Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3351: Thất lễ?

"Cô Ái Nhiễm!"

"Chào cô Ái Nhiễm!"

"Cô Ái Nhiễm, xin chào!"

Ngay khi cả hai bước vào thành phố, họ có thể nghe thấy những người đi qua chào hỏi Ái Nhiễm.

Ái Nhiễm chỉ khẽ gật đầu, không nói lời nào.

Mặc dù biểu hiện và thái độ của cô ấy rất lạnh lùng, nhưng cô ấy dường như có uy tín cao ở thành phố Bách Thảo, rất nhiều người biết cô ấy.

Nhưng đây là những người bình thường.

Khi gặp một số người ăn mặc sang trọng và đeo trang sức lộng lẫy, vẻ mặt của họ hoàn toàn khác với những người bình thường ban nãy.

Lâm Chính nhìn thấy trên mặt bọn họ đa số là sự cười nhạo và khinh thường.

Điều này khiến Lâm Chính có chút nghi hoặc.

Nhưng anh không hỏi quá nhiều.

Rốt cuộc, quan hệ của anh và Ái Nhiễm cũng không phải quá thân thiết. Anh chỉ đến đây để thực hiện lời hứa của mình, đương nhiên, điều quan trọng nhất là Lâm Chính muốn lợi dụng nhà họ Dục để thâm nhập vào vực Diệt Vong.

Bây giờ Lâm Chính rất nóng lòng muốn biết thông tin về Thiên Thần Điện và cũng hy vọng tìm được cách chống lại Thánh Quân Diệp Viêm từ vực Diệt Vong.

Trong thế giới có rất nhiều thần y này, Lâm Chính tin rằng sẽ có vô số khả năng ở đây.

Sau khi bước vào phủ nhà họ Dục, những người hầu vỡ òa vui sướng khi thấy Ái Nhiễm quay về.

"Ông chủ, cô chủ đã về rồi! Cô chủ đã về rồi!"

Có người hô lên, sau đó một người mặc áo bào nâu, tóc hai bên thái dương màu xám bước nhanh ra ngoài.

Đây không phải là chủ nhân nhà họ Dục, mà là quản gia.

Quản gia cung kính hành lễ với Ái Nhiễm, sau đó cười nói: "Cô chủ vất vả rồi, mau vào nghỉ ngơi thôi. Ông chủ hiện tại đang tiếp một số vị khách quan trọng, một lát nữa sẽ tới".

“Được, nói cho bố tôi biết tôi có chuyện quan trọng muốn bàn với ông. Tốt nhất là mời tất cả các chú bác tới nữa, chuyện này liên quan đến tương lai của gia tộc”, Ái Nhiễm gật đầu nói.

Nghe Ái Nhiễm nói vậy, quản gia nghiêm mặt lại, lập tức trịnh trọng gật đầu: "Cô chủ yên tâm".

Ái Nhiễm mời Lâm Chính an toạ trong sảnh chính.

Ngay lập tức có một người hầu gái đến phục vụ trà.

"Lâm thần y, xin chờ một chút, sau khi người nhà của tôi tới, tôi sẽ giới thiệu anh với họ. Tôi nghĩ bố tôi hẳn là đang bàn bạc với mọi người để lựa chọn ứng cử viên cho cuộc thi, tôi nghĩ họ cũng sắp tới rồi" Ái Nhiễm mỉm cười nói.

"Được".

Lâm Chính gật đầu, yên lặng chờ đợi.

Tuy nhiên, hai người đợi ở sảnh chính suốt hai tiếng đồng hồ vẫn không thấy người nhà họ Dục tới.

Điều này khiến Ái Nhiễm hơi cau mày.

"Chú quản gia!"

Ái Nhiễm gọi.

"Thưa cô chủ!"

Người quản gia vội vàng đi vào.

“Sao ông chủ còn chưa tới?” Ái Nhiễm hơi nhíu mày hỏi.

"Cái này. . . tôi cũng không biết, ông chủ đã hạ lệnh không quấy rầy nên tôi cũng không dám hỏi", quản gia bất đắc dĩ nói.

Ái Nhiễm không nói gì, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.

“Ái Nhiễm, cô yên tâm, đợi thêm lát nữa cũng không sao”, Lâm Chính cười nói.

Ái Nhiễm do dự một chút, sau đó gật đầu, thấp giọng nói: "Lâm thần y, thực xin lỗi, mong anh bỏ quá cho".

"Không sao, dù sao ai cũng có việc phải làm, chờ đợi cũng không có gì to tát".

“Cám ơn”, Ái Nhiễm lại gật đầu.

Hai người tiếp tục trò chuyện trong phòng khách.

Nhưng Ái Nhiễm rõ ràng đang có tâm sự gì đó nên cô ấy không nói nhiều.

Lâm Chính thấy cuộc nói chuyện không có gì thú vị nên lại nhắm mắt dưỡng thần.

Đợi thêm hai tiếng nữa, trời tối mịt mới có người đến.

Tuy nhiên, người đến không phải là gia chủ nhà họ Dục và những người có địa vị cao trong gia tộc mà là một người đàn ông trung niên khoảng vừa tròn bốn mươi.

"Chú Năm? Sao chú lại ở đây? Bố cháu đâu?"

Ái Nhiễm đứng dậy và hỏi.

“Bố cháu và những người khác đang tổ chức yến tiệc chiêu đãi các vị khách quý. Ái Nhiễm, mau theo chú đến bữa tiệc kính rượu các vị khách quý”, người đàn ông được gọi là chú Năm cười nói.

Ái Nhiễm sửng sốt, giọng nói lạnh lùng: "Chú Năm, cháu đã nhờ quản gia thông báo cho bố cháu và những người khác đến sảnh chính tiếp đãi khách, tại sao họ không những không đến, lại còn đi dự yến tiệc?”

"Cũng hết cách, Tiểu Nhiễm à, cháu hãy hiểu cho bọn chú. Vị khách quý này rất không tầm thường, có thể thay đổi cả tương lai nhà họ Dục sau này, cho nên bố cháu nhất định phải tiếp đãi họ long trọng", chú Năm bất đắc dĩ nói.

"Còn vị khách cháu đưa về thì sao? Bọn cháu đã đợi ở đây suốt bốn tiếng đồng hồ rồi!" Ái Nhiễm nói giọng lạnh như băng.

"Được rồi, được rồi, Tiểu Nhiễm, chú Năm biết cháu đợi đã lâu. Đi đi đi, cùng chú đến sảnh tiệc, nếu cháu đến muộn, bố cháu sẽ quở trách đó" chú Năm cười nói, tiếp tục thúc giục.

“Còn khách của cháu thì sao?” Ái Nhiễm lạnh lùng hỏi.

"Khách của cháu?"

Chú Năm giật mình, nhìn Lâm Chính từ trên xuống dưới rồi cười nói: “Lát nữa sẽ có người tiếp đãi cậu ấy. Tiểu Nhiễm, cũng đã muộn rồi, mau đi theo chú".

Nói xong, ông ta muốn kéo Ái Nhiễm đi.

Ái Nhiễm lập tức lùi lại một bước, nhẹ giọng nói: “Chú Năm, cháu đã đưa khách đến rồi, cháu không biết bố cháu đang tiếp những vị khách quý như thế nào, nhưng nếu chú bảo cháu bỏ mặc anh ấy ở đây thì xin lỗi cháu không thể làm được. Khách quý ở bên đó các chú cứ thết đãi đi, còn cháu phải ở lại tiếp khách của cháu".

"Đứa nhỏ này, sao lại không hiểu chuyện như vậy? Cháu có biết bố cháu mời những vị khách quý này tới là vì cháu. Nếu cháu không tới thì buổi tiệc làm sao mà tiếp tục được?"

Ái Nhiễm và Lâm Chính chợt hiểu ra.

“Cho nên, chúng cháu đợi bốn tiếng đồng hồ này, không phải là bởi vì bố cháu đang tiếp khách quý, mà là bận đi mời khách quý sao?” Ái Nhiễm lạnh lùng hỏi lại.
Chương 3352: Thánh thủ

Chú năm sửng sốt, lúc này mới hiểu mình nói lỡ lời.

Nhưng đến giờ phút này, ông ta cũng không muốn nói lời thừa thãi, nghiêm túc lên tiếng: “Tiểu Nhiễm, cháu nghe lời đi! Lần này khách quý đến đây là để cứu nhà họ Dục chúng ta! Vị khách quý này sẽ đại diện cho nhà họ Dục tham gia cuộc thi, nếu cháu không đi tiếp rượu thì sẽ làm vị khách đó nổi giận. Chẳng lẽ cháu muốn đẩy nhà họ Dục vào chỗ bất lợi?”.

“Cái gì?”.

Ái Nhiễm căng thẳng: “Mọi người tìm một người đại diện cho nhà chúng ta tham gia cuộc thi? Vì sao cháu không biết?”.

“Chuyện này chú đã quyết định từ một tuần trước, nhưng cháu đi khỏi vực Diệt Vong nên chúng ta cũng không báo cho cháu!”, chú năm nói.

Ái Nhiễm hít vào một hơi, chỉ đành cúi đầu nói: “Thần y Lâm, thật xin lỗi, xem ra tôi làm chuyện uổng công rồi”.

“Không sao, cô Ái Nhiễm, nếu nhà họ Dục đã tìm được người khác thì cô cứ nghe theo lựa chọn của họ đi”, Lâm Chính nói.

“Thần y Lâm, tôi không ngờ chuyện lại thành ra thế này, nhưng xin anh đợi một lát, tôi muốn nói chuyện với bố tôi xem”, Ái Nhiễm nói, hiển nhiên cô ta vẫn muốn tranh thủ chút cơ hội.

Lâm Chính suy nghĩ một lúc, gật đầu đáp: “Cũng được, cũng đã đến đây rồi, tôi không ngại ở lâu thêm lúc nữa”.

“Được! Thần y Lâm, xin anh hãy đợi tôi một lát”.

Ái Nhiễm khẽ gật đầu, sau đó quay người đi đến sảnh tiệc.

Chú năm nhìn Lâm Chính chằm chằm, không nói gì, cũng đi theo Ái Nhiễm.

Lúc này, ở sảnh tiệc của nhà họ Dục, mọi người đang đàn hát ca múa, vô cùng náo nhiệt.

Các quản lý cấp cao của nhà họ Dục đều ở đây nâng ly uống rượu, ai cũng tươi cười, vô cùng hứng khởi.

Ái Nhiễm nhìn cảnh tượng ca múa thái bình, hơi nheo mắt lại, cảm thấy tức giận.

Nhưng cô ta không nổi cáu mà bước nhanh vào sảnh tiệc.

“Ồ? Tiểu Nhiễm đến rồi à?”.

“Ha ha ha, Tiểu Nhiễm, cháu đến đúng lúc lắm. Nào nào, đến rót rượu mời Giản thánh thủ một ly!”.

“Cháu để Giản thánh thủ đợi lâu lắm đấy!”.

Những người chú bác trong nhà họ Dục nhao nhao cười nói.

“Giản thánh thủ?”.

Ái Nhiễm nhìn quanh một vòng, sau đó dừng mắt ở một thanh niên mặc áo màu xanh lam ngồi ở ghế chính.

“Sao con đến muộn vậy? Không phải bố bảo chú năm đi thông báo cho con rồi sao? Mau qua đây rót rượu xin lỗi Giản thánh thủ đi!”, một người đàn ông trung niên ngồi ở phía trên cất tiếng.

Đó là bố của Ái Nhiễm, Dục Chấn Thiên!

Ông ta rất nghiêm túc, hai mày nhíu chặt, dường như rất bất mãn với chuyện Ái Nhiễm đến trễ.

Ái Nhiễm tỏ vẻ bình tĩnh, nhìn thanh niên kia nói: “Bố, đây là Giản thánh thủ sao?”.

“Chào cô Ái Nhiễm”, thanh niên chắp tay, mặt tươi cười, nhưng không đứng dậy.

“Khách sáo rồi, anh là người ở đâu? Vì sao lại có danh hiệu thánh thủ?”, Ái Nhiễm hỏi.

Trong vực Diệt Vong, thần y là cao nhất, sau đó là danh hiệu thánh thủ.

Y thuật của họ cao siêu trác tuyệt, xuất quỷ nhập thần. Ái Nhiễm tư chất thông tuệ, thiên phú cực cao, nhưng cô ta vẫn còn một khoảng xa mới đạt tới thánh thủ. Người thanh niên này tuổi tương đương với cô ta đã được gọi là thánh thủ, chắc hẳn không tầm thường.

Chẳng trách người nhà họ Dục lại coi trọng tên Giản thánh thủ này như vậy, ngược lại phớt lờ Ái Nhiễm và Lâm Chính.

Nếu có thánh thủ trợ giúp, muốn giành được thứ hạng cao ở cuộc thi cũng không khó.

Nhưng chung quy cuộc thi là cuộc thi, top 50 cũng có không biết bao nhiêu thanh niên tài giỏi mang danh hiệu thánh thủ.

“Láo xược! Con không biết lai lịch của Giản thánh thủ sao? Cậu ấy là đệ tử thân truyền của Cửu Tử Chân Nhân! Cửu Tử Chân Nhân là nhân vật cấp bậc nào? Đồ đệ do ông ấy dạy ra lẽ nào không xứng với danh hiệu thánh thủ hay sao?”, Dục Chấn Thiên nghiêm túc nói.

Ái Nhiễm nghe vậy lại biến sắc.

“Cửu Tử Chân Nhân?”.

“Sư phụ tôi và nhà họ Dục có chút quan hệ, lần này tôi được sự ủy thác của sư phụ đến đây hỗ trợ nhà họ Dục tham gia cuộc thi. Nghe nói cô Ái Nhiễm không tiện tham gia thi, vậy cuộc thi lần này cứ để tôi xuất chiến đi!”.

Giản thánh thủ huơ ly rượu trong tay, mỉm cười nói.
Chương 3353: Anh là kẻ lừa đảo!

Có thể xưng danh thánh thủ, thực lực của người đàn ông họ Giản này chắc chắn không thể xem thường.

Hơn nữa, sư phụ anh ta còn là Cửu Tử Chân Nhân danh tiếng lẫy lừng ở vực Diệt Vong.

Từ lúc Ái Nhiễm còn nhỏ, Cửu Tử Chân Nhân đã là nhân vật truyền kỳ như sấm đánh bên tai.

Hiển nhiên, nhà họ Dục không những nhắm trúng thực lực của người đàn ông họ Giản này, mà còn chọn trúng sức mạnh của sư phụ đằng sau anh ta.

Chỉ là đệ tử của Cửu Tử Chân Nhân nhiều đến hàng vạn, người đàn ông họ Giản này có thể xếp ở vị trí nào không ai biết được. Theo những gì Ái Nhiễm nghe được về Cửu Tử Chân Nhân, chưa chắc người đàn ông họ Giản này đã được ông ta trọng dụng.

“Con nghe đây, bố định gả con cho Giản thánh thủ. Giản thánh thủ là nhân tài, thực lực hùng hậu, còn được chân truyền của Cửu Tử Chân Nhân, tương lai chắc chắn sẽ rất sáng sủa, tiền đồ không thể đoán trước được! Nếu con có thể lấy cậu ấy làm chồng, con sẽ được vinh hoa phú quý cả đời! Hiểu chưa?”, Dục Chấn Thiên lại lên tiếng, giọng nói vô cùng nghiêm nghị.

Ái Nhiễm nghe vậy, ánh mắt nghiêm lại.

Cô ta biết nếu từ chối thì bố sẽ nổi giận, người nhà họ Dục cũng sẽ gây áp lực cho mình.

Một mình cô ta không đấu lại được bao nhiêu người ở đây.

Nghĩ đi nghĩ lại, Ái Nhiễm quay người, hơi cúi mình trước Giản thánh thủ: “Không biết Giản thánh thủ họ tên là gì?”.

“Cô Ái Nhiễm khách sáo rồi, tôi tên Giản Đào, một năm trước vừa được danh hiệu thánh thủ!”, Giản thánh thủ mỉm cười, lộ vẻ đắc ý.

“Hóa ra là vậy, Giản thánh thủ trẻ tuổi mà có thể lấy được danh hiệu thánh thủ đúng là tài giỏi!”.

“Đó là sư phụ tôi dạy dỗ tốt. Môn đồ của Cửu Tử Chân Nhân sư phụ tôi vô cùng đông đảo, thánh thủ không biết nhiều đến bao nhiêu. Tôi chỉ là một thánh thủ nho nhỏ, không đáng là gì”, Giản thánh thủ khẽ cười đáp. Tuy lời nói khiêm tốn, nhưng vẻ kiêu ngạo và đắc ý trên mặt vô cùng rõ rệt.

Cứ ngỡ Ái Nhiễm sẽ hùa theo lời anh ta, nào ngờ Ái Nhiễm gật đầu: “Nói vậy cũng không sai, đồ đệ đồ tôn của Cửu Tử Chân Nhân nhiều vô kể, trong đó thánh thủ cũng phải hơn một trăm. Nếu kể đến môn đồ của Cửu Tử Chân Nhân thì một thánh thủ nho nhỏ đúng thật không có gì lạ”.

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Giản thánh thủ cứng đờ.

Người nhà họ Dục cũng sửng sốt.

Dục Chấn Thiên muốn nói gì đó, nhưng Ái Nhiễm lại thẳng thắn lên tiếng: “Giản thánh thủ, xin hỏi có phải Cửu Tử Chân Nhân có mười đệ tử y thuật trác tuyệt, thiên phú vô song hay không? Tôi nghe nói mười người đó là đệ tử chân truyền của Cửu Tử Chân Nhân, y thuật mà mười người này học mới là tinh túy của Cửu Tử Chân Nhân, có phải vậy không?”.

“Chuyện đó… đúng là như vậy…”, Giản thánh thủ nhíu mày, trầm ngâm một lúc rồi gật đầu.

Gương mặt anh ta đã lộ ra sự bất mãn.

“Vậy trong mười người đó có anh không?”, Ái Nhiễm lại hỏi.

Nghe vậy, Giản thánh thủ sững người.

“Ái Nhiễm! Cháu nói gì vậy? Giản thánh thủ là đệ tử của Cửu Tử Chân Nhân, trẻ tuổi như vậy đã là thánh thủ, sao lại không phải thập đại đệ tử? Cho dù không phải thập đại đệ tử thì cũng là đệ tử chân truyền! Cháu đừng ăn nói bậy bạ xúc phạm đến Giản thánh thủ!”, một người nhà họ Dục đứng dậy, nghiêm nghị trách mắng Ái Nhiễm.

“Đệ tử chân truyền?”, Ái Nhiễm nhìn Giản thánh thủ, hỏi: “Giản thánh thủ, chú hai của tôi nói có đúng không? Anh… là đệ tử chân truyền của Cửu Tử Chân Nhân?”.

“Phải… Đúng vậy, thì sao hả?”.

Tròng mắt Giản Đào đảo quanh, thốt lên.

Người nhà họ Dục nghe vậy đều cảm thấy kích động.

Đệ tử chân truyền không phải người thường, bọn họ hầu như là đệ tử nòng cốt của Cửu Tử Chân Nhân. Nếu có thể kết nối với đệ tử chân truyền thì sẽ có cơ hội tiếp xúc với Cửu Tử Chân Nhân.

Nghĩ đến đó, Dục Chấn Thiên lại thêm kiên định với dự tính gả Ái Nhiễm cho Giản Đào.

Ông ta phải tạo dựng chỗ dựa lớn là Cửu Tử Chân Nhân cho nhà họ Dục!

Đúng lúc này, Ái Nhiễm hô lên: “Anh lừa đảo! Anh là một kẻ lừa đảo!”.

Câu nói đó vừa vang lên, cả sảnh tiệc đột ngột im lặng như tờ.
Chương 3354: Bịa đặt

Mọi người đều mở to mắt, nhìn Ái Nhiễm đầy vẻ khó tin, đầu óc ai nấy kêu ong ong.

Giản Đào cũng sửng sốt, nhìn Ái Nhiễm đang phẫn nộ trừng mình, một lúc lâu sau không biết nên nói gì.

“Láo xược!”.

Dục Chấn Thiên nổi giận, đập bàn đứng dậy, tức giận nhìn Ái Nhiễm: “Con nhỏ chết tiệt, mày ở đây nói bậy bạ cái gì vậy? Mau rót rượu xin lỗi Giản thánh thủ!”.

“Bố, nếu người này thật sự là đệ tử chân truyền của Cửu Tử Chân Nhân, con đương nhiên sẵn sàng rót rượu xin lỗi, cũng sẵn lòng gả cho anh ta, nhưng anh ta chỉ là kẻ lừa đảo đang chột dạ! Bố bảo con làm vậy, chẳng phải sẽ xúc phạm danh dự của nhà họ Dục hay sao?”, Ái Nhiễm bình tĩnh nói.

Nhà họ Dục câm lặng.

“Cô Ái Nhiễm! Cô thật là quá đáng! Cô dám sỉ nhục tôi? Cô không tin tôi là đồ đệ của Cửu Tử Chân Nhân? Các người xúc phạm tôi như vậy, tôi sẽ bẩm báo với sư phụ để người trừng phạt nhà họ Dục các người!”, Giản Đào phẫn nộ, đột nhiên đứng dậy quát mắng.

Người xung quanh nghe vậy không ai không biến sắc.

Nếu nhà họ Dục chọc giận đồ đệ của Cửu Tử Chân Nhân thì chắc chắn sẽ gặp nạn diệt vong!

Ái Nhiễm lại không hoảng loạn, lên tiếng hỏi: “Thế anh là đệ tử chân truyền sao?”.

Giản Đào nghẹn họng.

“Anh không phải đệ tử chân truyền mà tự xưng là đệ tử chân truyền dối gạt người khác, không phải lừa đảo thì là gì?”.

“Sao tôi lại không phải đệ tử chân truyền?”, Giản Đào tức tối đáp trả.

“Rất đơn giản, bởi vì anh không có hoa văn chân truyền!”, Ái Nhiễm nói.

“Hoa văn chân truyền? Đó… Đó là cái gì?”, Giản Đào ngạc nhiên.

“Đương nhiên là hình xăm dành riêng cho đệ tử chân truyền, anh là đệ tử của Cửu Tử Chân Nhân, ngay cả chuyện này cũng không biết sao? Đồ đệ của Cửu Tử Chân Nhân nhiều vô số, để phân biệt đệ tử chân truyền, ông ấy đã đích thân xăm hoa văn chân truyền lên người họ, lấy đó chứng minh ai mới là đệ tử chân truyền! Anh nói anh là đệ tử chân truyền thì xin mời anh đưa nó ra để mọi người cùng xem xem!”, Ái Nhiễm nói.

“Tôi vào môn hạ của Cửu Tử Chân Nhân đã ba năm, chưa bao giờ nghe tới hoa văn chân truyền gì đó! Cô đừng có nói bậy bạ ở đây!”, Giản Đào nghiến răng, quát lên.

“Thế à? Nhưng tôi đã từng tiếp xúc với đệ tử chân truyền. Anh chưa từng nghe, nhưng tôi đã nghe tới, thậm chí còn nhìn thấy! Anh bảo tôi bịa đặt?”, Ái Nhiễm lạnh lùng nói.

“Không sai, con bé Ái Nhiễm này từ nhỏ đã thích đi tứ xứ, mặc dù còn trẻ tuổi nhưng kiến thức của nó không thua kém gì những người già chúng tôi. Chuyện này người nhà họ Dục có thể làm chứng!”, chú tư đứng dậy, bình tĩnh nói.

Sắc mặt Giản Đào trở nên cực kỳ khó coi, hồi lâu không lên tiếng.

Cuối cùng, anh ta uống cạn rượu trên bàn, đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói: “Được thôi! Tôi thừa nhận tôi không phải đệ tử chân truyền của Cửu Tử Chân Nhân, tôi chỉ là đệ tử nội môn! Lần này cô hài lòng rồi chứ?”.

“Wow!”.

Mọi người rộ lên xôn xao.

Ái Nhiễm bình thản lắc đầu: “Tôi biết ngay mà”.

Dục Chấn Thiên cũng cực kỳ ngạc nhiên, nhưng ông ta nhanh chóng bắt được trọng điểm, vội hỏi: “Con thật sự nhìn thấy hoa văn chân truyền rồi sao? Con có quen biết với đệ tử chân truyền?”.

“Con không biết”.

“Nhưng vừa rồi con nói con từng gặp đệ tử chân truyền, cũng từng nhìn thấy hoa văn chân truyền…”.

“Mấy cái đó… là con bịa đặt”, Ái Nhiễm nói.

“Cái gì?”.

Giản Đào và người nhà họ Dục đều trố mắt ra.

“Con biết Giản Đào không phải đệ tử chân truyền của Cửu Tử Chân Nhân, bởi vì lúc con hỏi thân phận anh ta, ánh mắt anh ta lấp lánh, đồng tử nhìn loạn xạ, đó là dấu hiệu của kẻ nói dối. Chỉ là con không có chứng cứ vạch trần anh ta, nên mới bịa ra chuyện hoa văn chân truyền để ép anh ta thừa nhận, giờ thì rõ chân tướng rồi”, Ái Nhiễm nói.
Chương 3355: Con tiến cử một người!

Nghe xong, người nhà họ Dục đều có vẻ mặt phức tạp.

Ái Nhiễm thông minh từ nhỏ, đây là chuyện người nhà họ Dục đều biết.

Không ai ngờ lần này Giản Đào lại lọt vào bẫy của Ái Nhiễm.

Chú năm có vẻ mặt khó coi, vốn dĩ muốn để Ái Nhiễm đi mời rượu, không ngờ cô ta lại gây ra chuyện này. Vậy thì bữa tiệc này làm sao tiếp tục được nữa?

“Hừ! Nhà họ Dục các người ức hiếp người quá đáng!”.

Giản Đào ném ly rượu xuống đất, phẫn nộ quát: “Nếu các người không hoan nghênh tôi, tôi cũng không cần thiết phải ở đây thêm nữa. Chuyện thi đấu các người mời người khác đi, tạm biệt!”.

Nói xong, Giản Đào lập tức bỏ đi.

Đúng lúc này, Dục Chấn Thiên đứng dậy: “Giản thánh thủ, xin hãy dừng bước!”.

“Gia chủ, ông còn muốn gì nữa? Giữ tôi lại để sỉ nhục tôi tiếp sao?”, Giản Đào tức giận hỏi.

“Không không, Giản thánh thủ, tôi không có ý đó. Thật ra đối với tôi mà nói, cậu có phải đệ tử chân truyền hay không đều không quan trọng, quan trọng là thực lực của cậu, đó là điều không thể nghi ngờ. Nếu thực lực cậu không đủ, thiên phú không cao thì sao có thể xưng là thánh thủ, sao có thể trở thành môn đồ của Cửu Tử Chân Nhân?”, Dục Chấn Thiên mỉm cười nói.

Giản Đào nghe vậy, tâm trạng cũng tốt hơn, gật đầu đáp: “Xem như ông còn có mắt nhìn”.

“Con gái tôi trẻ người non dạ, không hiểu chuyện đời, đã xúc phạm đến Giản thánh thủ, tôi thay mặt nó rót rượu xin lỗi cậu, mong Giản thánh thủ đừng chấp nhặt với nó!”.

Nói xong, Dục Chấn Thiên bưng ly rượu uống cạn.

“Ồ?”.

Giản Đào tò mò nhìn Dục Chấn Thiên, lên tiếng: “Ý của ông là gì?”.

“Mọi chuyện không thay đổi, dù Giản thánh thủ chỉ là đệ tử nội môn của Cửu Tử Chân Nhân, nhà họ Dục chúng tôi vẫn giữ thái độ như trước, hi vọng cậu đại diện cho nhà họ Dục tham gia cuộc thi này. Đồng thời chuyện hôn sự của con gái tôi, tôi cũng sẽ không thay đổi, chỉ hi vọng Giản thánh thủ không chê con gái tôi yếu kém”, Dục Chấn Thiên cười nói.

“Bố!”, Ái Nhiễm sốt ruột hét lên.

“Đừng nhiều lời, ý bố đã quyết!”, Dục Chấn Thiên quát.

Ánh mắt Ái Nhiễm lạnh băng, cô ta không ngờ bố mình lại giữ thái độ kiên định như vậy.

Nhưng nghĩ cũng phải, cho dù anh ta chỉ là đệ tử nội môn thì đã sao? Chung quy anh ta cũng có danh hiệu thánh thủ, thực lực bày ra trước mắt, có cái gì đáng để bàn?

Nếu không có Giản thánh thủ, cuộc thi này sắp bắt đầu, nhà họ Dục tìm đâu ra người thích hợp để đại diện cho nhà họ Dục tham gia cuộc thi?

Ái Nhiễm thông minh, lập tức hiểu được ý của bố mình.

Cô ta biết có nói thêm về Giản Đào cũng sẽ không thay đổi được quyết định của bọn họ.

Suy đi nghĩ lại, Ái Nhiễm chỉ đành nói: “Bố, thật ra lần này con về là muốn nói với bố một chuyện”.

“Chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời bố, chuyện gì bố cũng đồng ý!”, Dục Chấn Thiên nói.

“Nhưng bố à, con cũng đã tìm được một người có thể đại diện cho nhà họ Dục chúng ta đi tham gia cuộc thi! Chúng ta cần gì phải ỷ lại vào người này?”, Ái Nhiễm nói.

“Cái gì?”.

Người nhà họ Dục đều kinh ngạc.

Dục Chấn Thiên cũng sửng sốt, buột miệng nói: “Con cũng tìm được người rồi?”.

“Vâng”, Ái Nhiễm gật đầu đáp.

“Gia chủ, các ông có ý gì?”, Giản Đào lại bất mãn.

“Giản thánh thủ xin hãy bớt giận, để tôi hỏi rõ ràng trước!”.

Dục Chấn Thiên vội vàng an ủi, sau đó nhìn chằm chằm Ái Nhiễm, nói: “Cuộc thi này là đại sự liên quan đến sinh tử tồn vong của nhà họ Dục chúng ta, con không được lấy cả nhà họ Dục ra đùa. Bố không biết con tìm được người ở xó xỉnh nào về cho đủ quân số, bố chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời bố, hiểu chưa?”.

“Bố, y thuật của người này không thua kém gì thánh thủ! Vì sao bố không chịu để anh ấy tham gia cuộc thi thay nhà họ Dục chúng ta?”, Ái Nhiễm nghiêm túc nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK