Mọi người nhìn về phía Độc Cô Diệp, tất cả ngạc nhiên.
“Nghe đồn Cửu Tử Chân Nhân có một tuyệt học độc môn tên là Cửu Tử Thần Công, cũng vì luyện tuyệt học này nên mới được gọi là Cửu Tử Chân Nhân!”.
“Nghe nói tu luyện được công pháp này sẽ có chín mạng, một khi bị giết thì sẽ tự động dùng một mạng của mình. Trừ khi có thể giết được bà ta chín lần, không thì không thể giết chết bà ta triệt để!”.
Độc Cô Diệp nói.
“Có cả công pháp đặc biệt như vậy sao?”.
“Vậy chẳng phải bà ta là yêu quái mèo chín mạng hay sao?”.
Mọi người đều kinh ngạc.
Lâm Chính nhíu mày, nhanh chóng đâm châm bạc lên người mình.
“Lúc nãy tôi đã chú ý tới mệnh mạch của Cửu Tử Chân Nhân giống như bị khóa lại. Hơn nữa, mệnh mạch của bà ta không phải bị khóa bằng xiềng xích. Có lẽ Cửu Tử Thần Công đã khóa mệnh mạch của bà ta lại đợi cơ thể hồi phục chứ không phải thật sự có chín mạng!”, Lâm Chính nói.
“Dù là vậy cũng rất khó giết!”, Độc Cô Diệp nói.
“Thủ đoạn người này quái quỷ, hung ác tàn bạo, nếu không giết ắt sẽ thành hậu họa! Mọi người hãy ở đây, đợi tôi giết được Cửu Tử Chân Nhân sẽ quay lại tìm mọi người!”.
Lâm Chính nói sau đó cất bước lao đi, hóa thành một luồng cầu vồng đuổi theo Cửu Tử Chân Nhân.
Lúc này Cửu Tử Chân Nhân đang hoảng loạn lao vụt ra khỏi thành phố, chạy thẳng về phía Tây.
Bà ta nhìn lên bầu trời phía sau, thấy Lâm Chính đuổi theo không tha, mặt lộ vẻ kinh hãi, vội vàng vung hai tay rải ra lượng lớn sương độc, định che tầm nhìn của Lâm Chính.
Người có U Minh Sát Khu miễn dịch với vạn độc, đa số thủ đoạn của bà ta đều không có tác dụng với Lâm Chính.
Cộng thêm sức mạnh phi thăng khủng khiếp, sát lực và sức mạnh của Lạc Linh Huyết…
Cửu Tử Chân Nhân hoàn toàn không biết phải làm sao để chiến thắng đối thủ.
“Từ lúc nào vực Diệt Vong lại xuất hiện một quái vật như vậy?”.
“Chẳng trách cậu ta có thể giành được hạng nhất cuộc thi, chẳng trách cậu ta có thể an toàn rời khỏi thần mộ chí tôn”.
“Đúng là đáng chết! Vốn định đến nhà họ Dục chọn một vài tế phẩm luyện công tốt trở về, không ngờ lại gặp phải sát thần!”.
Cửu Tử Chân Nhân âm thầm nghiến răng, truyền toàn bộ khí kình vào hai chân, liều mạng bỏ chạy.
“Linh Tê Nhất Chỉ!”.
Trên bầu trời phía sau, Lâm Chính hét lớn.
Vèo!
Một luồng chỉ quang bắn tới.
Nhưng luồng chỉ quang này không đơn giản chỉ là chùm sáng. Sau khi nó bay tới lại bốc cháy, thiêu đốt toàn bộ khí độc trên bầu trời chưa nói, lửa lớn đầy trời còn tràn về phía Cửu Tử Chân Nhân.
“Hả?”.
Cửu Tử Chân Nhân kinh hãi la lên.
Cảm giác như bầu trời sau lưng bốc cháy hừng hực, lại còn không ngừng sụp xuống!
Thật là đáng sợ!
Loại dị hỏa này chạm vào là cháy, hơn nữa không thể dập tắt.
Dù gì nhiên liệu của dị hỏa cũng là sức mạnh phi thăng!
Vì vậy, bà ta chỉ có thể nhắm mắt chạy về phía trước.
Nhưng phạm vi bốc cháy thực sự quá lớn.
Dù bà ta đã đẩy tốc độ lên cực hạn cũng không thể lao ra khỏi phạm vi lửa cháy.
Không còn cách nào nữa rồi!
Cửu Tử Chân Nhân la lên, chui xuống đất.
Vù!
Bà ta đào ra một hang động lớn, độn thổ chạy trốn.
Lâm Chính khinh thường hừ một tiếng, tiếp tục sử dụng sức mạnh phi thăng đánh xuống phía dưới.
Ầm ầm…
Mặt đất rung chuyển, sức mạnh đáng sợ lan ra hai bên.
Đồng bằng rộng lớn lại bị Lâm Chính xé ra
Người của vực Diệt Vong ở xung quanh nhìn thấy trận chiến long trời lở đất này thì sợ đến mức quay đầu bỏ chạy.
Mặt đất bị xé ra làm đôi, Cửu Tử Chân Nhân còn đang độn thổ chật vật chạy trốn ở dưới lòng đất cũng lọt vào mắt Lâm Chính.
Lâm Chính di chuyển, tiếp tục lao tới giết.
“Vạn Sát!”.
Một tiếng quát khẽ vang lên, phía trước Cửu Tử Chân Nhân xuất hiện lượng lớn sát lực hóa thành một bức tường trời, chặn đường đi của bà ta.
Cửu Tử Chân Nhân tông mạnh vào tường Vạn Sát, tuyệt vọng đập gõ nhưng không có tác dụng gì.
Vèo!
Lâm Chính rơi xuống, bóp cổ bà ta.
“Lần này bà chạy không thoát được đâu!”.
Vù!
Dị hỏa hừng hực lan tràn trên người Cửu Tử Chân Nhân dọc theo cánh tay của Lâm Chính, thiêu đốt bà ta.
Nếu thiêu đốt cơ thể thành tro thì đừng nói là chín mạng, dù có chín trăm mạng cũng chẳng để làm gì.
Nhưng đốt một lúc, Lâm Chính lại nhíu chặt mày.
Cửu Tử Chân Nhân ở trước mặt không giãy giụa, cũng không kêu la, giống như một cái vỏ rỗng.
“Cơ thể giả sao?”.
Lâm Chính lập tức phản ứng lại.
Nhưng lúc nãy anh lao tới rõ ràng trên chiếc vỏ rỗng này vẫn là khí tức của Cửu Tử Chân Nhân. Nếu là cơ thể giả thì sao lại giống như thật vậy?
Anh quăng chiếc vỏ rỗng sang một bên, nhắm mắt lại cảm nhận.
Một lúc sau anh đã nắm bắt được khí tức của Cửu Tử Chân Nhân, lại đuổi theo.
Đợi đến khi nhìn thấy Cửu Tử Chân Nhân, Lâm Chính mới hiểu ra mọi chuyện.
Chương 3647: Xem ai luyện hóa ai
Lúc này Cửu Tử Chân Nhân trần như nhộng, toàn thân máu thịt bầy nhầy, không có da.
Hóa ra khi bà ta sắp bị Lâm Chính chặn đường đã dùng chiêu ve sầu thoát xác, để da thịt của mình lại lừa Lâm Chính, tranh thủ thời gian cho bà ta chạy trốn.
Thủ đoạn thật là quỷ dị.
Tuy Cửu Tử Chân Nhân không có da nhưng vẫn không bị ảnh hưởng, vừa chạy vừa lấy một bộ đồ trắng như tuyết trong túi đồ ở thắt lưng ra mặc vội vào.
Rõ ràng bộ quần áo đó có hiệu quả chữa lành, sau khi mặc vào, bà ta nhanh chóng mọc da non, hồi phục trở lại.
Cảm giác được khí tức đáng sợ từ đằng sau ập tới, Cửu Tử Chân Nhân biết tiếp tục chạy như vậy rất khó thoát khỏi lòng bàn tay Lâm Chính.
Trong lúc bất đắc dĩ, bà ta chỉ đành hét lớn.
“Tha cho tôi một mạng! Tôi sẵn sàng cho cậu bất kỳ pháp bảo nào!”.
“Tôi chỉ cần bà chết!”.
Lâm Chính lạnh lùng quát, trở bàn tay.
Ầm!
Áp lực dày nặng đè lên người Cửu Tử Chân Nhân, tốc độ của bà ta lập tức chậm lại.
Lâm Chính thấy vậy lại thúc đẩy đại thế trấn áp lên người Cửu Tử Chân Nhân.
Ầm!
Sức mạnh trên người anh tăng vọt.
Cũng không biết sức mạnh này đáng sợ đến thế nào. Mỗi một bước chạy của Cửu Tử Chân Nhân đều có thể giẫm nát mặt đất dưới chân, đạp ra một hố sâu đáng sợ.
Lâm Chính tiếp tục tăng thêm đại thế, trấn áp bà ta.
Để đề phòng Cửu Tử Chân Nhân sử dụng ve sầu thoát xác lần nữa, anh mở rộng phạm vi của đại thế ra một nghìn mét.
Dù bà ta có dùng ve sầu thoát xác thì trong thời gian ngắn cũng không thoát được phạm vi trấn áp của đại thế.
Lâm Chính không ngừng trấn áp, tốc độ chạy trốn của Cửu Tử Chân Nhân càng lúc càng chậm lại.
Phụt!
Cuối cùng, bà ta không nhịn được nôn ra máu, cơ thể run rẩy ngã mạnh xuống đất.
Cả vùng đất bị lõm xuống.
Lúc này đã không thể lường được sức mạnh của đại thế trấn áp khu vực này đáng sợ đến thế nào.
Lâm Chính đáp xuống, đứng ngay cạnh Cửu Tử Chân Nhân, đánh một chưởng vào đầu bà ta.
Ầm!
Đầu của Cửu Tử Chân Nhân nổ tung.
Lâm Chính vừa định sử dụng dị hỏa thì hai tay bà ta đã đánh về phía Lâm Chính.
Ầm!
Lâm Chính bị đánh lùi.
Đầu Cửu Tử Chân Nhân đã vỡ nát lại lành lại.
Bà ta gian nan bò dậy.
“Cửu Tử Thần Công quả nhiên phi phàm”.
“Chỉ tiếc, trước sức mạnh tuyệt đối, Cửu Tử Thần Công cũng chỉ khiến tôi tốn thêm chút công sức mà thôi”.
Lâm Chính hờ hững nói, đi về phía Cửu Tử Chân Nhân.
Nếu thế lực tương đương, thủ đoạn của Cửu Tử Chân Nhân có thể khiến người ta tuyệt vọng.
Nhưng lúc này bà ta đang đối mặt với người có sức mạnh phi thăng tinh thuần, một tồn tại sánh ngang với cấp bậc Ngụy Lục Địa Thần Tiên.
Sao bà ta có thể chống lại?
Lâm Chính nhấc tay lên, vẻ mặt lạnh lùng, lòng bàn tay được bao bọc trong dị hỏa cuồn cuộn, bước nhanh đến chỗ Cửu Tử Chân Nhân.
“Không! Đừng! Đừng!”.
Cửu Tử Chân Nhân bàng hoàng, không ngừng chạy về phía trước.
Nhưng lúc này bà ta không chạy thoát được nữa.
Lâm Chính không do dự vung tay.
Vù!
Dị hỏa mạnh mẽ hóa thành biển lửa nuốt chửng Cửu Tử Chân Nhân.
Trong nháy mắt, Cửu Tử Chân Nhân bị nhấn chìm trong biển lửa.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn theo.
Chỉ chốc lát sau, anh nhíu mày, dường như cảm giác được gì đó.
Dị hỏa tan biến, Cửu Tử Chân Nhân đang nằm run rẩy ở dưới đất vẫn chưa chết.
Một quầng sáng dập dờn quanh người bà ta .
Quầng sáng này hóa thành lớp màn bảo vệ, che chở bà ta một cách hoàn hảo.
“Cái gì?”.
Lâm Chính nhíu mày, nhìn về không trung phía xa.
“Giữ lại mạng cho nó, cậu hãy rời khỏi đây mau, tôi sẽ không trách cậu!”.
Ở bầu trời phía xa vang lên một giọng nói hùng hồn, sau đó nhiều bóng người bay về phía này.
Đó là một nhóm những người phụ nữ mặc váy dài màu đen.
Bọn họ giống như thần tiên đạp mây mà đến, chỉ là bọn họ họ đạp trên mây đen.
Mặc dù trông ai cũng tĩnh lặng, nhưng toàn thân lại toát ra khí tức quỷ mị.
Lâm Chính phát hiện đó là khí chất sinh ra khi tu luyện cấm thuật và tà thuật trường kỳ.
Người dẫn đầu là một bà lão hơn bảy mươi tuổi, ngồi xếp bằng trên một đóa hoa sen màu đen.
Bà lão nhắm mắt ngồi thiền, khoác áo choàng trên người, da dẻ nhăn nheo không hề có chút sắc máu, dáng vẻ giống như một người chết.
Khí tức lưu chuyển quanh người bà ta giống như là sức mạnh phi thăng.
Nhưng nhìn trạng thái của bọn họ rõ ràng không phải Lục Địa Thần Tiên!
Lâm Chính nhíu chặt mày.
Cửu Tử Chân Nhân nhìn bà lão, kích động gào lên một cách khẩn thiết.
“Mẹ ơi! Cứu con! Mẹ ơi! Cứu con với!”.
“Ngu xuẩn ồn ào, ngông cuồng tự đại! Đáng bị phạt!”.
Bà lão nhắm mắt vẻ bình thản, đột nhiên vung tay.
Vù! Vù! Vù! Vù!
Bốn luồng khí đen đáng sợ từ trên trời giáng xuống, chém vào tay chân của Cửu Tử Chân Nhân.
Cửu Tử Chân Nhân lập tức bị chặt đứt cả hai tay hai chân.
Sau đó, những người phụ nữ mặc váy dài màu đen ở bên cạnh bà ta đồng loạt vung tay.
Vù!
Cửu Tử Chân Nhân bị một luồng khí đen bao bọc, bay về phía đó.
“Các người là ai?”.
Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
Nhưng dường như bọn họ không định trả lời anh, ngược lại, một người phụ nữ khác cũng nhắm mắt quát lên: “Mau mau quỳ xuống, cung tiễn lão lão!”.
“Cung tiễn lão lão?”.
Lâm Chính khinh thường nói: “Hôm nay tôi phải giết Cửu Tử Chân Nhân, các người muốn cứu thì sẽ là đối địch với tôi!”.
“To gan! Dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với lão lão?”.
“Thật là ngông cuồng!”.
“Lão lão, xin hãy cho phép chúng tôi luyện hóa người này!”.
“Xin hãy cho phép chúng tôi luyện hóa người này!”.
Những người phụ nữ váy đen xung quanh bà lão đồng loạt hô lên, ai cũng tràn đầy sát khí, tràn đầy căm thù.
Bà lão vẫn nhắm mắt, yên lặng trong chốc lát mới thốt ra một chữ.
“Luyện!”.
Ngay sau đó, những người phụ nữ đó phóng khí đen ra, định bao phủ Lâm Chính.
“Muốn luyện hóa tôi?”.
“Vậy được! Cứ chờ xem ai luyện hóa ai!”.
Lâm Chính đột nhiên vung tay vào không trung, vẻ mặt lạnh lùng.
Vù!
Sức mạnh phi thăng vô tận tuôn trào, lan tràn khắp đất trời.
Sau đó, anh đốt lên một đốm lửa dị hỏa.
Ầm…
Trong nháy mắt, cả bầu trời bị đốt cháy.
Ngọn lửa trắng xanh chiếu sáng cả vùng!
Bà lão đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra.
Chương 3648: Cao thủ cổ trùng
Bầu trời bốc cháy.
Lửa trời thiêu đốt.
Lâm Chính dùng đất trời làm lò, dùng dị hỏa thiêu đốt, muốn luyện sống đám người kia.
“Dị hỏa thật đáng sợ! Người đó là ai?”.
Bà lão lên tiếng.
“Đó là Lâm Chính, kẻ đứng nhất cuộc thi, hơn nữa nghe nói cậu ta vừa mới ra khỏi thần mộ chí tôn!”.
Cửu Tử Chân Nhân bị chém đứt tay chân gian nan ngẩng đầu lên, yếu ớt nói.
“Cái gì? Vừa mới từ thần mộ chí tôn ra?”.
Bà lão nói, ánh mắt lạnh nhạt: “Nếu vậy, có thể người này đã lấy được cơ duyên ở thần mộ chí tôn!”.
“Cơ duyên của thần mộ chí tôn đáng sợ thế nào, không rõ nông sâu thì không thể đối địch với cậu ta, chúng ta đi”.
Dứt lời, trên người bà lão bùng lên lượng lớn khói đen, sau đó bà ta lùi về sau.
“Đi được sao?”.
Lâm Chính khinh thường hét lên, vung cánh tay.
Ầm ầm…
Ngọn lửa dập dềnh trên bầu trời lập tức hạ xuống.
Giống như trời sụp.
Vù.
Bà lão lại sử dụng sương đen, hóa thành một bàn tay khổng lồ, nâng dị hỏa đang trút xuống từ trên trời.
Mặc dù dị hỏa vô cùng đáng sợ thiêu đốt bàn tay đen, nhưng lại không thể xuyên qua bàn tay đen đó giết chết người ở bên dưới.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh băng, sử dụng tốc độ, người như mũi tên lao vọt đi, đâm thẳng vào trong sương đen nơi bà lão đứng.
Anh vừa vào trong sương đen, những tiếng la thảm thiết vang lên.
Sau đó, hết bộ xương này đến bộ xương khác lao ra khỏi sương đen, bổ nhào về phía Lâm Chính như phát điên.
Bọn chúng điên cuồng cấu xé, cốt trảo cắt chém vô cùng hung hãn.
Lâm Chính đánh bay một bộ xương ra, lại có bộ xương khác ập tới, vô cùng vô tận, không hề ngưng nghỉ.
Lâm Chính lập tức thúc đẩy dị hỏa, trên người bùng phát ra rất nhiều ngọn lửa, bay về phía sương đen hai bên.
Những bộ xương lập tức bị dị hỏa nuốt chửng, thiêu đốt thành tro.
Dù là vậy, những bộ xương vẫn không ngừng lao ra khỏi sương đen, không thể đốt hết.
Lâm Chính nhìn chằm chằm về phía trước.
Cứ tiếp tục bị những thứ này kéo chân, chỉ sợ sẽ để Cửu Tử Chân Nhân và bà lão kia chạy mắt.
Anh vội vàng lấy Hồng Mông Long Châm ra dùng.
Vèo vèo vèo…
Ba mươi hai cây Long Châm hóa thành ba mươi hai luồng sáng, đâm thẳng vào trong sương mù phía trước.
Vù! Vù! Vù! Vù…
Tiếng da thịt bị đâm xuyên vang lên.
Đám người ẩn nấp phía sau sương đen lập tức phát hiện ra số Long Châm đó, hơn nữa còn có mấy chục người bị Long Châm xuyên thủng.
“Không hay!”.
Bà lão dường như ý thức được điều gì, tung người nhảy vọt lên, nhảy ra khỏi sương đen.
Đúng lúc đó, Lâm Chính lại phát động dị hỏa.
Vù vù vù vù…
Dị hỏa trên người anh giống như tia chớp chui vào sâu trong sương đen theo quỹ đạo mà Long Châm đi qua!
Hóa ra ba mươi hai cây Long Châm đó là để trải đường cho dị hỏa!
Trong nháy mắt, sâu trong sương đen bị dị hỏa thiêu đốt, toàn bộ sương đen hóa thành biển lửa, vô số người bên phía bà lão kia giãy giụa la hét trong biển lửa.
Lâm Chính nhìn sang nhưng không phát hiện ra bóng dáng của bà lão, lập tức nhìn lên bầu trời.
Lúc này mới phát hiện bà lão đã dẫn theo người trốn vào không trung, bay về phía xa chân trời.
“Thật là giảo hoạt!”.
Lúc này đuổi theo thì đã không kịp nữa.
Lâm Chính lao vọt đi, nhảy vào trong biển lửa.
Vù vù vù!
Dị hỏa ở xung quanh đã quay về trong cơ thể của Lâm Chính, bị anh nuốt chửng toàn bộ.
Đa số người ở bên dưới dị hỏa đã bị thiêu đốt thành tro, chỉ có một vài người vẫn còn giữ nguyên hình người nhưng đang hấp hối.
Lâm Chính đi đến một thi thể dường như đã cháy đen, chậm rãi rút Thiên Sinh Đao ra, sau đó chém về phía người đó.
Vù!
Ánh đao trắng như tuyết lan ra tứ phía.
Sức sống trên thân đao giống như gió xuân bao trùm thi thể cháy sém, sau đó cơ thể bắt đầu hồi phục. Những chỗ cháy sém mọc ra thịt mới, vết thương bị thiêu đốt dần dần lành lại.
Từ đầu tới cuối chỉ có mười mấy giây, người trước mặt đã sống dậy.
Đó là một phụ nữ tóc ngắn, da dẻ trên người trắng bệch, gầy trơ xương.
Cô ta mở to mắt, run rẩy nhìn Lâm Chính, rõ ràng đang sợ hãi vô cùng.
“Trả lời câu hỏi của tôi có thể miễn chết cho cô”.
Lâm Chính cầm Thiên Sinh Đao, chỉ vào người phụ nữ dưới mặt đất, nói.
“A!”.
Người phụ nữ đó lại la lên, dường như vô cùng đau đớn. Hai tay gầy gò cào xé cơ thể như điên, da thịt rách ra từng tấc.
“Cổ?”.
Lâm Chính nghiêm nghị, ý thức được điều gì, vội vàng lấy Hồng Mông Long Châm ra đâm vào người phụ nữ, nhưng vẫn muộn một bước.
Bùm!
Cơ thể của người phụ nữ nổ thành sương máu, hoàn toàn tử vong.
Vẻ mặt Lâm Chính lạnh băng.
“Không ngờ lại gặp được cao thủ cổ trùng!”.
Chương 3649: Xuất phát ngay
Đợi đến khi Lâm Chính quay về nhà họ Dục, mọi người đang tụ tập trước sân nhà tan nát, giống như đang thảo luận gì đó.
Thấy Lâm Chính yên ổn quay lại, bọn họ mừng rỡ không thôi.
“Cậu Lâm quay lại rồi!”.
“Tốt quá rồi!”.
“Cậu Lâm bình an quay lại chắc chắn là đã giết chết Cửu Tử Chân Nhân!”.
“Thế này chúng ta không còn gì lo lắng về sau nữa rồi!”.
Người nhà họ Dục kích động mừng rỡ vô cùng.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu.
“Tôi chưa giết được Cửu Tử Chân Nhân, để bà ta chạy mất rồi”.
“Cái gì?”.
Nụ cười của người nhà họ Dục cứng đờ.
Dục Chấn Thiên muốn nói lại thôi, thở dài: “Cửu Tử Chân Nhân vô cùng giảo quyệt, muốn giết bà ta không dễ, cậu Lâm làm được đến mức này đã là rất tốt rồi”.
“Tôi vốn muốn giết bà ta, nhưng lại có người khác cứu đi mất”.
Lâm Chính kể lại chuyện đã xảy ra.
Mọi người kinh ngạc.
“Sương đen? Cao thủ dùng cổ trùng?”.
Dục Chấn Thiên sửng sốt.
“Đó là ai?”.
Ái Nhiễm cũng nghi hoặc, chưa từng nghe tới.
Ngược lại, trang chủ Vân Tiếu và thành chủ Nam Ly Thành nhíu mày suy nghĩ, giống như có manh mối gì đó.
“Cậu Lâm, cậu nghe Cửu Tử Chân Nhân gọi bà lão kia là mẹ sao?”, lúc này Độc Cô Diệp tiến lên hỏi.
“Không sai! Nhưng theo tôi quan sát, có lẽ bọn họ không có quan hệ huyết thống”.
Lâm Chính nói.
“Vậy thì đó là Phệ Cổ lão tổ không sai! Cửu Tử Chân Nhân là con gái nuôi của Phệ Cổ lão tổ”, Độc Cô Diệp nói.
“Sao có thể như vậy? Phệ Cổ lão tổ đã chết gần hai trăm năm rồi, sao có thể là bà ta?”, thành chủ Nam Ly Thành nói.
“Tôi cũng nghi là bà ta, nhưng bà ta đã chết trong trận chiến núi Cốt Thánh hai trăm năm trước, ngay cả thi thể cũng không còn, có lẽ không phải”, trang chủ Vân Tiếu nói.
“Trận chiến núi Cốt Thánh?”.
Lâm Chính cực kỳ tò mò.
“Lâm Chính, đây là một trận chiến vô cùng nổi danh ở vực Diệt Vong chúng tôi. Nghe nói trong số người tham chiến, chỉ riêng thế tộc bá chủ đã có tới hai mươi người, trong đó còn có ba người của thế tộc siêu bá chủ. Trận chiến đó có thể gọi là long trời lở đất, đánh tròn ba mươi ngày đêm! Trận chiến đấu đó cũng ảnh hưởng gián tiếp đến cơ cấu của vực Diệt Vong, cho nên nó vô cùng nổi tiếng”, Ái Nhiễm đi tới, nói.
“Sao lại bùng nổ trận chiến đó?”, Lâm Chính hỏi.
“Cậu Lâm hỏi hay lắm, đương nhiên là vì truyền thừa của Cốt Thánh! Nghe nói núi Cốt Thánh là nơi chôn cất đại năng Cốt Thánh thời viễn cổ. Trước khi trận chiến nổ ra, có thông tin là có người tìm được truyền thừa Cốt Thánh, các thế tộc và cao thủ trên khắp trời Nam đất Bắc đều chạy đến núi Cốt Thánh, vì vậy mà nổ ra trận chiến đó”, trang chủ Vân Tiếu giải thích.
“Phệ Cổ lão tổ cũng đến núi Cốt Thánh, nghe nói sau khi bà ta lấy được truyền thừa của Cốt Thánh thì bị ba vị cao thủ đỉnh cao của thế tộc siêu bá chủ vây công, chết ngay tại chỗ! Nhưng mọi người không tìm được truyền thừa Cốt Thánh ở chỗ bà ta chết. Có khi nào… bà ta chưa chết, mà là mang theo truyền thừa Cốt Thánh chạy mất?”.
Độc Cô Diệp nhíu mày, nhỏ giọng nói.
“Nói chuyện viển vông!”, thành chủ Nam Ly Thành lắc đầu cười: “Cho dù Phệ Cổ lão tổ có bản lĩnh thông thiên cũng không thể chạy thoát ở chỗ đó! Chắc chắn bà ta đã chết!”.
“Nếu vậy, người hôm nay cậu Lâm gặp phải là ai? Sao có chuyện Cửu Tử Chân Nhân có hai mẹ nuôi chứ?”, Độc Cô Diệp nói.
Thành chủ Nam Ly Thành không nói gì, không thể phản bác.
“Mọi người không cần tranh cãi, chuyện này vẫn phải điều tra thêm, Cửu Tử Chân Nhân chưa chết ắt sẽ thành hậu họa! Tôi thấy bọn họ chạy về phía Tây Nam, mọi người hãy phái người đi thăm dò dọc theo hướng Tây Nam, chắc chắn có thể tìm được tung tích bọn họ”, Lâm Chính nói.
“Cậu Lâm, chuyện này cứ giao cho chúng tôi, chuyện liên quan đến sinh tử tồn vong của nhà họ Dục, chúng tôi chắc chắn sẽ dốc hết sức”.
Dục Chấn Thiên lên tiếng.
“Cũng tốt, chuyện này để các ông giải quyết thì tốt hơn”.
Lâm Chính gật đầu: “Nhưng để đề phòng Cửu Tử Chân Nhân trả thù, tôi đề nghị mọi người hãy dời đi chỗ khác, đi khỏi nơi này. Dù sao tôi không thể nào bảo vệ mọi người liên tục”.
“Cậu Lâm yên tâm, chúng tôi tự có dự tính”.
Dục Chấn Thiên chắp tay.
“Sắp đến giờ rồi, tôi phải đi rồi”.
Lâm Chính nhìn lên trời, lên tiếng.
“Anh định đi đâu?”, Ái Nhiễm vội hỏi.
“Rời khỏi vực Diệt Vong, đến lúc tôi phải quay về Giang Thành rồi! Lần này ra ngoài quá lâu, bên phía Giang Thành chắc chắn có nhiều rắc rồi cần tôi đi giải quyết”, Lâm Chính nói.
“Cậu Lâm, có cần chúng tôi giúp không?”.
Đám người Độc Cô Diệp, thành chủ Nam Ly Thành đồng loạt tiến tới hỏi.
Lâm Chính suy nghĩ, lập tức chắp tay: “Nếu thuận tiện thì Lâm Chính xin được nhờ các vị”.
“Có gì mà tiện với không tiện chứ? Chúng tôi đều nợ ân tình của cậu Lâm, chút chuyện nhỏ này có gì đâu chứ?”.
“Vậy được, làm phiền mọi người theo tôi tới Giang Thành một chuyến!”.
“Chúng tôi sẽ xuất phát ngay!”.
Chương 3650: Bị dọa sợ rồi phải không?
Mặc dù Lâm Chính đã sắp xếp mọi chuyện trước khi tới vực Diệt Vong nhưng chỉ dựa vào những thứ đó mà muốn đối phó với Thiên Ma Đạo và Tử Vực là chưa đủ.
Giờ đây Lâm Chính đã có được xương chí tôn, lại có cả Thiên Sinh Đạo thì đương nhiên là anh khác trước kia.
Thế nhưng thực lực của một người dù sao cũng có giới hạn. Nếu như có thể điều động thêm cao thủ vực Diệt Vong giúp đỡ thì không những có thể nhanh chóng quét sạch những mầm họa của Giang Thành mà còn có thể chấn nhiếp được cả Thiên Ma Đạo và Tử Vực.
Đám đông chạy đi chuẩn bị cho Lâm Chính rời đi. Lâm Chính cũng không định đưa nhiều người đi, chỉ lấy vài người tinh nhuệ từ chỗ sơn trang Vân Tiếu và thế gia Độc Cô.
Như là Sở Thu, Trương Kỳ thì có thể đối phó được với tình thế của Giang Thành.
Ái Nhiễm làm ra vẻ không nỡ rời xa. Lâm Chính ngồi trên một tảng đá dưỡng thần chờ đợi mọi người thu xếp. Ái Nhiễm bặm môi, từ từ bước tới.
“Anh bảo trọng nhé”, cô ta khẽ nói.
Lâm Chính mở mắt nhìn cô ta: “Ái Nhiễm, hay là cô cùng tôi về Giang Thành. Cô đang bị bệnh, nếu cùng về Giang Thành thì có khi tôi có cách giúp cô điều trị”.
Ái Nhiễm cười khổ sở và lắc đầu: “Bệnh của tôi không đáng gì, chỉ cần không phát tác thì không sao”.
Cô ta bước tới, ngồi xuống bên cạnh Lâm Chính và nhìn về phía xa.
“Thực ra tôi hi vọng có thể cùng anh về Giang Thành, rời khỏi đây. Nhưng trước mắt tôi không đi được. Nhà họ Dục cần tôi làm nhiều việc, dù họ làm nhiều việc sai trái nhưng vẫn là gia tộc của tôi, tôi không thể bỏ mặc họ được”.
Lâm Chính gật đầu: “Không sao, đợi cô hết bận xong tới Giang Thành cũng được”
“Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tới Giang Thành”.
Ái Nhiễm nhìn về phía trước: “So với việc chém chém giết giết ở đây thì Long Quốc không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Đây là nơi của những kẻ mạnh, ở nơi đây, nếu không có bản lĩnh thì sẽ khó mà sinh tồn được. Long Quốc thì khác, dù sao đó cũng là một quốc gia, có quy tắc, pháp luật. Ở đó có khi thật sự sẽ được hưởng thụ những khoảnh khắc yên bình, không cần suốt ngày đề cao cảnh giác...”
Lâm Chính giật mình: “Đúng là vậy. Rảnh thì tới Long Quốc du lịch. Mặc dù phong cảnh ở đây xinh đẹp nhưng Long Quốc cũng nhiều nơi đẹp không kém, đáng để đi một chuyến”.
“Ha ha, tới khi đó anh là hướng dẫn viên của tôi nhé?”, Ái Nhiễm quay qua nhìn anh bằng ánh mắt long lanh.
“Đương nhiên rồi”, Lâm Chính gật đầu.
Ái Nhiễm mỉm cười, lẳng lặng nhìn Lâm Chính. Đột nhiên cô ta ghé lại gần ôm lấy Lâm Chính và vùi đầu vào lòng anh.
Lâm Chính bàng hoàng, tim đập nhanh hơn bao giờ hết. Dục Chấn Thiên nhìn thành cảnh tượng đó thì vỗ tay vui vẽ: “Xong rồi”.
Lâm Chính không biết phải làm trước hành động của Ái Nhiễm. Tay anh đơ , rồi từ từ đặt lên vai cô ta.
Ái Nhiễm ngước nhìn anh rồi mỉm cười: “Bị dọa rồi hở?”
“Chút chút”, Lâm Chính ngại ngùng nói.
“Nếu tôi thơm anh thì sao?”, Ái Nhiễm chớp chớp mắt.
“Đừng, tôi có vợ rồi”, Lâm Chính vội nói.
“Ở đây họ không quá quan trọng chuyện một vợ một chồng", Ái Nhiễm mỉm cười.
Lâm Chính á khẩu, không biết phải trả lời như thế nào.
“Được rồi, không trêu anh nữa. Lâm Chính, cũng ổn rồi, chúng ta xuất phát thôi”.
Thấy mọi người cũng đã chuẩn bị xong xuông, Ái Nhiễm đứng dậy cười nói.
“Vậy tôi đợi cô ở Giang Thành”, Lâm Chính nói.
“Ừm, nhưng anh cũng phải chuẩn bị cho tốt. Diệp Viêm chắc chắn sẽ bào thù. Dù anh có về Giang Thành thì hắn chắc chắn cũng không bỏ qua cho anh”, Ái Nhiễm nghiêm túc nói.
“Yên tâm”, Lâm Chính gật đầu.
Sở Thu, Trương Kỳ nhanh chóng bước tới. Họ bắt đầu xuất phát. Ái Nhiễm lẳng lặng nhìn họ rời đi. Một lúc sau cô ta bặm môi, thở dài...