Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3546: Mọc cánh cũng khó bay

Dứt lời, đám đông sáng rực hai mắt, họ nhìn Lâm Chính bằng vẻ kỳ vọng. Lâm Chính xoa căm, gật đầu: “Nếu tôi có thể rời đi từ con đường nhỏ này thì mọi người cũng an toàn. Người bên ngoài cũng không thể ra tay với mọi người”.

“Không được”.

Đúng lúc này tông chủ Thanh Huyền Tông lên tiếng: “Nếu Ái Nhiễm biết về con đường này thì chắc chắn người nhà họ Dục cũng sẽ biết. Nhà họ Dục trước giờ luôn đối đầu với cậu, nếu như bọn họ mà muốn ra tay thì con đường này sẽ là đường chết”.

Dứt lời, Ái Nhiễm chau mày nhưng không nói gì. Giờ cô ta cảm thấy hối hận vì đã từ chối lời đề nghị của ông hai Dục. Đại diện của nhà họ Dục – Giản Đào đã chết. Lâm Chính trở thành người chiến thắng.

Theo như thái độ của nhà họ Dục thì chắc chắn giờ bọn họ kiêng dè Lâm Chính nhất.Nhà họ Dục có thái độ với kẻ mạnh nhất như thế nào chẳng lẽ Ái Nhiễm lại không biết?

“Đi con đường đó đi”, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người.

“Anh Lâm, tông chủ nói đúng đó, con đường này chưa chắc đã an toàn. Có khi nhà họ Dục sẽ ra tay với anh ở đây đấy, hơn nữa...chúng ta cũng không thể chắc chắn rằng còn ai khác biết về con đường này nữa hay không”, Ái Nhiễm vội vàng nói.

“Yên tâm đi, dù những người khác biết thì cũng không sao. Đi đường lớn thì đường nhỏ này kẻ địch sẽ không đông hơn đâu. Bọn họ ai cũng muốn có được Thiên Sinh Đao, vì vậy nếu họ có biết con đường này thì cũng sẽ không nói cho người khác biết đâu. Giờ thời gian gấp gáp, cũng không còn lựa chọn nào khác nữa, đành phải đi con đường này thôi”, Lâm Chính lắc đầu cười nói.

“Thế nhưng...thần y Lâm...”, Ái Nhiễm tỏ ra vô cùng lo lắng mà không biết phải nói như thế nào.

“Ái Nhiễm tôi biết điều cô đang lo lắng. Nhưng không còn cách nào tốt hơn nữa đâu. Đi con đường này thôi”, Lâm Chính nói.

Ái Nhiễm khẽ bặm môi, cô ta tỏ ra khá kiên quyết: “Nếu đã vậy thì tôi đi cùng anh, hỗ trợ anh rời đi”,

“Tôi cũng vậy, chúng tôi bảo vệ anh an toàn”, Thần Cung Thương lên tiếng.

“Đúng vậy, chúng tôi đều đi. Mặc dù con đường này nhỏ nhưng hung hiểm cũng rất nhiều. Nếu có gì thì chúng tôi sẽ giúp anh”.

Đám đông đồng loạt lên tiếng. Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu.

“Tôi đi một mình, mọi người ở lại đây”.

“Cái gì?”, đám đông ngạc nhiên.

“Anh Lâm, sao có thể như vậy được?”

“Một mình anh đi, nhỡ đâu có mai phục thì sao?”

Đám đông phản đối. Thành chủ Nam Ly Thành bước tới, trầm giọng: “Cậu Lâm, 12 cấm vệ của Nam Ly Thành nhất định có thể bảo vệ an toàn cho cậu. Cậu đưa họ theo sẽ không có chuyện gì hết”.

“Cảm ơn ý tốt của chủ thành, chỉ có điều một mình tôi đi thì có trốn chạy cũng dễ. Nếu nhiều người quá sẽ càng dễ bại lộ thân phận. Huống hồ, tôi đi rồi, mọi người ở đây sẽ lại an toàn. Dù sao thì mọi người cũng không cầm Thiên Sinh Đao trên người, bọn họ sẽ không làm gì mọi người đâu”, Lâm Chính nói.

“Thế nhưng...”, đám đông còn định nói gì đó nhưng đã bị Lâm Chính ngăn lại nên đành bỏ cuộc.

“Các vị chuẩn bị đi, có rất nhiều thế tộc đang nhằm vào tôi lúc này, tôi cần mọi người phối hợp tạo cơ hội cho tôi”, Lâm Chính trầm giọng.

“Nếu đã vậy thì đợi trời tối đi. Trời tối xuống, tầm nhìn bị hạn chế, cũng sẽ tiện cho việc rời đi hơn”.

“Không thể chần chừ được nữa. Càng kéo dài thời gian thì bọn họ càng có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, tới khi đó cạm bẫy sẽ càng nhiều hơn, lúc đó tôi có mọc cánh cũng khó có thể bay được”.

“Vậy cậu Lâm định...”

“Giờ rời đi không được chậm trễ nữa”.

“Nếu đã vậy thì mọi người chuẩn bị luôn đi”. “Mong các vị giúp đỡ thêm”, tông chủ Thanh Huyền Tông chắp tay.

“Đây là điều chúng tôi nên làm mà".

Thần Cung Thương, trang chủ Vân Tiếu đều gật đầu. Họ lập tức cử người của tông môn mình tập trung lại. Người của các tông môn lên tới hàng nghìn người. Quy mô không hề nhỏ.

“Bọn họ làm gì vậy?”

“Không rõ nữa”.

“Mặc kệ họ đi, theo dõi sát sao kẻ ngoại vực đó là được. Bất luận thế nào cũng không được để cậu ta thoát khỏi tầm mắt của chúng ta, rõ chưa?”

“Vâng” .

“Thế nhưng chưởng môn, kẻ ngoại vực đó đã lân vào đám đông rồi, giờ bị đoàn người này chặn mất tầm mắt nên không nhìn thấy cậu ta đâu.

“Sợ cái gì. Chỉ cần cậu ta rời khỏi đám đông thì theo dõi cho tôi. Kẻ ngoại vực đó chắc chắn đang tìm cơ hội để rời đi. Thế nhưng chúng ta không được để bị lừa. Chỉ cần thấy ai rời khỏi đám đông thì chắc chắn đó chính là kẻ ngoại vực. Tuyệt đối không được để hắn rời đi”.

“Vâng”.

Người của các thế tộc túm lại. Bọn họ vây lấy Lâm Chính, ép anh vào chính giữa. Dù là ai muốn rời đi cũng phải đi qua bọn họ. Lần này Lâm Chính có muốn thoát cũng khó.
Chương 3547: Chạy trốn

“Xem ra mọi người đều hiểu chuyện đấy”, xuyên chủ của Ác Phong Xuyên điềm đạm nhìn cảnh tượng trước mặt và mỉm cười.

“Xuyên chủ, người của các thế tộc lớn đều có mặt rồi. Hơn nữa nghe nói có không ít thế tộc còn đang tập trung thêm sức mạnh của mình. Chúng ta có nên xin trợ giúp không?”, có một người cung kính chắp tay nói.

“Không cần, dặn xuống dưới nếu có chém giết thì tạm thời đừng đi cướp Thiên Sinh Đao”, xuyên chủ cười nói.

“Tại sao ạ?”

“Xuyên chủ, lẽ nào chúng ta cứ trơ mắt ra nhìn người khác cướp mất sao?”

“Nếu Ác Phong Xuyên của chúng ta có được thứ đó thì thực lực sẽ tăng lên khủng khiếp đấy ạ. Xuyên chủ, chúng ta không thể nào bỏ mặc cơ hội tốt như vậy được”, đám đông vội vàng nói.

Xuyên chủ vội vàng lắc đầu và nói bằng vẻ vô cảm: “Mọi người ngốc quá. Không nhìn rõ tình hình sao? Giờ cả Tu Di này đều bị các thế tộc của vực Diệt Vong bao vây rồi, hơn nữa còn có không ít người được điều động tới đây. Dù chúng ta lúc này có cướp được Thiên Sinh Đao thì cũng không giữ được. Chi bằng quan sát tình hình, đợi thời cơ chín mùi thì ra tay. Như vậy chẳng phải là tốt hơn sao?”, xuyên chủ nói.

Đám đông nghe thấy vậy bèn lẳng lặng gật đầu. Với tình hình hiện tại, lát nữa mà có đánh nhau thì máu sẽ chảy thành sông, xác chết chất thành núi thôi.

Một thần binh như Thiên Sinh Đao lại nằm trong tay một kẻ ngoại vực thì đương nhiên là đám đông thèm nhỏ dãi rồi.

“Hơn nữa những người có cùng suy nghĩ như chúng ta rất nhiều. Mọi người nhìn xem, có ai mà ngu ngốc xông lên trước đâu? Giờ không phải lúc cuống cả lên tìm cách tiếp cận với kẻ ngoại vực đó. Những kẻ đó chỉ là những thế tộc nhỏ không biết dùng óc đi phân tích vấn đề mà thôi.”, xuyên chủ tỏ vẻ khinh thường.

“Xuyên chủ, tất cả nghe theo sự sắp xếp của xuyên chủ ạ”, đám đông chắp tay.

“Theo dõi cho kỹ vào”.

“Tuân lệnh”.

Toàn bộ mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Lâm Chính.Bất kỳ ai có hành động nào bất thường đều thu hút sự chú ý của đám đông.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, tông chủ Thanh Huyền Tông tái mặt: “Xem ra muốn đưa cậu Lâm rời đi thì đúng là khó hơn lên trời rồi”.

“Không vội, cậu Lâm, cậu xong chưa?”, trang chủ Vân Tiếu trầm giọng.

“Xong rồi”, Lâm Chính đã thay đổi hình dạng bèn lên tiếng. Anh khoác một chiếc áo bào, che đi lớp quần áo trước đó.

“Được rồi, tất cả mọi người chạy theo vòng", trang chủ Vân Tiếu hét lớn, bắt đầu di chuyển về phía hồ ở trung tâm của Tu Di.

Cảnh tượng xảy ra khiến đám đông bàng hoàng.

“Họ làm gì vậy?”

“Còn không hiểu sao? Dương đông kích tây chứ còn gì nữa”.

Tông chủ Thiên Văn nói bằng vẻ vô cảm: “Mọi người nghe đây, theo dõi sát những kẻ lạ mặt cho tôi, lát nữa nếu những người lạ mặt mà định rời đi thì lập tức đuổi theo cho tôi”.

“Lạ mặt?”

“Rời đi?”

Đám đông cảm thấy hoang mang. Thế nhưng đám người Lâm Chính đã không ngừng chạy về phía hồ nước rồi. Tốc độ của họ cực nhanh. Những người chạy xen vào định kiểm tra cũng khó khăn vô cùng.

Đúng lúc này có tiếng hét vang lên: “Tản ra”.

Trong nháy mắt đám người Lâm Chính đột nhiên tản ra bốn hướng, lao về các góc của Tu Di.

“Cái gì?”, cả hiện trường thất kinh.

“Nhanh. Mau theo dõi sát bọn họ".

“Không được bỏ qua bất kỳ người nào”.

“Chặn hết họ lại”, lãnh đạo của các thế tộc cuống cả lên. Vô số các cao thủ lao về phía đoàn người của Lâm Chính. Có không ít người bị các cao thủ giữ lại và bị khống chế.

“To gan, đây là Tu Di, các người dám ra tay sao? Các người muốn đối đầu với đại nhân của Lôi Trạch hay gì?"

“Chúng tôi không giết ai cả, chỉ là kiểm tra thôi”.

Cùng với sự xuất hiện của các cao thủ thì sơn trang Vân Tiếu, Nam Ly Thành và Tường Vân Phái, Thanh Huyền Tông đều có quá nửa số người bị khống chết.

Chỉ còn một số lượng nhỏ là vẫn chạy thoát được. Những người lãnh đạo cuối cùng cũng không chịu được nữa nên đích thân ra tay.

Với sự vây sát của đám đông, những người cuối cùng của các thế tộc cũng dần bị bắt giữ. Trang chủ Vân Tiếu, thành chủ Nam Ly Thành cũng bị bao vậy.

“Khốn nạn, cút hết đi. Các người định làm gì vậy? Dám đối đầu với thế gia Thần Cung sao?”, Thần Cung Thương hét lớn.

Những người bao vậy họ trở nên khó xử, đành lập tức rút lui.

“Lưu Nguyệt Phái, Càn Khôn Các bảo người của các người thả người ra, nếu không đừng trách tôi hủy diệt các người”, Thần Cung Thương vô cùng nóng tính. Hắn gầm lên.

“Thương anh kiệt đừng tức giận, chúng tôi không có ý đối kháng với cậu".

Người của các tông môn khác sau khi điều tra xong thì phát hiện ra không có Lâm Chính nên cảm thấy thật vọng và vội vàng thả người.

Người của các thế tộc khác cũng nhanh chóng kiểm tra nhưng không phát hiện ra tung tích của Lâm Chính. Sắc mặt họ trông vô cùng khó coi.

Lần này thì bọn họ đứng ngồi không yên nữa rồi.

“Người đâu?”, xuyên chủ Ác Phong Xuyên cuống cả lên.

“Xuyên chủ... Không tìm thấy ạ”.

“Không thể nào? Có ai từ ngoài vào không?”

“Lối ra vào đã được khóa chặt rồi không ai ra vào được ạ”.

“Hỏng rồi, có lẽ kẻ ngoại vực đó đó dùng thuật dịch dung trà trộn vào chúng ta rồi”, sắc mặt xuyên chủ trông vô cùng khó coi.
Chương 3548: Kiêng kị lẫn nhau!

Dứt lời, những người lãnh đạo của các thế tộc khác cũng phải tái mặt. Nếu như Lâm Chính thật sự sử dụng thuật dịch dung và trà trộn vào đám đông thì rắc rối to.

“Kiểm tra từng người một. Đếm số lượng. Nhất định phải tìm ra được thành nhóc đó”.

“Kiểm tra toàn bộ những người ra vào các lối, thấy ai tình nghi thì lập tức bắt cho tôi”.

“Tuân lệnh”, đám đông lập tức hành động.

“Bẩm chưởng môn, số lượng người đủ”

“Các chủ, không phát hiện ra kẻ tình nghi”.

“Bẩm xuyên chủ, tất cả mọi người đều ở đây, không hề dư người”, cùng với những tiếng hô báo cáo vang lên thì sắc mặt của những người đứng đầu trông lại càng khó coi hơn.

Trang chủ Vân Tiếu, Thần Cung Thương đều đã bị khống chế. Nhưng không tìm thấy Lâm Chính trong số bọn họ. Trong số người của các gia tộc khác cũng không hề thấy tung tích của Lâm Chính.

Chuyện gì thế này? Một người còn sống sờ sờ sao giờ biến mất rồi?

“Phía bên ngoài lối ra cũng không có gì bất thường, chắc chắn tên đó không thể rời đi từ đường lớn được...lẽ nào...là con đường nhỏ còn lại?”

Lúc này, tông chủ Thiên Vấn Tông chau mày. Những người khác cũng nín thở. Mấy người phía Thanh Huyền Tông tái mặt, nhìn nhau.

“Lập tức cử người đi lúc soát Tu Di xem có còn lối mòn nào không?”, xuyên chủ Ác Phong Xuyên lập tức hô lớn.

“Vâng”, người của các tông môn bắt đầu hành động. Cả vùng đất Tu Di đâu đâu cũng thấy các bóng hình.

“Hỏng rồi, còn tiếp tục thế này thì chắc chắn họ sẽ phát hiện ra con đường đó mất”.

“Giờ phải làm sao?”

Người của Thanh Huyền Tông nhìn nhau. Nam Hạnh Nhi vội vàng ấn tay bố của mình như có điều gì muốn nói.

Đúng lúc này, Ái Nhiễm đột nhiên lên tiếng. “Thương anh kiệt, cậu nói rõ ràng có người phát hiện ra trong tông môn của chúng ta nhiều hơn một người mà lại không nói ra là sao?”

Lúc nhà Thần Cung Thương giật mình nhìn Ái Nhiễm. Các tông môn khác cũng giật mình, đồng loạt quay qua nhìn.

Đúng vậy...Nếu người của một tông môn phát hiện ra một tông môn khác có nhiều người hơn thì sao lại không lên tiếng.

Chắc chắn là bọn họ muốn lén lút đưa người này đi sau đó cướp Thiên Sinh Đao trong tay người này

“Càn Khôn Các, lần này các người cử bao nhiêu người tới đây?”, tông chủ Thiên Vấn Tông lập tức nhìn các chủ của Càn Khôn Các và hỏi.

Càn Khôn Các giật mình: “Tông chủ, ý của ông là gì? Ông nghi ngờ chúng tôi giấu người sao?”

“Tôi chỉ hỏi mà thôi”.

“130 người. Tất cả đều ở đây. Sao? Ông lại muốn đích thân kiểm tra họ hay gì?”, các chủ Càn Khôn Các tỏ ra tức giận.

Dù Càn Khôn Các là một thế tộc có quy mô tầm trung thì vẫn còn kém xa Thiên Vấn Tông.Thế nên dù tỏ ra bất mãn thì các chủ cũng không thể làm gì được.

Tông chủ Thiên Vấn Tông không chỉ nói miệng, ông ta phất tay. Vài chục người ở phía sau lập tức lao lên tiến hành lục soát người của Càn Khôn Các xem có người nào sử dụng thuật dịch dung hay không.

“Các người...”, các chủ tức lắm.

“Các chủ đừng giận, tôi chỉ muốn xác định mà thôi. Ông có ý kiến gì sao?”, tông chủ Thiên Vấn Tôn nói bằng vẻ vô cảm.

Các chủ Càn Khôn Các mặt đỏ tía tái. Ông ta bặm môi nhưng không dám phản kháng.

Một hồi lâu sau ông ta lên tiếng: “Tông chủ Thiên Vấn Tông, các người muốn kiểm tra thì cứ việc nhưng đối với Ác Phong Xuyên, Tê Hà Cốc thì các người có dám không?”

Tông chủ nghe thấy vậy khẽ chau mày. Đúng là với Càn Khôn Các họ có thể kiểm tra nhưng đối với những thế tộc bá chủ kia thì sao?

Tông chủ Thiên Vấn Tông nhìn về phía người đứng đầu của các thế tộc kia. Quả nhiên những người kia cũng có cùng tâm tư như vậy.
Chương 3549: Lẽ nào còn phải để tôi mời?

Cả hiện trường hỗn loạn. Các thế lực lớn bắt đầu kiểm tra các thế lực nhỏ.

Các thế lực nhỏ không làm gì được đành ngoan ngoãn phối hợp, thế nhưng cũng có những thế lực thấy bản thân bị sỉ nhục nên từ chối.

Hai bên cãi vãi rồi thậm chí đánh nhau. Ái Nhiễm bỗng cảm thấy có hi vọng.

“Mau, sư phụ, lập tức cử người đi thông báo cho các vị đại nhân của Lôi Trạch, tức tốc mời Lôi Hổ đại nhân tới đây kiểm soát hiện trường”, Ái Nhiễm kêu lên.

“Được, được...”, tông chủ Thanh Huyền Tông bừng tỉnh, vội vàng bảo Nam Phong đi xử lý.

Nhìn thấy đám đông mỗi lúc một lộn xộn, Thần Cung Thương đã phải giơ ngón cái khen ngợi Ái Nhiễm.

“Cô Ái Nhiễm quả là thông minh, thật khiến người khác khâm phục. Một câu nói của cô thôi mà đã khiến các thế tộc phải dè chừng lẫn nhau và giành thêm thời gian cho Lâm Chính đại nhân rồi. Quả thật là cao minh”, Thần Cung Thương tỏ ra bái phục.

“Đâu có”, Ái Nhiễm cười nói.

“Nếu như không có Ái Nhiễm thì mọi chuyện đã phiền phức lắm rồi”, Tề Thủy Tâm được người đẩy tới, nhìn Ái Nhiễm và mỉm cười.

“Thủy Tâm đừng khen người ta nữa. Lát nữa rời khỏi đây phải nhanh chóng bảo Lâm Chính chữa trị cho chị, để chị nhanh hồi phục mới được”, Ái Nhiễm cười khổ.

Tề Thủy Tâm gật đầu, nhìn xung quanh và kêu lên: “Giờ có lẽ anh Lâm cũng đi được xa lắm rồi. Chúng ta cũng nên rời đi rồi, không thể ở lại lâu được, nếu không tôi lo các thế tộc khác mà nóng máu lên sẽ ra tay với chúng ta mất".

“Đúng vậy, mau đi thôi”.

Đám đông lập tức đi về cổng chính. Cùng lúc này tại một con đường nhỏ nơi vách núi.

Lâm Chính cẩn thận đi về phía trước. Con đường tăm tối không một bóng người, cỏ cây rậm rạp, ngoài ra còn có không ít loại có chưa độc tố. Một khi bị thương thì sẽ bị trúng độc và có khi chết ngay tại chỗ.

“Mình đi khỏi có lẽ đám người Ái Nhiễm cũng an toàn rồi”, Lâm Chính quay lại nhìn và lầm bầm

Thật không ngờ một Thiên Sinh Đao thôi mà gây ra nhiều chuyện như vậy. Thế nhưng nếu bắt Lâm Chính từ bỏ nó thì cũng là điều không thể.

Có Thiên Sinh Đạo coi như có thêm được một con át chủ bài để đối phó với thánh quân Diệp Viêm. Lâm Chính ít nhất cũng có thể một cách.

Anh liếc nhìn Thiên Sinh Đao và tiếp tục đi về phía trước. Đúng lúc này bước chân của anh chậm lại và bỗng dừng hẳn.

Lâm Chính nhìn con đường trước mặt rồi lấy ra một cây châm đâm vào người mình.

Vụt!Cây châm ghim vào cơ thể, khí tức phát ra hừng hực, tu vi của anh cũng tăng mạnh.

“Ra đi”, Lâm Chính vừa ghim châm vừa nói.

Bốn bề im lìm. Lâm Chính lắc đầu, thản nhiên nói: “Lẽ nào muốn tôi mời nữa sao?”

“Ha ha, sao cậu Lâm phát hiện ra chúng tôi vậy?”, cốc chủ Trùng Long Cốc bật cười, bước ra từ lùm cây bên cạnh.

Ông ta lấy ra một cây châm ghim lên người thế là cả người ông ta hiện dần lên. Lâm Chính nhìn cây châm trong tay ông ta mà ngạc nhiên.

Cây châm này có thể thay đổi màu da của cốc chủ khiến da ông ta dung hợp với môi trường xung quanh như một con tắc kè và đạt tới mức tàng hình.

Không thể tin được.

“Khu vực rậm rạp này có người mở đường thế nên chắc chắn là có người tới trước đợi tôi mà”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Danh quả đúng như lời đồn mà. Biết thế chúng tôi không núp nữa”, Dục Chấn Thiên bước ra và phất tay.

Trong nháy mắt có hàng nghìn người bước ra theo.
Chương 3550: Khiêu khích

"Dục Chấn Thiên?"

Lâm Chính nhíu mày, liếc mắt một cái nhìn hiện trường: "Xem ra ông và đám người Trùng Long Cốc thông đồng với nhau!"

"Này, đừng có nói bậy bạ, ai thông đồng chứ? Chỉ là hợp tác mà thôi”, Trùng Long cốc chủ cười nhẹ.

"Lâm Chính, không phải nhà họ Dục chúng tôi không cho cậu cơ hội, vốn tôi đã phái chú Hai tới giảng hòa với cậu, nhưng cậu lại hung hăng không chịu buông tha nhà họ Dục của tôi. Cho nên tôi mới không dừng tay, làm bất cứ điều gì cho đến khi lấy được mạng của cậu, đừng trách tôi”, Dục Chấn Thiên bình tĩnh nói.

"Vậy sao?"

Lâm Chính cau mày.

Rõ ràng Ái Nhiễm đã từ chối.

Nhưng anh không trách Ái Nhiễm, dù sao thì Ái Nhiễm cũng không đủ tư cách để thay anh tiếp nhận nhà họ Dục.

Trên thực tế, Lâm Chính không quá để tâm đến việc của nhà họ Dục.

Nhưng mọi thứ đã đến mức không thể cứu vãn.

"Tiểu tử, cậu không còn chỗ dung thân nữa rồi. Tất cả sức mạnh của nhà họ Dục và Trùng Long Cốc đã được tập trung ở đây! Cậu có lắp thêm cánh cũng khó mà thoát, nhưng nếu muốn sống sót, tôi có thể chừa cho cậu một con đường, điều đó tuỳ thuộc vào việc cậu có thức thời hay không", Trùng Long cốc chủ cười nói.

"Không phải ông muốn tôi giao ra Thiên Sinh Đao và Trùng Long Thích đấy chứ?" Lâm Chính hỏi.

"Thông minh!"

Trùng Long cốc chủ mỉm cười và nói: "Tôi và cậu thực ra không có nhiều ân oán, nhưng cậu đã lấy thần khí của Trùng Long Cốc và khiến tôi mất mặt. Tôi làm điều này chỉ để khôi phục danh tiếng của mình ở Trùng Long Cốc mà thôi, ngoài ra không có gì khác! Nếu cậu bằng lòng hợp tác, chúng ta sẽ giải quyết ổn thỏa, nước sông không phạm nước giếng, thế nào?"

"Thật vậy sao?"

Lâm Chính cười nhạt một tiếng, lấy ra Thiên Sinh Đao và Trùng Long Thích.

Tất cả mọi người thở gấp, nhìn chằm chằm cảnh tượng này.

"Trùng Long Thích này nhất định phải trả lại cho chủ nhân ban đầu, vậy... còn Thiên Sinh Đao thì sao? Tôi đưa nó cho Dục Chấn Thiên? Hay cho ông, Trùng Long cốc chủ?" Lâm Chính mỉm cười hỏi .

Anh vừa dứt lời, Trùng Long cốc chủ đã vô cùng sửng sốt.

Dục Chấn Thiên cũng sửng sốt, và ngay lập tức nhìn chằm chằm vào Trùng Long cốc chủ.

Trùng Long cốc chủ trầm mặc chốc lát, sau đó nhẹ giọng nói: "Đương nhiên đao là của nhà họ Dục! Chỉ cần Trùng Long Cốc có thể lấy lại bảo vật của mình là được rồi”.

Ông ta nói xong, Dục Chấn Thiên thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng trong lòng vẫn có chút bất an.

Nhưng Lâm Chính đã cười to: "Trùng Long cốc chủ! Ông nghĩ mọi người đều là kẻ ngốc sao? Ông sẽ giao Thiên Sinh Đao cho nhà họ Dục thật sao? Ông coi người nhà họ Dục là đám trẻ lên ba à? Bây giờ tôi vẫn đứng ở đây, ông không muốn lật mặt với nhà họ Dục. Nhưng một khi lấy được Thiên Sinh Đao, ông đương nhiên sẽ bỏ túi mình! Giao lại cho nhà họ Dục? Đừng có giả thần giả quỷ!"

Người nhà họ Dục nghe xong, sắc mặt lại sa sầm lại.

Tuy rằng bọn họ thật sự không muốn thừa nhận, nhưng Lâm Chính nói cũng có lý.

Ngay khi lấy được Thiên Sinh Đao, Trùng Long Cốc trở mặt không nhận người quen, đến lúc đó họ cũng không thể làm gì.

"Dục Chấn Thiên, ông tin tiểu tử này sao? Hắn đang gieo rắc bất hoà để chia rẽ chúng ta!" Trùng Long cốc chủ nặng nề hét lên, có vẻ rất không hài lòng.

“Gieo mối bất hòa hay không, rất dễ chứng minh”.

Lâm Chính cười nhẹ: "Nếu ông muốn, tôi sẽ đưa nó cho ông ngay bây giờ. Nhưng bây giờ nhà họ Dục nhận hay Trùng Long cốc chủ nhận đây?"

"Đương nhiên là tôi nhận!"

Trùng Long cốc chủ không thể ngồi yên và bất giác hét lên.

Nhưng vừa nói xong, ông ta liền hối hận.

Nhìn về phía nhà họ Dục.

Dục Chấn Thiên và những người khác có vẻ mặt vô cùng u ám.

Rõ ràng, phản ứng vừa rồi của Trùng Long cốc chủ đã khiến họ nghi ngờ ông ta.

Trùng Long cốc chủ đương nhiên biết lợi hại.

Nhưng ông ta cũng không thể bỏ lỡ Thiên Sinh Đao!

Đây là một báu vật thậm chí mạnh hơn cả Trùng Long Thích.

Chỉ cần có Thiên Sinh Đao trong tay, bất kể là Lâm Chính hay là nhà họ Dục thì Trùng Long cốc chủ đều không cần để ý.

Tuy nhiên, Dục Chấn Thiên ngày càng trở nên bất mãn.

"Cốc chủ đại nhân, tôi cảm thấy chi bằng để cho tôi lấy Thiên Sinh Đao. Mục đích của ông lần này không phải là Trùng Long Thích sao? Chẳng lẽ chuyến đi này nhà họ Dục chúng tôi không có ích lợi gì?"

Dục Chấn Thiên bước tới và nói với giọng lạnh lùng.

"Dục Chấn Thiên, nếu tôi giúp ông giết người này, đối với ông đã là lợi ích lớn rồi, ông còn muốn lợi ích khác sao? Ông phải biết rõ thực lực cùng thân phận của mình!", Trùng Long cốc chủ hừ lạnh rồi đáp.

Nhà họ Dục không là gì khi đứng trước Trùng Long Cốc, vì vậy chủ nhân của Trùng Long Cốc đương nhiên không cần phải khách sáo.

Nhưng cứ như vậy, Lâm Chính lại có chuyện để nói.

"Ồ? Cốc chủ đang nói là muốn giúp nhà họ Dục diệt trừ tôi? Nếu đã như vậy, tôi tại sao phải ngoan ngoãn giao nộp Thiên Sinh Đao? Thà rằng liều mạng chống cự một phen không phải tốt hơn sao?" Lâm Chính cười nói.

Sắc mặt Trùng Long cốc chủ sa sầm lại.

Tuy rằng nơi đây là một con đường nhỏ, nhưng nếu chém giết thì sẽ gây ra động tĩnh.

Hiện tại, xung quanh vùng đất Tu Di có rất nhiều người. Nếu có bất kỳ rắc rối nào, chắc chắn sẽ thu hút hàng ngàn người đến xem

Đến lúc đó, Thiên Sinh Đao không dễ giành được nữa.

"Tiểu tử, muốn sống còn phải xem cậu có hợp tác hay không. Giờ cậu đưa đao cho tôi, tôi sẽ thả cậu đi, người nhà họ Dục sẽ không động tới cậu. Còn nếu cậu không chịu đưa, tôi sẽ tự ra tay! Đừng lãng phí thời gian, mau quyết định đi!”, Trùng Long cốc chủ trở nên mất kiên nhẫn, trầm giọng nói.

Dục Chấn Thiên vô cùng khó chịu.

Ông ta cũng là một người quan tâm đến thể diện.

Ý của Trùng Long cốc chủ là chỉ cần Lâm Chính giao ra Thiên Sinh Đao thì ông ta sẽ không thể động tới Lâm Chính?

Nếu như vậy, nhà họ Dục sẽ không được bất kỳ lợi ích nào, thậm chí còn bị Trùng Long Cốc lợi dụng.

Làm sao ông ta có thể chấp nhận việc này?

Huống chi, Dục Chấn Thiên cũng đang thèm muốn Thiên Sinh Đao, bây giờ cơ hội đang ở trước mặt, làm sao ông ta có thể bỏ lỡ được?

Mặc dù nhà họ Dục không phải là đối thủ của Trùng Long Cốc, nhưng ông ta không thể chịu đựng được tình hình hiện tại.

Dục Chấn Thiên siết chặt tay và nháy mắt với người nhà họ Dục ở phía sau.

Ông Năm nhà họ Dục và những người khác phía sau lần lượt gật đầu, ý rằng đã chuẩn bị sẵn sàng.

"Anh, nếu cuộc chiến nổ ra, tộc nhân ắt sẽ thương vong nặng nề, cho nên em đề nghị rời khỏi nơi này, chuyện này coi như kết thúc. Anh thấy thế nào?", ông Hai nhà họ Dục mím môi, tiến lên một bước trầm giọng nói.

"Rời đi? Chú không muốn Thiên Sinh Đao? Chú không muốn thoát khỏi kiếp nạn này sao? Hôm nay chúng ta rời đi, nhà ta làm sao có thể yên ổn sống?", Dục Chấn Thiên lạnh lùng nói.

"Nhưng...."

"Đừng nói nhảm nữa, lát nữa nhìn ám hiệu của tôi mà hành động”.

Dục Chấn Thiên không buồn trả lời, sau đó huy động sức mạnh của mình, khóa chặt mục tiêu Lấm Chính và sẵn sàng tấn công.

Lâm Chính ngay lập tức chú ý đến những động tác nhỏ này của Dục Chấn Thiên, anh cau mày lại và tập trung năng lượng.

"Thế nào? Còn do dự gì nữa? Mau giao ra Thiên Sinh Đao!"

Trùng Long cốc chủ quát lớn, đồng thời trong mắt hiện lên một tia sát ý.

Rõ ràng là ông ta cũng không thể ngồi yên được nữa.

"Ông muốn có Thiên Sinh Đao? Vậy được! Tôi cho ông!"

Lâm Chính khàn giọng nói, và bất ngờ cắm thanh đao xuống mặt đất.

Trong khoảnh khắc, Dục Chấn Thiên và Trùng Long cốc chủ đều lao lên, vươn tay chộp lấy thanh đao cùng một lúc!

Giờ khắc này, trong mắt bọn họ chỉ có pháp khí vô song này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK