Người của Ngũ Phương Băng Nguyên xung quanh nhìn chằm chằm Lâm Chính, mỗi người đều đặt tay lên đao kiếm của mình.
Chỉ cần Lâm Chính nói không đúng, e rằng ngay cả tư cách làm nô lệ cũng không có, sẽ bị những người của Ngũ Phương Băng Nguyên này băm thành trăm mảnh ngay tại chỗ.
Dẫu sao bây giờ anh cũng đang nghi ngờ chất vấn thế lực siêu bá chủ này!
Chỉ điểm này thôi cũng đủ để anh chết không còn mảnh xương cốt.
Nhưng Lâm Chính vẫn mặt không đổi sắc, ngược lại trên mặt lại nở nụ cười nhạt.
Anh cầm lấy đơn thuốc kia, thản nhiên hỏi: “Phương pháp luyện đan của Cường Hồn Đan là gì, các người có biết không?”
“Hừ, phương thuốc này vốn là của Ngũ Phương Băng Nguyên chúng tôi, sao chúng tôi lại không biết chứ?”
"Dùng Tử Thảo, Thăng Ma, Nhu Tâm, Hương Nhu làm thuốc dẫn, sau đó dùng lửa luyện chế thêm hoa Hạ Sinh, rễ Lau, Tam Thất, rễ Cô Lâu, Thanh Đại, giai đoạn này cần không ngừng đảo lộn dược liệu trong lò luyện đan, cô đọng thành đan dược! Không nói mười nghìn chứ ít nhất cũng đến tám nghìn người ở Băng Nguyên đều biết phương thuốc này, giờ anh nói phương thuốc này có vấn đề? Đúng là nói chuyện viển vông?”
Thiếu Phù Thương híp mắt cười nhạt, con ngươi tràn đầy sát ý.
“Nếu đã muốn buộc tội thì phải để cho người ta không còn lời nào để nói chứ nhỉ! Tôi nói phương thuốc này có vấn đề! Anh nói không có vấn đề! Nếu vậy thì mời các người lập tức chuẩn bị những dược liệu trong này, tôi sẽ luyện chế một nồi ở trước mặt mọi người. Xem thử loại đan dược điều chế theo đơn thuốc này rốt cuộc là Cường Hồn Đan hay là giống độc dược do nhà họ Dục luyện chế?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Tên khốn kia, tôi thấy anh đang muốn lãng phí thời gian! Còn luyện đan ở trước mặt mọi người hả? Anh muốn đùa giỡn chúng tôi phải không?”
Thiếu Phù Thương nóng nảy, vung bàn tay lớn lên: “Người đâu, bắt thằng khốn này lại cho tôi, đưa hắn ra ngoài lột da róc xương, treo lên tường thành!”
“Vâng!”
Mọi người la lên, lập tức xông về phía Lâm Chính,
“Dừng tay!”
Dục Chấn Thiên lập tức dẫn người xông lên phía trước.
“To gan! Người nhà họ Dục, các người muốn tạo phản phải không? Các người thật sự cho rằng tôi không dám diệt sạch toàn bộ mấy người sao?”
Thiếu Phù Thương giận dữ mắng mỏ, hắn đã thúc dục khí kình, chuẩn bị ra tay.
“Đại nhân! Hành động này của cậu Lâm, chẳng qua là muốn làm rõ chân tướng của chuyện này! Nếu chúng tôi có tội thì chúng tôi không còn gì để nói! Nhưng lúc này cậu không dám để cậu Lâm luyện đan, chẳng lẽ trong lòng các người có gì khuất tất?”
Dục Chấn Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, lập tức rút kiếm bên hông ra, áp vào cổ mình.
“Nếu đại nhân không chịu đồng ý với yêu cầu của cậu Lâm thì tôi sẽ tự sát để chứng minh sự trong sạch của nhà họ Dục! Chúng tôi chết cũng không hối tiếc, nhưng người ngoài biết được việc này, bọn họ sẽ nói như thế nào thì tôi không biết được!”
Vừa mới thấy hành động này, sắc mặt của Thiếu Phù Thương lập tức trở nên lạnh lùng.
“Ông đang uy hiếp chúng tôi hả?”
“Không phải tôi uy hiếp các vị đại nhân, chỉ là tôi muốn làm rõ mọi chuyện thôi!”
“Khốn nạn!”
Thiếu Phù Thương tức giận run cả người, nhưng cuối cùng hắn cũng không bị kích động.
“Người đâu, đi lấy dược liệu và lò luyện đan tới”.
Thái Hòa ở phía sau bình tĩnh nói.
“Tuân lệnh!”
Một số người của Băng Nguyên vội vã rời khỏi Băng Hình Cung.
“Thằng nhóc, cậu chỉ có một cơ hội này, chúng tôi hy vọng cậu không có thêm yêu cầu quá đáng nào nữa, nếu không, cậu nhất định sẽ không ngờ tới hậu quả đâu”.
Thái Hòa nhìn chằm chằm Lâm Chính, thờ ơ nói.
“Yên tâm, tôi sẽ cho mọi người tâm phục khẩu phục”.
Lâm Chính nói.
“Gia chủ, làm sao bây giờ?”
Một thành viên trong nhà họ Dục thận trọng hỏi dò Dục Chấn Thiên.
“Bây giờ chỉ có thể đặt hy vọng vào cậu Lâm thôi”.
Dục Chấn Thiên khàn giọng nói, đôi mắt lấp lánh vô cùng rực lửa.
Nếu hành động này của Lâm Chính không thể cứu nhà họ Dục thì bọn họ sẽ không còn đường sống.
Nhưng dựa theo phương thuốc để luyện lại một lò đan thì sao có thể chứng minh sự trong sạch của người nhà họ Dục?
Nếu thành thật dựa theo phương thuốc luyện đan, chỉ có luyện ra ‘Cường Hồn Đan’ phù hợp quy định, sao lại có độc chứ?
Cậu Lâm, rốt cuộc điểm mấu chốt là gì?
Dục Chấn Thiên lo lắng nhìn về phía Lâm Chính.
Chẳng mấy chốc, dược liệu đã được chuẩn bị đầy đủ, một lò luyện đan cao bằng đầu người cũng được khiêng vào Băng Hình Cung.
“Làm đi!”
Thái Hòa nói với Lâm Chính.
Lâm Chính không nói gì, tiến lên vài bước, cầm lấy dược liệu bắt đầu luyện đan.
Động tác của anh rất thành thạo, chế thuốc vào lò, liền mạch lưu loát.
Sau đó lấy khí kình đốt lửa, nung lò luyện đan.
Mọi người xung nhìn với ánh mắt sáng rực.
Ngay cả cốc chủ Lạc Dương Cốc cũng nhìn chằm chằm.
Thiếu Phù Thương thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, đồng thời khóa chặt mọi động tác của Lâm Chính, giống như để đề phòng Lâm Chính giở trò gì đó.
Cứ như vậy qua nửa giờ.
Soạt soạt soạt...
Trong lò luyện đan vang lên những âm thanh giòn giã.
Đây là tiếng đan dược đã hoàn thành.
“Đã đến giờ, có lẽ đan đã luyện xong rồi! Mở lò đi!”
Thiếu Phù Thương liếc mắt nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói.
Ngay lập tức có người định đi mở lò.
“Khoan đã!”
Lâm Chính quát lên.
“Mẹ nó, anh lại định giở trò gì nữa?”
Chút kiên nhẫn cuối cùng của Thiếu Phù Thương gần như đã bị Lâm Chính mài mòn.
Nhưng Lâm Chính không hề khó chịu, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Thiếu Phù Thương và Thái Hòa nói: “Trước tiên tôi hỏi các người một câu, quá trình tôi mới luyện đan vừa rồi, có chỗ nào sai sót không? Có chỗ nào bất thường không?”
Đám người Thái Hòa lập tức hiểu rõ nỗi băn khoăn của Lâm Chính.
“Không! Phương pháp và quá trình luyện đan của cậu hoàn toàn ăn khớp với các bước của phương pháp luyện đan”.
Thái Hòa suy nghĩ rồi nói.
“Tốt lắm, có cốc chủ Lạc Dương Cốc làm chứng, tôi nghĩ chắc các vị sẽ không lật lọng”.
Lâm Chính phất tay: “Mở lò lấy đan đi!”
Thiếu Phù Thương lạnh lùng hừ một tiếng, đưa ánh mắt ra hiệu với cấp dưới.
Chẳng mấy chốc, lò luyện đan được mở toang, năm viên đan màu xanh ngọc bích được lấy ra.
Viên đan óng ánh trong suốt, hoàn toàn tự nhiên, giống như năm khối lục bảo thạch.
“Đây là Cường Hồn Đan thượng phẩm”.
Thái Hòa không khỏi tán thưởng, nhìn thoáng qua Lâm Chính nói: “Xem ra tay nghề luyện đan của cậu vô cùng siêu phàm, không tồi, không tồi…”
Cường Hồn Đan do người nhà họ Dục luyện chế đa số là trung phẩm thậm chí là hạ phẩm, cho dù là Dục Chấn Thiên cũng chỉ ngẫu nhiên mới luyện chế ra mấy viên thượng phẩm, mà chất lượng còn không tốt bằng Lâm Chính.
“Đây không phải là Cường Hồn Đan bình thường sao? Có vấn đề gì?”
Thiếu Phù Thương cầm viên đan dược, khịt mũi nói: “Anh dựa theo phương pháp luyện đan của chúng tôi luyện chế ra ‘Cường Hồn Đan’, không có độc tính gì, mà người nhà họ Dục luyện chế ra một lô đan dược toàn chứa kịch độc, rõ ràng là nhà họ Dục muốn mưu hại Ngũ Phương Băng Nguyên chúng tôi! Người đâu…”
“Khoan đã!”
Lâm Chính lập tức cắt ngang lời của Thiếu Phù Thương.
“Chứng cớ rành rành như vậy, anh còn muốn ngụy biện cái gì?”, Thiếu Phù Thương hung hăng nói.
“Tôi nghĩ anh nên nhìn kỹ viên đan dược này đi, rốt cuộc nó có phải Cường Hồn Đan hay không?”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Thiếu Phù Thương sửng sốt, nhìn Thái Hòa, rồi cẩn thận quan sát, nhưng không nhìn ra điểm gì khác thường.
Chỉ có Thái Hòa dường như phát hiện cái gì đó, ông ta cầm lấy viên đan dược kia, đặt ở trước mắt nghiêm túc quan sát, sau đó sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Thái Hòa đại nhân, thuốc này…”
Thiếu Phù Thương ý thức được có điều không đúng, dè dặt hỏi.
Ông ta không trả lời.
Nhưng ông ta trầm mặc như vậy, ngược lại đã cho mọi người một câu trả lời.
“Các vị đại nhân, còn muốn nói gì nữa không? Vấn đề không phải nằm ở người nhà họ Dục, mà là ở phương thuốc của các người”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Chương 3867: Nhiệt độ
“Thằng nhóc thối tha, nói nhăng nói cuội gì vậy hả?”
Thiếu Phù Thương nghiến răng nghiến lợi, nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "Thái Hòa đại nhân, dù sao đan dược cũng ở trong tay chúng ta, nếu như chúng ta lật lọng thì sao chứ? Cưỡng ép người nhà họ Dục vào tội chết, khiến họ khó mà giải oan!"
"Nhưng người Lạc Dương Cốc cũng có mặt, nếu chúng ta lật lọng, chúng ta có thể bịt miệng người Lạc Dương Cốc sao? Chỉ cần một người tung tin ra ngoài, thanh danh của Ngũ Phương Băng Nguyên chúng ta sẽ mất hết, đến lúc đó liên minh còn có thể bị lung lay. Một khi sự việc phát triển đến mức như vậy thì phải giải thích với bên phía chưởng môn thế nào đây?"
Thái Hòa hỏi ngược lại.
"Ờ thì...”
Thiếu Phù Thương há miệng, nhưng không thể trả lời.
"Người này không bình thường, rõ ràng cậu ta dựa theo phương thuốc luyện đan, nhưng lại điều chế ra ‘Cường Hồn Đan’ có độc, nhất định cậu ta đã động tay động chân, tuy nhiên cậu ta lại lặng lẽ làm điều đó trước mặt chúng ta. Thật sự quá giỏi..."
"Thái Hòa đại nhân, đại nhân có ý kiến gì không? Thả người nhà họ Dục sao?"
"Tôi thấy... chỉ có thể như vậy...”
Thái Hòa ngẫm nghĩ nói.
"Cứ như vậy thì bên cậu chủ phải thế nào?”
Thiếu Phù Thương nông nóng, vội vàng thấp giọng nói.
"Nếu cứ tiếp tục như vậy, Thiếu Băng Nguyên có thể giải quyết êm đẹp, nhưng Ngũ Phương Băng Nguyên phải làm sao? Cậu không cân nhắc à? Chẳng lẽ cậu định vì nhỏ mà mất lớn?"
Thái Hòa khịt mũi.
Thiếu Phù Thương không nói nên lời.
Thái Hòa cũng không thèm tranh cãi với hắn nữa, tay ông ta cầm Cường Hồn Đan đi về phía Lâm Chính.
"Tôi hỏi cậu, dựa theo phương thuốc sao cậu có thể luyện chế ra Cường Hồn Đan có độc?"
Thái Hòa trầm giọng, nói.
Ông ta đoán Lâm Chính chắc chắn có động tay động chân, nhưng vừa nãy khi Lâm Chính luyện đan, xung quanh có vô số người nhìn chằm chằm, dưới mí mắt mọi người cậu ta làm sao có thể bỏ thêm thuốc vào lò luyện đan.
Trên thực tế, sự cố lần này của nhà họ Dục là do Thiếu Băng Nguyên cử người bỏ dược liệu khác vào lò luyện đan của nhà họ Dục, làm cho “Cường Hồn Đan” có độc tính cao khiến tiểu đội vật tư trúng độc nặng.
Nhưng khi Lâm Chình luyện đan, anh căn bản không thêm dược liệu phụ, sao có thể luyện ra thuốc độc như vậy?
"Đại nhân, tôi đã nói rồi, đơn thuốc của mấy người có vấn đề”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Nhóc con, đơn thuốc này có vấn đề hay không, chẳng lẽ tôi không biết? nếu muốn giữ mạng cho người nhà họ Dục, để chuyện này được xóa bỏ thì cậu phải ngoan ngoãn nói cho tôi biết sự thật, nếu như cậu cố chấp nói dối thì người nhà họ Dục ít nhiều gì cũng phải trả giá, cậu tự mình suy nghĩ đi”.
Thái Hòa lạnh lùng nói.
Lâm Chính yên lặng nhìn ông ta.
Thành thật mà nói, Lâm Chính cũng không sợ Ngũ Phương Băng Nguyên.
Mặc dù Ngũ Phương Băng Nguyên là một thế tộc siêu bá chủ, nhưng trong số những thế lực siêu bá chủ ở vực Diệt Vong hiện nay, Lâm Chính đã được coi là có thực lực. Ngũ Phương Băng Nguyên vẫn là con quái vật khổng lồ tuy nhiên đối với Lâm Chính - người chỉ cách Lục Địa Thần Tiên một bước thì bọn họ chưa đủ để tạo ra uy hiếp.
Chí ít Lâm Chính muốn rời đi, người của Ngũ Phương Băng Nguyên sẽ không giữ được anh.
Nhưng anh đến đây, để đưa Ái Nhiễm rời khỏi nơi dầu sôi lửa bỏng này, vì vậy, Lâm Chính không thể trở mặt với người của Ngũ Phương Băng Nguyên.
"Nói cho ông biết sự thật cũng được!"
Lâm Chính nâng một tay lên, hơi thúc giục khí.
Vù!
Một ngọn lửa trắng bốc lên từ lòng bàn tay anh.
Thái Hòa lập tức hiểu ra.
“Hóa ra là do nhiệt độ của lửa?”
Nhưng... tính chất của dược liệu có thể bị thay đổi chỉ bởi nhiệt độ của lò luyện đan sao?
Tuy rằng có thể làm được, nhưng khó có thể tưởng tượng để luyện thành như vậy khó đến mức nào.
Ngoài ra... khí tức này... hình như là sức mạnh phi thăng nhỉ?
Hơi thở ông ta như ngừng lại, mắt mở to.
Người thanh niên trước mặt này... lại có sức mạnh phi thăng?
Chương 3868: Cậu ta có phải là người nhà họ Dục không?
Thấy vẻ mặt đờ đẫn của Thái Hòa, Thiếu Phù Thương biết kết cục đã được định đoạt, chỉ có thể tức giận ngồi sang một bên.
“Cậu muốn cứu người nhà họ Dục?”
Thái Hòa lần nữa nhìn Lâm Chính, trên khuôn mặt già nua tràn đầy vẻ kinh ngạc.
"Ônh hỏi chuyện này làm gì?", Lâm Chính nhàn nhạt hỏi.
"Nếu cậu muốn cứu người nhà họ Dục thì càng khiến cho tôi kinh ngạc”.
Thái Hòa cười nhạt: “Nhóc con, cậu là hạt giống tốt, ở lại nhà họ Dục thật đáng tiếc, chi bằng cậu gia nhập Ngũ Phương Băng Nguyên, tôi đảm bảo cậu sẽ có vinh hoa phú quý, để cậu đắc đạo thăng thiên, thế nào?"
"Không cần”.
Lâm Chính thẳng thừng từ chối.
Trong mắt Thái Hòa hiện lên vẻ tức giận, nhưng không có chỗ phát tác, trầm giọng nói: "Cậu không cần từ chối nhanh như vậy, cậu cứ từ từ suy nghĩ”.
"Đại nhân, tôi có thể đưa những người này đi rồi chứ?", Lâm Chính hỏi.
"Được, đưa bọn họ trở về đi, người nhà họ Dục, vô tội!"
Thái Hòa dù không vui nhưng vẫn giữ lời hứa, vung tay lên, để cho người rời đi.
Người nhà họ Dục vui mừng khôn xiết.
"Quá tốt! Được cứu rồi! Được cứu rồi!"
"Anh Lâm, cảm ơn anh, cảm ơn!"
"Anh đúng là đại ân nhân của nhà họ Dục chúng tôi!"
“Nếu không có anh Lâm, người nhà họ Dục chúng tôi đã sớm chết mà không có chỗ chôn!"
Người nhà họ Dục không khỏi lộ ra vẻ mặt cảm kích, kích động nói với Lâm Chính
"Không có gì, chúng ta đi cứu Ái Nhiễm trước đã!"
Lâm Chính nói.
"Đúng rồi, con bé Ái Nhiễm bây giờ vẫn đang làm dụng cụ, không biết có bị những người đó gây khó dễ hay không, chúng ta phải nhanh chóng đi cứu con bé!"
Dục Chấn Thiên gật đầu.
"Thái Hòa đại nhân, hiện giờ Ái Nhiễm đang ở đâu?"
Lâm Chính hỏi Thái Hòa.
"Cô ta ở bộ phận hậu cần bên kia, những người còn lại của nhà họ Dục đều ở bên chỗ hậu cần”.
"Được!"
Lâm Chính gật đầu, lập tức chuẩn bị dẫn người đi về phía bộ phận hậu cần.
Nhưng lúc này, một người Băng Nguyên vội vã chạy đến, thì thầm vào tai Thái Hòa.
Sắc mặt Thái Hòa nhanh chóng thay đổi, lập tức hét lớn: "Đứng lại!"
Nhóm người Lâm Chính vừa định bước ra khỏi Băng Hình Cung lập tức dừng chân, tất cả đều quay đầu lại nhìn Thái Hòa với vẻ nghi hoặc.
Thái Hòa mím môi, nét mặt rất không tự nhiên, sau đó nói: "Người hậu cần đang chuẩn bị vật tư, bọn họ còn có việc quan trọng phải làm, mấy người không cần tới bộ phận hậu cần đâu, trở về nghỉ ngơi trước đi, còn mấy người Ái Nhiễm, lát nữa sẽ có người đưa về”.
"Vậy cũng được”.
Dục Chấn Thiên không suy nghĩ nhiều, lập tức ôm quyền cám ơn.
Nhưng Lâm Chính lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm, trầm giọng hỏi: "Bây giờ bộ phận hậu cần đang làm gì? Vì sao chúng tôi không được phép gặp người?"
"To gan! Thằng khốn, anh có thân phận gì chứ? Dám hỏi chúng tôi đủ thứ? Bảo anh quay về đợi thì cứ quay về đợi đi, chẳng lẽ các người không muốn ra khỏi Băng Hình Cung sao?", Thiếu Phù Thương lập tức hét lớn.
Ánh mắt Lâm Chính đột nhiên trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm Thiếu Phù Thương.
Toàn thân Thiếu Phù Thương run rẩy, bị ánh mắt Lâm Chính dọa sợ, trong lòng ớn lạnh, không dám nói nữa.
"Nghe đây, bây giờ tôi sẽ đến bộ phận hậu cần tìm Ái Nhiễm, tôi nói cho mấy người biết, nếu Ái Nhiễm bị tổn thương dù chỉ một chút! Tôi sẽ khiến Ngũ Phương Băng Nguyên không được yên ổn”.
Lâm Dương lạnh lùng nói, xoay người lao ra khỏi Băng Hình Cung.
"Vô lý! Làm gì có lẽ đó! Thằng khốn này thật to gan! Tôi thấy nhà họ Dục các người đang muốn làm phản rồi”.
Thiếu Phù Thương vô cùng giận dữ, đập bàn liên tục.
Thái Hòa ý thức được có điều không đúng lắm, lông mày nhíu lại, đột nhiên thấp giọng hỏi Dục Chấn Thiên: "Gia chủ Dục, người này rốt cuộc có phải là người nhà họ Dục không?"
"Tất nhiên...không phải!"
Dục Chấn Thiên do dự, lắc đầu nói.
Chương 3869: Mãy nghĩ xong sẽ chết thế nào chưa?
Trong lòng Lâm Chính xuất hiện dự cảm không tốt.
Anh không dám do dự, sau khi lao ra khỏi Băng Hình Cung, anh lập tức chạy đến bộ phận hậu cần.
Khu vực bộ phận hậu cần cũng không xa lắm.
Bộ phận hậu cần là một khu vực mới được thành lập chuyên để quản lý vật tư của Ngũ Phương Băng Nguyên.
Nếu chinh phạt Thiên Thần Điện, đan dược và dụng cụ trong tay mỗi người sẽ là vấn đề, Ngũ Phương Băng Nguyên yêu cầu thế tộc trong liên minh Băng Nguyên giao nộp toàn bộ vật tư trong tay ra, để thuận tiện cho việc quản lý.
Vì vậy vật tư bộ phận hậu cần chất đống lại như từng ngọn núi.
Hơn một nửa số vật tư đến từ các thế tộc khác.
Nhưng một khi giao nộp cho bộ phận hậu cần thì bọn họ sẽ không thể động vào những thứ này nữa, người quản lý vật tư đều do Ngũ Phương Băng Nguyên thống nhất sắp xếp.
Nhưng lúc Lâm Chính đến bộ phận hậu cần, chỗ này đã xảy ra một trận hỗn loạn.
Trong đó có tiếng la giết, còn có tiếng kêu rên thảm thiết và tiếng than khóc.
Lâm Chính giật mình, lập tức tăng tốc.
Không ít người của Ngũ Phương Băng Nguyên cũng chạy theo hướng này.
Anh không dám chần chừ, chạy thẳng vào trong.
Chẳng mấy chốc, anh nhìn thấy cảnh tượng làm mắt anh muốn nứt ra.
Chỉ thấy bộ phận phân công quản lý vật tư hậu cần là một mớ hỗn độn, trên mặt đất đầy xác chết, hầu hết đều là xác của người nhà họ Dục.
Ái Nhiễm đang cầm một thanh kiếm không biết ở đâu ra, bị thương khắp người, run rẩy đứng đó.
Bên cạnh cô ta còn có mấy người nhà họ Dục đang bị thương nặng, tất cả đều cụt tay cụt chân, trông rất thê thảm.
Xung quanh bọn họ đều là cường giả của Ngũ Phương Băng Nguyên.
Thiếu Băng Nguyên mặc bộ quần áo lộng lẫy, một tay cầm kiếm một tay cầm roi đi về phía Ái Nhiễm.
Trên roi còn dính máu tươi, vô cùng sắc bén.
“Dục Ái Nhiễm, cô đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, cô thật sự cho rằng tôi không dám trừng phạt cô sao? Tôi nói cho cô biết, trước đây tôi quá khách sáo với cô chỉ vì lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của tông môn thôi, nhưng cô lại chống đối tôi nhiều lần, không nể mặt ta, nếu đã vậy thì tôi cũng không cần khách khí với cô làm gì nữa”.
Vừa dứt lời, Thiếu Băng Nguyên lập tức vung roi, hung hăng quất vào người Dục Ái Nhiễm.
Hô hấp Dục Ái Nhiễm dồn dập, ngay lập tức cầm kiếm chống cự.
Chỉ là vừa mới giơ kiếm lên đã bị khí kình của một cường giả bên cạnh áp chế, căn bản không có cách nào để ngăn chặn chiếc roi đang lao tới.
“Dừng tay”.
Hô hấp Lâm Chính đột nhiên dồn dập, hét lớn rồi lao tới.
Nhưng chiếc roi đã quất mạnh vào người Ái Nhiễm.
Trong khoảnh khắc đó, một vết thương gần như thấy cả xương xuất hiện, máu tươi thấm ướt áo của Dục Ái Nhiễm, cả người đau đớn như sắp ngất đi.
Thiếu Băng Nguyên lại giơ roi và quất về phía Ái Nhiễm.
Lâm Chính nhanh tay bắt lấy cái roi kia.
Sau đó mới nhận ra trên roi có bôi một loại nước thuốc đặc biệt, có thể phá tan khí kình một cách dễ dàng.
Bị đánh trúng một roi như vậy không khác gì ăn mấy nhát kiếm.
Thật đáng sợ.
“Lâm Chính?”
Ái Nhiễm gắng gượng mở to mắt, yếu ớt kêu một tiếng.
“Cô không sao chứ?”
Lâm Chính nghiêng đầu hỏi.
Ái Nhiễm nở một nụ cười chua xót, lắc đầu nhưng vẫn co quắp ngồi dưới đất, che vết thương trên người lại, cô ta sắp không chịu nổi nữa.
Lâm Chính lập tức lấy đan dược ra nhét vào miệng của cô ta.
Như vậy, Ái Nhiễm mới khá hơn một chút.
“Mày là cái thá gì?”
Thiếu Băng Nguyên thấy có người dám cản trở mình, giận tím mắt, lạnh lùng quát.
Tay Lâm Chính đột nhiên nắm chặt.
Bụp!
Cây roi trong tay Thiếu Băng Nguyên lập tức vỡ nát, hóa thành mảnh vụn bay tứ tung.
Hô hấp của hắn run rẩy, theo bản năng ui về phía sau mấy bước.
Lâm Chính nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Là mày đánh Ái Nhiễm ra nông nỗi này phải không? Mày… Mày đã nghĩ xong cách chết như thế nào chưa?”
chương 3870: Vậy người này thì sao?
Vừa dứt lời, bầu không khí tại hiện trường đột nhiên trở nên căng thẳng.
Các chiến sĩ của Ngũ Phương Băng Nguyên đều tập trung xung quanh, tất cả kiếm đều hướng về một phía, nhìn Lâm Chính chằm chằm.
“Thằng khốn, mày là ai? Dám xen vào chuyện của tao? Muốn chết sao?”
Ánh mắt Thiếu Băng Nguyên trở nên lạnh lùng, tay vụt qua, cao thủ Băng Nguyên xung quanh không nói một lời mà cùng xông về phía Lâm Chính.
Dám xen vào chuyện của Thiếu Băng Nguyên, đây chẳng phải là vuốt râu hùm, tự tìm đường chết sao?
Nhưng sát khí của Lâm Chính cũng phóng nhanh, không thể bình tĩnh được nữa.
“Lâm đại nhân, cậu cần gì phải ra tay, mấy loại tạp nham này để hai người chúng tôi giải quyết là được”.
Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy đồng thời đứng dậy, trầm giọng nói.
“Không cần, tôi muốn tự tay giết chết đám chó chết này”.
Lâm Chính lạnh lùng quát, sức mạnh phi thăng trên người chuẩn bị huy động.
Nhưng ngay vào lúc này, một giọng nói vang lên.
"Dừng tay!"
Tất cả cao thủ xung quanh đều dừng lại, vội vàng nhìn lên.
Có mấy bóng người bay từ trên trời xuống, ai cũng mang khí tức nồng đậm, nhìn thoáng qua là biết không phải người bình thường.
Những người này đến khiến Thiếu Băng Nguyên cũng phải bớt ngông cuồng.
“Là cậu cả”.
Có người thốt lên.
Hóa ra người đến là con trai của chưởng môn Ngũ Phương Băng Nguyên, tên là Hoa Phong Nhân.
Thiếu Băng Nguyên ngang ngược độc tài, chẳng qua là dựa vào thân phận con trai của Đại trưởng lão, còn ở trước mặt Hoa Phong Nhân, thì chỗ dựa của hắn ta hoàn toàn vô dụng.
“Tham kiến cậu cả”.
Những người có mặt tại hiện trường rối rít hành lễ, vô cùng cung kính.
“Anh Hoa, kính chào anh Hoa”.
Thiếu Băng Nguyên cũng vội vàng hành lễ, kính cẩn lễ phép.
“Băng Nguyên, cậu lại gây chuyện à?”
Hoa Phong Nhân cau mày, nhìn người nhà trên mặt đất xung quanh, trầm giọng hỏi.
“Anh Hoa, không phải là em gây chuyện, mà mấy người này không biết phải trái, nên dạy dỗ một chút”.
Thiếu Băng Nguyên khịt mũi, chỉ vào Ái Nhiễm đang bị thương nặng, nói: “Em chọn cô gái này, cảm thấy cô ta có thể chất đặc thù, có thể trở thành người đồng hành để song tu, nhưng đám người này lại to gan, dám từ chối em thì đã đành, đã thế còn sỉ nhục em nhiều lần, sao em có thể nhẫn nhịn được chứ?”
Sao Hoa Phong Nhân lại không biết tính cách của Thiếu Băng Nguyên? Chắc chắn là hắn thích cô gái đó nhưng người nhà họ không đồng ý, cho nên nảy sinh mâu thuẫn.
Nhưng thân phận của Thiếu Băng Nguyên hiển hách, sẽ có người từ chối hắn sao?
Hoa Phong Nhân nghiêng đầu sang, quan sát Ái Nhiễm, hai mắt sáng rực, yên lặng gật đầu: “Đúng là đẹp nghiêng nước nghiêng thành”.
“Nhưng chuyện này hơi ầm ĩ rồi đấy, Băng Nguyên, bây giờ có rất nhiều thế tộc gia nhập vào Ngũ Phương Băng Nguyên chúng ta, đã hình thành một mạng lưới liên minh lớn, cậu làm bất cứ chuyện gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận, không thể làm mất mặt thế tộc chúng ta được”.
“Nhưng anh Hoa… Chẳng lẽ chuyện này cứ thế cho qua sao?”
Thiếu Băng Nguyên không cam lòng.
Nhưng sắc mặt Hoa Phong Nhân trở nên nghiêm túc: “Nếu không cậu còn muốn thế nào nữa? Tiếp tục làm lớn chuyện hả? Bộ phận hậu cần là nơi nào? Nơi quan trọng như vậy sao có thể để cậu tới làm loạn? Lập tức đưa người rời đi”.
Thiếu Băng Nguyên âm thần nghiến răng, nhưng cũng không làm được gì.
Hắn không dám không nghe lời của Hoa Phong Nhân, chỉ có thể cắn răng dẫn người rời đi.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính lạnh lùng nói: “Sao vậy? Cứ bỏ qua chuyện này như thế sao?”
Vừa dứt lời, đám người Thiếu Băng Nguyên vô cùng tức giận.
“Một nhà họ Dục nhỏ bé cũng dám mặc cả với bọn tao sao? Mày muốn chết hả?”, Thiếu Băng Nguyên gầm nhẹ.
“Băng Nguyên”.
Hoa Phong Nhân nghiêng đầu quát, ra hiệu cho hắn câm miệng, sau đó nói với Lâm Chính: “Lát nữa người nhà họ Dục của anh cử người đi đến tiệm thuốc lấy thuốc, tôi sẽ sắp xếp mấy người đến đây chữa trị cho các người. Chuyện này đến đây là kết thúc. Hiểu chưa?”
Đối với các thế tộc nhỏ mà nói, lời nói và cách làm của Hoa Phong Nhân đã quá nhẹ nhàng rồi.
Nhưng trong mắt Lâm Chính, hắn làm vậy dường như không có chút thành ý nào.
“Vậy người này thì sao?”
Lâm Chính giơ tay, chỉ vào Thiếu Băng Nguyên.