Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3221: Có tật giật mình

Thôi... thôi xong rồi!

Hề Trọng và Cổ Hạo hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.

Không đánh thức được...

Diệp công tử gì chứ! Chỉ là phường lừa gạt mà thôi!

Còn lừa được cả hai người họ ngọt xớt!

Mục tu nữ nhìn nghĩa trang màu đỏ máu kia mà tái mặt, hai tay siết chặt lại.

Tu nữ cầm đao cong thì vẫn bình thản ăn kẹo, dù sao thì bên kia có tỉnh lại hay không cũng chẳng có gì khác biệt với cô ta.

Miễn khí tức của chủ nhân vẫn vậy là được rồi.

Diệp Quân thì bình tĩnh nhìn khu nghĩa trang.

Chỉ thấy một người đàn ông mặc trường bào đen tuyền ung dung đi từ xa tới.

Điện chủ Nhiếp Chính Điện.

Huyền Quân!

Một trong những người nắm quyền lớn nhất của văn minh Thần Minh hiện nay.

Sau lưng ông ta là ba mươi sáu cường giả cảnh giới Thần Minh, khí tức bừng bừng.

Ánh mắt Huyền Quân trượt từ Diệp Quân sang Mục tu nữ: “Sự thật đã rõ, hắn không phải đặc sứ Thần Minh”.

Cô ta im lặng.

Huyền Quân thì chờ cô ta đưa ra quyết định.

"Mục tu nữ!"

Một lão già bước ra, lạnh giọng quát: “Nếu không vì cô nhân nhượng thì hắn đã không đến được nơi này! Điện chủ cho phép hắn là đang nể mặt hai vị Tu nữ, nhưng những gì xảy ra đã chứng minh hắn không phải đặc sứ! Hai vị hãy tự tay giết hắn để chứng Thần pháp đi!"

Tu nữ cầm đao cong nhíu mày, cất kẹo vào túi rồi kéo Diệp Quân ra sau che chở, tay còn lại cầm đao lạnh lùng nhìn phe đối phương.

Những người khác thì đều đang chờ đợi quyết định của hai Tu nữ.

Nếu tiếp tục ủng hộ Diệp Quân thì chính là phản bội Thần Minh, buộc phải giết.

Bỗng Huyền Quân lên tiếng: “Hề Trọng, Cổ Hạo, lỗi không phải do hai ngươi, chớ lo lắng”.

Hai người kia tái mặt, ngẩng đầu lên.

Huyền Quân: “Ấn Thần Minh của hắn có khí tức của Thần Minh nên các ngươi bị qua mắt cũng không oan. Các ngươi đi theo hắn vì cho rằng hắn là đặc sứ Thần Minh, đây là lòng trung với Thần Minh, không hề là sai lầm. Thần Minh sẽ không trách tội”.

Hai người kia lập tức kích động như thể nhìn thấy tia hy vọng cuối đường hầm.

Huyền Quân lại từ tốn nói: “Giờ đã biết hắn không phải đặc sứ chân chính, hai ngươi cũng nên trở lại vòng tay của Thần Minh đi thôi”.

Ông ta đang cho họ cơ hội! Có thể là cơ hội duy nhất để sống!

Phải lựa chọn thế nào đây? Hề Trọng và Cổ Hạo suy nghĩ nát óc.

Diệp Quân chợt lên tiếng: “Hai vị tiền bối”.

Thấy hai người kia ngoái lại, hắn mỉm cười: “Cảm ơn hai vị đã tận tình tận nghĩa, dốc lòng tương trợ suốt thời gian qua. Nếu hai vị lựa chọn Nhiếp Chính Điện thì ta đều hiểu cả, vẫn sẽ ghi nhớ ân tình hai vị”.

Trong mắt Cổ Hạo toát ra vẻ phức tạp: “Diệp công tử, ngươi thật sự là đặc sứ Thần Minh sao?"

Diệp Quân gật đầu.

Ông ta rơi vào im lặng.

Hề Trọng cũng không nói gì.

Thật sự là tiến thoái lưỡng nan.

Họ biết trước mắt là cơ hội cuối cùng từ Huyền Quân, nếu vẫn lựa chọn Diệp Quân thì đồng nghĩa với việc đối mặt với toàn bộ cường giả cao cấp của văn minh Thần Minh.

Không có đường sống!

Hề Trọng bỗng thở dài: “Ta tin ngươi”.

Cổ Hạo quay phắt lại, nghe ông ta nói tiếp: “Khí tức là thật, ấn cũng là thật. Ta tin ngươi là đặc sứ Thần Minh, ta không hối hận”.

"Tự tìm chết!"

Lão già bên kia lạnh lùng quát: “Nếu hắn thật sự là đặc sứ thì vì sao không đánh thức được Huyết Vệ?"

Hề Trọng ngẩng đầu lên nhìn đám người đối phương: “Các người đều biết ấn và khí tức là thật nhưng mặt ngoài lại làm như không biết, vì sao? Vì Thần Minh hiện thế sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của các người! Các người sợ sẽ mất đi những gì đang có! Đừng nói chi Diệp công tử, cho dù là Thần Minh giáng thế xuất hiện, các người cũng sẽ nói là giả!"

Thân là Điện chủ Nam Thần Linh Điện, làm sao ông ta lại không hiểu tình hình văn minh Thần Minh vào lúc này?

Nó đã mục nát đến tận xương tủy.

Nguyên nhân những người kia không chịu thừa nhận Diệp Quân là vì họ muốn giữ lại lợi ích cho bản thân. Thay vì nói bọn họ ủng hộ Huyền Quân, chính xác hơn là họ đang bảo vệ lấy bản thân mình và lợi ích của mình.

Một lão già khác căm tức trừng mắt: “Hề Trọng! Huyền Quân có đức hiếu sinh mới tha cho ngươi, ngươi lại không biết quý trọng!"

"Câm mồm!"

Hề Trọng nổi điên quát lại, hai mắt đỏ ké: “Các ngươi biết rõ trong lòng Diệp công tử có phải đặc sứ Thần Minh hay không, vậy thì vội vã muốn giết hắn làm gì? Còn chẳng phải vì sợ mất đi hết thảy? Bằng không các ngươi phải nghiệm chứng thân phận hắn trước mới phải chứ! Nhưng các ngươi đã làm gì? Chỉ biết tập trung tiêu diệt hắn! Một lũ có tật giật mình!"
Chương 3222: Không còn là kẻ Tiết Độc

"Láo xược!"

Lão già kia gầm lên, thả ra khí tức hùng hậu đập tới, nhưng còn chưa đến gần Hề Trọng thì đã phát nổ.

Mọi ánh mắt đổ dồn vào người vừa ra tay - Mục tu nữ.

Huyền Quân cũng không tức giận sau khi nghe lời Hề Trọng mà chỉ cong môi hỏi: “Mục tu nữ, cô theo hắn sao?"

Mục tu nữ nhìn lại: “Hắn là đặc sứ Thần Minh, cho dù không đánh thức được Huyết Vệ thì khí tức Thần Minh vẫn là thật, hắn vẫn là đặc sứ”.

Huyền Quân bình thản cười: “Có vẻ như cô đã quên rằng, hắn là kẻ Tiết Độc và người thành lập trật tự”.

Mục tu nữ: “Thần pháp không quy định người Tiết Độc không thể làm đặc sứ. Đặc sứ chính là đại diện cho Thần Minh”.

Huyền Quân lại nói: “Thần pháp cũng nói, kẻ Tiết Độc phải chết”.

"Kẻ Tiết Độc phải chết!"

Hàng loạt cường giả đồng loạt hô to, vô số ánh mắt đầy sát ý nhìn Diệp Quân chòng chọc. Chỉ cần Huyền Quân ra lệnh, bọn họ sẽ không màng tất cả mà bóp nát hắn tại chỗ.

Bỗng nhiên, Ấn Thần Minh trên tay Diệp Quân tản ra một tia khí tức chui vào cơ thể hắn.

Lập tức xóa sạch năng lực bí ẩn bên trong đi.

Các cường giả Thần Châu trợn mắt khi thấy ấn ký Tiết Độc trên người Diệp Quân đã tiêu tan.

Diệp Quân thoáng ngẩn ra, sau đó cười hà hà: “Ta không còn là kẻ Tiết Độc nữa rồi nhé!"

Hết rồi!

Ai nấy đều rơi vào hoang mang.

Hề Trọng và Cổ Hạo thì mừng như điên dại.

Huyền Quân lại bật cười: “Thật là thủ đoạn, không chỉ ngụy tạo khí tức Thần Minh mà còn thanh trừ khí tức Tiết Độc. Ngươi đến từ Đông Hoang, đúng chứ?"

Đông Hoang??

Hai chữ này vừa ra đã khiến tất cả biến sắc.

Năm đó, toàn bộ văn minh Thần Minh dưới sự chỉ huy của Thần Minh đã đại chiến với Đông Hoang một trận. Hai mươi sáu Huyết Vệ theo Thần Minh chinh phạt Đông Hoang rồi biến mất, bên văn minh Thần Minh vẫn không lơ là cảnh giác, vẫn luôn phái quân đội trú đóng, mà Đông Hoang nhiều năm qua vẫn không có động tĩnh gì.

Huyền Quân tiếp tục: “Lại còn là người thành lậpt rật tự, ta không tin đó là trùng hợp”.

Một lão già đi ra từ phía sau, chỉ thẳng vào Diệp Quân: “Chắc chắn là người Đông Hoang mượn danh nghĩa Thần Minh đến gieo họa cho chúng ta!"

Một người khác phụ họa: “Kẻ địch muốn tấn công nội bộ! Đáng chết! Đáng phải chết!"

Các cường giả khác đứng sau Huyền Quân cũng vội vàng đồng ý.

Mục tu nữ nhìn bọn họ một cái rồi nói: “Liên, đưa hắn đi”.

Tu nữ cầm đao cong ngoái lại: “Mục...”

Mục tu nữ: “Hề Trọng nói đúng, chủ nhân có xuất hiện cũng sẽ bị chúng phán là giả. Mau đưa hắn đi đi”.

Tu nữ cầm đao cong không đáp.

"Đi ư?"

Huyền Quân cười rộ lên: “Ta đã cho cô cơ hội rồi, Mục tu nữ, nhưng cô lại vứt nó đi, nối giáo cho giặc, cấu kết với Đông Hoang mưu hại văn minh Thần Minh. Đáng giết”.

Từ sâu trong Thần Châu có một tia sáng vút lên cao, vung ra hàng loạt phù văn vàng chóe quanh nơi Mục tu nữ đang đứng.

"Thần Minh Tù!"

Mặt Hề Trọng tái mét.

Đó là đại trận Thần Châu.

Năm xưa do Thần Minh để lại, có thể giam cầm mọi cường giả cảnh giới Thần Minh.

Mục tu nữ vừa thấy nó xuất hiện thì lập tức tung cú đấm với năng lượng như núi lửa phun trào, tiếc rằng những phù văn kia không mảy may suy suyển.

Tu nữ cầm đao cong bỗng quay lại nói với Diệp Quân: “Đi thôi”.

Nhưng hắn lắc đầu: “Không thể”.

Tu nữ im lặng.

Vào dễ, ra khó.

Đây mới là mục đích của Huyền Quân.

Ông ta cũng không vội ra tay mà ngẩng đầu nhìn lên: “Chủ chung Cửu Địa, Thiên Mục tướng quân. Xem kịch vui đủ rồi, hôm nay cũng nên quyết định chứ?"

Hai người đàn ông xuất hiện ở nơi xa, người bên trái mặc áo màu xám tro, toát ra vẻ trầm tĩnh; người bên phải mặc chiến giáp đầy khí thế.

Người trước là chủ chung của chín nơi Thần Địa.

Người sau là Thiên Mục tướng quân.

Dựa theo khí tức mờ mờ sau lưng họ, ít nhất còn có hai mươi cường giả Thần Minh.

Chủ chung Cửu Địa nhìn xuống Diệp Quân: “Ông thấy sao?"

Thiên Mục vô cảm đáp: “Người của ta chỉ trấn thủ Đông Hoang, không tham gia nội đấu”.

Chủ chung Cửu Địa cười: “Ông không nghe Huyền Quân nói à? Người này đến từ Đông Hoang đấy”.

Thiên Mục nhìn sang: “Xem ra ngươi đã có quyết định”.

Chủ chung Cửu Địa: “Quyết định gì? Tên kia bình tĩnh như vậy, ắt hẳn là còn giấu chiêu trong tay. Chúng ta lại quan sát thêm, chờ hai bên lưỡng bại câu thương rồi...”

Thiên Mục nhíu mày.

Chủ chung Cửu Địa phá ra cười: “Người thắng là hắn hay Huyền Quân thì cũng vô nghĩa với ta! Đợi chúng đấu đá xong rồi, chính ta lên làm vua chẳng phải tốt hơn sao? Ha ha ha!"

Thiên Mục không nói gì, chỉ nhìn xuống dưới.

Trong những cường giả phổ thông nơi đó hoặc phải tìm về một phe hoặc phải chịu chết, bọn họ có thực lực mạnh hơn, lại nắm quân quyền trong tay nên có quyền ngồi vào đánh cờ.

Làm ngư ông đắc lợi mới là chắc thắng.

Huyền Quân thấy hai người kia không trả lời thì cũng hiểu ra, bèn cười cười rồi ra lệnh: “Giết”.

Mười mấy cường giả Thần Minh đồng loạt lao về phía Diệp Quân.

Hề Trọng và Cổ Hạo thấy vậy thì đều lộ ra vẻ quyết tuyệt, thiêu đốt thể xác và linh hồn, chuẩn bị liều chết.

Chỉ thấy Diệp Quân nhắm mắt lại rồi mở mắt ra.

Rắc!

Một người phụ nữ bước ra từ thời không cạnh hắn.
Chương 3223: Cô cô

Người phụ nữ ấy xuất hiện mang theo khí tức võ đạo cuồn cuộn như vòi rồng, chặn đứng mấy cường giả đang lao tới kia giữa đường.

Ai nấy đều tròn mắt nhìn sang. Đó là một người phụ nữ mặc trường bào, hai tay đặt sau lưng, toát ra khí thế phi phàm.

Người này là ai?? Đây là câu hỏi trong lòng mọi người.

Diệp Quân cũng ngạc nhiên thốt lên: “Cô cô!"

Lại còn là Đồ cô cô!

Rõ ràng người mà hắn nhờ cậy là Diệp Thanh Thanh, nhưng người đến lại là một người khác.

Như biết hắn nghĩ gì trong đầu, Đồ nhướng mày: “Không thích à? Không thích thì ta đi”.

Thấy bà dợm quay đi, Diệp Quân vội la lên.

"Đâu có! Con không ngờ Đồ cô cô sẽ đến nên hơi bất ngờ thôi mà... Thanh Thanh cô cô đâu rồi ạ?"

Đồ: “Đi làm việc khác rồi”.

Diệp Quân tò mò hỏi theo: “Làm việc gì?"

Đồ: “Đến lúc đó ngươi sẽ biết”.

Diệp Quân nghe thế thì không hỏi nữa.

"Ha ha ha!"

Tiếng cười của Huyền Quân vọng đến: “Quả nhiên là người Đông Hoang, nhưng không ngờ lại còn có viện binh, chẳng trách sao ngươi không biết sợ”.

Hai chữ Đông Hoang trong lời ông ta khiến mắt các cường giả văn minh Thần Minh long lên sòng sọc.

Diệp Quân thì lại bật cười: “Các ngươi đã tu luyện đến cảnh giới Thần Minh thì không thể là hạng hữu dũng vô mưu. Sự thật trắng đen ra sao các ngươi đều biết, vậy các ngươi đã từng nghe qua câu 'làm người chớ giở trò lừa gạt, ngẩng đầu ba thước có Thần Minh' chưa?"

Một cường giả Thần Minh Điện cười nhạt: “Một kẻ Tiết Độc kiêm Trật Tự như ngươi mà cũng có quyền nói về Thần Minh? Ngươi liệu có biết Thần Minh đã vắng mặt trong bao lâu, mà bây giờ ngươi xuất hiện tự xưng mình là đặc sứ? Đúng là nực cười. Văn minh Thần Minh có bao nhiêu tín đồ trung thành, Thần Minh không chọn mà lại chọn một kẻ như ngươi?"

Diệp Quân không nói gì nữa, chỉ quay sang Đồ: “Cô cô tới đi”.

Người phụ nữ gật đầu, ánh mắt lia qua đám cường giả bên kia. Thời không ở giữa bà và Huyền Quân bất ngờ vỡ tung, ý chí võ đạo cuồn cuộn tuôn ra khiến người bên kia phải lùi lại.

Đánh rắn là phải dập đầu!

Một chiêu bất ngờ này của Đồ khiến ai nấy đều giật mình khi nhận ra...

Sức mạnh của bà đã vượt qua cảnh giới Thần Minh!

Huyền Quân nãy giờ vẫn bình chân như vại, bây giờ nụ cười đã tắt khi thấy Đồ mạnh hơn mình tưởng. Ông ta cảm nhận được uy áp võ đạo ngập trời muốn ép ông ta ngạt thở.

Huyền Quân không dám xem thường mà siết tay, mở lãnh vực bao trùm nơi đang đứng.

Lãnh vực Nhiếp Chính!

Tuyệt chiêu độc nhất vô nhị, có thể trấn áp cường giả Thần Minh dễ dàng của ông ta.

Nó xuất hiện với vô số phù văn vàng rực lập tức bốc cháy, thả ra uy áp hừng hực. Ấy vậy mà chúng không mảy may làm gì được Đồ, đã vậy mà khi bà ra tay...

Ruỳnh!

Toàn bộ lãnh vực như tấm kính bị đấm vào trung tâm, nát bét trong nháy mắt.

Huyền Quân thì thoắt cái phải lùi xa vạn trượng.

Bốn bề im lặng như tờ.

Huyền Quân vậy mà lại không phải đối thủ của người này ư? Ai nấy đều kinh hãi.

Diệp Quân cũng ngạc nhiên chớp mắt. Hình như kẻ địch của hắn càng mạnh thì mấy vị người quen này cũng càng mạnh vậy.

Cũng dễ hiểu thôi, vì họ vẫn đang tu luyện, vẫn đang tiến bộ mà.

Nhưng hắn vẫn cứ cảm thấy có gì đó không đúng.

Bên kia, thân xác Huyền Quân đã nứt nẻ vài phần, máu bắt đầu rịn ra nhuộm đỏ trường bào.

Ánh mắt nhìn Đồ với vẻ trầm tư, ông ta vươn tay.

Đoàng!

Một tia sét vàng rực giáng xuống, hóa thành thanh trường thương trong tay. Khí tức ông ta tăng lên ngùn ngụt, tia sét phụt ra bốn phía.

Đây chính là Thần Minh Lôi Thương.

Thần Minh Khí cực phẩm của Thần Châu, còn mang theo sức mạnh Thần Minh bên trong.

Nhưng Đồ chỉ nhìn thoáng qua bằng ánh mắt xem thường.
Chương 3224: Xem kịch

Sắc mặt lạnh đi, Huyền Quân hóa thành một con lôi long bổ nhào tới trước. Uy lực dữ dội của nó khiến Thời không chấn động ầm ầm, ai nấy đều cảm thấy như bị bóp nghẹt, vội vàng vận sức chống lại.

Đồ đáp lại bằng một cú đấm.

Không màu mè, vô cùng đơn giản, trực tiếp và bạo lực.

Ầm!

Con lôi long dài vạn trượng kia vỡ thành nghìn mảnh, bản thân Huyền Quân bị đấm bay tít đi cùng vô số mảnh sấm sét vụn vỡ.

Lại thua nữa rồi!

Sắc mặt cường giả phe kia thoắt cái trắng bệch. Huyền Quân đã cầm Thần Minh khí cực phẩm mà vẫn không địch lại người phụ nữ kia là thế nào??

Ngược lại, Hề Trọng và Cổ Hạo như trút được gánh nặng.

Bây giờ mới thật sự thấy được hy vọng.

Chứ ban nãy là tuyệt vọng toàn phần.

Đồng thời họ cũng suy nghĩ. Người phụ nữ này không thuộc về Thần Minh Điện mà là cô cô của Diệp Quân, nói cách khác là thuộc về thế lực thứ ba.

Hai người bốn mắt nhìn nhau. Chẳng lẽ vị Diệp công tử này thật sự đến từ Đông Hoang?

Chỉ nghĩ thôi mà đã toát mồ hôi lạnh.

Cổ Hạo thì thầm: “Đừng nghĩ bậy, hắn tuyệt đối là người của Thần Minh”.

Hề Trọng chần chừ: “Lỡ như...”

"Không có lỡ!"

Cổ Hạo chém đinh chặt sắt: “Chắc chắn là vậy!"

Thấy Hề Trọng do dự gật đầu, Cổ Hạo lại bồi thêm: “Cho dù không phải cũng phải xem là phải!"

Hề Trọng: “...”

Diệp Quân cũng không rỗi rãi, nhân lúc Đồ đánh bay Huyền Quân thì cầm kiếm lao tới, chém vỡ trận pháp giải thoát cho Mục tu nữ.

Cô ta nhìn kiếm Thanh Huyền đầy khiếp sợ.

Diệp Quân cười lên: “Cô cô ta làm cho đó!"

Ánh mắt Mục tu nữ rơi vào Đồ: “Bà ấy ư?"

Diệp Quân lắc đầu: “Một vị khác cơ”.

Mục tu nữ ngoái lại: “Ngươi có tổng cộng bao nhiêu cô cô?"

Diệp Quân: “Nhiều lắm”.

Mục tu nữ: “Ai cũng mạnh như bà ấy à?"

Diệp Quân gật đầu.

Mục tu nữ cạn lời nhìn hắn.

Hắn cũng cười khổ: “Ta là yếu nhất nhà rồi đấy”.

Bởi vì trực giác nói rằng Tiểu Bạch còn mạnh hơn hắn...

Mục tu nữ trầm tư một hồi mới mở miệng: “Không ngờ ngươi lại là con ông cháu cha...”

Diệp Quân đính chính: “Không phải”.

Mục tu nữ nghe hắn giải thích: “Cha ta mới là con ông cháu cha, ta là đời thứ ba rồi”.

Mục tu nữ: “...”

Bên kia, Đồ chỉ dùng một bước đã đưa cú đấm dũng mãnh đến trước mặt Huyền Quân. Đồng tử ông ta rụt lại, vội vàng siết chặt thương, thả ra hàng loạt tia sét. Vấn đề là chúng đều bị Đồ đấm vỡ.

Huyền Quân tiếp tục lùi lại.

Lần này thân xác cũng vỡ, chỉ còn lại linh hồn.

Hoàn toàn không phải đối thủ của người phụ nữ này!

Thấy Đồ lại chực ra tay, Huyền Quân kinh hãi vội vàng vứt ra một cái ấn vàng. Nó hóa thành tia sáng phóng lên cao.

Nhiếp Chính Ấn!

Bay lên cao rồi, nó tỏa ra một quầng sáng rọi xuống linh hồn Huyền Quân.

Uỳnh!

Khí tức ông ta bỗng chốc tăng lên ào ào, lãnh vực một lần nữa hiện ra, lần này còn mạnh hơn trước.

Cái ấn này là do Thần Minh ban tặng, đã vậy nơi đây còn là Thần Châu nên có hiệu ứng tăng cường rất mạnh.

Khí thế của Huyền Quân hoàn toàn thay đổi.

Chiến ý dâng lên trong mắt ông ta: “Đến đây!”

Lôi Long Thương trong tay, ông ta lao vụt tới.

Xẹt!

Nơi nào nó đi qua đều có ánh chớp kéo dài xé nát tất cả.

Ấy vậy mà Đồ vẫn đáp lại bằng một cú đấm.

Quyền mang đấu thương mang!

Uỳnh!

Khí thế võ đạo khổng lồ nghiền nát sấm sét khiến cây thương nứt toạc, ánh lửa bắn ra tung tóe. Huyền Quân vừa bị đánh bay mà lãnh vực cũng tan rã trong nháy mắt.

Lần thứ ba, thua toàn tập!

Các cường giả Thần Minh Điện bên kia mặt xám ngoét.

Người phụ nữ này rõ ràng còn chưa dùng hết sức mạnh, nãy giờ chỉ toàn mèo vờn chuột thôi!

Bên kia, Huyền Quân cũng nhận ra rằng mình không phải đối thủ của Đồ, đánh tiếp chỉ tự tìm chết.

Bèn ngẩng đầu lên, gằn giọng hỏi: “Còn định đứng xem đến bao giờ?!"

Ruỳnh!

Một tia thần quang ầm ầm giáng xuống mang theo khí tức hùng hậu chặn lại thế công của Đồ.

Sắc mặt Mục tu nữ thoắt cái trở nên xấu xí vô cùng khi thấy đó là ai.
Chương 3225: Tránh nguy hiểm

Thần quang tản ra, một người phụ nữ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Người phụ nữ mặc một bộ đồ đỏ, vẻ mặt lạnh lùng, trên người tản ra khí tức áp bức khủng bố, khí tức áp bức của cô ta, thế mà lại không làm luồng khí thế võ đạo do Đồ tỏa ra yếu đi tí nào.

“Lăng tu nữ!”

Trong hiện trường, có người kêu lên kinh ngạc.

Thủ lĩnh của ba tu nữ!

“Lăng!”

Lúc này, Mục tu nữ bỗng đi ra, cô ta nhìn chằm chằm vào Lăng tu nữ ở nơi xa: “Ngươi làm gì đó.”

Mặt Lăng tu nữ vô cảm: “Mục, câu này nên là ta hỏi ngươi ấy.”

Mục tu nữ phẫn nộ nói: “Ngươi cũng muốn phản bội chủ nhân à?”

Lăng tu nữ nhìn chằm chằm vào Mục tu nữ: “Hắn không phải sứ Thần Minh, hắn là kẻ Tiết Độc, kẻ đảo loạn trật tự.”

Mục tu nữ bỗng quay đầu nhìn Diệp Quân, cô ta mở lòng bàn tay ra, ấn Thần Minh bay vào tay cô ta, cô ta vứt ấn Thần Minh tới trước mặt Lăng tu nữ, tức giận nói: “Tự ngươi nhìn đi, đây có phải là khí tức của chủ nhân không!”

Lăng tu nữ nhìn ấn Thần Minh kia một lát, nói: “Không phải!”

Không phải!

Mục tu nữ nhìn chằm chằm vào Lăng tu nữ, sắc mặt cực kì khó coi.

Tu nữ cầm đao cong bỗng run giọng nói: “Lăng… Ngươi… Qua… Đây…”

Mặt Lăng tu nữ vô cảm: “Mục, Liên, hắn là kẻ Tiết Độc, phải giết, các ngươi đừng có u mê không tỉnh ngộ.”

Mục tu nữ châm chọc nói: “Lăng, nếu ta không đoán sai, chắc chắn Huyền Quân và linh mục đã hứa gì với ngươi rồi phải không?”

Lăng tu nữ nhìn hai người: “Đương nhiên, ta không giống hai các ngươi, từ nhỏ, các ngươi chẳng thiếu gì, bà ta cho các ngươi mọi thứ, nhưng ta thì lại phải dựa vào bản thân để giành lấy.”

“Nói xàm!”

Mục tu nữ tức giận nói: “Thứ chúng ta có, ngươi không có sao?”

Mặt Lăng tu nữ vô cảm: “Lúc sáu tuổi, ba chúng ta cùng phạm lỗi, các ngươi chỉ bị trách mắng hai câu, còn ta lại phải quỳ cả đêm; lúc bảy tuổi, bà ta dạy học, hai các ngươi được bà ta tự mình truyền dạy, nhưng lại chỉ cho ta mấy quyển công pháp tào lao, để tự tự học, không chỉ thế, còn không cho phép ta học trộm thần pháp của bà ta…”

Nói tới đây, ánh mắt cô ta dần trở nên lạnh lẽo: “Lúc mười lăm tuổi, các ngươi đều đã có uy danh hiển hách, bắt đầu tiến vào các thần điện, trở thành tu nữ được mọi người tôn sùng, còn ta thì sao? Bà ta vứt thẳng ta tới Đông Hoang, để ta tự sinh tự diệt ở đó…”

Nói rồi, cô ta nhìn hai người, biểu cảm dần trở nên hơi dữ tợn: “Các ngươi biết ta sống ở Đông Hoang thế nào không? Bao phen ta bị đánh cho suýt nữa là tinh thần sụp đổ không? Các ngươi biết không? Các ngươi không biết, vì từ nhỏ tới lớn, hai các ngươi đều được thiên vị, các ngươi hoàn toàn không biết, cũng sẽ không hiểu được cảm giác của ta…”

Tu nữ cầm đao cong run rẩy nói: “Lăng…”

“Im miệng!”

Lăng tu nữ bỗng tức giận nói: “Ngươi chính là đứa được thiên vị nhất, từ nhỏ tới lớn, chỉ cần là thứ ngươi muốn, bà ta chưa từng không cho, dù là một trái linh quả, ta muốn ăn, cũng phải hoàn thành nhiệm vụ bà ta sai khiến mới được ăn, nhưng ngươi thì chỉ cần làm nũng, là bà ta sẽ cho ngươi…”

Tu nữ cầm đao cong ngơ ngác ở đó, rất nhanh, cô ta tủi thân đến rơi nước mắt, vì trong tim cô ta, Lăng với Mục trước mắt chính là những tỷ tỷ thân nhất của cô ta…

“Lăng!”

Mục tu nữ bỗng tức giận nói: “Cái thứ lòng lang dạ thú nhà ngươi, ngươi dựa vào đâu mà nói Liên? Ngươi tự sờ lương tâm hỏi mình xem, có lần nào có đồ tốt mà bà ấy không chia cho ngươi? Lúc trước ngươi bị phạt quỳ, là ai lén lút đưa đồ cho ngươi ăn? Còn không phải Liên sao?”

Lăng tu nữ nhìn chằm chằm Mục tu nữ, ánh mắt lạnh như băng: “Ta thèm à?”

Nói rồi, hai mắt cô ta từ từ nhắm lại: “Đương nhiên, ta cũng phải cảm ơn bà ta đã đối xử với ta như vậy, vì nếu bà ta không đối xử với ta như vậy, đúng là ta cũng không thể đi ra khỏi đạo của mình… Lúc đó khi ta ở Đông Hoang đã thầm nói với bản thân, thứ bà ta không cho ta, cuối cùng có một ngày, ta cũng sẽ dựa vào thực lực của mình để giành lấy!”

Nói rồi, cô ta bỗng nhìn về phía Đồ: “Ta biết ngươi là kiếm tu, lấy kiếm ra đấu.”

Đồ nhìn cô ta, không nói gì.

Lăng tu nữ cũng không nói nữa, cô ta bỗng giẫm một bước về phía trước, chỉ một bước, khu vực thời không nơi cô ta và Đồ đang đứng lập tức trở nên hư ảo, đồng thời, cô ta lập tức biến mất tại chỗ, một luồng khí tức khủng bố từ giữa mảnh thời không kia quét qua như con sóng điên cuồng, mọi nơi đi qua, thời không lập tức mai một, biến mất.

Khí tức của cô ta, còn mạnh hơn ấn Nhiếp Chính mà Huyền Quân thôi thúc không chỉ mười lần!

Thấy cảnh này, những cường giả điện Thần Minh ở đó đều ngơ ngác, bọn họ không ngờ thực lực của Lăng tu nữ này lại khủng bố như vậy, vì Mục tu nữ rất hiếm khi xuất hiện ở Thần Châu, do đó, mọi người đều chỉ biết tên cô ta, nhưng không hiểu về cô ta lắm.

Còn bây giờ, cô ta vừa ra tay, đã khiến mọi người ở đó kinh ngạc!

Bao gồm cả Huyền Quân!

Y cũng không ngờ thực lực của Lăng tu nữ này lại mạnh như vậy…

Giữa thời không đặc biệt nơi xa, đồ nhìn thấy Lăng xông tới, hai mắt bà ấy khẽ híp lại, nhưng không lùi bước, mà xông về trước, hung hăng vung một đấm về phía Lăng tu nữ.

Nháy mắt nắm đấm của hai người đã va vào nhau!

Ầm ầm!

Hai luồng khí tức ý chí võ đạo đáng sợ kia đột nhiên bùng nổ, khu vực thời không nơi hai người đang đứng lập tức hóa thành tro bụi, hai luồng khí tức võ đạo mạnh mẽ còn xuyên qua vô số thời không, lan rộng tới thế giới thời không chỗ đám người Diệp Quân, mọi người ở đó vội lùi về sau, tạm tránh nguy hiểm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK