Trịnh Xuyên. Trịnh Xuyên bị đánh bay, ngã ra đất và lăn mấy vòng. Thế nhưng anh ta mau chóng bò dậy và không hề hấn gì nhiều.

Ngược lại Giang Ngạo, ngực bị trúng kim, tim bị trúng độc. Cả người nôn máu không ngừng. Hắn không thể đứng dậy được nữa.

“Đê tiện”, người của Giang Thành đều đồng loạt đứng bật đậy, tức giận nhìn hiện trường và gầm lên.

“Trịnh Xuyên, anh thật vô liêm sỉ, dám đánh lén”.

“Đại nhân, rõ ràng là Trịnh Xuyên đã đầu hàng nhận thua rồi mà còn âm thầm đánh lén, thật sự quá đáng ghét, chúng ta nên hủy tư cách tham gia của cậu ta đi”.

“Đúng vậy, nên hủy tư cách của cậu ta”, một kẻ tiện nhân vô liêm sỉ như thế không xứng tham gia cuộc thi”

“Hủy bỏ tư cách của cậu ta”, đám đông hô hào, ai cũng vô cùng kích động và tức giận.

Thế nhưng người của Lôi Trạch không hề có bất kỳ phản ứng gì. Một lúc sau có người hét lên: “Im lặng, nế không thì cút ra khỏi tu di đi”.

Dứt lời đám đông khựng người. Không ai hiểu tại sao.

“Rõ ràng Trịnh Xuyên phạm sai mà tại sao các vị đại nhân lại không hề có phản ứng nào”.

“Lẽ nào...là bao che?”

“Đừng có nói linh tinh, cẩn thận lại gây họa cho Giang Thành đấy”.

“Vậy chuyện này là thế nào?”

Đám đông đứng như trời trồng. Họ tỏ ra nghi ngờ. Người của Bạch Sơn Tông thì cười lạnh lùng.

“Đồ ngốc, vậy mà cũng không rõ sao? Vòng chung kết mà nhận thua đầu hàng thì phải chủ động bước ra khỏi khu vực thi đấu, còn chỉ nói miệng thôi thì không tính”.

Dứt lời, người của Giang Thành trố tròn mắt.

“Hình như...hình như đúng là trong quy định của cuộc thi có nói nêu rời khỏi khu vực thi đấu thì mới tính là đầu hàng. Còn không có nói là chủ động nói đầu hàng thì là kết thức...”

“Nói vậy tức là Giang Ngạo bị lừa sao?”

“Vậy sao có thể được?”

Sắc mặt ai nấy đều vô cùng khó coi. Giang Ngạo lúc này đã hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu.

Cây châm đông đã đâm trúng mệnh mạch của hắn. Lực độc của cây châm đã ngấm sâu vào lục phủ ngũ tạng. Đừng nói là chiến đấu, chỉ riêng việc không kịp thời cứu chữa thôi thì khéo hắn cũng có thể mất mạng ngay lập tức rồi.

Trịnh Xuyên đã đứng dậy, nở nụ cười dữ dằn nhìn Giang Ngạo. Giang Ngạo bặm môi, đôi mắt hằm hằm tức giận.

Hắn thật chỉ muốn sống chết với Trịnh Xuyên một phen. Nhưng trạng thái hiện tại của hắn thật sự không tốt, thật sự không có cơ hội đánh bại đối phương. Giờ lao lên thì chẳng khác gì tự nộp mạng.

Bất lực, Giang Ngạo đành phải nhảy lên và ngã ra khỏi khu vực thi đấu. Trịnh Xuyên không hề đuổi theo, chỉ cười khinh miệt: “Coi như là anh biết điều đấy, nếu không tôi cũng không ngại mà giết anh ngay tại đây đâu”.

Anh ta lặp lại câu nói của Giang Ngạo khiến hắn sôi máu. Hắn nôn ra một ngụm máu màu đen xì.

“Trịnh Xuyên, thù này nhất định phải trả”, hắn gầm lên, hai mắt tối đen.

“Tuyển thủ Trịnh Xuyên tạm thời dành chiến thắng. Mời tuyển thủ bước vào đại trận nghịch chuyển để hồi phục trạng thái và tiếp đón người thách đấu tiếp theo”, ông cụ lên tiếng.

Trịnh Xuyên lập tức bước vào đại trận nghịch chuyển. Tầm 30 giây sau, anh ta bước ra ,những vết thương trên người đã biến mất. Khí tức của anh ta cũng đã hồi phục giống như ban đầu vậy.

“Thật thần kỳ”, đám đông kêu lên.

“Được rồi, người tiếp theo là ai đây?”

Trịnh Xuyên bước tới bằng vẻ đắc ý và nhìn xung quanh.
Chương 3497: Thực lực của Độc Cô Hoài

Nhìn thái độ ngạo mạn của Trịnh Xuyên, có không ít người thầm hừ giọng.

Thực lực của Trịnh Xuyên không được coi là quá mạnh. Giang Ngạo rõ ràng mạnh hơn anh ta nhiều. Chẳng qua là hắn không có sự phòng bị nên mới trúng chiêu của Trịnh Xuyên.

Trịnh Xuyên thắng Giang Ngạo, đắc ý bước tới. Nào ngờ người kế tiếp cũng chẳng còn nể nang gì anh ta nữa.

Có vài người đã quyết tâm muốn xử lý kẻ ngông cuồng này Đúng lúc họ bước lên võ đài thì...

Vụt...Một bóng hình nhanh như điện xẹt đã lao lên trước

Đám đông giật mình. Họ ngước nhìn. Người vừa lao lên không phải ai khác mà chính là cậu chủ thứ hai của thế gia Độc Cô – Độc Cô Hoài.

“A Hoài”, Độc Cô Vấn chau mày.

Đám đông cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ. Mặc dù Độc Cô Hoài dùng danh xưng của thế tộc khác báo danh nhưng mọi người đều biết hắn là đại diện của thế giá Độc Cô.

Thế nhưng với hình thức thi đấu này thì có vẻ như việc Độc Cô Hoài tham gia khó mang lại lợi thế cho thế gia Độc Cô.

“A Hoài, anh nói rồi, mau từ bỏ đi. Đây không phải là trận đấu mà em có thể đối phó được đâu. Từ bỏ đi bảo toàn tính mạng”, Độc Cô Vấn trầm giọng.

“Anh, anh đừng có khinh thường người ta như thế chứ. Độc Cô Hoài em không hề kém hơn anh. Hơn nữa em giúp anh dọn sạch chướng ngại, sau đó anh chiến thắng, trở thành quán quân”, Độc Cô Hoài hét lớn. Độc Cô Vấn tối mặt và im lặng.

“Độc Cố Vấn, xem ra em của anh khá cứng đầu rồi”, Thần Cung Thương nheo mắt, liếc nhìn Độc Cô Vấn.

Độc Cô Vấn không nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát. Trịnh Xuyên ngơ ngác nhưng sau đó nhanh chóng bật cười: “Độc Cô Hoài, to gan lắm, đến cả Giang Ngạo mà tôi còn đánh bại, thế mà cậu lại to gan dám đấu với tôi cơ à. Đúng là nực cười. Cậu tưởng rằng cậu giống anh trai cậu sao?”

Dứt lời, đôi mắt Độc Cô Hoài ánh lên sát ý và lửa giận. Không nhắc tới Độc Cô Vấn còn đỡ. Một khi nhắc tới anh tra thì Độc Cô Hoài càng cảm thấy oán hận hơn.

“Tôi sẽ cho anh thấy rằng Độc Cô Hoài tôi không dễ động vào đâu”, Độc Cô Hoài gầm lên lao về phía Trịnh Xuyên.

Trịnh Xuyên sợ hãi vội né đòn. Mặc dù Độc Cô Hoài không bằng Độc Cô Vấn nhưng dù sao cũng là người được bồi dưỡng từ nhà thế gia Độc Cô nên thực lực không thể yếu được

Khi giao đấu thì Trịnh Xuyên cũng hiểu ra mình không phải là đối thủ của Độc Cô Hoài nếu đấu trực diện. Anh ta cười: “Độc Cô Hoài, thực lực của cậu cũng chỉ đến vậy mà thôi. Còn kém xa anh cậu. Tôi may mắn từng được chứng kiến anh cậu ra tay. Ôi trời ơi, đúng là long trời lở đất mà, thật chẳng khác gì một vị thần. Thế mà sao cậu ra tay lại mềm nhũn thế này vậy. Một kẻ yếu ớt thế này thật sự là người của thế gia Độc Cô sao?”

“Tên khốn? Đừng có nói linh tinh”, Độc Cô Hoài gầm lên, tấn công thật mạnh.

Do vấn đề về cảm xúc nên đòn tấn công của hắn loạn cả lên và để ra rất nhiều sơ hở. Trịnh Xuyên thấy vậy thì mừng lắm, tiếp tục lên giọng: "Không được, không được, quá kém. Cậu không thể nào mà sánh với anh của cậu được. Anh cậu là ai chứ. Là anh kiệt tuyệt đỉnh cơ mà. Còn cậu thì sao? Đến giết tôi thôi mà cũng tốn sức như vậy. Với người như cậu thật sư là anh em ruột thịt với Độc Cô Vấn sao? Đúng là như một chuyện đùa’.

“Nếu tôi là cậu thì đã từ bỏ để anh cậu đỡ mất mặt rồi”.

“Chút trò tạp kỹ này thì có tác dụng gì chứ?”

Tiếng cười chế nhạo vang lên không ngớt. Độc Cô Hoài như muốn bùng nổ. Đòn tấn công của hắn càng loạn hơn. Hắn trở nên luống cuống. Châm độc của hắn phóng lung tung.

“Độc Cô Hoài bị trúng kế khiêu khích của Trịnh Xuyên và mất đi lý trí rồi”.

“Dễ bị trúng chiêu như vậy thì chứng tỏ tâm trí không vững, sao có thể so sánh được với cậu Vấn chứ?”

“Đúng vậy”.

Người ngoài lắc đầu, thở dài tỏ ra khinh thường. Còn ĐộC Cô Hoài do tấn công mà không có tác dụng gì nên bị tiêu hao sức lực. Cuối cùng hắn dừng lại, thở hổn hển.

Trịnh Xuyên thấy vậy thì mừng lắm bèn lao lên: “Tôi nói là cậu không bằng anh cậu mà cậu không tin? Hừ, giờ thì nằm xuống cho tôi đi”.

Trịnh Xuyên mỉm cười, chưởng một chưởng độc về phía Độc Cô Hoài. Chưởng lực với sóng sức mạnh cực lớn khó mà có thể ngăn lại được.

Đám đông nín thở.

“Anh Hai”, Độc Cô Lạc Nhạn cuống cuồng kêu lên.

Thế nhưng Độc Cô Hoài không hề hoang mang mà chỉ nhếch miệng cười: “Anh thật sự cho rằng tôi ngốc đến vậy và dễ bị khiêu khích bởi mấy câu nói của anh sao?’

“Cái gì?”, Trịnh Xuyên giật mình.

Độc Cô Hoài vừa nãy còn tỏ ra mệt mỏi giờ đã hừng hực khí thế. Hắn lao lên, tấn công lại Trịnh Xuyên. Sức mạnh của hắn bạo phát, trong nháy mắt lấn lướt sức mạnh của Trịnh Xuyên.

“Không hay rồi, trúng kế rồi”, Trịnh Xuyên giật mình vội thu về phòng ngự.

Thế nhưng đã không còn kịp nữa. Độc Cô Hoài phá tan hàng phòng ngự của Trịnh Xuyên và chưởng trúng vào ngực của anh ta. Độc lực lập tức lan rộng. Trịnh Xuyên bay bật ra, ngã xuống đất, không đứng dậy nổi. Anh ta nôn ra máu, mặt đen xì, mất đi khả năng chiến đấu.

Đám đông thất kinh. Độc Cô Hoài lao lên không chút do dự.

“Tha mạng, xin tha mạng. Tôi nhận thua”, Trịnh Xuyên vội vàng quỳ phụp xuống cầu xin.

Thế nhưng Độc Cô Hoài vẫn không có ý định dừng lại. Hắn chưởng một chưởng vào giữa trán của Trịnh Xuyên.

Trịnh Xuyên giật mạnh người, trố tròn mắt sau đó đổ ra đất.
Chương 3498: Tính sổ

“A Xuyên!”.

Người của Bạch Sơn Tông hét lên.

Nhưng Trịnh Xuyên đã không nghe được tiếng bọn họ nữa.

“Trận đấu kết thúc, lượt này người thắng là tuyển thủ Độc Cô Hoài. Xin mời Độc Cô Hoài đến trận pháp nghịch chuyển khôi phục khí lực, sau đó đợi tuyển thủ tiếp theo lên khiêu chiến!”, ông lão nói.

Người của thế gia Độc Cô hoan hô.

Độc Cô Lạc Nhạn kích động nhảy cẫng lên.

Độc Cô Hoài mỉm cười, nhìn về phía anh trai mình.

Độc Cô Vấn khẽ gật đầu, cho hắn sự khẳng định.

“Anh, anh nhìn đi, em trai anh chưa bao giờ là kẻ vô dụng”.

Độc Cô Hoài cười, đi đến trận pháp nghịch chuyển, một lúc sau người như đổi mới đi ra.

“Xin hỏi, còn có tuyển thủ nào muốn lên võ đài khiêu chiến tuyển thủ Độc Cô Hoài hay không?”, ông lão nói.

Lần này không ai trả lời.

Có người cảm thấy bây giờ lên võ đài chiến đấu với một Độc Cô Hoài không còn ý nghĩa, thậm chí có thể sẽ để lộ át chủ bài của mình. Có người kiêng dè Độc Cô Vấn ở phía sau Độc Cô Hoài, sợ thắng được Độc Cô Hoài, Độc Cô Vấn sẽ lên võ đài trả thù.

Mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau.

“Không ai lên ứng chiến sao? Nếu vậy, tôi sẽ đếm ngược mười giây, mười giây sau không ai ứng chiến thì Độc Cô Hoài sẽ là quán quân của cuộc thi lần này”, ông lão nói.

Nghe vậy, mọi người đều không kiên nhẫn được nữa.

Đúng lúc này, Độc Cô Hoài đột nhiên nhìn sang Lâm Chính.

“Ê! Anh còn ngây ra đó làm gì? Sao không lên đấu với tôi?”.

Nghe vậy, mọi người đều quay sang nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính sững người, nhìn trái nhìn phải, sau đó lại nhìn Độc Cô Hoài, cực kỳ kinh ngạc: “Anh đang nói chuyện với tôi sao?”.

“Không thì là ai? Giữa chúng ta còn món nợ chưa tính, hãy thanh toán ở đây đi! Anh trai tôi nói anh không dễ đối phó, bây giờ tôi sẽ hạ gục anh trước mặt anh trai tôi!”, Độc Cô Hoài lạnh lùng nói.

“A Hoài, đừng kích động!”.

Độc Cô Vấn lại nghiêm mặt quát lên.

“Anh yên tâm đi, một kẻ ngoại vực mà thôi, em đối phó được, nhân tiện cho hắn biết thủ đoạn của thế gia Độc Cô chúng ta. Nếu không, kẻ ngoại vực kia sẽ coi thường chúng ta!”, Độc Cô Hoài tự tin nói.

“Vậy được, chúng ta đấu một trận”.

Lâm Chính suy nghĩ một lúc, quyết định ra tay trước.

Nếu đã tránh không được thì lên võ đài sớm vậy.

Hơn nữa, Lâm Chính cũng có hứng thú với thủ đoạn thần kỳ của người vực Diệt Vong, đấu thêm vài trận cũng xem như có thêm chút thu hoạch cho anh.

Thế là, trong ánh nhìn chằm chằm của mọi người, Lâm Chính đi ra khỏi vòng sáng, bước từng bước đến khu vực thi đấu.

Người của Thanh Huyền Tông đứng dậy nhìn theo.

“Lên võ đài rồi sao?”, Ái Nhiễm lo lắng.

“Bất kể thế nào cậu Lâm cũng đã đạt được thành tích chúng ta mong đợi, vậy là đủ rồi”, tông chủ Thanh Huyền Tông nói.

“Chỉ hi vọng anh Lâm không đánh lại được thì sẽ bỏ quyền thi đấu thành công”, Tề Thủy Tâm ngồi trên xe lăn, nhìn chằm chằm khu vực thi đấu, lẩm bẩm.

“Bố, anh Lâm ra sân rồi sao? Bố đưa con ra xem đi, con muốn xem!”.

“Hạnh Nhi, con góp vui làm gì? Bây giờ xương cốt con còn yếu lắm, đi vào trong nghỉ ngơi đi”.

“Không! Con muốn xem! Người đó là chồng tương lai của con, con muốn xem xem rốt cuộc chồng tương lai của con có thể đấu được mấy trận!”.

Nam Hạnh Nhi cắn răng, kiên cường muốn xuống giường.

Thành chủ Nam Ly Thành không còn cách nào khác, chỉ đành sai người đưa cô ta từ khu nghỉ ngơi ra ngoài.

Sơn trang Vân Tiếu, nhà họ Dục, Tường Vân Phái và người của thế tộc khác cũng chăm chú quan sát, mong chờ biểu hiện của Lâm Chính.

“Thú vị, thú vị!”.

Giản Đào nheo mắt nhìn Lâm Chính, vẻ mặt đầy mờ ám.

“Nếu Độc Cô Hoài giết được anh thì tôi khỏi phải ra tay. Độc Cô Hoài không giết được anh thì để tôi đích thân giải quyết anh vậy!”.
Chương 3499: Mê Ảnh Phi Châm

Hiện trường dần dần yên tĩnh lại.

Lâm Chính đã đứng ở khu thi đấu.

Độc Cô Hoài lạnh lùng nhìn anh, trong mắt tràn ngập sự lạnh lẽo.

“Trước kia ở Huyền Hoa Thành anh làm tôi không vui, tôi vốn muốn giải quyết anh ở Huyền Hoa Thành. Nếu không phải ngại danh tiếng của thế gia Độc Cô, đầu anh đã lìa khỏi cổ lâu rồi”, Độc Cô Hoài nói.

“Độc Cô Hoài, tôi và anh không thù không oán, thật ra anh không cần thiết phải căm thù tôi như vậy”, Lâm Chính nói.

“Bớt nhiều lời! Anh trai tôi nói tôi không bằng anh, em gái tôi nói tôi đừng chọc vào anh. Tôi không tin, một kẻ ngoại vực như anh thì có thể lợi hại thế nào? Hôm nay, tôi phải chứng minh cho tất cả mọi người thấy, anh cũng chỉ được đến thế mà thôi!”, Độc Cô Hoài lạnh lùng nói, lấy châm bạc ra châm lên người, tăng cường thực lực.

Lâm Chính nhíu mày, anh cảm thấy như vậy thật nhàm chán.

“Độc Cô Hoài, một người có thể đánh bại Nhiêu Ưng và Duy Ngã Mệnh, dù anh ta là người ngoại vực cũng sẽ không kém lắm đâu. Chẳng lẽ anh nghĩ mình có thể là đối thủ của Duy Ngã Mệnh hoặc Nhiêu Ưng?”, lúc này Trương Kỳ đứng ở không xa lên tiếng hỏi.

Thật ra hắn và Nhiêu Ưng đều vào được vòng chung kết. Hắn may mắn không gặp phải kẻ địch mạnh, vào vòng chung kết, người của Tường Vân Phái kích động gần như nhảy cẫng lên.

Chưởng môn Tường Vân Phái đã ra lệnh, hễ gặp phải kẻ địch mạnh thì phải từ bỏ quyền thi đấu ngay. Ông ta đã không quan tâm đến thứ hạng nữa, ông ta chỉ muốn con trai mình có thể bình an trở về.

Dù sao vào được vòng chung kết cũng đồng nghĩa đã lọt vào ít nhất là top 50 hay thậm chí là top 30 của cuộc thi, thành tích này đã là quá tốt đối với Tường Vân Phái.

Nhiêu Ưng nghe vậy, vẻ mặt vô cùng khó coi.

Hắn siết chặt nắm đấm, trong mắt tràn ngập lửa giận.

Nhưng hắn biết rõ thực lực của Lâm Chính. Nếu lên võ đài, hắn vẫn không phải đối thủ của Lâm Chính, huống hồ bây giờ Lâm Chính còn có Trùng Long Thích.

“Nhiêu Ưng và Duy Ngã Mệnh thì là thá gì? Đó là chưa gặp tôi, nếu Độc Cô Hoài tôi ra tay, bọn họ vẫn sẽ thất bại!”, Độc Cô Hoài nói.

“Ai mà không biết khoác lác”, Trương Kỳ khẽ cười.

“Vậy thì để xem”.

Độc Cô Hoài lạnh lùng nói, sau đó vung tay.

Vèo vèo vèo vèo…

Bảy cây châm bạc vọt ra khỏi tay hắn, bay vào không trung, sau đó biến mất.

“Mê Ảnh Phi Châm?”.

Có người kinh ngạc hô lên.

Trương Kỳ thấy vậy cũng kinh ngạc: “Anh Lâm, đó là Mê Ảnh Phi Châm, tuyệt học của thế gia Độc Cô, hãy cẩn thận!”.

“Ồ?”.

Lâm Chính tò mò nhìn vào không trung, nhưng không tìm được tung tích của bảy cây châm bạc đó nữa.

“Xem cho kỹ đây kẻ ngoại vực kia, tôi sẽ cho anh biết thế nào mới là châm bạc chân chính, thế nào mới là thủ đoạn sinh tử chân chính!”.

Độc Cô Hoài lạnh lùng cười, đột nhiên chuyển động ngón tay.

Vèo!

Trên bãi đất trống bên cạnh Lâm Chính đột nhiên nổ ra một âm thanh kỳ lạ, sau đó nhiều châm khí bay ra từ trong không khí, tấn công đến thắt lưng anh.

Lâm Chính lập tức tránh né.

Nhưng một giây sau.

Vèo!

Sau lưng anh nổ ra âm thanh kỳ lạ, sau đó châm khí bay đến.

Lâm Chính lập tức tránh đi.

Thế nhưng, châm khí đột nhiên bay tới đó dường như luôn ở bên cạnh mình, dù anh có tránh thế nào, xung quanh vẫn có châm bay tới.

Lâm Chính luống cuống tay chân, chật vật tránh né, cuối cùng vẫn không đỡ nổi, trên người trúng bốn cây châm khí. Cả người anh cũng lùi về sau, dường như không đấu lại được.

“A!”.

Hiện trường xôn xao.

“Hay!”.

Bên ngoài vang lên tiếng reo hò ủng hộ.

Người của thế gia Độc Cô đồng loạt đứng dậy vỗ tay, cổ vũ khen hay.

“Đó là Mê Ảnh Phi Châm sao? Đúng là thần kỳ!”.

Thần Cung Thương nheo mắt quan sát.

“Chỉ là Mê Ảnh Phi Châm của Độc Cô Hoài không phát huy được toàn bộ uy lực. Mê Ảnh Phi Châm chân chính vẫn phải xem Độc Cô Vấn sử dụng!”, người thanh niên bên cạnh thản nhiên nói.

Thần Cung Thương nhìn sang thanh niên kia, có vẻ hứng thú.

“Anh là?”.

Nhưng thanh niên không đáp.

“Ha, cuộc thi này càng ngày càng thú vị”, Thần Cung Thương khẽ cười, tiếp tục nhìn về phía Lâm Chính.
Chương 3500: Giả vờ?

Lâm Chính bị trúng châm, trông có vẻ không đấu lại.

Ngược lại, Độc Cô Hoài mừng thầm trong lòng, lập tức thừa thắng xông lên.

Ngón tay hắn khẽ động, hư không xung quanh biến dạng nhiều hơn, châm khí dày đặc hơn bay ra từ bên trong, đánh về phía Lâm Chính như mưa bão.

Thế tấn công dồn dập khiến người ta ngạt thở.

Lâm Chính vội vàng tránh né, trông vô cùng chật vật, đối phó cực kỳ tốn sức.

Bọn họ thấy vậy đều cười thành tiếng.

“Kẻ ngoại vực kia cũng chỉ được thế mà thôi!”.

“Ngay cả Độc Cô Hoài cũng không đối phó được, tôi còn bảo anh ta lợi hại chứ!”.

“Xem ra người của Trùng Long Cốc nói đúng, lúc Nhiêu Ưng giao đấu với hắn trạng thái không tốt, Trùng Long Thích cũng không biết sử dụng, nếu không thì sao có thể thua bởi hắn?”.

“Duy Ngã Mệnh cũng có vấn đề! Chỉ được hư danh mà thôi!”.

“Người ngoại vực đi một đường tới đây cũng nhờ may mắn, lần này gặp phải đối thủ mạnh thì gì cũng lộ ra hết!”.

“Người ngoại vực chung quy cũng là người ngoại vực, sao có thể sánh với vực Diệt Vong chúng ta?”.

“Đúng vậy!”.

Tiếng cười chế giễu và tiếng chế nhạo vang lên.

Khán giả ở ngoài cũng thích thú quan sát.

Bọn họ đã mong đợi cảnh này từ rất lâu. Theo nhiều người thấy, Lâm Chính có thể vào được vòng chung kết vốn là một chuyện khiến vực Diệt Vong hổ thẹn, người của vực Diệt Vong kiêu ngạo sao có thể thua bởi người ngoại vực?

Nếu thật sự để Lâm Chính giành quán quân cuộc thi… e là tình hình lúc đó nghĩ cũng không dám nghĩ.

Chỉ sợ sẽ có vô số người của vực Diệt Vong suy sụp ngay tại chỗ.

“Sao lại như vậy? Với thực lực của thần y Lâm, vì sao lại không đấu lại Độc Cô Hoài?”.

Bên ngoài, Ái Nhiễm mở to mắt, không tin nổi cất tiếng.

“Suy cho cùng, thủ đoạn của ngoại vực vẫn lạc hậu hơn vực Diệt Vong chúng ta. Cậu Lâm có thể chiến đấu đến mức này đã là không tệ. Huống hồ, nhìn Độc Cô Hoài cũng không có vẻ gì yếu, cậu Lâm không đấu lại cũng là hợp tình hợp lý”, tông chủ Thanh Huyền Tông thở dài, trên mặt để lộ vẻ thương tiếc.

Mặc dù nói thì nói vậy, nhưng nếu Lâm Chính bị Độc Cô Hoài loại, chắc chắn sẽ xếp hạng ngoài top 20.

Tuy như vậy cũng đã rất ưu tú, nhưng nếu Lâm Chính muốn đạt được mục đích của mình, khiến thế tộc bá chủ mạnh chú ý, dẫn bọn họ trở thành cứu viện đối kháng với Thiên Thần Điện thì chỉ dựa vào thứ hạng đó hiển nhiên không đủ.

Tình hình có vẻ trở nên khó khăn.

Người của sơn trang Vân Tiếu, Tường Vân Phái và Nam Ly Thành đều mang vẻ mặt vô cùng nặng nề.

“Xem ra cậu Lâm chỉ có thể dừng lại ở đây, thế gia Độc Cô vẫn là thế gia Độc Cô, nội tình dày dặn. Sinh ra một Độc Cô Vấn chưa nói, thiên phú và thủ đoạn của Độc Cô Hoài cũng khiến người ta chấn động đến vậy”.

Tề Trọng Khôn đi tới, chậm rãi nói.

Tề Thủy Tâm nhìn chằm chằm khu vực thi đấu, một hồi lâu không lên tiếng, giống như đang suy nghĩ gì đó.

“Thế nào? Con gái, con nhìn ra được gì rồi sao?”, thấy Tề Thủy Tâm có dáng vẻ như vậy, Tề Trọng Khôn không nhịn được hỏi.

“Con cảm thấy anh Lâm đánh rất lạ”, Tề Thủy Tâm đáp khẽ.

“Rất lạ?”.

“Đúng, cảm giác anh Lâm quá bảo thủ, dường như anh ấy vẫn luôn phòng ngự, không chủ động tấn công Độc Cô Hoài”.

“Mê Ảnh Phi Châm của Độc Cô Hoài đáng sợ như vậy, hầu như đánh đến mức không kịp thở, cậu Lâm không thể phản công cũng là lẽ dĩ nhiên”, Tề Trọng Khôn mỉm cười.

Thật ra đổi lại là ông ta cũng chưa chắc sẽ dễ dàng chống chọi, thật sự không thể xem thường Độc Cô Hoài.

Nhưng Tề Thủy Tâm liên tục lắc đầu.

“Bố nhìn lầm rồi. Mặc dù anh Lâm trông có vẻ như rơi vào thế yếu, nhưng cách đánh của anh ấy khiến con cảm thấy giống như đang giả vờ vậy!”.

“Giả vờ sao?”.

Tề Trọng Khôn càng nghe càng không hiểu.

“Vô duyên vô cớ sao cậu Lâm phải giả vờ? Chuyện này đâu tốt cho cậu ta nhỉ?”.

“Con không biết, nhưng con luôn cảm thấy anh Lâm đang thăm dò chiêu thức của Độc Cô Hoài”.

“Bố nghĩ con nhầm rồi. Nếu cậu Lâm đấu lại được Độc Cô Hoài thì cần gì phải thăm dò chiêu thức? Nếu đấu không lại còn làm chuyện như vậy, chẳng phải là dồn bản thân vào đường cùng hay sao? Con nghĩ nhiều rồi”, Tề Trọng Khôn cười nói.

Tề Thủy Tâm không nói nữa, nhưng trong lòng cô ta càng thêm nghi ngờ.

Vài tuyển thủ ở trước khu thi đấu cũng có cách nghĩ giống vậy.

Trong đó bao gồm cả Độc Cô Vấn và Thần Cung Thương…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK