Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 611: Huyền Y Phái xảy ra chuyện

Lúc này tâm trạng Tô Nhu rối bời.

Thần y Lâm. Lại là thần y Lâm. Anh ấy biết chuyện này kiểu gì vậy? Hơn nữa…lại còn xuất hiện ở Yên Kinh nhanh như thế…đã thế còn không hề sợ nhà họ Lương, còn đòi lại công bằng vì cô.

Thực sự phải làm tới mức đó sao? Vì mình mà anh trở thành kẻ địch của nhà họ Lương?

Tô Nhu cũng là phụ nữ, nếu như nói là không xúc động thì là giả. Cô nhìn chìa khóa xe, thẻ ngân hàng ở trên bàn bèn thở dài.

Nghĩ tới người chồng bất tài của mình cô thấy thật buồn. Dù cô có bị người khác sỉ nhục ngay trước mặt anh thì anh cũng sẽ im lặng mà thôi. Rồi lại nhìn thần y Lâm – người vì cô mà làm bao nhiêu việc…

So sánh thế này thì thật là khập khiễng quá. Tô Nhu hít một hơi thật sâu, đôi mắt ánh lên vẻ mệt mỏi.

Reng reng…

Lúc này, điện thoại trên bàn đổ chuông. Tô Nhu lập tức cầm lên và liếc nhìn. Cô chau mày, sau đó ấn nút nghe.

“Tô Nhu, anh sắp về Giang Thành rồi”, đầu dây bên kia là giọng nói của Lâm Chính.

“Ồ. ..anh về rồi à”, Tô Nhu thản nhiên đáp lại.

Lâm Chính giật mình, cảm thấy kỳ lạ: “Tôi Nhu, em làm sao thế?”

“Không có gì, công ty em có chút việc, không đi đón anh được. Anh tự bắt xe về nhé”, Tô Nhu nói.

“Sao cơ?”

“Không có gì, em sẽ nấu cơm, tới giờ nhớ về ăn”, nói xong cô tắt máy.

Lâm Chính ở đầu dây bên kia cảm thấy hoang mang. Tô Nhu vứt điện thoại lên ghế sô pha, nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ thất thần.

Thực ra cô không ghét Lâm Chính, dù sao thì Lâm Chính cũng làm rất nhiều điều cho cô. Ngoài lần ở học viện Huyền Y Phái và nhà họ Lương ra thì hầu như là anh đều đứng ra giúp cô cả. Có điều, Tô Nhu không đặt kỳ vọng quá cao vào Lâm Chính.

“Im lặng vượt qua khoảng thời gian còn lại thôi. Sau đó thì sẽ ly hôn”, Tô Nhu nhắm mắt, tự nhủ.

Máy bay đã tới nơi. Mã Hải đích thân tới của sân bay đón Lâm Chính.

“Chủ tịch Lâm!", thấy Lâm Chính bước tới, Mã Hải vội vàng nói

“Sao ông lại tới đây”, Lâm Chính hỏi với vẻ nghi ngờ.

“Chủ tịch Lâm mau tới học viện Huyền Y Phái đi…ở đó xảy ra chuyện rồi”, Mã Hải vội vàng nói.

“Xảy ra chuyện gì rồi?”, Lâm Chính ngạc nhiên.

Mã Hải vội vàng mở cửa xe: “Lên xe tôi sẽ nói”.

Lâm Chính không nói gì, chỉ lập tức bước lên xe. Mã Hải lập động máy và phóng đi.

Trên xe.

“Người của Kỳ Dược Phòng tới rồi”, Mã Hải trầm giọng. Nói một câu đơn giản thôi nhưng Lâm Chính hiểu tất cả.

“Thái độ của Kỳ Dược Phòng rất huênh hoang, hơn nữa còn tung tin này đi khắp nơi. Huyền Y Phái mới thành lập, chuyện này khiến mọi người nghĩ rằng chúng ta chỉ ra vẻ bề ngoài. Họ bắt đầu lợi dụng sự việc này chèn ép với chúng ta”, Mã Hải nói.

“Chèn ép sao?”, Lâm Chính chau mày: “Huyền Y Phái chúng ta đã đắc tội với ai vậy? Mà còn bị chèn ép”.

“Chủ tịch Lâm, chúng ta đắc tội với nhiều lắm luôn!"

“Sao?”

“Thuốc mà chúng ta nghiên cứu, chiếm lĩnh thị trường, thậm chí là còn có có xu hướng phát triển hơn nữa đã vô hình trung đắc tội với rất, rất nhiều người. Có những người không vui khi thấy tập đoàn Dương Hoa dần dần nuốt gọn thị trường. Vì vậy họ sẽ phối hợp với Kỳ Dược Phòng, lợi dụng cơ hội này chèn ép chúng ta. Tình hình của chúng ta đúng là bị chèn ép cấp số nhân đó”, Mã Hải thuật lại tình hình.

Lâm Chính nhắm mắt lại, không nói gì. Thực ra tại Yên Kinh, anh đã nghĩ về chuyện Kỳ Dược Phòng. Thế nhưng do tình hình của Lương Thu Yến cấp bách quá nên anh cũng không nghĩ được nhiều.

Chuyện của Lương Thu Yến đã được giải quyết, anh tức tốc quay về Giang Thành cũng là vì chuyện này. Nhưng thật không ngờ, chuyện này lại phức tạp hơn anh tưởng tượng rất nhiều.

Đây không chỉ còn đơn giản là bồi thường một bông Hà Linh Hoa nữa. Ở đây có rất nhiều sự chơi xấu, rất nhiều người muốn chĩa mũi dao về phía Huyền Y Phái.

“Tôi mệt rồi, về ăn miếng cơm, nghỉ ngơi một tối rồi mai nói tiếp đi. Ngày mai giúp tôi liên hệ với Kỳ Dược Phòng, tôi muốn nói chuyện với họ”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Vâng, chủ tịch”, Mã Hải gật đầu.

Lâm Chính đi tới thẳng công ty Duyệt Nhan. Tô Nhu cũng đã chuẩn bị đồ ăn, dù anh không có tâm trạng thì cũng phải ăn.

Lúc ăn, Tô Nhu không nói gì, chỉ im lặng ăn cho xong rồi về phòng. Lâm Chính cảm thấy có gì đó không ổn nhưng anh cũng không hỏi nhiều.

Mặc dù có những lúc anh đánh giá cao Tô Nhu nhưng anh cũng hiểu, dù Tô Nhu hay anh thì giữa họ cũng không có tình cảm nhiều. Nói về tình cảm, giữa hai người chẳng qua là chút tình nghĩa được nảy sinh trong quá trình ở cùng nhau, chưa được gọi là tình yêu đích thực.

Có lẽ đợt đại hội này chính là thời điểm để đánh dấu thêm bước ngoặt cho cuộc hôn nhân này.

Vợ chồng Tô Quảng vẫn chưa về. Lâm Chính thấy vui lắm, vì ít phải nghe những lời nói cay độc từ cái miệng Trương Tinh Vũ.

Ngủ lại một đêm, hôm sau Lâm Chính bèn bắt xe tới học viện Huyền Y Phái. Chỉ có điều…anh vừa tới trước cổng thì.

Rầm.

Một âm thanh nặng nề vang lên. Ngay sau đó là vài người vệ sĩ mặc đồng phục bị đánh bay ra ngoài, đập mạnh xuống đất và bất tỉnh. Tiếp theo là những tiếng kêu thất thanh đầy kinh hoàng.

“Các người làm gì vậy?”

“Khốn nạn, các người…ức hiếp người quá đáng rồi đấy!”

“Không thể chấp nhận được!”

“Vô thiên vô pháp, mau báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát!”

“Ban ngày ban mặt mà các người dám?”

Nghe thấy vậy, Lâm Chính bàng hoàng lắm. Anh vội vàng bước xuống xe, chạy tới thì thấy một đám lúc nhúc đầy lộn xộn.

Lúc này bỗng có người hét lên: “Cớm tới rồi, rút thôi!”

Dứt lời, cả đám nhao nhao bỏ chạy.

“Đứng lại!”

Tiếng quát từ bên trong vang lên. Một đám người từ cửa chạy ra. Lâm Chính cũng không biết rõ đây là những ai, cũng không biết bên nào đuổi, bên nào bắt. Thế nhưng anh có dự cảm chẳng lành. Anh rảo bước đi vào trong.

Đương nhiên khi vào tới Huyền Y Phái thì Lâm Chính đã hoàn toàn sững sờ bởi cảnh tượng trước mặt. Vô số người của Huyền Y Phái ngã ra như ngả rạ.

Cảnh tượng thật khủng khiếp. Có người gãy tay, có người gãy chân, có người lăn qua lăn lại rú lên đầy đau đớn. Tại một căn nhà gần đó, lửa bốc lên ngùn ngụt.

“Cái gì?”, Lâm Chính trố tròn mắt.

“Cuối cùng thầy tới rồi! Thầy còn không tới thì Huyền Y Phái sẽ xong đời mất”, tiếng kích động vang lên.

Lâm Chính quay lại nhìn thì thấy Tần Bách Tùng chống gậy, tập tễnh đi tới…
Chương 612: Cái chết của Long Thủ

Nhìn thấy bộ dạng của Tần Bách Tùng, Lâm Chính hóa đá. Ông ta chống gậy, bước đi tập tễnh. Bên cạnh là Tần Ngưng với đôi mắt đỏ hoe đang dìu ông của mình. Những người khác cũng chẳng khá hơn là bao. Ai cũng đầy mình thương tích, vẻ mặt hoảng loạn.

Trước khi đi vẫn còn bình thường, vậy mà với từ Yên Kinh quay về thì ai cũng thành ra thế này.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Lâm Chính vội vàng bước tới hỏi.

“Thưa thầy, một lời khó nói hết được”, Tần Bách Tùng thở dài.

“Là Kỳ Dược Phòng làm phải không?", Lâm Chính hỏi.

Tần Bách Tùng gật đầu, khuôn mặt già nua hiện lên vẻ lo lắng: “Từ sau khi thầy đi Yên Kinh, người của Kỳ Dược Phòng đã tới. Họ cứ nói thầy thất hứa. Theo như quy định, Huyền Y Phái phải bồi thường một bông Hà Linh Hoa. Thế nhưng…Hà Linh Hoa là thứ quá quý giá, sao chúng tôi có được. Nếu như có thì đâu cần tới Kỳ Dược Phòng lấy làm gì? Thế là ngày nào Kỳ Dược Phòng cũng cho người tới gây sự. Bọn họ toàn là người biết cổ võ, mỗi lần tới đều phá tanh bành. Trước đây có không ít bệnh nhân tới trị bệnh, sau khi Kỳ Dược Phòng làm vậy thì bệnh nhân cũng chạy hết rồi”.

“Không có ai xử lý họ sao?”, Lâm Chính tức giận hét lên.

“Xử lý không nổi”, Hùng Trưởng Bạch nói bằng vẻ bất lực. Đầu ông ta cũng bị quấn băng, rõ ràng là cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao.

“Sao lại không làm gì được”, Lâm Chính hừ giọng: “Kỳ Dược Phòng có bản lĩnh đến vậy cơ à?”

“Không có…thế nhưng cả giới Đông Y nam bắc đều chống lưng cho họ nên họ có”, Hùng Trưởng Bạch thở dài.

“Tất cả sao”, Lâm Chính ngạc nhiên.

“Thưa thầy, cuộc đối đầu giữa thầy và Kỳ Dược Phòng sớm đã được lan truyền khắp giới Đông y rồi. Ngày quyết đấu Kỳ Dược Phòng đã mời không ít các vị tiền bối đức cao vọng trọng có mặt. Mọi người đều chờ đội cuộc chiến này. Kết quả, thầy lại thất hứa. Thế là có không ít người cảm thấy tức giận trước hành động của thầy, họ đồng loạt đứng về phía Kỳ Dược Phòng và ngấm ngầm chấp nhận toàn bộ hành động của Kỳ Dược Phòng. Chúng tôi cũng đã báo cảnh sát, nhưng rõ ràng là không trị nổi những kẻ này”, Hùng Trưởng Bạch thở dài.

Lâm Chính im lặng. Anh không ngờ, lời thất hứa lúc đó đã gây ra chuyện lớn như thế này…

Nhưng cũng phải thôi, Huyền Y Phái khí thế đang lên như diều gặp gió, chắc chắn sẽ động chạm tới lợi ích của rất nhiều người. Dù là không có chuyện về Kỳ Dược Phòng thì cũng sẽ có rất nhiều người tìm cơ hội ra tay với Huyền Y Phái…

“Mọi người chịu thiệt thòi rồi!”

Anh nín thở, nói giọng khàn khàn: “Chuyện này là do tôi, khiến mọi người bị liên lụy cả rồi. Xin lỗi”.

“Thầy đừng nói vậy, thực ra là do chúng tôi bất tài, bị người khác ức hiếp…”, Tần Bách Tùng than thở.

“Yên tâm, tôi sẽ làm việc với phòng chủ của Kỳ Dược Phòng, cố gắng giải quyết vấn đề. Nếu bên đó đồng ý thì có thể đấu lại một trận”, Lâm Chính nói.

“Về phương diện y thuật thì chắc chắn thầy không thành vấn đề, nhưng sợ rằng người ta chưa chắc đã chịu thi đấu lại”.

“Để tôi nói chuyện với Kỳ Dược Phòng trước đã, xem thái độ của họ thế nào. Phải rồi, Long Thủ đâu?", Lâm Chính liếc nhìn thì không thấy bóng dáng Long Thủ đâu bèn hỏi.

“Long Thủ đại diện đi tới Kỳ Dược Phòng nói chuyện rồi”.

“Gọi ông ấy về, ông ấy đi không có tác dụng gì đâu. Nếu mà người ta thật sự muốn thương lượng thì đã không đợi tới tận lúc này?”, Lâm Chính nói: “Hẹn giờ giúp tôi, chiều này đi, tôi sẽ tới nói chuyện với phòng chủ Kỳ Dược Phòng”.

“Vâng thưa thầy”, Tần Bách Tùng gật đầu, lập tức cho người đi xử lý.

“Những người khác làm việc của mình, cố gắng khôi phục trật tự của Huyền Y Phái. Mục đích của học viện chúng ta là dạy học, không được đảo lộn trật tự. Còn những chuyện khác đợi tôi và Kỳ Dược Phòng thương lượng xong sẽ giải quyết tiếp”

Lâm Chính cũng không phải là người cứng đầu. Chuyện này là do anh thất hứa, lại không đưa ra được Hà Linh Hoa nên hành động của Kỳ Dược Phòng cũng là hợp lý. Mặc dù mấy người Tần Bách Tùng bị đánh thê thảm quá nhưng cũng chỉ là những vết thương nhỏ. Lâm Chính có thể chữa khỏi cho họ. Chỉ cần Kỳ Dược Phòng không làm gì quá đáng thì anh đều có thể chấp nhận được.

Dứt lời, đám đông cũng coi như có động lực, lập tức đi chuẩn bị. Tần Bách Tùng thở phào, nở nụ cười.

Tần Ngưng thì vẫn nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt si mê như xưa nay vẫn thế.

Đúng lúc này…

Két…Có tiếng phanh xe chói tai từ ngoài của của Huyền Y Phái vọng vào. Mấy người Lâm Chính quay qua nhìn thì thấy một chiếc xe thương vụ màu đen đang đậu ở đó.

Chiếc xe mở ra, vài người nam nữ mặt áo màu xám bước xuống xe. Từ trang phục của họ có thể biết ngay họ tới từ Kỳ Dược Phòng. Người của Huyền Y Phái bỗng trở nên căng thẳng. Đám vệ sĩ và đệ tử lập tức bước tới trước, tạo thành một hàng chặn lối đi.

“Đừng căng thẳng, chúng tôi tới không phải để làm loạn mà là tới để trả người”, một người thanh niên cười ha ha nói.

“Trả người sao?”, Hừng Trưởng Bạch cảm thấy nghi ngờ.

Người thanh niên phất tay. Những người khác lập tức mở cốp xe và vác một cái bao màu đen vứt xuống đất.

Bụp. Rõ ràng là cái túi đựng cái gì đó rất nặng, rơi xuống đất khiến bụi cát bay mịt mù.

“Đây là người của các người. Coi như là chút lãi và cũng nể mặt nên kéo dãn cho các người thêm ba ngày. Sau ba ngày thì giao Hà Linh Hoa ra”.

Mấy người chui lên xe. Người thanh niên kia kéo cửa xuống, nhổ một bãi nước bọt ngay trước mặt Lâm Chính và khởi động máy phóng đi. Đám đông sững sờ, nhìn chăm chăm vào cái bao màu đen dưới đất.

“Người…người của chúng ta sao?”, Hùng Trưởng Bạch lắp bắp.

“Mau, mau mở ra xem!”, Tần Bách Tùng run rẩy lên tiếng, con ngươi như muốn rơi cả ra ngoài.

Mọi người căng thẳng, không ai dám lên tiếng, càng không dám bước lên. Họ mơ hồ đoán ra được điều gì đó. Tần Ngưng mím môi, lao tới mở cái bao ra. Cảnh tượng kinh hồn đập vào mắt mọi người.

Đó là một người!

Long Thủ!

Lúc này, mặt ông ta trắng bệch, nằm im trong cái bao tải. Mắt trắng dã, mở to, bất động. Đám đông bàng hoàng. Tần Ngưng sững sờ, từ từ đưa tay lên mũi ông ta.

Một lúc sau, cô ấy quay đầu lại với vẻ run rẩy: “Anh Lâm Chính, ông ấy…chết rồi…”
Chương 613: Độc

Tần Ngưng dứt lời, cả hiện trường im lặng. Lúc này có lẽ dù một cây kim rơi xuống cũng có thể phát ra âm thanh tới mức chói tai.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, nhìn Long Thủ dưới đất bằng vẻ không dám tin. Ai mà ngờ, Long Thủ của vài tiếng trước còn sống sờ sờ, vậy mà mới đi Kỳ Dược Phòng một chuyến đã thành ra thế này.

“Sao lại thế này chứ?”

Tần Bách Tùng không thể chấp nhận nổi tin này. Ông ta vội vàng bước tới, nhưng cũng vô cùng luống cuống, đi được vài bước đã ngã. Mọi người vội vàng đỡ ông ta dậy. Hai mắt của ông cụ cứ nhìn chăm chăm Long Thủ.

“Không thể nào…Long Thủ…Sao Long Thủ lại chết? Không thể nào”, Hùng Trưởng Bạch run rẩy, mất kiểm soát.

Ông ta và Long Thủ đều từng là người lãnh đạo của học viện Nam Phái. Hai người biết rất rõ về nhau. Long Thủ là người như thế nào, thực lực ra sao, ông ta đều biết rõ. Mặc dù Long Thủ không phải là người luyện võ, không biết võ công nhưng ông ta rất giỏi về châm thuật. Dù có gặp khó khăn, không hạ gục được đối phương thì cũng có thể bảo đảm tính mạng cho chính mình.

Vậy mà giờ…ông ta lại nằm lạnh lẽo ở đó.

“Thầy Long!”

“Không!”

“Rốt cuộc là chuyện gì? Là ai đã hại chết thầy Long?”

Mọi người đều lao lên, gào khóc trước thi thể của Long Thủ. Hiện trường trở nên hỗn loạn. Lâm Chính bước tới, lẳng lặng nhìn khuôn mặt trắng dã của Long Thủ. Anh không nói gì. Mấy người Mã Hải vô cùng phẫn nộ.

“Thần y Lâm, thầy Long Thủ không thể chết một cách không rõ ràng như vậy được. Chúng ta phải báo thù cho thầy”, lúc này, một học sinh của Long Thủ đứng dậy nhìn chăm chăm Lâm Chính với đôi mắt rưng rưng.

“Nói đúng, chúng ta phải báo thù cho thầy Long Thủ”.

“Kỳ Dược Phòng nợ máu trả máu”.

“Nợ máu phải trả bằng máu”, đám đông vô cùng kích động. Tất cả cùng lớn tiếng hô vang.

“Về hết đi”, Lâm Chính hô lớn. Mọi người sững sờ.

“Thần y Lâm…”

“Về cả đi”, Lâm Chính lặp lại lần nữa: “Đây là chuyện của học viện, là chuyện của tôi – Lâm Chính. Xử lý thế nào tôi tự có cách. Mọi người về trước đi, về làm việc của mình, rõ chưa?”

Nghe thấy vậy, mọi người nhìn nhau. Thần y Lâm không định truy cứu chuyện này tới cùng sao? Xảy ra án mạng mà lẽ nào Lâm Chính cứ thế cho qua?

Không ít người cảm thấy nghi ngờ. Thế nhưng Lâm Chính vẫn vô cùng bình tĩnh. Anh không hề tức giận, không uất hận, khuôn mặt không để lộ bất kỳ biểu cảm gì.

Mọi người thấy vậy cũng không nói nhiều, chỉ làm theo những gì anh nói. Một lúc sau, đám đông đã giải tán tầm một nửa.

Lâm Chính lẳng lặng nhìn Long Thủ. Bỗng nhiên, anh để ý thấy thứ gì đó bèn bước tới, lấy một cây kim châm lên người ông ta. Đợi khi rút cây châm ra thì mọi người thấy cây châm sáng loáng bỗng trở nên đen xì.

“Hả?”, Tần Bách Tùng thất thanh.

“Ông ta…bị đầu độc”, Hùng Trưởng Bạch siết chặt nắm đấm.

Lâm Chính chau mày, vội vàng rút thêm châm ra đâm lên người Long Thủ. Cây châm trong tay anh rung lên, đâm xuống người Long Thủ nhanh như điện xẹt. Khoảng tầm 20 giây sau, toàn bộ cơ thể của Long Thủ đề được phủ kín bởi châm bạc.

“Mang ngải cứu tới đây”, Lâm Chính trầm giọng.

Đám đông hoang mang, không hiểu ý của Lâm Chính. Chỉ có Tần Bách Tùng là kịp phản ứng. Ông ta vội vàng kêu lên: “Mau…mau đi lấy”.

“Vâng…thầy Tần”.

Một học sinh lập tức chạy vào phòng thuốc. Một lúc sau, học sinh này mang ra một giỏ đựng đầy ngải cứu.

Lâm Chính bốc lấy một nắm, vò nát. Anh cởi áo của Long Thủ, quét số ngải cứu đã được vò nát lên ngực ông ta. Lúc này, đám ngải cứu đang xanh ngắt bỗng chuyển thành màu đen. Điều càng quỷ dị hơn là nó còn phát ra một thứ mùi thối nồng nặc.

“Thưa thầy…thầy đang giải độc cho Long Thủ sao?”, Tần Bách Tùng run rẩy, dè dặt lên tiếng.

“Đúng vậy”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn: “Ông ấy bị trúng độc. Hơn nữa độc này rất kỳ lạ, độc tính rất mạnh. Chỉ e rằng từ lúc trúng độc tới lúc độc phát tác chưa tới 30 giây!”

“Hả?”, không ít người nín thở.

“Vậy thưa thầy, có thể cứu sống được Long Thủ không?”, Hùng Trưởng Bạch vội vàng nói.

Trước đó Lâm Chính đã cứu sống được Tần Ngưng. Đã có tiền lệ thì biết đâu với y thuật thiên tài của anh lại có cách.

Nhưng Lâm Chính không hề trả lời Hùng Trưởng Bạch. Anh suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Tình hình của Long Thủ khác hoàn toàn với Tần Ngưng. Long Thủ toàn thân bị trúng độc. Dù tôi có thể thải toàn bộ độc tố ra khỏi người ông ta thì các bộ phận cũng bị tổn thương nặng nề. Trừ khi giờ tôi có một bông Hà Linh Hoa thì may ra còn có cơ hội. Thế nhưng hi vọng đó cũng mong manh quá…”

“Vậy…Long Thủ…thật sự hết cách rồi sao?”, Hùng Trưởng Bạch hỏi.

“Hi vọng rất mong manh”, Lâm Chính nói.

Thực ra chỉ là anh an ủi họ vì tình hình của Long Thủ nghiêm trọng hơn Tần Ngưng nhiều. Dù Lâm Chính cũng muốn nhưng lực bất tòng tâm.

Mọi người cúi đầu, ai trông cũng đầy đau thương. Tầm mười phút sau, Lâm Chính rút kim và lấy hết ngải cứu khỏi người Long Thủ.

“Đi đông cứng thi thể Long Thủ lại trước đi”.

“Thưa thầy…”

“Mặc dù hiện tại tôi không chắc chắn nhưng tôi hi vọng sau này y thuật của tôi có sự đột phá thì vẫn có thể cứu được ông ấy”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu.

Mọi người nghe thấy vậy thì hai mắt sáng lên.

“Đúng vậy, dù thầy chưa cứu được ông ấy thì sau này cũng chưa nói được điều gì. Thầy còn trẻ như vậy cơ mà. Tầm vài chục năm, y thuật của thầy vẫn còn phát triển nữa”, Tần Bách Tùng vỗ tay đầy kích động. Rất nhiều người đều gật đầu.

“Nhan Khả Nhi”, Lâm Chính gọi

“Sao thế ạ!”

Một cô gái xinh đẹp, nhỏ nhắn bước vào. Đây chính là Nhan Khả Nhi – người được Lâm Chính cứu.

“Tôi muốn cô cố gắng hết sức tìm giúp tôi một bông Hà Linh Hoa nữa. Có được không?”, Lâm Chính trầm giọng.

Nhan Khả Nhi do dự: “Hơi khó nhưng tôi sẽ thử xem sao”.

“Cần gì thì cứ nói với Tần Bách Tùng. Ông ấy sẽ đáp ứng”.

“Vâng, anh Lâm Chính”.

Nhan Khả Nhi gật đầu. Lâm Chính quay người đi ra ngoài.

“Mã Hải, sắp xếp xe, tôi tới Kỳ Dược Phòng một chuyến để xem Kỳ Dược Phòng có còn bông hoa thứ hai nào không”.
Chương 614: Tìm tới nơi

Tại phòng khách của Kỳ Dược Phòng. Phùng Thạch đang ngồi ghế, mỉm cười nhìn mấy người mặc vest rất chỉn chu đang ngồi ở bên cạnh.

“Không hổ danh là Kỳ Dược Phòng. Thành ý của mọi người tôi đều thấy cả rồi. Thực lực cũng đã được thấy. Tôi nghĩ hai bên chúng ta hợp tác sẽ vô cùng vui vẻ”, một người đàn ông thản nhiên cười nói.

“Mặc dù việc giết Long Thủ sẽ khiến Huyền Y Phái nổi giận và điên cuồng báo thù nhưng có thể liên minh với mọi người thì tôi cảm thấy rất đáng”, Phùng Thạch mỉm cười.

“Được lắm! Tôi rất thích những người dứt khoát như phó phòng chủ đây. Chúng ta hợp tác sẽ rất vui vẻ đấy”, người đàn ông nheo mắt cười, đứng dậy và bắt tay với Phùng Thạch: “Phó phòng chủ, cũng không còn sớm nữa. Tôi vẫn còn việc phải làm, không ở lại lâu được”.

“Vậy chuyện hợp tác giữa chúng ta cứ vậy nhé”

“Gia chủ nhà chúng tôi chắc sẽ vui lắm. Có cơ hội, gia chủ sẽ đích thân tới thăm hỏi phòng chủ”.

“Nhiệt liệt chào đón!”

“Ha ha, lại khách sáo rồi. Thôi chúng ta không nói nhiều nữa nhé. Tạm biệt!”

“Được được! Hạ An tiễn khách quý”

“Vâng, phó phòng chủ!”, Hạ An đứng dậy, mỉm cười với mấy người khác: “Các vị, xin mời!”

“Cảm ơn”.

Người đàn ông gật đầu. Mấy người nhanh chóng rời đi. Phùng Thạch vẫn ngồi ở ghế, nheo mắt nhìn mấy người đó rời khỏi Kỳ Dược Phòng. Đợi bọn họ đi khỏi, các giảng sư khác mới thu ánh mắt về.

“Phó phòng chủ, những người này từ xa tới, chắc chắn là còn có ý đồ khác nữa. Chúng ta có tin được không?”, giảng sư Đường chau mày, khẽ nói.

“Ý ông là về chuyện họ bảo chúng ta giết Long Thủ sao?”, Phùng Thạch mỉm cười.

“Đúng vậy, bởi vì như vậy, toàn bộ mối thù của Huyền Y Phái sẽ đổ dồn hết lên đầu chúng ta. Tôi nghe nói những người đó muốn đối phó với Huyền Y Phái là bởi vì bọn họ muốn có được phương thuốc trong tay thần y Lâm. Tôi sợ là khi chúng ta và Huyền Y Phái đối đầu thì họ sẽ trục lợi từ chuyện đó”, giảng sư Đường nói tiếp.

“Ha ha, giảng sư Đường, ông đừng nghĩ nhiều quá. Nếu như mục đích của họ ngắn hạn như vậy thì sao họ lại có thể có chỗ đứng vững chãi như vậy ở Yên Kinh chứ?”, Phùng Thạch cười thản nhiên.

“Tôi vẫn cảm thấy lo lắng”, giảng sư Đường khẽ nói.

“Không cần lo lắng, bởi vì dù đám người đó không bảo tôi phải ra tay thì tôi cũng sẽ không để cho Long Thủ rời khỏi Kỳ Dược Phòng đâu”, Phùng Thạch nói tiếp.

“Tại sao?”, giảng sư Chu cảm thấy không hiểu.

“Rất đơn giản, chúng ta cần phải ra uy, trấn áp, để người của Huyền Y Phái biết rằng họ chẳng là cái thá gì trong mắt chúng ta hết. Long Thủ chỉ là cái cớ để hai bên đấu nhau mà thôi. Ông ta chỉ là quân domino đầu tiên”, đôi mắt Phùng Thạch ánh lên vẻ dữ dằn: “Hơn nữa..không chỉ có mỗi những kẻ đó có hứng thú với phương thuốc mà cả Kỳ Dược Phòng cũng đã lên kế hoạch. Việc giết Long Thủ mới chỉ là bước đầu thôi”.

“Thế nhưng…đại hội sắp diễn ra, lúc này chúng ta tuyên chiến với Huyền Y Phái…có phải là không hay lắm không…”

“Không cần lo lắng, Kỳ Dược Phòng bây giờ không còn phải như xưa nữa. Hơn nữa, chúng ta còn phải cảm ơn thần y Lâm đấy. Nếu không phải cậu ta thì sao chúng ta có thể lôi kéo được giới Đông y khắp nơi chống lưng cho mình chứ. Nếu thần y Lâm định gây rắc rối với chúng ta thì những tổ chức kia sẽ đứng về phe chúng ta thôi. Một tổ chức còn non trẻ như Huyền Y Phái lại có thể đấu lại nổi hay sao?”, Phùng Thạch tỏ vẻ khinh thường.

“Sao những người đó lại muốn giúp chúng ta vậy?”

“Vậy mà ông vẫn không hiểu sao? Những kẻ đó cũng tham lam chứ sao! Bọn họ cũng thòm thèm phương thuốc của thần y Lâm! Hơn nữa, sự xuất hiện của Huyền Y Phái cũng động chạm tới lợi ích của họ. Bởi vì Huyền Y Phái ra đời, cộng thêm việc thần y Lâm chữa bệnh miễn phí khiến cho lợi nhuận của y quán, hiệu thuốc của họ đều bị sụt giảm đáng kể. Sao mà họ không đau đầu cho được. So với chúng ta thì họ còn mong thần y Lâm chết sớm hơn nhiều”

“Ha ha, thú vị đấy”.

Mấy vị giảng sư bật cười. Phùng Thạch cũng tỏ ra hài lòng. Một lúc sau Hạ An quay trở lại.

“Đi chưa?”, Phùng Thạch hỏi.

"Họ đi rồi”.

“Đi hỏi đám người được cài vào theo dõi Huyền Y Phái xem tình hình bên đó thế nào rồi”.

“Phó phòng chủ, đã hỏi qua rồi, người của Huyền Y Phái ai cũng sợ mất hồn”, Hạ An mỉm cười.

“Ha ha…”, tiếng cười vang lên trong đại đường.

“Phản ứng của thần y Lâm thế nào?”

“Thần y Lâm không nói một lời nào, mặt chỉ tối đen, sau đó thì ngồi lên xe đi mất rồi”, Hạ An mỉm cười.

“Ha ha, đúng là bị dọa hết hồn rồi”, giảng sư Chu bật cười.

“Dù sao cũng còn trẻ quá mà, đã bao giờ gặp phải chuyện như thế này đâu. Tôi thấy chắc chắn là cậu ta đang trốn ở một góc nào đó rồi”, giảng sư Đường cười nói.

Phùng Thạch cũng cười không ngậm được miệng. Nhưng đúng lúc này, có một học sinh đẩy cửa phòng lao vào.

“Các vị giảng sư, phó phòng chủ, không hay rồi”

“Ấy, Tiểu Lý, có chuyện gì mà hoảng sợ vậy?”, Phùng Thạch chau mày.

“Người của Huyền Y Phái tới rồi”, học sinh tên Tiểu Lý căng thẳng nói.

“Hả?", đám đông kinh ngạc.

“Tới nhanh đấy”, Phùng Thạch giật mình nhưng lập tức mỉm cười: “Tới cũng tốt, cũng đỡ tốn thời gian phải chờ đợi. Tiểu Lý, người của Huyền Y Phái tới đông không?”

“Không đông ạ, cũng có 4,5 người. Những người khác giống như vệ sĩ. Em nhận ra thần y Lâm và Mã Hải”.

“Dẫn bọn họ tới đây đi, rót trà, không có gì phải kiêng dè hết”, giảng sư Chu nói.

“Vâng”, Tiểu Lý gật đầu rồi định lui ra.

“Không, không mời trà thậm chí chúng ta không phải tiếp đón gì hết”, Phùng Thạch vội vàng đưa tay lên ngăn Tiểu Lý lại.

Đám đông ngạc nhiên.

“Phòng chủ có ý gì?”

“Ý gì à? Chúng ta bị tát vào mặt tới mức đó rồi mà vẫn còn phải lịch sự với bọn chúng sao? Mau điều động bảo vệ, chặn thần y Lâm ngoài cửa. Gọi toàn bộ giảng sư tới. Phải rồi, gọi tất cả luôn. Có bọn họ kiểm soát thì tôi xem hôm nay Huyền Y Phái có cá chết lưới rách không. Có phải cúi đầu trước chúng ta hay không?”, Phùng Thạch cười lạnh lùng.

Đám đông nghe thấy vậy chợt bừng tỉnh. Có lẽ Phùng Thạch định đánh nát bét Huyền Y Phái luôn đây.

“Phó phòng chủ, em sẽ đi xử lý ngay ạ”, Tiểu Lý lao ra ngoài.

Phùng Thạch lập tức dẫn đầu đoàn người đi ra cửa chính. Đúng lúc này, cả Kỳ Dược Phòng sôi lên sùng sục.

Không ít học sinh tập trung trước cổng, cả bảo vệ, rồi các giảng sư của học viện cũng có mặt. Trong nháy mắt cả không gian trở nên hừng hực khí thế…
Chương 615: Kỳ Dược Phòng biến mất

Xe của Lâm Chính còn chưa lái được vào trong thì đã bị chặn lại. Anh ngồi ở vị trí tay lái phụ, nhìn hàng bảo vệ trước mặt. Đây đều là những kẻ luyện võ, là người mà Kỳ Dược Phòng thuê về, vệ sĩ thông thường không thể nào đấu được với họ.

“Chủ tịch Lâm…”, Mã Hải khẽ kêu lên.

Lâm Chính không hề trả lời, anh chỉ bước xuống xe. Mã Hải cũng các vệ sĩ khác cũng vội vàng bước xuống, nhìn cảnh tượng xung quanh bằng vẻ căng thẳng. Bọn họ không ngờ rằng, Kỳ Dược Phòng tự nhiên lại xuất hiện nhiều người như vậy. Họ vây kín bốn phía. Chắc phải có tới hàng nghìn người.

“Cẩn thận. Nếu thấy tình huống không ổn thì lập tức đưa chủ tịch Lâm rời đi”, Mã Hải nói nhỏ với đám vệ sĩ bên cạnh.

“Sếp yên tâm…”, vệ sĩ đáp lại.

Lâm Chính bước tới. Khuôn mặt như thiên thần của anh không để lộ biểu cảm gì nhiều. Mặc dù trông anh vô cùng điềm tĩnh nhưng đôi mắt ánh lên vẻ lạnh giá khó lường.

“Ấy, đây chính là thần y Lâm hiển hách đấy à?”

“Tôi còn tưởng có ba đầu sáu tay chứ! Xem ra cũng bình thường như chúng tôi thôi mà”.

“Hừ, các người nói chuyện cho cẩn thận. Thần y Lâm của chúng tôi y thuật cao siêu, có thể cứu cả một mạng người chỉ bằng một cây kim, cẩn thận không cậu ấy châm cho một cái là mất mạng đấy”.

“Ôi sợ quá…”

“Ha ha…”, đám thanh niên nghe thấy vậy bèn phụt cười chế nhạo.

“Các người…”, Mã Hải trợn mắt, run rẩy chỉ tay vào bọn chúng.

Đúng lúc này, đám đông tách ra, Phùng Thạch dẫn đầu nhóm người đi tới. Ngoài các vị giảng sư ra thì mười thiên tài cũng có mặt, La Phú Vinh, Vương Băng Điệp, Huyền Dược, Tử Dạ, Tây Nhu Thiến cũng đều tới cả…

Chỉ có điều lúc này người đứng trước mặt họ là thần y Lâm chứ không phải là Mặc Tiểu Vũ nữa. Bọn họ đều đã nghe qua mọi chuyện. Mặc Tiểu Vũ của lúc đó không phải là cậu ta thật sự mà là thần y Lâm đóng giả.

Mặc dù không biết thông tin có thật hay không nhưng rất nhiều người cảm thấy tò mò về thần y Lâm. Cuối cùng thì hôm nay họ cũng đã được gặp người thật rồi. Ai cũng tỏ ra cảm khái.

“Đúng là công tử đích thực rồi, không khác gì một viên ngọc sáng cả", mấy cô gái kêu lên, cứ nhìn chăm chăm Lâm Chính, không thể dời mắt khỏi anh.

Rất nhiều người cũng thầm đồng tình. Một soái ca thế này thì đến ngay cả nhiều minh tinh cũng không sánh bằng. Các cô gái cảm giác như trái tim đang nở hoa.

Chỉ có điều, dù anh có đẹp như ngọc nhưng cũng lại là kẻ đối đầu với Kỳ Dược Phòng. Thật bi thương.

“Thần y Lâm đại giá tới Kỳ Dược Phòng chúng tôi không biết có chuyện gì nhỉ?”, Phùng Thạch nheo mắt cười.

“Đã biết còn hỏi”, Mã Hải tức lắm, bước lên đáp lại.

Thần y Lâm ngăn ông ta lại, thản nhiên nói với Phùng Thạch: “Tôi tới để hỏi về việc liên quan tới Long Thủ”.

“Ồ…Liên quan tới chuyện đó, thật đáng buồn…Hầy…tôi vốn định đích thân tới nói chuyện rõ ràng với Huyền Y Phái, nhưng do tôi nhiều việc quá nên quên mất. Có điều thần y Lâm cũng đừng vội, cậu tới thì tôi cũng nói thẳng nhé. Mọi việc có trình tự cả. Ông Long Thủ xảy ra chuyện ở chỗ chúng tôi thì nhất định chúng tôi sẽ có bồi thường thỏa đáng. Cần xin lỗi chúng tôi sẽ xin lỗi, cần bôi thường bao nhiêu chúng tôi sẽ bồi thường từng đó”, Phùng Thạch vội vàng nói.

“Đền tiền? Xin lỗi? Ý của ông là gì?”, Lâm Chính chau mày.

“Haizz, thần y Lâm, cậu không biết diễn biến của sự việc mà. Thực ra…tất cả đều là chuyện ngoài ý muốn”.

“Ngoài ý muốn cái cục shit ấy, rõ ràng các người hại chết Long Thủ mà còn nói là ngoài ý muốn à?”, Mã Hải điên máu.

“Chủ tịch Mã, ông cũng là người có địa vị nên chắc là biết phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình chứ nhỉ. Chúng tôi hại chết Long Thủ sao? Ông có chứng cứ không? Hay là ông tận mắt nhìn thấy?”, Phùng Thạch hỏi ngược lại.

Mã Hải á khẩu.

Phùng Thạch lắc đầu: “Thực ra chuyện là thế này. Ông Long Thủ tới chỗ Kỳ Dược Phòng chúng tôi, nói là muốn thương lượng về chuyện hiểu lầm và xung đột xảy ra gần đây giữa hai bên. Tôi luôn giữ thái độ bằng hữu với Huyền Y Phái và nói chuyện với Long Thủ. Long Thủ cũng hiểu ý của tôi. Chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ. Chỉ có điều giữa chừng một học sinh đột nhiên chạy vào mang theo sản phẩm thử nghiệm của cậu ta, bảo là để tôi xem. Lúc đó tôi cũng không hề từ chối. Đột nhiên số thuốc thử nghiệm phát nổ. Một lượng lớn thuốc độc hất vào người Long Thủ mới khiến ông ấy gặp nạn. Hiện tại học sinh đó cũng bị thương nặng đang nhập viện. Nếu mọi người không tin thì tôi sẽ dẫn mọi người đi xem. Tôi thấy mọi chuyện đều nằm ngoài ý muốn, mặc dù không ai mong như vậy cả nhưng tôi hi vọng không vì chuyện này mà gây tổn hại đến mối quan hệ của hai bên”.

Phùng Thạch thản nhiên đáp lại. Dứt lời, Mã Hải tức tới mức bốc khỏi, mặt đỏ linh căng.

“Nói dối, đặt điều! Các người nói thế mà không biết ngượng à. Đến con nít nó cũng không tin. Phùng Thạch, các người đừng hòng lừa gạt chúng tôi”, Mã Hải kích động nói.

“Các người không tin thì tôi cũng hết cách. Dù sao thì cũng đã báo cảnh sát rồi. Chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi”, Phùng Thạch điềm đạm nói, chẳng có vẻ gì là quan tâm hay lo lắng.

“Ông…”, Mã Hải hận lắm, chỉ muốn lao lên đập cho Phùng Thạch một trận.

Nhưng lúc này, Lâm Chính đã lên tiếng: “Phùng Thạch, đừng nói linh tinh nữa, thẳng thắng chút đi”.

“Ồ!”, Phùng Thạch nhìn anh.

Lâm Chính đưa tay lên: “Tôi cho các người một ngày”.

“Thần y Lâm muốn làm gì?”, Phùng Thạch cười.

“Trong một ngày, giao một bông Hà Linh Hoa cho tôi, sau đó có một câu trả lời thỏa đáng cho mọi chuyện, thì tôi sẽ không so đo nữa”, Lâm Chính nói.

“Ha ha…”

Đám đông bật cười ha hả. Những giảng sư đứng xung quanh cũng cười lạnh lùng: “Thần y Lâm, cậu còn nợ Kỳ Dược Phòng chúng tôi một bông Hà Linh Hoa đấy! Còn mặt dày đòi một bông nữa sao?”

“Long Thủ chết là đã hết nợ rồi”.

“Đâu phải anh nói thì sẽ tính đâu”, Tây Nhu Thiến hừ giọng.

“Đúng vậy, anh tưởng mình là ai? Cũng không nhìn lại bản thân xem”, người khác phụ họa theo.

Tất cả đều đối đầu với Lâm Chính. Lâm Chính dường như không muốn nói nhiều. Anh chỉ quay người đi ra xe, đồng thời nói vọng lại: “Sau một ngày, tôi hi vọng Kỳ Dược Phòng sẽ đưa hoa tới Huyền Y Phái. Biết chưa?”

“Nếu chúng tôi không đưa thì sao?”, Phùng Thạch mỉm cười hỏi lại.

Lâm Chính dừng bước. Anh không hề quay đầu lại, chỉ suy nghĩ rồi nói.

“Nếu không đưa thì tôi sẽ khiến Kỳ Dược Phòng biến mất luôn đấy”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK