Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 651: Cái chết của Thái Yến

Tống Kinh là ai?

E rằng cả Hoa Quốc không ai là không biết.

Năm 16 tuổi, Tống Kinh đã luôn rất sôi nổi trên diễn đàn phim ảnh trong nước, nhờ bộ "Hoắc Quyền Tông Sư" nhà nhà đều biết mà trở nên nổi tiếng khắp cả nước, lúc đó còn được gọi là ngôi sao tương lai của giới văn nghệ.

Mới 20 tuổi, Tống Kinh đã ra nước ngoài xông pha, phát triển ở nước Mễ, tuy gặp khó khăn nhưng cũng có chút danh tiếng.

Sau đó ông ta chuyển qua làm đạo diễn, tác phẩm đầu tay được đầu tư 20 triệu tệ, doanh thu phòng vé là 500 triệu tệ.

Tác phẩm thứ hai với số vốn 80 triệu tệ còn mang lại doanh thu 900 triệu tệ, trở thành đạo diễn hàng đầu trong nước.

Nhưng mấy năm gần đây, các tác phẩm của Tống Kinh càng ngày càng xuống dốc.

Tác phẩm thứ ba đầu tư 200 triệu tệ, nhưng chỉ thu về 300 triệu tệ doanh thu phòng vé, tính cả việc quảng cáo tuyên truyền và các chi phí thì nhà đầu tư lỗ chổng vó. Nhưng nể mặt bảng hiệu chữ “Kinh” của Tống Kinh, mà tác phẩm thứ tư vẫn có không ít nhà đầu tư rót vốn, nhưng kết quả vẫn vậy, đầu tư 100 triệu tệ, thu về 103 triệu tệ.

Đây đã không đơn giản là lỗ vốn nữa, mà nhà đầu tư còn muốn nhảy lầu thắt cổ cho xong.

Đến lúc này thì Tống Kinh đã coi như hoàn toàn mờ nhạt trong giới phim ảnh.

Nhưng cho dù là vậy, thì địa vị và danh tiếng của Tống Kinh trong giới nghệ thuật vẫn không thể xem thường. Dù sao ông ta cũng được coi là lão tiền bối, cho dù Đổng Hạ đứng ở đây thì cũng phải gọi một tiếng anh Kinh.

Tuy hai năm nay Tống Kinh sống rất chật vật, nhưng có thể hợp tác với đạo diễn lớn nổi tiếng như thế này cũng là cơ hội nghìn năm có một đối với Tô Dư và Tào Tiểu Kiều. Nói không ngoa thì là phúc bọn họ tu được từ kiếp trước.

“Đạo… đạo diễn Tống! Chào ông, chào ông! Tôi… tôi tên là Tào Tiểu Kiều… Tôi… tôi xem phim của ông từ hồi còn nhỏ đấy…”, Tào Tiểu Kiều lắp ba lắp bắp.

Tô Dư lại càng lúng túng, cứ nhìn Tống Kinh, không biết nên nói gì cho phải.

“Hai cô đói rồi chứ? Ăn chút gì đó đi, rồi chúng ta từ từ nói về bộ phim này”, Tống Kinh mỉm cười nói.

Thực ra Tô Dư và Tào Tiểu Kiều không biết, lúc này tâm trạng của Tống Kinh còn thấp thỏm hơn cả bọn họ.

Một tỷ tệ!

Trong giới phim ảnh cả nước chưa từng có bộ phim nào được đầu tư nhiều như vậy.

Tống Kinh có thể nhận được bộ phim này, trong lòng ông ta cũng rất vui.

Nhưng… những bộ phim lớn như vậy chẳng phải đều mời những diễn viên kỳ cựu sao? Sao bên đầu tư lại sắp xếp hai cô gái còn non nớt như vậy tham gia chứ?

Nếu diễn không tốt, thì e là ông ta phải lui hẳn về ở ẩn.

Đây là một ván cược!

Cũng là một dịp để xoay chuyển tình thế!

Nếu như có thể, Tống Kinh tuyệt đối sẽ không để hai cô gái mặt búng ra sữa này tham gia phim của mình.

Nhưng bên đầu tư cực lực yêu cầu phải để hai cô gái này tham gia, Tống Kinh cũng chỉ đành thỏa hiệp.

Tống Kinh cười nhăn nhó, trong lòng cũng không tự tin lắm.

Còn hai cô gái thì vô cùng kích động.

Reng reng…

Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.

Tào Tiểu Kiều cầm lên xem, lập tức cười tươi rói.

“Dư Dư, là Viên Viên gọi! Chắc chắn là gọi để cười nhạo chúng ta đây mà”, Tào Tiểu Kiều cười nói.

“Cứ hỏi xem bên phía cậu ấy thế nào rồi”, Tô Dư cười đáp.

“Nếu cậu ấy biết chúng ta có thể hợp tác với đạo diễn Tống, thì chắc chắn sẽ rơi cằm xuống đất cho mà xem”.

Tào Tiểu Kiều cười vui vẻ, rồi ấn nút nghe.

“Viên Viên à, bọn mình nhận được phim rồi! Cậu đoán xem là bọn mình hợp tác với ai?”, Tào Tiểu Kiều nói đầy đắc ý.

Nhưng một lát sau, cô ta liền im bặt, nụ cười trên mặt cũng dần đông cứng, cuối cùng, vẻ mặt cũng trở nên tái nhợt vì sợ hãi…

Tô Dư ở bên cạnh cũng ngây ra.

“Tiểu Kiều, cậu làm sao vậy?”, Tô Dư dè dặt hỏi.

Chỉ thấy sắc mặt Tào Tiểu Kiều đờ đẫn, xoay lại nhìn Tô Dư, hai mắt trống rỗng: “Dư Dư… Tiểu Yến… cậu ấy… cậu ấy chết rồi…”

“Cái gì?”.

Tô Dư đứng bật dậy, đôi mắt mở to, nhìn Tào Tiểu Kiều với vẻ không thể tin được.

Khi Lâm Chính nhận được điện thoại thì anh đang kiểm tra xem xét tờ đơn kia.

Sau khi biết chuyện, anh cũng sửng sốt, vội vàng chạy tới khách sạn.

Lúc này, đám đạo diễn Đổng, chủ nhiệm Hiếu đều đang ở đây.

Chu Văn Văn cũng có mặt, nhưng khoác tay đạo diễn Đổng, đứng cùng ông ta.

Tô Dư và Tào Tiểu Kiều nhận được tin cũng lập tức đến đây.

Cảnh sát cũng đã đến, đang điều tra hiện trường.

“Lâm Chính!”.

Nhìn thấy Lâm Chính, hai mắt Tô Dư đỏ hoe, lập tức chạy tới.

“Không sao đâu”.

Lâm Chính an ủi mấy câu, rồi bước tới, hỏi han cảnh sát.

“Có chuyện gì thế đồng chí cảnh sát?”.

“Một nữ sinh viên bất ngờ bị đột tử, cậu là người nhà nạn nhân sao?”, cảnh sát hỏi.

“Không, tôi là em rể của bạn học nạn nhân, thay mặt bạn của nạn nhân đến hỏi thăm tình hình”, Lâm Chính đáp.

“À… chúng tôi sẽ điều tra chuyện này, nạn nhân bị đột tử có lẽ liên quan đến việc uống rượu quá liều vào đêm qua, những người có liên quan hãy theo chúng tôi về đồn để ghi chép”.

“Được”.

Lâm Chính gật đầu.

Nhưng anh tin chuyện này không đơn giản như vậy, nhất là Tô Dư.

Uống rượu quá liều?

Tửu lượng của Thái Yến thế nào, chẳng lẽ những người cùng ký túc xá như bọn họ lại không biết? Sao cô ta có thể uống quá liều được chứ?

“Viên Viên, rốt cuộc là có chuyện gì? Tiểu Yến… sao lại chết được?”, vành mắt Tô Dư đỏ hoe, vừa khóc vừa hỏi.

“Làm sao mà mình biết được, tối hôm qua cậu ấy bỗng nhiên uống lấy uống để, bọn mình không ngăn cản được, sau đó cậu ấy uống say, rồi đi ngủ. Sáng nay mình vừa tỉnh dậy thì đã thấy cậu ấy tắt thở…”, ánh mắt Chu Văn Văn lóe lên tia sáng, thuận miệng đáp.

“Các cô không ép cô ta uống đấy chứ?”, Lâm Chính bổ sung một câu.

“Ép? Ý cậu là gì? Chúng tôi chỉ uống rượu bình thường, sao lại ép được chứ? Cậu coi chúng tôi là loại người gì hả?”, đạo diễn Đổng trầm giọng quát, những người còn lại cũng vô cùng tức giận.

Lâm Chính phớt lờ bọn họ, an ủi Tô Dư: “Dù thế nào cũng phải chờ có báo cáo kiểm tra rồi mới tính tiếp”.

Tô Dư gật đầu.

Bỗng dưng xảy ra chuyện này, Tô Dư và Tào Tiểu Kiều đều vô cùng hoảng hốt, cũng cực kỳ khó chịu. Dù sao cũng là bạn cùng phòng đã sống chung mấy năm, bỗng nhiên không còn, đối với hai cô gái đây cũng là cú sốc khá lớn.

Lâm Chính đưa bọn họ về trường rồi quay lại công ty.

Anh không có hứng thú quan tâm đến chuyện này.

Những chuyện còn lại vẫn phải theo trình tự, nên làm thế nào thì làm thế ấy.

Nhưng…

Chưa được nửa ngày, Tống Kinh đã gọi điện thoại tới.

“Cậu Lâm… bộ phim này… có lẽ xảy ra chút vấn đề”.

“Có chuyện gì vậy? Không đủ tiền sao?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.

“Không phải vấn đề về tiền, mà là nữ chính, chị gái cậu… bị kiện rồi”, Tống Kinh trầm giọng nói: “Nếu cô ấy không thể tránh được vụ kiện này, thì có lẽ sẽ ảnh hưởng đến việc khai máy của bộ phim… Cậu xem nên xử lý thế nào đây?”.

“Cái gì? Bị kiện?”.

Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.

Anh còn chưa kịp hoàn hồn thì lại nhận được một cuộc gọi khác.

Chính là Tô Nhu gọi đến.

Lâm Chính cảm thấy không ổn, liền ngắt cuộc gọi với Tống Kinh, rồi ấn nút nghe.

“Lâm Chính, rốt cuộc chị Tô Dư xảy ra chuyện gì vậy?”, Tô Nhu cuống lên hỏi.

“Có xảy ra chuyện gì đâu? Anh vừa đưa chị ta về trường, sao thế?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.

“Nhưng tại sao có người mang vòng hoa và quan tài đến nhà bác cả, nói là đòi chị Tô Dư trả lại công bằng?”, Tô Nhu hỏi.

Lâm Chính nghe thấy thế liền trở nên im lặng.
Chương 652: Đều do cậu hại con gái tôi

Sau khi nhà họ Tô sa sút, mấy đứa con của bà cụ Tô cũng tách ra, còn bà cụ thì vẫn sống ở căn nhà cũ của cả họ. Nghe nói giai đoạn này Tô Quảng luôn ở bên cạnh bà ta.

Tô Thái sống ở khu ngoại ô cách khá xa. Là con trai cả nhà họ Tô, Tô Thái ngoài việc phải xử lý mọi chuyện thì cũng tự kinh doanh. Bởi vì trước đây toàn bộ tinh lực đều dồn vào nhà họ Tô nên việc buôn bán cá nhân ông ấy cũng không làm lớn. Sau khi nhà họ Tô sụp đổ, ông ta cũng dựa vào việc kinh doanh của mình để duy trì chi tiêu.

Nhà của Tô Thái là một tòa nhà riêng biệt nên không có bảo vệ cũng không có tài sản nào khác. Lúc này, ngôi nhà bỗng trở nên huyên náo, người người rục rịch. Tô Thái sống ở tầng hai, ngoài cửa chất đầy vòng hoa cũng tiếng khóc thảm thiết vang khắp cả tầng lầu.

“Con gái đáng thương của tôi. Số con khổ quá”.

“Sao con lại làm bạn với kẻ tiện nhân như vậy chứ. Người ta hại con, hại cả nhà chúng ta rồi”.

“Hu hu, trả lại con gái cho tôi, trả lại con gái cho tôi”.

“Cả nhà Tô Thái chết không có đất chôn, trả lại con gái cho tô”".

Tiếng khóc vang lên không ngớt. Hàng xóm ở lầu trên bắt đầu chỉ trỏ vào Tô Thái, những người đứng xem cũng nhiều lên.

“Nhường đường, xin hãy nhường đường”.

Lâm Chính chen qua đám đông, bước vào nhà Tô Thái. Cửa mở, có không ít người đứng bên trong. Rõ ràng là Tô Thái không định bế quan không gặp ai mà ông ta định làm cho ra nhẽ.

Trong phòng, ngoài Tô Thái ra thì Tô Quảng cũng có mặt và có cả vài người bạn của Tô Thái nữa. Tô TIểu Khuynh được đưa ra ngoài. Cô bé là trẻ vị thành niên nên phải tránh những chuyện như thế này.

Tô Dư và Tào Tiểu Kiều cũng về ngay khi Lâm Chính tới được môt lúc. Hai cô gái ngồi xuống ghế, trợn tròn mắt, run rẩy nhìn những thứ được bày trong phòng khách lúc này.

Một cái xác nằm trên cáng, phủ khăn trắng. Đó chính là xác…của Thái Yến. Hai cô gái hoảng loạn, tưởng là mình đang nằm mơ. Mới hơn một ngày mà, sao bạn cùng phòng của họ đã nằm lạnh lẽo như thế kia nữa. Hơn nữa…thi thể của cô ta còn được các bạn khác đưa đến tận nhà mình để đòi lại công bằng. Tất cả mọi thứ giống như đang nằm mơ vậy….

“Họ Tô kia, các người hại chết con gái tôi. Nếu hôm nay các người không trả lại công bằng thì đừng hòng tôi tha cho các người”, lúc này một người đàn ông trung niên mặc một bộ quần áo màu trắng xám trừng mắt quát Tô Thái.

Người đàn ông này tự nhận mình là bố của Thái Yến, tên Thái Bình. Tâm trạng của ông ta vô cùng kích động, hai mắt đỏ hoe.

“Ông Thái, chuyện tôi cũng đã biết rồi. Tôi cũng rất đau lòng, cũng hi vọng ông có thể kìm nén. Cái chết của con gái ông đợi điều tra rõ ràng đã. Cái chết của cô ấy, không liên quan gì tới con gái tôi. Hơn nữa sáng nay con gái tôi gọi điện nói sơ qua chuyện của tối qua. Hôm qua con gái tôi không hề uống rượu đã rời đi rồi, vậy nên cái chết của con gái ông sao có thể liên quan tới con gái tôi được chứ?”, Tô Thái nói.

“Mẹ kiếp, không liên quan tới con gái của ông sao? Con gái tôi không biết uống rượu, nhưng con ông ép uống nên mới bị uống nhiều. Chính vì vậy con gái tôi mới gặp nạn. Vì vậy suy cho cùng thì con gái ông chính là hung thủ”, Thái Bình tức giận chửi rủa.

Cả nhà họ Thái nghe thấy vậy thì càng khóc to hơn, tất cả đều chỉ vào Tô Dư và nói cô ta là hung thủ.

Tô Dư hoàn toàn sững sờ. Lâm Chính cũng ngạc nhiên lắm. Anh bước tới, trầm giọng: “Ai nói với các người là Tô Dư bắt con gái các người uống rượu vậy?”

Đây là cái bẫy rõ rành rành mà.

“Lâm Chính”, hai mắt Tô Dư sáng lên. Cô ta vui mừng ra mặt.

“Lâm Chính?”, Tô Thái khẽ chau mày

“Lâm Chính, sao con lại tới rồi?”, Tô Quảng ngạc nhiên.

“Bác cả, bố vợ, Tô Nhu gọi điện cho con, bảo con tới”, Lâm Chính nói.

“Tôi nghe nói buổi tiệc tối qua cậu cũng đi? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”

Lâm Chính lập tức thuật lại sự việc xảy ra tối ngày hôm qua. Tô Thái nghe thấy vậy bèn hừ giọng: “Ông Thái, chuyện gì cũng cần có chứng cứ. Nếu như ông có chứng cứ thì lấy ra đây. Còn nếu không thì ông lập tức rời khỏi nhà tôi, không tôi sẽ báo cảnh sát đấy”.

“Chứng cứ không có nhưng nhân chứng thì có”, Thái Bình cười lạnh lùng. Cô nhà họ Tô nín thở.

“Nhân chứng là ai?”

“Là bạn học của mấy đứa?”.

“Cái gì?”, Tô Dư và Tào Tiểu Kiều nghe như sét đánh ngang tai. Họ tưởng mình nghe nhầm.

“Tô Thái, hôm nay tôi tới đây để xem thái độ của các người, nếu như thái độ tốt, thương lượng đạt thì tôi sẽ chấp nhận. Còn thái độ ác liệt, vậy thì chúng ta gặp nhau ở tòa. Tôi nói cho các người biết, những học sinh này đã đồng ý giúp tôi đòi lại công bằng cho Tiểu Yến rồi. Nếu như ra tới tòa thì bọn họ cũng đồng ý đứng ra làm chứng luôn. Tuy nhiên tôi cũng không phải loại vô tình. Dù sao con ông và con tôi cũng là bạn, chúng tôi cũng sẽ cho các người cơ hội. Trong tuần này, các người có thể gom được ba triệu tệ bồi thường đưa tới nhà tôi thì chuyện này coi như xong. Nếu không thì đợi mà ra hầu tòa đi”.

Thái Bình tức giận, phất tay ra lệnh cho người nhà họ Thái rời đi. Tô Thái vội vàng đuổi theo: “Ông Thái, ông Thái…”

Thế nhưng nhà họ Thái không buồn quan tâm. Một lúc sau, người nhà họ Thái rời đi hết. Tô Thái tối sầm mặt quay trở lại nhà.

“Không thể nào…tại sao lại xảy ra chuyện này chứ?”, Tô Dư với hai mắt trống rỗng, run rẩy lên tiếng.

“Có lẽ là do đạo diễn Đổng giật giây rồi. .. ông ta muốn báo thù chúng ta…”, Tào Tiểu Kiều nói bằng vẻ mặt trắng bệch.

“Bố…chúng ta phải làm sao? Bọn con vô tội”, Tô Dư khóc dở mếu dở.

“Đừng sốt ruột, bố…bố sẽ nghĩ cách”, Tô Thái nói giọng khàn khàn.

Nhưng…ba triệu tệ…Họ có bán nhà thì cũng chưa chắc gom được từng đó tiền. Tô Thái chau mày. Lâm Chính thấy việc này là do đạo diễn Đổng cố tình gây ra cho Tào Tiểu Kiều và Tô Dư.

Bởi vì người chuốc rượu thực sự là đạo diễn Đổng. Mặc dù Thái Yến bị chết là chuyện ngoài ý muốn nhưng nếu truy cứu ra thì đạo diễn Đổng sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Như vậy ông ta sẽ phải trả một khoản tiền bồi thường lớn cho gia đình nạn nhân.

Đạo diễn Đổng không quan tâm lắm về tiền bạc nhưng nếu ông ta phải bồi thường thật thì tổn thất không phải về tiền mà là thể diện của ông ta. Truyền thông lại săn tin ghê gớm, một khi đẻ lộ ra thì có lẽ bên công an sẽ tiến hành điều tra toàn bộ sự tình của buổi tiệc đó. Như vậy danh tiếng của ông ta coi như đổ bỏ hết.

Không một nhân vật của công chúng nào muốn phải chịu chuyện này. Vì vậy, ông ta phải để Tô Dư một mình khánh trách nhiệm, ông ta trở thành người ngoài cuộc.

Lâm Chính đanh mắt, cảm thấy lão hồ ly này thật ghê gớm. Đúng lúc này một bàn tay túm lấy áo anh, giật mạnh.

Lâm Chính không để ý, bèn loạng choạng suýt ngã. Anh quay lại nhìn thì thấy một khuôn mặt tức giận đang nhìn mình.

“Đều là do cậu, cái thứ chó má này! Đều do cậu hại con gái tôi. Cậu còn dám vác mặt tới à?”, tiếng thét the thé vang lên, sau đó là một bài tay vồ về phía mặt Lâm Chính.
Chương 653: Trở thành Tô Nhu thứ hai?

Bộp!

Lâm Chính không kịp phản kháng, chỉ cảm thấy mặt mình nóng ra. Anh lùi lại vài bước, xoa mặt rồi mới ý thức được là mặt mình đã bị cào rách. Người cào mặt anh chính là vợ của Tô Thái – Lưu Mãn San.

Lúc này bà ta giống như một kẻ điên, nhào về phía Lâm Chính như muốn xé nát anh ra. Đám đông thất kinh, vội vàng giữ Lưu Mãn San lại. Tô Dư sợ hết hồi, lao lên ngăn bà ta.

“Mẹ, dừng tay, mẹ đang làm gì vậy? Mau dừng lại?”, Tô Dư hét lên.

“Các người buông ra, tôi phải giết chết tên súc sinh này! Mau buông tay ra, để tôi đánh chết nó! Cái thứ chó má!”, Lưu Mãn San gào lên, mặt mày vặn vẹo.

Lâm Chính sầm mặt, không hiểu Lưu Mãn San đang bị vấn đề gì. Tô Quảng ngồi ghế với sắc mặt vô cùng khó coi. Dù sao thì Lâm Chính cũng là con rể của ông ta.

“Được rồi”.

Đúng lúc này, Tô Thái đột nhiên hét lên. Lưu Mãn San nghe thấy mới chịu dừng lại. Mọi người quay qua nhìn Tô Thái.

“Mọi chuyện còn chưa đủ rách việc hay sao? Làm ơn dừng lại hộ tôi chút đi”, Tô Thái trừng mắt nhìn Lưu Mãn San.

Lưu Mãn San cũng trợn ngược nhìn lại, tức giận hằm hằm rồi đẩy những người khác ra.

“Bố, mẹ chuyện này không liên quan gì tới Lâm Chính hết. Mọi người đừng trách Lâm Chính”, Tô Dư hai mắt rưng rưng.

“Bố biết”, Tô Thái hít một hơi thật sâu, gằn giọng: “Thực ra Lâm Chính là đứa thật thà, lúc ở nhà là bố đã nhận ra rồi. Nếu không phải nó hơi yếu kém thì cũng đã cuộc sống không tệ", Tô Thái trầm giọng.

Thực ra những năm qua, Tô Thái có cái nhìn khá công bằng dành cho Lâm Chính. Ít nhất là không chế nhạo anh. Ông ta có cái nhìn khá khách quan nên ấn tượng mà Lâm Chính dành cho ông ta cũng không tệ.

Lâm Chính không nói gì. Tô Thái quay người nhìn Lâm Chính: “Lâm Chính, ở đây không có việc gì của cậu. Cậu về đi”.

“Dạ, bác cả bảo trọng”, Lâm Chính gật đầu.

Bố của người ta đã lên tiếng thì Lâm Chính cũng không mặt dày ở lại làm gì. Anh vốn chẳng có liên quan gì tới chuyện này hết. Nhưng đúng lúc này, Lưu Mãn San hét lên: “Đứng lại”.

“Còn chuyện gì nữa sao?”, Lâm Chính nghiêng đầu.

“Đương nhiên, Lâm Chính! Tôi nói cho cậu biết, cậu lập tức gom đủ hai triệu tệ đưa tới đây, rõ chưa?”, Lưu Mãn San tức giận hằm hằm.

“Tại sao?”, Lâm Chính hỏi bằng vẻ tò mò.

“Tại sao à? Hừ, người khác đổ vạ lên đầu chúng tôi, cậu cũng không tránh khỏi liên đới đâu! Tối qua cậu cũng tới buổi tiệc đó, số tiền bồi thường này chúng ta cùng chịu! Rõ chưa?", Lưu Mãn San nói giọng the thé.

“Dù là cùng chịu trách nhiệm thì cũng phải phân đều chứ. Bác bảo tôi một mình đưa tới 2 triệu tệ là có ý gì?”, Lâm Chính lắc đầu.

“Cậu…được lắm Lâm Chính, cậu định tạo phản phải không? Tô Quảng, chú dạy con rể của chú kiểu gì vậy? Không coi ai ra gì hết sao? Dám cứng miệng với cả tôi à?”, Lưu Mãn San tức lắm, hét lên với Tô Quảng.

Nhưng Tô Quảng dễ gì bị bà ta lùa: “Chị San, thứ nhất là Lâm Chính chẳng làm gì sai cả. Mà dù nó có sai thì việc xử lý cũng không đúng mà! Mở miệng là đòi hai triệu tệ, mọi người muốn hút cạn nhà em hay gì?", Tô Quảng nói.

“Tên vô dụng này chẳng phải sẽ ly hôn với con gái chú hay sao? Chú còn nói đỡ cho nó làm gì?", Lưu Mãn San điên máu.

“Điều….này…”, Tô Quảng á khẩu.

“San San, bà đừng quá đáng quá! Hai triệu tệ, bà nghĩ Lâm Chính sẽ có chắc? Hơn nữa chuyện này không có liên quan gì tới Lâm Chính cả? Bà đừng có làm loạn”, Tô Thái trông vô cùng khó coi.

Ông ta thấy Lưu Mãn San đang cố tình làm khó Lâm Chính. Hôm nay không biết vợ mình làm sao mà cứ đi đối đầu với Lâm Chính.

Lâm Chính cũng nhận ra điều này.

Lưu Mãn San chỉ cười lạnh lùng: “Tôi không hề làm loạn! Người ta mà kiện thật thì ông cho rằng thằng này có thoát nổi không? Ông nói thằng này không có tiền đúng không? Cũng được, tôi không cần 2 triệu tệ của nói nữa nhưng cậu phải đồng ý với tôi một chuyện. Nếu như cậu đồng ý thì tôi sẽ không làm khó, không đòi tiền nữa”

“Mẹ”, Tô Dư vội vàng kêu lên.

Thế nhưng cô ta chưa nói hết thì lập tức đã bị Lưu Mãn San ngăn lại. Bà ta nhìn chăm chăm Lâm Chính như đang đợi câu trả lời của nah. Lâm Chính chau mày, không hiểu ý tứ của Lưu Mãn San, nhưng anh vẫn gật đầu: “Bác nói đi, là chuyện gì”.

“Tôi muốn sau này cậu đừng dính lấy con gái tôi nữa. Từ nay về sau tôi không cho phép cậu được xuất hiện trước mặt người nhà tôi. Nghe rõ chưa?”, bà ta lạnh giọng nói.

Dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ. Lưu Mãn San đang định làm gì vậy? Tô Dư trợn tròn mắt. Tô Quảng thì cảm thấy hoang mang.

Còn Tô Thái cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Ông ta nói giọng khàn khàn: “Mãn San, ý bà…là gì vậy?”

“Không có ý gì. Tên họ Lâm kia, cậu có đồng ý hay không?”, Lưu Mãn San cười lạnh.

“Mẹ, con không đồng ý!”, Tô Dư phản đối, ôm lấy Lưu Mãn San và khóc nức nở.

“Tô Dư, mẹ muốn tốt cho con, con muốn trở thành một Tô Nhu thứ hai hả?”, Lưu Mãn San đanh mặt.

“Mãn San, bà nói cho rõ? Là chuyện gì?”, Tô Thái cảm thấy có gì đó không ổn bèn lập tức hỏi dồn.

“Ông đúng là không quan tâm chút gì tới con gái mình cả. Ông có biết con gái mình sắp nổi tiếng rồi không?”, Lưu Mãn San trừng mắt với Tô Thái.

Tô Thái nghe vậy thì cảm thấy mơ hồ.

“Mẹ, rốt cuộc mẹ định nói gì? Hôm nay mẹ làm sao thế?”, hai mắt Tô Dư đỏ hoe, cô ta cảm thấy mẹ mình có gì đó rất mờ ám. Thế nhưng Lưu Mãn San chỉ cười khi nhìn thấy Tô Dư đang rưng rưng nước mắt: “Con gái à, con đừng có giấu nữa, mau nói cho bố mẹ biết đi”.

“Mẹ, mẹ nói gì mà con không hiểu?”

“Còn giấu à? Trên mang đang lan truyền đầy ra đấy. Con tưởng mẹ không biết gì sao?”, Lưu Mãn San cười khẩy, lấy điện thoại ra mở app lên và phát một đoạn video”.

Đám đông lần lượt quay qua nhìn. Trong video là hình ảnh Tô Dư cùng Tào Tiểu Kiều đang gặp mặt Tống Kinh ở nhà hàng Ái Cầm Hải. Đoạn video này có lẽ được khách trong nhà hàng quay lại.

“Đây là…Tô Dư sao?”, Tô Quảng sà tới, trố tròn mắt.

“Đúng vậy. Người này các người có biết là ai không? Là Tống Kinh, người đã quay bộ phim “Hoắc Quyền tông sư đấy”, Lưu Mãn San nói.

“Hả? Là ông ta à?", đám người Tô Thái nín thở.

“Tô Dư, nói cho mẹ biết, có phải là đạo diễn Tống đã ký hợp đồng đóng phim với con rồi không?”, Lưu Mãn San cười hỏi.

Tô Dư sững sờ nhìn mẹ, mơ hồ hiểu ra được điều gì đó bèn gật đầu: “Vâng…”

“Vậy thì đúng rồi!”

Lưu Mãn San nhìn Lâm Chính, cười lạnh lùng: “Lâm Chính, giờ cậu còn gì để nói không?”
Chương 654: Vua ăn bám!

“Cái gì cơ?”, Lâm Chính hoang mang, không hiểu nổi ý của Lưu Mãn San.

“Hừ! Đừng giả vờ giả vịt! Đồ vô dụng này! Cậu tưởng tôi không biết sao? Cậu biết là Tô Nhu sắp ly hôn với cậu. Vì vậy cậu mới vội vàng tìm tới đây, bám lấy con gái tôi, đúng không?”, Lưu Mãn San hừ giọng.

“Cái gì?”, Lâm Chính thất kinh.

Tô Dư cũng hết hồn: “Mẹ…Sao mẹ lại có thể nghĩ như vậy chứ?”

Có lẽ…Lưu Mãn San coi Lâm Chính là trai bao thật rồi. Mặc dù về góc độ nào đó thì có vẻ như cũng rất hợp lý.

“Con bé này, đừng tưởng là mẹ không biết gì. Thời gian gần đây chẳng phải thằng Lâm Chính cứ bám lấy con là gì?”, Lưu Mãn San hỏi.

“Làm gì có ạ?”

“Thế tại sao suốt ngày Tiểu Khuynh cứ gọi anh rể, anh rể không vậy? Miệng gọi không ngừng. Có lúc con cũng thế. Còn nữa, tại sao tối qua nó lại cùng còn tới buổi tiệc? Hôm nay xảy ra chuyện này, nó cũng chạy tới hóng hớt. Con còn dám nói là nó không bám lấy con à?”, Lưu Mãn San chất vấn.

“Chuyện này…”, Tô Dư á khẩu. Trên thực tế là cô ta bám lấy Lâm Chính chứ không phải ngược lại.

“Mẹ nghe con giải thích đã”.

“Không cần giải thích nữa! Mẹ biết cả rồi, rõ ràng là Lâm Chính thấy con có tương lai nên muốn bám lấy con. Đợi cậu ta và Tô Nhu ly hôn, cậu ta không biết ăn bám ở đâu, khi đó không bám con thì sống kiểu gì?”, Lưu Mãn San cười lạnh lùng.

Tô Dư trợn mắt há mồm. Cô ta thật không ngờ mẹ mình lại có trí tưởng tượng phong phú như vậy.

“Mãn San, những gì bà nói đều là thật sao?”, sắc mặt Tô Thái dần trở nên vô cùng khó coi. Ông ta trầm giọng.

“Còn có thể là giả được à? Tôi nói ông nghe Tô Thái. Ông có biết bộ phim mà đạo diễn Tống và con gái chúng ta ký là bộ phim nào không?”

“Phim gì?”

“Là Chiến Hổ, đầu tư một tỉ tệ đấy”, Lưu Mãn San đắc ý nói.

“Cái gì?”, mấy người Tô Thái thất kinh.

“Một…tỷ tệ sao?”, Tô Quảng díu lưỡi.

“Video ở trong tay còn là giả được à? Con gái chúng ta nổi tiếng rồi, sắp trở thành ngôi sao đấy. Nhưng tôi không hi vọng loại sâu bọ nào đó sẽ bám lấy con gái mình. Tô Thái, trên thực tế chuyện của Thái Bình chẳng là gì. Chỉ cần con gái chúng ta phát hành phim thì vài triệu tệ có nghĩa lý gì chứ. Thế nhưng Lâm Chính lại là một rắc rối lớn. Nếu bây giờ không tách cậu ta ra khỏi Tô Dư, sau này con bé trở thành ngôi sao thì khác gì sẽ hủy hoại tiền đồ của nó chứ? Ngôi sao lớn sợ nhất điều gì? Chẳng phải là scandal?”, Lưu Mãn San nghiêm túc nói.

Đám đông nghe thấy vậy mới hiểu tại sao Lưu Mãn San lại vô duyên vô cớ mắng nhiếc và đánh đập Lâm Chính. Có lẽ Lâm Chính đã trở thành cái gai trong mắt Lưu Mãn San rồi. Tô Thái nghe thấy vậy thì chìm vào im lặng. Một lúc sau ông ta lên tiếng: “Bà nói…có lý”.

“Bố”, Tô Dư như muốn phát điên, lập tức lao ra hét lên: “Sao mọi người lại có thể nghĩ như vậy chứ? Mọi người đổ oan cho Lâm Chính rồi. Lâm Chính luôn giúp đỡ con. Hơn nữa Tống Kinh cũng là do Lâm Chính giới thiệu. Sao mọi người có thể đối xử như vậy được chứ”.

“Thấy chưa? Mê muội không chịu tỉnh ngộ! Giờ còn nói đỡ cho cái thằng bỏ đi đó nữa. Con gái chúng ta bị trúng bùa ngải rồi”, Lưu Mãn San chỉ Tô Dư.

“Tô Dư, bố vốn cảm thấy nghi ngờ với những lời nói của mẹ con nhưng giờ xem ra bà ấy nói cũng có phần đúng”, Tô Thái trầm giọng.

“Bố…ý của bố là gì ạ?”, Tô Dư đờ đẫn hỏi.

“Con cảm thấy người như Lâm Chính có thể quen được Tống Kinh không? Con tin à?”, Tô Thái hỏi ngược lại.

Tô Dư lùi lại hai bước, cơ thể dường như bị cạn kiệt sức lực. Cô ta nhìn bố mẹ, đôi mắt hiện rõ vẻ hoang mang.

Đúng vậy. Có khả năng đó không? Không thể nào mà.

Trên thực tế, đừng nói là Tô Thái mà đến ngay cả cô ta cũng không biết tại sao Lâm Chính lại giới thiệu một đạo diễn lớn như Tống Kinh cho cô ta. Nhưng sự thật hiện rành rành trước mắt. Tô Dư quay đầu qua một các khó khăn, chờ đợi lời giải thích của Lâm Chính.

Thế nhưng…Lâm Chính im lặng.

Anh không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào, chỉ điềm tĩnh hỏi lại: “Vì vậy tôi chỉ cần rời khỏi đây là được phải không?”

“Ngoài ra, cả đời này cậu đừng gặp con gái của tôi nữa, không được xuất hiện trước mặt nhà tôi”, Lưu Mãn San lạnh lùng nói.

“Được”, Lâm Chính gật đầu không chút do dự.

“Lâm Chính”, Tô Dư kêu lên, ôm chặt cánh tay của Lâm Chính.

“Tô Dư, quay lại”, Tô Thái khẽ quát.

“Bố…mọi người đổ oan cho Lâm Chính rồi. Mọi người lầm rồi…”, Tô Dư khóc thút thít. Thế nhưng lời giải thích của cô gái không có tác dụng gì.

"Qua đó đi”, Lâm Chính thản nhiên nói. Tô Dư nghẹn ngào.

“Còn không mau cút đi?”, Lưu Mãn San chửi. Lâm Chính lắc đầu, quay người rời đi.

“Lâm Chính!", Tào Tiểu Kiều đuổi theo nhưng bị Lưu Mãn San giữ lại.

“Tiểu Kiều, mặc kệ thằng vô dụng đó đi. Nào nào, trưa nay chúng ta ra ngoài ăn chúc mừng nhé”, Lưu Mãn San cười nói.

“Nhưng như vậy không hay mà ạ…”

“Có gì mà hay với không? Hai đưa tương lai là ngôi sao. Hôm nay làm bữa là để chúc mừng cho tương lai tươi sáng thôi mà”.

“Dạ…vâng”.

“Tô Quảng, chú gọi cả Trương Tinh Vũ tới đi”.

“Bà ấy chắc là không tới được".

“Vậy thì thôi. Nhưng mà Tô Quảng này, tôi cũng chúc mừng chú, Tô Nhu sắp ly hôn với cậu ta, nhà chú cũng sắp thoát nạn rồi”.

“Đúng vậy, thật không ngờ là cậu ta lại bám lấy Tô Dư! Đúng là chẳng ra làm sao cả. Nếu như hôm nay không tới đây thì em còn không biết chuyện này luôn đấy”, Tô Quảng lầm bầm. Chuyện ngày hôm nay cũng khiến ông ta thay đổi hoàn toàn cách nhìn về Lâm Chính. Ông ta định về nhà sẽ thuật lại cho Trương Tinh Vũ. Vẫn chưa ly hôn mà Lâm Chính đã làm vậy rồi, thật chẳng ra thể thống gì.

“Mãn San, sao bà vội vàng muốn chúc mừng thế? Chuyện của Thái Bình phải dàn xếp thế nào?”, Tô Thái bước tới, trầm giọng.

“Bọn họ muốn tiền thì mình đưa tiền thôi, đừng ra tòa. Nếu không, tiền đồ của Tô Dư sẽ bị ảnh hưởng rất lớn đấy”.

“Nhưng…chúng ta lấy đâu ra ba triệu tệ?”, Tô Thái chau mày.

“Ông ngốc thế? Không biết đường đi mượn à?”

“Mượn kiểu gì?”

“Hỏi bạn bè người thân để mượn. Tô Dư sắp nổi tiếng rồi, lẽ nào họ còn không cho mượn sao? Còn nếu không được nữa thì vay lãi cao”, Lưu Mãn San khẽ cười.

“Vậy à? Cũng được nhỉ”, Tô Thái chau mày, gật đầu.

“Đi thôi, đi ăn mừng trước. Sáng ngày mai chúng ta đi gặp bạn bè một lượt. Nếu vẫn không đủ thì chúng ta sẽ đi vay lãi cao. Có con gái bảo bối ở đây, tiền còn thành vấn đề chắc?”, Lưu Mãn San đắc ý, mặt rạng ngời.
Chương 655: Thay tôi xử lý

Lâm Chính vừa về tới công ty thì Tô Dư gọi điện thoại tới. Anh do dự một lúc nhưng vẫn nghe máy.

“Lâm Chính, xin lỗi, tôi không ngờ sự việc lại thành ra thế này…thật sự xin lỗi…”, Tô Dư nghẹn ngào nói.

“Tô Dư, không cần phải tự trách mình. Chuyện này không liên quan gì tới cô”, Lâm Chính mỉm cười. Tô Dư siết chặt điện thoại, khuôn mặt hiện lên vẻ đau khổ.

“Phải rồi, chuyện này chắc chắn là chiêu trò của Đổng Hạ. Tốt nhất cô nên cẩn thận. Nếu như có chuyện gì thì gọi điện cho tôi”, Lâm Chính nói.

“Được…Lâm Chính”, Tô Dư mím môi, nấc lên. Sau khi tắt máy, cô gái ngồi phụp xuống, ôm đầu khóc nức nở. Chịu oan ức như vậy mà Lâm Chính vẫn nghĩ cho cô ta. Đó là Lâm Chính thật sao?

Lúc này cô ta mới ý thức được rằng những năm qua những gì Lâm Chính phải trải qua khó khăn tới mức nào. Rõ ràng mọi chuyện chẳng liên quan gì tới anh cả. Rõ ràng anh mới là người vô tội nhất.

Thế nhưng…anh không hề giải thích, thậm chí là không hề phản bác. Tô Dư biết, Lâm Chính không phải vì bạc nhược mới làm vậy. Anh chỉ…không muốn cô ta bị khó xử. Tô Dư khóc tới mức ruột gan quặn thắt…

Có ai đó gõ cửa nhà vệ sinh:“Tô Dư, cậu có ở trong không? Đồ ăn lên rồi, ra ăn thôi”, bên ngoài là giọng nói của Tào Tiểu Kiều. Tô Dư lau vội nước mắt, bước ra khỏi nhà vệ sinh với hai mắt đỏ hoe.

...

Yên Kinh, trong một tòa biệt thự hào hoa. Sóc Phương trong bộ đồ dành cho bệnh nhân ngồi trên xe lăn được chú Trung đẩy tới phòng khách.

Trong phòng có vài người đang ngồi. Một người đàn ông đầu trọc đeo xích vàng kẹp xì gà nhếch miệng cười: “Ấy, đây chẳng phải là công tử Sóc Phương thiên tài tuyệt thế sao? Sao lại thành ra thế này rồi?”

Sóc Phương với vẻ mặt vô cảm không nói một lời.

“Được rồi, đừng trêu Sóc Phương nữa, chuyện này Sóc Phương cũng không hề muốn xảy ra”, một người đàn ông trung niên tóc bạc đeo kính vàng bước tới.

Đây là Tư Mã Tàng – bố của Sóc Phương. Tóc của ông ta vốn màu đen nhưng vì chuyện Sóc Phương bị tàn phế mà biến thành màu trắng chỉ sau một đêm.

“Được rồi, không nói nhiều nữa. Anh Tàng, anh gọi tôi tới đây có việc gì không? Không phải bảo tôi chữa trị cho Sóc Phương đấy chứ? Anh tìm nhầm người rồi, tôi không biết cứu người, chỉ biết giết người thôi”, người đàn ông đầu trọc cười đắc ý, đưa xì gà lên rít.

Tư Mã Tàng cũng châm một điếu thuốc, hút một hơi, nhả khói và nói tiếp: “Chuyện của Sóc Phương không ai ngờ tới. Đợi đến khi nó được khiêng về nhà, tôi đã ngay lập tức đưa tới bệnh viện rồi, nhưng họ nói rằng vết thương gây ra tổn thương vĩnh viễn”.

“Tổn thương vĩnh viễn sao?”, gã đầu trọc chau mày: “Bên đó cũng không chữa được à?”

“Họ từ bỏ rồi”, Tư Mã Tàng nhìn chăm chăm điếu thuốc đang cháy và nói giọng khàn khàn.

Sóc Phương nghiến răng, không lên tiếng. Gã đầu trọng giật mình, khuôn mặt đanh lại. Đến cả phía đó còn không chữa được thì có nghĩa là trong nước không ai chữa được hết…

“Nhà Tư Mã dựa cả vào Sóc Phương. Giờ Sóc Phương bị đánh phế rồi thì có phải đại hội nhường lại miếng bánh ngon cho người khác rồi không?", gã đầu trọc hỏi.

“Vì vậy tôi định điều động mười thiên tài của Kỳ Dược Phòng tới huấn luyện họ rồi đại diện cho nhà Tư Mã xuất trận. Chỉ có điều…không lâu trước đó có tin truyền tới rằng Kỳ Dược Phòng đã đổi chủ. Giờ đây toàn bộ Kỳ Dược Phòng đã nằm trong tay thần y Lâm, mười thiên tài, trừ những người rời đi thì những người còn lại đều chịu sự kiểm soát của thần y Lâm. Nhà Tư Mã muốn can thiệp cũng không được”, Tư Mã Tàng lên tiếng. Câu nói khiến toàn bộ đám đông chìm vào im lặng.

“Hừ, thần y Lâm giỏi đấy! Tôi nghe nói Sóc Phương bị chính thần y Lâm đánh phế. Giờ Kỳ Dược Phòng lại nằm trong tay cậu ta…vậy anh Tàng, cậu ta muốn tuyệt diệt nhà Tư Mã rồi”, gã đầu trọc cười hi hi nói.

“Không chi có vậy, lúc trước em trai tôi là Tư Mã Trường Tâm đại diện nhà Tư Mã tới Huyền Y Phái muốn kết giao với thần y Lâm nhưng đã bị cậu ta từ chối và sỉ nhục. Tôi không biết rốt cuộc thần y Lâm làm gì nhưng tôi thấy cậu ta đã muốn trở thành kẻ đối đầu sống chết với Tư Mã luôn rồi”, Tư Mã Tàng lạnh lùng nói.

“Vậy ý của anh là…”

“Giết cậu ta”, Tư Mã Tàng lạnh lùng nhả ra ba từ. Gã đầu trọc đặt điếu xì gà xuống bàn, lấy từ trong túi ra một chiếc khăn rồi lau tay…

“Giá?”

“Một trăm triệu tệ”.

“Anh biết là tôi không có hứng thú với tiền mà?”

“Cậu muốn gì?"

“Chia ít cổ phần của nhà Tư Mã là được”

“A Hồng, đừng quá đáng quá”, người đàn ông trung niên ngẩng đầu.

“Anh Tàng, dù gì chúng ta cũng là anh em kết nghĩa, anh có ác cảm với tôi vậy à? Huống hồ tôi xử lý thần y Lâm thì lẽ nào anh lại mặc kệ Dương Hoa, Kỳ Dược Phòng và Huyền Y Phái sao? Tới khi đó lợi lạc anh có được nhiều vô kể, anh hà tiện làm gì?”, gã đầu trọc nhún vai.

Tư Mã siết chặt nắm đấm, thần sắc trở nên u ám: “Được, vậy cậu chỉ cần đưa đầu của thần y Lâm tới đây thì tôi chia cậu 10% cổ phần”.

“Thống nhất vậy nhé”, đôi mắt của gã đầu trọc sáng lên.

“Cậu chỉ có ba ngày”.

“Ha ha, đối phó với một tay mơ thì làm gì cần tới ba ngày!”

“Đừng đắc ý quá, Sóc Phương còn ngồi đây này”, Tư Mã Tàng nói.

Gã đầu trọc nhìn Sóc Phương, cười lạnh lùng: “Mọi người coi búp bê là thiên tài, nhưng tôi thấy là một đứa trẻ bình thường ngạo mạn mà thôi”.

Nói xong, gã đầu trọc cầm điếu xì gà, nghênh ngang đi ra ngoài. Sóc Phương nhìn theo người đàn ông bằng ánh mắt đầy căm phẫn.

“Bố, đây là một kẻ giảo hoạt, không tin được đâu”, Sóc Phương gằn giọng.

“Không tin được cũng phải tin. Hắn dù bộp chộp nhưng cũng có chút bản lĩnh”.

“Hắn giết nổi thần y Lâm không?”

“Bố không biết nhưng không quan trọng. Quan trọng là Thiên Kiêu Lệnh”, Tư Mã Tàng đanh mắt: “Bố để hắn đi xử lý thần y Lâm chỉ là để chuyển hướng chú ý của cậu ta, thực tế bố đã sắp xếp một nhóm người khác tới Giang Thành rồi”.

“Bố định làm gì?”

“Đi lấy Thiên Kiêu Lệnh. Có tất cả 20 miếng, có 10 do toàn đám quái vật giữ nên khỏi phải nghĩ. 10 miếng còn lại có ai mà không muốn giành được dù phải sứt đầu mẻ trán chứ. Nếu có Thiên Kiêu Lệnh thì chúng ta vẫn sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối trong đại hội. Giờ Thiên Kiêu Lệnh bị mất thì chúng ta còn bị động hơn cả việc con bị đánh phế nữa. Vì vậy phải lợi dụng kẻ này. Hắn chỉ là một quân cờ mà thôi. Đợi khi có được Thiên Kiêu Lệnh thì hắn cũng hết tác dụng”, đôi mắt Tư Mã Tàng ánh lên vẻ u ám.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK