Từ Thiên Tính Gia trở về, Lâm Chính liền chui ngay vào phòng luyện thuốc, lần lượt bày ra các dược liệu mang tới, bắt đầu kích động nghiên cứu.
Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa ngồi trước nồi thuốc, nghi hoặc nhìn Lâm Chính.
"Xem ra thần y Lâm có được y thuật như ngày hôm nay cũng là nhờ sự say mê điên cuồng", Bạch Nan Ly mỉm cười chua chát.
"Đúng vậy, nhưng lúc nghiêm túc nhìn thần y Lâm thật là đẹp trai", Thẩm Niên Hoa sáng mắt lên nhìn Lâm Chính, khuôn mặt có vẻ hơi si mê.
Bạch Nan Ly sửng sốt: "Chắc không phải cô thích thần y Lâm đấy chứ?".
"Xì, người đàn ông vừa có thực lực cao cường vừa có y thuật giỏi, lại đẹp trai như vậy thì ai mà chẳng thích? Nhưng chúng ta sao có thể xứng với anh ấy chứ?", Thẩm Niên Hoa thở dài: "Dù tôi thích thì cũng chưa chắc người ta nhìn trúng tôi".
Bạch Nan Ly mỉm cười: "Cô tự biết thế thì tốt, chắc chắn thành tựu của thần y Lâm sẽ không dừng lại ở đây, sau này anh ta sẽ còn mạnh hơn, tương lai sẽ vươn tới độ cao không ai với nổi, những cô gái bình thường sao có thể lọt vào mắt xanh của anh ta được?".
"Aizz, không nói nữa, luyện thuốc đi, luyện thuốc đi! Tu luyện, tu luyện!".
Thẩm Niên Hoa có chút buồn bực, tiếp tục vận khí khống chế ngọn lửa.
Bạch Nan Ly cũng vội vàng làm việc.
Chuyến đi đến Thiên Tính Gia lần này khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ mình có thể dễ dàng đánh bại Lam Xung như vậy.
Tuy vẫn bị Công Thâu Kỳ Lân đánh bại chỉ bằng một chiêu, nhưng được thế đã là giỏi lắm rồi.
Phải biết rằng, nếu là Bạch Nan Ly trước đây, thì sợ là anh ta còn không có dũng khí để đứng trước mặt Công Thâu Kỳ Lân.
Vậy mà hôm nay anh ta lại đánh tay đôi với hắn.
Chưa kể đây còn là kết quả anh ta tu luyện chưa đến nửa tháng ở chỗ thần y Lâm.
Nếu chuyên tâm tu luyện nửa năm đến một năm thì sẽ thế nào đây?
E là Công Thâu Kỳ Lân tép riu sẽ chẳng là cái thá gì, thậm chí anh ta còn có thể đánh lại người đứng đầu trong Thập Tam Anh nhỉ?
Bạch Nan Ly nghĩ đến đây, máu nóng liền sôi lên sùng sục, càng chăm chú điều khiển ngọn lửa hơn.
"Không tệ, không tệ! Tốt lắm!".
Đúng lúc này, Lâm Chính hoàn hồn lại, khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Anh cầm mấy vị thuốc lên, mân mê trước cái nồi lớn nhất chính giữa phòng luyện thuốc, sau đó lần lượt cho các dược liệu vào, rồi lại lấy mấy dược liệu dưới đáy rương ra cho nốt vào, sau đó lên tiếng: "Hai người dừng tay đi".
"Sao thế thần y Lâm?".
Hai người dừng vận khí, ngẩng đầu lên nhìn với vẻ khó hiểu.
"Tôi có chuyện này muốn nói với các anh, bắt đầu từ hôm nay, chắc là các anh phải vất vả hơn rồi, bởi vì tôi muốn luyện chế một số lượng đan dược khổng lồ".
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
"Số lượng khổng lồ?".
"Có thể nhiều đến mức nào chứ?".
"Chắc là... trong mười ngày tới các anh sẽ không được nghỉ ngơi", Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi đáp.
"Cái gì? Không được nghỉ ngơi trong mười ngày tới?".
Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa đều kinh ngạc.
"Đúng vậy, không chỉ các anh mà tôi cũng không được nghỉ".
Lâm Chính lục mấy bình sứ trong tủ thuốc ra, rồi lại lấy Hồng Mông Long Châm, nói: "Nhưng các anh yên tâm, tôi sẽ cung cấp đủ năng lượng cho các anh, đảm bảo các anh có thể kiên trì trong mười ngày này.
"Thần y Lâm, rốt cuộc anh luyện chế đan dược gì mà phải vất vả như vậy?", Thẩm Niên Hoa ngập ngừng một lát, không nhịn được hỏi.
"Thuốc bảo mệnh", Lâm Chính trầm tư một lát rồi khàn giọng đáp.
Hai người lại đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy rất khó hiểu.
Nhưng không ai nói thêm gì, nếu đã đến đây thì bọn họ sẽ quyết tâm dốc sức hoàn thành việc luyện chế tất cả các loại thuốc cho thần y Lâm. Bọn họ lập tức đi tới, lấy đan dược Lâm Chính đưa cho rồi uống.
Nhất thời, năng lượng dồi dào lan khắp cơ thể.
Lâm Chính lại dùng châm bạc.
Bọn họ lập tức cảm giác toàn thân tràn đầy sức sống.
"Bắt đầu thôi!".
Lâm Chính hít sâu một hơi, đi về phía nồi thuốc lớn nhất ở chính giữa...
Chương 3007: Luyện thành đan
Những ngày tiếp theo là những ngày dài vô cùng đau khổ và cạn lời đối với Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa. Bọn họ phải tập trung cao độ, nội lực trong cơ thể cũng phải được vận hành một cách nghiêm ngặt theo tiêu chuẩn của Lâm Chính.
Không được sơ suất. Đúng là hành hạ mà. Thế nhưng hai người họ không còn sự lựa chọn nào khác. Khi ba người họ đang bế quan thì bà cụ Bạch đưa người của Cửu Trại vào đóng quân ở Giang Thành.
Mã Hải đã cho sửa sang lại một tòa lầu cũ ở khu vực cuối phía Tây Giang Thành, đầu tư hơn một tỷ tệ biến nó thành khu ở sang trọng khiến người của Cửu Trại sau khi vào ở chỉ biết khen ngợi hết lời.
“Người của Thiên Tính Gia sao?”, vài người sống bên ngoài của Cửu Trại bàn tán xôn xao.
“Mau báo cho nội tộc”.
“Được”, hai người lập tức lấy điện thoại ra.
Tử Vực...Một người đàn ông chậm rãi bước ra khỏi điện đường của Tử Vực. Những người đợi ngoài cửa đều quỳ phụp xuống.
“Điều tra rõ chưa?”
“Điều tra rõ rồi ạ, chuyện này do thần y Lâm của Giang Thành làm. Thiên Ma Đạo chưa bao giờ nghĩ tới việc ra tay với Tử Vực chúng ta. Do thần y Lâm tạo ra thế ly gián mà thôi ạ”, người ngoài cửa cung ký đáp lại
“Thật không ngờ tên tiểu tử Lâm Chính lại giảo hoạt như vậy, dám gây ra xung đột giữa Tử Vực và Thiên Ma Đạo, hại chết không biết bao nhiêu người...tên này...phải tiêu diệt”.
“Đại nhân, dù đây là kế ly gián của thần y Lâm nhưng đối với Thiên Ma Đạo thì chúng ta cũng không thể không đề phòng. Mối thâm thù đã được tạo ra, giờ muốn hòa hợp là rất khó”, người kia vội vàng noi.
“Trước giờ vốn không thể làm bạn với Thiên Ma Đạo. Tôi thấy kẻ xuất hiện trong cuộc chiến hôm đó hình như đã bị Thiên Ma Đạo sử dụng cấm thuật để trở nên mạnh hơn. Thiên Ma Đạo gần đây phát triển quá nhanh, tên đạo chủ vốn thâm sâu khó lường, đợi tới lúc chúng mạnh hơn nữa và ra tay với Tử Vực thì chắc chắn đó cũng sẽ là ngày tàn của chúng ta”.
“Vậy ý của đại nhân là...”
“Tiêu diệt Thiên Ma Đạo là điều không thể nhưng phải làm giảm sức mạnh của chúng”.
Người đang quỳ dưới đất không hề đáp lại, chỉ chắp tay: “Vừa rồi nhận được tin, người của Thiên Tính Gia đã vào ở Giang Thành rồi ạ” .
“Thiên Tính Gia? Xem ra thần y Lâm rất biết tìm cứu viện đấy nhỉ. Chỉ đáng tiếc cao thủ cuối cùng của Thiên Tính Gia đã chết cách đây mấy chục năm rồi. Giờ đây Thiên Tính Gia không đáng để bận tâm”.
“Thế nhưng lúc này Giang Thành có Thần Võ Tôn trấn yểm, lại có thể Thiên Tính Gia trợ giúp, cộng thêm quan chức Long Quốc...giờ Giang Thành không dễ gì động vào đâu”.
“Hừ, một Giang Thành có gì phải sợ? Lẽ nào Tử Vực lại không đối phó nổi với một thế lực phàm tục sao?”, người này tức giận.
Kẻ đang quỳ vội vàng cúi đầu. Người kia suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng: “Đi một chuyến Giang Thành đi, đặt một món đồ ở Giang Thành cho tôi.
“Vật gì ạ?”, người đang quỳ vội ỏi.
“Hoàn Hồn Châu”, người này trầm giọng.
Ngày thứ năm luyện đan...Lúc này Thẩm Niên Hoa và Bạch Nan Ly đã tái nhợt mặt, mồ hôi nhễ nhại.
Hai người căng mắt nhìn chằm chăm vào cái lò, không dám lơ là. Nhưng dù có đan dược và châm bạc của Lâm Chính hỗ trợ thì họ vẫn cảm thấy khó mà cầm cự thêm được.
“Thần y Lâm...tôi...cảm thấy sắp không chịu nổi nữa rồi”, Bạch Nan Ly run rẩy nói.
“Đừng từ bỏ, cố thêm chút nữa”, Lâm Chính nói, lập tức đưa tay lên điểm lên người Bạch Nan Ly, sau đó lại điểm lên huyệt vị của Thẩm Niên Hoa.
Lúc này, hai người mới thấy dễ chịu hơn đôi chút. Nhưng bọn họ không biết là có thể kiên trì được thêm bao lâu.
Còn năm ngày nữa phải trải qua thế nào đây? Tới ngày thứ sáu. Hai người bỗng xuất hiện hiện tượng bị kiệt sức, cơ thể bắp đầu tê liệt và mất cân bằng.
“Không được lơ là, nếu như lò thuốc mà không ổn định thì sẽ ảnh hưởng rất lớn tới đan dược”, Lâm Chính cũng đang vận động khí hét lớn, sau đó đưa tay lên điểm huyệt lên hai người bọn họ.
Nhưng lần này hiệu quả không thể bằng lần trước nữa. Hai người cảm thấy dễ chịu đội chút nhưng thần kinh vẫn vô cùng căng thẳng.
Ngày thứ bảy.
“Thần..y Lâm...tôi...cảm thấy tôi sắp ngất rồi...”, Thẩm Niên Hoa yếu ớt lên tiếng. Đầu cô ta ong ong cả lên. Lâm Chính bất đắc dĩ đành lấy châm ra đâm lên người họ.
Ngày thứ tám việc điểm huyệt không còn bất kỳ hiệu quả gì nữa. Hai người như muốn sụp đổ hoàn toàn. Bọn họ không còn cảm nhận được bất kỳ điều gì.
Lâm Chính tiếp tục châm cứu cho họ.
Ngày thứ chín...Trên người họ đã bị phủ đầy châm. Mỗi người bị ghim tầm trăm cái giống như một tấm áo giáp bằng châm vậy.
Ngày thứ mười..Bất cứ biện pháp nào của Lâm Chính cũng không còn tác dụng. Bọn họ lúc này hoàn toàn dựa vào ý chí để cầm cự.
Dù là Lâm Chính thì cũng không chịu thêm được nữa. Anh chỉ biết không ngừng cổ vũ bọn họ.
“Cố lên, cố gắng lên”.
“Sắp xong rồi...cố lên”.
Cả hai người kia không mở nổi mắt, tay cũng khó mà nhấc lên để vận động chân khí. Thế nhưng đến giờ phút cuối rồi, bọn họ không muốn từ bỏ, ai cũng bặm môi.
Lửa lò vẫn giữ được nhiệt độ như Lâm Chính mong muốn. Ánh lửa bập bùng mỗi lúc một mờ nhạt dần.
Không biết phải mất bao lâu...Đan dược hiện lên từ trong lò luyện.
Lâm Chính giật mình, vui mừng lắm: “Thành công rồi”.
Chương 3008: Quà của Tử Vực
Lâm Chính quên hết mệt mỏi, cố gắng bò dậy, mở hẳn lắp lò ra. Trong nháy mắt, một mùi thuốc thơm ngát xộc lên mũi tỏa ra khắp phòng.
Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa nín thở. Lúc này bọn họ đã mềm nhũm ra đất, đến cả hơi thở cũng trở nên vô cùng yếu ớt thì làm sao có thể cảm nhận được sức hấp dẫn của mùi thuốc
Lâm Chính lấy ra một chiếc hộp, đặt viên tròn tròn sáng hơn cả trân châu vào trong, sau đó cẩn thận đóng nắp lại và cất đi.
Thế nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Anh lấy ra thêm một chiếc hộp dài, cầm một con dao trèo lên lò thuốc.
Lửa lúc này đã được dập tắt, nhưng nhiệt độ bên trong vẫn khiến người khác phải ngạc nhiên.
Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa trố tròn mắt nhìn Lâm Chính.
Anh đang làm gì vậy? Hai người không hiểu. Cứ thế tầm 10 phút, Lâm Chính mới bước xuống. Anh cẩn thận đặt chiếc hộp lên bàn, sau đó thì mềm nhũn người ngồi ra đất, thở hổn hển. Cơ thể anh bất động, mồ hôi ướt nhẹp, trông vô cùng thảm thương.
Ba người cứ thế nằm vật ra tới nửa ngày mới có sức mà đứng dậy.
“Mọi người vẫn ổn chứ?”, Lâm Chính nuốt một viên đan dược rồi đưa cho hai người kia và hỏi.
“Vẫn ổn…”, Thẩm Niên Hoa cố gắng chống tay ngồi dậy, cười một cách yếu ớt: “Thần y Lâm, anh thế nào rồi?”
“Không sao cả”.
“Cuối cùng thì cũng hoàn thành rồi. Chỉ cần kéo dài thêm một phút nữa thôi thi chắc là tôi chết mất”, Bạch Nan Ly mỉm cười.
“Yên tâm, có thần y Lâm ở đây, dù có chết thì thần y Lâm cũng sẽ cứu sống lại thôi”, Thẩm Niên Hoa nói.
“Cũng phải…”, Bạch Nan Ly cười ái ngại.
“Thần y Lâm, vừa rồi rõ ràng là tôi thấy anh lấy thuốc ra rồi, anh còn cho dao vào trong đó làm gì vậy? Lẽ nào vẫn còn có cả đan dược khác hay sao?”, Thẩm Niên Hoa tò mò hỏi
“Ồ, tôi lấy ít bột thuốc đó mà”, Lâm Chính mỉm cười.
“Bột thuốc?”
“Đúng vậy, đan dược mà chúng ta luyện ra trải qua quá trình dài mới được luyện thành, mỗi lần nó được nhào nặn trong lò thì đều sẽ có bột rơi ra. Số bột đó cũng có ích. Mặc dù so với viên đan dược hoàn chỉnh, công dụng của chúng kém hơn nhiều nhưng dược lực của chúng vẫn là thứ mà người thường khó có thể tưởng tượng được. Số bột thuốc này cần phải thu thập ngay, nếu để lâu thì dược lực sẽ bị phân tán mất” ,Lâm Chính mỉm cười giải thích.
“Hóa ra là vậy”, Thẩm Niên Hoa hiểu ra.
“Thần y Lâm chuẩn bị dao và hộp gỗ trước có lẽ là sớm đã có dự liệu rồi. Anh đúng là quá anh minh”, Bạch Nan Ly cười nói.
“Cũng không hẳn, chẳng qua là có kinh nghiệm mà thôi”.
Lâm Chính lắc đầu vội ngồi xuống ghế và uống một ngụm nước lớn, mỉm cười: “Từ hôm nay cho mọi người được nghỉ, muốn đi đâu thì đi, ăn gì thì ăn, không cần phải khách sáo. Toàn bộ chi phí sẽ do Dương Hoa phụ trách. Ngoài ra còn có một thứ muốn đưa cho mọi người.
“Vật gì ạ?”, hai người đồng loạt hỏi.
Lâm Chính đẩy hai viên đan dược tới trước mặt họ và nói: “Dùng đi”.
“Thần y Lâm, đây là thuốc gì vậy?”, Thẩm Niên Hoa thận trọng hỏi.
“Cơ thể hai ngươi vẫn còn độc tố, viên thuốc này có thể giúp hai người giải độc”, Lâm Chính mỉm cười.
Hai người họ giật mình cảm thấy vui lắm. Thế nhưng bỗng có một cảm giác khá dấy lên.
“Thần y Lâm, tại sao lại đưa thuốc giải cho chúng tôi vậy?”, Thẩm Niên Hoa bặm môi, để lộ vẻ thất vọng: “Anh muốn bảo chúng tôi đi sao?”
Lâm Chính khóc dở mếu dở: “Tôi nói thế bao giờ? Tôi chỉ cảm thấy không cần dùng thuốc để khống chế mọi người nữa thôi. Dù sao thì mọi người cũng để tôi tiếp cận với Thiên Tính Gia rồi, tôi có gì phải trăn trở nữa. Đương nhiên, mọi người muốn đi cũng có thể, tôi sẽ không cản. Nhưng nêu như mọi người vẫn muốn ở lại giúp tôi luyện đan thì tôi sẽ vô cùng hoan nghênh”.
“Vậy chúng tôi không muốn nghỉ, chúng tôi ở lại giúp canh luyện dược”, Thẩm Niên Hoa nói luôn.
Ngay sau đó cô ta cảm thấy có gì đó không ổn bèn đỏ mặt. Lâm Chính nhìn biểu cảm của Thẩm Niên Hoa và giật mình: “Được rồi, mọi người muốn thế nào cũng được. Có điều mọi người cứ nghỉ ngơi hai ngày đi. Lần sau luyện dược sẽ tốn nhiều năng lượng hơn đấy”.
“Được ạ", hai người gật đầu.
Cộc cộc....Lúc này có tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Lâm Chính lập tức bước tới: “Ai vậy?”
“Là tôi", cửa mở ra, Từ Thiên thở hổn hển nói.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Lâm Chính chau mày.
“Vừa nãy có người đưa tới một cái hộp lạ bảo là giao cho cậu”, Từ Thiên đưa cái hộp to bằng bàn tay tới trước mặt.
“Vậy sao? Ai đưa tới?”, Lâm Chính nhận lấy
“Là người của Tử Vực”, Từ Thiên trả lời.
Chương 3009: Vụ nổ lớn
“Cái gì? Người của Tử Vực sao?”, Lâm Chính ngạc nhiên vô cùng.
“Đúng vậy. Người đó tự xưng là người của Tử Vực”.
“Người đó giờ ở đâu rồi?”, anh vội hỏi.
“Đi rồi ạ”
“Đi rồi? Sao ông có thể để đi như vậy được?”, Lâm Chính trợn ngược mắt hỏi.
“Chủ tịch, tôi muốn giữ lại nhưng đối phương là cao thủ nên tôi không thể. Trong chớp mắt là đã biến mất rồi”, Từ Thiên tỏ ra bất lực.
Lâm Chính chau chặt mày, cảm giác có gì đó bất ổn. Anh nhìn cái hộp, định mở ra.
“Thần y Lâm, xin đừng, nhỡ đâu trong hộp có khí độc hay là cơ quan gì thì sao?”, Thẩm Nin Hoa vôi chạy lên.
“Yên tâm, không có chuyện gì đâu. Nếu như trong hộp mày có độc thì tôi đã ngửi ra rồi, có cơ quan thì cũng không thể nhẹ như thế này được. Mọi người yên tâm”
Lâm Chính mỉm cười, sau đó mở chiếc hộp. Từ Thiên, Thẩm Niên Hoa đều nín thở, đồng loạt lùi về sau.
Cạch...Tiếng kêu vang lên. Sau đó không còn bất kỳ tiếng động nào nữa.
Đám đông thở phào. Họ nhìn chăm chăm. Bên trong là một hạt tròn tròn phát ra ánh áng màu xanh trông vô cùng đẹp đẽ.
“Đây là thứ gì vậy, nhìn kỳ lạ quá”, Thẩm Niên Hoa chau mày.
“Vô duyên vô cớ Tử Vực đưa thứ này tới làm gì?”, Từ Thiên cũng tỏ ra nghi ngờ
Lâm Chính cũng không hiểu. Anh chỉ đưa lên mũi ngửi, thứ này quá lạnh lẽo…thậm chí còn có cả mùi máu tanh”.
“Chúng tôi có nghe nói về cuộc chiến giữa thần y Lâm và Tử Vực. Tôi thấy chuyện này hết sức có vấn đề, chúng ta nên trả lại cho họ thôi, để tránh bị hại”, Bạch Nan Ly bước tới, nghiêm túc nói.
Lâm Chính gật đầu: “Sự việc lần trước khiến Tử Vực bị mất mặt. Tôi nghĩ bọn họ thật sự chỉ muốn tôi chết thôi. Giờ lại tặng quà thì chắc chắn là có vấn đề”
Nói xong Lâm Chính đóng hộp lại trầm giọng: "Tức tốc trả lại vật này cho Tử Vực. Nhớ kỹ đặt ở địa bàn của họ là được, không cần đưa vào tận bên trong. Chỉ cần đảm bảo là người của họ nhận được đồ, rõ chưa?”,
“Chủ tịch Lâm cứ thế gửi trả sao? Không nghiên cứu ạ?”, Từ Thiên bất ngờ.
“Không kịp nữa rồi, tôi vừa ngửi thấy mùi ma khí phát ra từ thứ này. Tôi lo rằng nó là đồ của Thiên Ma Đạo. Nếu như đây là vật quý giá của Thiên Ma Đạo hay là thứ mà họ muốn có được thì thực sự là nó bỏng tay lắm, có thể Tử Vực muốn đẩy qua cho chúng ta.
“Hóa ra là vậy...chủ tịch yên tâm, tôi biết phải làm thế nào, tôi sẽ lập tức đóng gói hộp này đảm bảo họ không biết đâu”, Từ Thiên nhận lấy chiếc hộp, quay người định rời đi.
Đúng lúc này...Ầm ầm...Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên từ phía Tây của Giang Thành. Tiếng nổ cực lớn, cảm giác cả Giang Thành đều có thể nghe thấy.
Từ Thiên giật mình, trố tròn mắt: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đi xem xem”, Lâm Chính hô lên và lao ra khỏi học viện.
Từ thiên vội gọi điện tập hợp các cao thủ của Dương Hoa.
Thần Võ Tôn đang ngồi thiền cũng bị giật mình. Bà ta lao ra khỏi phòng nhìn về phía xa. Ma khí lớn quá? Lẽ nào có Đại Ma giáng thế?", bà ta tái mặt nhảy lên và bay về phía phát ra tiếng nổ.
Chương 3010: Ma ảnh
Toàn bộ cảnh sát cũng được điều động, họ vội tới địa điểm xảy ra vụ nổ, đồng thời phong tỏa hiện trường.
Lâm Chính có mặt nhưng ít nhất cũng mất mười phút mới tới nơi. Cảnh sát đã giăng dây, đồng thời đưa những người có mặt rời đi.
“Cảnh sát Trương, đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Lâm Chính lao qua vạch ranh giới, hỏi vội.
“Thần y Lâm tới rồi”.
Cảnh sát Trương vội chạy tới: “Có một quái nhân, phá hủy ở bên trong. Vừa rồi có một đội đặc chủng nhưng căn bản không thể đối phó được. Ai cũng bị thương cả rồi, khó mà sống được. Giờ họ được đưa tới Huyền Y Phái rồi đó”.
“Quái nhân sao?”
“Đúng vậy, toàn thân kẻ đó phát ra khí đen, hai mắt đỏ như máu trông vô cùng đáng sợ. Chúng tôi đã thông báo cho quân đoàn Long Huyền và mời các cao thủ tới rồi. Mong là họ sẽ nhanh chóng có mặt”, cảnh sát Trương nói.
“Ừm! Có điều trước mắt tình hình nghiêm trọng, để tôi vào đối phó đi”, Lâm Chính trầm giọng.
“Điều này...được, có điều thần y Lâm nhớ chú ý an toàn. Tôi sẽ cử thêm một đoàn người yểm trợ”, cảnh sát Trương chần chừ nhưng vẫn nhanh chóng gật đầu.
Cảnh sát Trương đương nhiên biết thực lực của Lâm Chính, nếu anh ra tay thì tình hình chắn sẽ được xử lý.
“Không cần đâu, mau đưa những người bên trong rời đi đi”, Lâm Chính hét lớn rồi nhảy vào trong.
Anh đã có thể khẳng định rồi. Đối phương chính là ma nhân của Thiên Ma Đạo. Xung quanh đây đều bị bao trùm bởi ma khí, cực kỳ âm sầm khiến người ta thấy ớn lạnh.
Ma khí đáng sợ quá. Lâm Chính không dám khinh suất, lập tức lấy châm bạc ra ghim lên người. Dù tình trạng của anh cực kỳ không tốt.
Anh vừa luyện xong Phi Thăng Đan nên bị hao kiệt sức lực, nếu mà không dùng châm thì không thể nào hồi phục được.
Cẩn thận vẫn hơn. Một lúc sau Lâm Chính tới chỗ có ma khí.
Đó là một ngã tư. Nhà cửa xung quanh đều bị tàn phá, dưới đất có vài người xấu số đã tắt thở. Xe cộ cũng đều bị phá hủy.
Một luồng khí màu đen dày đặc ở giữa con đường. Giữa luồng khí đó là một bóng hình. Lâm Chính có thể mơ hồ nhìn thấy đôi mắt đỏ au.
“Thần y Lâm cuối cùng cũng tới rồi”, giọng nói lạnh như băng vang lên
Lâm Chính quay qua nhìn. Đó là Tử Long Thiên.
“To gan lắm, dám làm loạn ở đây, các người không sợ Tịnh Thế Bạch Liên sao?”, Lâm Chính chất vấn.
“Sợ, đương nhiên là sợ nhưng tôi nghĩ cậu không dám sử dụng đâu, nếu không Giang Thành cũng nát bét rồi. Cậu dám hi sinh mạng người của cả một thành phố không?”, Tử Long Thiên hừ giọng.
Lâm Chính đanh mắt: “Các người tới vì mục đích gì?”
“Hoàn Hồn Châu đâu?”, Tử Long Thiên hỏi bằng vẻ vô cảm.
“Hoàn Hồn Châu?”, Lâm Chính giật mình, đột nhiên nhớ ra: “Lẽ nào đó chính là thứ mà người của Tử Vực mang tới?”
“Xem ra nó nằm ở chỗ của cậu thật”, Tử Long Thiên hừ giọng nhìn về phía đám khí màu đen.
Trong nháy mắt, đám khí giống như nhận được mệnh lệnh bèn gầm lên.
Lâm Chính lật tay phản công. Vô số châm bạc phóng ra ghim vào huyệt của bóng hình màu đen và khống chế đối phương.
Thế nhưng...keng keng...tiếng kêu giòn giã vang lên. Toàn bộ châm bạc không thể đâm xuyên đối phương, chỉ rơi xuống đất.
“Cái gì?”, Lâm Chính nín thở.