Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3271: Dùng hết sức lực

“Sao? Cô không chịu? Quả nhiên cô muốn phản bội tôi!”, thiên kiêu hạng nhất lộ ra vẻ mặt dữ tợn, lạnh lùng nói.

Người phụ nữ áo đỏ ngây ngốc nhìn lại, sau đó, những giọt nước mắt lăn xuống.

“Chủ thượng, tôi đi theo anh nhiều năm như vậy, tấm lòng tôi đối với anh thế nào, anh còn không hiểu hay sao? Huyết Linh Đan là biến tướng của huyết trận, mặc dù uy lực không bằng huyết trận, nhưng cũng có di chứng đáng sợ. Nó sẽ giúp tăng thêm sức mạnh đến hai mươi lần trong thời gian ngắn, nhưng cái giá là thiêu đốt tuổi thọ, tổn thương đối với cơ thể rất lớn. Nếu tôi dùng nó, e là không sống quá ba ngày… Chủ thượng, anh nhất định sẽ chiến thắng được hắn, nhưng anh thật sự… muốn hi sinh tôi sao?”, người phụ nữ áo đỏ run rẩy hỏi, giọng nói có hơi nghẹn ngào.

Thiên kiêu hạng nhất lại lạnh lùng đáp: “Hi sinh cô thì có là gì? Người mà tôi hi sinh còn không đủ nhiều hay sao? Trong mắt tôi, cô chỉ là một con chó biết nghe lời mà thôi. Nếu con chó không biết nghe lời thì tôi giữ lại có tác dụng gì?”.

Người phụ nữ áo đỏ chợt căng thẳng, nhìn thiên kiêu hạng nhất mà không thể tin được, một lúc lâu sau không nói nên lời.

“Cô tưởng tôi không biết gì sao? Cô tận tâm tận lực trợ giúp tôi cũng chỉ để đợi đến khi tôi phi thăng thành công sẽ hưởng bóng cây mà tôi mang lại cho cô mà thôi! Tưởng tôi không biết tâm tư của cô sao? Hừ, nếu cô còn muốn có được lợi ích mà tôi cho cô sau khi phi thăng thì mau dùng Huyết Linh Đan! Nghe rõ chưa? Mặc kệ di chứng ấy, đợi tôi đánh thắng người này sẽ có cách cứu cô!”, thiên kiêu hạng nhất khinh thường nói.

Nghe thấy lời này, sắc mặt của người phụ nữ áo đỏ vô cùng khó coi.

Cái gì mà sẽ có cách cứu cô?

Đó chỉ là một câu an ủi mà thôi.

Nhưng đến giờ phút này rồi, cô ta còn đường nào khác để lựa chọn hay sao?

Nếu không hỗ trợ thiên kiêu hạng nhất, một khi anh ta thất bại, cô ta cũng không có đường sống.

Khi cô ta ra tay với chính phủ Long Quốc thì đủ để khiến cô ta chết mười lần.

Đã là người chết thì sao lúc này lại không điên rồ một chút?

Nghĩ đến đó, người phụ nữ áo đỏ quyết định lấy Huyết Linh Đan mang theo bên mình ra nhét vào miệng.

Đan dược mang theo bên mình không phải chuẩn bị cho bản thân cô ta, mà là để phòng tình huống đặc biệt có thể giúp thuộc hạ của cô ta kéo dài mạng sống.

Nhưng cô ta không ngờ cuối cùng mình phải dùng đến đan dược này.

Đan dược vào bụng lập tức tan ra, dược hiệu bắt đầu phát huy tác dụng trên người cô ta.

“A!”.

Người phụ nữ áo đỏ đau đớn ngã xuống đất, toàn thân co giật dữ dội, nước mắt chảy ra. Da dẻ trắng nõn ngập tràn những vết máu đáng sợ, nhìn mà hãi hùng.

Khí tức cô ta đã lan rộng mênh mông, vô cùng dày đặc.

Chỉ trong thời gian ngắn, cô ta đã không sợ khí trường của bọn họ nữa.

Nhưng vì bản thân cô ta đã bị thương nặng, nên khi dùng Huyết Linh Đan, cơ thể cô ta phải gánh chịu sức nặng nhiều hơn, mấy lần muốn đứng dậy nhưng vô cùng khó khăn, hai cánh tay đưa qua lại như sàng gạo.

“Tốt lắm! Tốt lắm! Thành Mị! Hãy qua đó móc tim của thần y Lâm ra cho tôi! Chỉ cần giết được hắn, cả Long Quốc sẽ không còn ai có thể đối đầu với tôi nữa. Đến lúc đó, tôi có thể cho cô toại nguyện!”, thiên kiêu hạng nhất lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Người phụ nữ áo đỏ nghiến răng, vẻ mặt dữ tợn, cố gắng chống đỡ ý chí, gian nan đi về phía Lâm Chính.

Khí trường mạnh mẽ mà hai người phóng ra đã không thể ngăn được cô ta.

Bởi vì khí trường trên người cô ta cũng đã đạt tới mức độ cực kỳ khủng khiếp.

Dù cất bước gian nan ở trong khí trường, nhưng cô ta dùng hết sức lực bước tới phía trước, tiến gần về phía Lâm Chính từng chút một.
Chương 3272: Trả đòn

Lâm Chính nín thở, nhìn chằm chằm người phụ nữ mặc đồ đỏ đang tiến tới.

Hiện giờ khí mạch, gân mạch của anh đều chưa hồi phục, vẫn đang nằm liệt dưới đất, không thể động đậy được, chẳng khác nào con cá nằm trên thớt, mặc người chém giết.

Nếu người phụ nữ mặc đồ đỏ lại gần thì Lâm Chính sẽ hết đường cứu.

Anh suy nghĩ một lát rồi khàn giọng quát khẽ: “Vũ Thành Mị! Thiên kiêu hạng nhất coi cô như chó, sao cô lại bán mạng cho hắn? Hay là đi theo tôi đi! Cô muốn gì tôi đều có thể cho cô!”.

Anh vừa dứt lời, đôi mắt đỏ ngầu của người phụ nữ mặc đồ đỏ tỏ vẻ hơi sửng sốt.

Cô ta biết mình chỉ là một con chó trong lòng thiên kiêu hạng nhất, sở dĩ hắn vẫn đối xử không tệ với cô ta chỉ vì cô ta nghe lời và trung thành.

Nhưng sao cô ta có thể dễ dàng chấp nhận và tin tưởng Lâm Chính chứ?

Người phụ nữ mặc đồ đỏ thầm hừ một tiếng, tiếp tục tiến về phía trước.

“Xem ra cô bằng lòng làm chó rồi”, Lâm Chính khàn giọng nói.

“Tuy chủ thượng ăn nói hơi khó nghe, nhưng anh ta không hề bạc đãi tôi! Là người hay chó thì có gì khác biệt chứ? Có những người thậm chí còn chẳng bằng chó!”, người phụ nữ mặc đồ đỏ nhỏ giọng nói, đã đứng trước mặt Lâm Chính, giơ tay lên, định móc trái tim anh ra.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng giơ tay ra túm lấy cổ tay cô ta, sau đó hất mạnh.

Vèo!

Người phụ nữ mặc đồ đỏ lập tức bị hất bay, ngã nhào xuống đất.

“Đồ ăn hại! Cô đang làm cái gì vậy? Giết một kẻ đang nằm liệt một chỗ cũng không xong? Cô vô dụng đến vậy sao?”, thiên kiêu hạng nhất quát.

“Chủ thượng, tôi không biết tay của hắn vẫn động đậy được…”, người phụ nữ mặc đồ đỏ vội vàng bò dậy, nói với vẻ áy náy.

“Chắc chắn hắn khôi phục gân mạch và khí mạch của tay chân trước, nên một tay mới có thể động đậy được! Nhưng hắn chỉ có một tay mà cô vẫn không đối phó được à? Xông lên! Mau giết hắn! Nếu còn không làm được thì cô chết luôn ở đó đi!”, thiên kiêu hạng nhất tức giận mắng.

Người phụ nữ mặc đồ đỏ chỉ đành tiếp tục đi về phía Lâm Chính.

Đúng như thiên kiêu hạng nhất nói, Lâm Chính quả thực đã khôi phục tứ chi trước.

Dù sao tứ chi hoạt động được thì anh mới có cơ hội trả đòn.

Anh cố gắng chống đỡ cơ thể, định đứng dậy, nhưng có vẻ rất khó nhọc. Sau hai lần thất bại, anh mới chậm rãi đứng lên được.

Người phụ nữ mặc đồ đỏ cũng rất khó khăn di chuyển về phía này, nhưng nhìn có vẻ đỡ hơn Lâm Chính rất nhiều.

“A!”.

Thấy Lâm Chính đứng dậy, cô ta gầm lên, rút một con dao găm tinh xảo giắt ở bên hông ra, đâm mạnh về phía Lâm Chính.

Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, nhưng vẫn bình tĩnh né sang bên cạnh.

Tuy tránh được nhát đầu tiên, nhưng cô ta lại vung lên lần nữa, con dao găm đâm mạnh vào da thịt anh.

Hiện giờ khí kình của Lâm Chính đã tan rã, không thể phòng ngự, mà con dao găm này được làm từ chất liệu phi phàm, vô cùng sắc bén, chạm vào là đứt tay, sao anh có thể chống lại chứ?

Người phụ nữ mừng rỡ, lập tức dùng sức, định khuấy đảo con dao trong người Lâm Chính.

Nhưng đúng lúc cô ta định dùng sức, Lâm Chính đã dùng một tay chộp lấy cổ tay trắng nõn của cô ta, ngăn lưỡi dao định đâm vào sâu hơn.

Người phụ nữ mặc đồ đỏ lập tức vận sức, nhưng ngay sau đó, bàn tay cầm dao bỗng tê rần, con dao găm rời ra, rơi xuống đất.

Hơi thở của cô ta như nghẹn lại, lúc này mới phát hiện cổ tay của mình có một cây châm bạc sáng loáng.

“Cái gì?”.

Người phụ nữ mặc đồ đỏ biến sắc, lại giơ bàn tay còn lại ra, vỗ về phía lồng ngực Lâm Chính.

Nhưng chưởng còn chưa đến nơi, toàn thân cô ta đã mềm nhũn, ngã phịch xuống đất.

Hóa ra Lâm Chính lại đâm một châm nữa vào cổ cô ta…

Chỉ với hai châm, cô ta đã mất hẳn sức chiến đấu.
Chương 3273: Kinh thiên động địa

“Đồ ăn hại! Vô dụng! Ngay cả một kẻ gần như bị liệt mà cô cũng không đối phó được! Tôi nuôi con chó như cô để làm gì chứ?”.

Thiên kiêu hạng nhất nổi trận lôi đình, nhìn chằm chằm người phụ nữ mặc đồ đỏ, tức giận mắng chửi.

Khuôn mặt người phụ nữ mặc đồ đỏ đầy áy náy, không dám ho he tiếng nào, khó nhọc di chuyển thân thể đến mài vào tảng đá ở bên cạnh, định mài gãy châm bạc ở cổ.

Lâm Chính phớt lờ cô ta.

Tuy đối phó với người phụ nữ mặc đồ đỏ không cần dùng chiêu thức gì, nhưng lại gây rất nhiều tổn hại và tiêu hao cho anh.

Thấy cô ta không thể động đậy được nữa, anh lập tức khoanh chân ngồi xuống, tự châm cứu cho mình, tiến hành chữa trị.

Chẳng mấy chốc, trên người Lâm Chính lại tỏa ra ánh sáng màu xanh lá, sức sống bừng bừng, vô cùng mãnh liệt, đến mức những khí tức hủy diệt ở xung quanh đều không thể lại gần.

Người phụ nữ mặc đồ đỏ thấy thế thì càng nóng lòng hơn, điên cuồng cọ châm bạc trên cổ vào tảng đá kia, muốn mài gãy nó.

Dù mài đến mức cần cổ bật máu, da thịt nát tươm, nhưng cô ta vẫn không chịu dừng lại.

“Mau lên! Mau lên! Mau lên!”.

Người phụ nữ mặc đồ đỏ lẩm bẩm, ánh mắt đầy sốt ruột và đau đớn.

Cuối cùng.

Cạch!

Dưới hành động điên cuồng của cô ta, cuối cùng châm bạc cũng rơi xuống. Dù da thịt ở cổ đã bị mài rách, máu tươi đầm đìa, nhìn rất đáng sợ, nhưng không còn châm bạc trói buộc, cô ta lại có thể hoạt động trở lại.

Cô ta bò dậy, rút châm bạc ở tay ra, rồi bổ nhào về phía Lâm Chính.

Cô ta đã sẵn sàng cho cái chết.

Để không khiến chủ thượng thất vọng, cô ta quyết định tự bạo, đồng quy vu tận với Lâm Chính.

Nhưng đúng khoảnh khắc cô ta vừa nhào đến chỗ Lâm Chính.

Vù!

Một luồng sức mạnh khủng khiếp bỗng bao trùm lấy cô ta, sau đó nện mạnh cô ta vào tảng đá lớn bên cạnh.

Ầm!

Tảng đá nát vụn.

Người phụ nữ mặc đồ đỏ phun ra máu tươi, đến khi hoàn hồn mới phát hiện ra… là thiên kiêu hạng nhất ra tay.

Châm khí trên người hắn đã được rút ra, khôi phục sức chiến đấu.

“Chủ… chủ thượng… Tại sao?”.

Người phụ nữ mặc đồ đỏ trợn tròn mắt, run rẩy hỏi.

“Đúng là đồ vô dụng, giết người cũng không xong! Tôi giữ lại cô để làm gì nữa? Người này để tôi tự tay giải quyết vậy!”, thiên kiêu hạng nhất lạnh lùng hừ mũi nói.

Người phụ nữ mặc đồ đỏ kinh ngạc.

Rõ ràng cô ta đã cố gắng như vậy, tại sao vẫn bị chủ thượng phủ nhận?

“Để tôi giết hắn, cô ở yên đây đi, loại vô dụng như cô không xứng đứng bên cạnh tôi!”.

Thiên kiêu hạng nhất liếc mắt nhìn người phụ nữ mặc đồ đỏ một cách khinh bỉ, sau đó cất bước đi về phía Lâm Chính.

Người phụ nữ mặc đồ đỏ biến sắc: “Chủ thượng! Anh định vứt bỏ tôi sao? Không! Tôi… để tôi giết người này cho! Xin anh đừng vứt bỏ tôi! Đừng…”

Cô ta dùng hết sức bình sinh lao về phía thiên kiêu hạng nhất, vừa lăn vừa bò, không chịu ngừng lại.

Nhưng vừa đến gần lại bị thiên kiêu hạng nhất đá bay đi, lăn mấy vòng dưới đất, phun ra máu tươi.

Lần này thiên kiêu hạng nhất còn không thèm nhìn cô ta lấy một cái, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Chính vẫn đang ngồi khoanh chân trước mặt, sau đó vỗ mạnh một chưởng về phía đầu anh.

Sức mạnh tàn bạo như thiên thạch rơi xuống, dường như có thể vỗ nát cả Thánh Sơn.

Châm khí bị rút ra, sức mạnh của thiên kiêu hạng nhất đã trở lại đỉnh cao.

Chưởng này có thể nói là dùng tới toàn bộ sức mạnh của hắn.

Chưởng lực đánh tới, kinh thiên động địa!

Lâm Chính mở bừng mắt ra, lập tức giơ cánh tay lên đỡ.

“Mày đỡ nổi sao?”.

Thiên kiêu hạng nhất rít gào, chưởng phong hung mãnh giáng xuống, va chạm với lòng bàn tay của Lâm Chính.

Bốp!

Tiếng nổ như muốn xé rách bầu trời vang lên.

Thiên địa thất sắc.

Nhật nguyệt lu mờ.

Sao trời ảm đạm.

Giờ phút này, cả Thánh Sơn đều sụp đổ…
Chương 3274: Hỏa Độc

Cả Thánh Sơn giống như một bông hoa sắp nở, mấy vết nứt đáng sợ lan từ trên đỉnh núi xuống.

Khói đặc cuồn cuộn phía trên Thánh Sơn, khiến mọi người nhìn mà kinh sợ.

Không ít chiến sĩ của Long Quốc vẫn đang ở dưới chân núi.

Bọn họ ngẩng đầu lên nhìn đỉnh núi, ai nấy đều tỏ vẻ kinh hãi.

Đây chính là bản lĩnh của người đã phi thăng sao?

“Tiên nhân… e là cũng chỉ được đến thế thôi…”

Vạn Kình Tùng ngồi dưới đất, ngây người nhìn đỉnh núi, thì thào nói.

Trên đỉnh núi.

Hai người bị cưỡng chế tách ra.

Vụ nổ mạnh khiến cơ thể bọn họ cũng bị chấn động.

Lâm Chính thở hổn hển, hơi cúi người xuống, dường như có chút không chịu nổi.

Làn da trên cánh tay chống lại đòn tấn công của thiên kiêu hạng nhất đã nứt toác, máu thịt be bét, gần như muốn nổ tung.

Về phần thiên kiêu hạng nhất, không có châm khí chế ngự, trạng thái của hắn đã khôi phục lại như ban đầu, hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào.

“Xem ra mày sắp không cầm cự được nữa rồi”.

Thiên kiêu hạng nhất bình thản nhìn Lâm Chính, sắc mặt lại tỏ vẻ nhẹ nhõm.

Lâm Chính không nói gì, mà giơ hai bàn tay lên, dường như đang nhìn chăm chú cái gì đó, vẻ mặt có chút suy nghĩ.

“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa”.

Đôi mắt của thiên kiêu hạng nhất bỗng dưng lóe lên thứ ánh sáng đáng sợ.

Nhưng lần này lại là màu tím.

Hắn bất ngờ vung cánh tay lên.

Rầm!

Mặt đất hai bên Lâm Chính bỗng dâng lên, chẳng khác nào hai bộ vuốt quỷ, móc mạnh về phía anh.

Lâm Chính lập tức lùi lại.

Nhưng trong vuốt quỷ nham thạch kia phun ra ngọn lửa khủng khiếp, trong chớp mắt đã nuốt chửng Lâm Chính.

“Phá! Phá! Phá!”.

Thiên kiêu hạng nhất vừa khẽ quát vừa không ngừng đánh ra khí kình vào trong ngọn lửa.

Bên trong ngọn lửa không ngừng vang lên những tiếng nổ, dày đặc như tràng pháo, hơn nữa mỗi luồng lửa đều phóng ra uy lực không kém gì tên lửa xuyên lục địa.

Cả ngọn núi lớn nứt toác, đất đá bay tứ tung, từng biển lửa lớn vút lên trời như muốn thiêu đốt trời xanh.

Thủ đoạn này đủ để hủy diệt một nửa Giang Thành.

Thực sự quá hung hãn!

Nhưng giữa biển lửa lại có một bóng người lập lòe.

Là Lâm Chính!

Anh vẫn chưa chết, ngược lại lúc này, tất cả ngọn lửa bắt đầu tiêu tán, nhập hết vào người anh.

Tất cả đã bị Lâm Chính hấp thu!

Sau khi hấp thu ngọn lửa, sắc mặt Lâm Chính bỗng trở nên kỳ lạ, càng ngày càng đen sì, khí kình toàn thân cũng tan rã.

“Ư…”

Sắc mặt Lâm Chính tỏ vẻ đau đớn, cơ thể cũng không đứng vững, phải chống một tay xuống đất, dường như muốn nôn ra gì đó.

“Mình trúng độc sao?”.

Anh bỗng nhận ra gì đó.

“Đúng vậy, thần y Lâm, chắc mày tưởng tao không biết gì về mày sao? Tao biết người mày dung hòa dị hỏa, có thể hấp thu bất cứ ngọn lửa nào, thế nên những thứ tao phóng ra đều là lửa độc. Nếu mày hấp thụ thì sẽ bị trúng Hỏa Độc. Thần y Lâm, số Hỏa Độc này chỉ dựa vào châm bạc của mày thì không thể giải được đâu”.

Thiên kiêu hạng nhất nheo mắt nói.

Lâm Chính nghe thấy thế, sắc mặt sa sầm, lập tức vận khí kình muốn ép Hỏa Độc trong người ra.

Nào ngờ vừa động đậy, một luồng khí nóng quỷ dị bỗng dâng lên trong người.

"Phụt!".

Lâm Chính phun ra một ngụm máu tươi rất lớn.

Máu tươi vương vãi đầy đất, phát ra âm thanh xèo xèo, rồi hiện lên màu đen sì, khiến ai nhìn cũng phải sợ hãi.

Lâm Chính đanh mắt lại, sắc mặt vô cùng khó coi.

Đây quả nhiên là Hỏa Độc.

Nếu vậy thì khó mà giải được nó.

Không ngờ thiên kiêu hạng nhất còn biết hạ Hỏa Độc.

Vẻ mặt Lâm Chính lạnh lẽo, không tiếp tục tấn công nữa, mà lùi về phía sau.

"Hừ, muốn chạy?".

Thiên kiêu hạng nhất lập tức đuổi theo, khí thế hùng hổ.
Chương 3275: Mày thua rồi

Lâm Chính bị trúng Hỏa Độc, nhất thời không thể giải được, đã đến nước này thì anh chỉ đành tạm thời rút lui để ổn định Hỏa Độc trong người.

Dưới sự tác động của Hỏa Độc, ngay cả việc vận khí cũng khiến anh có cảm giác như lục phủ ngũ tạng đang bị thiêu đốt.

Hỏa Độc của thiên kiêu hạng nhất không hề tầm thường.

Nhưng sao đối phương có thể bỏ lỡ cơ hội này chứ? Nhân lúc Lâm Chính rút lui, hắn liền xông tới tấn công điên cuồng.

Quyền ảnh rợp trời và khí ý cuồng bạo giáng về phía này như sao băng, dày đặc đến mức khiến người ta không thở nổi.

Lâm Chính dốc hết sức bình sinh để chống lại, nhưng vô ích.

Tốc độ và sức mạnh của thiên kiêu hạng nhất hơn anh quá nhiều, do sự ảnh hưởng của Hỏa Độc, Lâm Chính không thể đỡ nổi chiêu thức của đối phương nữa.

Đấu nhau hơn chục chiêu thì Lâm Chính đã ăn bảy chiêu, trúng ba luồng khí nhẫn, hông bụng đều bị cắt toạc, máu tươi chảy ra ồ ạt.

Do trúng Hỏa Độc, máu của anh cũng sôi lên sùng sục, thậm chí còn biến thành màu đen sì.

Cứ tiếp tục thế này thì anh chết chắc.

Ánh mắt Lâm Chính lóe lên, suy nghĩ đối sách.

"Sao? Thần y Lâm, mày sợ rồi chứ? Yên tâm đi, mày sắp không phải chịu đau đớn nữa rồi!".

Thiên kiêu hạng nhất cười đầy dữ tợn, bất ngờ nhắm trúng đầu Lâm Chính, rồi nện một quyền tới.

Gào!

Dường như có thể mơ hồ nhìn thấy trên nắm đấm kia có bóng của một con bạch hổ đang rít gào.

Ánh quyền như muốn xuyên thủng trời đất.

Lâm Chính biến sắc, muốn tránh nhưng không còn kịp nữa.

Thiên kiêu hạng nhất đã dùng khí kình phong tỏa con đường phía sau anh, muốn cưỡng chế đột phá những khí kình này thì bắt buộc phải lãnh trọn cú đấm.

Chỉ đành đỡ đòn vậy.

Lâm Chính thầm cắn răng, giơ cánh tay lên, đan chéo vào nhau.

Ầm!

Khoảnh khắc nắm đấm kia va chạm với cánh tay anh, liền tỏa ra một đám mây hình nấm khủng khiếp.

Khí tức hủy diệt cuồn cuộn tràn ra xung quanh như sóng dữ.

Người phụ nữ mặc đồ đỏ đang nằm dưới đất lập tức bị hất bay đi, sau đó va vào một tảng đá lớn, ngất lịm.

Các chiến sĩ ở dưới núi đều bị kích này làm cho chấn động.

Một số chiến sĩ đứng gần Thánh Sơn còn cảm thấy tai mình ù đi không nghe thấy gì nữa...

Thật là đáng sợ!

"Tướng Vạn, tướng Lâm sẽ không sao chứ?", một phó tướng nói với vẻ lo lắng.

Vạn Kình Tùng không nói gì, sắc mặt rầu rĩ, suy nghĩ một lát rồi nhỏ giọng nói: "Bao giờ thì người bên kia tới?".

"Ít nhất phải một tiếng nữa", phó tướng do dự một lát rồi đáp.

"Cái gì? Một tiếng? Sao lâu thế? Thế thì còn làm ăn gì nữa?", Vạn Kình Tùng như muốn nín thở, sốt ruột gầm lên.

"Tướng Vạn, cũng chẳng còn cách nào khác, mấy đại nhân đó đều chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài, tạm thời được điều đến đây, có thể đến trong vòng một tiếng đã là tốt lắm rồi", phó tướng muốn khóc mà không có nước mắt.

Sắc mặt Vạn Kình Tùng rất khó coi, không nói gì nữa.

"Tướng Vạn, hay là chúng ta xông lên giúp tướng Lâm đi", đúng lúc này, một phó tướng khác ghé lại gần nói.

"Cậu chán sống à? Với trận đấu tầm cỡ này thì phái bao nhiêu chiến sĩ cũng chỉ là đâm đầu vào chỗ chết thôi. Bởi vì tôi hành sự theo cảm tính mà bao nhiêu chiến sĩ đã hi sinh rồi. Các cậu cứ ở yên đây, chờ tôi hồi phục một chút sẽ lên núi xem xét tình hình. Nếu tướng Lâm không đấu lại được thì phải nghĩ cách đón cậu ấy đi, bằng mọi giá!", Vạn Kình Tùng trầm giọng nói.

Các phó tướng gật đầu, tiếp tục hướng mắt nhìn lên núi.

Lúc này, đám mây hình nấm đã tan ra.

Lâm Chính giống như con diều đứt dây, ngã xuống bên vách núi, toàn thân bị thương rất nặng, hai cánh tay đều bị gãy.

Thiên kiêu hạng nhất chậm rãi đi tới, khuôn mặt nở nụ cười bình thản.

"Thần y Lâm, mày thua rồi!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK