Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 881: Phẫn nộ

Nhìn thấy Lâm Chính rời đi, biểu cảm của chú Nam không được tự nhiên lắm.

Ông ta nhíu mày, đang suy nghĩ gì đó.

“Đưa tên phế vật này tới bệnh viện”, Chu Quý liếc nhìn người vẫn đang gào rú vì bị ghim lòng bàn tay lên trên mặt bàn, thấp giọng nói.

“Vâng thưa cậu Chu”.

Người bên cạnh gật đầu nói.

“Chú Nam, đừng để chút chuyện nhỏ này làm ảnh hưởng tới chúng ta, nào tới đây, chú ngồi đi, chúng ta ký hợp đồng trước đã nhé”, Chu Quý vội vàng cười đon đả.

“Chuyện này… vẫn nên đợi chút đã”, chú Nam chần chừ.

“Đợi cái gì nữa hả chú Nam, thời gian không chờ đợi con người đâu, ký hợp đồng sớm một chút, chúng ta cũng có thể sớm ngày khởi công, chú cũng có thể mau chóng kiếm tiền không phải sao? Lẽ nào… chú thật sự bị tên ở rể ban nãy doạ sợ rồi ư?”

“Ở rể?”

“Đúng thế, chú Nam, chú không biết người ban nãy là ai sao? Cậu ta là một tên phế vật chỉ biết ăn bám, đi ở rể nhà người khác! Chính là sâu mọt, rác rưởi của xã hội, loại người giống như vậy sẽ không phải là nhân vật lớn gì đâu, chú cứ yên tâm đi!”, Chu Quý vội vàng nói.

“Vậy sao? Tôi thật sự không biết cậu ta là ai, chỉ từng gặp cậu ta ở công ty Dương Hoa mà thôi”, chú Nam thầm thở phào.

Nếu như cậu Lâm này không phải người quyền quý gì thì quả thực ông ta chẳng có gì phải lo lắng.

Thế nhưng… nếu như thật sự chỉ là một tên đi ở rể thì tại sao Mã Hải lại phải rót trà cho cậu ta?

Chú Nam vẫn có hoài nghi rất lớn.

“Vậy mới phải chứ, chú Nam, chú suy nghĩ nhiều quá rồi, loại người này chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi, không cần phải bận tâm làm gì”, Chu Quý cười nói.

Chú Nam gật đầu, bình thản nói: “Nếu đã như vậy thì chúng ta cùng ký hợp đồng đi!”

“Được! Được! Chú Nam, mời chú qua bên này!”, Chu Quý vui sướng, vội vàng nói.

Chú Nam gật đầu sau đó đi về phía bàn tròn.

Nhưng đúng vào lúc này, điện thoại của một người đàn ông phía bên cạnh vang lên.

Người đàn ông lập tức rút điện thoại ra, liếc nhìn màn hình hiển thị rồi lập tức đưa cho chú Nam.

“Ai gọi tới thế?”, chú Nam hiếu kỳ hỏi.

“Sếp Mã của công ty Dương Hoa”, người đàn ông trả lời.

“Cái gì?”

Chú Nam ngơ ngác, trong lòng có cảm giác chẳng lành.

Ông ta do dự một lát, sau đó vẫn ấn phím nghe, cười ha ha nói: “Sếp Mã, sao lại có thời gian rảnh gọi điện thoại cho lão già tôi thế này?”

Ông ta cố gắng để cho giọng điệu của mình trở nên thoải mái một chút.

Thế nhưng giọng điệu của đối phương rõ ràng không như vậy.

“Ông Hàn Nam! Chào ông, có chuyện muốn nói với ông đây”.

“Sếp Mã, xin hỏi là chuyện gì vậy?”, chú Nam dè dặt hỏi.

“Ông Hàn Nam, tôi gọi tới để thông báo với ông, kể từ lúc này, tất cả hợp tác của công ty Dương Hoa với ông đều sẽ bị huỷ bỏ, tất cả hợp đồng đã ký kết đều không còn hiệu lực, mong ông có thể hiểu rõ”, Mã Hải phía đầu dây bên kia bình thản nói.

Nghe vậy, chú Nam có cảm giác như sét đánh ngang tai!

“Sếp… sếp Mã, chuyện này…chuyện này là sao? Lần trước không phải chúng ta đã đàm phán xong rồi ư? Tại sao lại đột nhiên huỷ bỏ hợp đồng? Sếp Mã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Chú Nam gấp gáp hỏi.

Tút tút tút…

Đầu dây bên kia chỉ còn lại những tiếng tút dài, đối phương đã cúp máy.

Chú Nam cầm điện thoại, cả người đều sững sờ.

“Chú Nam, sao thế?”

Chu Quý cầm hợp đồng, thắc mắc.

Thế nhưng chú Nam vẫn đang thất thần.

“Chú Nam, mau tới ký hợp đồng đi, đừng nghĩ chuyện của người đó nữa!”, Chu Quý cười ha ha bước tới.

Thế nhưng chú Nam lại vung tay giáng thẳng một cú tát lên trên mặt Chu Quý.

Bốp!

Âm thanh cái tát vang lên rất rõ.

Tất cả mọi người đều ngẩn ra.

“Ký cái con mẹ cậu!”, chú Nam chửi rủa.

Chu Quý bị đánh cho lùi ra sau hai bước, trên mặt là vết bàn tay hằn đỏ, hai mắt trợn tròn, nhìn ông ta với vẻ không thể tin nổi.

“Chú…chú Nam?”

“Lần này ông đây bị cậu hại thảm rồi! Cái loại đần độn nhà cậu!”

Chú Nam tức tới độ không ngừng mắng chửi, sau đó hô lên với đám tay sai phía bên cạnh, nói: “Mau, đuổi theo đưa cậu Lâm ban nãy về đây cho tôi! Mau!”

“Được, thưa chú Nam!”

Người phía bên cạnh lập tức chạy đi.

Chú Nam cũng vội vàng chạy ra bên ngoài.

Thế nhưng vừa bước tới cửa, ông ta như lại nghĩ tới điều gì đó, quay phắt đầu lại trừng mắt nhìn Chu Quý, nói: “Tên béo chết tiệt, nghe đây cho tôi, nếu như lần này chuyện hợp tác của tôi với Dương Hoa không thành thì ông đây sẽ lột da của cậu ra!”

Nói xong ông ta chạy khỏi cửa.

Chu Quý ôm mặt đứng đờ ra tại chỗ, cả người sững sờ.

“Chuyện này… chú Nam này bị làm sao vậy?”

“Sao ông ta lại nổi giận vô cớ như thế chứ?”

“Chúng ta cũng không chọc tới ông ta? Lão già này điên rồi hay sao?”

Mọi người đều hết sức kinh ngạc, không hiểu gì.

“Mẹ kiếp, lão già sắp chết! Nếu không phải vì bàn chuyện làm ăn thì làm gì có chuyện ông đây phải nhìn sắc mặt của ông ta? Tên chó má này rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt à?”

Chu Quý vừa hoàn hồn lại, lập tức chửi ầm lên, cực kỳ phẫn nộ.

Tát mình ngay trước mặt bạn bè, đây rõ ràng là một sự sỉ nhục quá lớn!

“Anh Chu, giờ phải tính sao đây?”, Tiểu Yến tiến lên trước, cẩn thận hỏi.

“Tính sao nữa? Ông đây dễ bị bắt nạt như vậy à? Tôi lập tức gọi điện về nhà, mặc dù Chu Quý tôi không có gì nổi trội, nhưng tốt xấu gì cũng mang họ “Chu”, ông ta không nể mặt người nhà họ Chu thì chúng ta việc gì phải nể mặt ông ta? Ông ta muốn lật mặt thì chúng ta cũng chơi tới cùng!”

Chu Quý mắng chửi, sau đó lập tức rút điện thoại ra gọi về nhà.

Sau khi Chu Quý thêm mắm dặm muối kể lại sự việc cho người nhà họ Chu nghe, người nhà họ Chu cũng hoàn toàn phẫn nộ, lập tức gọi cho Hàn Nam…
Chương 882: Hóa đơn trên trời

Hàn Nam ngồi trên xe tìm Lâm Chính dọc đường đi với tâm trạng bất an. Điện thoại bên cạnh Hàn Nam bỗng đổ chuông.

“Chú Nam, là điện thoại của nhà họ Chu”, người trợ lý bên cạnh lên tiếng.

“Người nhà họ Chu sao. Hừ, tôi đây cũng đang định gọi điện cho họ đấy”, chú Nam vừa cầm điện thoại vừa ấn nút nghe.

“Chu Vấn, các người tới nhận tội phải không?”, chú Nam lạnh giọng.

“Chú Nam, trẻ con không hiểu chuyện, hà tất phải tức giận như vậy. Nếu thằng bé có đắc tội gì với ông thì ông trách cứ vài câu là được rồi, hà tất phải tát nó. Nếu không nói chuyện được thì Chu Vấn tôi đích thân nói chuyện với ông, thế nào? Dù sao hai nhà cũng qua lại nhiều năm rồi. Hà cớ gì mà vì chút chuyện cỏn con thành ra như vậy chứ?”, giọng nói đầu dây bên kia khá nghiêm túc. Rõ ràng là ông ta cảm thấy bất mãn nhưng vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc.

“Nói chuyện sao? Có gì để nói. Nhà họ Chu các người khiến tôi thảm rồi mà còn nói cái gì. Tôi không xử thằng Chu Quý là đã nể mặt ông lắm rồi đấy”, chú Nam tức giận nói.

Chu Vấn chau mày, cảm giác có gì đó bất ổn bèn hỏi lại: “Chú Nam rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Chuyện gì à? Hừ, chính là vì thằng con ngốc của ông đấy. Giờ toàn bộ hợp đồng của tôi với tập đoàn Dương Hoa đã bị hủy đơn phương rồi. Lúc ký kết tôi đã chủ động để đối phương có thể hủy hợp đồng bất cứ lúc nào. Giờ toàn bộ hợp đồng của tôi không chỉ bị cắt đứt mà đến cả một đồng bồi thường cũng không có. Tổn thất gộp lại cả hàng tỷ tệ. Tất cả đều nhờ phúc của con ông đấy”, chú Nam tức giận gầm lên

“Cái gì?”, Chu Vấn bàng hoàng. Sau khi hỏi kỹ thì ông ta mới bừng tỉnh.

“Thanh niên đó…rốt cuộc là ai vậy?”

“Tôi mà biết thì đã tốt rồi. Giờ tôi đi tìm cậu ta khắp nơi mà không tìm được đây này. Chu Vấn, một câu nói của đối phương thôi mà khiến Mã Hải lập tức hủy hợp đồng với tôi. Vậy thì chắc chắn ở Hoa Dương, người này giữ vị trí vô cùng quan trọng. Con trai ông đắc tội với cậu ta, nhà họ Chu sớm muộn gì cũng gặp đen đủi thôi. Ông nên nghĩ cách cứu bảo bối của mình đi. Còn món nợ giữa chúng ta, tôi sẽ tìm cách từ từ lấy lại”.

Chú Nam tức giận gầm lên rồi lập tức tắt máy. Chu Vấn ở đầu dây bên kia mặt tối sầm, không nói nên lời. Một lúc lâu sau ông ta gọi số khác.

Tút tút…

“Bố, sao thế ạ. Bố có cảnh cáo thằng đó không?”, đầu dây bên kia là giọng nói hùng hổ của Chu Quý.

“Con về ngay”, Chu Vấn nói giọng khàn khàn.

“Về ạ? Bố, có chuyện gì thế ạ?”, Chu Quý thảng thốt hỏi.

“Mau! Về! Đây! Ngay”, Chu Vấn đột nhiên gào lên.

Chu Quý sợ hết hồn. Anh ta vô thức nhận ra điều gì đó bèn vội vàng chạy về.Tầm 20 phút sau.

“Bố!”

Chu Quý sợ hãi bước vào phòng sách của Chu Vấn. Chú Vấn mặt tối sầm, nhìn chăm chăm Chu Quý.

“Người họ Lâm mà hôm nay con gọi là ai vậy?”, Chu Vấn lạnh lùng hỏi.

“Là một tên phế vật vô dụng thôi. Sao thế ạ?”, Chu Quý dè dặt đáp lại.

“Phế vật sao? Nếu như chỉ là phế vật thì tại sao toàn bộ hợp đồng của Hàn Nam với tập đoàn Dương Hoa lại bị hủy đột ngột vậy?”, Chu Vấn quát lớn.

“Cái gì ạ?”, Chu Quý sững sờ, đứng ngây ra tại chỗ. Một lúc sau anh ta mới giật mình và vội vàng nói:”"Bố, bố có nhầm không ạ? Lâm Chính là một thằng rể ăn nhờ ở đợ thôi mà. Bố có thể tới Giang Thành hỏi tình hình, có ai mà không biết hắn ăn không ngồi rồi đâu. Người như vậy, sao có thể liên quan tới Dương Hoa được chứ?”

“Bố không biết. Giờ điều con cần làm là nhanh chóng tìm được cậu ta, xin lỗi. Nếu không nhận được sự tha thứ của người đó thì đừng quay về đây nữa. Bố nói cho con biết, nhà chúng ta không thể đắc tội với Dương Hoa được. Nếu như bị Dương Hoa ghim chuyện này thì coi như nhà ta xong đời đấy”, Chu Vấn gào lên.

“Hả? Điều này…bố, bố khiến con rụng hết liêm sỉ luôn ạ? Con phải xin lỗi thằng vô dụng đó sao? Chuyện này mà truyền ra ngoài thì con trai bố khác gì trở thành trò cười cho thiên hạ”, Chu Quý khóc dở mếu dở.

“Vô dụng cái đầu mẹ mày ấy”, Chu Vấn gào lên.

“Bố! Sao bố chửi cả mẹ con luôn rồi…”, Chu Quý ấm ức.

“Lọai bất hiếu”, Chu Vấn tức tới mức tát cho Chu Quý một bạt tai.

Bốp! Mặt Chu Quý xuất hiện vết hằn năm đầu ngón tay. Cả người anh ta loạng choạng.

“Nếu chỉ là một kẻ vô dụng thì có thể hủy toàn bộ hợp đồng của Hàn Nam như vậy không? Tao đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có mà khinh người. Người giỏi người ta toàn cúi đầu như vậy đấy!”

“Bố…”

“Đi! Lập tức đi tìm người họ Lâm đó, xin lỗi hẳn hoi cho tao”, Chu Vấn gào lên. Chu Quý nghe thấy vậy bèn sợ hãi chuồn ra ngoài.

Lâm Chính đã tới khách sạn. Tô Nhu cũng đã về, đang sửa soạn đồ đạc. Tâm trạng của cô không được tự nhiên cho lắm. Đôi mắt vẫn còn tràn đây sự tức giận.

“Tô Nhu sao thế? Sao mà thấy em có vẻ không vui!”, Lâm Chính hỏi.

“Em biết là Trung Hồng chẳng tốt đẹp gì. Hôm nay định bàn hạng mục mới, anh ta cứ chối đây đẩy, có thế nào cũng không chịu ký hợp đồng. Hơn nữa còn toàn ra điều kiện. Em tức quá nên về luôn”, Tô Nhu hậm hực.

Lâm Chính thì vui lắm: “Kẻ ngốc cũng nhận ra anh ta có ý tứ với em. Anh ta dùng hạng mục này để ép em mà thôi. Nếu em không gật đầu thì anh ta làm gì được”.

“Nhưng cũng thật quá đáng. Tưởng em dễ bị bắt nạt lắm chắc. Không ký thì thôi, công ty không có hợp đồng này thì sụp chắc? Đi, chúng ta về Giang Thành”, Tô Nhu tức giận nói.

“Được!”

Lâm Chính gật đầu, cùng Tô Nhu rời đi. Đúng lúc này có một nhân viên phục vụ đột nhiên chặn hai người họ.

“Hai vị định đi đâu ạ?”, người nhân viên mỉm cười.

“Đương nhiên là đi về rồi", Tô Nhu tò mò nhìn người này.

“Ồ, nếu mọi người trả phòng thì xin mời tới quầy thanh toán nhé ạ”, người này mỉm cười.

“Thanh toán ? Không phải là cậu Trung đã thanh toán rồi sao?”, Tô Nhu giật mình.

“Vậy cô phải gọi cho cậu Trung để cậu Trung nói một tiếng mới được ạ”.

“Vậy thôi khỏi, tôi tự thanh toán được rồi”, Tô Nhu trầm giọng. Làm gì có chuyện cô còn gọi điện cho Trung Hồng chứ? Vậy khác gì dê vào miệng cọp.

“Vâng, mời quý khách lối này”, người phục vụ dẫn Tô Nhu tới quầy. Nhân viên quầy lập tức xử lý cho cô.

Một lúc sau, tờ hóa đơn được đẩy tới trước mặt Tô Nhu

“Chào cô, của cô tổng cộng hết 3.719.200 tệ. Vì cô là khách mới nên khách sạn có ưu đãi khuyến mãi, cô chỉ cần thanh toán 3.700.000 tệ là được. Cảm ơn cô!", người nhân viên mỉm cười.

“Cái gì?”, Tô Nhu nghe như sét đánh ngang tai…
Chương 883: Tô Nhu chất vấn

Lâm Chính cũng tỏ vẻ kinh ngạc.

“Có phải có nhầm lẫn gì không? Hơn ba triệu tệ cho một gian phòng ở không đến hai ngày? Khách sạn các người định ăn cướp sao?”, Lâm Chính bước tới trầm giọng quát.

“Thưa anh, có lẽ anh không biết, khách sạn của chúng tôi là khách sạn bảy sao duy nhất trong nước, là khách sạn cao cấp có thể so sánh với khách sạn du thuyền nước ngoài. Anh ở phòng tổng thống, hầu hết các vật dụng trong đó đều là đồ vật mạ vàng phiên bản hạn chế, những tổn thất và bảo dưỡng cũng được lập hóa đơn. Ngoài ra, nước khoáng anh uống là nước khoáng thiên nhiên được vận chuyển từ núi Phú Sĩ, rượu anh uống được ủ từ năm 1982, bữa sáng của hai vị đều là do đầu bếp mà chúng tôi mời gấp về tăng ca làm thêm! Những chi phí này đã tính vào bên trong chi phí kếch xù, nên chi phí sẽ tốn kém hơn, nếu hai vị có điều gì không hài lòng, tôi có thể mời giám đốc của chúng tôi tới nói chuyện với hai vị, nếu hai vị thực sự không thể bàn bạc được với khách sạn của chúng tôi, anh có thể gọi điện thoại khiếu nại chúng tôi!”, nhân viên cười nói.

“Các người..”.

Tô Nhu tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng, nhưng cũng không nói lên lời.

Đối phương rõ ràng là đã có chuẩn bị! E là dù cô thật sự đi khiếu nại cũng không làm gì được...

“Thưa cô, nếu như cô không định khiếu nại, vậy xin mời thanh toán hóa đơn”, nhân viên cười nói.

“Các người làm vậy là đang ăn cướp trắng trợn”.

“Thưa cô, hóa đơn ở đây, chúng tôi không hề thu thêm bất kỳ phụ phí nào, như tôi đã nói, nếu cô không hài lòng thì có thể khiếu nại!”

“Anh...”

“Thưa cô, mời cô trả tiền”.

Tô Nhu tức giận nghiến răng, phẫn nộ nói: “Tôi không có nhiều tiền như vậy, tiền trong thẻ ngân hàng của tôi nhiều nhất cũng chỉ có một trăm nghìn tệ, tôi trả kiểu gì được đây?”

“Thưa cô, nếu cô không chịu trả số tiền này, chúng tôi có quyền kiện cô”, nhân viên phục vụ lắc đầu nói.

“Các người bắt nạt người quá đáng!” cả người Tô Nhu run lên.

“Thưa cô, thật ra nếu cô thật sự không đủ tiền thì có thể gọi điện thoại cho cậu Trung, cậu Trung là khách hàng VIP tôn quý nhất của chúng tôi, khoản nợ này có thể tính cho anh ấy, tôi nghĩ anh ấy sẽ rất vui vẻ trả tiền giúp cô”, nhân viên lại nói thêm.

Tô Nhu nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên lạnh như băng.

Cô không phải đồ ngốc, sao có thể không nhìn ra việc này là do Trung Hồng giở trò.

Mục đích là buộc Tô Nhu gọi điện cho anh ta.

Chỉ e là Trung Hồng sẽ không lập tức đồng ý trả tiền cho Tô Nhu sau cuộc gọi này mà sẽ đưa ra một số yêu cầu vô lý.

Đây là một cái bẫy!

Tô Nhu siết chặt bàn tay nhỏ bé của mình, trong lòng hết sức tức giận, lại không biết làm thế nào để phát tiết.

“Thưa cô, mau thanh toán đi, chúng tôi còn phải đi tiếp đón những vị khách khác”, thấy Tô Nhu không nói gì, nhân viên phục vụ lại thúc giục.

Tô Nhu cúi đầu, cơ thể mềm mại hơi run, không biết làm sao.

Một số người qua đường nhìn về phía bên này, thậm chí còn có vài người còn chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Chậc chậc chậc, không thanh toán nổi hóa đơn sao? Không có tiền thì đi vào đây làm gì?”

“Ngu xuẩn, anh không thấy sao? Cô gái này chắc là vừa chơi xong bị người ta ném đi! Loại phụ nữ này ỷ vào thân hình nóng bỏng, muốn tới đây mê hoặc đại gia, lừa ăn lừa uống, kết quả lại bị bẽ mặt!”

“Nhưng người phụ nữ này cũng rất xinh đẹp, nếu tôi có thể chơi đùa thì cái giá ba triệu tôi cũng có thể cân nhắc”.

Tiếng bàn tán không ngừng tuyền tới.

Tô Nhu nghe vậy càng thêm tức giận, nhưng vào lúc này, cô lại không biết nên làm thế nào.

Sử dụng vốn lưu động của công ty sao?

Nhưng dù có dùng tiền của công ty, cũng không đủ!

Hay thử khiếu nại xem thử, chi phí này quá cao! Đúng là ăn cướp giữa ban ngày!

Tô Nhu hít sâu một hơi, trong lòng đã ra quyết định.

Kéo dài thời gian trước, rồi nghĩ biện pháp giải quyết sau.

Nhưng ngay khi cô định khiếu nại, một tấm thẻ ngân hàng màu đen đã đưa ra từ bên cạnh cô, rồi đẩy đến trước mặt nhân viên phục vụ.

Tô Nhu sửng sốt, quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Là Lâm Chính!

“Quẹt thẻ đi”, anh hờ hững nói.

Nhân viên phục vụ sửng sốt, liếc nhìn tấm thẻ đen, sắc mặt tái nhợt, như nhìn thấy gì đó kinh khủng lắm vậy.

“Cái này... Đây là...”

“Làm ơn nhanh lên”.

Lâm Chính thờ ơ nói.

Thái độ của nhân viên phục vụ quay ngoắt 180 độ, lúc trước còn đầy vẻ khinh thường, bây giờ lập tức trở nên cung kính, vội vàng cầm thẻ đen trong tay, cười nói: “Vâng, xin anh chờ một chút!”

Nói xong, anh ta cầm thẻ quẹt.

Tích!

Một âm thanh lanh lảnh phát ra.

Nhân viên phục vụ lén liếc nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, lập tức sững người tại chỗ

.

“Còn chưa xong sao?”, Lâm Chính không kiên nhẫn hỏi.

“Xong... Đã xong... thưa anh, để anh đợi lâu rồi!”, nhân viên phục vụ vội vàng dùng cả hai tay đưa thẻ ngân hàng cho Lâm Chính.

Lâm Chính nhận lấy, bỏ vào trong túi, nói với Tô Nhu còn đang ngây người ở bên cạnh:”Đi thôi!”

Tô Nhu mở to hai mắt, không thể tin nhìn Lâm Chính, đầu óc trống rỗng.

“Anh... Anh trả tiền ư?”

“Ừ”, Lâm Chính hờ hững nói.

“Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”, Tô Nhu vội hỏi.

Lâm Chính ngẫm nghĩ, cũng không nghĩ ra lý do giải thích nào hợp lý, chỉ có thể nói:”Mã Hải cho anh!”

“Mã Hải? Sếp Mã của Dương Hoa ư?”

Tô Nhu không khỏi bị sốc.

Nhưng một lúc sau, dường như cô nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi, trầm giọng hỏi: “Vậy... Tấm thẻ vừa rồi... Là chủ tịch Lâm đưa cho anh à?”

“Chủ tịch Lâm? Không phải anh nói là Mã Hải đưa cho anh sao?”, Lâm Chính cau mày nói.

“Mã Hải vô duyên vô cớ đưa cho anh một tấm thẻ ngân hàng có số tiền khổng lồ sao? Anh nói cho em biết, ông ta... có đưa ra yêu cầu gì với anh không?” Tô Nhu vội hỏi.

“Ông ta không yêu cầu gì cả!”

“Lâm Chính, anh còn muốn lừa em! Nói cho em biết đi! Anh và Chủ tịch Lâm đã có thỏa thuận gì rồi đúng không?”, Tô Nhu nước mắt lưng tròng đau lòng chất vấn.
Chương 884: Anh chính là chủ tịch Lâm

“Sao cơ?”, Lâm Chính ngạc nhiên. Thế nhưng anh nhanh chóng nhận ra ý của Tô Nhu là gì.

Có lẽ cô tưởng anh đã bán đứng, giúp chủ tịch Lâm theo đuổi cô nên mới có được tấm thẻ đen này.

“Tô Nhu, em hiểu lầm rồi. Anh không thỏa hiệp gì với Mã Hải cả. Còn tấm thẻ này…thật sự là Mã Hải tặng cho anh”, Lâm Chính tỏ ra bất lực.

“Vô duyên vô cớ, Mã Hải đưa thẻ cho anh làm gì?”, Tô Nhu hai mắt rưng rưng.

“Chuyện này…thôi bỏ đi, chuyện tới ngày hôm nay thì anh cũng nói thật cho em biết, Tô Nhu, thực ra…anh chính là chủ tịch Lâm", Lâm Chính hít một hơi thật sâu.

“Em là Quan Thế Âm chắc?”, Tô Nhu trở nên kích động: “Lâm Chính, vì lừa em mà nói dối tới mức đó anh cũng làm được à?”

“Anh…”, Lâm Chính á khẩu.

Thực ra anh sớm đã đoán ra. Rằng nói thật cho Tô Nhu thì cô cũng không tin. Vì dù sao thì chuyện này cũng sốc quá nên sẽ chẳng có mấy người tin anh cả. Một chàng rể vô dụng có thể là tổng tài của công ty Dương Hoa đình đám sao?

Điều này khác gì là một tên ăn mày trở thành một hoàng đế chứ? Tô Nhu cho rằng chắc chắn chủ tịch Lâm có ý tứ với mình. Tin này truyền quá nhanh ở Giang Thành đi. Hơn nữa việc Dương Hoa quan tâm tới Duyệt Nhan quá mức cũng khiến cô cảm thấy khó hiểu.

Vô duyên vô cớ thì tại sao Dương Hoa lại phải quan tâm tới bạn như vậy chứ? Chắc chắn là có mục đích mà. Hơn nữa mục đích này là gì thì đương nhiên Tô Nhu có thể đoán ra được…

Tô Nhu tức giận bặm môi: “Anh đi trả lại tấm thẻ cho em”.

“Điều này…”

“Nói với Mã tổng, số tiền đã tiêu, em sẽ cố gắng trả lại cho ông ấy. Ngoài ra, nhờ ông ấy chuyển lời tới chủ tịch Lâm, em đã có chồng, nên vẫn có giới hạn của mình. Anh rõ chưa?”, Tô Nhu quát lên.

Lâm Chính há hốc miệng, không biết phải nói như thế nào, đành thở dài: “Thôi được”.

“Cả anh nữa, sau này đừng có tự ý nhận đồ người khác tặng. Anh không biết ý đồ của họ sao? Rốt cuộc anh có còn là đàn ông không? Sao mà không quyết đoán gì hết vậy? Vì tiền mà anh tính bán đứng cả vợ mình luôn hả?”, Tô Nhu như sắp khóc tới nơi.

Lâm Chính im lặng không nói gì. Tô Nhu trừng mắt với, không nói thêm gì nữa, chỉ bắt xe bên đường và kêu lên: “Đi thôI!’

Lâm Chính thầm lắc đầu rồi bước lên xe. Chiếc xe phóng vọt đi.

Trên đường, mặt Tô Nhu lạnh như băng. Rõ ràng là cô đang tức giận lắm. Thiện cảm mà màn biểu diễn đàn piano của Lâm Chính mang lại đã biến mất không để lại dấu vết. Không thể phủ nhận, tâm tư phụ nữ thật khó đoán.

Chẳng phải là anh muốn giúp đỡ cô sao? Thôi khỏi đi, những chuyện như thế này về sau cứ mặc kệ vậy.

Lâm Chính chẳng buồn đôi co. Anh chỉ im lặng.

Thế nhưng chiếc xe vừa ra tới ngoại ô thì bỗng có một chiếc xe Mercedes Benz màu đen từ trong ngõ lao ra chặn ngang chiếc taxi. Người tài xế giật mình, vội vàng bấm còi.

Thế nhưng dù có bấm thế nào thì chiếc xe kia cũng không có ý định tránh ra. Dù tài xế có ấn còi thế nào thì chiếc xe cũng không hề nhúc nhích.

“Chệt tiệt. Ai thế không biết? Đồ thần kinh! Sao còn đứng đó mà không chịu lái đi chứ!”, người tài xế bốc hỏa, địnhbước xuống xe.

Đúng lúc này có thêm một chiếc xe khác chạy tới chặn ngay đuôi chiếc taxi. Ngay sau đó có không ít nam nữ đồng loạt đi về phía chiếc xe. Người tài xế trố mắt.

“Các người…là ai? Định làm gì? Cướp à? Tôi báo cảnh sát đấy!”, người tài xe lấy điện thoại ra, run rẩy nói.

“Bác tài, đừng sợ, chúng tôi chỉ là bạn của hai người khách ở trên xe của bác mà thôi!”

Người thanh niên bước tới, móc ra một xấp tiền vứt vào trong xe. Người tài xế thấy vậy thì lập tức trở nên vui mừng và vội chộp lấy xấp tiền nhét vào túi.

“Bác tài, bác có thể bước xuống không? Tôi có vài lời muốn nói với bạn của tôi”, Trung Hồng mỉm cười.

“Được được, người anh em muốn nói bao lâu cũng được. Chiếc xe này hôm nay sẽ là quán trà của mọi người!”, người tài xế cười hi hi, sau đó bước xuống xe, chạy lại một góc và đếm tiền.

“Anh Trung, đây là gì vậy? Anh có chuyện gì không?", Tô Nhu mặt tối sầm, bặm môi nói.

“Tô Nhu, cô cứ thế mà về rồi sao? Việc hợp tác của chúng ta vẫn chưa bàn xong mà. Không ở lại thêm vài ngày à?”, Trung Hồng hỏi bằng vẻ ý vị.

“Trung Hồng, tôi hiểu ý của anh. Những gì cần nói thì tôi cũng đã nói hết rồi. Tôi là người đã có chồng, chính là người đàn ông bên cạnh tôi đây. Tôi hi vọng anh có thể hiểu là chúng ta không thể”, Tô Nhu nói giọng khàn khàn.

“Tô Nhu, có lẽ cô hiểu lầm tôi rồi. Tôi không nói là nhất định phải theo đuổi cô. Tôi chỉ muốn làm bạn đơn thuần thôi, cùng đi ăn, đi dạo, cô kết hôn hay chưa tôi không quan tâm. Điều mà tôi quan tâm là cô có còn ở bên tôi hay không”, Trung Hồng dịu dàng nói.

Tô Nhu đanh mắt. Lâm Chính cũng nheo mắt lại.

“Trung Hồng, anh coi tôi là không khí đây à? Trước mặt tôi mà anh bảo vợ tôi ở bên cạnh anh? Anh định cắm sừng tôi à?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Mười triệu tệ”, Trung Hồng hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói.

“Cái gì?”, Lâm Chính tò mò nhìn anh ta.

“Tôi đưa anh mười triệu tệ, anh ly hôn với Tô Nhu, thế nào?”, Trung Hồng nói.

“Anh cũng khinh thường Lâm Chính tôi nhỉ”, Lâm Chính lắc đầu.

“Sao thế? Anh cũng cần người khác phải tôn trọng mình à? 10 triệu tệ không đủ? Được! Vậy tôi đưa anh 20 triệu tệ, thế nào?”, Trung Hồng hừ giọng.

Thế nhưng Lâm Chính vẫn lắc đầu.

“Đừng có được voi đòi hai Bà Trưng nữa. 30 triệu! Nếu như anh không lấy thì một đồng cũng không có đâu”, Trung Hồng nói tiếp: “Đừng được chẳng bằng mất!”

“Tôi đưa anh một trăm triệu tệ nhé!”, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.

Trung Hồng giật mình: “Cái gì??”

“Không nghe rõ à? Tôi nói, tôi cho anh một trăm triệu tệ, anh cút ngay lập tức. Sau này đừng làm phiền Tô Nhu nữa, được không?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
Chương 885: Kết thù

Một trăm triệu?

Người xung quanh không ai không trợn to mắt nhìn Lâm Chính, sau đó cười lớn.

“Ha ha ha ha…”.

“Cười chết tôi rồi!”.

“Anh bỏ ra một trăm triệu? Chọc tôi cười chết mất”.

Giọng nói vô cùng huênh hoang.

Dù là Trung Hồng có tu dưỡng rất tốt cũng không nhịn được nhếch khóe miệng.

“Một trăm triệu? Anh Lâm, hình như anh cảm thấy tôi không biết gì về anh nhỉ? Anh thật sự có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy sao?”, Trung Hồng mỉm cười hỏi.

“Đương nhiên…”, Lâm Chính đang định nói tiếp.

Tô Nhu ở cạnh lại quát lên: “Lâm Chính, anh im đi!”.

Lâm Chính không khỏi sững sờ, nghiêng đầu nhìn cô.

Tô Nhu tràn đầy tức giận, đè thấp giọng nói: “Đó là tiền của Chủ tịch Lâm. Em cảnh cáo anh, đừng động vào tiền trong thẻ đen đó nữa, mau trả lại đi!”.

Hóa ra Tô Nhu nghĩ một trăm triệu mà Lâm Chính nói là tiền trong thẻ đen.

Dù trong thẻ đen đó đúng là có một trăm triệu tệ…

“Tiểu Nhu, chuyện đó…”.

“Anh đừng nói mấy lời thừa thãi nữa, em không muốn nghe. Nói chung anh mau trả lại người ta đi là được! Đó không phải tiền của anh, anh dùng tiền đó không thấy lương tâm mình bất an sao?”, Tô Nhu cắn răng nói.

Lâm Chính thấy vậy, âm thầm thở dài, không nói nữa.

“Trung Hồng, tôi không muốn nói thêm gì với anh nữa, cũng hi vọng anh đừng nói mấy lời bậy bạ với chồng tôi. Mời anh xuống xe ngay lập tức, tôi còn phải đến kịp giờ bay về Giang Thành”, Tô Nhu lạnh lùng nói.

“Tiểu Nhu, em thật sự không cho anh chút cơ hội nào sao?”, Trung Hồng âm thầm nhíu mày, nhưng lời nói vẫn thâm tình.

“Chẳng lẽ còn bắt tôi phải lặp lại lời nói lúc trước?”, Tô Nhu mất kiên nhẫn.

Cô ghét nhất là loại người mặt dày như vậy. Lúc học đại học, không ít lần Tô Nhu bị một số ong bướm quấy rầy mãi không dứt, cho nên cô cực kỳ ghét hành vi này.

Vừa khéo Trung Hồng lại là loại người không có được thì cưỡng ép. Anh ta sống đến tuổi này chưa bao giờ muốn thứ gì mà không có. Tô Nhu trong mắt anh ta cũng chỉ là một món đồ, không từ thủ đoạn cũng phải có bằng được.

“Haizz!”.

Trung Hồng thở dài, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ và tiếc nuối.

“Tiểu Nhu, anh đã rất nhẫn nại thương lượng với em rồi, nhưng em lại quyết tuyệt đến vậy. Nếu đã như thế thì không thể trách anh được rồi”.

“Anh muốn làm gì?”, Tô Nhu lập tức căng thẳng.

“Không muốn làm gì cả, chỉ muốn nói với em Hạ Kinh này là địa bàn của nhà họ Trung, chỉ cần anh không gật đầu, xuống khỏi chiếc xe này, hai người cũng không đến được sân bay. Dù hai người có lên máy bay, chuyến bay đó cũng sẽ không bay được. Tiểu Nhu, em có tin không?”, Trung Hồng mỉm cười nói.

Anh ta vừa dứt lời, Tô Nhu không khỏi kinh hãi.

Sao cô lại không tin?

Tập đoàn Trung Thập cắm rễ ở Hạ Kinh ít nhất cũng đã hơn năm mươi năm, nhà họ Trung cũng được xem là ông trùm nơi này. Nghe nói năm xưa nhà họ Trung phất lên từ vùng xám, hơn hai mươi năm sau bố của Trung Hồng bắt đầu làm mỏ than đá, lúc đó mới dần dần chuyển thành trắng.

Mặc dù bây giờ là xã hội pháp trị, nhà họ Trung không thể một tay che trời, nhưng muốn đối phó với những cô gái như cô vẫn dễ như trở bàn tay.

Vẻ mặt Tô Nhu vô cùng khó coi, bàn tay nhỏ nhắn siết chặt, chỉ muốn đấm cho Trung Hồng ở trước mặt một cú.

Nhưng lúc này cô cũng không còn cách nào khác, vẻ mặt căng thẳng, không nói tiếng nào.

Trung Hồng thấy vậy, biết Tô Nhu có thể sẽ dao động.

Cũng phải, với hình thức này, cô còn tiếp tục cứng rắn sẽ không có kết quả tốt.

Nhưng Trung Hồng cũng biết không thể ép Tô Nhu quá mức. Người phụ nữ này tính cách mạnh mẽ, nếu khiến cô túng quẫn, e rằng cô sẽ không tiếc giá nào.

“Tiểu Nhu, anh sẽ không có yêu cầu gì quá đáng với em, anh chỉ muốn ăn cơm, dạo phố, xem phim với anh. Chỉ tối nay thôi, nếu em có thể làm cùng anh ba chuyện đó, sáng ngày mai, anh sẽ đích thân phái chuyên cơ đưa em về Giang Thành, được không?”, Trung Hồng nói đầy thâm tình.

Tô Nhu vẫn cúi đầu, không nói tiếng nào.

Lâm Chính thì sắp không nhẫn nại được nữa.

Anh lạnh lùng nhìn Trung Hồng, đã đang suy nghĩ nên giải quyết người này thế nào.

Trung Hồng Thì từng bước ép sát.

“Thế nào Tiểu Nhu? Ở lại thêm một đêm đi! Anh thật sự không có ý gì khác, anh chỉ muốn nhìn ngắm em thêm thôi. Thật đấy, chỉ cần em đồng ý, ngày mai em nhất định có thể an toàn về được Giang Thành, cả người chồng ở rể của em nữa”, Trung Hồng nhìn chằm chằm Tô Nhu với ánh mắt nóng bỏng, còn Lâm Chính, từ đầu đến cuối anh ta không nhìn tới một lần.

“Xin lỗi, tôi từ chối!”.

Tô Nhu hít sâu một hơi, đột nhiên ngẩng đầu nói.

Ánh mắt Trung Hồng lạnh đi.

“Vì sao?”.

“Không vì sao cả, nếu không đi được máy bay, tôi sẽ đi tàu lửa, nếu không đi được tàu lửa, tôi sẽ ngồi xe về Giang Thành. Nếu ngồi xe cũng không được thì tôi thà đi bộ về Giang Thành! Trung Hồng, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi là người có giới hạn, người ngồi bên cạnh tôi là chồng tôi, tôi không thể hẹn hò với người đàn ông khác, như vậy chẳng phải Tô Nhu tôi sẽ trở thành một người phụ nữ lăng loàn hay sao?”, Tô Nhu nói giọng khàn đặc.

“Em tưởng anh không biết gì sao? Em và kẻ vô dụng này chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa! Kẻ vô dụng này thậm chí còn chưa đụng vào tay em!”, Trung Hồng dường như đã bị chọc giận, lớn tiếng chất vấn.

Nhưng lúc sau, Tô Nhu đột nhiên nghiêng đầu, kề sát trán lại, hôn lên gò má Lâm Chính.

Trong nháy mắt, Trung Hồng như bị sét đánh.

Người kinh ngạc còn có Lâm Chính…

Gương mặt trắng nõn của Tô Nhu đỏ lên, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.

“Bây giờ thì sao?”, cô thản nhiên nói.

Trung Hồng giận đến mức sắp nổ tung người, cơ thể cũng run rẩy.

“Được! Được! Tô Nhu! Đừng trách tôi không cho cô cơ hội! Con đường này là cô tự chọn đấy!”.

Trung Hồng tức giận, đột ngột quay người xuống xe.

Tô Nhu cũng nắm tay Lâm Chính bước xuống xe.

“Chúng ta về thôi!”, Tô Nhu lạnh lùng nói.

“Được!”.

Lâm Chính hơi ngây ra, nhưng vẫn gật đầu.

Thái độ của Tô Nhu kiên định như vậy khiến anh vô cùng tán thưởng, không ngờ vợ mình là người có ý chí, có nguyên tắc như vậy.

Đúng là xem thường cô rồi…

Chỉ là bọn họ mới đi chưa được mấy bước, người đi theo Trung Hồng đến đây ở xung quanh đã xông tới, bao vây hai người.

“Giữa ban ngày ban mặt, các người định làm gì?”.

Vẻ mặt Tô Nhu trở nên căng thẳng.

“Nếu cứ đi như vậy thì mặt mũi của tôi để đi đâu? Không phải cô rất quan tâm đến thằng chồng cô hay sao? Nếu đã như vậy, để tôi xem xem cô có thể bảo vệ anh ta hay không!”, Trung Hồng nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: “Đánh cho tôi! Đánh gãy hai chân anh ta! Tôi muốn xem xem anh ta gãy chân rồi thì còn về Giang Thành thế nào!”.

“Anh điên rồi! Tôi sẽ báo cảnh sát!”.

Tô Nhu hoảng hốt, lập tức lấy điện thoại ra.

Nhưng giây sau, một vệ sĩ đã xông tới, cướp lấy điện thoại của Tô Nhu.

Tô Nhu sợ đến mức la lên thất thanh.

Sắc mặt Lâm Chính âm u lạnh lẽo, nắm đấm đã siết chặt.

Anh vỗ nhẹ vai Tô Nhu, xoay người, hờ hững nhìn Trung Hồng.

“Xem ra chúng ta đã kết thù kết oán rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK