Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3451: Nhất định phải nhận thua

“Ha, tên đó đắc ý thật!”.

Ở bên phía nhà họ Dục, Giản Đào thuận lợi ra khỏi mê cung. Anh ta vừa uống xong ngụm trà, nghe tiếng reo hò ở khu nghỉ ngơi của Thanh Huyền Tông thì lạnh lùng liếc nhìn, khinh thường cười giễu.

Vẻ mặt Dục Chấn Thiên không mấy tự nhiên.

Thật ra ông ta cũng theo dõi toàn quá trình trận đấu của Lâm Chính.

Khi thấy Lâm Chính đón đỡ được Trùng Long Thích đồng thời đánh bại Nhiêu Ưng, trong lòng ông ta đã cảm thấy hối hận.

Một yêu nghiệt tuyệt thế như vậy, thế tộc nào mà không chào đón? Nếu không, vì sao trang chủ Vân Tiếu lại đích thân đi mời Lâm Chính, còn lấy lòng đủ kiểu?

Nhưng ông ta biết giờ có hối hận cũng đã muộn.

Nhà họ Dục coi như đã trở mặt với Lâm Chính, ông ta chỉ đành đâm lao theo lao, đứng về phía Giản Đào.

“Giản thánh thủ! Nếu cậu gặp cậu ta ở vòng thứ hai thì có phần thắng không?”, Dục Chấn Thiên suy nghĩ một lúc, cẩn thận hỏi.

“Gia chủ Dục không tin tôi sao?”, Giản Đào nhíu mày, lên tiếng hỏi.

“Không không, sao tôi lại không tin Giản thánh thủ được? Cậu là đồ đệ của Cửu Tử Chân Nhân, khả năng của cậu chắc chắn là vô cùng vô tận, chỉ là… chỉ là…”, Dục Chấn Thiên ngập ngừng.

“Chỉ là anh ta có thể đỡ được Trùng Long Thích, thực lực không thể coi thường, đúng không?”, Giản Đào cười nhạt.

Dục Chấn Thiên không tiếp lời.

Giản Đào lại cười ha ha, nói: “Được rồi gia chủ Dục, ông đừng lo. Dù cho anh ta có đỡ được Trùng Long Thích thì đã sao? Tôi sẽ có cách đối phó với anh ta!”.

“Thật sao?”.

Dục Chấn Thiên sáng mắt lên, vội hỏi.

“Ông đang nghi ngờ tôi hay là nghi ngờ năng lực của Cửu Tử Chân Nhân sư phụ tôi?”, Giản Đào nheo mắt hỏi.

“Sao tôi có thể nghi ngờ năng lực của các cậu? Nhưng mà Giản thánh thủ, cậu vẫn phải cẩn thận. Tôi nghe nói tên họ Lâm kia chưa trả Trùng Long Thích lại cho Trùng Long Cốc. Nói cách khác, trong tay cậu ta có vũ khí giết người lợi hại như Trùng Long Thích, cậu đối địch với cậu ta thì phải cẩn thận!”.

“Ha, một Trùng Long Thích cỏn con có gì đáng nhắc tới! Tôi nghĩ tuy Nhiêu Ưng sử dụng Trùng Long Thích, nhưng cũng không phát huy được toàn bộ uy lực của Trùng Long Thích, nên mới bị tên họ Lâm kia chống đỡ được. Mặc dù bây giờ tên họ Lâm kia có Trùng Long Thích trong tay, nhưng anh ta chưa chắc biết cách sử dụng. Ở trong tay anh ta, nó chỉ là một món đồ chơi mà thôi. Đợi tôi giết anh ta ở vòng thứ hai, cướp Trùng Long Thích về, các người sẽ được mở mang tầm mắt!”, Giản Đào cười nói.

Người nhà họ Dục nghe vậy ai cũng kích động vô cùng.

“Vậy thì nhờ cả vào Giản thánh thủ rồi!”.

“Nói hay lắm! Nhưng còn cô Ái Nhiễm…”.

“Giản thánh thủ yên tâm, cuộc thi kết thúc, chúng tôi sẽ bắt trói con bé đó về! Con bé nó là con gái tôi, tôi bắt nó về đến cả Lôi Trạch cũng không ngăn cản được!”.

“Vậy thì tốt!”.

Giản Đào hài lòng gật đầu, ánh mắt tràn ngập ý cười.

Ngày tháng tiếp theo khá bình yên.

Lâm Chính ngồi một mình ở khu nghỉ ngơi điều tức, chuẩn bị cho vòng sau.

Cuộc tranh đấu quyết liệt ở trong mê cung vẫn đang diễn ra, làm thần kinh người xem căng thẳng.

Ngoài trận đấu vô cùng chấn động từ vòng thi mê cung của Lâm Chính, vài người nữa cũng khiến mọi người kinh ngạc.

Trong đó Thần Cung Thương của thế gia Thần Cung, thiên tài xếp thứ sáu, là người nổi bật nhất.

Hai mươi chín người khác chia cùng đợt với hắn có thể nói là quá xui xẻo. Vừa vào mê cung, người thông minh thì từ bỏ quyền thi đấu rời khỏi mê cung, những ai không bỏ cuộc đều bị Thần Cung Thương giết chết.

Cuối cùng một mình Thần Cung Thương mang theo năm viên Thông Quan Châu rời khỏi mê cung.

Thủ đoạn bá đạo khiến người người kinh ngạc.

“Lâm Chính, nếu vòng hai gặp phải người này thì anh nhất phải nhận thua ngay, hiểu không?”.

Ái Nhiễm quan sát trận đấu của Thần Cung Thương xong quay đầu nói với Lâm Chính, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Chương 3452: Thiên tài liên tục xuất hiện

“Ai?”.

Lâm Chính còn đang ngồi thiền hé mắt ra, nghi hoặc hỏi.

“Thiên tài xếp thứ sáu Thần Cung Thương chứ còn ai?”.

“Hắn thì sao?”, Lâm Chính hỏi. Anh đang điều tức, hoàn toàn không theo dõi trận đấu sau đó, vì vậy không thấy được thủ đoạn mạnh mẽ bá đạo của Thần Cung Thương.

“Vừa rồi ở trong mê cung anh ta chém liên tiếp hai mươi ba người, một mình lấy năm viên Thông Quan Châu, chỉ mất ba mươi phút để vượt qua vòng này”, Ái Nhiễm hạ thấp giọng, nghiêm túc nói.

“Thế sao? Đúng là lợi hại”, Lâm Chính hơi kinh ngạc.

“Cho nên anh phải cẩn thận!”.

“Yên tâm, chưa chắc tôi đã gặp anh ta. Nếu có gặp phải, tôi đấu được thì đấu, không đấu lại tôi sẽ đầu hàng, được chưa?”.

Lâm Chính mỉm cười đáp.

Lâm Chính không phải người khăng khăng cố chấp, nếu không đấu lại được thì đầu hàng cũng chẳng sao. Lâm Chính chưa bao giờ cảm thấy mình có tinh thần thà chết vinh còn hơn sống nhục gì đó, có đường lui thì sao không đi?

Ái Nhiễm không nói gì thêm, nhưng ánh mắt vẫn có vẻ lo lắng.

Nhân vật lớn mạnh khiến người ta kinh hãi không chỉ có mỗi Thần Cung Thương. Trong số đó còn có ba thiên tài tuyệt thế thực lực vượt trội, lần lượt là Khổ Y Tăng của Đại Khổ Tự, Tuyệt Hoa Nhan của Hoa Thiên Thành và Duy Ngã Mệnh của Linh Đao Các.

Duy Ngã Mệnh đã nổi danh ở vực Diệt Vong từ lâu.

Hắn là thiên tài siêu cấp đột nhiên vươn lên mấy năm gần đây, nghe nói thực lực có thể sánh ngang với anh kiệt.

Thần Cung Thương giải quyết trận chiến trong vòng ba mươi phút, thành công vào vòng trong. Duy Ngã Mệnh cũng noi theo, vừa vào mê cung đã bắt đầu chém giết, chỉ mất mười phút để giết hết toàn bộ đối thủ trong mê cung. Vì những người khác không biết sự hung hãn của Duy Ngã Mệnh nên không ai đầu hàng.

Thủ đoạn của Duy Ngã Mệnh vô cùng tàn ác dứt khoát, dao sắc chặt đay rối, nhiều người còn chưa kịp có phản ứng đã bị hắn giết chết.

Nhưng đến khi người đã chết hết, Duy Ngã Mệnh chợt nhận ra một điều.

Thần Cung Thương tốn ba mươi phút mới giết hết những người này để vào vòng trong không phải vì hắn cần phải tốn nhiều thời gian như vậy, mà là hắn đợi bọn họ tìm được Thông Quan Châu rồi mới ra tay.

Duy Ngã Mệnh lại khác, hắn không phục Thần Cung Thương, muốn so bì với Thần Cung Thương nhưng lại không nghĩ tới chuyện đó.

Thế là thời gian còn lại Duy Ngã Mệnh dùng để tìm kiếm Thông Quan Châu và lối ra, gần đến giờ mới rời khỏi mê cung.

Không nghi ngờ gì nữa, Duy Ngã Mệnh đã thua rất thê thảm.

Cũng vì vậy mà Duy Ngã Mệnh hùng hồn tuyên bố sẽ giải quyết Thần Cung Thương ở vòng thứ hai, thay thế hắn trở thành thiên tài xếp thứ sáu.

Tin tức này truyền ra đương nhiên đã khiến vùng đất Tu Di chấn động.

Duy Ngã Mệnh đối đầu với Thần Cung Thương?

Đây là một vở kịch hay.

Mọi người không quan tâm đến thiên tài xếp thứ bảy như Nhiêu Ưng nữa.

Theo bọn họ thấy, để thua một người ngoại vực thì thực lực quá tệ, cộng thêm không có Trùng Long Thích, Nhiêu Ưng chẳng là gì cả.

Vòng thi thứ nhất mê cung coi như đã kết thúc sau hai ngày.

Hơn 400 người được vào vòng trong, chỉ chiếm một phần mười người tham dự.

Mặc dù mỗi đợt thi đấu mê cung có ba mươi người tham dự, chọn ra năm người, nhưng có vài người dù lấy được Thông Quan Châu mà không tìm được lối ra trong thời gian quy định cũng bị loại. Người dạng như vậy không phải số ít, thường xuyên có hiện tượng trong một đợt thi đấu mê cung mà không có ai vào được vòng trong.

Không thể không nói mê cung này cực kỳ tàn khốc. Dù là vậy, những khán giả theo dõi cuộc thi vẫn chưa thỏa mãn.

Những thế tộc vào vòng trong nhảy cẫng hoan hô, những thế tộc bị loại thì buồn bã khóc lóc.

Nhất là những thế tộc có người chết trong mê cung, ai cũng che mặt khóc vô cùng đau khổ.

Giữa các thế tộc cũng vì vậy mà gây thù với nhau.

Lâm Chính nhìn quanh hiện trường, có người vui có người buồn.

“Chẳng trách vực Diệt Vong lại hỗn loạn, tổ chức cuộc thi như thế này, vực Diệt Vong muốn thái bình chỉ là ước vọng xa vời”, Lâm Chính cảm khái.

“Mọi người đến đây đều là vì danh lợi, thương vong hay ân oán thì có là gì?”, Ái Nhiễm nhẹ giọng nói.

Ầm ầm...

Lúc này, bãi đất trống phía bên phải lầu các lại biến hóa. Mặt đất vốn bằng phẳng tách ra mấy khe nứt, sau đó từng võ đài mọc lên.

Vòng thi thứ hai bắt đầu!
Chương 3453: Chiến đấu liên tiếp

“Vòng thứ hai là gì?”.

Nhìn mười mấy võ đài hiện lên giữa bãi đất trống, Lâm Chính sững sờ, nghi hoặc hỏi.

“Vòng hai là đấu liên tiếp!”, Ái Nhiễm giải thích.

“Đấu liên tiếp?”.

“Đúng, bốn võ đài sẽ là một tổ hợp, trước tiên tuyển thủ trên bốn võ đài sẽ chiến đấu với nhau, sau đó người thắng cuộc sẽ thi đấu với người thắng cuộc ở võ đài khác. Một tuyển thủ phải đánh thắng ba trận mới có thể vào vòng sau”.

“Vòng này có vẻ đơn giản”, Lâm Chính cười nói.

“Không dễ như anh nghĩ đâu. Cường độ chiến đấu liên tiếp ba trận rất cao, dễ hao hụt thể lực trong lúc chiến đấu, từ đó không thể đối phó trận tiếp theo, vì anh không có thời gian nghỉ ngơi. Ví dụ anh giành thắng lợi ở võ đài đầu tiên sẽ phải đánh với võ đài tiếp theo ngay lập tức, đến khi thắng rồi lại tiếp tục chiến đấu với người thắng cuộc ở võ đài thứ ba, vậy mới tính là thắng!”.

“Nếu thi đấu ở võ đài thứ hai vẫn chưa kết thúc thì sao? Tôi cũng phải lên đó?”.

“Anh phải đợi ở gần đó, vậy thì anh có thể nhân cơ hội nghỉ ngơi một lúc, khôi phục được chút thể lực”.

“Vậy còn được”.

“Anh không nghĩ tới chuyện thi đấu bên anh chưa kết thúc, nhưng người thắng ở võ đài bên kia đang đợi anh à? Nếu vậy, anh tính thế nào?”, Ái Nhiễm nhìn anh, nói vô cùng nghiêm túc: “Nếu vậy, anh sẽ không có thời gian nghỉ ngơi. Một khi anh kết thúc chiến đấu, người của võ đài kia sẽ tiến lên khiêu chiến anh, không cho anh cơ hội nghỉ lấy sức. Trận chiến như vậy ắt sẽ bị động, khả năng thất bại rất lớn, cho nên các anh không những phải nghĩ cách chiến thắng đối thủ, mà còn phải tốc chiến tốc thắng, như thế thì trận tiếp theo mới có ưu thế! Anh hiểu không?”.

“Vậy là phải chạy đua sao?”.

Lâm Chính cực kỳ ngạc nhiên.

“Mức độ tàn khốc của vòng thứ hai không thua kém gì mê cung ở vòng thứ nhất! Vì mọi người đều muốn chạy đua, nên sau khi lên võ đài sẽ dốc hết sức, ra tay tàn độc. Vòng thi đấu thứ hai chắc chắn sẽ lại có nhiều người chết”, Ái Nhiễm nói.

Lâm Chính lặng lẽ gật đầu.

Lúc này, ông cụ trên lầu các lên tiếng.

“Mọi người, xin hãy yên lặng!”.

Hiện trường đang xôn xao lập tức im lặng, vô số ánh mắt tập trung về phía ông cụ.

Ông cụ chậm rãi nói: “Qua hai ngày chiến đấu kịch liệt, chúng ta có tổng cộng 432 tuyển thủ thành công vào vòng thứ hai. Tôi đại diện cho Lôi Trạch, đại diện cho ban tổ chức cuộc thi chúc mừng 432 tuyển thủ đã vào vòng trong!”.

“Tiếp theo, chúng ta sẽ bắt đầu vòng thi thứ hai!”.

“Như các vị đã thấy, nội dung của vòng thi thứ hai là: đấu liên tiếp!”.

“Chúng tôi sẽ chọn ngẫu nhiên 40 tuyển thủ trong hơn 400 tuyển thủ các bạn tiến lên 20 võ đài phía Bắc tiến hành thi đấu. Tám người ở bốn võ đài sẽ là một tổ hợp, tiến hành quyết đấu loại trừ. Cuối cùng trong tám người sẽ chọn ra một người tiến vào vòng chung kết!”.

“Xin mời các bạn chú ý đến võ đài số 1 cho đến số 20. Ở võ đài sẽ hiện lên hai số thứ tự, đó chính là số thứ tự của tuyển thủ sẽ lên võ đài tham gia thi đấu. Tuyển thủ nào thấy số thứ tự của mình thì hãy lên võ đài quyết đấu. Thời gian thi đấu không giới hạn, cho đến khi nào một bên không còn sức chiến đấu phải đầu hàng thì sẽ dừng lại!”.

“Các bạn còn thắc mắc gì không?”.

Ông cụ cất tiếng hỏi, không ai lên tiếng.

“Nếu không có ai thắc mắc thì xin mời cho hiện số thứ tự! Vòng thi thứ hai bắt đầu!”.

Tiếng hô vang lên, trên 20 võ đài dâng lên một cây cột dài như cột cờ, đỉnh cột là một hộp gỗ hình vuông. Hộp gỗ xoay tròn một vòng, sau đó hai bên hộp xuất hiện hai số thứ tự.

Đó là số thứ tự của tuyển thủ!

Mọi người nhìn sang mỗi một võ đài, so số thứ tự của mình.

Nếu phát hiện số thứ tự của mình xuất hiện trên võ đài thì sẽ chạy về phía võ đài chiến đấu.

Bên dưới mỗi một võ đài đều có một người mặc áo choàng màu đen, có vẻ như là trọng tài.

Đợi hai tuyển thủ vào võ đài, bọn họ sẽ hô bắt đầu, đồng thời khởi động cơ chế phòng hộ xung quanh võ đài.

Cơ chế đó hình thành, quanh võ đài sẽ được che phủ bởi một lớp màn ánh sáng màu xanh lam nhạt. Màn sáng đó rất kiên cố, dường như được tạo thành từ khí kình. Dù ở bên trong chiến đấu kịch liệt thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến bên ngoài và võ đài bên cạnh.

“Không có tôi”.

Lâm Chính nhìn quanh một vòng, lên tiếng.

“Tiếc quá”, Ái Nhiễm nghe vậy lại nói.

“Tiếc?”.

“Đúng, những người lên võ đài đợt này thực lực không cao. Với thực lực của thần y Lâm, nếu lên võ đài thì chắc chắn có thể vào vòng trong một cách dễ dàng!”.

“Hóa ra là vậy”, Lâm Chính gật đầu.

“Cô Ái Nhiễm, điều cô kỳ vọng không phải vậy, mà là cô mong chúng tôi không gặp phải Thần Cung Thương hoặc Duy Ngã Mệnh. Nếu không, thất bại không sợ, chỉ sợ đến cái mạng cũng không còn!”.

Một tiếng cười thản nhiên vang lên.

Mọi người quay đầu nhìn, hóa ra đó là Sở Thu.

Đi sau hắn còn có Trương Kỳ.

Ở không xa, Tề Dương cũng đẩy theo Tề Thủy Tâm đi tới.

“Các anh không ở khu nghỉ của mình chuẩn bị chiến đấu mà chạy đến đây làm gì?”, Lâm Chính cười, lên tiếng hỏi.

“Cái gì cần điều tức thì đã điều tức tạm ổn rồi, không có gì để chuẩn bị, rảnh rỗi nên qua đây xem xem”, Sở Thu mỉm cười đáp.

“Còn các anh thì sao? Tôi thấy vết thương của Tề Dương không thể lành trong thời gian ngắn, sao còn có tâm tư đi quanh như vậy?”, Lâm Chính nhìn sang nhóm người của Tề Phượng Sơn.

“Anh Lâm, tôi đến để nói với anh, trận tiếp theo Tề Phượng Sơn chuẩn bị sai người đi hối lộ cho anh đấu với tôi, giúp cho anh được thuận lợi vào vòng sau”, Tề Dương nói một cách cay đắng.

“Cái gì?”, Lâm Chính sững sờ.
Chương 3454: Duy Ngã Mệnh

“Anh Lâm, anh Dương bị thương không nhẹ, trong thời gian ngắn sẽ không khỏi được, nếu anh ấy tiếp tục tham gia cuộc thi cũng không lấy được thứ hạng tốt. Thế nên tôi đã nói với bố tôi, Tề Phượng Sơn chúng tôi hối lộ cho bên Lôi Trạch sắp xếp anh Dương và anh Lâm thi đấu cùng một võ đài. Khi các anh lên võ đài, anh Dương sẽ nhận thua ngay, bảo đảm anh thuận lợi tiến vào vòng sau. Vậy cũng coi như đền ơn cứu mạng của anh!”, Tề Thủy Tâm ngồi trên xe lăn, mỉm cười nói.

“Chuyện này không cần, tôi không chủ động cứu Tề Dương, mà là vì đan dược cực phẩm. Hơn nữa, Tề Dương đã vào được vòng trong, cần gì phải lãng phí cơ hội của Tề Dương? Chẳng lẽ các cô không hi vọng Tề Dương sẽ cố hết sức lấy được thứ hạng mình hài lòng, lấy lại danh tiếng cho Tề Phượng Sơn hay sao?”, Lâm Chính tò mò hỏi.

Tề Thủy Tâm sững người, nhìn sang Tề Dương.

Quả nhiên trong mắt Tề Dương tràn đầy khát vọng và chờ mong.

Hắn không muốn trở thành bàn đạp cho Lâm Chính, đương nhiên cũng muốn cố gắng hết sức một lần.

Tề Thủy Tâm không biết nên nói thế nào.

Lâm Chính thản nhiên cười: “Tâm ý của Tề Phượng Sơn tôi xin nhận, nhưng cuộc thi nên tiến hành thế nào thì cứ tiến hành thế ấy, đừng làm mấy chuyện như thế!”.

“Được thôi, nếu anh Lâm đã nói vậy thì tôi sẽ nói lại với bố tôi”, Tề Thủy Tâm thở dài.

“Vậy bệnh của em gái tôi…”, Tề Dương vội mở lời, nhưng nói một nửa lại ngập ngừng.

“Yên tâm, tôi sẽ chữa khỏi cho cô ấy, nể mặt cô Ái Nhiễm”, Lâm Chính nói

Tề Dương hơi lúng túng, không dám nói gì thêm.

Chẳng lâu sau, trận đấu thứ nhất kết thúc.

Bốn mươi người lên võ đài chỉ có mười bảy người quay về, hai mươi ba người còn lại đều chết trên võ đài. Hơn nữa, mười bảy người này ai cũng bị thương, có người còn gãy tay gãy chân, cực kỳ thê thảm.

Nhưng may là vực Diệt Vong nhiều người theo y thuật, thế tộc đằng sau những người đó đã chuẩn bị sẵn hàng loạt phương án chữa trị hoàn hảo để cứu chữa cho bọn họ, ai gãy tay gãy chân sẽ nối lại ngay lập tức, một số người vừa chết cũng được cứu sống. Dù vậy vẫn có hai mươi người chết hoàn toàn, không có hi vọng cứu chữa.

Tỉ lệ tử vong đến một nửa.

Tàn khốc đến mức nào!

Trận đấu thứ nhất kết thúc, người của ban tổ chức chỉ dọn dẹp sơ võ đài, sau đó bắt đầu trận đấu thứ hai.

Trên mỗi võ đài lại xuất hiện số thứ tự, lần này vẫn không có số của Lâm Chính, thậm chí đám người Tề Dương, Sở Thu và Trương Kỳ cũng không có.

Mọi người đành tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.

Vài tiếng trôi qua, cho đến khi trận đấu thứ bảy kết thúc vẫn chưa đến lượt đám Lâm Chính, lần này Ái Nhiễm hơi lo lắng.

“Gần một nửa số người tham gia thi đấu rồi, sao vẫn chưa tới lượt anh lên võ đài?”, Ái Nhiễm nhíu mày hỏi.

“Có gì phải lo lắng, sớm muộn gì cũng tới lượt tôi thôi”, Lâm Chính cười nói.

“Anh Lâm, anh hiểu sai rồi. Chị Ái Nhiễm nói như vậy là lo anh sẽ gặp phải những tuyển thủ thiên tài như Thần Cung Thương, Duy Ngã Mệnh!”, Tề Thủy Tâm lên tiếng.

“Chắc không trùng hợp vậy chứ?”, Lâm Chính ngây ra một lúc.

“Nếu nói là trùng hợp thì chắc chắn sẽ không trùng hợp đến vậy, chỉ sợ có người giở trò!”, Sở Thu nói.

Lâm Chính nghe thế lập tức hiểu ra, nhìn sang hướng Trùng Long Cốc, nhỏ giọng nói: “Ý anh là người của Trùng Long Cốc sẽ giở trò trong việc bốc thăm?”.

“Lôi Trạch cũng không quá chú trọng chuyện này, người làm việc cho họ cũng muốn kiếm chút lợi nhuận. Nếu họ nhận được lợi ích đúng ý, tuy nói là ngẫu nhiên rút thăm tuyển thủ lên võ đài, nhưng cũng có khả năng là do người làm”, Sở Thu nhỏ giọng nói.

Lâm Chính lặng lẽ gật đầu.

“Để cho an toàn, tôi cứ nói bố đi hối lộ bọn họ vậy. Anh Dương, chúng ta về nói bố sai người đi làm!”, Tề Thủy Tâm nhỏ giọng nói.

“Được!”, Tề Dương gật đầu.

Đúng lúc đó, Trương Kỳ đột nhiên lên tiếng: “Tôi nghĩ không cần đi nữa đâu”.

“Sao?”.

Tề Thủy Tâm sững người.

Trương Kỳ nhìn về phía võ đài, sắc mặt trắng bệch.

Đám người Tề Thủy Tâm lập tức nhìn sang, chỉ một ánh nhìn, bọn họ đều tái mặt.

Trên võ đài lần lượt xuất hiện số thứ tự của Trương Kỳ, Sở Thu, Tề Dương và Lâm Chính.

Ngoài ra còn có một con số.

006!

Đây rõ ràng là số thứ tự của Duy Ngã Mệnh!
Chương 3455: Số đỏ

“Đây chắc chắn không phải trùng hợp! Chắc chắn là người của Trùng Long Cốc giở trò! Chắc chắn là vậy!”.

Tề Dương tức đến mức đỏ mặt tía tai, phẫn nộ hét lên.

“Dù có biết cũng đã muộn. Chúng ta phát hiện ra quá muộn, nếu biết sớm đề phòng trước thì đã không có chuyện!”, Tề Thủy Tâm thở dài.

“Lần này rắc rối rồi! Tôi và Tề Dương cùng võ đài, anh Lâm thì ở võ đài khác, còn Sở Thu lại đối mặt với Duy Ngã Mệnh… Lần này rắc rối rồi”, Trương Kỳ buồn rầu nói.

Sở Thu nhìn chằm chằm võ đài, vẻ mặt cũng không được tự nhiên cho lắm.

Hắn tận mắt nhìn thấy trận chiến mê cung của Duy Ngã Mệnh, nếu giao đấu với Duy Ngã Mệnh, hắn khó mà thắng được.

Nhưng Sở Thu lại bình tĩnh, nói thẳng: “Mọi người, chuyện đã đến nước này chúng ta cũng không thay đổi được gì, chỉ có thể chiến đấu hết sức! Dù có gặp phải đối thủ là ai cũng dùng hết thực lực của mình đi, những chuyện khác nghe theo số trời vậy!”.

“Nói đúng lắm! Nhưng mà Sở Thu, nếu anh thấy không thắng được thì hãy nhận thua trước. Duy Ngã Mệnh thủ đoạn tàn ác, chắc chắn sẽ không nương tay, vả lại còn không thể cứu chữa, đừng để bị hắn hại!”, Lâm Chính nói.

“Yên tâm đi, tôi hiểu mà”, Sở Thu cười gượng.

Keng!

Lúc này tiếng chuông vang lên.

Đám người Lâm Chính đi thẳng lên võ đài.

Sở Thu và Lâm Chính cùng một nhóm, Trương Kỳ, Tề Dương được chia tới nhóm khác, đồng nghĩa Lâm Chính sẽ không gặp Trương Kỳ và Tề Dương.

Nhưng Duy Ngã Mệnh thì sợ là không tránh được.

Lâm Chính hít sâu một hơi, bước lên võ đài của mình.

Không nghĩ nhiều nữa, giải quyết đối thủ trước mắt rồi hãy tính.

“Hay quá!”.

Khi Lâm Chính vừa lên võ đài, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng reo hò, sau đó những giọng nói kích động và phấn khởi vang lên.

“Số của Chu Lộng tốt quá!”.

“Sao anh ta hên quá vậy? Trời ạ!”.

“Mê cung cơ quan vòng thứ nhất nhặt được Thông Quan Châu chưa nói, sau khi mê cung thay đổi, lối ra còn xuất hiện ngay cạnh anh ta. Lần này thi vòng hai thì trúng luôn đối thủ là người ngoại vực! Má ơi, đây là định cho anh ta lọt vào top 10 luôn sao?”.

“Số anh ta đúng là hên quá”.

Nghe thấy tiếng bàn tán, Lâm Chính nhíu mày nhìn lại, bấy giờ mới phát hiện nhiều khán giả đang hướng mắt về phía võ đài của mình, dường như rất có hứng thú với trận chiến này.

Chuyện này là sao?

Lâm Chính vô cùng nghi hoặc.

Cho đến khi một người đàn ông khoảng ba mươi mấy tuổi, mặc áo màu xám để ria mép, đi lên võ đài.

“Số đỏ quá! Đúng là số đỏ! Ha ha, không ngờ số của Chu Lộng mình lại đỏ như vậy! Hay thật! Ha ha ha ha…”.

Người đàn ông đó cười lớn, vô cùng đắc ý và phấn khởi.

“Số đỏ?”.

Lâm Chính tò mò nhìn hắn.

“Ồ, cậu không biết sao? Vòng đầu tiên tôi cứ nghĩ mình thua rồi, kết quả đi dọc đường lại gặp một người cướp được Thông Quan Châu bị người ta vây giết đến mức bị thương nặng. Thế là tôi kết liễu tính mạng người đó, lấy được Thông Quan Châu.

"Lúc đó có một nhóm người xông tới định cướp Thông Quan Châu của tôi, nhưng tôi còn chưa ra tay, cơ quan mê cung lại chuyển động, ngăn chặn đám người đó lại. Không những thế, lối ra khỏi mê cung còn xuất hiện ngay sau lưng tôi, thế là tôi thuận lợi thông qua.

"Cứ ngỡ mình gặp may vòng thứ nhất đã là không tệ, không ngờ vận may của tôi vẫn chưa hết! Vòng thứ hai vừa lên võ đài đã gặp một người ngoại vực là cậu! Ha ha ha ha, cậu nói xem có phải số tôi đỏ lắm không?”, người tên Chu Lộng cười lớn.

“Anh không nghĩ vận may của mình đã dùng hết rồi sao?”, Lâm Chính mỉm cười hỏi.

“Thế này mà bảo dùng hết vận may? Cậu nghĩ Chu Lộng này không đánh thắng được một kẻ ngoại vực hay sao? Nếu vậy thì chi bằng tôi chết đi cho xong!”, Chu Lộng khinh thường cười đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK