Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5131: Chạy nạn

Hộc!

Hộc!

Hộc!

Mấy bóng người điên cuồng chạy trên con đường núi gập ghềnh.

Tuy ai nấy máu tươi đầm đìa, người đầy vết thương, nhưng không dám dừng lại một giây nào.

"Không được, tôi không chịu nổi nữa rồi!".

Đúng lúc này, một tiếng kêu đau đớn vang lên.

Sau đó liền thấy một bóng người ngã nhào xuống đất.

Những người đang chạy ở đằng trước lập tức dừng lại.

Thương Lan Phúc vội vàng xoay người xông về phía Tửu Ngọc mới bị ngã, kéo ông ta dậy.

"Đi, bọn chúng sắp đuổi kịp rồi, mau đi thôi!".

Thương Lan Phúc đôi mắt đỏ ngầu, kích động nói.

"Không được, tôi... tôi quả thực không chịu nổi nữa rồi, hay là các cậu chạy trước đi... mặc kệ tôi..."

Tửu Ngọc nằm bẹp dưới đất thở hổn hển.

Bây giờ đừng nói là sức mạnh phi thăng, ông ta thậm chí còn kiệt sức hoàn toàn.

"Ông..."

Thương Lan Phúc tức điên lên, hậm hực nói.

"Mọi người nghỉ một chút đi, chúng ta đã chạy đủ xa rồi, chắc đối phương không đuổi kịp đâu".

Đúng lúc này, Đào Thành ở phía trước cũng dừng lại, trầm giọng nói.

"Cũng được, mọi người ăn chút đan dược rồi vận khí đi cho hồi phục. Cứ chạy không ngừng nghỉ như vậy, cho dù không chết trong tay đám người kia chắc cũng chết vì mệt".

Mị Mộng cũng dừng lại, gật đầu nói.

"Nhưng mà... chúng ta cứ chạy không mục đích như vậy tới đâu đây?".

Ngự Bích Hồng thầm cắn răng đáp: "Bây giờ đám Lang Gia không rõ sống chết, chúng ta cũng không có mục tiêu, e là cả long mạch dưới lòng đất không còn chỗ cho chúng ta lẩn trốn nữa rồi".

Mọi người nghe thấy thế, trong lòng càng thêm tuyệt vọng.

Bọn họ vốn đã bị tòa nhà treo thưởng truy sát, bây giờ lại chọc vào một đám người có thực lực khủng khiếp như vậy, còn có thể trốn ở đâu đây?

"Chúng ta đến Long Tâm Thành!".

Đúng lúc này, Đào Thành bất ngờ lên tiếng.

"Cái gì?".

Tất cả đều giật nảy mình.

"Quản lý Đào, ông..."

Cầm Kiếm Nữ muốn nói lại thôi.

"Mọi người đừng lo, hiện giờ chúng ta quả thực chỉ có thể đến Long Tâm Thành".

Đào Thành kiên nhẫn giải thích:" Người ta nói nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, chúng ta trốn trong Long Tâm Thành thì chắc chắn người của tòa nhà treo thưởng sẽ không phát giác ra. Hơn nữa, đó là địa bàn của tòa nhà treo thưởng, nếu những người này đặt chân vào Long Tâm Thành, thì chắc chắn tòa nhà treo thưởng sẽ ra tay. Đến lúc đó, bọn họ đấu với nhau lưỡng bại câu thương, mệt mỏi kiệt quệ, thì chúng ta cũng được bình an vô sự, một mũi tên trúng hai đích".

Mọi người đều gật đầu.

"Cách này không tệ!".

"Được, chúng ta đến Long Tâm Thành".

"Tôi tính toán thấy nơi này cách Long Tâm Thành không xa lắm, mọi người xuất phát đi, chúng ta sẽ đến nơi nhanh thôi! Vào được Long Tâm Thành thì tìm nơi thu xếp!".

Đào Thành nói.

Mọi người lập tức đứng dậy, tiếp tục lên đường.

Hai chân Tửu Ngọc run rẩy, phải nhờ Thương Lan Phúc dìu đi.

Mị Mộng và Cầm Kiếm Nữ cũng thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa.

Ngự Bích Hồng cầm thanh trường kiếm rất lớn, đi cuối đội ngũ, nhìn xung quanh với vẻ cảnh giác.

Cả đoàn người không biết đã đi bao lâu, cuối cùng cũng đến gần địa phận Long Tâm Thành.

Nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc là dọc đường đi không gặp một người nào.

Các thôn trang thành trấn đều trống không.

"Có chuyện gì vậy nhỉ?".

"Tại sao dọc đường đi không thấy một bóng người nào?".

"Người ở đây đi đâu hết rồi?".

Mọi người cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Đào Thành lập tức phái người đi điều tra, nhưng tìm kiếm mấy thôn trấn đều không thấy tung tích của một dân thường nào.

"Chuyện này quá khác thường!".

Sắc mặt Đào Thành khó coi, cảm thấy không ổn lắm.

Bọn họ tiếp tục dè dặt tiến về phía Long Tâm Thành.

Nhưng đi mãi đi mãi, một luồng máu tanh lợm giọng bỗng theo gió thổi tới...
Chương 5132: Máu chảy thành sông

Mùi máu tanh này khiến mấy người suýt nữa thì ngất xỉu.

Người có tu vi không cao nhu Tửu Ngọc thì cúi gập người xuống nôn thốc nôn tháo.

"Mùi máu nồng quá... Chắc chắn phía trước có chém giết!".

Mị Mộng mở to mắt, sợ hãi nhìn về phía Long Tâm Thành.

"Chém giết? Sao lại thế được? Đó là Long Tâm Thành, vô duyên vô cớ sao lại có chém giết?".

"Lẽ nào bên đó xảy ra biến cố gì?".

"Làm sao bây giờ?".

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, do dự không quyết.

"Đã đi đến đây thì chúng ta cũng đường cùng rồi. Đến nơi khác thì sớm muộn cũng bị các cường giả đáng sợ của tòa nhà treo thưởng và hẻm núi kia bắt, không bằng cứ tiến về phía trước thăm dò, xem còn đường sống không".

Đào Thành trầm giọng nói, sải bước tiến về phía trước.

Mọi người gật đầu, cũng chỉ đành đi theo.

Càng tiến về phía trước, mùi máu tanh trong không khí càng thêm nồng nặc.

Đây không phải mùi máu của người bình thường, mà rõ ràng là mùi máu tỏa ra sau khi cao thủ chết.

Nếu không cũng không khiến bọn họ hồi hộp lo sợ như vậy.

Róc rách.

Không biết đã đi bao lâu, bên tai mọi người bỗng vang lên tiếng nước chảy.

"Tôi nhớ Long Tâm Thành không có sông mà".

Một người của thế gia Huyết Đao dè dặt nói.

Ánh mắt Mị Mộng cũng tỏ vẻ khó hiểu.

Nhưng chưa đi được mấy bước cô ta đã khựng lại, đờ đẫn nhìn phía trước.

Đào Thành đang dẫn đầu cũng dừng bước.

"Sao vậy?".

Những người đi phía sau ngạc nhiên hỏi.

Mị Mộng không nói gì.

Đám Cầm Kiếm Nữ, Ngự Bích Hồng, Thương Lan Phúc đều nhìn về phía trước.

Sau đó đều ngây ra như phỗng.

Chỉ thấy phía trước một màu đỏ tươi, một con sông bằng máu chảy cách bọn họ 100m.

Đầu kia của con sông máu là vô số thi thể la liệt dưới đất.

Chất lên thành núi.

Cảnh tượng như luyện ngục này hiện rõ mồn một trước mắt mọi người.

Đây là cảnh tượng khủng khiếp đến mức nào chứ?

"Sao lại thế này?".

"Đây... đây là do ai làm vậy?".

Ai nấy hồn bay phách lạc, ngây người ra nhìn.

E rằng nơi này phải có hơn chục nghìn người chết.

Hơn nữa tình trạng chết vô cùng thê thảm.

Hầu như không có thi thể nào lành lặn.

Cảnh tượng kích thích này đánh thẳng vào linh hồn bọn họ.

"Cô chủ, mau... mau chạy đi..."

Cuối cùng, một người của thế gia Huyết Đao không chịu nổi nữa, kinh hãi hét lên một tiếng rồi quay người bỏ chạy.

"Quay lại!".

Mị Mộng cuống quýt kêu lên.

Nhưng người kia đã bị dọa cho phát điên, dường như không nghe thấy lời Mị Mộng nói, vẫn tiếp tục chạy.

Nhưng đúng lúc này.

Keng!

Từng luồng ánh sáng trắng giống như kiếm khí bỗng lóe lên, sau đó người đang chạy kia bỗng khựng lại.

"A Đoàn!".

Mị Mộng như ngừng thở, vội kêu lên.

Nhưng người tên A Đoàn kia đã không còn nghe thấy tiếng gọi của cô ta nữa.

Trên người anh ta xuất hiện rất nhiều vết cắt ngay ngắn, sau đó toàn thân bắt đầu nứt thành mười hai miếng to nhỏ, rơi xuống đất.

Tất cả mọi người kinh hoàng tột độ, vội vàng rút vũ khí ra.

Chỉ thấy mấy bóng người bỗng xuất hiện bên cạnh A Đoàn.

Đó là các cường giả trong hẻm núi.

Bọn chúng... đã đuổi kịp!

"Chết rồi!".

"Lũ cao da chó này... lại đến rồi!".

"Làm... làm sao bây giờ?".

Ai cũng hoảng hốt sợ hãi.

"Chạy vào Long Tâm Thành!".

Đào Thành nghiến răng hét lên.

Bọn họ không chút do dự, lập tức quay đầu bỏ chạy.

"Chạy thoát sao?".

Mấy người kia cười khẩy, đuổi theo đám Đào Thành và Mị Mộng...
Chương 5133: Anh Lâm?

Mọi người vượt qua con sông máu, giẫm lên máu thịt, chạy vào Long Tâm Thành đổ nát.

Tuy không biết rốt cuộc trong Long Tâm Thành xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng bọn họ, chỉ cần chạy được vào Long Tâm Thành thì may ra còn cơ hội sống.

Ít nhất đây là địa bàn của tòa nhà treo thưởng, tự dưng xuất hiện nhiều cao thủ như vậy, chắc chắn tòa nhà treo thưởng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Nhưng chạy mãi chạy mãi, bọn họ cảm nhận được từng luồng uy lực đáng sợ ập đến, không ngừng trấn áp cơ thể bọn họ.

Hai chân dần trở nên nặng nề như đeo chì, ngày càng khó tiến về phía trước.

Nhưng bọn họ không dám dừng lại, mà cố gắng chạy tiếp.

Không phải bọn họ chưa từng nghĩ đến việc dừng lại phản kích.

Tuy đám người kia không đông, nhưng ai nấy đều có thực lực vô cùng đáng sợ.

Nhất là khí lực của họ cực kỳ cổ quái, sức mạnh phi thăng không phải là đối thủ.

"Rốt cuộc đám người này là ai vậy?".

"Chúng ta... chúng ta sợ là không sống nổi nữa rồi..."

"Mọi người cố lên, chúng ta sắp vào thành rồi!".

Cầm Kiếm Nữ nghiến răng kêu lên.

Ai nấy cắn răng chạy về phía trước.

Nhưng khi nhìn thấy tường thành đổ nát của Long Tâm Thành, trong lòng bọn họ đều vô cùng tuyệt vọng.

Lúc này, Long Tâm Thành đã trở thành một đống hoang tàn.

Tường thành đổ nát, các kiến trúc trong thành đều sụp đổ.

Ngay cả tòa nhà treo thưởng mang tính biểu tượng cũng không còn.

Bước chân mọi người dần chậm lại, cho đến khi dừng hẳn.

"Tòa nhà treo thưởng... đổ rồi?".

Đào Thành thì thào, sắc mặt trắng bệch.

"Hình như tất cả người của Long Tâm Thành... đều chết rồi..."

"Long Tâm Thành... đã trở thành lịch sử?".

"Đây là một toà thành chết!".

"Chúng ta đến nhầm nơi rồi!".

Ai nấy tuyệt vọng, Mị Mộng còn ngồi bệt xuống đất.

Bọn họ vốn định lợi dụng sức mạnh phòng ngự của Long Tâm Thành để lẻn vào ẩn náu, nhằm tránh sự truy sát của đám người phía sau.

Nhưng không ngờ Long Tâm Thành không còn, tòa nhà treo thưởng cũng không còn.

Rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì?

Rốt cuộc là ai phá hủy tòa nhà treo thưởng?

"Nhìn kìa, bên kia... bên kia còn có người sống!".

Đúng lúc này, giọng nói run rẩy của Tửu Ngọc vang lên.

Mọi người lập tức đổ dồn mắt nhìn.

Chỉ thấy trên núi xác cách đó không xa là một bóng người toàn thân đầy máu.

"Người may mắn sống sót sao?".

Cầm Kiếm Nữ lẩm bẩm, nhưng đã không còn tâm tư để hỏi quá trình sự việc nữa, bởi vì đám cường giả phía sau đã đuổi tới.

Bịch bịch!

Mấy âm thanh nặng nề vang lên.

Chỉ thấy mấy cao thủ đến từ hẻm núi hạ xuống trước mặt bọn họ.

Tổng cộng bốn người, ba nam một nữ, tóc trắng quần áo trắng, vẻ mặt đầy chế giễu và châm chọc.

"Lũ chuột này chạy giỏi thật đấy!".

"Ha ha, lâu lắm không chơi trò mèo vờn chuột rồi! Thú vị, thú vị, ha ha ha..."

"Lần này các anh chạy đâu cho thoát?".

Mấy người phá lên cười.

"Mọi người, đã đến nước này thì chúng ta chỉ đành liều chết vậy".

Cầm Kiếm Nữ khàn giọng nói.

"Cho dù không phải là đối thủ, thì cũng phải giật được một miếng thịt của chúng!".

"Được!".

Bọn họ cắn răng nói, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.

"Dũng khí đáng khen, chỉ tiếc rằng chuột thì vẫn là chuột!".

Một người cười khẩy, đang định đi tới ra tay.

Nhưng đúng lúc này, người phụ nữ trong số bốn người bỗng lên tiếng: "Người ở bên kia là ai vậy?".

Ba người còn lại hơi sửng sốt, ngoảnh sang nhìn.

Hình như huyết nhân trên đống xác cũng chú ý đến động tĩnh ở đây, lảo đảo đi tới.

Cầm Kiếm Nữ vô thức nhìn về phía người đó, hơi thở dường như ngừng lại.

"Bóng dáng kia... là anh Lâm sao?".

Khóe mắt cô ta ươn ướt, run giọng lẩm bẩm.
Chương 5134: Quỳ xuống cho tôi

Chương 5134:

Nghe thấy lời Cầm Kiếm Nữ nói, tất cả mọi người đột nhiên xoay người, nhìn về phía người máu kia.

Khi người máu ngày càng tới gần, cuối cùng mọi người cũng thấy rõ bộ dạng của người máu.

“Là Lâm đại nhân!”

“Quả nhiên là sư phụ! Tốt quá rồi! Tốt quá rồi!”

“Đại nhân không chết, tốt quá rồi!”

Mọi người vui mừng phát khóc, vô cùng kích động.

Hốc mắt của Cầm Kiếm Nữ đã rơm rớm nước mắt, đôi môi anh đào cũng mím chặt.

Làm sao cô ta cũng không ngờ được, sẽ gặp lại Lâm Chính trong tình cảnh này.

Nhưng chẳng mấy chốc, dường như Cầm Kiếm Nữ nghĩ tới cái gì đó, khuôn mặt đẹp thay đổi, vội la lên: “Anh Lâm, chạy mau!”

Nói xong, cô ta đột nhiên xoay người, phóng về những người kia.

Trong mắt cô ta, những kẻ đi ra từ hẻm núi đó là một sự tồn tại vô cùng lạ lùng, sử dụng sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, đã không nằm trong phạm vị bình thường của long mạch dưới lòng đất nữa.

Mặc dù thực lực của Lâm Chính mạnh hơn bọn họ rất nhiều, nếu thật sự đối chiến, Cầm Kiếm Nữ không cảm thấy Lâm Chính có thể là đối thủ.

Chỉ là thực lực của cô ta có thể so sánh với những kẻ tồn tại sâu xa khó đoán này?

“Cái thứ không biết lượng sức mình!”

Một người phụ nữ trong đó cười lạnh, giơ tay chém một phát vào không trung.

Vút!

Long lực đánh tới, trong nháy mắt đã phá vỡ sức mạnh phi thăng do Cầm Kiếm Nữ tạo ra, lực lượng quỷ dị bao vây Cầm Kiếm Nữ, hút cả người cô ta qua.

Cầm Kiếm Nữ hoàn toàn không khống chế được cơ thể mình, lập tức bị người kia bắt lấy, bóp cổ.

Sức mạnh của người phụ nữ kia không nhỏ, cổ Cầm Kiếm Nữ lập tức bị bóp cho biến hình.

Cô ta chẳng có chút thương hoa tiếc ngọc nào, đã muốn ra tay, giết Cầm Kiếm Nữ.

Ngay trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc này, một âm thanh hờ hững truyền đến.

“Thả cô ấy ra”.

Là Lâm Chính.

Hai mắt anh đỏ ngầu nhìn chằm chằm người kia, âm thanh lạnh lùng.

Nhưng người phụ nữ kia hoàn toàn không quan tâm anh, lập tức dùng lực, muốn cắt đứt cổ Cầm Kiếm Nữ.

Ngay trong khoảnh khắc sức mạnh của người kia sắp cắt đứt cổ Cầm Kiếm Nữ.

Ầm!

Một sức mạnh vô hình đột nhiên đánh tới, cắt tới cánh tay của người phụ nữ.

“Không hay rồi, cẩn thận!”

Người khác kinh hãi, vội vàng hô.

Nhưng… Không còn kịp nữa!

Phụt!

Sức mạnh kia đã cắt đứt tay của người phụ nữ.

Máu tươi phun trào.

Người phụ nữ đau đớn liên tục lui về sau.

Cầm Kiếm Nữ cũng được hạ xuống.

Mị Mộng bên này tay mắt lanh lẹ, lập tức tiến lên ôm Cầm Kiếm Nữ về.

Sắc mặt Cầm Kiếm Nữ, xanh mét, cái miệng nhỏ cứ ho khan không ngừng.

Người phụ nữ cụt tay cắn chặt răng vừa khổ sở vừa phẫn nộ, trừng mắt nhìn bên này.

“Long lực? Anh, tại sao lại biết sử dụng long lực?”

Một người đàn ông đi lên trước, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Chính hỏi.

“Chắc các người đều biết Diệp Viêm chứ?”

Lâm Chính hờ hững nhìn những người này: “Nói cho tôi biết, rốt cuộc các người là ai?”

“Cậu cũng có tư cách nói chuyện với chúng tôi à? Muốn chết hả?”

“Quỳ xuống cho tôi!”

Hai kẻ đầu bạc không quen Lâm Chính, rít gào một tiếng rồi vọt tới.

Long lực do hai người phóng ra, trong mơ hồ hình như còn có rồng thần đang rít gào, khí thế vô cùng kinh người.

Nhưng giây tiếp theo, bàn tay Lâm Chính đã nắm chặt.

Gừ!

Một tiếng rồng ngâm phát ra từ người anh.

Dòng khí khủng bố như sóng to dời núi lấp biển đánh về phía hai người kia.

Hai người còn chưa tới gần, đã bị sức mạnh mạnh mẽ kinh hãi này đánh bay, miệng phun máu tươi ngã xuống đất.

“Cái gì?”

Mặt mũi của những người còn lại đều trắng bệch.

“Long lực này… Ghê gớm quá! Hắn… Rốt cuộc hắn là ai? Tại sao lại có long lực khủng bố như vậy?”

Người phụ nữ cụt tay lúc trước liên tục lùi về sau, sát ý trong mắt đã biến mất, chỉ còn tràn đầy sợ hãi…
Chương 5135: Không sống được

Mọi người trừng mắt nhìn, không thể tin nổi.

Long lực do Lâm Chính thể hiện ra còn mạnh mẽ hơn cả bọn họ.

Tại sao?

Tại sao trừ bọn họ ra, vẫn còn người khác hiểu cách sử dụng long lực ư?

Tại sao người này lại làm được?

Rốt cuộc kẻ này là ai?

Mấy người hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, không dám tùy tiện xông lên nữa.

“Trước tiên cứ rút lui đi”.

Cuối cùng, một người cảm nhận được tình hình không ổn, thấp giọng bảo, quay đầu chạy mất.

Nhưng trong nháy mắt lúc hắn đang chuẩn bị rút lui.

Vèo!

Lâm Chính bay lên không, rút Tuyệt Thế Tà Kiếm ra chém một phát về phía người kia.

Long lực toát ra từ thanh kiếm giống như một con rồng tà ác chạy khỏi vụ nổ, chỉ tấn công kẻ chạy trốn không quan tâm tới điều gì khác.

Long lực khủng bố gần như nghiền nát long lực trên người kia.

Người mất đi long lực hoàn toàn không còn cách gì để chống lại long lực, toàn thân bị kiếm khí xé rách, biến thành sương máu ngay tức khắc, chết tươi.

Những người còn lại đều sợ tới mức hồn vía lên mây.

“Không chạy được, mọi người, muốn sống, cùng xông lên đi!”

“Được!”

Mọi người còn muốn phản kích, đều xông về phía Lâm Chính.

Tất cả long lực tập hợp dưới tay bọn họ đâm về phía Lâm Chính như muốn dời núi lấp biển.

Lâm Chính trở tay cầm Tuyệt Thế Tà Kiếm, thân kiếm vung lên không trung, tạo ra một con rồng tà ác đen nhanh mang sức mạnh khủng bố.

“Ngọc Long Diệt Thiên Quyết!”

Lâm Chính khẽ quát.

Con rồng tà ác tấn công hỗn loạn, xé rách tất cả long lực trong tay bọn họ

Nhiều người bị long lực đâm ngã, chịu phản phệ, đánh bay ra ngoài.

Không ai chống lại Lâm Chính được.

Thấy cảnh tượng như vậy, đám người Cầm Kiếm Nữ đều phấn chấn kích động.

“Sư phụ lợi hại quá!”

Thương Lan Phúc lẩm bẩm nói.

“Không ngờ Lâm đại nhân cũng có sức mạnh quái dị này… rốt cuộc đây là sức mạnh gì?”

Mị Mộng ngơ ngác lên tiếng.

Lâm Chính kéo Tuyệt Thế Tà Kiếm, đi đến chỗ những thân hình vô cùng chật vật kia.

Đằng đằng sát khí.

Nhiệt độ lạnh lẽo.

Giờ phút này, những người đó đã mất hết ý chí chiến đấu.

Sức mạnh Lâm Chính thể hiện ra khiến bọn họ cảm thấy tuyệt vọng.

Lúc này, không ai dám làm hành động cuồng vọng gì nữa, ai nấy đều quỳ gối trên mặt đất.

“Tha mạng… Đại nhân tha mạng…”

“Đừng giết chúng tôi, đừng giết chúng tôi!”

Âm thanh xin tha run rẩy vang lên.

“Lâm đại nhân, trước mắt đừng giết bọn họ!”

Lúc này, Mị Mộng nghĩ đến cái gì đó, vội vàng tiến lên hô.

“Vì sao?”

Lâm Chính quay đầu nhìn cô ta đầy kì quái.

“Đám anh Lang Gia chặn đường phía sau cho chúng tôi, bây giờ chưa biết sống chết ra sao, trước tiên cứ giữ mạng bọn họ lại, để cứu đám anh Lang Gia về đã!”

Môi dưới của Mị Mộng ngập ngừng nói.

“Cô nói cái gì?”

Lâm Chính ngơ ngẩn, lập tức hỏi: “Rốt cuộc thì sao lại thế này?”

Mị Mộng vội vàng nói tất cả mọi chuyện ra.

Lâm Chính nghe xong, liên tục lùi về sau, toàn thân suýt đứng không vững.

“Không sống được… Bọn họ… Chắc chắn không sống được…”

Lâm Chính lẩm bẩm nói.

“Không sống được?”

Hô hấp của Mị Mộng ngớ ra: “Anh Lâm, ý anh là…”

“Những kẻ này toàn là hạng người ác độc tàn nhẫn, trong mắt bọn họ, người không có long lực, chỉ là bụi bặm trên thời gian, là đàn kiến trên mặt đất, bọn họ hoàn toàn không thèm để ý, đám người Lang Gia…. Khả năng cao đã bị giết hại rồi!”

Lâm Chính cắn chặt răng, bàn tay nắm lấy Tuyệt Thế Tà Kiếm, sát ý ngập trời tràn ra.

Những kẻ quỳ trên mặt đất càng sợ hãi…

“Tại sao lại như vậy?”

Mọi người cũng bị lời nói của Lâm Chính làm cho khiếp sợ.

Chỉ thấy Lâm Chính đột nhiên tiến lên, bóp cổ một người, kéo hắn ra, đặt Tuyệt Thế Tà Kiếm lên cổ hắn.

“Nói cho tôi biết, hang ổ của mấy người ở đâu, các người, rốt cuộc là ai?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK