Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1276: Thân xác bất tử

"Hình như sức lực của ông... chưa đủ mạnh", Lâm Chính mỉm cười nói, khuôn mặt lóe lên một tia điên cuồng.

"Sao có thể thế được? Sao có thể thế được?", sắc mặt Nam Cung Thống đầy kinh hãi, cơ thể run lẩy bẩy.

Quyền vừa rồi có uy lực lớn đến mức nào, ông ta là người rõ nhất.

Cho dù Lâm Chính có tiên thiên cương khu, thì cũng không đủ chống đỡ sức phá hoại khi Bát Môn Tề Khai.

Theo lý mà nói, anh phải bị vỡ tim mà chết rồi, nhưng tại sao... anh vẫn còn sống?

Không thể nào!

Chắc chắn đã xảy ra vấn đề ở đâu đó!

Đôi mắt già nua của Nam Cung Thống lóe lên một tia điên cuồng, ông ta gầm lên, lại giơ quyền lên đấm mạnh vào lồng ngực Lâm Chính.

"Chết đi!".

Ông ta rít gào.

Lần này, sức mạnh của quyền phong mang theo hỏa khí tàn bạo.

Dường như nắm đấm đang thiêu đốt.

Lâm Chính nhìn ông ta với ánh mắt bình thản, không có dấu hiệu nào gọi là giãy giụa.

Bốp!

Nắm đấm lại nện vào người anh.

Âm thanh như sấm đánh vang lên.

Sức mạnh cuồn cuộn rót vào toàn thân Lâm Chính, cuối cùng bắn ra từ hai chân, hóa thành cương phong thổi ra bốn phía.

"Úi!".

Mọi người vây xem xung quanh lập tức bị luồng cương phong này làm cho ngã lăn ra đất, vô cùng chật vật.

Quyền này không khác gì thiên thạch va chạm, trời long đất lở.

Phụt!

Lâm Chính lại phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể run mạnh, mắt cũng mở to hơn.

Nhưng... anh vẫn chưa chết.

Vẫn nhìn Nam Cung Thống, khuôn mặt nở nụ cười nhạt.

Dường như quyền này chẳng xi nhê gì với anh.

"Vẫn chưa được... ông phải ra tay mạnh hơn nữa!".

"Cậu..."

Đôi mắt Nam Cung Thống bỗng trợn trừng lên, gầm lớn một tiếng rồi lại tung quyền ra.

Phụt!

Lâm Chính lại phun ra máu tươi.

Nhưng... anh vẫn mở mắt, vẫn còn thở.

"A!".

Nam Cung Thống như phát điên, ông ta tức giận gầm lên, đấm vào người Lâm Chính như mưa.

Ông ta không tin!

Không tin Lâm Chính quả thực có thân xác bất tử!

Bốp!

Bốp!

Bốp!

Bốp!

"Chết đi! Chết đi! Chết đi!".

Nam Cung Thống không khác gì một con dã thú, đã hoàn toàn đánh mất lý trí.

Hết quyền này đến quyền khác nện xuống.

Mỗi quyền dường như có thể xé vụn mọi thứ trước mắt, dường như muốn đánh xuyên mặt đất.

Mọi người xung quanh cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân không khỏi run rẩy.

Bọn họ chỉ cảm thấy màng nhĩ của mình sắp bị tiếng đánh đấm kia làm cho bị thủng, từng luồng cương phong bắn ra từ người Lâm Chính.

Đây đều là sức mạnh đến từ nắm đấm của Nam Cung Thống.

Toàn bộ các kiến trúc của thế gia Nam Cung ở xung quanh đều bị sập xuống.

Mặt đất xuất hiện vô số vết nứt, hàng nghìn cái lỗ, khung cảnh tan hoang.

Không ai dám lại gần bên đó.

Thậm chí nhiều người còn không dám nhìn.

Cảnh tượng này quá chấn động.

“Hay! Đánh hay lắm!”.

Nam Cung Mộng hưng phấn vỗ tay.

Đây là cảnh tượng ông ta rất thích xem, cũng rất muốn xem.

Ông ta không sợ cương phong, đứng ở trước nhất, kích động chứng kiến.

Nhưng tiếng đấm đánh nặng nề vang lên một lúc, rồi dần dần trở nên yếu đi.

Tốc độ vung quyền của Nam Cung Thống cũng dần chậm lại.

Sức lực… dường như không theo kịp nữa.

Hơi thở của ông ta cũng dần trở nên gấp gáp.

“Chú?”, Nam Cung Mộng sửng sốt.

“Nửa tiếng… sắp hết rồi!”.

Kim Thế Minh ở phía bên này kêu lên.

Người của thế gia Nam Cung đều tim đập thình thịch.

Nửa tiếng đồng hồ mà hết… thì Nam Cung Thống không còn sống được bao lâu nữa.

Quả nhiên, ông ta dừng tấn công.

Lúc này, ông ta đã không vung nổi nắm đấm lên nữa.

Tóc đen trên đầu ông ta bắt đầu bạc dần, cánh tay cường tráng cũng bắt đầu teo tóp lại, tất cả mạch máu đáng sợ trên bắp tay đều xẹp xuống.

Sinh mạng của ông ta… đã thiêu đốt đến tận cùng.

Còn Lâm Chính đang nằm trong tay ông ta thì đã không còn hình người.

Người như thế này thì kiểu gì cũng không sống nổi.

Nhưng Nam Cung Thống lại nhìn Lâm Chính chằm chằm, dường như đang quan sát gì đó.

Một lát sau, ông ta thở dài.

“Tôi thua rồi…”

Mọi người đều kinh ngạc.

“Chú, sao chú lại thua được chứ? Cậu ta đã chết rồi! Thần y Lâm đã chết rồi mà!”, Nam Cung Mộng gấp gáp kêu lên.

Nhưng Nam Cung Thống lắc đầu, buông tay ra.

Hai chân Lâm Chính chạm đất, cơ thể lảo đảo, nhưng không ngã xuống.

Anh mở mắt ra, nhìn Nam Cung Thống: “Tôi chưa chết, sao ông ta có thể được coi là thắng chứ?”.

Anh vừa dứt lời, tất cả những người đang có mặt đều há hốc miệng…

Nam Cung Mộng như bị sét đánh ngang tai.

“Có thể nói cho tôi biết là tại sao không?”.

Hơi thở Nam Cung Thống càng ngày càng gấp gáp, khuôn mặt cũng càng ngày càng già đi.

Ông ta biết mình không còn sống được lâu nữa, tốc độ nói cũng nhanh hơn không ít: “Có thể nói cho tôi biết tại sao làm cách nào cậu cũng không chết không? Lẽ nào… cậu thực sự là thân xác bất tử?”.

“Tôi không phải là thân xác bất tử, mà là vì mệnh mạch của tôi đã bị phong bế!”.

Lâm Chính khó nhọc giơ cánh tay bị gãy lên, dùng cánh tay rút một cây châm bạc ở hông ra.

“Mệnh mạch?”.

Đôi đồng tử của Nam Cung Thống bỗng co lại.

“Người y võ, tự biết mệnh, tự biết mạch, ông không phá được mệnh mạch của tôi, cho dù có đánh tôi tan xương nát thịt, thì tôi vẫn còn một hơi thở… Tôi không cần đánh bại ông, tôi chỉ cần cầm cự được nửa tiếng đồng hồ này thì chính là người chiến thắng”, Lâm Chính khàn giọng đáp.

Nam Cung Thống nghe thấy thế thì lùi lại liên tục, cuối cùng đặt mông ngồi xuống một tảng đá lớn, vẻ mặt đầy thất thần.

“Trời… muốn diệt thế gia Nam Cung ta rồi…”
Chương 1277: Thời đại thuộc về cậu

Lâm Chính dùng chút sức lực ít ỏi đâm mấy châm bạc vào người.

Cánh tay và một cái chân bị gãy trước đó lại có thể hoạt động như thường.

Mọi người xung quanh trong lòng run sợ, thầm khen thần kì.

“Đây chính là y võ sao?”, Phó Vô Diệp tặc lưỡi.

“Y thuật hơn người cùng với khả năng hồi phục đáng sợ của tiên thiên cương khu… đúng là không phải người bình thường có thể giết được”, Kim Thế Minh lắc đầu than thở.

Ngay cả người Bát Môn Tề Khai cũng không thể giết được thì e rằng trên đời này chỉ có người có võ đạo đại thành mới có thể chế phục được người này.

Gia chủ, chưởng môn của tất cả các tông môn thế tộc đang có mặt đều không nói gì.

Người của thế gia Nam Cung thì rơi vào sự sợ hãi cực độ.

Nam Cung Thống đã thua.

Tia hi vọng duy nhất của thế gia Nam Cung cũng đã tắt.

Hôm nay… lẽ nào thực sự là ngày tàn của thế gia Nam Cung?

“Chú!”, Nam Cung Mộng kêu lên đầy ai oán.

“Ông tổ!”.

Người của thế gia Nam Cung lần lượt quỳ xuống, khóc không thành tiếng.

Nam Cung Thống ngồi trên tảng đá lớn, thở hổn hển.

Sinh mạng của ông ta đã sắp kết thúc, tư thái hăm hở trước đó cũng không còn. Làn da ông ta bắt đầu nhăn nheo, râu tóc rụng sạch, hàm răng, móng tay cũng bắt đầu rụng ra, bỗng chốc biến thành một ông lão gần đất xa trời…

Mọi người đều nhìn.

“Haizz”.

Nam Cung Thống thở dài thườn thượt.

Thấy Lâm Chính tập tễnh đi tới, đôi mắt đục ngầu của ông ta lấp lánh ánh lệ.

“Thần y Lâm… cậu thực sự… muốn đuổi cùng giết tận sao?”, ông ta yếu ớt hỏi.

“Nam Cung Mộng muốn đuổi cùng giết tận tôi, thậm chí còn hạ độc vợ tôi, gây tổn thương đến bạn thân của tôi. Tôi trước giờ là người có ơn báo ơn, có oán báo oán, đây là nguyên tắc của tôi”, Lâm Chính nhỏ giọng nói.

“Xem ra hôm nay thế gia Nam Cung quả thực khó tránh một kiếp rồi… Nhưng thần y Lâm, tôi… tôi vẫn muốn thử lần cuối!”, Nam Cung Thống dường như vẫn không cam lòng, yếu ớt kêu lên.

“Ông đã không thể đấu lại tôi nữa rồi, cho dù bây giờ người tôi dày đặc vết thương, thì ông cũng không thể uy hiếp đến tôi được nữa. Bây giờ ông cùng lắm chỉ sống được ba phút thôi! Mau để lại di ngôn đi!”, Lâm Chính nói.

“Không, thần y Lâm, cậu hiểu nhầm rồi, tôi… tôi không có ý định tiếp tục đấu với cậu nữa, tôi… tôi chỉ muốn làm một giao dịch với cậu…”, hơi thở của Nam Cung Thống càng gấp gáp hơn, giọng nói cũng yếu ớt hơn.

“Giao dịch gì?”, Lâm Chính hỏi.

“Tôi… tôi muốn dùng quyển Bát Môn Độn Giáp Thuật… và… và cả thế gia Nam Cung để đổi lấy mạng của tất cả tộc nhân…”, Nam Cung Thống khàn giọng nói.

“Diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi lại lên! Hôm nay tôi không giết sạch người của thế gia Nam Cung, sau này chắc chắn bọn họ sẽ trả thù tôi! Tôi là người không thích có người uy hiếp tôi, nhất là kẻ thù của tôi! Tôi hi vọng tốt nhất bọn họ chết sạch đi!”, Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng.

“Nhưng thần y Lâm, bây giờ thế gia Nam Cung đang ở thời kỳ hoàng kim mà cũng không chống lại được cậu, đến khi cậu đoạt được tất cả vật báu của chúng tôi, còn tộc nhân Nam Cung của tôi thì trắng tay, sao bọn họ có thể uy hiếp đến cậu được nữa chứ? Hơn nữa, vừa nãy cậu nói… vợ cậu bị A Mộng hạ độc… Vậy tôi hỏi cậu, vợ cậu… có phải trúng độc của hoa Tuyệt Mệnh không?”.

“Phải thì sao nào? Tôi đã lấy được thuốc giải rồi!”, Lâm Chính bình thản đáp.

“Thuốc giải… đúng là có thể giải được độc của hoa Tuyệt Mệnh, nhưng… không hề hoàn thiện. Vợ cậu uống thuốc giải này, tuy có thể giữ được tính mạng, nhưng chắc chắn sẽ trở thành người thực vật… cả đời này khó mà tỉnh lại!”, Nam Cung Thống khàn giọng nói.

“Ông nói gì cơ?”.

Hơi thở của Lâm Chính như nghẹn lại.

“Thần y Lâm, trên thực tế thế gia Nam Cung chúng tôi cũng chưa nghiên cứu điều chế ra được đan dược có thể giải hoàn toàn độc hoa Tuyệt Mệnh. Đan dược nghiên cứu được hiện giờ chỉ có thể thanh lọc độc tố ở xung quanh tim, chứ không thể loại bỏ độc tố ở đại não. Cậu có thể đi hỏi những người từng trúng độc hoa Tuyệt Mệnh, xem có mấy người khôi phục ý thức, xuống giường đi lại được? Trên thực tế thì không có một ai cả! Thuốc giải chỉ giữ được mạng, chứ không thể khỏi hẳn…”, Nam Cung Thống nói.

Lâm Chính mở to hai mắt, vẻ mặt đầy khó tin, anh túm lấy Nam Cung Thống, gầm lên: “Vậy thuốc giải thực sự đang ở đâu? Nói mau! Nếu ông không nói, hôm nay tôi sẽ giết hết tộc nhân Nam Cung! Khiến thế gia Nam Cung các ông từ nay đoạn tử tuyệt tôn!”.

Lâm Chính đã hoàn toàn nổi giận.

Anh lên một kế hoạch lớn như vậy, cuối cùng lại thành công cốc.

“Thần y Lâm, cậu đừng sốt ruột… Thực ra muốn vợ cậu khỏi hẳn không hề khó! Phải biết rằng, cậu là thần y, là thần y danh chấn thiên hạ… Việc nghiên cứu điều chế thuốc giải của loại độc này, cậu luôn giỏi hơn thế gia Nam Cung chúng tôi!”.

“Tôi không có hoa Tuyệt Mệnh! Cũng không biết gì về loại hoa này thì nghiên cứu điều chế kiểu gì? Loại kỳ hoa kỳ độc này, phải mất vài năm đến vài chục năm mới phân tích ra được!”, Lâm Chính nghiến răng nghiến lợi nói.

Lúc trước khi quan sát bông hoa của Bích Trân, anh đã cảm thấy nó vô cùng đặc biệt kỳ lạ, thế gia Nam Cung trải qua mấy đời mới nghiên cứu ra được bán thành phẩm chỉ có thể giữ được tính mạng. Sao anh có thể phân tích xong nó trong nửa năm chứ?

Độc trong người Tô Nhu… không thể để lâu được nữa!

Lâm Chính vô cùng sốt ruột.

Đúng lúc này, Nam Cung Thống bỗng chộp lấy cánh tay Lâm Chính, cố gắng nói: “Nếu tôi đưa cho cậu tất cả tài liệu về hoa Tuyệt Mệnh mà thế gia Nam Cung chúng tôi đã nghiên cứu trong gần 100 năm nay, thì cậu… có thể tha mạng cho tộc nhân Nam Cung không?”.

Lâm Chính quay phắt sang nhìn ông ta.

“Ông nói cái gì?”.

“Thần y Lâm, tài liệu này không những bao gồm tất cả thông tin về loài hoa Tuyệt Mệnh được trồng ở thế gia Nam Cung chúng tôi, mà còn bao gồm tất cả quá trình và phối phương luyện chế ra Tuyệt Mệnh Đan. Nếu cậu có được tài liệu này, cộng với y thuật của cậu, thì không đến nửa năm, chắc chắn cậu sẽ nghiên cứu ra được thuốc giải”.

Dường như Nam Cung Thống có chút không gắng gượng được nữa, bàn tay khô đét túm chặt lấy Lâm Chính, cố gắng kêu lên: “Thần y Lâm! Cậu đồng ý với tôi đi! Đồng ý với tôi thì tất cả đều là của cậu, đều là của cậu…”

Dứt lời, ông ta vội vàng lấy ra hai quyển sách cũ nát.

Một quyển chính là “Bát Môn Độn Giáp Thuật”.

Còn quyển còn lại chính là điển tịch ghi chép về hoa Tuyệt Mệnh.

Hóa ra điển tịch này vẫn luôn do Nam Cung Thống giữ gìn.

Nhưng ông ta biết, nếu còn không lấy ra thì sẽ không còn cơ hội nữa, liền cố nhét vào tay Lâm Chính, sau đó hai cánh tay rũ xuống. Ông ta hơi ngước đầu lên, giọng nói trở nên nhỏ như muỗi kêu.

“Tất cả người của thế gia Nam Cung nghe đây, sau khi tôi chết… tôi không cho phép các cậu căm thù thần y Lâm, không cho phép các cậu… tìm đến trả thù cậu ta! Dù cậu ta… có làm gì, cho dù cậu ta muốn giết các cậu, thì các cậu cũng không được phép phản kháng, không được ghi hận cậu ta, rõ chưa?”.

Tuy giọng nói của ông ta rất yếu ớt, nhưng lúc này lại có vẻ vô cùng rõ ràng.

“Ông tổ…”

Tộc nhân Nam Cung khóc càng dữ dội hơn.

“Đã nghe rõ chưa?”, Nam Cung Thống bỗng tức giận gầm lên.

“Nghe rõ rồi ạ!”.

Mọi người vừa khóc vừa nói.

Lúc này, khuôn mặt già nua của Nam Cung Thống mới thả lỏng hơn.

Ông ta quay mặt lại, thì thào nói.

“Thần y Lâm… thời đại này… là thời đại thuộc về cậu…”

Giọng nói tràn ngập ngưỡng mộ, bất lực và bi ai.

Sau đó, mí mắt ông ta khép lại, hoàn toàn không còn động tĩnh gì, cũng không còn hơi thở nữa…

Nam Cung Thống, đã chết.

“Chú! Chú!”, Nam Cung Mộng trợn trừng mắt, gào lên.

“Ông tổ!”.

Tất cả tộc nhân Nam Cung quỳ xuống đất, khóc lóc ầm ĩ.

Khung cảnh vô cùng thê lương.

Lâm Chính lặng lẽ nhìn hai quyển sách trong tay, rơi vào trầm mặc.
Chương 1278: Ông ta sẽ không chết đâu

Nam Cung Thống chết rồi, thế gia Nam Cung không còn cơ hội thắng nữa.

Cho dù tất cả cao thủ của thế gia Nam Cung tập hợp lại đây để liều chết với Đông Hoàng Giáo, nếu may mắn thì tạm thời đẩy lùi được đám người này, nhưng Lâm Chính chữa trị cho người của Đông Hoàng Giáo xong rồi đánh tiếp thì không thể ngăn cản nổi nữa.

Chuyện thế gia Nam Cung bị san bằng chỉ còn là vấn đề thời gian.

“Giáo chủ!”

Lưu Mã đến gần Lâm Chính, nhỏ giọng gọi.

Lâm Chính hoàn hồn lại, cất hai cuốn sách kia đi rồi bước về phía Nam Cung Mộng.

Nam Cung Mộng run rẩy, vội vàng lùi về phía sau, hai chân mềm nhũn, ngã xuống đất.

“Cậu muốn làm gì? Cậu…đã đồng ý với chú tôi là không giết người của thế gia Nam Cung. Cậu… cậu định làm gì?”, Nam Cung Mộng run lẩy bẩy, chỉ vào Lâm Chính hét lớn.

“Tôi đồng ý chú của ông rằng không giết người của thế gia Nam Cung lúc nào?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Nhưng… cậu đã nhận cuốn sách “Bát Môn Độn Giáp Thuật” và hoa Tuyệt Mệnh của chú tôi rồi mà, lẽ nào cậu muốn phủ nhận sao?”, Nam Cung Mộng bất bình nói.

“Cho dù ông ta không đưa cho tôi thì sau khi ông ta chết, tôi cũng có thể lấy từ trên người ông ta!” Lâm Chính nói.

Nam Cung Mộng sững sờ, không nói nên lời.

Lâm Chính giơ tay lên, nắm lấy vai Nam Cung Mộng, kéo ông ta khỏi mặt đất.

“Cậu muốn làm gì? Cút ra!”

Nam Cung Mộng nổi điên, gầm lên, tát mạnh về phía Lâm Chính.

Nhưng ông ta vừa động đậy, Lưu Mã bên cạnh đã xông tới nắm lấy cổ tay ông ta, khiến cái tát của ông ta khó mà thực hiện.

“Mau! Mau giết tên thần y Lâm này đi! Bây giờ cậu ta đang bị thương nặng, thế suy sức yếu rồi! Đây là cơ hội tuyệt vời cho chúng ta, mọi người mau cùng nhau xông lên! Giết cậu ta đi!”, Nam Cung Mộng hét lớn, cố ý cổ động người của thế gia Nam Cung giết Lâm Chính.

Nhưng đám người chỉ ngẩng đầu lên, không ai dám động tay.

“Các người… không nghe lời của gia chủ tôi sao? Các người… định làm phản à?”, Nam Cung Mộng trừng mắt, vừa sốt ruột vừa sợ hãi.

“Bố, ông tổ đã nói không cho phép chúng ta trở thành kẻ địch với thần y Lâm nữa!”, Nam Cung Yên Nhu nói.

“Mày điên à? Cậu ta định giết bố mày đấy! Lát nữa còn giết sạch người của thế gia Nam Cung! Không làm kẻ thù với cậu ta thì để cậu ta mặc ý chém giết sao?”, Nam Cung Mộng gào to.

“Bố! Ông tổ nói rồi, nếu thần y Lâm thật sự muốn giết chúng ta thì chúng ta cũng không phản kháng nổi, chúng ta không thể không nghe lời ông tổ!” Nam Cung Yên Nhu lắc đầu.

Nam Cung Mộng nghe vậy vô cùng tuyệt vọng.

“Sao có thể như vậy? Các người… các người thật sự không lo cho tôi sao?”, ông ta run rẩy, đũng quần ướt sũng.

Nếu ngay cả người nhà Nam Cung cũng không để ý đến ông ta nữa thì trên đời này còn ai có thể cứu ông ta đây?

“Thần y Lâm!”

Lúc này, Nam Cung Yên Nhu đột nhiên hét lớn.

Lâm Chính quay đầu lại.

Nam Cung Yên Nhu quỳ xuống đất, vầng trán trắng nõn nà xinh đẹp của cô ta đập mạnh xuống nền nhà.

“Thần y Lâm! Dù sao Nam Cung Mộng cũng là bố tôi, mặc dù tôi cũng là phạm nhân của anh, sống chết không biết, nhưng có thể giết tôi trước khi giết bố tôi được không? Tôi muốn dùng mạng của mình đổi lấy mạng sống của bố mình thêm vài phút!” Nam Cung Yên Nhu trầm giọng nói.

Giọng điệu vô cùng đau khổ.

Không ít người cảm động rơi nước mắt trước hành động của cô ta.

Mặc dù Nam Cung Yên Nhu nói rất ít, Nam Cung Mộng luôn coi cô ta như công cụ lợi dụng, nhưng đến giây phút cuối cùng, cô ta vẫn luôn nhớ đến bố mình.

Chỉ là Lâm Chính đã sớm có dự định xử lý Nam Cung Mộng như thế nào.

“Cô Yên Nhu, cô đừng hiểu lầm, tôi chưa từng nghĩ đến việc giết bố cô”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Thật sao?”, Nam Cung Yên Nhu ngẩng đầu lên hỏi.

“Đúng vậy!” Lâm Chính hung hăng nói: “Bởi vì tôi thấy giết bố cô như vậy thì dễ dàng quá! Tôi thấy để ông ta sống cả đời đau khổ còn tốt hơn là chết”.

“Cái gì?”

Mọi người đều kinh ngạc.

Nam Cung Yên Nhu cũng kinh ngạc.

“Cậu định làm gì? Đừng mà… tha cho tôi đi… để tôi chết! Để tôi chết luôn đi!”

Nam Cung Mộng sợ hãi đến tột cùng.

Nếu người trước mặt là người khác thì ông ta không sợ, nhưng người trước mặt lại là thần y Lâm nổi tiếng.

Thân là cao thủ ngành y…anh có rất nhiều thủ đoạn đáng sợ…

Rắc!

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên dùng lực, bóp nát bả vai của Nam Cung Mộng.

“A!”

Nam Cung Mộng kêu la thảm thiết.

Sau đó Lâm Chính lại dùng lực, nghiền nát từng khớp chân tay của Nam Cung Mộng.

Có Lưu Mã giúp đỡ, ông ta không thể phản kháng.

Sau đó, Lâm Chính lại lấy kim bạc ra, châm vào các huyệt.

Tiếng kêu la thảm thiết của Nam Cung Mộng vang vọng khắp thế gia Nam Cung.

Không lâu sau, ông ta nằm liệt trên mặt đất, ngất lịm đi.

“Bố…”

Nam Cung Yên Nhu nhìn bố.

“Yên tâm đi, tôi nói rồi, ông ta không chết đâu. Từ hôm nay trở đi, ông ta chỉ có thể nằm liệt giường, mười ngày một lần, trên người ông ta sẽ phát độc lở loét, sau đó lại lành lại, cứ lặp đi lặp lại như vậy, hơn nữa ban ngày sẽ cảm thấy lạnh giá, thần kinh đau dữ dội, tức ngực, khó thở… Các triệu chứng này không thể chữa khỏi, nhưng cũng không khiến ông ta chết, mà chỉ bầu bạn cùng ông ta cả đời mà thôi”.

Lâm Chính chắp tay sau lưng, bình tĩnh nói.
Chương 1279: Rốt cuộc anh đến từ đâu?

Mọi người chưa từng nghe nói đến thủ đoạn của Lâm Chính, nên ai cũng khiếp sợ.

Nam Cung Yên Nhu cũng trầm mặc.

Một lúc sau, cô ta lại dập đầu trước Lâm Chính.

“Cảm ơn thần y Lâm đã không giết!”

“Nam Cung Thống đã hy sinh mạng sống để bảo vệ các người, sau khi tôi và ông ta giao đấu, tôi thấy ông ta không phải là kẻ ác, nể tình ông ta thanh liên chính trực, còn cả hai cuốn sách ông ta đã giao cho tôi, hôm nay tôi sẽ không giết người của thế gia Nam Cung, các người đi đi!” Lâm Chính bình tĩnh nói.

Người của thế gia Nam Cung nghe vậy vô cùng vui mừng.

“Cảm ơn thần y Lâm!”

“Giáo chủ!”

Lưu Mã sốt ruột tiến lên trước.

“Giáo chủ, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc! Nếu hôm nay chúng ta thả người của thế gia Nam Cung đi, ngày sau bọn họ lại phản bội thì sẽ thành đại họa!” Lưu Mã lo lắng khuyên ngăn.

“Tôi cũng biết vậy, nhưng nói thật, nếu hôm nay tôi thật sự muốn giết người, tôi cũng không thể giết hết người của thế gia Nam Cung! Dù sao đây cũng là thế gia Nam Cung, nếu chiến đấu, chúng ta sẽ chống lại tất cả sức mạnh của thế gia Nam Cung, ông đảm bảo sẽ giết hết được bọn họ sao?” Lâm Chính quay đầu trầm giọng hỏi.

“Nếu giáo chủ không bị thương, với thực lực của giáo chủ, tôi nghĩ giết hết bọn chúng cũng không khó!” Lưu Mã vội vàng nói.

“Nhưng bây giờ tôi đang bị thương… uy lực của Bát Môn Tề Khai cũng đủ mạnh!” Lâm Chính thở dài.

“Chuyện này…”

“Nếu không giết được thì coi như ban ơn đi! Nếu không, một khi thế gia Nam Cung liều mạng, thì phe ta nhất định sẽ thương vong nặng nề! Tôi vừa tiếp nhận vị trí giáo chủ, thương vong quá lớn sẽ gây bất lợi cho tôi, hơn nữa sau khi hai bên thương vong, e là sẽ có người ngư ông đắc lợi, đây không phải điều tôi muốn thấy”, Lâm Chính lắc đầu nói.

Không phải anh đang an ủi Lưu Mã, mà là đang suy nghĩ đến kết quả của sự việc.

Nếu anh đang ở đỉnh cao, trên người không bị thương thì anh thật sự có thể giết sạch thế gia Nam Cung.

Nhưng bây giờ anh không có điều kiện này, nên chỉ có thể ban ân huệ mà thôi.

Lưu Mã không nói thêm nữa.

“Nam Cung Yên Nhu, cô dẫn người rời khỏi đây đi. Từ ngày hôm nay, cả thế gia Nam Cung sẽ thuộc về Đông Hoàng Giáo!”, Lâm Chính nói.

“Vâng thưa thần y Lâm!”

Nam Cung Yên Nhu lại dập đầu trước Lâm Chính, sau đó bước lên cõng Nam Cung Mộng đang bất tỉnh, thân hình gầy gò của cô ta hơi loạng choạng bước ra ngoài.

Người của thế gia Nam Cung lần lượt đi theo.

Không ai còn thù hận.

Chỉ còn lại sự sợ hãi vô tận.

“Lập tức tiếp quản thế gia Nam Cung, bảo vệ tất cả mọi thứ, không cho ai động vào!”

Lưu Mã phất tay, cao giọng nói.

“Tuân mệnh, Lưu đại nhân!”

Đám người xông vào.

Cả thế gia Nam Cung đã thuộc về Đông Hoàng Giáo, bao gồm cả vườn hoa Tuyệt Mệnh vừa xinh đẹp vừa đáng sợ.

Lâm Chính thở hắt ra một hơi, nghiêng đầu nhìn đám người chưa tản đi, bình tĩnh nói: “Mọi người còn ý kiến gì sao?”

“A… hết rồi… hết rồi…”

“Giáo chủ Lâm, tôi xin cáo từ… cáo từ…”

Mọi người mới hoàn hồn, mỉm cười rồi vội vàng rời đi.

Trong chốc lát, đám đông náo nhiệt đã rời đi.

Chỉ còn lại vài người ở lại.

Trong đó có Phó Vô Diệp và Kim Thế Minh.

Phó Vô Diệp bước lên, cúi đầu chào Lâm Chính.

“Giáo chủ Lâm thật uy phong, y võ song toàn, tôi rất ngưỡng mộ anh!”, Phó Vô Diệp cười nói

“Quá khen rồi!” Lâm Chính bình tĩnh đáp.

“Giáo chủ Lâm, theo tôi được biết, Đông Hoàng Giáo lâu rồi không có giáo chủ, bây giờ anh lại đột nhiên trở thành giáo chủ của Đông Hoàng Giáo, tôi nghĩ anh phải có thực lực mạnh mẽ, nếu không có thực lực, chắc chắn không thể áp chế được những anh hùng trong Đông Hoàng Giáo…”

“Ý của anh Phó là gì vậy?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.

Phó Vô Diệp sững sờ một lát, rồi khẽ cười nói: “Không có gì… Giáo chủ Lâm, tôi thấy hơi tò mò!”

“Tò mò?”

“Đúng vậy, Vô Diệp muốn biết… giáo chủ Lâm có lai lịch thế nào? Đến từ đâu? Rốt cuộc là nơi nào có thể bồi dưỡng ra một thiên tài trẻ tuổi như giáo chủ Lâm đây…”

Nghe vậy, Kim Thế Minh cũng vểnh tai lên nghe.

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu.

“Sau này có cơ hội tôi sẽ nói cho anh biết vấn đề này sau!”

Nghe vậy, Phó Vô Diệp vô cùng thất vọng, nhưng cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ có thể cúi người chào rồi tiếc nuối rời đi.

Kim Thế Minh nhìn theo bóng lưng của Phó Vô Diệp, rồi bước nên, chắp tay nói: “Giáo chủ Lâm, lúc trước tôi đã lỡ lời, tôi có mắt mà không biết Thái Sơn, đắc tội với cậu rồi, xin thứ lỗi cho tôi”.

“Kim trang chủ khách khí quá! Tôi không hẹp hòi đến vậy đâu! Tôi không để bụng chuyện đó, Kim trang chủ, nếu không còn chuyện gì nữa thì ông dẫn người về đi!” Lâm Chính nói.

“A, không vội! Giáo chủ Lâm, thật ra tôi còn một chuyện, tôi muốn thương lượng hợp tác với giáo chủ Lâm”, Kim Thế Minh cười nói.

“Chuyện gì?” Lâm Chính quay lại hỏi.

“Chuyện đại hội!” Kim Thế Minh nheo mắt, cười nói.

“Đại hội?”

Lâm Chính nhìn ông ta một lúc rồi lắc đầu nói: “Ông không có tư cách hợp tác với tôi, bởi vì thực lực của chúng ta không cân xứng!”

“Chưa chắc đâu!”

Kim Thế Minh mỉm cười, lấy từ trong tay người phía sau ra một thứ, rồi đưa đến…
Chương 1280: Một nghìn lượng vàng cũng không đổi

Trong tay của Kim Thế Minh là một tấm thẻ hình tròn.

Tấm thẻ chỉ có kích thước bằng một đồng xu, trên đó có viết một con số lớn, bên cạnh là hoa văn mười hai con giáp, trông rất tinh xảo.

Hầu hết mọi người hoàn toàn không biết nó là gì, nhưng sau khi ngồi vào vị trí giáo chủ của Đông Hoàng Giáo, Lâm Chính đã đọc một vài cuốn sách của Đông Hoàng Giáo nên cũng biết về lai lịch của thứ đồ này.

Thẻ này có tên là thẻ Sáp Huyết, là tín vật liên minh của tổ chức do Cô Phong đứng đầu.

Bất kỳ ai nắm giữ vật này đều là đồng minh của Cô Phong.

Nhưng Lâm Chính không hiểu biết nhiều về Cô Phong...

Anh chỉ biết một chút thôi.

Cô Phong là một tổ chức tuyệt đối không thể dễ dàng đụng vào.

Đương nhiên, Lâm Chính cũng không thể biết quy mô và thực lực của tổ chức này rốt cuộc như thế nào, nhưng càng là đối thủ không có chút thông tin gì thì càng không thể dễ dàng trêu chọc.

"Giáo chủ Lâm, tuyệt đối đừng hiểu lầm! Tôi không hề có ý uy hiếp cậu đâu! Điều này cậu có thể yên tâm”, Kim Thế Minh vội vàng xua tay, cười nói.

"Vậy ông lấy vật này ra để làm gì?", khuôn mặt Lâm Chính không chút biểu cảm, hỏi.

“Tôi chỉ muốn nhắc nhở giáo chủ Lâm một câu, tôi không phải là người duy nhất có tấm thẻ này, thế gia Nam Cung và thế gia Nạp Lan... cũng có nó!”, Kim Thế Minh nheo mắt.

Vừa dứt lời, Lâm Chính khẽ nhíu mày.

Điều này có nghĩa là thế gia Nạp Lan, sơn trang Kim Thạch và thế gia Nam Cung đều là đồng minh của Cô Phong ...

"Giáo chủ Lâm, cậu đừng tưởng rằng tôi và Nam Cung Mộng đối chọi gay gắt thì chính là kẻ thù không đội trời chung, thực ra chúng tôi là đồng minh, đồng minh từng uống máu ăn thề”.

Kim Thế Minh mỉm cười và nói: "Bốn mươi năm trước, trong đại hội Cô Phong đã thành lập một liên minh. Liên minh này được thành lập bởi mười ba gia tộc siêu cấp. Mỗi một gia chủ hoặc chưởng môn đều sẽ nhận được một tấm thẻ Sáp Huyết, dựa vào nó để chứng minh thân phận của mình. Giáo chủ Lâm, tôi nghĩ trước khi cậu định tấn công thế gia Nam Cung thì nên cân nhắc thế lực đằng sau thế gia Nam Cung rốt cuộc phức tạp và mạnh mẽ như thế nào, phải không?”

"Đương nhiên là có cân nhắc, nhưng tôi hoàn toàn không ngờ được rằng thế gia Nam Cung lại có quan hệ đồng minh với Cô Phong, hơn nữa... còn có mười hai đồng minh khác!"

"Về việc liên minh, thực ra đã được che giấu rất kỹ. Không có nhiều người trên thế giới này biết về nó. Sở dĩ tôi thẳng thắn nói chuyện này với giáo chủ Lâm là để bày tỏ thành ý của tôi đối với giáo chủ Lâm! Tôi muốn hợp tác với cậu”, Kim Thế Minh cười nói.

"Ông đã có mười hai đồng minh mạnh... trước mắt còn có mười một đồng minh, đủ để ông đánh đâu thắng đó, quét sạch kẻ mạnh trong đại hội. Thực lực của ông hoàn toàn đủ, cần gì phải kết đồng minh với tôi, vẽ vời thêm chuyện? Nếu để cho người của Cô Phong biết được thì chẳng phải sẽ chọc giận bọn họ sao?”, Lâm Chính lắc đầu nói.

"Ha ha, thần y Lâm, việc này thì cậu không biết rồi”.

Kim Thế Minh lắc đầu, chắp hai tay sau lưng, trầm giọng nói: “Mười ba gia tộc và môn phái này mặc dù đã cắt máu ăn thề, kết thành đồng minh, nhưng trên thực tế mười ba thế lực này lại chia rẽ, có mưu đồ riêng. Gọi nhau là đồng minh nhưng sau lưng lại lợi dụng lẫn nhau! Cậu nhìn tôi và Nam Cung Mộng đã đấu đá nhau những năm vừa qua là biết. Bây giờ thế gia Nam Cung gặp đại nạn, không phải tôi cũng khoanh tay đứng nhìn sao? Trước mặt lợi ích, cái gọi là lời thề liên minh, tình cảm bạn bè chẳng qua chỉ là lời nói đầu môi mà thôi, không có chút giá trị! Chẳng ai thèm quan tâm cả”.

"Nếu đã như vậy, ông hợp tác với tôi thì tôi sao có thể yên tâm về ông? Đồng minh của Cô Phong không có giá trị, vậy kết đồng minh với tôi thì có giá trị sao?", Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

"Giá trị, đương nhiên là có giá trị! Hơn nữa còn đáng giá đến mức một nghìn lượng vàng cũng không đổi được! Giáo chủ Lâm, tôi với cậu thật lòng đối đãi, sao có thể so sánh với những người bằng mặt không bằng lòng như bọn họ chứ? Mặc dù hơn mười thế lực bọn ta kết liên minh do Cô Phong đứng đầu, nhưng đó là chuyện của bốn mươi năm về trước. Thành quả của đại hội rất phong phú, nhưng lại bị chia thành mười mấy phần, ai có thể chấp nhận được chứ? Đi tranh giành thành quả đại hội với mười mấy đồng minh không đáng tin cậy, chi bằng lựa chọn đồng minh mạnh hơn trước đã, cùng chia thành quả thắng lợi với kẻ mạnh, đây chẳng phải là cách làm của người thông minh sao?”, Kim Thế Minh vuốt râu mỉm cười.

Ông ta vẫn có mắt nhìn.

Thần y Lâm nắm giữ Đông Hoàng Giáo trong tay, thực lực bản thân siêu phàm, chắc chắn là lựa chọn tốt nhất cho vị trí đồng minh, nếu có thể kết giao thì trong đại hội, sơn trang Kim Thạch của ông ta chắc chắn có thể hô mưa gọi gió, lấn át đám đông.

Lâm Chính suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói: "Kim trang chủ, cho dù như vậy, tôi cũng không có hứng thú hợp tác! Dù sao tôi cũng không biết rõ về ông, trước giờ tôi không quá thân thiết với người mà tôi không hiểu rõ. Sau này rồi nói tiếp”.

Nói xong, anh định rời đi.

"Giáo chủ Lâm! Nếu tôi là cậu, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn hợp tác với sơn trang Kim Thạch", Kim Thế Minh hét lên.

"Tại sao?"

"Bởi vì nếu cậu không làm như vậy, người của Cô Phong sẽ tính sổ với cậu, không ai giúp sức cho cậu. Đông Hoàng Giáo và Dương Hoa sẽ phải đối mặt với sự liên kết tấn công của mười hai thế lực, Cậu mạnh thì liệu có mạnh hơn liên minh Cô Phong hay không?”

Ông ta vừa dứt lời, Lâm Chính dừng bước.

Lúc này, một gã đàn ông nhanh chóng chạy vào từ bên ngoài, thì thầm điều gì đó bên tai Kim Thế Minh.

Kim Thế Minh khẽ gật đầu, cười nhạt nói: "Giáo chủ Lâm! Xem ra cậu không thể từ chối được rồi?”

"Sao ông lại nói như vậy?"

"Người của tôi vừa nhận được tin tức, người của Cô Phong sắp tới đây! Chắc là bọn họ đã biết tin, muốn tới đây tính sổ với cậu! Giáo chủ Lâm, nếu cậu hợp tác với tôi thì tôi có thể giúp cậu hòa giải, không đến mức để cậu và người của Cô Phong kết oán, giúp cậu bớt đi một kẻ thù mạnh”.

Kim Thế Minh đứng dậy, lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp tinh xảo, đặt sang một bên, cười nói: "Giáo chủ Lâm, tôi sẽ cho cậu thời gian suy nghĩ! Chúng ta liên lạc lại sau!"

Nói xong, ông ta quay người rời đi với nụ cười trên môi.

Lâm Chính không nói gì, chỉ lẳng lặng liếc nhìn.

Kim Thế Minh bề ngoài đang muốn hợp tác, nhưng thực chất ông ta chỉ muốn lợi dụng Lâm Chính.

Người có thể ngồi vào vị trí này, ai mà không khôn khéo như hồ ly chứ?

Thành tâm? Thành ý?

Chỉ là một câu chuyện cười mà thôi.

Lâm Chính thầm lắc đầu.

Nhưng đúng lúc này.

"Giáo chủ!"

Lưu Mã vội vàng bước tới.

“Chuyện gì vậy?”, Lâm Chính nghiêng đầu.

“Có một đám người tự xưng là người của Cô Phong muốn gặp cậu”, Lưu Mã nhỏ giọng nói.

Đến nhanh đấy!

Lâm Chính khẽ nhướng mày, hỏi: "Người đâu?"

"Ngoài cửa”,

"Gọi vào đi”.

"Vâng, thưa giáo chủ!"

Lưu Mã ôm quyền, xoay người đi về phía cửa chính.

Tuy nhiên...

Vèo!

Một tiếng rên vang lên, theo sau là một bóng người bay từ ngoài cửa vào, nặng nề rơi xuống trước mặt hai người họ.

"A?"

Sắc mặt Lưu Mã thay đổi, nhìn rõ là người của giáo phái đang canh gác ngoài cửa đã bị ném vào trong.

"Chuyện gì thế?"

Lưu Mã hỏi.

Bụp bụp bụp...

Lại có mấy âm thanh trầm đục vang lên, vài bóng người bay tới, ngã nhào xuống đất.

Tiếp đó ngoài cửa truyền đến âm thanh náo động, một nhóm người bước đến.

Vậy mà lại là người của Cô Phong!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK