Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 341: Bác sĩ thiên tài

Trình Thường Sinh vốn đã được nội bộ định sẵn sẽ nhận vào làm học trò Nam Phái. Bác sĩ thiên tài trẻ tuổi trong nước gần như là đối tượng mà hai phái Nam Bắc đều tranh giành, thậm chí ngay cả Cổ Phái và Ẩn Phái cũng cực kỳ chú ý tới. Mặc dù Trình Thường Sinh xếp thứ mười, nhưng cũng là bác sĩ thiên tài, Nam Phái sao có thể bỏ qua?

Trình Thường Sinh tươi cười, tự tin tiến lên.

Nội dung thi của anh ta là chữa trị cho một cậu bé.

Cậu bé khoảng bảy tám tuổi, lúc này toàn thân cậu ta không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch. Trên người bao bọc kín kẽ, trên tay nổi một số nốt đỏ kỳ quái, trông giống như mẩn đỏ.

Trình Thường Sinh bảo cậu bé ngồi trên ghế, khám sơ qua. Sau đó, anh ta lấy châm bạc ra, chậm rãi châm cứu, đồng thời nghiền nát thuốc, bôi lên người cậu bé từng chút một.

Bất kể anh ta dùng châm hay chế thuốc đều rất lưu loát, động tác cực kỳ thành thạo, chỉ riêng quan cảm đã là điều mà người bình thường không thể sánh kịp.

Những thí sinh khác đều tỏ ra không tin được.

Đây là thực lực của bác sĩ thiên tài sao?

Nhiều thí sinh khá lớn tuổi vô cùng cảm khái.

E rằng cả đời này bọn họ cũng không đạt tới loại kỹ thuật này được.

Mọi thứ đều tiến hành một cách rõ ràng đâu vào đấy.

Nhiều người cảm thấy không có gì thú vị, dù sao chữa trị cho một cậu bé như vậy đối với những người như Trình Thường Sinh mà nói quả thật quá dễ.

Nhưng ngay khi thuốc được bôi vào, cơ thể cậu bé kia đột nhiên co giật, hơn nữa hô hấp cũng bắt đầu rối loạn, thậm chí còn hơi gián đoạn.

“Oa!”.

Hiện trường xôn xao.

Bốn vị giám khảo cũng nhìn sang.

Vũ Văn Mặc và Bích Nhàn âm thầm lắc đầu.

“Chuyện… Chuyện này là sao?”, trên khán đài, nhóm người nhà họ Trình ngơ ngác.

“Cậu bé này không phải mắc bệnh cảm lạnh nổi mẩn đỏ sao? Sao lại như vậy?”, dáng vẻ bình tĩnh của Trình Thường Sinh lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ hoảng loạn và kinh ngạc.

“Thường Sinh, đừng rối, cậu vẫn còn cơ hội. Còn năm phút nữa, mau tìm ra triệu chứng bệnh, bốc thuốc đúng bệnh!”.

Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo vest trên khán đài đứng dậy, nghiêm túc hét lên.

Giọng nói này cực kỳ vang to.

Nhiều người ghé mắt nhìn sang.

Cứ ngỡ người này đột nhiên lên tiếng sẽ khiến bốn vị giám khảo bất mãn, nhưng bốn vị giám khảo lại không nói câu nào.

Trình Thường Sinh nghe được câu này, nhìn sang người kia, cũng bình tĩnh lại, bắt đầu nghiêm túc chẩn đoán.

Anh ta cầm châm bạc đâm vào ngực cậu bé, ngón tay nhẹ nhàng xoay kim, cứ duy trì như vậy ba mươi giây mới rút ra, trên kim tỏa ra ánh sáng cực kỳ quỷ dị.

Trình Thường Sinh kinh ngạc.

“Đây là… trúng độc rồi sao?”, anh ta la lên.

Hiện trường lại sôi sục lần nữa.

Trúng độc?

Vậy thì phiền phức rồi!

Nếu nói trong vòng mười phút xác định được cậu bé đó trúng độc gì và bốc thuốc đúng bệnh thì chắc chắn còn kịp. Nhưng Trình Thường Sinh chẩn đoán sai lầm, làm lỡ nhiều thời gian như vậy, bây giờ chỉ còn chưa tới bốn phút.

Bốn phút phải xác định chất độc, giải độc… trừ khi là bốn vị giám khảo vào cuộc, nếu không thì không thể làm được.

Trình Thường Sinh nhất thời trở nên sốt ruột.

Anh ta vội vàng cầm châm bạc lên, hoảng loạn đâm vào, muốn biết cậu bé trúng loại độc gì.

“Cậu bé, rốt cuộc chuyện này là sao? Cháu đã ăn cái gì à?”, Trình Thường Sinh sốt ruột hỏi.

“Cháu… Cháu cũng không biết… Bác sĩ, cháu khó chịu quá…”, cậu bé run rẩy nói, rõ ràng bị bộ dạng của Trình Thường Sinh dọa sợ.

“Cháu đã ăn cái gì mà cũng không biết? Thằng nhóc này!”, Trình Thường Sinh nắm cổ áo của thằng nhóc, phẫn nộ quát.

Tình hình dường như đã hơi mất kiểm soát.

Nhiều người có vẻ bất ngờ, có lẽ là không tin nổi biểu hiện của Trình Thường Sinh.

Liễu Như Thi liên tục lắc đầu.

Nam Hành không khỏi cười nhạt.

Cho đến lúc này, một giọng nói vang lên.

“Cậu bé này là vì nghịch quá, bắt chước kiểu luyện đan trong phim, lén dùng sáp, bút chì và lượng lớn vật phẩm sinh hoạt nghiền thành bột rồi uống vào…”.

Một câu nói đơn giản vang lên, tất cả mọi người rộ lên xôn xao.

Mọi người nhìn sang, lúc này mới phát hiện người lên tiếng… lại là Vũ Văn Mặc.

“Trúng độc chì?”.

Trình Thường Sinh lập tức bắt được thông tin quan trọng, cũng bình tĩnh trở lại.

Biểu hiện của cậu bé không đơn giản chỉ là trúng độc chì, nhưng Vũ Văn Mặc đã nói ra thông tin cực kỳ quan trọng. Theo quy tắc, trong thời gian thi bác sĩ không được hỏi bệnh nhân bất cứ câu hỏi nào, bây giờ Trình Thường Sinh không những đã hỏi, mà Vũ Văn Mặc thậm chí còn cho anh ta thông tin quan trọng.
Chương 342: Tôi thu nhận cậu

Đây là gian lận!

Đây là phạm quy!

Phạm quy một cách trắng trợn!

Mọi người vô cùng phẫn nộ.

Nhưng… đó là Vũ Văn Mặc! Ai dám chỉ trích ông ta?

Hơn nữa, Trình Thường Sinh cũng không phải nhân vật bình thường, đó là bác sĩ thiên tài!

Thật ra, hành động của Vũ Văn Mặc cũng rất dễ hiểu. Mặc dù Trình Thường Sinh đã sai lầm, nhưng thực lực anh ta vẫn còn đó. Nếu Trình Thường Sinh thi rớt, đồng nghĩa bị loại, cho nên Vũ Văn Mặc thà phạm quy cũng không để Trình Thường Sinh đi.

Nghe Vũ Văn Mặc nói, Trình Thường Sinh mới phản ứng lại, sự sốt sắng trước kia hoàn toàn biến mất, trở nên thong thả hơn, bắt đầu chữa trị.

Anh ta biết dù mình có thế nào cũng sẽ không thất bại, bởi vì Nam Phái đã mặc nhận anh ta là người của họ…

Xác định chất độc, điều chế thuốc, giải độc… Anh ta bắt đầu khôi phục, động tác cũng trở nên nhẹ nhàng hào phóng hơn.

Chỉ mấy phút sau, cơ thể cậu bé dừng co giật, gương mặt cũng khôi phục vẻ hồng hào bình thường.

Khi thấy vậy, cuối cùng Trình Thường Sinh cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn đồng hồ thì đã hơn mười phút.

Trình Thường Sinh hơi căng thẳng nhìn bốn vị giám khảo.

Những người khác cũng nhìn về phía giám khảo.

Trong tình huống này, theo quy tắc thì Trình Thường Sinh đã bị hủy tư cách thi, nhưng nhìn thái độ của bốn vị giám khảo dường như không định loại Trình Thường Sinh. Chuyện này đổi lại là người khác thì đã bị đuổi đi từ lâu, nhưng mấy người họ vẫn kiểm tra cậu bé đó như thường, sau đó Lý Tử Vân tuyên bố: “Thí sinh Trình Thường Sinh vượt qua cuộc thi, được phép vào Nam Phái!”.

Dứt lời, nhiều người vô cùng thất vọng, có người âm thầm nghiến răng, thậm chí là không cam tâm.

“Đây là đặc quyền sao?”, có người tức giận, nhỏ giọng nói.

“Không còn cách nào khác, Trình Thường Sinh xuất thân tốt, hơn nữa còn được bình xét làm bác sĩ thiên tài, thiên phú đúng thật không tệ, sao Nam Phái có thể thả anh ta đi được?”.

“Đối với những người như họ, cuộc thi như thế này chỉ là tham gia cho có lệ mà thôi”.

Mọi người nhỏ giọng bàn tán.

Đám người Vũ Văn Mặc nhíu mày.

Trình Thường Sinh không quan tâm, cười nhạt rời đi.

Lúc này, cuối cùng cũng có người không nhìn nổi nữa.

“Thầy Vũ Văn, các vị thầy cô, vì sao Trình Thường Sinh rõ ràng đã phạm quy, các thầy cô còn cho anh ta thông qua cuộc thi?”.

Vừa dứt lời, hiện trường bỗng nhiên yên tĩnh.

Mọi người nhìn sang người lên tiếng, đó là một người trẻ tuổi da dẻ trắng trẻo, mặt mũi thanh tú.

Người trẻ tuổi vóc người hơi gầy, nhưng ánh mắt cực kỳ kiên định, nhìn chằm chằm đám người Vũ Văn Mặc chất vấn.

Đúng là nghé mới sinh không sợ hổ.

Tất cả mọi người đều biết nguyên nhân, thế mà có người còn dám đứng ra chất vấn?

Vậy không phải khiến bốn vị giám khảo không còn đường lui hay sao?

Vũ Văn Mặc không nói, Bích Nhàn lại sầm mặt, lạnh giọng quát: “Cậu tên gì?”.

“Hồng Gia Lạc!”, người đàn ông đáp.

“Có biết đây là đâu không?”.

“Biết, là Viện học thuật Nam Phái!”.

“Nếu đã biết đây là Viện học thuật Nam Phái, chắc cậu cũng biết đại hội Y Vương này là do Nam Phái chúng tôi tổ chức. Chúng tôi thấy ai có thể thông qua thì người đó có thể thông qua, ai không thể thì là không thể! Nếu cậu có ý kiến với quyết định của chúng tôi thì cậu có thể rời khỏi đại hội Y Vương này!”, Bích Nhàn lạnh lùng nói.

“Các người…”, Hồng Gia Lạc tức giận không kìm được: “Thật vô liêm sỉ! Thật không công bằng!”.

“Chúng tôi chính là công bằng!”, Bích Nhàn lạnh lùng nói.

“Các người…”.

Hồng Gia Lạc kích động.

“Thí sinh kia, cậu đã bị hủy bỏ tư cách thi rồi, cút đi!”, Kim Đỉnh ở bên cạnh lạnh lùng nói.

Hồng Gia Lạc tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm những người đó bằng đôi mắt tức giận: “Một cuộc khi bất công như vậy, Hồng Gia Lạc tôi cũng không ham nữa!”.

Nói xong thì quay người đi.

Anh ta liếc nhìn ghế thí sinh, hô lên: “Các vị, chẳng lẽ mọi người còn muốn tiếp tục tham gia cuộc thi không hề công bằng này sao?”.

Chỉ là câu nói này không có ai trả lời.

Nhiều người cúi đầu, chọn cách im lặng.

Hồng Gia Lạc giận quá mà cười, cũng không nói gì nữa, quay người rời đi.

Nơi như thế này anh ta không muốn ở lại thêm một phút giây nào nữa.

Đúng lúc này, cửa lớn của hội trường đột nhiên bị đẩy mạnh ra.

Sau đó, một giọng nói lạnh lùng bá đạo vang lên.

“Nam Phái tác phong không nghiêm chỉnh, y thuật tồi tệ, loại học phái y thuật thế này có gì đáng để quan tâm? Hồng Gia Lạc, tôi thu nhận cậu, cậu có đồng ý làm học trò của tôi không?”.
Chương 343: Thách đấu Nam Phái

Câu nói này khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Xung quanh bỗng chốc trở nên yên lặng như tờ.

Mọi người đồng loạt quay về phía phát ra âm thanh.

Chỉ thấy một người đàn ông đẹp trai như thiên thần bước vào.

Anh ta mặc vest, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, rất có tính công kích.

Nhưng khí thế và khí chất này, cộng thêm nhan sắc hơn người, lập tức chinh phục được trái tim của rất nhiều thiếu nữ đang có mặt ở đây, ngay cả Liễu Như Thi xinh đẹp như tiên cũng không nhịn được mà nhìn thêm mấy cái.

Bốn giám khảo đều sửng sốt.

"Cậu là ai?".

Vũ Văn Mặc quát.

Nhưng người kia không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm Hồng Gia Lạc, nói: "Hồng Gia Lạc, cậu có đồng ý không?".

Hồng Gia Lạc bị những lời nói của người này làm cho kinh ngạc, ấp a ấp úng hồi lâu vẫn chưa thể trả lời được.

Đùa sao?

Người này là ai vậy?

Dựa vào đâu mà anh ta lại nói những lời như vậy? Đây là Nam Phái đấy!

Anh ta chỉ nghi ngờ sự công bằng của Nam Phái, còn người này lại nghi ngờ luôn y thuật của Nam Phái. Anh ta bị điên rồi sao?

Hồng Gia Lạc thầm nuốt nước bọt, trái tim như muốn vọt lên tận cổ họng.

Còn các thành viên của Nam Phái thì đã đùng đùng nổi giận.

"Cậu là ai?".

"Người đâu, đuổi tên gây rối này ra ngoài cho tôi!".

"Đuổi cậu ta đi!".

Tiếng hô hoán vang lên.

Các thành viên Nam Phái đều xông tới.

Nhưng đúng lúc bọn họ lại gần, người kia bỗng vung tay lên.

Vèo vèo vèo...

Một chùm ánh sáng như sao băng bay vèo ra khỏi tay người kia, sau đó đâm vào người mỗi thành viên Nam Phái một cách chuẩn xác.

Trong chớp mắt, tất cả bọn họ đều bất động.

"Ngân Châm Phong Huyệt?".

Liễu Như Thi kinh ngạc đứng bật dậy.

"Cái gì? Ngân Châm Phong Huyệt?".

"Vậy thì phải châm cứu cực giỏi mới có thể làm được!".

"Hơn nữa trong nháy mắt phóng ra được nhiều châm như vậy... Người này là ai?".

Hàng ghế khán giả và thí sinh vang lên tiếng kêu kinh ngạc rải rác, đó đều là âm thanh phát ra từ các bác sĩ Đông y đã nhiều tuổi. Bọn họ có kinh nghiệm phong phú, đương nhiên từng nghe nói đến thủ pháp cao minh này.

Chiêu này cũng khiến bốn giám khảo ý thức được sự phi phàm của người mới đến.

Hồng Gia Lạc lại càng kinh ngạc vô cùng, anh ta cẩn thận nhìn người kia, run rẩy hỏi: “Xin hỏi, y thuật của anh rất giỏi sao?”.

“Ít nhất là giỏi hơn đám mua danh trục lợi này!”, người kia mặt không cảm xúc đáp.

“Vậy… vậy anh có thể dạy tôi chiêu vừa rồi không?”, Hồng Gia Lạc lại hỏi.

“Được”.

“Vậy được! Tôi đồng ý làm học sinh của anh!”.

Hồng Gia Lạc vô cùng căng thẳng, không biết nên làm gì, liền vội vàng cúi người.

Mục đích anh ta gia nhập Nam Phái là để học y thuật, đương nhiên không quan tâm đến thân phận.

“Tốt lắm!”.

Người kia gật đầu, không nhìn Hồng Gia Lạc nữa mà nhìn về phía bốn giám khảo kia.

“Này chàng trai, cậu là ai vậy? Tại sao lại đến Nam Phái tôi gây rối?”, Vũ Văn Mặc trầm giọng nói.

Nếu người này đã có thủ đoạn như vậy, thì hẳn là có chút lai lịch, nên Vũ Văn Mặc cũng không dám làm căng.

“Tôi không đến để gây rối”, người kia điềm nhiên nói.

“Vậy cậu đến để làm gì?”, Kim Đỉnh ở bên cạnh trầm giọng hỏi.

“Thách đấu!”.

Người kia mặt không cảm xúc thốt ra hai chữ.

Anh ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều như ngừng thở.

“Bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ thách đấu tất cả mọi người ở Nam Phái các ông, bất kể là y thuật hay châm thuật… Tốt nhất các ông hãy mời Long Thủ đến đi”, người kia lại nói.

Nhiều người da đầu không khỏi tê dại.

Từ khán giả đến giám khảo, tất cả đều trợn tròn mắt.

Ai có thể ngờ được lại có người chạy đến thách thức y thuật của Nam Phái trong đại hội Y Vương chứ?

Đầu óc người này có vấn đề sao?

Anh ta không biết đây là nơi nào sao? Anh ta không biết anh ta đang đối mặt với điều gì sao?

Bích Nhàn cau mày.

“Chắc không phải người này là người của Bắc Phái đấy chứ?”.

“Nhưng tôi chưa từng thấy người này ở Bắc Phái!”, Lý Tử Vân nói.

“Bây giờ phải làm sao đây?”, Kim Đỉnh dè dặt hỏi.

“Hừ, còn có thể thế nào chứ? Cậu ta muốn đấu y thuật thì đấu với cậu ta thôi. Hôm nay có nhiều người ở đây như vậy, không thể đánh mất thể diện được. Phái người đi thông báo với Viện trưởng, tiện thể điều tra thân phận của người này. Bất kể cậu ta là ai, nếu cậu ta đã muốn đánh vào mặt Nam Phái chúng ta thì không thể để cậu ta được yên thân”, Bích Nhàn tức giận nói.

“Được”, Kim Đỉnh gật đầu, rồi quay sang nói với thành viên Nam Phái ở bên cạnh.

Một thành viên Nam Phái lập tức chạy đi.

“Do việc khảo hạch xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên đại hội Y Vương tạm thời dừng lại!”, Vũ Văn Mặc lên tiếng.

Mọi người lại xôn xao bàn tán không ngớt.

Người này đã chạy đến tận đây rồi, nếu Nam Phái từ chối thì sẽ bị chê cười. Điều Nam Phái quan tâm nhất chính là danh dự, thế nên bọn họ không thể từ chối yêu cầu đấu y thuật của người này.

“Xin mời tất cả những người không liên quan tạm thời rời khỏi đây”, Lý Tử Vân kêu lên.

Mọi người đứng dậy, đang định rời khỏi hội trường.

“Khoan đã!”.

Đúng lúc này, người kia lại lên tiếng.

Ai nấy đều dừng lại.

Bốn người Vũ Văn Mặc nhìn về phía người kia.

Chỉ nghe thấy anh ta bình thản nói: “Tất cả mọi người hãy ở lại đi, hôm nay tôi đến đây là muốn công khai đánh bại y thuật của Nam Phái, thế nên mọi người hãy ở lại để làm chứng!”.

“Cậu nói gì cơ?”, ánh mắt Bích Nhàn trở nên dữ tợn.

“Lẽ nào các người không dám sao?”, người kia hỏi vặn lại.

“Sao có thể chứ? Ở lại thì ở lại!”, Bích Nhàn tức tối đáp.

Những người ở hàng ghế khán giả vô cùng kích động.

Nếu bọn họ có thể tận mắt chứng kiến cuộc thi y thuật cấp độ này, đối với bất cứ ai cũng là cơ hội vô cùng quý giá.

“Xem ra chuyến đi đến Nam Phái lần này có thu hoạch bất ngờ rồi!”, Liễu Như Thi mỉm cười nói.

“Đúng vậy, không ngờ giữa đường lại nhảy ra một người như vậy, nhưng hình như cậu ta không hiểu rõ lắm về Nam Phái thì phải? Nam Phái không phải hạng mà cậu ta có thể thách đấu, cứ xem cậu ta có đối phó được mấy người Nam Phái không đi!”, Nam Hành ở bên cạnh nói.

Mọi người lại lần lượt ngồi xuống.

Không khí trong hội trường còn sôi sục hơn lúc trước.

Mấy người Vũ Văn Mặc nổi giận đùng đùng, đám thành viên Nam Phái cũng nghiến răng nghiến lợi.

Trước giờ chưa từng có ai dám thách đấu Nam Phái!

“Cậu nói đi, cậu muốn thi thế nào? Thi cái gì? Chúng tôi nghe cậu hết!”, Vũ Văn Mặc lạnh lùng nói.

“Nếu đã là đấu y thuật, thì đương nhiên là thi về chữa bệnh, có 100 bệnh nhân ngồi ở ghế bệnh nhân, chúng ta chia đôi mỗi bên 50 người, ai có thể chữa cho bọn họ trong thời gian ngắn nhất thì coi như thắng”, Lâm Chính bình thản đáp.

“Cũng đơn giản đấy!”.

Kim Đỉnh phì cười.

“Nói trước đi, nếu cậu thua thì phải làm sao?”, Lý Tử Vân nói.

“Các ông nói đi”.

“Cậu phải quỳ trước cổng Nam Phái chúng tôi 10 ngày! Sau đó quét dọn ở Nam Phái một năm, không quá đáng đấy chứ?”, Lý Tử Vân nói.

Ba người còn lại cũng gật đầu, điều kiện này không được coi là quá đáng. Nếu đưa ra yêu cầu quá đáng, người ta lại tưởng là Nam Phái ỷ thế hiếp người. Điều kiện này đủ để giữ thể diện cho Nam Phái, cũng cho thấy uy nghiêm của Nam Phái.

Nhưng người kia lại lắc đầu.

“Thế thì chán lắm, các ông cược lớn chút đi!”.

Người kia vừa dứt lời, trái tim mấy người bọn họ đều lập tức trầm xuống.

“Cược lớn hơn? Ý cậu là sao?”.

“Nếu ai trong số các ông bị thua, thì tôi sẽ phế y thuật của người đó. Tôi sẽ dùng châm bạc của tôi đảo loạn gân mạch bàn tay của các ông, khiến bàn tay của các ông giống như bị bệnh Parkinson, không thể châm cứu, không thể bốc thuốc, cả đời này không thể hành nghề y được nữa, thế nào?”, người kia bình thản nói.

“Cái gì?”.

Ai nấy đều há hốc miệng.

“Vậy nếu cậu thua thì sao?”, Vũ Văn Mặc lập tức hỏi.

“Tôi sẽ chết!”.

Người kia bình thản thốt ra ba chữ.

Cả hội trường bỗng chốc trở nên im phăng phắc…
Chương 344: Tôi sẽ tước bỏ tư cách hành nghề y của anh

Chán sống mà!

Người này đúng là chán sống thật mà…

Rốt cuộc tên điên này từ đâu tới vậy?

Rốt cuộc Nam Phái đã đắc tội gì với anh ta? Đến mức anh ta phải liều như vậy chứ?

Nhiều người châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.

Mấy bác sĩ thiên tài ở khu vực thí sinh cũng vô cùng kinh ngạc.

“Thằng ngu này là ai vậy?”, Trình Thường Sinh hỏi.

“Chưa thấy bao giờ, nhìn tuổi tác thì chắc là cũng bằng chúng ta”,

“Hừ, đúng là không biết trời cao đất dày, chạy tới đây để đâm đầu vào chỗ chết! E rằng ngay cả người đứng đầu bảng bác sĩ thiên tài cũng không dám nói chuyện với Nam Phái bằng khẩu khí như vậy!”, Uông Canh cười khẩy nói.

“Người đứng đầu?”.

Mấy người bỗng biến sắc, dường như nghĩ tới chuyện vô cùng đáng sợ nào đó…

Bốn người Vũ Văn Mặc, Kim Đỉnh cũng không khỏi cau mày.

Người này dựa vào đâu mà nói chắc nịch như vậy chứ?

Bọn họ đều là những người lão luyện, đối mặt với giọng điệu tự tin này cũng không dám tùy tiện đồng ý. Nhưng người ta đã giẫm lên tận đầu Nam Phái rồi, nếu vẫn còn phớt lờ thì chẳng phải sẽ thành trò cười cho mọi người ở đây sao?

Chẳng còn cách nào khác, Vũ Văn Mặc chỉ có thể lạnh lùng hừ một tiếng: “Nếu cậu bạn này đã tự tin như vậy, thì được, cứ làm theo lời cậu nói đi! Có cần lập chứng từ hay hợp đồng không?”.

“Không cần đâu”.

Người kia mặt không cảm xúc đáp: “Thứ nhất là tôi sẽ không chết, thứ hai là nếu tôi muốn phế các ông thì các ông cũng không ngăn cản được!”.

Thật là ngông cuồng!

Ánh mắt của các thành viên Nam Phái đều vô cùng lạnh lùng, siết chặt nắm tay, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống người kia.

“Ai lên trước nào?”.

Người kia nhìn về phía mấy người Vũ Văn Mặc.

Bọn họ thầm nhìn nhau, dường như ánh mắt đang trao đổi.

Nhưng một thành viên Nam Phái mặt mày dữ tợn đã bước ra.

“Đối phó với loại không biết trời cao đất dày như anh thì cần gì mấy thầy cô ra tay? Để tôi đối phó là đủ rồi!”.

Người này vừa ra mặt, không ít người đều sáng mắt lên.

“Là Ninh Đồ!”.

“Anh ấy lấy được danh hiệu bác sĩ Đông y xuất sắc Nam Phái ba năm liên tiếp đấy!”.

“Nghe nói trong danh sách những thành viên cốt cán được đề bạt tiếp theo có anh ấy!”.

“Người này mà ra tay thì không phải lo rồi!”.

Đám người xung quanh bàn tán.

Ánh mắt mấy người Bích Nhàn có chút nhẹ nhõm, khi nhìn Ninh Đồ cũng có thêm mấy phần khen ngợi.

Mấy giám khảo đều không biết lai lịch của người mới đến, lại thêm thủ pháp thần kỳ như Ngân Châm Phong Huyệt này, đủ để cho thấy anh ta không phải hạng tầm thường. Nếu bọn họ ra tay thì chưa chắc có thể thắng được. Đúng lúc đang cần người ra tay để thăm dò sự nông sâu của người kia, thì Ninh Đồ lại chịu ra mặt, cũng coi như giúp đỡ bọn họ rất nhiều.

Về phần thắng thua?

Thì họ hoàn toàn không quan tâm!

Cho dù thua, lẽ nào bọn họ đang ở Nam Phái mà không bảo vệ được học trò của Nam Phái?

Như vậy chẳng phải sẽ thành trò cười sao?

“Ninh Đồ, cậu hãy cẩn thận một chút, người này không đơn giản, nếu cậu ta đã biết Ngân Châm Phong Huyệt thì không phải là người đơn giản, đừng trúng kế của cậu ta”, Kim Đỉnh nhắc nhở.

“Thầy Kim Đỉnh yên tâm đi, em đã có dự liệu”, Ninh Đồ cười đáp.

“Làm cho tốt, tiền đồ của cậu sẽ rất xán lạn!”, Vũ Văn Mặc cũng dặn dò.

Ninh Đồ mừng rỡ, cũng nghe ra ý của Vũ Văn Mặc.

“Em cảm ơn thầy”.

Anh ta vội vàng nói với Vũ Văn Mặc, sau đó nheo mắt nhìn người kia: “Có cần cho anh chuẩn bị một chút không?”.

“Đừng lãng phí thời gian nữa”, người kia bình thản đáp.

“Được, vậy mời những người bệnh ở bên kia qua đây đi, xếp thành hàng trước mặt tôi, tôi sẽ chữa cho từng người một”, Ninh Đồ cười nói.

Một trăm người bệnh nhanh chóng đi tới, nhưng tất cả bọn họ đều đổ xô về phía Ninh Đồ, không ai chịu đứng về phía người kia.

“Chà? Xem ra mọi người không tin tưởng anh rồi”, người của Nam Phái thấy thế thì cười ầm lên.

Người kia không nói gì.

“Năm mươi người qua đây”, Vũ Văn Mặc mặt không cảm xúc nói.

Thế là, năm mươi người bệnh bị cưỡng chế kéo tới trước mặt người kia.

Mặc dù bọn họ rất lo lắng, cực kỳ không tình nguyện để người lai lịch bất minh này chữa bệnh cho mình.

“Thằng nhãi này có làm được không vậy?”.

“Anh ta không phải người của Nam Phái à?”.

“Nếu anh ta không chữa khỏi cho chúng ta thì phải làm sao?”.

Bọn họ lo lắng nói.

“Mọi người đừng lo, cho dù cậu ta không chữa khỏi bệnh cho mọi người, thì Nam Phái chúng tôi cũng sẽ điều trị miễn phí”, Kim Đỉnh lớn tiếng nói.

Những người bệnh này nghe thấy thế thì sắc mặt mới tốt hơn chút.

Người kia vẫn không tỏ thái độ gì, hoàn toàn không nổi giận vì chuyện này.

“Có thể bắt đầu được chưa?”.

Ninh Đồ ở bên kia đã ngồi xuống trước bàn, chuẩn bị sẵn châm bạc và dược liệu, mỉm cười hỏi.

“Có thể bắt đầu bất cứ lúc nào”, người kia bình thản đáp.

“Vậy được, bây giờ tôi xin tuyên bố, trận đấu y thuật chính thức bắt đầu”, Vũ Văn Mặc kêu lên.

Ông ta vừa dứt lời, Ninh Đồ đã lập tức kéo cánh tay của người trước mặt, bắt mạch chẩn đoán cho anh ta, sau đó nhanh chóng rút châm ra, bắt đầu châm cứu.

Nhưng ngay sau đó…

Vèo vèo vèo vèo…

Những tiếng xé gió kỳ dị vang lên.

Sau đó liền thấy phía người kia ánh sáng bạc lóe lên không ngừng. Chỉ thấy anh ta vung cánh tay lên, tung ra mấy trăm cây châm bạc trong túi châm ở thắt lưng. Những cây châm bạc này chẳng khác nào phi đao, đâm vào người năm mươi người bệnh trước mặt một cách chuẩn xác.

Tất cả mọi người đều như ngừng thở.

Chỉ thấy người kia lại vọt tới, xuyên qua đám người như một con rồng.

Chẳng mấy chốc, tất cả số châm bạc mà anh ta đâm trên người năm mươi người bệnh đã được thu hồi, mà bọn họ vẫn đứng nguyên chỗ cũ.

“Thắng thua đã rõ”, anh ta điềm nhiên lên tiếng.

Ninh Đồ há hốc miệng.

“Đại Đồng Châm Pháp!”, Liễu Như Thi ngồi ở xa lại thất thanh kêu lên.

“Cái gì?”, Vũ Văn Mặc, Kim Đỉnh, Bích Nhàn và Lý Tử Vân đều trợn tròn mắt.

Các khản giá cũng ngớ người ra.

“Đó là gì vậy?”.

“Ảo thuật sao?”.

“Vậy là xong rồi?”.

Ai nấy vô cùng ngạc nhiên, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Chỉ có những bác sĩ Đông y nhiều tuổi ở ghế thí sinh là nhìn ra được manh mối.

“Xong rồi? Tôi xong rồi sao?”.

“Thắt lưng tôi hết đau rồi!”.

“Lồng ngực của tôi cũng không còn đau nữa”.

“Ấy? Tay tôi khỏi từ lúc nào vậy?”.

Những người bệnh kia lần lượt kêu lên kinh ngạc, tất cả đều vui mừng vì sự thay đổi đột ngột này.

Những lời của bọn họ cũng khiến trái tim của tất cả mọi người vọt lên tận cổ họng, khó mà giữ được bình tĩnh.

“Hai châm! Mỗi người hai châm!”.

“Tất cả những người bệnh này… đều khỏi hẳn rồi?”.

“Không thể nào!”.

“Bác sĩ Ninh Đồ còn chưa khám xong cho người bệnh đầu tiên!”.

“Mới mười giây đã xong rồi sao?”.

Những tiếng kêu kinh ngạc vang lên không ngớt.

Ánh mắt nhìn người kia cũng tràn ngập kinh hãi.

Hoa Đà tái thế chắc cũng chỉ được đến thế mà thôi!

Sắc mặt mấy người Vũ Văn Mặc đều tỏ vẻ nghiêm trọng, định bước tới chẩn đoán, nhưng bị người kia ngăn lại.

“Các ông chẩn đoán không được công bằng, tôi muốn mời cô Liễu Như Thi chẩn đoán tình trạng bệnh của những người này”.

“Ý cậu là sao?”, Bích Nhàn nổi giận quát.

“Ý của tôi rất đơn giản, ngay cả việc khảo hạch của mình mà các bà cũng không giữ được công bằng, bà nghĩ tôi sẽ tin các bà sao?”, người kia nói.

Anh ta vừa dứt lời, bọn họ đều á khẩu.

“Cô Liễu, cô có tiện không?”, người kia hỏi Liễu Như Thi.

Liễu Như Thi mỉm cười, chậm rãi đứng lên, gật đầu: “Đây là vinh hạnh của tôi!”.

Dứt lời liền nhấc gót sen bước tới.

Chỉ thấy cô ấy giơ ngón tay lên, búng một cái, một sợi chỉ mảnh như tơ nhện cuốn lấy cổ tay của một người bệnh, sau đó cô ấy nhắm mắt lại để chẩn đoán.

“Huyền Ti Chẩn Mạch!”.

Có người kinh ngạc kêu lên.

Riêng ngón nghề này đã đủ cho thấy trình độ y thuật của Liễu Như Thi không hề kém cạnh những bác sĩ thiên tài kia. Từng có người nói, nếu cô ấy tham gia bình chọn thì ít nhất cũng phải tốp ba.

Không hổ là con cháu của Dược Vương…

Liễu Như Thi dùng cách đó, bắt mạch cho từng người một.

Ninh Đồ ở bên kia cũng không tiếp tục chẩn đoán được nữa, mà căng thẳng nhìn sang bên này.

Nếu có người chưa khỏi bệnh thì tức là người kia sẽ thua, anh ta không cần tiếp tục chữa. Nếu tất cả bọn họ đều khỏi thì anh ta lại càng không cần phải tiếp tục nữa.

Nhưng có thể chữa khỏi cho năm mươi người trong mười mấy giây sao?

Đùa chắc!

Người này là thần tiên sao?

Chẳng ai tin cả!

Nhưng…

Khi Liễu Như Thi bắt xong mạch cho người cuối cùng, cô ấy mở mắt ra, mỉm cười nói.

“Hiện giờ năm mươi người này đã khỏi bệnh hoàn toàn, không còn người nào bị bệnh cả, người thắng chính là bác sĩ này!”.

Giọng nói trong trẻo vang lên, cả hội trường im lặng như tờ.

Sắc mặt Ninh Đồ trắng bệch.

Còn người kia xoay người bước tới, nhón cây châm bạc tiến về phía Ninh Đồ, lạnh lùng lên tiếng.

“Theo cam kết thì tôi sẽ tước bỏ… tư cách hành nghề y của anh!”.
Chương 345: Bốn người các ông cùng lên đi

Thấy người kia bước từng bước tới, sắc mặt Ninh Đồ tái mét.

“Anh muốn làm gì? Đứng lại cho tôi!”, Ninh Đồ hét lên.

Nhưng vô ích.

Người kia tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã lại gần Ninh Đồ, lòng bàn tay vuốt cánh tay của Ninh Đồ một cái.

“Á!”.

Ninh Đồ hít vào một hơi, cảm thấy cánh tay như bị thứ gì đó chích một cái, anh ta lùi lại mấy bước, trợn to mắt nhìn người kia: “Anh… anh đã làm gì tôi vậy?”.

“Tôi chỉ hoàn thành cam kết trước đó giữa chúng ta thôi”, người kia bình thản đáp.

Ninh Đồ lập tức sửng sốt, vốn định nói gì đó, nhưng hai cánh tay anh ta bỗng chốc bắt đầu trở nên run rẩy không theo quy luật nào.

“A…”

Ninh Đồ hét lên thất thanh, chạy lùi về sau, nhưng trượt chân ngã lăn ra đất.

Anh ta vội dùng tay định chống người đứng dậy, nhưng dù anh ta vung vẩy thế nào, thì hai tay cũng không nghe theo sai khiến, ngay cả động tác chống tay đứng dậy đơn giản cũng không làm được.

“Thầy ơi! Thầy ơi! Tay của em! Tay của em!”.

Ninh Đồ hét lên thảm thiết, chạy về phía đám người Vũ Văn Mặc.

“Yên lặng!”, Vũ Văn Mặc tức giận quát.

Ninh Đồ biến sắc, vội vàng im bặt, nhưng hai tay đang run rẩy của anh ta khiến tất cả mọi người xung quanh phải sợ hãi.

“Lẽ nào đúng như người kia từng nói, y thuật của Ninh Đồ đã bị phế rồi?”, có người hỏi.

“Không đâu!”, Bích Nhàn hừ lạnh, nói với Ninh Đồ: “Cho dù bị Parkinson thật thì chúng tôi cũng có thể chữa được, cậu phải nhớ đây là nơi nào! Đây là Nam Phái! Ở đây, không có bệnh gì là chúng tôi không chữa được! Cậu sợ cái gì chứ?”.

Ninh Đồ nghe thấy thế, sắc mặt mới dịu đi một chút.

Đúng vậy, đây là Nam Phái cơ mà!

Dù tên này làm gì với mình thì cũng chẳng sao.

Lẽ nào còn có bệnh mà Nam Phái không chữa được sao?

"Vậy thầy mau xem giúp em với", Ninh Đồ kích động nói.

"Cậu lại đây", Kim Đỉnh bình thản nói.

Ninh Đồ vội vàng chạy tới.

Kim Đỉnh bắt mạch kiểm tra cho anh ta.

Bích Nhàn cười khẩy: "Phế đi y thuật của người Nam Phái chúng tôi? Cậu dùng thủ đoạn gì để phế nào? Cậu tưởng cậu biết chút thủ pháp Đông y cổ là có thể giễu võ dương oai ở Nam Phái chúng tôi sao? Cậu nghĩ cậu là ai chứ?".

"Vậy sao? Thế để tôi xem các người có thể chữa được cho anh ta không", người kia điềm nhiên đáp.

"Lát nữa tôi rất muốn được thấy vẻ mặt của cậu", Bích Nhàn cười nói.

"Ranh con vô tri, không biết trời cao đất dày", Lý Tử Vân lắc đầu liên tục.

Các thành viên Nam Phái ở xung quanh cũng cười khẩy.

Phía hàng ghế khán giả cũng vang lên không ít lời bàn tán.

"Anh ta nói gì cơ? Phế hai tay của người ta, tước bỏ tư cách hành nghề y? Chẳng phải nực cười lắm sao? Đây là Nam Phái đấy!".

"Anh ta phế kiểu gì chứ? Chút y thuật đó của anh ta liệu có làm được không?".

"Mặt mũi cũng đẹp trai đấy, mà sao đầu óc lại có vấn đề nhỉ?".

"Haizz, lát nữa anh ta sẽ biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn!".

Mọi người đều gật gù, chỉ chỉ trỏ trỏ người kia.

Nhưng dần dần, những lời bàn tán bắt đầu nhỏ đi, đồng thời bọn họ không khỏi dời mắt từ người kia sang Kim Đỉnh.

Chỉ thấy vẻ mặt vốn điềm nhiên của Kim Đỉnh dần trở nên hoảng hốt, rồi lại từ hoảng hốt chuyển sang kinh ngạc, khó tin...

Ai nấy đều bị vẻ mặt này của Kim Đỉnh dọa sợ.

"Thầy Kim Đỉnh, sao vậy?", Lý Tử Vân ở bên cạnh cau mày.

"Không ổn lắm, không ổn lắm..."

Kim Đỉnh thì thào đáp.

"Cái gì?".

Mọi người đều biến sắc.

Ninh Đồ sợ đến mức suýt ngất xỉu.

"Thầy Kim Đỉnh, rốt cuộc thế nào rồi? Cậu ta đã làm gì Ninh Đồ?", Bích Nhàn vội hỏi.

"Tôi không cảm nhận được mạch tượng của cậu ấy, nhưng có một luồng khí tức kỳ quái hơn đang len lỏi trong hai cánh tay cậu ấy", Kim Đỉnh muốn khóc mà không có nước mắt.

Ông ta vừa dứt lời, Vũ Văn Mặc liền nhanh chân bước tới, kéo lấy hai cánh tay Ninh Đồ, bắt mạch cho anh ta.

Một lát sau, sắc mặt Vũ Văn Mặc tái nhợt, lùi lại mấy bước.

"Thầy Vũ Văn?", mọi người đồng loạt quay sang nhìn ông ta.

Ninh Đồ tái mặt, cũng vội nhìn Vũ Văn Mặc.

Vũ Văn Mặc lẩm bẩm nói: "Là Phần Tịch... là Phần Tịch…"

"Phần Tịch?".

Mấy người Bích Nhàn biến sắc, suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất.

"Đó là gì vậy?".

Có thành viên không nhịn được hỏi.

"Đó là một loại mạch tượng của Đông y cổ, loại mạch tượng này có nghĩa là gân mạch ở bàn tay đã bị thiêu hủy hoàn toàn, nhưng vẫn giữ được công năng cơ bản nhất. Đây là sự phá hoại không thể đảo ngược, giống như một vận động viên Olympics, nếu anh ta bị thương nặng do Phần Tịch, anh ta sẽ không chết, thậm chí vẫn có thể đi lại, nhưng không thể chạy, không thể nhảy cao được nữa. Anh ta giữ được khả năng đi lại cơ bản nhất, nhưng không thể vận động thoải mái như trước được".

Liễu Như Thi đứng lên, chậm rãi giải thích.

Mọi người nghe xong đều há hốc miệng.

"Trong Đông y còn có hiện tượng như vậy sao?".

"Đây không phải là Parkinson, nhưng còn đáng sợ hơn Parkinson, bởi vì hiện giờ chưa có bác sĩ Đông y nào khắc chế được kiểu tổn thương này, tôi nghĩ Nam Phái cũng không làm được đâu", Liễu Như Thi nhìn về phía Vũ Văn Mặc.

Ông ta trầm mặc không nói gì.

Còn tất cả các thành viên Nam Phái xung quanh đều biến sắc sợ hãi.

Ninh Đồ mặt xám ngoét như tro tàn.

Hai cánh tay anh ta vẫn run rẩy, nhìn Vũ Văn Mặc, hỏi: "Thầy, nói vậy là... em hết đường cứu rồi sao..."

"Yên tâm, cậu hi sinh vì Nam Phái, chúng tôi sẽ báo cáo lên trên, nói rõ chuyện này, xin người Nam Phái sắp xếp công việc cho cậu, cả đời này cậu chắc chắn không phải lo cơm ăn áo mặc", Vũ Văn Mặc nói.

"Nhưng cả đời này em không thể cầm châm bạc được nữa! Cả đời này em không thể bốc thuốc được nữa!", Ninh Đồ gào lên.

"Đưa cậu ấy xuống nghỉ ngơi đi", Vũ Văn Mặc phất tay.

"Thầy Vũ Văn, thầy phải cứu em! Thầy cứu em với! Em không muốn từ bỏ Đông y, em không muốn!", Ninh Đồ điên cuồng túm lấy áo Vũ Văn Mặc.

Nhưng vô ích.

Vũ Văn Mặc nhắm nghiền hai mắt, đứng bất động.

Cả hội trường im phăng phắc.

Dù là khán giả, các thành viên Nam Phái, thí sinh, cho đến các bác sĩ thiên tài, lúc này họ chỉ yên lặng nhìn Ninh Đồ, ai nấy hồn bay phách lạc.

Cảnh tượng này khiến bọn họ phải chấn động.

Ai mà ngờ được người này nói là làm chứ không phải đùa.

Anh ta quả thực có thể phế một bác sĩ Đông y.

"Đưa xuống", nhìn Ninh Đồ dần trở nên điên loạn, Vũ Văn Mặc hất tay, mất kiên nhẫn quát khẽ.

Mấy thành viên ở bên cạnh lập tức kéo anh ta đi.

"Thầy Vũ Văn, em vì Nam Phái mới bị như vậy! Thầy phải cứu em! Nam Phái phải cứu em! Cứu em với!", Ninh Đồ tiếp tục la hét.

Giọng nói đau khổ và tuyệt vọng vang khắp hội trường.

Mọi người ở hội trường đều cảm thấy trong lòng hoảng hốt, da đầu tê dại.

"Được rồi, tiếp theo Nam Phái các ông sẽ phái ai đây?".

Đúng lúc này, người kia ngẩng đầu lên nói.

Tất cả người Nam Phái nghe thấy thế thì đều mở to mắt.

Bọn họ đổ dồn mắt về phía bốn người Vũ Văn Mặc, Kim Đỉnh, Bích Nhàn và Lý Tử Vân.

Ngay cả tinh nhuệ trong tinh nhuệ như Ninh Đồ cũng thua, lúc này chỉ có thể dựa vào bọn họ thôi.

"Để tôi!".

Vũ Văn Mặc thấy ba người kia không nói gì, chắp hai tay sau lưng đứng ra.

Ai nấy run lên.

Ba người kia đồng loạt quay sang nhìn ông ta.

"Đây không phải là chuyện nhỏ, nếu còn thua nữa thì Nam Phái ta sẽ mất sạch thể diện, thế nên để tôi đi", Vũ Văn Mặc nói.

"Thầy Vũ Văn, dựa cả vào thầy đấy!", Bích Nhàn nhỏ giọng nói.

"Ừ".

Vũ Văn Mặc gật đầu.

Nhưng người kia lại cười nhạt: "Bích Nhàn, Kim Đỉnh, Lý Tử Vân, các ông bà đang sợ sao? Không dám ra tay à?".

"Cậu có ý gì?".

"Cứ đối phó với thầy Vũ Văn trước đi rồi tính tiếp".

Mấy người họ vô cùng tức giận, lạnh lùng hừ một tiếng.

Nhưng người kia lại lắc đầu.

"Chỉ dựa vào một mình Vũ Văn Mặc thì không thể là đối thủ của tôi được! Tôi thấy hay là thế này đi, cả bốn người các ông lên cùng một lúc, thế nào?".

Anh ta vừa dứt lời.

Ầm!

Đầu óc mọi người lập tức trở nên trống rỗng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK