Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2971: Đi nổi không?

Thần Võ Tôn nhìn chăm chăm Lâm Chính. Quả nhiên, trông anh vui mừng ra mặt. Ba kẻ kia không hề sỉ nhục bà ta, chẳng qua là Lâm Chính cố tình bịa ra để khích tướng bà ta mà thôi. Thần Võ Tôn hừ giọng: “Cậu cố tình dụ họ tới đây đúng không?”

“Đúng vậy, Thần Võ Tôn đại nhân không cần cảm ơn. Đây là điều tôi nên làm”, Lâm Chính mỉm cười.

“Cảm ơn? Tôi cứu cậu mà còn phải cảm ơn cậu sao?”, Thần Võ Tôn chau mày.

“Đương nhiên rồi. Thần Võ Tôn Đại Nhân nghĩ mà xem, tôi không phải là đối thủ của ba người đó, nếu không nhờ Thần Võ Tôn giết thì có lẽ tôi cũng xong đời rồi. Tôi mà chết thì ai chữa bệnh cho Đại Nhân, Thần Võ Đại Nhân cũng mất mạng. Vậy thì có thể thấy, tôi dụ chúng tới đây để bà giết chúng cũng là cứu chính bà mà. Tôi cứu bà chắc chắn bà phải cảm ơn tối chứ? Có điều chúng ta thân vậy rồi nên cũng chẳng cần khách khí làm gì”, Lâm Chính cười.

Thể loại đạo lý gì vậy trời? Thần Võ Tôn siết chặt nắm đấm. Bà ta tức lắm khi bị Lâm Chính dắt mũi. Nhưng mà nghĩ kỹ thì cũng đúng. Trước khi bệnh của bà ta có thẻ chữa khỏi thì bà ta phải bảo vệ Lâm Chính.

“Thần Võ Tôn Đại Nhân đang giận phải không? Lẽ nào vì giết chết ba người họ, sợ đắc tội với Tử Vực mà bà bất an?”, Lâm Chính thận trọng hỏi.

“Bất an cái rắm ấy? Tôi mà phải sợ Tử Vực? Chẳng qua tôi không thích có kẻ lợi dụng tôi mà thôi”, Thần Võ Tôn tức giận.

Thế nhưng Lâm Chính mặt dày, giả vờ không hiểu bà ta đang nói mình, anh hùa theo: “Tôi cũng không thích”.

Thần Võ Tôn nhìn anh chăm chăm rồi hừ giọng: “Nói cho tôi biết khi nào có thể điều trị cho tôi”.

“Vẫn phải đợi”.

“Sao, cậu vẫn muốn kéo dài thời gian à?”, Thần Võ Tôn tức giận.

“Không không không. Tôi không có ý đó. Thực tế là bệnh của bà giờ có thể bắt đầu điều trị rồi, chỉ là còn một việc vẫn chưa giải quyết xong, sự an toàn của tôi vẫn chưa được đảm bảo. Ý của tôi là phải giải quyết xong chuyện đó đã thì mới có thể toàn tâm toàn ý chữa bệnh cho bà được. Nếu không giờ mà chữa bệnh, lại có sát thủ tới thì tôi phải làm sao? Dù sao thì quá trình điều trị cũng không cho phép bất kỳ ai được làm phiền mà”, Lâm Chính vội vàng giải thích.

“Vậy chuyện đó giải quyết thế nào? Cậu hi vọng tôi giết người của Tử Vực hay gì?”, Thần Võ Tôn gầm lên.

“Không không, không cần phải phiền phức như vậy. Ở Giang Thành thôi, ở Giang Thành thôi”, Lâm Chính xua tay lia lịa.

“Vậy đưa tôi đi, mau đi mau về”, Thần Võ Tôn mất hết kiên nhẫn.

“Ok luôn”, Lâm Chính gật đầu, lập tức chạy ra ngoài.

Tại đường quốc lộ biên giới Giang Thành có vài chiếc xe màu đen đang đỗ ở đó. Phong Tiếu Thủy dựa vào cửa xe, hút thuốc với tâm trạng bất an.

“Bao lâu rồi?”, anh ta dập điếu thuốc, quay qua hỏi người bên cạnh.

“Đã hơn một tiếng rồi ạ”, người này trầm giọng.

“Hơn một tiếng rồi sao...có khi nào bọn họ xảy ra chuyện rồi không?”, Phong Tiếu Thủy hỏi tiếp.

Người bên cạnh nhìn đồng hồ rồi lại nhìn ra xa: “Cậu Phong, thuộc ha thấy chúng ta tạm thời nên rời khỏi đây. Quay về thôi. Một tiếng rồi mà chưa về thì chắc là xảy ra chuyện rồi. Nếu như đối phương mà tới đây thì chúng ta khó mà có thể đối phó được”

“Về sao? Chúng ta còn mặt mũi nào để về nữa. Hôm nay không nhìn thấy đầu của thần y Lâm thì tôi không về đâu hết", Phong Tiếu Thủy tức giận.

Thế nhưng người kia chỉ phất tay: “Đưa cậu chủ lên xe, về Tử Vực”.

“Vâng”, đám đông lập tức bao vây anh ta.

“Các người làm gì vậy? Dừng tay. Các người làm phản rồi”, Phong Tiếu Thủy tức giận, vội vàng giãy giụa nhưng vô ích.

Đám đông đẩy anh ta vào trong xe. Đúng lúc này có giọng nói từ xa vang lên: "Các người đi nổi không?”

Một luồng khí tức phóng tới chấn áp toàn bộ không gian, đến cả bề mặt xe cũng bị lõm xuống. Đám người Phong Tiếu Thủy chỉ cảm thấy như có núi đá đè lên người, họ suýt nữa phải quỳ phụp xuống đất...

“Ai?”, Phong Tiếu Thủy gầm lên.

Một bóng hình từ trên không trung nhảy xuống đáp ngay trước mặt bọn họ. Đó chính là Thần Võ Tôn.

Lâm Chính ngồi trong xe do Từ Thiên điều khiển. Họ dừng bên đường. Anh bước xuống xe, đi tới trước mặt Phong Tiếu Thủy.

Phong Tiếu Thủy tái mặt.
Chương 2972: Lần này cậu hài lòng chưa?

Nhìn thấy Lâm Chính xuất hiện, Phong Tiếu Thủy hiểu ra người của mình đã thất bại.

Anh ta nhìn sang Thần Võ Tôn, đầy vẻ kiêng dè.

“Khí tức người này đáng sợ như vậy, người của tôi tuyệt đối không phải đối thủ. Bên cạnh thần y Lâm có cao thủ tuyệt đỉnh như thế từ lúc nào? Vì sao tin tức mà Tử Vực cung cấp cho tôi luôn sai sót?”, Phong Tiếu Thủy cắn răng nói.

“Cậu chủ, chúng tôi bảo vệ cậu, cậu hãy đi đi!”.

Người ở xung quanh vây lại, nghiêm túc nói.

Thấy bọn họ coi thường cái chết, ánh mắt Phong Tiếu Thủy lộ ra vẻ cảm động.

Nhưng anh ta biết bây giờ có chạy cũng không kịp.

Có một cao thủ tuyệt đỉnh ở đây, dựa vào bọn họ hoàn toàn không chạy được bao xa.

“Cô… là ai?”, Phong Tiếu Thủy nhìn chằm chằm Thần Võ Tôn, hỏi.

“Xem ra người của Tử Vực ở Tử Vực quá lâu, ngay cả Thần Võ Tôn này mà cũng không biết! Hay là danh tiếng của Thần Võ Tôn tôi vang chưa đủ xa?”, Thần Võ Tôn lạnh lùng lên tiếng, rất không vui.

“Cái gì? Bà là Thần Võ Tôn?”, Phong Tiếu Thủy kinh ngạc: “Sao… Sao bà lại đi cùng thần y Lâm…?”.

“Tôi và thần y Lâm là bạn, các người muốn giết cậu ta tức là tuyên chiến với tôi, đừng tưởng Tử Vực các người là vô địch thiên hạ. Một đám rùa rút đầu trốn trong mai ma dám ngang ngược trước mặt tôi?”, Thần Võ Tôn lạnh lùng đáp.

Phong Tiếu Thủy nhìn Thần Võ Tôn chăm chú, vẻ mặt khó coi: “Vậy Thần Võ Tôn đại nhân muốn thế nào? Giết hết chúng tôi sao?”.

Thần Võ Tôn nhìn Lâm Chính, quả nhiên Lâm Chính lại định lên tiếng, nhưng lần này bà ta sẽ không mắc bẫy, giành nói trước: “Giết chết các người thì không cần! Các người nghe đây, thần y Lâm là bạn tôi, từ hôm nay trở đi Tử Vực các người không được quấy nhiễu cậu ấy nữa, nếu không sẽ là đối địch với tôi! Cút đi!”.

Mặc dù Phong Tiếu Thủy tức giận trong lòng, nhưng anh ta cũng biết mình không thể chống lại Thần Võ Tôn, đành chắp tay định rời đi.

“Chờ đã!”.

Lâm Chính gọi lại.

“Thần y Lâm có gì muốn nói sao?”, Thần Võ Tôn cất giọng âm trầm, giọng điệu hơi bất mãn.

Rõ ràng lần này bà ta sẽ không cho Lâm Chính giết chết Phong Tiếu Thủy nữa.

“Thần Võ Tôn đại nhân, bà có điều không biết, Phong Tiếu Thủy phái người đến đấu y thuật, nói thua rồi sẽ dập đầu với tôi. Bây giờ người của Tử Vực đã thất bại, anh ta lại nuốt lời bỏ trốn, còn phái người giết tôi. Món nợ này sao có thể bỏ qua được?”.

“Thế à? Nếu vậy cậu dập đầu với thần y Lâm rồi cút đi!”, Thần Võ Tôn nói với Phong Tiếu Thủy.

“Cái gì?”, Phong Tiếu Thủy căng thẳng.

Anh ta mà dập đầu được sao?

Vậy thì sau này làm sao anh ta ngẩng đầu lên được?

Nhưng giờ này Phong Tiếu Thủy không còn lựa chọn nào khác.

Anh ta nhìn chằm chằm Lâm Chính bằng đôi mắt đầy thù hận, nghiến răng như sắp nát ra, cuối cùng vẫn quỳ xuống dập đầu với Lâm Chính.

Lâm Chính lạnh lùng nhìn anh ta, nói: “Phong Tiếu Thủy, tôi biết anh rất căm hận, cũng biết anh sẽ không từ bỏ ở đây. Nhưng tôi phải nói cho anh biết, nếu Tử Vực các anh vẫn tiếp tục quấy nhiễu tôi, vậy thì lần sau tôi sẽ đuổi tận giết tuyệt, không chừa một ai! Dù có kéo nhau cùng chết cũng không nhân nhượng!”.

“Được!”.

Phong Tiếu Thủy nghiến răng quát, đứng phắt dậy chạy về phía xa.

Người của Tử Vực vội vàng đuổi theo.

“Thần y Lâm, lần này cậu hài lòng chưa?”, Thần Võ Tôn quay đầu, hỏi giọng âm trầm.

“Thần Võ Tôn đại nhân không giết bọn họ thì sao có thể khiến tôi hài lòng? Theo tôi thấy, bọn họ chắc chắn sẽ trả thù, hơn nữa lần sau trả thù e là không chỉ nhắm vào tôi, thậm chí ngay cả bà cũng sẽ bị liên đới!”, Lâm Chính lắc đầu.

“Ha ha ha ha, dựa vào đám tôm tép ở Tử Vực? Cứ để bọn họ trả thù! Tôi sợ cái gì? Nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện này. Thần y Lâm, cậu đã không còn gì phải lo lắng nữa, có phải đến lúc chữa trị cho tôi rồi không?”.

“Không thành vấn đề, chúng ta quay về bắt đầu chữa trị!”.

Lâm Chính cười đáp, lặng lẽ liếc về phía Mạn Sát Hồng, âm thầm nháy mắt ra hiệu.

Mạn Sát Hồng hiểu ý, lặng lẽ gật đầu, sau đó dẫn Cùng Đao rời đi.
Chương 2973: Giết cho tôi

Phong Tiếu Thủy vội vàng chạy đi thật xa, như chim sợ cành cong, không dám dừng lại phút giây nào.

Trong đầu anh ta chỉ có một ý nghĩ, phải mau chóng rời khỏi Giang Thành.

Anh ta chạy dọc theo quốc lộ một trăm cây số sau đó mới dừng lại.

“Cậu Phong, cậu còn ổn không?”.

Một thuộc hạ chống tay vào thân cây bên đường thở hổn hển, lên tiếng hỏi.

“Tôi không sao… Thần y Lâm! Thần Võ Tôn! Hai người cứ đợi đấy, tôi quay về Tử Vực nhất định sẽ tiêu diệt các người, lột da rút gân, băm thây các người ra làm nghìn mảnh! Mọi nỗi nhục ngày hôm nay tôi nhất định sẽ trả đủ!”, Phong Tiếu Thủy tràn đầy dữ tợn, đấm tay xuống đất gào lên.

Cuối cùng anh ta cũng trút lửa giận của mình không hề kiêng dè.

Lâm Chính không đoán sai, thả Phong Tiếu Thủy đi, anh ta không những không cảm kích Thần Võ Tôn, ngược lại anh ta vẫn sẽ trả thù Thần Võ Tôn, hơn nữa còn không nể nang gì, vẫn sẽ dốc hết toàn lực.

Từ chuyện anh ta nuốt lời, Lâm Chính đã nhìn ra người này không đáng tin!

“Cậu chủ, cậu đừng lo, khi nào quay về Tử Vực bẩm báo với gia tộc, để gia tộc điều động vị đó ra mặt là đủ để đối phó với Thần Võ Tôn. Mặc dù Thần Võ Tôn vô cùng mạnh, nhưng ở trước mặt Tử Vực lại không đáng nhắc tới, có thể dễ dàng giết chết! Đám người đó một người cũng không thoát được!”, người đó nói.

“Vậy chúng ta quay về Tử Vực trước, về Tử Vực rồi sẽ phái cao thủ đi, từ từ tính sổ với đám khốn nạn đó!”.

Phong Tiếu Thủy nghiến răng quát, sau đó ngẩng đầu lên: “Mau sắp xếp người đến đón chúng ta! Tôi sắp mệt chết rồi!”.

“Tôi đã gọi điện thoại. Chúng ta cứ đợi ở đây, xe của họ sẽ về nhanh thôi, chúng ta sẽ rời đi bằng chuyên cơ ở sân bay gần đây”.

“Được!”.

Phong Tiếu Thủy hít sâu một hơi, ngồi bệt xuống đất, vô cùng mất hứng.

Chẳng lâu sau, vài chiếc xe màu đen dừng ở bên đường.

Bọn họ lập tức lên tinh thần, đồng loạt ngước mắt nhìn lên.

Nhưng khi cửa xe mở ra, những người kỳ quái khiến Phong Tiếu Thủy sửng sốt.

Người từ trên xe bước xuống mặc áo đen, hai mắt đỏ, toàn thân tỏa ra khí tức quỷ dị. Khí tức này khiến người ta sởn tóc gáy, toàn thân nổi gai ốc, cực kỳ khó chịu.

Đây rõ ràng không phải người Tử Vực!

“Ma… Ma nhân? Các người là ma nhân?”, Phong Tiếu Thủy ngạc nhiên kêu lên.

“Là cậu Phong Tiếu Thủy phải không?”.

Người đàn ông đi đầu che mặt, cười nham hiểm hỏi, đôi mắt đỏ nhìn Phong Tiếu Thủy giống như đang nhìn chằm chằm con mồi.

Phong Tiếu Thủy sợ hãi, cảm giác tình hình không đúng lắm.

Nhưng anh ta vẫn giả vờ bình tĩnh, nghiêm giọng hỏi: “Các người là người của Thiên Ma Đạo phải không? Các người… Các người đến đây làm gì?”.

“Tôi hỏi cậu, cậu là Phong Tiếu Thủy phải không?”, người đi đầu lại hỏi, trong mắt sát ý lan tràn.

“Phải… là tôi… có gì chỉ giáo?”, Phong Tiếu Thủy cẩn thận hỏi.

“Không có gì chỉ giáo! Giết cho tôi!”, người đi đầu đột nhiên hô lên.

Người Thiên Ma Đạo ở đằng sau cùng nhau xông lên, đại khai sát giới.

Phong Tiếu Thủy vô cùng ngạc nhiên, không ngờ những người đó không hề báo trước mà tới giết mình, ai cũng liều mạng lùi ra sau chống đỡ

Nhưng bọn họ ít người, đâu thể nào đối phó với cao thủ Thiên Ma Đạo. Không lâu sau lại có hai người của Tử Vực bị chém nằm ra đất, những người khác cũng vô cùng chật vật, không chống đỡ nổi.

“Hả?”.

Phong Tiếu Thủy kinh hãi, quát lên với ma nhân dẫn đầu: “Tử Vực chúng tôi không có thù oán gì với Thiên Ma Đạo các người! Vì sao các người lại làm vậy?”.

“Vì sao lại làm vậy? Ha ha, đơn giản, chỉ vì các người không nên xuất hiện ở Giang Thành”, người Thiên Ma Đạo đó nheo mắt cười nhạt.

“Chúng tôi không nên xuất hiện ở Giang Thành? Không đúng, tôi đã nghe nói thần y Lâm ở Giang Thành và Thiên Ma Đạo không cùng đường. Tử Vực chúng tôi đối phó với thần y Lâm, theo lý mà nói chúng ta có chung kẻ thù. Chúng ta đáng ra phải là bạn, nhưng các người… vì sao lại ra tay giết tôi?”, Phong Tiếu Thủy mở to mắt hỏi.

“Muốn trách thì chỉ trách các người quá vô dụng, không thể diệt trừ thần y Lâm! Nếu các người giết thần y Lâm thì chẳng có chuyện gì, nhưng các người không làm được, đã vậy chúng tôi chỉ đành giết các người! Một khi các người chết ở đây, Tử Vực chắc chắn sẽ nổi giận, nghĩ là thần y Lâm giết chết các người. Lúc đó chuyện to ra, Tử Vực chắc chắn không tiếc sức lực tấn công Giang Thành, Thiên Ma Đạo lại có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi! Ha ha ha ha…”, người dẫn đầu cười lớn, sự ngông cuồng và đắc ý trong mắt không hề giấu giếm.

“Các người… Thật hèn hạ!”.

Phong Tiếu Thủy tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, quát lên: “Bảo vệ tôi rời khỏi đây!”.

Nói xong, anh ta quay người chạy.

“Chạy thoát được sao? Đuổi theo cho tôi! Không được bỏ sót bất cứ ai, giết hết cho tôi!”.

“Vâng!”.

Đám ma nhân hô lên.

Người của Tử Vực liều mạng chống đỡ, sau khi chém ngã vài người của Thiên Ma Đạo, Phong Tiếu Thủy dẫn hai cao thủ của Tử Vực chạy đi xa, không còn bóng dáng.

Những ma nhân khác còn định đuổi theo, nhưng ma nhân dẫn đầu nhìn theo hướng Phong Tiếu Thủy chạy đi, nói: “Đừng đuổi theo nữa!”.

Mọi người dừng lại.

Ma nhân dẫn đầu gỡ mặt nạ xuống, lộ ra hình dáng của Cùng Đao.

Cùng Đao sờ một cây châm bạc cắm trên cổ, lại nhìn sang những bóng người Tử Vực kia, không khỏi lầm bầm: “Không ngờ châm bạc của thần y Lâm lại nâng cao được như vậy. Thực lực của đám người Tử Vực ai cũng cao hơn mình, nhưng châm bạc tăng cường đã giúp mình có thực lực đối địch với bọn họ, không thể tin nổi…”.

“Đại nhân, bây giờ phải làm sao?”.

Người bên cạnh đi tới hỏi.

“Khiêng bọn họ lên xe, mau chóng rời khỏi đây, nhanh!”.

“Vâng!”.
Chương 2974: Thiên Ma Đạo còn đáng ghét hơn

Hộc! Hộc! Hộc!

Tiếng thở hổn hển vang lên trên con đường làng không một bóng người.

Phong Tiếu Thủy và hai tên đàn em thoát được vẫn đang chạy điên cuồng.

Nỗi sợ hãi bao trùm lấy bọn họ.

Không biết đã chạy được bao xa, cho đến khi khí kình toàn thân cạn kiệt, ai nấy mồ hôi đầm đìa, hai chân mềm nhũn, liền ngã khuỵu xuống ruộng lúa mạch ở bên cạnh, không nhúc nhích được nữa.

Bọn họ nằm như vậy khoảng hơn 20 phút mới có một đám người chạy tới.

Đây là người của Tử Vực đến tiếp ứng cho Phong Tiếu Thủy.

"Phong Tiếu Thủy, chúng tôi dựa vào định vị anh mở để đến đây, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao các anh lại nhếch nhác thế này? Những người khác đâu? Sao chỉ có ba người các anh?", một người đàn ông trọc đầu đanh giọng quát.

Phong Tiếu Thủy khó nhọc bò dậy, nghiến răng gầm lên: "Những người khác chết hết rồi! Mau đưa tôi về gia tộc! Mau đưa tôi về!".

Bọn họ lập tức ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề, sao dám nhiều lời nữa? Liền đưa ngay ba người lên xe, cắm đầu lái về Tử Vực.

Ở Tử Vực.

Trong một tòa nhà to lớn được dựng từ gỗ trắng thuần.

Phong Tiếu Thủy và hai tên đàn em bị lôi xuống xe đưa vào tòa đại điện này.

Phong Tiếu Thủy nằm rạp dưới đất, dường như còn chưa hoàn hồn, cho đến khi trên điện có mấy sự tồn tại đáng sợ mang theo khí tức hằng cổ u trường, sâu không thấy đáy đi tới, bọn họ mới khó nhọc bò dậy khấu đầu.

"Phong Tiếu Thủy... bái kiến các vị nguyên trưởng..."

"Phong Tiếu Thủy, sao bây giờ cậu mới về? Phục Sinh Quái Thủ đã về Tử Vực từ lâu rồi! Cậu đi đâu hả? Những người khác đâu?".

Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên để chòm râu dê, hai bên tóc mai điểm bạc, đanh giọng hỏi, ngữ khí vô cùng nghiêm khắc.

"Đại nguyên trưởng... bọn họ... xảy ra chuyện ngoài ý muốn...", Phong Tiếu Thủy ngập ngừng một lát rồi cúi đầu đáp.

"Chuyện ngoài ý muốn?".

"Vâng, Tiếu Thủy vốn định mang đầu của thần y Lâm về, không ngờ lại đụng độ với Thần Võ Tôn trong học viện Huyền Y Phái. Hóa ra Thần Võ Tôn là người bên phía thần y Lâm, có bà ta giúp đỡ, tôi không làm gì được thần y Lâm cả! Đã có mấy người chết trong tay Thần Võ Tôn..."

"Thần Võ Tôn? Xem ra năng lực bộ phận tình báo của Tử Vực chúng ta quá kém cỏi rồi, ngay cả mối quan hệ giữa Thần Võ Tôn và thần y Lâm cũng không biết. Lập tức phái người đi điều tra, nói với đám người của bộ phận tình báo, nếu để xảy ra sơ sót thì xử lý cả lũ!", Đại nguyên trưởng mặt không cảm xúc nói.

Ông ta vừa dứt lời, mấy người khác đều cúi đầu xuống.

"Vâng, nguyên trưởng".

"Còn Phong Tiếu Thủy, lần này các cậu không hoàn thành nhiệm vụ, khiến Tử Vực mất hết thể diện, còn làm ầm ĩ lên khiến tất cả mọi người đều biết, không thể tha thứ được!", Đại nguyên trưởng vung tay lên: "Dẫn lên đây!".

Lập tức có người dẫn Phục Sinh Quái Thủ bị còng tay xích chân đưa vào đại điện.

Phục Sinh Quái Thủ quỳ dưới đất, sắc mặt trắng bệch, vô cùng tiều tụy, hiển nhiên trước đó đã phải chịu hình phạt.

"Các ông làm việc kém cỏi, làm tổn hại thanh danh nghìn năm của Tử Vực chúng ta, tội không thể tha, giờ phạt các ông vào Hung Ngục sám hối ba ngày, các ông có phục không?", Đại nguyên trưởng trầm giọng nói.

Mấy người nghe thấy thế liền tỏ vẻ sợ hãi, nhìn Đại nguyên trưởng với ánh mắt khó tin.

Nhưng cuối cùng vẫn không ai dám phản bác, nhất tề dập đầu kêu lên: "Chúng tôi sẵn lòng chịu phạt!".

"Được rồi, thu xếp rồi đến Hung Ngục đi", Đại nguyên trưởng phất tay.

"Đại nguyên trưởng, Tiếu Thủy còn một chuyện chưa bẩm báo", Phong Tiếu Thủy vội nói.

"Chuyện gì?".

"Đại nguyên trưởng, thần y Lâm và Thần Võ Tôn tuy đáng ghét, nhưng lần này kẻ đáng ghét nhất chính là người của Thiên Ma Đạo!", Phong Tiếu Thủy nghiến chặt răng, tức giận nói.

"Thiên Ma Đạo?".

Mấy người lập tức nhíu mày.

"Chuyện này liên quan gì đến Thiên Ma Đạo?", Đại nguyên trưởng trầm giọng hỏi.

"Hành động của Thiên Ma Đạo quả thực còn bỉ ổi hèn hạ hơn!".

Ánh mắt Phong Tiếu Thủy đầy phẫn nộ, kể lại tất cả sự việc.
Chương 2975: Ân tình

"Khốn kiếp! Lũ Thiên Ma Đạo tép riu mà cũng dám khiêu khích Tử Vực chúng ta!".

"To gan! Dám lợi dụng chúng ta! Quyết không được tha cho bọn chúng!".

"Phải cho bọn chúng biết tay!".

Các nguyên trưởng nghe xong lời kể của Phong Tiếu Thủy thì đều nổi trận lôi đình, đập tay xuống bàn.

Vẻ mặt Đại nguyên trưởng vẫn bình thản, cúi đầu trầm tư, một lát sau mới ngẩng lên: "Phong Tiếu Thủy, cậu chắc chắn đó đều là ma nhân của Thiên Ma Đạo chứ?".

"Chắc chắn ạ! Chúng tôi còn đánh tay đôi với bọn họ, bọn họ đều dùng ma khí, có phải người Thiên Ma Đạo hay không chẳng lẽ tôi không thể nhận ra?", Phong Tiếu Thủy vội đáp.

"Nhưng Thiên Ma Đạo làm vậy chẳng phải là thừa thãi sao? Tử Vực chúng ta và thần y Lâm đã trở mặt thành thù, bọn họ cần gì phải dùng kế ly gián, giết cậu để giá họa cho thần y Lâm? Để hai bên căm thù nhau hơn sao? Chẳng lẽ bọn họ tưởng lần này chúng ta thất bại thì sẽ cam lòng bỏ qua?", Đại nguyên trưởng nhíu mày nói.

"Cũng có khả năng! Tôi nghĩ bọn họ cũng lo lắng chúng ta sẽ bỏ qua phía Giang Thành! Nghe nói Thiên Ma Đạo đã bị thần y Lâm cho ăn mấy vố đau, nhưng do dạo này đạo chủ Thiên Ma Đạo bế quan, đã hơn mười năm chưa thể xuất quan. Đạo chủ không ra mặt, Giang Thành lại có chính quyền Long Quốc che chở, Thiên Ma Đạo không làm gì được thần y Lâm, bọn họ lo lắng chúng ta sẽ vì vậy mà buông tay. Nếu bọn họ giết đám Tiếu Thủy, giá họa cho thần y Lâm, khiến mâu thuẫn đôi bên sâu sắc hơn, thì chắc chắn Tử Vực chúng ta sẽ dốc hết lực lượng. Đến lúc đó bọn họ đứng sau làm ngư ông đắc lợi chẳng phải quá tuyệt sao?", một nữ nguyên trưởng ở bên cạnh đanh giọng nói.

"Đúng vậy, chỉ sợ đến lúc đó người Thiên Ma Đạo nổi lòng tham không đáy, hạ được Giang Thành lại muốn ra tay với Tử Vực chúng ta!", một nguyên trưởng khác oang oang nói.

"Nhưng tôi nghe nói Giang Thành cũng có ma nhân, liệu có phải là mưu ma chước quỷ của thần y Lâm, cố ý quay mũi giáo, để chúng ta đối phó với Thiên Ma Đạo không?", Đại nguyên trưởng nhíu mày suy nghĩ.

"Không thể nào!".

Đúng lúc này, một nguyên trưởng với vóc dáng thấp lùn gầy gò lạnh lùng hừ một tiếng: "Tuy tình báo do tôi phụ trách lần này nhiều lần có sai sót, nhưng tin này thì vô cùng chính xác. Những người của Thiên Ma Đạo ở Giang Thành đi theo thần y Lâm đều chỉ là đám lâu la, bọn chúng chắc chắn không thể đối phó với đám Phong Tiếu Thủy được. Chỉ có đại ma của Thiên Ma Đạo xuất hiện mới có đủ bản lĩnh đuổi giết bọn họ. Thế nên đây chắc chắn không phải do thần y Lâm gây nên".

"Vậy sao?".

Đại nguyên trưởng lặng lẽ gật đầu, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo: "Ma nhân đúng là ma nhân, hành sự quả nhiên bỉ ổi hèn hạ! Không thể tha thứ! Nhưng... so với Thiên Ma Đạo thì Giang Thành có vẻ dễ đối phó hơn. Cứ giết thần y Lâm trước rồi xử lý chuyện của Thiên Ma Đạo sau".

Mọi người đều gật đầu.

Bây giờ đã biết thái độ của Thiên Ma Đạo, Tử Vực cũng sẽ đề phòng nhiều hơn.

Nhưng Phục Sinh Quái Thủ lại cuống quýt kêu lên: "Đại nguyên trưởng, không được!".

"Tại sao?", Đại nguyên trưởng đanh mắt nhìn ông ta.

Phục Sinh Quái Thủ dập đầu đáp: "Đại nguyên trưởng, sở dĩ người của Thiên Ma Đạo cố ý mai phục giết Tiếu Thủy là muốn khiến Tử Vực chúng ta và Giang Thành sống mái với nhau. Bây giờ Giang Thành có Thần Võ Tôn tọa trấn, không còn dễ đối phó như trước đây chúng ta nghĩ nữa. Nếu cố động đến thần y Lâm, thuộc hạ lo rằng Thiên Ma Đạo sẽ thừa nước đục thả câu, gây bất lợi cho Tử Vực chúng ta. Thế nên thuộc hạ đề nghị hãy xử lý Thiên Ma Đạo trước, cho bọn họ biết thái độ của chúng ta. Còn Giang Thành thì không cần quan tâm, bởi vì thần y Lâm biết thực lực của chúng ta, chắc chắn sẽ không dám chủ động chọc vào. Như vậy chúng ta sẽ không bị hai bên cùng tấn công, chờ chúng ta xử lý xong Thiên Ma Đạo, thần y Lâm biết được nhất định sẽ chủ động đầu hàng, cúi đầu xưng thần với chúng ta, sao dám gây sự nữa?".

Nghe thấy thế, rất nhiều nguyên trưởng không khỏi gật gù.

"Có lý".

"Đúng vậy".

Phong Tiếu Thủy lại nheo mắt nhìn chằm chằm Phục Sinh Quái Thủ: "Sao thế Phục Sinh Quái Thủ? Ông bị thần y Lâm đánh cho phục rồi à? Còn nói đỡ cho anh ta nữa?".

"Tôi chỉ suy nghĩ cho Tử Vực thôi! Cậu Phong, mong cậu đừng suy đoán lung tung", Phục Sinh Quái Thủ trầm giọng đáp.

"Thế à? Nhưng tôi nghe nói người nào đó không những nhận ơn huệ của thần y Lâm, mà còn được anh ta đưa ra khỏi Giang Thành. Chắc không phải là ông cảm kích thần y Lâm nên mới nói những lời như vậy đấy chứ?", Phong Tiếu Thủy cười khẩy.

Phục Sinh Quái Thủ tức điên lên, khuôn mặt đỏ bừng: "Cậu Phong, cậu... sao cậu có thể ăn không nói có vu oan cho người khác thế hả? Cậu nói tôi cảm kích thần y Lâm? Còn cậu thì sao? Cậu có thể bình an vô sự trở về, chẳng phải cũng là nhờ thần y Lâm không thèm chấp cậu, bỏ qua cho cậu sao?".

"Đó là vì anh ta e sợ Tử Vực chúng ta, không dám ra tay thôi...", Phong Tiếu Thủy tức giận.

"Đủ rồi!", đúng lúc này, Đại nguyên trưởng khẽ quát.

Hai người không dám nói gì nữa.

"Tiếu Thủy, Phục Sinh Quái Thủ nói có lý, chuyện của Giang Thành tạm gác đó, chờ Tử Vực chúng ta tiếp xúc với Thiên Ma Đạo trước, xem thái độ của Thiên Ma Đạo thế nào. Xử lý xong Thiên Ma Đạo thì Giang Thành nhỏ bé sẽ không công tự phá. Huống hồ, hiện giờ tất cả tin tức về Giang Thành đều không dùng được, phải chờ Tam nguyên trưởng điều tra lại đã, rõ chưa?".

"Vâng, Đại nguyên trưởng", Phong Tiếu Thủy cúi đầu đáp.

"Gọi Nhị nguyên trưởng đến, lệnh cho ông ta đích thân đến Thiên Ma Đạo!".

"Tuân lệnh!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK