Trấn Nguyệt tiên nhân mặc dù ngồi xếp bằng yên tĩnh ngoài sơn động, nhưng trong lòng lại nóng như lửa đốt.
Tâm trí bà rối bời.
Bà ấy không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ được gặp lại con trai mình.
Tất cả những điều này giống như một giấc mơ.
"Con trai, ông trời phái Lâm thần y tới cứu con! Khi con khỏi bệnh, nhất định phải nhớ tới ân tình của Lâm thần y. Cậu ấy là cha mẹ tái sinh cho con!" Trấn Nguyệt tiên nhân lẩm bẩm, trong lòng âm thầm cầu nguyện cho con trai mình.
Nhưng vào lúc này, một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Trấn Nguyệt tiên nhân lập tức mở mắt, ngẩng đầu nhìn lên.
Trước mắt là một nhóm đàn ông và phụ nữ mặc quần áo kiểu cổ đại đang đi về phía đó.
Trấn Nguyệt tiên nhân đột nhiên run lên, vội vàng đứng dậy, hơi nắm chặt tay: "Xin hỏi các vị tới đây có mục đích gì?"
"Thiên kiêu hạng nhất muốn xây dựng võ trường Huyền Thạch! Ngươi đi theo bọn ta một chuyến, hỗ trợ kiến tạo võ trường!", người đàn ông tóc dài đi đầu mặt không biểu cảm nói.
"Dựng võ trường?", Trấn Nguyệt tiên nhân sửng sốt.
“Đúng vậy! Thiên kiêu hạng nhất đã ra lệnh cho bọn ta đi tìm những người xung quanh Thánh Sơn này tới làm nhân lực! Ngươi đi cùng bọn ta ngay lập tức!", người đàn ông tóc dài sốt ruột nói.
"Đại nhân, ngài có thể cho tôi thêm vài ngày được không, tôi tạm thời không thể rời đi!", Trấn Nguyệt tiên nhân vội vàng nói.
Lâm thần y đang tận tình chữa trị cho con trai bà ấy ở bên trong, sao bà ấy có thể bỏ đi? Nếu Lâm thần y cần giúp đỡ thì sao?
“To gan!”, người đàn ông tóc dài cả giận: “Dám trái lệnh thiên kiêu hạng nhất, muốn chết sao?”
"Đại nhân, không phải tôi cố tình muốn làm trái mệnh lệnh của thiên kiêu, thật sự là tính mạng của con trai tôi đang ngàn cân treo sợi tóc. Hiện giờ thần y mà tôi tìm được đang ở trong sơn động chữa trị cho con trai tôi. Nếu tôi rời đi, ngộ nhỡ có gì bất trắc xảy ra rong quá trình điều trị. Xin hãy thứ lỗi cho tôi. Vài ngày nữa, khi con trai tôi khỏi bệnh và bình an vô sự, Trấn Nguyệt sẽ lập tức chạy đến theo lệnh của thiên kiêu để xây dựng võ trường!", Trấn Nguyệt tiên nhân vội vàng nói .
Một cao thủ như Trấn Nguyệt tiên nhân cũng phải khuất phục trước thiên kiêu hạng nhất.
Nhưng mà, người đàn ông tóc dài nghe nói vậy thì hai mắt sáng lên, hắn nhìn chằm chằm vào sơn động nói: "Nói như vậy, bên trong còn có người khác?"
Trấn Nguyệt tiên nhân sắc mặt tái nhợt: "Đại nhân, ngài. . . ngài muốn làm gì?"
“Hãy nói về việc chữa bệnh sau khi xây dựng xong võ trường! Thiên kiêu hạng nhất đã ra lệnh cho bọn ta phải tìm năm mươi cao thủ trong vòng một ngày để xây dựng võ đài. Bọn ta đã đi khắp Thánh Sơn và tìm được bốn mươi tám người. Bây giờ thêm cả ngươi và người bên trong, chính xác là năm mươi người! Mau đi theo bọn ta, đừng ép bọn ta ra tay trói ngươi lại lôi đi. Như vậy sẽ rất khó coi", người đàn ông tóc dài cười khẩy.
"Đại nhân... không... đừng!" Trấn Nguyệt tiên nhân sợ hãi kêu lên.
"Không? Nếu như bọn ta không hoàn thành nhiệm vụ, không thể ăn nói với thiên kiêu hạng nhất. Nếu như bị trách tội, ngươi có chịu trách nhiệm được không?", gã đàn ông tóc dài vẫn không hề lay chuyển, xua bàn tay to bè ra lệnh: “Lôi chúng đi!”
“Vâng!”
Nhóm đàn ông và phụ nữ phía sau hắn ta ngay lập tức lao lên phía trước.
Một số người lao về phía Trấn Nguyệt tiên nhân.
Một số người lao vào hang.
Thấy vậy, vẻ mặt do dự ban nãy của Trấn Nguyệt tiên nhân nhất thời trở nên hung ác.
"Các người ép người quá đáng! Vậy ta cũng không còn cách nào khác!"
Nói xong, Trấn Nguyệt tiên tử thét lên một tiếng thật dài, vận khí công. Đằng sau lưng bà ấy xuất hiện một vầng trăng lạnh lẽo, lao tới tấn công những kẻ kia.
To gan! Sao ngươi dám động thủ với bọn ta! Đó chính là chống lại thiên kiêu hạng nhất!”, người đàn ông tóc dài tức giận.
"Các ngươi muốn tiệt đường sống của con trai ta thì cũng chẳng khác gì lấy mạng ta! Đừng nói là các ngươi, cho dù là thiên kiêu hạng nhất tự mình tới đây, ta cũng tuyệt đối sẽ không để cho các ngươi tiến vào!"
Trấn Nguyệt tiên nhân sát khí bộc phát, không còn lý trí để suy xét quá nhiều mà trực tiếp ra tay luôn.
Vù vù vù...
Khí tức lạnh lẽo giống như giống như mặt trăng, lao về phía đám người kia...
Chương 2912: Cứu người quan trọng
Đám nam nữ sợ hết hồn. Bọn họ không ngờ Trấn Nguyệt Tiên Nhân lại điên cuồng như vậy.Thực lực của bọn họ so với Tiên Nhân chênh lệch quá lớn. Dù được thiên kiêu hạng nhất bồi dưỡng thì cũng không thể nào chống lại được bà ta.
Bọn họ dám ngông như vậy trước mặt bà ta chẳng qua là vị dựa vào cái danh của thiên kiêu hạng nhất mà thôi.
Dù sao thì ai dám đối đầu như vậy chứ? Bọn họ nào ngờ đối phương lại dám ra tay thật.
“Làm phản rồi! Dám đối đầu với thiên kiêu hạng nhất! Bà chán sống rồi”, người đàn ông tóc dài gầm lên. Đám đông cũng lao tới tấn công Trấn Nguyệt Tiên Nhân.
Thế nhưng chưa được vài chiêu thì cả ba người đã đều chết dưới tay của bà ta rồi. Những người khác thấy tình huống bất ổn bèn bỏ chạy.
“Đừng hòng”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân hét lớn và đuổi theo.
Hình mặt trăng trên trán bà ta hiện ra giống như lưỡi dao xử lý đám người phía trước. Trong nháy mắt đám người này đều bị chết thảm.
Người đàn ông tóc dài còn lại vội núp sau một tảng đá.Trấn Nguyệt Tiên Nhân đã ra tay là phải giết sạch, nếu không một khi thiên kiêu hạng nhất biết được thì dù là bà ta hay là con trai bà ta cũng đều không thể chạy thoát được.
“Cậu tưởng cậu có thể thoát được?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân nhảy lên cao nhìn xuống dưới và lập tức tìm ra ngay người đàn ông tóc dài. Bà ta chỉ một ngón tay. Một luồng khí hình mặt trăng bổ đôi tảng đá.
Tảng đá vỡ vụn. Người đàn ông sợ tới mức điên cuồng bỏ chạy. Thế nhưng vô ích.Trấn Nguyệt Tiên Nhân lao tới đạp mạnh đối phương.
“Đừng giết tôi! Đại Nhân đừng giết tôi. Nếu bà giết tôi thì thiên kiêu hạng nhất sẽ không tha cho bà đâu”, người đàn ông tóc dài hét lớn.
“Tôi đã giết nhiều người các người như vậy rồi lại bận tâm tới một người sao?”
Nói xong, một luồng khí tức giáng xuống.
Chát! Người đàn ông bị chém làm hai, máu bắn ra tung tóe. Trấn Nguyệt Tiên Nhân trừng mắt, sắc mặt trông vô cùng khó coi.
Bà ta biết không thể ở đây lâu. Giờ cách tốt nhất là thu dọn hiện trường, không để thiên kiêu hạng nhất phát hiện ra. Bà ta nhanh chóng xử lý các thi thể.
Đợi sau khi mọi thứ đã xong xuôi, bà ta vội về động phủ nói cho Lâm Chính biết. Lâm Chính đang châm cứu nghe thấy vậy thì khẽ chau mày.
“Bà giết chết người của thiên kiêu hạng nhất sao?”, anh hỏi.
“Nếu không giết thì bọn họ sẽ ngăn chặn cậu. Lúc đó ảnh hưởng tới việc châm cứu, con tôi cũng sẽ mất mạng mất”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân nói.
“Cũng phải, đây là cơ hội duy nhất của bà rồi. Một khi bị ảnh hưởng thì con trai bà không thể cứu sống được nữa.
“Vì vậy thần y Lâm, không phải tôi muốn hại cậu. Nếu cậu chịu châm cứu thì tôi bằng mọi giá sẽ đảm bảo an toàn cho cậu. Nếu cậu sợ thiên kiêu báo thù thì có thể rời đi. Bọn họ không biết cậu ở đây. Cậu đi rồi thì sẽ không bị liên lụy nữa”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân lên tiếng.
Bà ta thật lòng cảm kích Lâm Chính. Chính anh đã mang tới hi vọng cho bà ta. Vậy nên chắc chắn bà ta sẽ không hại anh.
Lâm Chính im lặng. Anh biết điều này có nghĩa là gì. Anh có thể rời đi nhưng anh cũng biết một khi làm vậy thì anh sẽ không còn tư cách hành nghề y nữa.
Một lúc sau anh lên tiếng: “Cứu người là quan trọng”.
Nói xong anh tiếp tục châm cứu.Trấn Nguyệt Tiên Nhân bặm môi, rơi nước mắt. Bà ta quỳ xuống khấu đầu ba cái và tiếp tục đi ra khỏi động phủ.
Chương 2913: Khổ ngục
Những ngày tiếp sau đó, Trấn Nguyệt Tiên Nhân luôn đề cao cảnh giác và cảm thấy bất an. Bà ta biết chắc chắn không thể che giấu được chuyện này. Chỉ hi vọng thiên kiêu hạng nhất sẽ nghi ngờ bà ta muộn hơn một chút.
Thế nhưng chỉ mới một ngày trôi qua mà đã có thêm người nữa tới rồi.
Đó là một cao thủ tết tóc với khuôn mặt tái nhợt. Người này ông đeo kiếm, mặt đanh lại, khí tức không biết đã mạnh tới cấp độ nào rồi.
Người này vừa tới thì Trấn Nguyệt Tiên Nhân đã cảm thấy ớn lạnh. Bà ta biết đối phương…
“Đi theo tôi”, người này thản nhiên nói.
Chỉ một câu thôi mà khiến Trấn Nguyệt Tiên Nhân cảm thấy tuyệt vọng vô cùng. Bởi vì khoảnh khắc mà người này xuất hiện thì khí tức đã hoàn toàn trấn áp bà ta rồi. Bà ta không thể nào chạy thoát được.
“Được”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân đanh mắt, đứng dậy cùng người đó rời đi.
Tại đỉnh núi Thánh Sơn. Bên trong một đình hóng mát được xây dựng vô cùng đẹp đẽ, một bóng hình mặc áo bào màu vàng như thiên thần đang ngồi đó nhìn ra xa.
Người này chỉ đứng đó mà mang tới cảm giác mơ hồ và xa vời vợi, khó mà có thể chạm tới được.
Trấn nguyệt Tiên Nhân bị đưa tới đây. Chỉ nhìn bóng lưng người đối diện thôi mà bà ta đã phải cúi đầu, vội quỳ phụp xuống và hô lên: “Bái kiên thiên kiêu”.
Người kia không hề lên tiếng, vẫn giữ thái độ lạnh lùng nhìn về phía xa. Trấn Nguyệt Tiên Nhân không dám nhiều lời, chỉ tiếp tục quỳ. Một lúc sau giọng nói mới vang lên. Âm thanh mơ hồ như mộng ảo.
“Bọn họ đâu?”
“Thiên kiêu nói tới ai?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân giả bộ không hiểu.
“Bà không lừa được tôi đâu. Từ lúc bà tới đây thì tôi đã ngửi được sự sợ hãi và hoảng loạn của bà rồi. Đó không phải là do bà sợ tôi mà vì bà đang lừa tôi. Vì vậy nói sự thật ra đi, như vậy chỉ tốt cho bà mà thôi”, giọng nói âm u vang lên tiếp.
Trấn Nguyệt Tiên Nhân cảm giác âm thanh như vọng ra từ chính con người bà, vô cùng thần kỳ. Đây là thần thông của thiên kiêu hạng nhất sao?
Trấn Nguyệt Tiên Nhân run bắn lên. Nhưng bà ta biết mình không thể dấu được đối phương.
Bà ta cũng không muốn thần y Lâm bị liên lụy: “Thiên kiêu, tôi thừa nhận, người là do tôi giết, giữa tôi và người của thiên kiêu xảy ra xung đột vì vậy đã lỡ tay giết họ. Nếu thiên kiêu muốn phát tiết thì cứ lấy đi cái mạng này của tôi” .
Chuyện tới nước này chỉ có cái chết mới bảo đảm được cho tất cả.
“Vậy sao? Bà thừa nhận nhanh vậy à. Chuyện này thật sự có mình bà sao?”
“Tôi có thể thề”.
“Nếu đã vậy thì những gì bà cần gánh chịu bà phải gánh rồi. Tôi không phải là người không coi trọng đạo lý, bà đã thừa nhận thì tôi cũng sẽ giữ lại mạng sống cho bà. Người đâu!”
“Có ạ”
“Đưa bà tới khổ ngục, giam lại”.
“Vâng, chủ nhân”, một cao thủ với tu vi thâm hậu lập tức chắp tay ghì Trấn Nguyệt Tiên Nhân và lôi đi.
Bà ta không dám phản kháng. Dù sao thì xung quanh nơi đây cũng toàn là cao thủ, vô số con mắt đang nhắm vào bà ta. Nếu bà ta có bất kỳ động tĩnh gì thì e rằng sẽ nát bét ngay.
“Con trai! Sợ rằng cuộc đời này mẹ không thể gặp lại con nữa rồi”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân nhắm mắt, nước mắt rơi xuống.
Bà ta nhanh chóng được được tới khổ ngục. Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì bà ta sững sờ.
“Bà may mắn đấy, không giống họ bởi vì bà còn sống. Có điều tôi nói thật cho bà biết, ở đây thì sống còn đau khổ hơn là chết đấy", người này cười lạnh lùng.
“Đừng, tôi muốn ra ngoài, mau thả tôi ra”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân gầm lên.
Thế nhưng cánh cửa sắt đã đóng lại. Người kia căn bản không quan tâm tới bà ta. Phía sau bà ta là một luồng khí tức khủng khiếp ập tới. Đó là hai con người, một trái một phải chuẩn bị lôi bà ta vào trong khổ ngục.
Chương 2914: Chết đến nơi còn hỏi nhiều
Chữa tới ngày thứ ba thì Lâm Chính mệt tới mức nằm sõng soài ra đất.
“Cuối cùng cũng kết thúc rồi”, anh thở hắt ra, nhìn người đàn ông thở yếu ớt trên giường. Cuối cùng cùng anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Quá trình điều trị thuận lợi hơn anh tưởng khiến anh khá kinh ngạc. Băng hàn nghìn năm hóa ra lại có tác dụng với cơ thể người. Trong quá trình điều trị, lục phủ ngũ tạng bị tổn thương của người đàn ông phục hồi rất nhanh, khiến cho quá trình điều trị diễn ra cũng nhanh hơn.
“Trấn nguyệt Tiên Nhân, bà có thể vào được rồi”, một lúc sau anh kêu lên. Nhưng không hề có bất kỳ động tĩnh gì.
“Đại Tiên?”, Lâm Chính chau mày, nín thở. Thế nhưng vẫn không hề có hồi đáp.
Anh đanh mặt, cảm nhận được sự bất ổn, thế là anh thận trọng đi ra bên ngoài. Lúc này anh mới phát hiện ra bên ngoài không hề có bóng dáng của Trấn Nguyệt Tiên Nhân.
“Không phải bà ta nói sẽ canh chừng ở đây sao? Sao giờ không thấy người đâu nữa rồi?”, Lâm Chính chau mày, cảm thấy nghi ngờ.
Đột nhiên, anh nhìn thấy một chiếc lá đặc biệt trên tảng đá ở cạnh đó. Trên chiếc nhà là những dòng chữ được viết rất nhỏ, nếu không để ý sẽ không thể thấy được. Lâm Chính vội bước tới nhặt lên xem.
“Nếu tôi không có ở đây, mong thần y Lâm đưa con trai tôi rời đi. Đừng tìm tôi. Trấn Nguyệt cảm tạ”.
“Xem ra đã xảy ra chuyện rồi”, Lâm Chính chau mày, nhìn về núi Thánh Sơn.
Chắc chắn là Trấn Nguyệt Tiên Nhân đã bị người của Thánh Sơn bắt đi rồi. Lâm Chính thở dài, quay người đi vào trong động phủ.
Anh không dự định đi cứu bà ta. Dù sao thì cao thủ của Thánh Sơn cũng đông như quân nguyên, nếu như tới đó thì chẳng khác gì tự nộp mạng.
Giờ con trai của bà ta đã được cứu sống thì coi như là cũng đã xong. Những chuyện còn lại thuận theo số mệnh vậy.
Nghĩ tới đây Lâm Chính đi thu dọn những kỳ hoa dược thảo, cất băng hàn nghìn năm đi, dự định lần sau sẽ mang theo thiết bị tới lấy. Những thứ này để ở đây thật quá lãng phí, nên mang đi thì tốt hơn.
Còn người đàn ông, Lâm Chính định đưa về Giang Thành để từ từ hồi phục. Người này cũng không còn ký ức nên sẽ không nghĩ về Trấn Nguyệt Tiên Nhân nữa. Như vậy có thể để anh ta sống cuộc đời còn lại một cách yên ổn.
Nhưng đúng lúc anh sửa soạn xong, định đưa người rời đi thì có tiếng bước chân dồn dập vọng tới.
Lâm Chính tái mặt, định núp thì không kịp. Mấy người này có vẻ như tới vì anh. Họ lao vào trong.
“Chủ nhân nói đúng, trong cái động này còn có người khác nữa. Xem ra mụ đàn bà đó không nói hết sự thật với chủ nhân. Thật đáng chết”, một người liếc nhìn Lâm Chính và hừ giọng.
“Thôi bỏ đi, chủ nhân nói rồi, phải giết hét những kẻ liên quan tới bà ta. Đã ra tay thì không được để ai sống sót hết. Đợi giết xong kẻ này đi điều tra thêm về bạn bè của bà ta nữa”, người còn lại hừ giọng. Nói xong, hai người lao lên.
“Các người là ai?”, Lâm Chính chau mày.
“Sắp chết rồi còn hỏi nhiều làm gì", kẻ cầm đầu đáp lại rồi tung một chưởng về phía mặt anh.
Chưởng đánh mang sức mạnh cực lớn giống như một quả lựu đạn phóng tới…
Chương 2915: Diệt cỏ tận gốc
Lâm Chính chỉ búng ngón tay. Châm phóng ra từ tay anh ghim thẳng vào lòng bàn tay của đối phương khiến sức mạnh của hắn bị nổ tung.
Bùm..Chưởng đánh của đối phương còn chưa chạm được vào người Lâm Chính thì hắn đã bị đánh bật ra.
“Á”, người đàn ông đau đớn lùi về sau, ôm cánh tay run rẩy.
“Khốn nạn! Giết”, những người khác tức giận, đồng loạt lao lên.
Các thể loại chiêu thức được thể hiện. Thế nhưng trước mặt Lâm Chính, những thủ đoạn đó chẳng là gì. Anh vung tay, một luồng sức mạnh quét về phía trước.
Vụt vụt…Luồng sức mạnh hóa thành châm khí cắm lên người đối thủ.Trong nháy mắt, tất cả những kẻ này đều bất động.
“Cậu đã làm gì chúng tôi vậy?”
“Tại sao chúng tôi không thể cử động được. Mau thả chúng tôi ra. Mau”.
Đối phương gào thét. Lâm Chính chỉ thản nhiên nhìn họ: “Các người là người của ai? Có phải người của thiên kiêu hạng nhất không?”
“Hừ, cậu đã biết về thiên kiêu hạng nhất mà vẫn còn dám tỏ ra bất kính như vậy sao? Mau thả chúng tôi ra. Nếu không, thiên kiêu hạng nhất chắc chắn sẽ khiến cậu chết không toàn thây đấy”, kẻ cầm đầu tức giận quát.
Chưa ai dám đối xử với bọn chúng như vậy cả.
“Vậy sao?", Lâm Chính tỏ thái độ dửng dưng. Anh lắc đầu, khuôn mặt hiện lên vẻ âm sầm.
“Các người đã là người của thiên kiêu hạng nhất thì tôi càng không thể tha cho các người được. Nếu như thả các người về để thiên kiêu biết chuyện thì chẳng phải là tôi xong đời sao? Vậy nên giết các người diệt khẩu vẫn là thượng sách”
Dứt lời, đám đông bàng hoàng.
“Cậu…cậu định làm gì?”, kẻ cầm đầu run rẩy. Lâm Chính không nói gì chỉ đưa tay lên phóng ra sức mạnh.
Nguồn sức mạnh lần này hóa thành những mũi dao lao về phía trước theo chuyển động của tay anh.
“Đừng….”
“Nếu cậu dám giết chúng tôi thì thiên kiêu sẽ lột da dóc thịt cậu đấy. Cậu không thể giết chúng tôi được”.
“Mau dừng tay”, đám đông gào thét.
Thế nhưng vô ích. Lâm Chính vung tay lên.
Luồng sức mạnh lạnh lẽo lướt tới. Cả động phủ trở nên im lìm. Đầu những người này rơi xuống đất, máu tươi bắn ra tới mức ghê người.
Lâm Chính không dám chần chừ, lập tức vác con trai của Trấn Nguyệt Tiên Nhân lên và rời đi. Chuyện tới nước này thì không còn gì để nói nữa.
Tại đỉnh núi Thánh Sơn. Người đàn ông mặc áo bào đột nhiên co đồng tử, khẽ quay đầu: “Những người cử đi điều tra đã quay về chưa?”
“Bẩm chủ nhân, vẫn chưa ạ”, tên thuộc hạ cung kính trả lời.
“Gửi tin bảo họ quay về đi”.
“Vâng”, người này lập tức lấy thiết bị đặc biệt ra ấn. Thế nhưng một lúc sau hắn giật mình, vội vàng chắp tay: “Bẩm chủ nhân, không hề có hồi âm”.
“Xem ra bọn họ đã chết rồi. Trong động phủ của Trấn Nguyệt Tiên Nhân không ngờ còn có người biết võ", người đàn ông nói giọng khàn khàn.
“Cái gì? Bọn họ chết hết rồi sao ạ?”, tên thuộc hạ kinh ngạc.
“Cảnh giới mà tôi tu luyện có thể dung hòa với đất trời, vừa rồi tôi ngửi thấy mùi máu tanh từ phía Tây. Ở đây lại chẳng hề xảy ra việc săn bắn động vật gì cả, mùi máu này là máu người. Nơi đó lại chính là động phủ của Trấn Nguyệt. Người của chúng ta bị hại rồi. Đi đi, cử người tới đó thu dọn, lập tức tìm hung thủ đưa đầu của hắn về đây cho tôi”. “Vâng chủ nhân”.
Tên thuộc hạ cung kính đáp lại rồi chạy đi.