Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3576: Đạt được tiếng nói chung

Mấy người Thần Cung Thương ở bên ngoài thấy Lâm Chính cầm Thiên Sinh Đao bước ra thì cực kỳ mừng rỡ.

“Anh Lâm bình an vô sự ra đây, nói thế tức là anh ta thắng rồi nhỉ?”, Thần Cung Thương vui mừng nói.

“Chắc chắn là thế rồi cậu chủ”, người thế gia Thần Cung bên cạnh cũng rất kích động.

“Xem ra tôi không chọn sai”.

Thần Cung Thương hít sâu một hơi, ánh mắt lóe lên tia nóng bỏng.

Mặc dù hắn vẫn rất lo lắng nhưng không biết tại sao tận đáy lòng hắn lại có cảm giác nơi này người có thể đối đầu với Đãng Thiên Nhai cũng chỉ có Lâm Chính.

Mặc dù cảm giác này rất nực cười nhưng không biết tại sao hắn lại cảm thấy dường như người ngoại vực đó vẫn chưa phát huy hết sức mạnh trong cuộc thi trước đó.

Trận chiến này chắc là cực kỳ hay, vô cùng nguy nan nhỉ?

Nhưng tại sao trên người anh Lâm lại chẳng thấy có bao nhiêu vết thương nhỉ?

Là tự chữa lành sao?

Thần Cung Thương cảm thấy ngờ vực.

Hắn vội bước đến trước chắp tay với Lâm Chính.

“Anh Lâm”.

“Các anh vẫn chưa đi sao?”, Lâm Chính nhìn họ, thắc mắc hỏi.

“Không thấy anh Lâm bình an trở lại, bọn tôi sao có thể đi được?”

“Vậy à, anh yên tâm, tôi sẽ hồi phục lại thiên phú của anh, nhưng tôi cần chút thời gian. Qua một thời gian, anh dẫn người đến Giang Thành của Long Quốc tìm tôi, tôi sẽ chữa trị cho anh, hiểu chưa?”, Lâm Chính nói.

Thần Cung Thương mừng rỡ, lại chắp tay lạy một cái: “Cảm ơn anh Lâm”.

“Giang Thành?”

Thành chủ Nam Ly Thành bên cạnh lẩm bẩm, nghiêng đầu nói: “Hạnh Nhi, con từng nghe nói đến chưa? Con nhớ cho kỹ”.

“Bố yên tâm, con biết rồi, dù sao nếu người chồng này của con chạy mất, con sẽ đến Giang Thành tìm anh ấy”.

“Không thể bỏ lỡ, đây là chàng rể quý đấy”, thành chủ Nam Ly Thành cười ha hả.

Lâm Chính nói với mọi người vài câu, sau đó các thế tộc chào tạm biệt.

Lâm Chính cũng định đi khỏi vực Diệt Vong trước, quay về Giang Thành xem một chuyến.

Cuộc thi này không chỉ giành được Thiên Sinh Đao mà bây giờ kết giao được với vài thế tộc đáng tin cậy, đến lúc đó đối phó với Thiên Thần Điện, mấy người này chắc sẽ có tác dụng lớn.

Còn nhà họ Dục, Lâm Chính không thèm quan tâm đến.

Nếu không nể mặt Ái Nhiễm, có lẽ Lâm Chính đã ra tay với họ từ trước rồi.

Thấy Lâm Chính không truy cứu trách nhiệm của nhà họ Dục, người nhà họ Dục thở phào.

Nhưng ông hai Dục cũng biết đạo lý này.

Lần này Lâm Chính chắc chắn nể mặt Ái Nhiễm không so đo với nhà họ Dục, nhưng lần sau thì khác.

“Về đi”.

Ông hai Dục lau mồ hôi trên trán, thở phào nói.

“Vâng”.

“Ông hai, vậy cô chủ thì sao?”

“Cô chủ?”, Ông hai Dục sửng sốt, thấp giọng nói: “Nghe đây, bắt đầu từ hôm nay, mọi chuyện của cô chủ là chuyện trọng đại của nhà họ Dục, bây giờ mọi thứ đều suy xét đến cô chủ, hiểu chưa?”

Mấy người quan trọng của nhà họ Dục sửng sốt.

“Ông hai, ý ông là…”

“Mọi người có phải đồ ngốc không vậy? Ngay cả ông già Nam Ly Thành cũng tốn tâm tư để gửi con gái của mình cho cậu Lâm. Ái Nhiễm nhà chúng ta có quan hệ tốt với cậu Lâm như vậy nhất định là gần quan được ban lộc. Mặc dù lần này không lấy được Thiên Sinh Đao, nhưng nếu cậu Lâm có thể làm con rể nhà họ Dục thì chẳng phải Thiên Sinh Đao này cũng là của nhà họ Dục sao? Hơn nữa còn có một người con rể có thể đánh bại được thiên tài đứng thứ tư, ai dám coi thường nhà họ Dục?”, ông hai Dục thầm mắng.

Ông ta vừa dứt lời, mắt mọi người đều sáng rực.

“Ông… ông hai nói đúng”.

“Nhất định phải nghĩ cách kết đôi cô chủ với cậu Lâm…”

“Nghe đây, sau này hễ gặp cậu Lâm thì phải cúi đầu chào mới được đi, rõ chưa? Sau này cậu Lâm là ông trời của nhà họ Dục đấy”.

“Phải… phải”.

Người nhà họ Dục đạt được tiếng nói chung.
Chương 3577: Chí tôn thần mộ

Lâm Chính thành danh trong cuộc thi lần này. Cái tên của anh nhanh chóng vang khắp vực Diệt Vong

Thế nhưng Lâm Chính không có hứng thú với điều đó. Giờ điều anh muốn làm nhất là quay về Giang Thành, đi gặp người thân của mình.

Anh ở đây cũng được một khoảng thời gian rồi. Mặc dù thu hoạch được rất nhiều thứ ở đây nhưng vì đi lâu quá nên anh cũng muốn quay về với những người bên cạnh mình.

“Thần y Lâm, tại sao lần này lại nương tay như vậy? Thần Cung Thương, Độc Cô Vấn cùng với Đãng Thiên Nhai, tất cả đều có thể giết chết mà tại sao anh lại không giết? Theo như những gì tôi biết về anh thì anh không phải là người như vậy mới phải chứ”.

Trên đường đi, Ái Nhiễm không nhịn được nữa bèn quay qua hỏi.

Lâm Chính thản nhiên cười, nhìn về phía trước: “Với những thiên tài như Thần Cung Thương, Độc Cô Vấn và Đãng Thiên Nhai, sức ảnh hưởng của họ cực lớn. Bọn họ không chỉ có thực lực mà còn được chống lưng bởi các thế lực khác. Tôi lần này tham gia cuộc thi là tìm cách để đổi kháng với Thiên Thần Điện chứ không phải tới gây thù chuốc oán. Nếu tôi giết bọn họ, không những các thế lực sẽ hợp lại chống lại tôi mà còn khiến rất nhiều người của Vực Diệt Vong oán hận tôi. Nếu như vậy tôi tham gia cuộc thi này còn có ý nghĩa gì nữa? Huống hồ tôi với họ vốn không thù không oán, tại sao lại không tha cho họ, để họ trợ giúp cho tôi?”

“Hóa ra là vậy...”, Ái Nhiễm bừng tỉnh.

“Cậu Lâm đúng là dũng trí song toàn, nhìn xa trông rộng. Có thể nhìn sự việc một cách thấu đáo như vậy. Tôi thật sự bái phục”, tông chủ chắp tay.

“Sư phụ, sau khi trải qua chuyện này thì chắc chắn Thanh Huyền Tông cũng mạnh lên không ít rồi”, Ái Nhiễm cười nói.

“Đương nhiên rồi. Tất cả là đều nhờ vào hồng phúc của Lâm Chính hết", tông chủ vội nói, đôi mắt ánh lên vẻ cảm kích.

Giờ Thanh Huyền Tông danh tiếng vang xa, thu nạp thêm được nhiều nhân tài, xây dựng lại tông môn. Lâm Chính mỉm cười, không nói gì

Đột nhiên anh đanh mắt, hét lớn: “Mọi người dừng lại”.

Đám đông lập tức khựng bước, rút kiếm ra bằng vẻ cảnh giác.

“Cậu Lâm sao thế?”

“Lẽ nào vẫn còn kẻ nào đó muốn đoạt Thiên Sinh Đao sao?”

“Hừ, đến cả Đãng Thiên Nhai còn không cướp được thì còn ai chứ? Chẳng lẽ chúng chán sống rồi”.

Đám đông quát lớn. Lâm Chính chỉ lên tiếng: “Đối phương không phải đoạt Thiên Sinh Đao, mọi người cất vũ khí đi đi”.

“Ồ!”, Ái Nhiễm nhìn Lâm Chính, chỉ thấy anh đang nhìn về phía trước.

Lúc này họ thấy phía trước xuất hiện hai bóng hình.Trong đó có một người mà ai cũng biết. Đó là người của Lôi Trạch.

“Lôi Hổ”.

“Lôi Hổ đại nhân”, tông chủ Thanh Huyền Tông thất thanh.

“Tại sao Lôi Hổ lại xuất hiện ở đây, bọn họ muốn làm gì?”, Ái Nhiễm chau mày.

“Tới hỏi là biết liền”, Lâm Chính bước tới.

Đám đông thấp thỏm nhưng vẫn làm theo. Lâm Chính liếc nhìn Lôi Hổ thì thấy ông ta mỉm cười như đợi ở đây đã lâu.

Bên cạnh Lôi Hổ là một người già tóc đỏ. Người già này trông rất cổ quái, toàn bộ tóc và lông trên người đều là màu đỏ hơn nữa còn bị gù, chỉ cao tầm 1m4. Thế nhưng người này lại cầm một cây gậy dài gần 2m cũng màu đỏ, khiến người khác cảm thấy khó hiểu.

Khí tức của người này có vẻ còn cao hơn cả Lôi Hổ.

“Người anh em, thật không ngờ cậu thần dũng như vậy. Không những giành được vị trí quán quân mà còn đánh bại cả các vị anh kiệt, đến Đãng Thiên Nhai cũng không phải là đối thủ của cậu.nĐúng là xứng đáng”, Lôi Hổ mỉm cười.

“Lôi Hổ đại nhân tới để nói những lời này với tôi sao?”, Lâm Chính nói.

“Ha ha, không phải. Tôi tới lần này là muốn thương lượng với cậu một chuyện” Lôi Hổ cười.

“Không phải là ông muốn lấy lại Thiên Sinh Đao đấy chứ?”, Ái Nhiễm chau mày.

“Ha ha, nhóc cô coi Lôi Trạch Thiên Các là nơi như thế nào vậy? Thứ tặng rồi lại đòi lại sao? Như vậy thì khác gì trở thành trò cười cho thiên hạ”, Lôi Hổ bật cười.

“Vậy Lôi Hổ đại nhân có việc gì?”, Ái Nhiễm hỏi.

“Hai người chúng tôi đợi ở đây là vì muốn nói chuyện với Lâm Chính về chí tôn thần mộ”, Lôi Hổ nheo mắt cười.

“Chí tôn thần mộ sao?”, Ái Nhiễm kêu lên.

Lâm Chính tỏ vẻ nghi ngờ. Lôi Hổ nói tiếp: “Chúng tôi hi vọng cậu Lâm có thể giúp Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi vào chí tôn thần mộ, lấy đồ của chúng tôi ra. Không biết cậu Lâm có đồng ý không?”
Chương 3578: Chọn đội

“Thần mộ chí tôn? Đó là gì vậy?”.

Lâm Chính tò mò hỏi.

Nhưng Ái Nhiễm không trả lời, chỉ nhỏ giọng đáp: “Thần y Lâm, anh đừng đồng ý”.

“Nguy hiểm lắm sao?”, Lâm Chính nhìn về phía cô ta.

“Lôi Trạch Thiên Các là thế lực bá chủ, nhưng bọn họ cũng không ai dám đi mà lại chọn anh, điều này đã cho thấy vấn đề rồi”, Ái Nhiễm khàn giọng đáp.

Lâm Chính nghe thấy thế, lặng lẽ gật đầu.

Đúng vậy.

Lôi Trạch Thiên Các có thể lấy ra thứ như Thiên Sinh Đao này là đủ thấy thực lực của bọn họ hùng hậu đến mức nào.

Nhưng bọn họ không chọn người nội bộ mà lại chạy tới đây tìm Lâm Chính.

Nếu nói trong này không có gì mờ ám thì chẳng ai tin.

Hơn nữa, với tình hình hiện tại, Lôi Trạch giao Thiên Sinh Đao ra cũng không phải là bọn họ hào phóng mà vẫn có mục đích.

Cuộc thi những năm trước đều vô cùng tàn khốc, những con cưng của trời kia ai mà chẳng thương vong thê thảm?

Nhưng cuộc thi năm nay nhờ có Lâm Chính mà rất nhiều thiên tài vốn nên chết đều còn sống sót.

Ví dụ như Nhiêu Ưng, Độc Cô Vấn, Thần Cung Thương…

Chắc là sau lượt thi thứ hai, bọn họ sẽ nghĩ đến việc lấy món đại sát khí là Thiên Sinh Đao này ra.

Chí bảo này xuất hiện thì chắc chắn sẽ khiến các thế tộc tương tàn lẫn nhau.

Như vậy thì sẽ làm giảm mạnh lực lượng của những thế lực siêu bá chủ có khả năng thăng cấp.

Địa vị của Lôi Trạch Thiên Các cũng được củng cố rất nhiều.

“Xem ra khá là nguy hiểm, nếu vậy thì tôi xin phép từ chối”, Lâm Chính gật đầu, nói với hai người Lôi Hổ.

“Cậu Lâm, cậu đừng từ chối thẳng thừng như thế, đằng sau nguy hiểm luôn là khoản thù lao hậu hĩnh! Lẽ nào cậu không động lòng với khoản thù lao mà Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi đưa ra sao?”, Lôi Hổ mỉm cười nói.

“Thù lao gì? Nếu là vàng bạc châu báu thì khỏi đi, những thứ tầm thường đó chưa đến mức phải khiến tôi bán mạng”.

Lâm Chính lắc đầu.

“Nhưng nếu Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi giúp cậu đối phó với Thiên Thần Điện thì sao?”, Lôi Hổ bỗng nói.

Ông ta vừa dứt lời, Lâm Chính liền thót tim.

“Ông biết chuyện giữa tôi và Thiên Thần Điện? Ông điều tra tôi sao?”, Lâm Chính liếc nhìn Lôi Hổ, có vẻ vô cùng bất mãn.

“Cậu Lâm đừng hiểu lầm, chúng tôi không cố ý điều tra cậu, dù sao cậu cũng là lựa chọn phù hợp nhất của chúng tôi. Thần mộ chí tôn cần người có hơn năm loại thể chất mới có thể tiến vào, hơn nữa phải dưới 50 tuổi. Nếu quá tuổi mà vào thần mộ chí tôn thì xương cốt toàn thân sẽ không chịu đựng được sức ép của chướng khí bên trong mà vỡ vụn”, Lôi Hổ giải thích.

“Sao? Bên trong thần mộ chí tôn này còn có thứ đo tuổi xương à?”, Lâm Chính không khỏi cười nói.

“Nghe nói thần mộ chí tôn là ngôi mộ thượng cổ, tồn tại từ khi có vực Diệt Vong, bên trong chôn cất một vị đại năng cái thế, y thuật thông thiên. Trong đó có rất nhiều bí mật, đến nay vẫn chưa ai có thể tìm hiểu hết toàn bộ”.

“Tuy Lôi Trạch Thiên Các tôi có nhiều cường giả, số người có năm loại thể chất trở lên đếm không xuể, nhưng dưới 50 tuổi thì phải dùng dược liệu châm cứu toái luyện mới được. Mà những người dựa vào ngoại vật như vậy thì thực lực không ổn định, cho dù vào được thần mộ chí tôn thì cũng rất khó lấy được đồ trong đó ra”.

Lôi Hổ bình thản nói.

“Tôi cũng dựa vào dược vật mới có được nhiều thể chất như hiện giờ, vào đó cũng không ổn định”.

“Cậu Lâm nói đùa rồi, chúng tôi đã quan sát cậu, cho dù cậu không dùng một viên thuốc hay một châm bạc nào thì vẫn có thể tu luyện được hơn năm loại thể chất. Bản lĩnh của cậu rành rành ra đó, đám bất tài của Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi sao có thể sánh bằng chứ?”, Lôi Hổ cười đáp.

“Ai mà chẳng nói được mấy lời ngon ngọt, chuyện ông nói liên quan đến tính mạng, tôi phải suy nghĩ đã”, Lâm Chính bình thản nói.

Nói từ suy nghĩ, nhưng thực ra là từ chối một cách khéo léo.

Mặc dù nếu có thế lực siêu bá chủ như Lôi Trạch Thiên Các giúp đỡ đối phó Thiên Thần Điện thì Lâm Chính có thể kê cao gối ngủ.

Nhưng thực ra Lâm Chính không hề tin Lôi Trạch Thiên Các.

Nếu anh liều mạng lấy đồ cho bọn họ mà bọn họ lại trở mặt thì phải làm sao đây?

Nơi này là vực Diệt Vong, một người ngoại vực như Lâm Chính thì biết tìm ai kêu oan.

“Chào ông!”.

Lâm Chính cũng không muốn nhiều lời, ôm quyền chào rồi định rời đi.

Đám người Ái Nhiễm lập tức đi theo.

Nhưng đúng lúc này, Lôi Hổ bỗng lên tiếng.

“Cậu Lâm, nếu cậu đi thật thì e rằng đây không phải lựa chọn sáng suốt đâu. Nếu tôi là cậu thì chắc chắn tôi sẽ đồng ý vào thần mộ chí tôn”.

Lâm Chính khẽ biến sắc.

Quả nhiên Lôi Trạch Thiên Các này không đơn giản.

Anh hít sâu một hơi, xoay người lại nhìn chằm chằm Lôi Hổ: “Xem ra ông định uy hiếp tôi?”.

“Cậu Lâm, nếu cậu chịu phối hợp thì sao tôi có thể uy hiếp cậu chứ?”, Lôi Hổ cười nói: “Nếu cậu không chịu đồng ý với yêu cầu của chúng tôi, thì chắc là Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi chỉ đành đứng về phía Thiên Thần Điện, thế thì cậu sẽ nguy hiểm lắm đấy!”.

“Cái gì?”.

Mọi người biến sắc.

Sắc mặt Ái Nhiễm trắng bệch.

Nếu Lôi Trạch Thiên Các liên thủ với Thiên Thần Điện, thì đừng nói là vực Diệt Vong, chỉ e trên thế giới này không có bất cứ chỗ nào cho bọn họ dung thân.

“Xem ra tôi thực sự không còn lựa chọn nào khác rồi”.

Lâm Chính nhắm mắt suy nghĩ một lát, bình thản nói: “Thế thì tôi đồng ý với các ông vậy”.

“Cậu Lâm quả nhiên là người thức thời! Tốt lắm! Tốt lắm! Ha ha ha!”, Lôi Hổ cười lớn.

“Nhưng tôi có một yêu cầu, nếu các ông có thể đồng ý với tôi thì tôi sẽ vào thần mộ chí tôn. Nếu các ông không chịu đồng ý thì dù phải huyết chiến đến chết với Lôi Trạch Thiên Các và Thiên Thần Điện, tôi cũng sẽ không đặt chân vào thần mộ chí tôn nửa bước”, đúng lúc này, Lâm Chính bỗng nói.

Nụ cười của Lôi Hổ trở nên cứng đờ, đanh mắt hỏi: “Yêu cầu gì?”.

“Tôi muốn Lôi Trạch Thiên Các các ông phái ngay một đội quân tập kích Thiên Thần Điện! Thế nào? Các ông làm được chứ?”.

Anh vừa dứt lời, Lôi Hổ liền nhíu mày, nhìn sang ông lão bên cạnh.

Chỉ thấy ông lão chần chừ một lát, rồi vẫn gật đầu.

Lôi Hổ hiểu ý, mỉm cười nói: “Xem ra cậu Lâm vẫn chưa yên tâm về Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi, cậu bảo chúng tôi phái người tấn công Thiên Thần Điện là muốn chúng tôi thể hiện rõ lập trường sao?”.

“Có làm được không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Ha ha, một Thiên Thần Điện nhỏ bé, Lôi Trạch Thiên Các tôi có gì mà không dám động vào chứ? Thế này đi, tôi sẽ lập tức trở về xin phép, bảo thiên các phái một đội quân tinh nhuệ đến Thiên Thần Điện một chuyến”.

“Chỉ đi một chuyến thì chưa được, không phá hoại chút gì đó thì không tỏ rõ được thành ý”.

“Ồ? Cậu muốn chúng tôi phá hoại cái gì?”, Lôi Hổ nheo mắt hỏi.

“Hình như số thảo dược ở cao nguyên Thiên Thần được người của Thiên Thần Điện dốc lòng trồng trọt chăm sóc, hãy phá hoại chúng đi”, Lâm Chính xoa cằm đáp.

Đám Ái Nhiễm nghe xong đều trợn mắt há mồm.

“Cậu… muốn Lôi Trạch Thiên Các tôi và Thiên Thần Điện trở thành kẻ thù không đội trời chung sao?”, giọng nói Lôi Hổ dần trở nên lạnh lẽo, cảm thấy yêu cầu của Lâm Chính càng ngày càng quá đáng.

“Ông có quyền từ chối, tôi cũng có quyền từ chối”, Lâm Chính bình thản nhìn ông ta, đáp.

Lôi Hổ im lặng, rồi lại nhìn về phía ông lão.

“Đồng ý đi”.

Ông lão bước tới, khàn giọng nói.
Chương 3579: Đúng là ghê gớm

Lâm Chính nghe thấy thế liền gật đầu: “Vậy là tốt nhất, tông chủ Thanh Huyền Tông!”.

“Cậu Lâm có gì phân phó?”, tông chủ Thanh Huyền Tông vội bước tới.

“Phiền ông đi một chuyến, chờ người của Lôi Trạch Thiên Các hành động xong thì lập tức trở lại Lôi Trạch Thiên Các báo cáo với tôi. Tôi nhận được tin cao nguyên Thiên Thần bị phá hoại thì mới xuống thần mộ chí tôn”.

“Được!”.

Tông chủ Thanh Huyền Tông lập tức chắp tay đáp.

“Chưa đầy ba ngày nữa là thần mộ chí tôn khai mở, e là thời gian sẽ rất gấp rút”, Lôi Hổ nhìn Lâm Chính đầy thâm ý.

“Thế nên các ông phải tranh thủ thời gian”, Lâm Chính bình thản đáp.

“Phái ngay người báo cáo chuyện này với các chủ, xin các chủ lập tức lựa chọn các tinh nhuệ tiến về phía cao nguyên Thiên Thần”, ông lão quay sang nói.

“Vâng”, Lôi Hổ cúi người đáp.

“Chàng trai, cậu hãy theo chúng tôi về Lôi Trạch Thiên Các đi, chúng tôi phải chuẩn bị cho cậu, chờ thần mộ mở sẽ phải xuống đó ngay, nếu lỡ mất cơ hội lần này thì phải chờ 50 năm nữa”, ông lão khàn giọng nói.

“Được, tôi đi cùng các ông”.

Lâm Chính mỉm cười.

“Anh Lâm, tôi đi cùng anh”, Ái Nhiễm nói.

“Ái Nhiễm, cô không cần đi theo tôi đâu, chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, nếu cô đi mà gặp chuyện gì ngoài ý muốn thì phải làm sao?”, Lâm Chính nói.

“Nhưng…”, Ái Nhiễm há miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ.

Cô ta biết thực lực của mình yếu kém, nếu đi theo Lâm Chính thì chỉ gây cản trở. Nếu thực sự gặp chuyện ngoài ý muốn thì Lâm Chính lại phải phân tâm để bảo vệ cô ta.

“Cô cùng tông chủ về trước đi, tôi nghĩ phía Thanh Huyền Tông cũng không ở được nữa, hay là cô cứ về nhà họ Dục ấy, tôi lo sau khi cao nguyên Thiên Thần xảy ra chuyện, Thiên Thần Điện sẽ ra tay trả thù, trút giận lên Thanh Huyền Tông”.

“Tôi biết rồi”.

“Ngoài ra, cô giúp tôi làm mấy việc nữa”.

Lâm Chính ghé lại gần nói nhỏ mấy câu.

Ái Nhiễm hơi sửng sốt, sau đó gật đầu: “Thần y Lâm, anh yên tâm, những chuyện này cứ giao cho tôi”.

“Được rồi, các cô về đi”.

“Cậu Lâm, cậu hãy bảo trọng”.

“Mọi người yên tâm”.

Lâm Chính ôm quyền, sau đó cùng hai người Lôi Hổ rời khỏi nơi này.

Ái Nhiễm đứng đó rất lâu không chịu rời đi, cho đến khi bóng lưng Lâm Chính đã biến mất khỏi con đường, cô ta mới thở dài.

“Con đừng lo, cậu Lâm sẽ gặp dữ hóa lành thôi”, tông chủ Thanh Huyền Tông an ủi.

"Nhưng con nghe nói thần mộ chí tôn là phần mộ của người khai vực vực Diệt Vong, bên trong vô cùng nguy hiểm, nghìn người xuống đó thì nghìn người chết, dù thực lực mạnh đến đâu cũng không chống lại được sự hung ác ở trong đó. Cho đến nay vẫn chưa có ai vào đó mà sống sót trở ra, con sợ rằng... đây sẽ là lần cuối cùng gặp thần y Lâm", Ái Nhiễm khàn giọng nói, đôi mắt đỏ hoe.

Tông chủ Thanh Huyền Tông ngập ngừng một lát, cuối cùng chỉ thở dài.

"Mong là thần y Lâm ở hiền gặp lành..."

Chuyện của cuộc thi chấm dứt.

Nhưng tầm ảnh hưởng ở nơi này đã truyền khắp cả vực Diệt Vong.

Cho dù là Thiên Thần Điện cũng nhận được tin.

Thánh Quân Diệp Viêm vừa ra khỏi phòng tu luyện đã nhìn thấy một bóng người đen sì đang quỳ ở ngoài cửa.

"Phán Quan, có chuyện gì sao?", Diệp Viêm lau bàn tay còn dính máu tươi, bình thản hỏi.

Hắn để trần nửa thân trên, chỉ mặc độc chiếc quần lót, thân trên trắng bệch như tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo nhất của Michelangelo.

"Bẩm chủ nhân, vừa nhận được tin, cuộc thi kết thúc, người đứng đầu lần này là Lâm Chính Giang Thành", Phán Quan nhỏ giọng nói.

"Ồ?".

Diệp Viêm có chút bất ngờ: "Hắn tham gia cuộc thi sao?".

"Đúng là ghê gớm!".
Chương 3580: Lửa thiêu cao nguyên

Diệp Viêm lắc đầu, bình thản đáp: "Ý của hắn đã rất rõ ràng, hắn muốn giành vị trí số một cuộc thi, sau đó dùng thân phận này lôi kéo các thế tộc của vực Diệt Vong chống lại chúng ta. Chỉ tiếc là suy tính rất hay, nhưng hắn đã đánh giá thấp Thiên Thần Điện chúng ta rồi, những thế tộc bá chủ kia sao có thể là đối thủ của chúng ta chứ?".

"Chủ nhân nói chí phải, nhưng cuộc thi lần này xảy ra một chuyện ngoài ý muốn", Phán Quan lại cúi đầu nói.

"Chuyện gì vậy?".

"Tuyệt Mệnh tự ý đến vùng đất Tu Di tham gia cuộc thi, rắp tâm định giết chết thần y Lâm, nhưng kết quả lại mất mạng trong tay thần y Lâm", Phán Quan nói xong, đầu đã chạm xuống đất.

Diệp Viêm không nói gì, vừa lau bàn tay dính máu tươi, vừa như suy nghĩ gì đó.

Cũng không biết đã qua bao lâu, hắn mới bình thản lên tiếng.

"Người thân bạn bè của Tuyệt Mệnh đều ở vực Diệt Vong chứ?".

"Vâng".

"Vậy anh biết phải làm gì rồi chứ?".

"Vâng", Phán Quan không dám trái lời.

"Coi đây là trừng phạt, nếu không quy củ sẽ loạn mất, sau này nếu còn ai dám làm trái lệnh tôi, tự ý hành động, tru di cửu tộc!".

"Tuân lệnh!".

Phán Quan ôm quyền, sau đó chậm rãi rời đi.

Diệp Viêm đi tới trước cửa, nhìn bầu trời, suy nghĩ gì đó, một lát sau, hắn nhíu chặt mày.

"Mồng một giữa trời, trăng lạnh không sáng? Thần mộ chí tôn... sẽ mở trong mấy ngày nay sao?".

Hắn lẩm bẩm, đôi mắt lóe lên tia sáng đỏ.

Đúng lúc này, phía xa vang lên tiếng chém giết.

"Có chuyện gì vậy?".

Diệp Viêm bình thản hỏi.

Người bên cạnh lập tức ôm quyền.

"Bẩm chủ nhân, là phía cao nguyên! Hình như có người xông vào ạ!".

"Giết không tha!".

"Vâng!".

Rất nhiều cao thủ của Thiên Thần Điện đổ về phía cao nguyên Thiên Thần.

Nhưng cao thủ nhập cuộc rồi mà trận chiến mãi chưa kết thúc.

"Hử? Có cao thủ đến sao?".

Diệp Viêm nhìn về phía cao nguyên.

Chỉ thấy phía đó bốc lên khói nghi ngút, còn có ánh lửa tỏa ra.

Diệp Viêm nhíu mày, bàn chân khẽ điểm.

Vèo!

Hắn hóa thành một ánh sao băng, lao về phía cao nguyên.

"Thánh Quân Diệp Viêm đến rồi!".

"Mau rút thôi!".

Thấy Diệp Viêm đến, người đứng trước cao nguyên lập tức cao giọng kêu lên, ai nấy rút ra khỏi cao nguyên.

"Đuổi theo! Đuổi cùng giết tận!".

Diệp Viêm khẽ quát.

"Vâng!".

Các cường giả lập tức xông tới.

Diệp Viêm định đích thân truy kích.

Nhưng hắn chưa đi được bao xa đã ý thức được gì đó, lập tức quay lại.

Phát hiện hai bên cao nguyên lại xuất hiện hai đám người, cầm đuốc xông vào trong.

Trong chớp mắt, cả cao nguyên Thiên Thần bùng lên ngọn lửa dữ dội.

"Dập lửa! Dập lửa!".

"Mau dập lửa!".

Tất cả người của Thiên Thần Điện đều xông ra, hoặc vận khí kình hoặc dẫn nước sông.

Nhưng lửa lớn ngùn ngụt, còn có cường giả hai bên dùng khí kình trợ cháy, nhất thời không thể dập tắt được.

"Lôi Trạch Thiên Các?".

Sắc mặt Diệp Viêm bình tĩnh, nhưng ánh mắt chứa đầy sát khí, chậm rãi nói: "Tôi và các anh không thù không oán, sao lại đốt cao nguyên của tôi?".

Nhưng người của cao nguyên Thiên Thần không trả lời, hơn nữa còn vừa phóng hỏa vừa rút lui, dường như không muốn ở lại lâu.

"Lẽ nào... là yêu cầu của người đến từ Giang Thành kia? Tôi hiểu rồi, chắc là Lôi Trạch Thiên Các các anh muốn hắn vào thần mộ chí tôn thay các anh chứ gì? Xem ra các anh đã chọn đứng về phía hắn, đã vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!".

Diệp Viêm bình thản nói, bất ngờ giơ tay vung về phía trước.

Khí kình cuồn cuộn ùa tới như nước lũ.

Ầm!

Mặt đất của cả cao nguyên bỗng chốc tách làm hai nửa.

Ai nấy sợ hãi.

"Rút!".

Người của Lôi Trạch Thiên Các lập tức hét lên, nhao nhao rút lui.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK