Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3996: Nếu tôi không giao người thì sao?

"Tiểu Điệp, đừng lo, mẹ sẽ không sao đâu".

Trước cửa phòng cấp cứu, Lương Huyền Mi ôm chặt lấy Lương Tiểu Điệp, nhỏ giọng vỗ về.

"Chị, em không sao, chị không sao chứ?".

Lương Tiểu Điệp vừa lau nước mắt vừa nói.

"Chị không sao, nếu không phải mẹ che cho chị, thì chỉ sợ người nằm trong đó sẽ là chị..."

Vành mắt Lương Huyền Mi đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào.

"Anh cả, anh hai thì sao?".

"Đều không có gì đáng ngại..."

"Nếu không có gì đáng ngại, thì tại sao các anh ấy không đến? Chị đừng lừa em, em đã thấy cả rồi, sau khi mẹ xảy ra chuyện, các anh ấy liền lao về phía tên kia như lên cơn điên. Có phải bây giờ các anh ấy cũng bị thương rất nặng không?".

Lương Tiểu Điệp khóc nấc lên.

"Không sao đâu, không sao đâu, Tiểu Điệp, em đừng sợ, mọi chuyện sẽ qua thôi".

Lương Huyền Mi không khỏi an ủi, nhưng lúc này trong lòng cũng rối như tơ vò.

Thực ra tình hình anh cả Lương Quản Trạch và anh hai Lương Bình Triều như thế nào cô ta cũng đã nghe nói, hiện giờ cả hai đều bị gãy tay gãy chân, đang bó bột ở khoa xương khớp, kiểu gì cũng phải mất nửa năm mới có thể đi lại được.

Để không khiến Lương Tiểu Điệp lo lắng, cô ta chỉ đành tạm giấu.

Những người khác của chi thứ hai cũng không đỡ hơn bao nhiêu.

Mọi người ít nhiều đều bị thương, người của chi chính đang cho cảnh sát lời khai.

Tình hình rất hỗn loạn.

"Vẫn ổn chứ?".

Đúng lúc này, Lương Dự đi tới, trầm giọng hỏi.

"Bác Dự!".

Lương Huyền Mi đỏ hoe mắt nói: "Mẹ cháu vẫn đang cấp cứu ở trong, bác sĩ nói vẫn chưa thoát khỏi thời kì nguy hiểm..."

Lương Dự sửng sốt rồi thở dài, có chút cảm khái nói: "Tất cả là do Nam Phương gây họa! Huyền Mi, cháu yên tâm! Lát nữa bác sẽ mắng nó một trận!".

"Chú Dự, chuyện này không liên quan đến Nam Phương, chị ấy đã bồi thường xin lỗi, còn mời rượu đối phương, là bọn họ ỷ thế hiếp người!".

Lương Huyền Mi thầm nghiến răng, nhớ đến thái độ ngang ngược của đối phương trong bữa tiệc, trong lòng lại nổi giận.

Ngặt nỗi cô ta đã rời khỏi đảo Vong Ưu, hơn nữa cho dù lấy đảo Vong Ưu ra cũng chưa chắc có thể trấn áp được đối phương, dù sao cô ta cũng nghe nói đối phương có thế lực rất lớn ở đây, một tay che trời.

Bây giờ cũng chỉ đành ngậm đắng nuốt cay cho êm chuyện.

Cô ta lén lấy điện thoại ra, tìm một số điện thoại vô cùng quen thuộc trong danh bạ, nhưng ngón tay chần chừ mãi không bấm nút gọi.

"Nếu mẹ thực sự có mệnh hệ gì, thì chỉ đành gọi cho anh trai, bảo anh ấy ra tay cứu chữa vậy. Với y thuật của anh trai thì chắc chắn có thể cứu được mẹ".

Lương Huyền Mi lẩm bẩm.

"Ai là người nhà họ Lương?".

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Tất cả người nhà họ Lương ở hành lang đều sửng sốt, ngước mắt lên nhìn.

Chỉ thấy một người đàn ông khỏe mạnh mặc sơ mi màu xanh lục đi tới.

Vóc dáng người đàn ông rất cao lớn, phải gần hai mét, cực kì khôi ngô, vô cùng khí thế, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.

"Cậu có chuyện gì sao?".

Lương Dự nhíu mày, cảm thấy người này không có ý tốt, nhưng vẫn hỏi rất khách khí.

"Ông là người nhà họ Lương?".

Đối phương lạnh lùng hỏi.

"Tôi là Lương Dự của chi thứ hai nhà họ Lương, cậu là..."

"Tôi là Hàn Bộ Vĩ của nhà họ Hàn, nghe nói người nhà họ Lương các ông không những tông vào em trai tôi, mà còn đánh gãy ngón tay của anh trai tôi?".

Hàn Bộ Vĩ lạnh lùng chất vấn.

"Anh trai anh bị gãy ngón tay? Anh không biết bây giờ mẹ tôi đang ở trong chưa rõ sống chết sao?".

Lương Huyền Mi tức không chịu được, lập tức đứng lên quát.

Hàn Bộ Vĩ nhìn Lương Huyền Mi, ánh mắt lóe lên tia kinh diễm, nhưng trong lòng lại càng tức giận hơn: "Tôi không muốn nghe những lời vô dụng này, tôi chỉ hỏi nhà họ Lương các cô định tính món nợ này thế nào?".

"Cậu muốn thế nào?".

Lương Dự cũng nổi giận.

Hầu hết người nhà họ Lương đều bị nhà họ Hàn đưa vào bệnh viện, không ngờ đối phương vẫn hùng hổ ép buộc, tìm tới tận đây.

Cho dù ông ta muốn êm chuyện cũng không được.

Bởi vì đối phương đâu có chịu!

"Tôi là người ân oán rõ ràng, ai làm gãy ngón tay của anh tôi, thì giao người đó ra đây, tôi bẻ gãy mười ngón tay của hắn là được".

Hàn Bộ Vĩ hừ mũi nói.

"Nếu tôi không giao người thì sao?".

Lương Dự trầm giọng nói.

"Tôi sẽ bẻ gãy toàn bộ mười ngón tay của người nhà họ Lương các ông".
Chương 3997: Hay là để tôi đi cho nhé?

Người nhà họ Lương nghe xong đều biến sắc.

Người này thật là bá đạo!

"Cậu... cậu dám?".

Lương Dự tức đến nỗi toàn thân run rẩy, gần như không thốt nên lời.

"Sao? Ông cứ thử là biết tôi dám hay không".

Hàn Bộ Vĩ nhíu mày, lạnh lùng nói.

Lương Dự lập tức á khẩu, không biết nên nói gì cho phải.

"Sao? Câm hết rồi à? Tôi cho các ông 30 giây suy nghĩ, nếu các ông khai ra người động thủ, thì tôi chỉ xử lý người đó. Nếu còn cứng miệng không nói thì đừng trách tôi không khách sáo".

Dường như Hàn Bộ Vĩ đã mất kiên nhẫn, túm lấy cổ áo Lương Dự, lạnh lùng quát.

Nhìn dáng vẻ của hắn thì chuẩn bị ra tay với Lương Dự đầu tiên.

"Dừng tay!".

Lương Huyền Mi không nhìn nổi nữa, lập tức đứng lên quát: "Là tôi làm gãy ngón tay của anh trai anh! Anh muốn trả thù thì bẻ ngón tay của tôi đây này!".

"Chị!".

Lương Tiểu Điệp khóc lớn.

"Huyền Mi, câm miệng!".

Lương Dự vội quát, nhưng vô ích.

"Cô?".

Hàn Bộ Vĩ nhìn Lương Huyền Mi với ánh mắt kì quái, không khỏi cười khẩy: "Cô coi tôi là đồ ngốc sao? Anh trai tôi biết võ, một cô gái tay trói gà không chặt như cô mà có thể bẻ gãy ngón tay anh ấy sao? Đừng nói dối!".

"Ai nói với anh tôi trói gà không chặt?".

Lương Huyền Mi hừ một tiếng, bỗng cất bước xông tới, tốc độ cực nhanh, vỗ một chưởng về phía Hàn Bộ Vĩ.

"Ồ?".

Hàn Bộ Vĩ vô cùng kinh ngạc, lập tức lật tay tung một chưởng về phía Lương Huyền Mi.

Bốp!

Hai chưởng va chạm, sức mạnh bá đạo hùng hậu khiến Lương Huyền Mi phải lùi lại liên tiếp, suýt nữa thì không đứng vững.

"Không ngờ nhìn cô yếu đuối như vậy, mà lại có trình độ cổ võ cao như vậy, là tôi coi thường cô rồi".

Hàn Bộ Vĩ thu bàn tay lại, bình thản nói.

Lương Huyền Mi đứng vững, nhìn Hàn Bộ Vĩ với ánh mắt khó tin.

Nhìn phục sức thì chắc chắn đối phương là người trong quân đội, nhưng tại sao trong quân lại có sự tồn tại mạnh mẽ như vậy chứ?

"Anh là... binh vương?".

Lương Huyền Mi nói với vẻ khó tin.

"Phải nói là binh vương trẻ tuổi nhất của Long Quốc!".

Hàn Bộ Vĩ mặt không cảm xúc nói: "Con khốn, bây giờ xem ra đúng là cô có thể bẻ gãy ngón tay của anh tôi. Tôi và anh trai trước giờ luôn rất thân thiết, tuy tôi không muốn vùi hoa dập liễu, nhưng tôi phải lấy lại công bằng cho anh mình. Thế này đi, tôi cũng không làm khó cô, nếu bây giờ cô ngoan ngoãn hầu hạ anh tôi, cho đến khi ngón tay anh ấy khỏi hẳn, thì tôi sẽ không trừng phạt cô, được không?".

"Nằm mơ đi!".

Lương Tiểu Điệp nghe thấy thế, lập tức lau khô nước mắt, mắng lại: "Nhà các anh đừng ức hiếp người quá đáng! Còn bắt chị tôi hầu hạ nhà các anh? Đừng hòng!".

"Nói vậy là cô muốn chị cô gãy cả mười ngón tay à?".

Hàn Bộ Vĩ lạnh lùng nói.

"Anh đừng có sỉ nhục người khác! Tôi thà bị bẻ tay còn hơn hầu hạ nhà các anh!".

Lương Huyền Mi cũng quát.

Thà chết vinh còn hơn sống nhục!

Nhà họ Hàn vốn đã ức hiếp người quá đáng, bây giờ còn bắt cô ta hầu hạ người nhà họ Hàn? Thật quá quắt!

Hàn Bộ Vĩ gật đầu liên tục, lạnh lùng nói: "Được rồi, nếu đã vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa! Cô Lương, đây là cô ép tôi đấy nhé!".

Dứt lời, Hàn Bộ Vĩ đẩy Lương Dự ra, bước từng bước về phía Lương Huyền Mi.

"Chị yên tâm, em sẽ bảo vệ chị".

Lương Tiểu Điệp xông tới trước mặt Lương Huyền Mi, dang tay ra hét lên.

"Tiểu Điệp, tránh ra!".

Lương Huyền Mi nghiến răng nói.

"Chị..."

"Tránh ra!".

Lương Huyền Mi nghiêm giọng quát.

Đôi mắt Lương Tiểu Điệp lại trào ra nước mắt.

"Tiểu Điệp, nghe lời chị em, tránh ra đi".

Đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang lên.

Người nhà họ Lương đều sửng sốt.

Chỉ thấy một người đàn ông đi từ cuối hành lang tới, đôi mắt đen lạnh lẽo như phủ sương.

"Anh này là người nhà họ Hàn đúng không? Anh Hàn, hay là để tôi đến hầu hạ người nhà họ Hàn các anh nhé?".

Người đến cũng chính là Lâm Chính, đi thẳng tới trước mặt Hàn Bộ Vĩ, lạnh lùng nói.
Chương 3998: Anh cả

“Anh!”.

Lương Huyền Mi nhìn thấy người đến lập tức mừng rỡ, không kìm được nước mắt, lã chã tuôn rơi.

“Anh Lâm!”.

Lương Tiểu Điệp không kìm được, òa khóc nức nở, chạy tới nhào vào lòng Lâm Chính.

Thật ra cô ta cũng muốn nói chị đi thông báo cho Lâm Chính, nhưng chị cứ nói bây giờ anh Lâm rất bận, không được quấy rầy anh.

Không ngờ Lâm Chính lại xuất hiện ở đây ngay thời khắc quan trọng.

Lương Huyền Mi ngưỡng mộ nhìn Lương Tiểu Điệp, nhưng cô ta vẫn kìm chế được bản thân.

“Anh cũng là người nhà họ Lương?”.

Hàn Bộ Vĩ nhíu mày nhìn Lâm Chính, lạnh lùng hỏi.

Nhưng Lâm Chính không quan tâm đến Hàn Bộ Vĩ mà nhìn sang phòng cấp cứu, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Điệp, mẹ nuôi sao rồi?”.

“Mẹ… bà ấy…”.

Lương Tiểu Điệp vừa khóc vừa nói, nhưng vì quá đau buồn nên nghẹn ngào không nói nên lời.

“Vừa rồi ở tiệc rượu, nhà họ Lương và nhà họ Hàn xảy ra xung đột. Trong lúc hỗn loạn, mẹ bảo vệ Tiểu Điệp nên bị một võ giả của nhà họ Hàn đánh trúng, dẫn đến tổn thương nội tạng, bây giờ bác sĩ đang cấp cứu cho mẹ!”.

Lương Huyền Mi cúi đầu, tự trách: “Xin lỗi anh, tại em không bảo vệ tốt cho mẹ, xin lỗi…”.

“Không tính là nghiêm trọng!”.

Lâm Chính hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Gọi người trong đó ra đi, anh sẽ đích thân chữa trị cho mẹ!”.

“Vâng!”.

Lương Huyền Mi vội vàng gật đầu.

Có Lâm Chính ở đây, cô ta còn lo lắng gì nữa?

Lúc này, một bàn tay đột nhiên tóm lấy cổ áo của Lâm Chính.

Là Hàn Bộ Vĩ!

“Tôi nói chuyện với anh, anh không nghe thấy sao? Điếc rồi à?”.

Hàn Bộ Vĩ lạnh lùng hỏi, tay tóm cổ áo Lâm Chính đột nhiên dùng sức, muốn xách anh lên.

Nhưng dù hắn có dùng sức thế nào, Lâm Chính cũng không hề nhúc nhích.

Hàn Bộ Vĩ sửng sốt nhìn Lâm Chính, vừa vặn đối diện với đôi mắt như đầm lầy lạnh lẽo của Lâm Chính.

Toàn thân hắn run lên, trong lòng không khỏi dâng lên một luồng khí lạnh.

Hắn chưa từng gặp phải ánh mắt nào như vậy.

Sự lạnh lùng này, ánh nhìn dữ tợn này, dường như đã quen nhìn sinh tử trên thế gian, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

“Tôi hỏi anh, mẹ nuôi tôi là do anh làm bị thương phải không?”.

Lâm Chính lên tiếng.

Hàn Bộ Vĩ thả tay ra, không biết vì sao hắn cảm giác được nguy cơ trước nay chưa từng có…

Dường như nếu mình nói một câu nào bậy bạ hoặc một động tác nào không bình thường, hắn sẽ bị người này xé xác.

“Mẹ… Mẹ nuôi của anh là ai?”.

Hàn Bộ Vĩ hỏi, giọng khô khốc.

“Người đang nằm trong đó”.

“Tôi… Tôi không tham gia vào chuyện này, tôi đang ở trong quân ngũ, nghe nói nhà có chuyện nên mới chạy đến đây…”.

“Thế sao? Vừa rồi hình như anh nói sẽ bẻ ngón tay của em gái tôi, tôi không nghe lầm chứ?”, Lâm Chính hỏi.

Hàn Bộ Vĩ ngạc nhiên, âm thầm cắn răng: “Anh nghĩ tôi sợ anh à? Tôi nói anh biết, người nhà họ Lương làm người của nhà họ Hàn chúng tôi bị thương, món nợ này tôi nhất định phải tính rõ ràng với bọn họ!”.

Rắc!

Hàn Bộ Vĩ vừa nói xong, một tiếng xương gãy vang lên.

Mười ngón tay hắn không biết đã gãy từ lúc nào.

Bây giờ cơn đau kịch liệt mới ập đến.

“A!”.

Hắn đổ mồ hôi lạnh, đau đến mức suýt ngã ra đất.

“Lâm Chính, dừng tay!”.

Lương Dự thấy vậy bèn la lên, vội vàng tiến tới nói: “Không được làm người này bị thương! Nếu không, nhà họ Lương sẽ tiêu đời!”.

“Người này lai lịch lớn lắm sao?”.

Lâm Chính hỏi.

“Nghe nói anh cả của cậu ta là thống soái cấp Thiên của quân Bắc Cảnh Long Quốc!”.

Lương Dự nói: “Tin tức này nhà họ Lương chúng tôi vừa tra được! Nếu cậu động vào cậu ta, anh cả của cậu ta chắc chắn sẽ tính sổ với nhà họ Lương. Lúc đó, toàn bộ Long Quốc không ai cứu được chúng tôi nữa!”.
Chương 3999: Thống soái cấp Thiên

“Thống soái cấp Thiên? Ghê gớm lắm sao?".

Lâm Chính không để tâm, bình thản hỏi.

Nghe vậy, Lương Dự suýt thì hít thở không thông.

“Lâm Chính, rốt cuộc cậu có biết thống soái cấp Thiên nghĩa là gì không? Đó là người nắm giữ vạn quân! Trên toàn Long Quốc ngoại trừ long soái, chỉ có nguyên soái cấp Thiên mới hơn được cậu ta! Cậu nói xem có ghê gớm không?”.

“Vậy à? Nghe cũng tạm được”.

Lâm Chính gật gù.

Lương Dự suýt thì ngất.

Nhân vật cấp bậc đó mà Lâm Chính nói chỉ tạm được…

“Lâm Chính, tôi biết cậu đã khác xưa, là người nắm quyền Dương Hoa, là thần y Lâm ai cũng tôn kính, tôi cũng biết những năm qua cậu đã cống hiến cho Long Quốc. Nhưng tôi phải nói cậu nghe, những gì cậu làm nếu là ở Giang Thành hoặc ở những nơi khác của Long Quốc thì không ai có thể sánh kịp, vô cùng cao thượng, còn ở Yên Kinh này, những gì cậu làm chẳng đáng nhắc tới”.

“Yên Kinh là thủ đô của Long Quốc, ở đây có vô số nhân tài, nước ở đây rất sâu, nếu bước nhầm thì sẽ không ngóc đầu lên được!”.

Lương Dự tận tình khuyên nhủ, sợ Lâm Chính không vui sẽ gây chuyện với Hàn Bộ Vĩ.

Dù sao Lương Dự cũng từng chứng kiến sự hung dữ của Lâm Chính, nếu thật sự chọc giận anh, chuyện gì anh cũng có thể làm ra được.

“Anh, đừng hành động lỗ mãng!”.

Lương Huyền Mi cũng tiến lên, thiết tha khuyên nhủ.

Lâm Chính bình thản nhìn Hàn Bộ Vĩ đang co quắp người lại, bình tĩnh nói: “Anh đi trước đi, chuyện nhà họ Hàn làm mẹ nuôi tôi bị thương, tôi sẽ tính sổ với anh sau!”.

“Tao giết mày!”.

Hàn Bộ Vĩ đột nhiên nổi giận, gào lên một tiếng, vung cánh tay đánh về phía Lâm Chính.

Trong cơn giận, sức lực một cú lên cùi chỏ của hắn có thể đâm nát xe tăng.

Đổi lại là người bình thường ắt sẽ chết chắc!

Nhưng Hàn Bộ Vĩ không quan tâm nhiều thế.

Cả đời hắn chưa bị đối xử như vậy bao giờ.

Hắn lại bị người này bẻ gãy cả mười ngón tay!

Thật là nhục nhã!

Hắn nuốt không trôi cục tức này!

Dù mười ngón tay đều đã gãy, hắn cũng không từ bỏ!

“Anh, cẩn thận!”.

Lương Huyền Mi hoảng hốt vội vàng la lên, cả người lao qua, muốn ngăn cản Hàn Bộ Vĩ.

Nhưng tốc độ Hàn Bộ Vĩ quá nhanh.

“Em lo lắng hơi dư thừa rồi!”.

Lâm Chính hờ hững nói, đột nhiên ra tay nhanh như chớp, nháy mắt đã bóp cổ Hàn Bộ Vĩ, dùng một tay xách hắn lên giữa không trung.

Trong chốc lát, tất cả đòn tấn công của Hàn Bộ Vĩ đã bị hóa giải.

Cả người bị Lâm Chích xách lên như con gà con, không hề có sức đánh trả.

Hàn Bộ Vĩ cảm thấy sắp nghẹt thở, trong lòng vô cùng chấn động.

Hắn không ngờ thực lực của người này lại mạnh như vậy, có thể dễ dàng khống chế hắn.

Đây là thần tiên phương nào?

Nhà họ Lương có cao thủ như vậy sao?

Vì sao trước kia chưa từng nghe nói?

Không được, mình không được lỗ mãng!

Hàn Bộ Vĩ nhìn chằm chằm đôi mắt lạnh lẽo của Lâm Chính, không biết vì sao hắn cảm thấy người này hình như có ý giết chết mình, vội vàng la lên: “Mày… Mày mà dám động vào tao, anh trai tao sẽ không tha cho các người đâu!”.

Lương Dự, Lương Huyền Mi sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, vội vàng chạy lên.

“Anh, bình tĩnh một chút, đừng kích động!”.

“Lâm Chính, cậu không được hại nhà họ Lương. Cậu làm ai bị thương cũng được, nếu làm người này bị thương, vị đó nổi giận thì e là nhà họ Lương sẽ máu chảy thành sông!”.

Lương Dự muốn khóc, gần như sắp xuống quỳ trước Lâm Chính.

“Anh…”.

Lương Tiểu Điệp cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, lau nước mắt chạy đến, kéo góc áo của Lâm Chính.

Lâm Chính nhíu mày, do dự một lúc mới thả tay ra.

“Cút đi!”.

“Mày đợi đấy cho tao, tao sẽ nói anh trai tao đến tìm mày!”.

Hàn Bộ Vĩ nghiến răng quát.

“Tình hình chiến sự ở biên giới phía Bắc đang căng thẳng, thân là thống soái cấp Thiên sao có thể tự tiện rời bỏ cương vị?”.

Lâm Chính lắc đầu.

Hàn Bộ Vĩ run rẩy: “Sao mày biết tình hình ở phía Bắc?”.

“Cái này anh không cần hỏi nhiều, tôi khuyên anh đừng gọi anh trai anh tới đây!”.

“Sao? Sợ rồi à?”.

“Không phải tôi sợ, mà là không muốn vì chút chuyện nhỏ này làm ảnh hưởng đến chiến sự phía Bắc. Anh ta là quân nhân, nên coi việc bảo vệ nước nhà là trách nhiệm của mình! Niệm tình anh ta chinh chiến vì nước, tôi sẽ không làm khó nhà họ Hàn các anh. Chỉ cần các anh chịu cho tôi một lời giải thích thỏa đáng, chuyện này coi như qua”.

Lâm Chính thản nhiên nói.

“Ha, tao thấy là mày sợ rồi! Mày cũng không cần phải giả vờ ra vẻ đại nghĩa như vậy. Vừa hay anh trai tao đang ở Yên Kinh. Mày đợi đấy, đợi anh tao tới sẽ cho mày biết mặt!”.

Hàn Bộ Vĩ đe dọa, quay người rời đi.

“Chờ đã!”.

Lâm Chính đột nhiên gọi lại.

“Bây giờ hối hận cũng đã muộn”.

Hàn Bộ Vĩ lạnh lùng nói.

“Tôi không hối hận, tôi chỉ muốn nhắc anh một câu, thật ra anh trai anh chưa đủ tư cách gặp tôi. Nếu anh trai anh muốn tới thì gọi cả nguyên soái cấp Thiên tới đây luôn đi!”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

Hàn Bộ Vĩ hơi sửng sốt, một lúc lâu sau mới quăng lại hai chữ.

“Thằng ngu!”.

Sau đó quay người bỏ đi.
Chương 4000: Cậu mau về đi

“Nhanh lên, mau đi báo với ông nội của con, nói rõ ràng mọi chuyện với ông ấy, nhà chúng ta xảy ra chuyện lớn rồi!”

Lương Dự gấp gáp nói với Lương Huyền Mi, giống như kiến bò trên chảo nóng, ông ta đã sốt sắng đến mức đi tới đi lui.

Lương Huyền Mi lập tức chạy ra ngoài.

“Làm chuyện vô ích!”

Lâm Chính lắc đầu.

Vụt!

Lúc đó, đèn của phòng cấp cứu cũng vụt tắt, tiếp đó có vài nhân viên y tế đi ra.

“Bác sĩ, em dâu của tôi sao rồi?”

Lương Dự vội hỏi.

“Tình hình của người bệnh còn chưa ổn định, bây giờ vẫn chưa vượt qua được cơn nguy hiểm, chúng tôi cần phải ngay lập tức chuẩn bị cuộc phẫu thuật tiếp theo”.

Bác sĩ nghiêm túc nói.

“Vậy...”

Lương Dự không nói nữa.

“Để tôi xem sao”.

Lâm Chính đi qua.

“Anh là ai?”

Bác sĩ kia nhìn Lâm Chính, cảm giác rất quen mắt, một y tá đứng bên cạnh vô cùng ngạc nhiên, kích động hét lên: “Anh là thần y Lâm ở Giang Thành!”

Vừa nghe thấy câu nói này, mọi người run rẩy.

“Tôi nhớ rồi, hình như đúng là thần y Lâm”.

Bác sĩ kia vỗ đầu, kích động vô cùng, anh ta vội vã cầm tay Lâm Chính nói: “Rất vui vì gặp anh Lâm! Từ lâu đã nghe thấy danh tiếng của anh, quả như sấm bên tai, cuối cùng hôm nay cũng may mắn gặp được anh!”

“Anh khách sáo quá, cũng cực khổ rồi, người bên trong là mẹ nuôi của tôi, hãy để tôi vào trong chữa trị cho mẹ của tôi nhé!”

“Thì ra bệnh nhân bên trong là mẹ nuôi của thần y Lâm à? Ha ha, như vậy thì còn lo lắng gì nữa chứ? Anh Lâm, mời đi theo tôi, tôi sẽ hỗ trợ anh”.

“Làm phiền rồi!”

“Thần y Lâm khách sáo quá!”

Hai người lần nữa đi vào phòng cấp cứu.

Mấy y tá còn lại ghé đầu ghé tai vào nhau, vẻ mặt si mê.

“Trời ơi, thần y Lâm đẹp trai quá!”

“So với những hình ảnh hay video trên mạnh thì người thật đẹp hơn nhiều!”

“Trời ơi, tôi cảm thấy tôi si mê luôn rồi!”

“Tôi nhất định phải nhờ anh ấy ký tên!”

“Không có tiền đồ! Ký tên thôi làm sao mà đủ, ít nhất cũng phải chụp ảnh, xem thử có thể xin cách liên lạc hay không! Tôi chính là phó hội trưởng hậu viện hội người hâm mộ ở Yến Kinh của thần y Lâm! Xin số điện thoại không xem là quá đáng chứ?”

“Oa! Nếu cô có thể xin được số điện thoại, vậy chúng ta sẽ là chị em tốt cả đời”.

“Các người đang lảm nhảm gì thế? Nhanh vào trong”.

Bác sĩ trong phòng thấy hai y tá châu đầu ghé tai, lập tức nhíu mày hét lên.

Hai người kia vội vàng chạy vào trong.

Nhờ Lâm Chính và bác sĩ y tá nỗ lực chữa bệnh, vết thương của Lương Thu Yến cuối cùng đã ổn định lại.

“Anh, mẹ sao rồi?”

Lương Tiểu Điệp thấy Lâm Chính ra ngoài, cô ta vội vàng ôm cánh tay anh hỏi.

Lâm Chính mỉm cười, anh xoa đầu Lương Tiểu Điệp: “Có anh ở đây, em lo gì chứ? Cho dù mẹ thật sự bị Diêm Vương bắt đi rồi, thì anh cũng sẽ kéo bà ấy trở về!”

Lương Tiểu Điệp nghe thấy vậy, lập tức nín khóc mỉm cười, liếc anh một cái: “Làm gì có ai so sánh như vậy?”

“Được rồi, đừng lo lắng, em cũng bị xước một ít da, mau đi thoa rượu để tiêu độc đi. Anh đi thăm Quản Trạch và Bình Triều”.

Lâm Chính mỉm cười, xoay người đi vào phòng bệnh.

Nhưng chưa đi được mấy bước anh đã nhìn thấy Lương Hổ Khiếu chống gậy tập tễnh đi tới.

Vẻ mặt của ông ta kém hơn lúc trước nhiều, khuôn mặt trở nên già nua nhợt nhạt, cơ thể gầy đi nhiều, đã gần đất xa trời, thời gian không còn nhiều nữa.

Lương Huyền Mi đỡ ông ta đi.

“Ông nội!”

Lương Tiểu Điệp nhanh chóng cúi đầu thưa.

“Lâm Chính!”

Lương Hổ Khiếu la lên, giọng nói già nua.

“Ông Lương!”

Lâm Chính gật đầu.

Lương Hổ Khiếu chậm chạp đi đến chỗ Lâm Chính, đôi mắt đục ngầu nhìn anh, ông ta hơi cúi đầu xuống: “Cảm ơn cậu đã ra tay trượng nghĩa vì nhà họ Lương, nhà họ Lương có lỗi với cậu!”

“Ông Lương còn có ý khác à? Chuyện đã qua không cần phải nhắc đến nữa”.

Lâm Chính lắc đầu nói.

“Nhà họ Lương của chúng tôi từng làm rất nhiều chuyện sai lầm trong quá khứ, cậu lại không tính toán, lấy ơn báo oán, phần tình nghĩa này, lão già tôi khắc ghi trong lòng, nhưng bây giờ cậu vì nhà họ Lương, đã hoàn toàn đắc tội với thống soái cấp Thiên rồi! Cậu không thể tiếp tục ở lại Yên Kinh được nữa...”

“Lâm Chính, tôi đã cho người chuẩn bị chuyên cơ riêng cho cậu, đưa cậu đến Giang Thành, ở Giang Thành chắc cậu có thể tự bảo vệ mình”.

“Lâm Chính, cậu mau chóng quay về đi, nếu không sẽ không kịp nữa”.

Lương Hổ Khiếu khàn giọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK