Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4811: Chết rồi

Lâm Chính liếc mắt nhìn sang.

Năm bóng người có khí tức đáng sợ đang đi về phía hai người họ.

Năm người lần lượt rút kiếm từ bên hông, ánh mắt hung dữ nhìn hai người họ.

Là cao thủ của phủ Thương Lan!

“Chạy!”

Cầm Kiếm Nữ không chút do dự, nắm lấy tay Lâm Chính, chạy ra ngoài.



“Đuổi theo!”

Năm tên cao thủ Thương Lan lập tức thúc giục khí kình chạy như bay.

“Ồ, bị truy đuổi rồi à?”

Dường như Ám Minh Nguyệt đã chú ý đến động tĩnh bên này, cô ta khịt mũi nói: “Không chỉ đắc tội với Thương Lan Võ Thần, lại còn dám đến đây, thật sự cho rằng người của phủ Thương Lan dễ bắt nạt sao?”

“Cô chủ, có chuyện gì vậy?”

Người hầu của Ám Thiên Võ Thần tò mò hỏi.

“Không có gì”.

Ám Minh Nguyệt lắc đầu, tiếp tục nhìn Diệp Viêm.

“Đến lúc rồi”.

Lúc này, Diệp Viêm từ từ mở mắt, giơ hai tay lên.

Keng!

Một thanh kiếm trắng xuất hiện.

Nếu để ý kỹ, sẽ phát hiện thanh kiếm này lại được làm từ xương!

“Diệp Viêm, anh chuẩn bị ra tay sao?”

Ám Minh Nguyệt lập tức đặt tay lên chuôi kiếm, nhẹ nhàng cười nói: “Chúng ta cùng lên đi!”

“Không, một mình tôi lên là được rồi”.

Diệp Viêm nói: “Cô giúp tôi cướp trận”.

Ám Minh Nguyệt sửng sốt, không hiểu ý nghĩa của mấy lời này, kinh ngạc hỏi: “Cướp trận gì cơ?”

“Tôi cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt đang dán chặt vào tôi, không biết bọn họ có quấy rầy hành động của tôi hay không, cô giúp tôi xử lý, nếu trong lúc tôi ra tay có người quấy rầy thì thay tôi giết bọn họ!”

“Ha, bọn họ to gan vậy sao?”

Ám Minh Nguyệt cười khẩy, nhìn bốn phía nói: “Diệp Viêm, anh đi trước, kẻ nào dám phá hỏng quy tắc tấn công anh thì tôi sẽ giết bọn họ!”

“Ừ”.

Diệp Viêm khẽ gật đầu, sau đó nhấc chân lao về phía tượng đá.

Thấy Diệp Viêm ra tay, hô hấp của tất cả mọi người căng cứng.

Những người bị Lâm Chính kích động đều đồng loạt xông lên.

“Làm gì vậy hả? Cút cho tôi, tất cả lùi về sau!”

Ám Minh Nguyệt lập tức rút kiếm, hét lớn.

Mọi người thấy vậy, vô cùng sửng sốt.

Thanh kiếm chứa từng sợi khói đen, giống như Tu La Tà Kiếm!

“Là kiếm của Ám Thiên Võ Thần!”

“Trời ơi, Ám Thiên Võ Thần đại nhân lại giao kiếm cho cô Ám Minh Nguyệt!”

“Vậy... ai dám chống lại cô Ám Minh Nguyệt chứ?”

Không ít người líu lưỡi không nói nên lời.

Nhưng những người khao khát được đến tầng ba Long Cung đều không bỏ cuộc.

Bọn họ nhìn chằm chằm Diệp Viêm, nhốn nháo ra tay.

Sau khi Diệp Viêm xông vào, tượng đá bắt đầu di chuyển.

Kiếm quang kinh khủng tiếp tục tấn công hắn.

Nhưng tốc độ của Diệp Viêm nhanh hơn, kiếm trong tay linh động phóng khoáng, vung lên không trung.

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm...

Từng tiếng va chạm vang lên.

Chặn được rồi!

“Ôi!”

Mọi người đều thốt lên, kinh ngạc trước kiếm kỹ siêu việt của Diệp Viêm.

Nhưng Diệp Viêm không chỉ mạnh về kiếm kỹ, một tay hắn vung lên.

Vèo vèo vèo. . .

Vô số châm bạc lơ lửng xung quanh, tựa như sao băng xoay tròn xung quanh hắn, không ngừng đâm vào cơ thể, cường hóa thân xác, chữa trị vết thương.

Trong lúc nhất thời, tượng đá không giết được Diệp Viêm!

Diệp Viêm ngay lập tức tiếp cận tượng đá từng chút một.

“Hay!”

Trong mắt Ám Minh Nguyệt tràn đầy vui sướng, vô cùng phấn khích.

“Cô chủ! Đi thôi!”

Người hầu của Ám Thiên Võ Thần đứng bên cạnh lập tức hét lên.

Ám Minh Nguyệt gật đầu, chuẩn bị đi theo Diệp Viêm, tiến vào tầng ba.

Nhưng vào lúc này, không biết ai hét lên.

“Các anh em, thời cơ đã đến! Tiến lên!”

“Tiến lên!”

Ngay lập tức, mọi người ồ ạt lao về phía tượng đá.

Ám Minh Nguyệt giật mình, lập tức hét lớn: "Dừng lại cho tôi!"

Dứt lời, cô ta rút ra Tà Kiếm, chém về phía đám đông.

Nếu là lúc trước, mấy chục người không đủ để Ám Minh Nguyệt giết.

Nhưng lần này, hàng trăm người tràn lên như ong vỡ tổ, cô ta không thể giết họ bằng một nhát kiếm.

Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.

Sắc mặt Diệp Viêm khẽ thay đổi, vội vàng rút lui.

Nhưng cuối cùng vẫn muộn một bước.

Tượng đá đánh vào ngực Diệp Viêm, chém một nhát kiếm.

Kiếm quang đáng sợ giống như chém nát không gian!

Cùng lúc đó.

Trước góc rẽ của đường hầm.

Lâm Chính kéo theo Cầm Kiếm Nữ đang định chạy tiếp.

“Người anh em, anh làm gì vậy, mau trốn đi!”

Cầm Kiếm Nữ kêu lên.

“Không cần trốn, nếu người của tộc Thương Lan đến, cứ giải quyết hết là được!”

Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Người anh em, năm người này do đích thân Thương Lan Võ Thần huấn luyện. Nếu năm người cùng nhau tấn công, cho dù là Thương Lan Thiên Tuyệt cũng chưa chắc đối phó được! Sao anh lại liều lĩnh như vậy?”

Lòng Cầm Kiếm Nữ như lửa đốt nói.

“Không sợ”.

Lâm Chính lắc đầu.

Ngay lúc này, năm người lao đến, vây quanh hai người.

“Lần này xem hai người chạy đi đâu!”

Một người trong số đó nâng kiếm lên lạnh lùng nói, sức mạnh phi thăng dâng trào khắp cơ thể.

Luồng sức mạnh này khiến người khác hít thở khó khăn, còn mạnh hơn Cầm Kiếm Nữ mấy lần.

Mặt Cầm Kiếm Nữ trắng bệch, run lẩy bẩy không biết làm sao.

“Dám xúc phạm cậu chủ, mạo phạm Võ Thần đại nhân, các người đáng chết!”

“Chịu chết đi, tôi sẽ lấy đầu các người nộp cho Võ Thần đại nhân!”

Đám đông hò hét, đằng đằng sát ý, muốn ra tay.

Sắc mặt Lâm Chính không cảm xúc, giơ kiếm định chém.

Nhưng vào lúc này, có tiếng quát vang lên.

“Tôi xem ai dám ra tay?”

Giọng nói này vừa dứt, cả năm người đều sững sờ.

Quay đầu nhìn, chẳng biết từ lúc nào Thương Lan Phúc đã xuất hiện ở cửa đường hầm.

“Cậu Thương Lan?”

Sắc mặt năm người thay đổi.

“Sư phụ, tôi đến muộn rồi!”

Thương Lan Phúc chạy đến, cúi chào Lâm Chính.

“Sư phụ?”

Cầm Kiếm Nữ ngẩn tò te.

“Sao giờ anh mới đến?”

Lâm Chính nhìn Thương Lan Phúc đi đến, tò mò hỏi.

“Tôi lo lắng cho sự an nguy của sư phụ, đi loanh quanh ở tầng một mấy vòng, nhưng không thấy sư phụ đâu nên lập tức lên tầng hai tìm, may mắn đến kịp lúc!”

Thương Lan Phúc cười nói.

“Anh có lòng rồi”.

Lâm Chính gật đầu.

“Sư phụ, tôi không biết Thương Lan Thiên Tuyệt đang ở đâu, tôi nghĩ sư phụ không nên ở đây quá lâu! Mấy người này giao cho tôi, mau rời khỏi Long Cung!”

Thương Lan Phúc rút kiếm, trầm giọng nói.

“Thương Lan Thiên Tuyệt đã chết rồi”.

Lâm Chính chợt nói.
Chương 4812: Hoàn hảo

“Cái gì? Chết rồi hả?”

Thương Lan Phúc đột nhiên quay người lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm Lâm Chính.

Xung quanh, các cao thủ phủ Thương Lan đều chết lặng, kinh ngạc nhìn lại.

“Không thể nào! Hắn nói bậy!”

“Cậu Thiên Tuyệt của chúng tôi đã nhận được truyền thừa từ Võ Thần đại nhân, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, là người được chọn làm Võ Thần tương lai, sao có thể bị con chuột nhắt như anh đánh bại được?”

“Đừng ở đây nói lời gây hoang mang dư luận!”

Mọi người tức giận, sát khí càng nhiều hơn.

Thương Lan Phúc cũng không tin lắm.

Anh ta biết thực lực của Lâm Chính rất đáng kinh ngạc, nhưng Thương Lan Thiên Tuyệt cũng không phải là người tầm thường.

Tại sao vừa mới đó mà đã bị Lâm Chính giết chứ?

Tuy nhiên, lúc này Thương Lan Phúc không có thời gian chú ý đến chuyện này, anh ta quay người nhìn chằm chằm các cao thủ phủ Thương Lan, lạnh lùng hét lên: “Mấy người muốn động vào thầy của tôi thì phải bước qua cửa ải của tôi trước!”

“Cậu Phúc! Người này đã sỉ nhục tộc Thương Lan chúng ta, Võ Thần đại nhân đã chỉ rõ phải bắt anh ta, nếu cậu dám ngăn cản, chúng tôi cũng sẽ không nhường đâu!”

“Cậu Phúc, mời cậu tránh ra ngoài, nếu không thì đừng trách bọn tôi ra tay!”

Tất cả các cao thủ đều lạnh lùng hét lên.

Mặc dù Thương Lan Phúc đã được Thương Lan Võ Thần thừa nhận, nhưng anh ta cũng chỉ là một đứa con riêng.

Hơn nữa người này đã đắc tội với Thương Lan Võ Thần và Thương Lan Thiên Tuyệt.

Hai người họ đều không phải là người mà Thương Lan Phúc có thể chọc vào.

Vì vậy về căn bản, đám cao thủ này sẽ không nể mặt Thương Lan Phúc.

Tất nhiên Thương Lan Phúc đã biết rõ điều này, vì vậy anh ta nghiến chặt răng chuẩn bị ra tay.

“A Phúc, hay là anh quay về đi, tiết kiệm sức lực để đối phó với cửa ải thứ hai, chẳng phải Thương Lan Võ Thần bảo anh tiến vào tầng ba sao? Chuyện này, không cần anh phải nhúng tay vào đâu”.

Lâm Chính vỗ lên bà vai của Thương Lan Phúc nói.

“Nhưng sư phụ... những người này...”

“Tôi ra tay là được rồi”.

Lâm Chính bình tĩnh nói, đột nhiên nhảy lên, lao về phía năm người kia.

Thương Lan Phúc và Cầm Kiếm Nữ đều run lên.

Tốc độ của Lâm Chính rất nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt đã áp sát những người này.

“Giết!”

Năm người kia lập tức phản ứng lại, rút kiếm tấn công.

Luồng kiếm quang kinh khủng và sức mạnh phi thăng điên cuồng kích động, bao trùm lấy Lâm Chính.

Kiếm chiêu của năm người đã kế thừa những gì tinh túy của Thương Lan Võ Thần, kiếm pháp mạnh mẽ, kiếm chiêu chí mạng, càng khiến người ta sợ hãi hơn là các đợt tấn công của chúng như những cơn sóng hết đợt này đến đợt khác chồng lên nhau, càng đánh càng mạnh, càng đánh càng điên cuồng.

Thương Lan Phúc thấy thế, sắc mặt chợt thay đổi: “Không được, nếu cứ tiếp tục dồn dập như thế này, sư phụ chắc chắn sẽ thua!”

“Câu này có ý gì?”

Cầm Kiếm Nữ ngơ ngác hỏi.

“Thứ mà Thương Lan Kiếm Quyết không sợ nhất chính là đánh lâu dài, quyển sách tâm pháp Thương Lan Kiếm Quyết tập trung chủ yếu vào việc khí tích trữ và khí tiêu hao, đánh càng lâu, khí khí ý tích trữ càng nhiều, sức chiến đấu càng mạnh hơn, không có ai có thể chiến đấu quyết liệt với Thương Lan Võ Thần quá một ngày, bởi vì vào ngày hôm sau, sẽ không có ai có thể đấu lại tinh thần chiến đấu của Thương Lan Võ Thần! Mà năm người này... cũng thế!”

Thương Lan Phúc gằn giọng nói.

Cầm Kiếm Nữ cực kỳ sợ hãi.

Nếu nói như vậy, năm người này đánh càng lâu thì thực lực sẽ càng mạnh hơn, tình hình của Lâm Chính sẽ ngày càng bất lợi!

“Hỗ trợ!”

Cầm Kiếm Nữ không dám do dự, lập tức rút kiếm ra chuẩn bị tiến lên chiến đấu.

Nhưng vào lúc này, một luồng kiếm quang đột nhiên xuyên qua luồng kiếm quang của cao thủ tộc Thương Lan, đâm thẳng vào cổ họng gã cao thủ.

Ngay lập tức, gã cao thủ tộc Thương Lan tắt thở, ngã xuống đất chết tức tưởi.

“Gì vậy?”

Hai người Cầm Kiếm Nữ run lẩy bẩy.

Bốn người còn lại cũng giật mình.

Chỉ nhìn thấy Lâm Chính lại vung kiếm lên, giết bốn cao thủ còn lại.

Tốc độ cực nhanh, kiếm chiêu lại kỳ quái khiến người ta vô cùng ngạc nhiên.

Bốn người vừa tấn công vừa phòng thủ.

Nhưng khi đối mặt với chiêu thức của Lâm Chính, tất cả đều vô dụng.

Thanh kiếm của Lâm Chính dễ dàng xuyên qua lớp công thủ của chúng, đánh trúng điểm yếu.

Một lúc sau, tất cả đều bị Lâm Chính cắt cổ, chết ngay tại chỗ.

Thương Lan Phúc thấy thế, trợn mắt há mồm.

“Đó là... Thương Lan Kiếm Quyết ư?”

“Hơn nữa... còn... còn hoàn hảo đến vậy...”
Chương 4813: Thăm dò

Thương Lan Phúc chưa nhìn thấy Thương Lan Kiếm Quyết hoàn hảo đến thế bao giờ!

Chiêu thức mà Lâm Chính sử dụng không có chút sai sót nào, năm gã cao thủ của phủ Thương Lan hoàn toàn không thể làm anh bị thương.

Điều càng khiến người ta ngạc nhiên hơn nữa là Lâm Chính hoàn toàn biết được những sơ hở trong cuộc tấn công của năm cao thủ!

Vì vậy Lâm Chính mới dễ dàng tiêu diệt năm người bọn chúng.

Những việc này, dù là bố của anh ta cũng không làm được.

“Sư phụ, lẽ nào sư phụ... đã học hết quyển Thương Lan Kiếm Quyết rồi sao?”

Giọng nói Thương Lan Phúc run rẩy hỏi.

“Chưa”.

Lâm Chính lắc đầu: “Mặc dù anh đã đưa sách cho tôi, nhưng có rất nhiều chỗ nếu không được giải thích, mà chỉ dựa vào hiểu biết của chính mình thì không có cách nào để hiểu rõ hết những tinh túy của nó”.

“Nhưng những chiêu thức mà sư phụ thực hiện quá hoàn hảo...”

“Đó là Thương Lan Kiếm Quyết đã được tôi cải tiến”.

Lâm Chính bình tĩnh nói: “Với những tâm pháp và kiếm chiêu tôi không thể hiểu được, tôi sẽ dùng những chiêu thức khác để thay thế, tìm ra được cách phát huy ra ngoài có hiệu quả hơn”.

“Ra là như vậy”.

Thương Lan Phúc gật đầu.

“Cải... cải tiến...”

Cầm Kiếm Nữ đứng sau lưng sởn hết tóc gáy, da đầu tê dại.

Thương Lan Kiếm Quyết là công pháp được tạo ra bởi Thương Lan Võ Thần!

Người này... lại có thể dễ dàng cải tiến công pháp của Thương Lan Võ Thần!

Khó trách anh ta có thể chém chết Thương Lan Thiên Tuyệt...

“A!”

Lúc này, ở cách đó không xa vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Chân mày Lâm Chính khẽ động, như thể đã nhận thấy điều gì đó, nghiêng đầu quát lên: “Theo tôi!”

Nói rồi họ vội vàng chạy đến trạm gác thứ hai.

Đợi đến khi ba người chạy đến trạm gác, hiện trường đã rối tung lên.

Ở phía trước tượng đá, máu chảy thành sông, xác chết khắp nơi.

Có hàng chục tu sĩ đang liều mạng xông vào, muốn đẩy cánh cửa ở sau tượng đá ra, xông vào tầng thứ ba.

Nhưng cánh cửa kia cực kỳ nặng, tu vi của họ không đủ, muốn lay động được nó cũng khó, phải có mấy người hợp lực lại với nhau mới có thể miễn cưỡng đẩy được cửa ra.

Nhưng tượng đá sao có thể để mặc cho họ đẩy cửa ra chứ? Lúc này tượng đá đang vung kiếm chém xuống.

Mọi người liều mạng ngăn cản tượng đá, nhưng cũng không hề hấn gì.

Lưỡi kiếm của tượng đá có sức mạnh rất đáng sợ, không ai có thể đánh lại thanh kiếm này, nếu cứng rắn ngăn cản nó thì kết cục là cái chết.

Về phần Diệp Viêm, ngực hắn bị chém đứt, máu tươi chảy ròng ròng khiến người nhìn thấy phải giật mình.

Hắn lùi lại phía sau, ngồi xuống điều chỉnh lại nhịp thở.

Ám Minh Nguyệt ở bên cạnh hắn lập tức lấy đan dược và châm bạc ra, chữa thương cho hắn.

Bởi vì Diệp Viêm đã rút lui, người ở phía sau cũng không dám tiến lên, chỉ có mấy chục người miễn cưỡng xông vào.

Nhưng nếu chỉ dựa vào sức của mấy người này thì còn lâu mới đủ.

Chỉ mấy phút sau, tất cả mọi người đều chết thảm trước cửa.

Cả tượng đá dính đầy máu, quay về vị trí cũ.

Vô cùng khủng khiếp.

“Đây...”

Cầm Kiếm Nữ trừng mắt nhìn.

Ánh mắt Lâm Chính dán chặt, nhìn chằm chằm Diệp Viêm, trong đôi mắt lại dâng lên sát ý.

Nhưng cuối cùng vẫn không lựa chọn tấn công.

Dù sao... bên cạnh Diệp Viêm có rất nhiều cao thủ của Ám Thiên Võ Thần đang đứng đó.

Mặc dù Lâm Chính đã từng nghiên cứu chiêu thức của Ám Thiên Võ Thần, nhưng rốt cuộc cũng chỉ có một mình, nếu bây giờ tấn công, có thể đánh bại Diệp Viêm, nhưng không thể giết chết...

Không thể đánh rắn động cỏ được!

Lâm Chính lựa chọn án binh bất động.

“Ồ? Anh vẫn chưa chết à?”

Dường như Ám Minh Nguyệt đã chú ý đến nhóm người Lâm Chính ở bên này, nhíu mày lại tỏ vẻ rất ngạc nhiên.

Nhưng khi nhìn thấy Thương Lan Phúc đang đứng bên cạnh Lâm Chính, cô ta không ngạc nhiên nữa.

“Chẳng lẽ Thương Lan Phúc mới là lý do tên này giữ được mạng sống?”

“Có lẽ đúng là như vậy”.

“Nhưng mấy người bên phủ Thương Lan kia thì sao?”

Ám Minh Nguyệt nghĩ thầm.

“Minh Nguyệt, sao vậy?”

Diệp Viêm mở mắt ra, lạnh lùng hỏi.

“À, không có gì...”

Ám Minh Nguyệt lấy lại tinh thần, mỉm cười: “Anh Diệp, bây giờ chúng ta phải làm gì đây? Anh còn có thể đánh tiếp không?”

“Vết thương của tôi không nghiêm trọng lắm, vốn dĩ tôi ra tay chỉ là để thử xem cách thức tấn công của tượng đá này thôi, chỉ tiếc là tôi còn chưa tìm ra được chiêu pháp của tượng đá là đã bị mấy người đó phá hoại”.

“Anh Diệp, anh có muốn tôi giết hết bọn chúng không?”

Ánh mắt Ám Minh Nguyệt lộ ra vẻ dữ tợn, gằn giọng nói.

“Không cần, bọn chúng vẫn có ích!”

Diệp Viêm từ từ đứng dậy, ánh mắt nhìn vào những tu sĩ vẫn chưa hoàn hồn lại.

“Bảo từng người bọn chúng đến thăm dò chiêu pháp của tượng đá này thay tôi!”

“Cái gì?”

Ám Minh Nguyệt ngây người.
Chương 4814: Giết

“Đi đi”.

Diệp Viêm thờ ơ nói, trong mắt không buồn không vui.

Ám Minh Nguyệt do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu.

Không phải cô ta quan tâm đến mạng sống của những người này, trong mắt Ám Minh Nguyệt, những người này chẳng qua chỉ là rơm rác, muốn giết thì cứ giết.

Nhưng Diệp Viêm lại ra lệnh bảo những người này đi chịu chết, để kiểm tra chiêu thức của tượng đá.

Như vậy có thể thấy, Diệp Viêm độc ác hơn cô ta

“Mấy người các anh, đi vào cho tôi!”

Ám Minh Nguyệt chỉ vào hai tu sĩ đứng ở phía trước, lạnh lùng nói.

Hai tu sĩ run lên, vô cùng kinh sợ.

“Cô chủ, tôi... chúng tôi vào sao?”

“Hai chúng tôi không phải đối thủ của tượng đá đâu!”

Hai người khóc không ra nước mắt.

“Đừng nói nhảm nữa, đi vào chiến đấu hoặc chết!”

Ám Minh Nguyệt quát lên, rút Tà Kiếm, lạnh lùng nói.

Cả hai không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành nhắm mắt đi vào.

Không nằm ngoài dự đoán, hai người mới đến gần tượng đá, đã bị chém chết, vô cùng thê thảm.

Ám Minh Nguyệt hít sâu, nói với nhóm tu sĩ khác: "Mấy người các anh, vào đi...”

Dưới sự đe dọa của Ám Minh Nguyệt, các tu sĩ liên tục đi vào chịu chết.

Những tu sĩ khác thấy vậy, lập tức xoay người muốn chạy trốn.

Nhưng cao thủ của Ám Thiên Võ Thần đã chặn ở cửa lối ra, ngăn bọn họ trốn thoát.

Những người của thế tộc khác thấy vậy, không khỏi cau mày.

Nhưng Ám Minh Nguyệt không tìm bọn họ, nên bọn họ chỉ đứng bên lề quan sát.

Lâm Chính nhìn cảnh tượng này, đã đoán ra ý đồ của Diệp Viêm.

“Sư phụ, Ám Minh Nguyệt đang làm gì vậy?”

Thương Lan Phúc khó hiểu hỏi.

“Lót đường cho Diệp Viêm”.

Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Lót đường?”

“Để làm gì?”

Cầm Kiếm Nữ không khỏi quay đầu hỏi.

“Diệp Viêm muốn hiểu rõ chiêu pháp của tượng đá, để dễ dàng đánh bại nó, mở được cánh cửa dẫn lên tầng ba, nên cần có người thử chiêu!"

“Cái gì? Vậy... cũng được sao?”

Cầm Kiếm Nữ khó tin.

Dù sao tượng đá cũng là máy móc, không phải người sống, vì vậy động tác của nó là động tác chết, đường tấn công sẽ không thay đổi trong một cấp độ, từ hoa văn trên người tượng đá có thể thấy được, năng lượng của nó rất nhiều, muốn tiêu hao năng lượng của nó, rõ ràng là không thực tế, chỉ có cách thăm dò chiêu pháp, mới là cách tốt nhất!”

Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Cho nên cô ta mới ép những người này chịu chết...”

Cầm Kiếm Nữ thở hổn hển, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

“Phương pháp này rất hữu hiệu, nhưng... rất khó thực hiện”.

Lâm Chính lắc đầu: “Suy nghĩ của Diệp Viêm còn thiếu sót”.

“Có ý gì?”

Cầm Kiếm Nữ và Thương Lan Phúc nhìn nhau.

Lúc này, tiếng hét đột nhiên vang lên.

“Ám Minh Nguyệt! Diệp Viêm! Các người thật quá đáng!”

Trong đám người, một tu sĩ bỗng rút kiếm, sử dụng châm bạc, tức giận trừng mắt nhìn hai người: "Quân có thể giết, nhưng không thể sỉ nhục! Sao chúng tôi phải nghe lời mà đi chịu chết chứ?"

“Không đi, thì các người phải chết!”

Ám Minh Nguyệt lạnh lùng nói.

“Chết ư? Hừ, cô cho rằng chúng tôi sợ chết sao? Chúng tôi chỉ sợ chết không rõ ràng thôi! Huống hồ, tôi là tu sĩ, sao phải nghe lệnh các cô?”

“Cho nên các người muốn chết dưới kiếm của tôi ư?”

Ám Minh Nguyệt lạnh lùng nói.

“Cô cho rằng chúng tôi sợ cô à?”

Tu sĩ tức giận gầm lên: “Các anh em, cùng tôi giết Ám Minh Nguyệt, cướp Tà Kiếm Võ Thần của cô ta, có Tà Kiếm, còn sợ không lên được tầng thứ ba sao? Cùng giết!”

“Giết!”

Trong lòng mọi người đầy phẫn nộ, mấy chục người hưởng ứng, tất cả đều lao về phía Ám Minh Nguyệt.

Sắc mặt Ám Minh Nguyệt lập tức thay đổi.

Nhưng người hầu của Ám Thiên Võ Thần không phải người hiền lành, thấy có người phản kháng, lập tức rút kiếm, lao vào đám người.

Chỉ một thoáng, hiện trường tràn ngập khói đen, máu bắn tung tóe, tiếng la hét không ngừng.

Chỉ trong vòng vài chục nhịp thở, hàng chục tu sĩ đều bị giết.

Những người còn lại sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng quỳ xuống dập đầu.

“Xin cô chủ tha mạng!”

“Chúng tôi... chúng tôi bằng lòng nghe theo hiệu lệnh của cô, chúng tôi bằng lòng làm bất cứ điều gì vì cô!”

Ám Minh Nguyệt thấy vậy, hầm hừ: “Bây giờ mới biết cầu xin tha thứ à?”

“Giết!”

Ám Minh Nguyệt còn chưa nói xong, Diệp Viêm đã phun ra một chữ.

“Anh Diệp?”

Ám Minh Nguyệt chợt quay đầu, đôi mắt mở to đầy khó tin.

Nhưng Diệp Viêm không nói thêm gì nữa.

Ám Minh Nguyệt khẽ cắn răng, cuối cùng vẫy tay.

Người hầu của Ám Thiên Võ Thần lần nữa nâng kiếm, giết hết người còn lại...

Người của các thế tộc có mặt tại hiện trường đều choáng váng.

Thật độc ác!
Chương 4815: Tôi thay anh

Ám Minh Nguyệt không hiểu hành động này của Diệp Viêm là có ý gì.

Giết hết người còn lại, vậy ai sẽ thử chiêu thức của tượng đá cho hắn?

Phải biết rằng, những người còn lại đều là người của thế gia tông môn, ai cũng có lai lịch ghê gớm, thực lực hùng mạnh, sẽ không khuất phục trước Ám Minh Nguyệt và Diệp Viêm.

Nhất là bên phía Thái Thiên Võ Thần có chín người, mỗi người đều có khí tức kinh thiên dị thường, người dẫn đầu có khí tức hung hãn bá đạo, một thanh đao dài như có thể chém đứt mọi thứ, khôi giáp khủng bố tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Thậm chí Ám Minh Nguyệt còn cảm thấy người này có khả năng cạnh tranh với Diệp Viêm.

Những người khác đều thuộc thế gia đại tộc của Long Tâm Thành và các thành lân cận, thực lực đều là Lục Địa Thần Tiên.

Ví dụ như Tàn Huyết Đao Nữ - Mị Mộng của thế gia Huyết Đao.

Ngụy Bình của phòng thuốc Kỳ Hoàng!

Sao có thể tùy ý đắc tội với những người này chứ?

Nhưng người đã bị giết hết, hối hận cũng chẳng có ích gì.

“Anh Diệp, chúng ta nên làm gì bây giờ? Không ai thay chúng ta thử chiêu...”

Ám Minh Nguyệt cắn môi, khẽ hỏi.

“Không phải còn rất nhiều người ở đây sao?”

Diệp Viêm lại không cho là vậy, chợt nhìn về phía người hầu của Thái Thiên Võ Thần.

Ám Minh Nguyệt chết lặng.

Người của Thái Thiên Võ Thần cũng nhìn Diệp Viêm.

“Sao? Anh muốn chúng tôi đi thử chiêu ư?”

“Tôi nghĩ anh nên thử chiêu thức của chúng tôi trước thì hay hơn đấy”.

Người của Thái Thiên Võ Thần đều rút đao kiếm, vẻ mặt vô cảm.

“Mọi người đừng hiểu nhầm, chúng tôi không có ý đó!”

Ám Minh Nguyệt vội vàng giải thích, sau đó nhìn Diệp Viêm.

Không ngờ, Diệp Viêm đột nhiên đứng dậy, chậm rãi rút kiếm Bạch Cốt từ bên hông, bình tĩnh nói: “Đi hay chết?”

“Láo xược!”

Người hầu của Thái Thiên Võ Thần tức giận, thúc giục sức mạnh phi thăng, đằng đằng sát khí, chuẩn bị ra tay.

Người bên Ám Thiên Võ Thần cũng đồng loại tiến lên, xếp thành một hàng.

Hai bên sắp đánh nhau.

Mọi người nhanh chóng lui về sau, kích động quan sát.

Người của hai Võ Thần đại chiến, đương nhiên rất thú vị!

Nhưng vào lúc này, Diệp Viêm bỗng nhiên nhảy lên, như cuồng phong, lao vào đám người Thái Thiên Võ Thần.

“Giết!”

“Chém!”

Mọi người gầm lên, giơ vũ khí lên chém giết.

Người hầu của Thái Thiên Võ Thần có sức mạnh chiến đấu kinh người, chiêu thức đa dạng, mỗi đòn đều phóng ra sức mạnh phi thăng kinh khủng.

Bản lĩnh này có thể phá núi hủy thành dễ như trở bàn tay.

Nhưng Diệp Viêm đối mặt với thế công như vậy lại không hề sợ hãi, một tay cầm kiếm Bạch Cốt chém ngang, giống như rồng xuất thế, cuối cùng cứng rắn phá khí thế của đám người hầu Thái Thiên Võ Thần thành từng mảnh, trong nháy mắt xuyên thủng ngực một người, rồi vặn thanh kiếm.

Bùm!

Cơ thể và áo giáp của người đàn ông nổ tung ngay tại chỗ.

“Cái gì?”

Hô hấp của những người còn lại run rẩy.

“Huyền Thiên! Trấn!”

Diệp Viêm lần nữa gầm lên.

Một luồng khí thế che phủ bầu trời chợt giáng xuống, đánh thẳng vào đám người hầu còn lại của Thái Thiên Võ Thần!

Trong phút chốc, tất cả người hầu của Thái Thiên Võ Thần đều bị khí thế khủng bố áp chế, sức mạnh phi thăng nổ tung, không ai có thể chống cự.

Mọi người cong người, dùng kiếm đâm xuống đất để chống đỡ cơ thể.

Nhưng dù vậy vẫn vô cùng khó khăn.

“Không thể nào!”

“Đây... đây là thực lực của Diệp Viêm ư?”

“Vậy mà một mình hắn lại có thể trấn áp tám người hầu của Thái Thiên Võ Thần?”

“Chẳng lẽ hắn đã có đủ thực lực để chiến đấu với Võ Thần sao?”

Xung quanh vang lên những tiếng cảm thán.

Lông mày Lâm Chính khẽ động, nhìn chằm chằm vào từng cử động của Diệp Viêm, âm thầm suy nghĩ điều gì đó.

Hai mắt Ám Minh Nguyệt lấp lánh, phấn khích nhìn Diệp Viêm.

“Không ngờ anh Diệp lại có thực lực phi phàm như vậy!”

“Cô chủ, với thủ đoạn của cậu Diệp, việc tiến đến vị trí Võ Thần đã ngay trong tầm tay!”

Người hầu của Ám Thiên Võ Thần đứng bên cạnh khẽ nói.

Bản lĩnh này đã khiến bọn họ khiếp sợ.

Tất cả những người có mặt đều bị khuất phục trước thực lực của Diệp Viêm.

Người hầu của Thái Thiên Võ Thần đang chật vật chống đỡ, cảm thấy khó chịu.

“Mấy người có đi không?”

Vẻ mặt Diệp Viêm không cảm xúc nói.

“Ngay cả những tu sĩ kia cũng biết đạo lý quân có thể giết nhưng không thể sỉ nhục, anh cho rằng anh dùng võ lực sẽ khiến chúng tôi thần phục sao? Nằm mơ đi!”

“Chúng tôi đại diện cho Thái Thiên Võ Thần đại nhân, sao có thể cúi đầu trước anh chứ?”

“Anh muốn đánh thì đánh đi, anh muốn giết thì cứ giết! Bọn tôi sợ sao?”

“Đến, đánh tiếp!”

Đám người hầu của Thái Thiên Võ Thần gào thét, trên mặt tràn đầy vẻ điên cuồng và quyết tâm, còn muốn thoát khỏi thế cục này, một lần nữa đấu với Diệp Viêm.

Nhưng khí thế của Diệp Viêm quá kinh khủng.

Mặc cho bọn họ cố gắng thế nào, đều không thể phá vỡ.

“Nếu các anh đã lựa chọn như vậy, thì đừng trách tôi”.

Diệp Viêm bình tĩnh nói, trong mắt không vui không buồn, nâng kiếm Bạch Cốt, chuẩn bị giáng cho mấy người này một đòn trí mạng.

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào hắn, không ai dám nói một lời.

Ám Minh Nguyệt liếm môi, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.

Mặc dù hành động này khiến Ám Thiên Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần trở thành kẻ thù.

Nhưng nếu đổi lấy người kế vị Võ Thần có tiềm lực vô hạn, thì thương vụ này là một thương vụ hời.

Người hầu của Thái Thiên Võ Thần gầm lên giận dữ, thúc giục sức mạnh phi thăng đến cực hạn, cố gắng thoát khỏi khí thế đó.

Nhưng Diệp Viêm đã đứng trước mặt bọn họ.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Chính chợt tiến lên, nói.

“Diệp Viêm, thả những người này đi, tôi thay anh đi thử chiêu của tượng đá!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK